Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Chương 107


Đọc truyện Trở thành mẹ của năm vị lão đại – Chương 107:

Trong phòng kính tầng một, dọc theo cửa kính phía ngoài có không ít dây leo, chậu hoa xinh đẹp, như điểm xuyến một chút xanh biếc của mùa hè trong những ngày đông lạnh lẽo.
 
Bên cạnh bàn gỗ là mấy gốc mã đề, ở trong phòng ấm không mùa này nở vừa vặn, những nụ hoa hình móng ngựa trắng như tuyết, những chiếc lá xanh biếc nhỏ giọt rải rác những đốm trắng, nhìn thanh u mà tao nhã.
 
Lần thứ hai nhìn thấy Lạc Tư Niên, Cố Nguyên khó tránh khỏi có chút cảm khái.
 
Nếu như nói mấy đứa con trai là món quà vô giá mà hai mươi lăm năm nhân thế để lại cho cô, vậy Lạc Tư Niên lúc này tóc mai bạc trắng chính là dấu hiệu năm tháng lưu lại.
 
Cố Nguyên giơ tay lên, rót một chén trà cho Lạc Tư Niên, hương trà như có như không quanh quẩn giữa hai người.
 
Xuyên qua hơi nóng mờ ảo kia, Cố Nguyên nhìn Lạc Tư Niên ôn hòa mỉm cười trước mắt: “Bác sĩ Lạc, rốt cuộc là có chuyện gì?”
 
 Nhắc tới chuyện này, ý cười của Lạc Tư Niên lập tức thu lại: “Cô còn nhớ tôi từng nói qua, tại sao lại có Quân Thiên không?”
 
Cố Nguyên hơi giật mình, gật đầu: “Còn nhớ.”
 
Là bởi vì phòng bảo quản năm quả trứng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến năm quả trứng không thể không dời đi, mà trong quá trình di chuyển, một trong số đó xuất hiện vấn đề, không thể tiến hành đông lạnh lần nữa, mới bất đắc dĩ sử dụng quả trứng đầu tiên, sinh ra Lạc Quân Thiên.
 
Lạc Tư Niên: “Tôi đã bắt đầu nghi ngờ từ tai nạn năm đó, cảm thấy chuyện này rất có vấn đề.”
 
Cố Nguyên sửng sốt, sau đó hiểu ra: “Bác sĩ Lạc, ý của anh là, có người có ý đồ đối với năm quả trứng của tôi?”
 
Lạc Quân Thiên gật đầu: “Đúng vậy, cô đoán không sai.”
 
Cố Nguyên nhíu mày: “Năm đó Quân Thiên xảy ra chuyện, cũng là bởi vì có người ngấp… Ngấp nghé cái gen đó?”
 
Nghĩ đến khả năng này, cô đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, người đó đầu tiên là ngấp ngấp năm quả trứng của cô, sau khi không có cách nào lấy được năm quả trứng kia, thế là đem hy vọng ký thác trên người Quân Thiên, muốn rút máu của nó nghiên cứu ??
 
Lạc Tư Niên thở dài một tiếng, cùng Cố Nguyên nói đến một ít chuyện năm đó.

 
Thì ra năm đó sau khi Lạc Tư Niên phát hiện ra gien “OR9AAR” trên người Cố Nguyên, ông từng viết một bài báo phân tích loại gen này, chính từ bài báo này đã dẫn tới những con người có lòng ngấp nghé đó.
 
Mặc dù Lạc Tư Niên chưa từng đề cập loại gien này đến từ nơi nào, nhưng vẫn có không ít người đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào viện nghiên cứu nhỏ của ông.
 
“Tôi lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao loại gien này là tài sản chung của nhân loại, không phải của một mình tôi, nhưng không ngờ lại có không ít kẻ lòng tham không đáy, lợi dụng cơ hội hòng chiếm đoạt làm của riêng, thế cho nên sau khi cô ngủ say, năm quả trứng đó dẫn tới không ít phong ba. Sau khi tôi sử dụng quả trứng đầu tiên, để tránh những sóng gió tiếp theo, tôi đã gấp rút sàng lọc người để cho ấp quả trứng thứ hai và thứ ba.”
 
