Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 20: Này, Ngươi Đang Trốn Ở Đâu Đấy? (3)
Con đường dẫn đến cổng phía Bắc. Cale nhìn xung quanh.
– Nhân loại! Có binh sĩ ở khắp mọi nơi đang giả trang là người thường!
Đó chắc chắn là một khu chợ ồn ào và sôi động ở thủ đô. Raon có thể nhìn thấy những người mà nó nghi ngờ đó là binh sĩ và kỵ sĩ khi ánh mắt lướt qua con đường chợ và về phía cổng Bắc.
– Vẻ mặt của những người dân thường đều rất tốt, ngoại trừ những tên cải trang! Biểu cảm của chúng đều không dễ chịu! Chúng cứng ngắc!
“Có thể là như vậy.”
Cale hoàn toàn hiểu được trái tim sợ hãi của quân đội Đế quốc đang khảo sát thị trường trong khi cải trang khắp thủ đô.
Thủ đô của Đế quốc.
Nơi ấy giữa thanh bình đến lạ.
“A.”
Cale nhìn Choi Han, Mary, Tasha và Eruhaben đang theo sau cậu từ xa, nhưng cậu chuyển sự chú ý sang phía mình khi một ý nghĩ đột ngột nhảy ra.
Khu chợ ồn ào.
Đó là một vị trí thuận lợi khi chưa có bất kỳ binh sĩ cải trang nào.
Đó là một nơi tốt để nói chuyện thoải mái.
Cậu âm thầm hỏi.
“Làm thế nào mà ngươi biết được tin tức về ta?”
Cậu bắt gặp đôi mắt run rẩy của Billos không dám nhìn thẳng vào cậu.
Thế tử chết tiệt!
Cale tự hỏi Alberu Crossman đã làm gì mà lại khiến ánh mắt Billos run lên như vậy.
Anh ta bắt đầu tin đồn này từ khi nào và ở đâu chứ?
“Về điều đó… tin tức đến từ phía Bắc.”
Huh? …Phía Bắc? Chờ đã. Tên này không đề cập đến những khu vực phía Bắc của Đế quốc.
“… Phía Bắc của Tây lục địa?”
“Vâng, thiếu gia.”
Billos nghiêm túc gật đầu.
“Tin tức đã được bí mật lan truyền khắp các thương nhân từ phía Bắc và bây giờ một lượng lớn người dân đã biết tin đó. Có lẽ tin tức sẽ sớm lan truyền trong mạng lưới người dân của Đế quốc rồi.”
Biểu hiện của Cale ngày càng trở nên kỳ lạ.
Cậu chợt nghĩ đến một người ở phía Bắc.
Cho đến bây giờ tên đó vẫn chưa liên lạc với cậu, và đến lúc này cậu mới nghĩ đến điều đó.
“Nếu câu chuyện này bắt nguồn từ Đế quốc hoặc Vương quốc Roan, tôi sẽ không tin.”
Billos rùng mình như thể chỉ nghĩ về khoảng thời gian đó thật khủng khiếp và tiếp tục.
“Cũng có tin đồn là Liên minh phương Bắc vốn đã bị Vương quốc Roan đánh bại đang chuẩn bị tấn công lần nữa để đáp trả sự vắng mặt của Chỉ huy Cale Henituse, thế nên tôi không thể không lo lắng đến tin đồn đó.”
Biểu hiện của Cale càng ngày càng kỳ lạ.
“… Sự vắng mặt của ta?”
“Đúng. Tôi nghe nói ngài đã nôn ra máu và… “
Billos khó khăn nói như thể tin tức mà cậu ta nghe được về Cale thật kinh khủng.
“… Ngài không thể đứng vững vì chân tay run rẩy.”
Cậu ta quan tâm nhìn Cale.
“Tôi nghe nói trạng thái hiện tại của ngài giống như phần lớn những người sở hữu nhiều sức mạnh cổ đại trong quá khứ, có những va chạm xảy ra bên trong cơ thể của họ dẫn đến… mm, tôi cũng có nghe nói về lịch sử của họ, họ sẽ chết. Điều đó không thể là sự thật, phải không?”
“Mhm, đó là sự thật.”
“…Sao cơ?”
Khuôn mặt giống như con heo đất của Billos trở nên tái nhợt. Cale không có thời gian để ý đến Billos vào lúc đó.
– Nhân loại! Một tin nhắn từ Thế tử đến!
Đó là vì lời nói của Raon.
Raon đọc tin nhắn của Thế tử trong đầu Cale.
– Ta đang bận. Ta sẽ gọi cho cậu sau.
…Gì chứ? Ngài nghĩ tôi không bận à?
Cale dừng bước ở tin nhắn tiếp theo và lập tức cau mày.
– Mọi chuyện thành ra như vậy sau khi ta đồng ý lời đề nghị của Chỉ huy Clopeh. Xấu hổ làm sao.
Gì cơ? Anh ta nói mình đã nghe lời đề nghị của ai chứ hả?
“Thiếu gia, ngài, a, có phải bây giờ ngài đang cảm thấy không khỏe không?”
Billos tái mặt tiến lại gần Cale hơn một chút.
Tuy nhiên, Cale không nghe thấy lời cậu ta nói.
Bây giờ, trong đầu cậu chỉ có giọng nói của Raon không ngừng vang lên.
