Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước - Yoo Ryeo Han

Chương 41: Hả? (2)


Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 41: Hả? (2)

Rồng cổ đại Eruhaben phớt lờ Cale, người rõ ràng đã nhìn thấy tay ông vừa run.

“Hmm.”

Ông thấy rõ ràng ánh mắt quan tâm của Cale, nhưng ông cũng không nhìn cậu ta. Sau đó, ông cẩn thận bước đến cái bàn mà Thế tử Alberu và Tasha đang ngồi.

Cả núi tài liệu được dọn sang một bên và trên bàn chất đầy đồ ăn.

“Huh? Thiếu gia Cale, cậu tỉnh lại rồi.”

Tasha tỉnh giấc và vươn vai khi chào Cale, còn Đội phó Hilsman vẫn tiếp tục nói khi đặt các món ăn lên bàn.

“Ugh! Tôi cần phải cho mọi người biết ngài đã tỉnh, thiếu gia! Ngài không biết mọi người đã cảm thấy ngưỡng mộ như thế nào sau khi nhìn thấy tấm khiên bạc của ngài đâu! Trong cả cuộc đời tôi, tôi chưa từng nghĩ đến việc có thể nhìn thấy bất cứ gì đó thiêng liêng và đáng sợ như vậy!”

Đôi mắt Hilsman vẫn thường xuyên nhìn chằm chằm vào Cale, đẫm nước mắt nói.

“Thiếu gia, với tốc độ này, ngài sẽ trở thành anh hùng đầu tiên của toàn bộ Tây lục địa! Ahhahahahahahaha! Hilsman tôi sẽ hạnh phúc đến mức có thể khóc hết ngày đó mất!”

Sau đó tiếp tục thổn thức nói.

“Trong hai tuần qua… Hức, hai tuần qua. Ngài không biết tôi đã lo lắng cho ngài như thế nào đâu, thiếu gia. Thậm chí tôi không thể liên lạc về lãnh địa với Lãnh chúa ​​cũng như Nữ bá tước, hức!”

Có vẻ hắn thật sự khá lo cho cậu, vì Hilsman trông gầy hơn trước. Sẽ thật kỳ lạ nếu tên này không lo lắng, vì con trai cả của gia tộc anh ta đang phục vụ đã bất tỉnh suốt hai tuần.

Eruhaben quan sát Hilsman một chút rồi ngồi xuống cạnh Tasha.

Ông nghe thấy giọng của Choi Han khi vừa ngồi xuống.

“Cale-nim.”

Choi Han đã im lặng một lúc lại gần giường Cale trước và thận trọng hỏi.

“Cậu có thể ăn được không? Tôi có cần phải mang cho ngài vài món súp không?”

Giọng của Choi Han hơi run, mặc dù khuôn mặt vẫn bình tĩnh.

Giống như giọng nói run rẩy của Hilsman nói ra bất cứ điều gì trong đầu mình sau khi thấy Cale đã tỉnh.

Eruhaben không quan tâm và một miếng bánh mì lên.

Đó là thời điểm đó.

“Hehe.”

Ông nghe thấy tiếng cười của Raon.

Eruhaben quay đầu lại. Raon đã bay đến một lúc nào và đáp xuống cạnh Eruhaben rồi mỉm cười với ông.

“… Chuyện gì vậy, nhóc con?”

Rồng cổ đại nghe thấy giọng nói của Cale khi ông hỏi ngược lại.

“Chúng ta sẽ đến Đông lục địa sau bữa ăn.”

Mọi người ngừng mọi hoạt động lại.

Tasha, người đang kiểm tra tình trạng da của Cale khi đang duỗi người, Thế tử Alberu, người đang dọn tài liệu trên bàn, Choi Han, người đang ở cạnh giường của Cale, và tiếng ồn ào vô cớ của Hilsman.

Và cuối cùng, ngay cả Eruhaben.

Tất cả đều bối rối không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Tuyệt quá! Đến Đông lục địa, chúng ta đi thôi!”

Chỉ có Raon phấn khích. Thế tử bắt đầu nói sau khi Raon vừa phá vỡ im lặng.

“… Ngươi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo?”

Anh ta có vẻ kinh ngạc.


“Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh lại sau hai tuần.”

Mặt khác, Eruhaben vẫn không nói gì, nhưng lại nghiêm túc.

Cale nhàn nhã nói.

“Choi Han, thịt.”