 
Lạc Tư Niên không nói là, vì sao Nhiếp Nam Thanh và Quý Chấn Thiên, hai vị tài tuấn trẻ tuổi nổi bật thế nhưng lại muốn sử dụng phương pháp này để có con, kỳ thật là bởi vì ông đã khẩn cầu.
 
Ông cần người thích hợp nhanh chóng sử dụng những quả trứng này để tránh rơi vào tay những người có ý định hiểm ác, đồng thời cũng cần viện trợ phía bên ngoài để giúp ông bảo vệ hai quả trứng còn lại, cùng với những kết quả nghiên cứu liên quan đến nó.
 
Hai vị tài tuấn đương thời này cũng vừa vặn không có đối tượng thích hợp kết hôn, cảm thấy loại hình thức này đối với cuộc sống của bọn họ mà nói là một loại lựa chọn khá tốt, nên đều đồng ý tiếp nhận, vì thế mới có cặp anh em “song sinh” Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ.
 
Đương nhiên, về sau bởi vì vài nguyên nhân, ông chỉ nhờ Nhhiếp Nam Thanh và Quý Chấn Thiên hỗ trợ làm một số việc thôi, chứ không đem nội tình bên trong nói cho bọn họ biết, miễn cho bọn họ rước lấy phiền toái không đáng.
 
“Nhưng cho dù như vậy, vẫn có người dã tâm bừng bừng muốn chiếm đoạt loại gen này, tin tức của Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ chỉ có mình tôi biết, người khác không thể nào biết được, người sử dụng quả trứng thứ tư thì càng bí mật hơn, còn quả trứng thứ năm được tôi bảo quản ở một nơi bí mật, bọn chúng tìm không thấy, cho nên mục tiêu của bọn chúng mới đặt ở trên người Quân Thiên, ý đồ lợi dụng Quân Thiên để tìm ra bí mật của loại gen này.”
 
Cố Nguyên ước chừng có thể tưởng tượng chuyện đã xảy ra, sống lưng cô lạnh toát: “Lúc đó Quân Thiên…”
 
Lạc Tư Niên: “Tôi mang theo cảnh sát mau chóng tìm được Quân Thiên, cứu nó ra, nhưng đáng tiếc chỉ bắt được mấy tên râu ria không quan trọng, thời điểm tìm được Quân Thiên, nó đã ở trong trạng thái ý thức mơ hồ, thiếu máu nghiêm trọng, hôn mê mười mấy ngày mới tỉnh lại.”
 
Chuyện này đối với Lạc Tư Niên là một nỗi mất mát, đau khổ vô cùng lớn, trước đó, ông đã sớm ý thức được con trai mình có tài năng hiếm thấy ở lĩnh vực y học, muốn bồi dưỡng nó trở thành người kế nhiệm, nhưng sau khi xảy ra chuyện, con trai lại không thể tiếp xúc với sách vở cùng những vấn đề liên quan đến y học nữa.
 
Mà đau đớn hơn chính là, ông phải đối mặt với đứa con trai chịu nhiều tổn thương, từng chút từng chút cho nó cảm giác an toàn, để nó có thể đứng lên một lần nữa, đối mặt với thế giới này.
 
Cố Nguyên nghe đến đó, trái tim quặn lại đau đớn.
 

Cô đã nghe Quân Thiên nói qua chuyện năm đó, nhưng con trai chỉ nói đại khái mà thôi, hiện tại nghe Lạc Tư Niên tỉ mỉ nói lại, cô không nhịn được mà đau lòng.
 
Không thể tưởng tượng được, trong thời thơ ấu đã trải qua bóng tối như vậy, Quân Thiên khi lớn lên vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với thế giới tàn khốc này, vẫn có thể mỉm cười ôn hòa với mọi người, còn từng hát ra những bài hát đi sâu vào lòng người, diễn những vai diễn sâu sắc đến thế.
 
Cô hít sâu một hơi, cố để bản thân thoát khỏi cảm giác hít thở không thông: “Bây giờ trông nó rất bình thường, nhưng một khi gặp phải cảnh tượng tương tự, nó vẫn rất dễ phát bệnh, có nên tìm bác sĩ tâm lý cho nó không?”
 