Choi Han nhanh chóng cắt miếng bít tết bằng kỹ năng của mình và chuyển cho Cale.

Cale xiên một miếng thịt và đưa vào miệng rồi tiếp tục nói.

“Tôi nghe Hoàng Thái tử Adin nói chuyện với ai đó.”

“Đúng rồi! Bọn ta đã nghe hắn nói chuyện!”

Raon vỗ Eruhaben.

“Rồng vàng! Hãy lắng nghe nhân loại của chúng ta! Ông thậm chí có thể kiếm được tiền vàng trong giấc ngủ của mình làm như hắn nói đó!”

“Huuuuu.”

Eruhaben thở dài.

Cale không quan tâm vì anh luôn làm mọi việc theo cách của mình. Anh tiếp tục nói những gì cần nói.

“Hiện tại, Arm và White Star có kế hoạch chuốt chửng toàn bộ thế giới ngầm của Đông lục địa và Hiệp hội Lính đánh thuê.”

Cale nhớ lại cuộc trò chuyện mà Adin với thuộc hạ của hắn ở cứ điểm bí mật của Tháp Chuông Nhà giả kim.

Điện hạ, thần vẫn nghĩ nên phái người khác tới Đông lục địa thì tốt rồi. Việc ngài tự mình đi đối phó với một tên Vua lính đánh thuê có vẻ không thích hợp.

Điện hạ, xin hãy giao nhiệm vụ đó cho tôi. Tôi sẽ đến Đông lục địa và lấy sức mạnh của Vua lính đánh thuê giao cho ngài để ngài có một cuộc sống mới.

Đó là thông tin về Vua lính đánh thuê có sức mạnh chữa trị.

Không cần. Arm sẽ sớm bắt đầu di chuyển để nuốt chửng Hiệp hội Lính đánh thuê.

Liệu Arm có làm được không?

White Star đã ở Đông lục địa vài tháng qua để lo chuyện đó. Đó là lý do tại sao Tháp chủ cũng ở đó để báo cáo về cuộc chiến lúc này và lo những việc khác.

White Star đang nhắm đến Hiệp hội Lính đánh thuê và hắn đã đối phó với nơi đó được vài tháng.

Cale nhớ lại hai thông tin đó và tiếp tục nói.

“Nghe nói Vua lính đánh thuê có sức mạnh liên quan đến chữa trị.”

Ánh mắt của Cale hướng về phía Eruhaben.

Những người khác sau đó cũng nhìn về phía Eruhaben, và Raon bắt đầu nói với Rồng cổ đại.

“Rồng vàng! Ông nhất định phải đi với bọn ta! Nếu không, ta sẽ phá hủy mọi thứ!”

Rồng cổ đại vẻ mặt tái nhợt không nói gì, chỉ tiếp tục ăn. Bầu không khí im lặng kỳ lạ bao trùm căn phòng.

Tuy nhiên, im lặng đó nhanh chóng bị phá vỡ.

“Hức hức. Lời nói đầu tiên của ngài, hức, sau khi tỉnh lại sau hai tuần, hức, là tiếp tục giúp đỡ người khác, hức. Tôi chắc chắn sẽ truyền câu chuyện đáng ngưỡng mộ này với các thế hệ tương lai!”

Cale phớt lờ Hilsman. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu hành động như vậy.

Cale quay đầu đi và nhìn thấy Thế tử gần như đang trừng mắt nhìn mình. Cale nhanh chóng nói tiếp như muốn nói với Alberu đừng hiểu sai ý cậu.

“Tôi dự định đây là một chuyến đi ngắn ngày thôi. Tôi chưa nghĩ sẽ tiến hành tấn công đợt hai với White Star lúc này đâu.”

Đó là sự thật.


“Tôi chỉ định đến đó nói chuyện với Vua lính đánh thuê và mượn sức mạnh chữa trị của người đó thôi.”

Giọng nói của Raon vang lên trong đầu Cale.

– Nhân loại! Vua lính đánh thuê có phải là người tốt không? Tên đó sẽ đưa cái đó cho ngươi nếu các ngươi nói chuyện với nhau chứ? Đó là sức mạnh liên quan đến chữa trị đó.

Ai biết được?

Mình còn không biết Vua lính đánh thuê ai nữa cơ?

Cale không biết mình sẽ trò chuyện kiểu gì với Vua lính đánh thuê. Đó là lý do tại sao cậu chỉ nói mơ hồ như vậy.