Lạc Tư Niên gật đầu: “Kỳ thật mấy năm trước có tìm rồi, Quân Thiên cũng rất tích cực phối hợp, khôi phục khá tốt, gần đây có lẽ là có chút chuyện kích thích đến nó, hơn nữa lại gặp phải tình huống tương tự, nên mới bị phát bệnh.”
 
Cố Nguyên ít nhiều hiểu được, có lẽ là do cô cùng Quý Kỳ Sâm, Nhiếp Ngộ đột nhiên bất ngờ xuất hiện, làm cho Lạc Quân Thiên nhớ tới loại gen này, cùng với các chuyện liên quan, thế cho nên sau khi nghe được những chữ như tiêm, chích, tâm lý dễ dàng sụp đổ.
 
Lạc Tư Niên: “Bác sĩ tâm lý lúc trước của Quân Thiên gặp chút vấn đề về sức khỏe, không thể tiếp tục điều trị cho nó được, tôi đang cố gắng tìm một bác sĩ thích hợp khác.”
 
Cố Nguyên nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Chuyện bác sĩ tâm lý, mấu chốt là Quân Thiên có thể tiếp nhận đối phương hay không, cứ từ từ tìm, không thể tùy tiện được, nếu Quân Thiên không thích ứng được với cách làm việc của đối phương, chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng.”
 
Lạc Tư Niên đồng ý: “Ừ, chuyện này phải chọn thật kĩ, còn phải cho Quân Thiên nhìn thử trước mới được.”
———————————
Trong khi Cố Nguyên và Lạc Tư Niên thương lượng chuyện bác sĩ tâm lý cho Lạc Quân Thiên, Hoắc Lan Đình đang nâng cằm nhỏ nghĩ ngợi.
 
Người vừa nãy là ai nhỉ ? Sao mẹ nhìn thấy ông ấy thì vui vẻ quá vậy ?? Hai người đó sao phải vào phòng kính nói chuyện ? Nói chuyện gì ?? Tại sao lâu vậy rồi mà chưa nói xong nữa ??
 
Lúc này, một đôi chân dài được bao bọc bởi quần âu màu trắng đi tới trước mặt nhóc.
 
Bàn tay mũm mĩm của Hoắc Lan Đình nâng cằm nhỏ, chậm rãi nâng mặt lên, chạm mắt với anh ba của nhóc.
 
Chính là vị anh trai khắp nơi đối nghịch với nhóc !!
 

Hoắc Lan Đình khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi, kiên quyết không thèm nhìn.
 
Nhiếp Ngộ nhét hai tay trong túi quần, khom lưng, thân thể thon dài hơi gấp xuống, cùng nhóc con kia hai mặt nhìn nhau: “Nhóc có muốn biết người kia là ai không?”
 
 Hoắc Lan Đình muốn nói là không muốn.
 
Nhưng mà, nhóc muốn biết quá !!!
 
Nhóc phòng bị nhìn Nhiếp Ngộ: “Anh biết ông ấy à ??”
 
Nhiếp Ngộ cười đến tiêu sái: “Nếu anh không biết, chẳng lẽ nhóc lại biết à?”
 
 Hoắc Lan Đình gãi gãi đầu, không chịu được lòng hiếu kỳ mà mở miệng: “Rốt cuộc là ai vậy?”
 
Nhiếp Ngộ đứng lên, bắt đầu tạo nét: “Ầy…”
 
Hoắc Lan Đình nhìn dáng vẻ này, vội vàng chạy đến bên chân anh, bàn tay nhỏ bé kéo ống quần tây: “Anh ba, anh ba là tốt nhất, anh nói cho em biết được không ??”
 
Nhiếp Ngộ tạo nét đủ rồi, lúc này mới nhìn bên ngoài không có ai, kéo Hoắc Lan Đình sang một bên.
 
Hoắc Lan Đình nghe xong toàn bộ câu chuyện, gương mặt nhỏ đăm chiêu: “Anh Ba, ý của anh là, bác sĩ Lạc và mẹ trước kia từng yêu nhau, ông ấy muốn cưới mẹ chúng ta làm vợ?”
 
Nhiếp Ngộ thiếu chút nữa là sặc tắc thở luôn, anh nói rất hàm súc mà? Đâu có trực tiếp như thế?? Sao nhóc con này biết tổng kết quá vậy ???
 
Vì thế Nhiếp Ngộ nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Anh không có nói như vậy, anh chỉ nói là có khả năng thôi, nhưng mà nhóc phải hiểu, vị bác sĩ Lạc này tuổi tác đã cao, tóc cũng bạc hết rồi, hơn năm mươi tuổi, sao có thể xứng với mẹ của chúng ta ??”
 
 Hoắc Lan Đình nghiêm trang nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng chậm rãi gật đầu: “Em cũng cảm thấy như vậy!”
 
Nhiếp Ngộ gật đầu: “Đúng không? Vì vậy, chúng ta phải phòng bị cẩn thận vào.”
 
Tuy rằng anh cả rất tốt, ba của anh cả cũng không tệ, nhưng nếu như muốn cưới mẹ mình, vậy thì không được !!
 
Hoắc Lan Đình gật đầu: “Anh ba, anh có biện pháp gì hay không?”

 
Nhiếp Ngộ: “Có, bây giờ anh đang nghĩ, ba anh đang ở độ tuổi tráng niên giàu sức hút, hơn nữa mẹ hình như cũng rất thích ông ấy, hai người có vẻ khá hợp.”
 
Hoắc Lan Đình: “???”
 
Nhiếp Ngộ nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoắc Lan Đình: “Thế nào, nhóc có ý kiến gì không?”
 
Hoắc Lan Đình: “Ba anh đã hơn bốn mươi tuổi, sao có thể hợp với mẹ? Nếu muốn nói tới phù hợp, thì phải là ba em mới đúng chứ ??”
 
Nhiếp Ngộ ghét bỏ nói: “Ba nhóc là người đã ly hôn rồi, hơn nữa tính tình còn lạnh lùng, chắc chắn không hợp với mẹ đâu.”
 
Hoắc Lan Đình: “Nhưng mà ba của anh già rồi, còn là người yêu việc hơn mạng nữa chứ, người như vậy càng không hợp với mẹ đó !!”
 
Nhiếp Ngộ: “Mặc dù ba anh hơi lớn tuổi thật, nhưng bù được cái chu đáo nha, lúc trước ông ấy có tặng cho mẹ một món quà, bây giờ mẹ còn đang trưng ở trên thư phòng đấy !!”
 
Hoắc Lan Đình nắm chặt tay, kiên quyết không chịu thừa nhận: “Ba của em cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ, mẹ nhất định sẽ thích!”
 
Đúng lúc hai anh em đang định giải quyết bằng nắm đấm, Cố Nguyên và Lạc Tư Niên đi đến: “Hai đứa lại cãi nhau cái gì?”
 
 Nhiếp Ngộ và Hoắc Lan Đình nhìn thấy mẹ tới, hai người lập tức đồng loạt lắc đầu: “Không ạ, bọn con có gì mà cãi nhau chứ! Bọn con đang thảo luận về việc chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ á!”
 
Cố Nguyên nghi ngờ nhìn hai anh em, lắc đầu bất lực, cuối cùng nói với Lạc Tư Niên: “Bác sĩ Lạc, tôi đưa anh đến gặp Quân Thiên trước.”
 
Lạc Tư Niên cười với hai anh em, gật đầu: “Được.”
 
Một lớn một nhỏ cứ như vậy nhìn theo, khi bước chân của hai người kia cuối cùng cũng biến mất ở cầu thang, hai anh em hai mặt nhìn nhau.
 
Nhiếp Ngộ nheo mắt ra hiệu: Nhóc có thấy không, đây là người đang ngấp nghé mẹ của chúng ta đấy.”
 
Hoắc Lan Đình nắm chặt quả đấm nhỏ: Không được, nhất định không được, mẹ là của em !! Không thể bị cướp mất !!”
 
Nhóc phải nói chuyện lại với baba thôi !!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.