“Tôi sẽ trở lại càng nhanh càng tốt để hỗ trợ mọi việc ở Đế quốc. Tôi không định dẫn theo nhiều người đâu, và sẽ dẫn theo ít người thôi, nên không làm tăng thêm việc của mọi người ở đây đâu.”

Đúng, đã đến lúc Thế tử cũng phải trở về Vương quốc Roan.

Anh ta rời khỏi vị trí quá lâu rồi.

“Đó là lý do tại sao tôi nghĩ ngài cũng có thể quay trở lại, thưa điện hạ. Tôi sẽ cảm ơn ngài vì sự-“

“Haaaa.”

Cậu nghe thấy một tiếng thở dài.

Lạch cạch!

Một đống tài liệu bị đẩy ra một góc.

“Điện hạ?”

Cale thấy Thế tử Alberu, người đã vứt tài liệu sang một bên bắt đầu lấy tay ôm mặt.

Tại sao anh ấy đột nhiên hành động như thế này?

Thế tử không thể không nhìn chằm chằm vào Cale với vẻ hoài nghi.

Mình không thể hiểu được tên này chút nào.

Alberu đã mất khả năng hiểu Cale. Không, anh có thể hiểu, nhưng anh không muốn lãng phí sức lực để hiểu nữa.

Cái tên vừa bất tỉnh hơn hai tuần lại muốn di chuyển ngay khi vừa tỉnh lại để tìm sức mạnh chữa trị cho một con Rồng?

Điều đó có ý nghĩa gì?

Tất nhiên, đều có ý nghĩa cho hành động đó.

Tuy nhiên, Alberu, người đã âm thầm đến thủ đô trong hình dạng Dark Elf của mình đã xem được đoạn hình ảnh ghi lại trận chiến của Rosalyn.

Nói một cách trung thực…

Thật là bất ngờ.

Alberu đã khá bất ngờ.

Họ đã từng nói về Arm và White Star, tuy nhiên, trận chiến với tổ chức đó lại vượt qua những gì mà Alberu nghĩ tới.

Những người đã chiến đấu chống lại một kẻ thù mạnh như vậy là những người mà Alberu đã biết.

Bầu không khí ở nơi này thật khủng khiếp khi tên khốn trước mặt phải dùng những tia sét lửa và tấm khiên lớn đã bất tỉnh.

“Cale.”

“Vâng, thưa điện hạ.”


Tất nhiên, bầu không khí không hoàn toàn khủng khiếp.

Họ đã thành công trong việc bảo vệ thủ đô của Đế quốc và tránh được cái chết của phần lớn người dân ở đây. Trước đây Cale đã từng bất tỉnh, nhưng không bao giờ quá ba ngày.

“Cậu đã nói ước mơ của cậu là gì?”

Nhưng, lần này là hai tuần.

Trong khoảng thời gian đó, Alberu đã trốn trong phòng ngủ này và hoàn thành tất cả các nhiệm vụ mà anh cần phải hoàn thành trong khi luôn theo dõi tình hình.

“Là một kẻ lười biếng, thưa điện hạ.”


Alberu bắt đầu cau mày sau khi nghe câu trả lời bình thường đó.

Anh nghĩ về những người đã thận trọng đến gần giường của Cale trong hai tuần qua. Hai con Rồng đã sống chung với nhau khá nhiều.

Alberu dùng giọng điệu khó chịu, Cale hơi bối rối sau khi nhìn thấy khuôn mặt cau có và ánh mắt nghiêm túc của Alberu.

“Ta chắc chắn sẽ để cậu là một kẻ lười biếng.”

“Ồ.”

Khuôn mặt của Cale đột nhiên như tràn đầy sức sống.

“Có thật không?”

Cậu nhanh chóng hỏi với giọng hào hứng.

Alberu nhanh chóng đáp lại.

“Cậu vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.”

“Sao cơ?”

“Lo ăn thịt của cậu đi.”

Sau đó, Alberu đứng dậy và đóng sập cửa phòng ngủ lại rời đi. Cale kinh ngạc nhìn vào cửa phòng ngủ nhưng lại gật đầu trước một câu hỏi ngay sau đó.

“Cale-nim.”

“Hả?”

Đó là Choi Han.

“Tôi chắc chắn đi với cậu, đúng chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Họ có thể sẽ gặp White Star trong khi đến gặp Vua lính đánh thuê và Eruhaben hiện không ở trong trạng thái đỉnh cao.

Họ sẽ cố gắng tránh một cuộc đối đầu nhiều nhất có thể, nhưng Raon và Choi Han cần phải ở đó với cậu nếu điều đó xảy ra.

Thật sự cậu muốn đưa mọi người đi cùng mình, nhưng nếu làm vậy, sẽ khó khăn với tình hình hiện tại ở Tây lục địa.

“…Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.”

Hm?

Cale nghĩ rất bất thường khi Choi Han nói cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm, trong khi biểu hiện giận dữ trên khuôn mặt, nhưng cậu đã bỏ qua.

Đó là vì cậu vẫn cần nghe câu trả lời của người khác.

“Eruhaben-nim?”

“Haa.”

Rồng cổ đại thở dài rồi mới gật đầu. Cale cuối cùng cũng gật đầu hài lòng và hỏi về chuyện khác.

“Nghĩa là gì khi nói phá hủy linh hồn của một người nào đó vậy?”

Khuôn mặt của Eruhaben hơi cau lại.

Ông có thể nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Cale.

White Star.

Cale đã không ngừng nghĩ đến tồn tại của White Star.


“Ngoài ra, còn có gia tộc Người bắt Rồng. Tôi muốn nghe về bất kỳ thông tin nào ngài có.”

Eruhaben đã nghĩ những gì mình sẽ nói với Cale khi cậu ta tỉnh dậy.

Tuy nhiên, có điều gì đó đã ngăn cản anh ấy phản ứng lại ngay lúc đó.


Cạch.

Cửa phòng ngủ lại mở ra cùng một tiếng động nhỏ.

Cale mở to mắt. Đó là Thế tử Alberu.

Anh ấy vừa mới đi, nhưng đã quay lại. Alberu bước đến chỗ Cale và ném cho cậu một tập tài liệu.

“Cái này là gì vậy?”

Alberu vẫn cau mày khi giải thích.

“Thông tin về Vua lính đánh thuê.”

“Ồ.”

Khóe môi Cale giật giật.

Anh ấy thực sự là một người giàu tình cảm.

Cale bắt đầu mỉm cười khi xem các tài liệu có thông tin về Vua lính đánh thuê.

“Thưa điện hạ, ngài thực sự có một trái tim ấm áp hơn cả ấm áp của thái-“

Cậu phải nịnh bợ anh ta.

Alberu đã cắt ngang.

“Ngay cả khi Vương quốc Roan ở Tây lục địa và không có nhiều thông tin về Đông lục địa, thì Vua lính đánh thuê vẫn là một trong những người mạnh nhất và có ảnh hưởng nhất ở Đông lục địa. Đó là lý do tại sao bọn ta ít nhất cũng có vài thông tin cơ bản về người đó.”

“… Quả thật rất cơ bản.”

Chỉ có ba thông tin về Vua lính đánh thuê.

<Bud Illis, 35 tuổi.>

Tên của Vua lính đánh thuê là Bud Illis.

Cale tiếp tục đọc thông tin trên tài liệu.

<Là một tên mất trí.>

Đó là phần đầu tiên trong ba phần thông tin. Chỉ nhiêu đó thôi đã khiến Cale bắt đầu lo lắng về chuyến đi tới Đông lục địa.

Phần thông tin thứ hai.

<Là một Swordmaster và nghe đồn có một khả năng đặc biệt mà chúng tôi chưa thể xác định được.>

Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ quặc.

Một khả năng đặc biệt mà họ không thể xác định được. Những câu đó khiến cậu nghĩ đến những sức mạnh cổ đại. Cậu nghĩ thậm chí có thể là sức mạnh chữa trị mà Vua lính đánh thuê được cho là có.

“Cậu nghĩ sao?”

Cale dời mắt khỏi tài liệu trước câu hỏi của Alberu và nhìn anh ta.

Alberu đã mỉm cười. Cale cũng bắt đầu mỉm cười.

“Thật tuyệt vời.”

Thông tin thứ ba về Vua lính đánh thuê.

<Phát cuồng vì rượu. “Bất kỳ ai có thể uống rượu tốt là bạn của tôi!”>

Cale có vẻ hạnh phúc.

“Bản năng tự nhiên của tôi như một tên vô lại đang khiến tôi phấn khích.”

Cale Henituse uống rất tốt mặc dù mặt đỏ lên rất nhanh.

Cậu cảm thấy mình đã là bạn của Vua lính đánh thuê.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.