– Cũng có một tin nhắn đến từ Clopeh điên rồ.
…Ôi Chúa ơi.
– Tôi sẽ để lại tên tuổi của Cale-nim trong lịch sử. Tôi sẽ biến con đường trở thành một truyền thuyết của ngài trở thành vĩ đại.
… Chết tiệt thật.
“Tên khốn điên này-“
“Xin lỗi? Tôi chỉ cố gắng giúp đỡ ngài thôi.”
Billos cứng người vì sợ hãi. Đó là bởi vì biểu cảm của Cale đã biến đổi.
Ký ức về chàng trai mười sáu tuổi Cale trong quá khứ, người nổi tiếng là rác rưởi của lãnh địa Henituse và là người đã ném chai rượu rỗng vào một nhóm côn đồ hiện lên trong tâm trí ngay khoảng khắc đó.
Biểu cảm hiện tại trên khuôn mặt của Cale trông như hồi đó.
“T, thiếu gia?”
“…Không. Không gì cả.”
Cale vẫy tay và ra hiệu ra hiệu cho Billos nhanh lên và tiếp tục đi.
Billos không chắc tại sao Cale lại hành xử theo cách như vậy, nhưng nghĩ không nên làm Cale khó chịu, do đó nhanh chóng dẫn đường. Cale nhìn theo cậu ta và bắt đầu tự suy nghĩ.
Tên khốn điên đó đã làm gì vậy?
Cuối cùng, sự thật là Thế tử Alberu và Kỵ sĩ Hộ vệ Clopeh đã chung tay để tạo ra toàn bộ câu chuyện về tin tức khủng khiếp về Cale.
… Đó là một lựa chọn khôn ngoan khi lan truyền tin đồn bắt đầu từ phía Bắc, nhưng…
Nó bắt đầu với ba quốc gia phía Bắc, bị buộc phải phục tùng Vương quốc Roan và đang hợp tác với họ trên mặt nổi. Do đó, nếu những tin đồn về cuộc sống hay cái chết của Cale xuất hiện từ phía Bắc, các bên thứ ba và đồng minh của họ sẽ tin vào điều đó.
– Nhân loại! Ta nghĩ Clopeh đã thực sự mất nó!
Mình biết mà, phải không?
– Hắn nói hắn đang gửi các Thánh kỵ sĩ đến! Mà, chúng ta không có Thánh kỵ sĩ mà, phải không?
Hả?
Cale nhớ lại cảnh Clopeh và các Kỵ sĩ Wyvern, những người đã chiến đấu chống lại Đế quốc trong trận chiến ở thành Maple.
… Tên khốn này-
Khóe miệng Cale nhếch lên. Clopeh đã thực sự điên rồ một cách thông minh như mong đợi.
Đó là thời điểm đó.
“Nyann.”
Một con mèo kêu meo meo.
Cale quay đầu lại sau khi rời khỏi khu chợ và đi đến vị trí có thể nhìn thấy cổng phía Bắc.
Đó là một trong những khu dân cư yên tĩnh, không nhất thiết phải gần cổng cũng như không có chợ và đường phố chính.
Một bóng dáng thu mình trong con hẻm tối và hẹp đang nhìn Cale.
“Nyannnn.”
Cale cười toe toét khi đến gần Mèo.
Đó là một con Mèo có bộ lông ngắn màu đỏ.
Một túi nhỏ được buộc vào lưng nó.
Mèo lao vào vòng tay của Cale khi cậu giang tay ra.
“Đã lâu rồi, Rex.”
Rex có thể lẻn quanh thủ đô của Đế quốc bằng cách mang hình dạng của một con Mèo mặc dù vẫn là tội phạm bị truy nã đã âm mưu giết Phó Tháp chủ.
“Nyann.”
Rex vỗ vào vai Cale bằng bàn chân trước vài cái như để chào Cale.
Cale lấy túi được buộc vào Rex dạng Mèo.
– Nhân loại! Đó là một túi không gian!
Không nghi ngờ gì nữa, đây là túi không gian chứa các thiết bị lưu trữ hình ảnh do Freesia chuẩn bị.
Cale bước vào con hẻm tối nơi mà Mèo đi ra từ đó khi ôm Mèo và chiếc túi trên tay.
Sau đó, cậu ra hiệu bằng mắt cho nhóm của mình đang ở xa hơn.
Đi nào.
Mana dâng lên từ Eruhaben và Raon, ngay lập tức biến Cale và cả nhóm tàng hình.
* * *
“Là nó?”
Bên ngoài cổng phía Bắc thủ đô.
Khi giọng nói của cậu ta vang lên từ một cái cây trông đặc biệt cứng cáp trong một lùm cây rậm rạp, ma pháp tàng hình của người thực hiện nó đã bị huỷ.
“Vâng, chính là nó, thiếu gia.”
Billos, người đã vượt qua các bức tường thành nhờ phép bay của Raon, lúng túng gật đầu, ôm chặt lấy thân cây đó, coi như đó là mạng sống của mình vậy.
Cale phớt lờ Billos, người đã giật bắn cả người vì tốc độ bay quá nhanh và cậu nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Đó là khu rừng, khi một người rời khỏi cổng phía Bắc đều có thể được nhìn thấy.
Có một khu vực trống nhỏ bên trong khu rừng.
Những bông hoa dại xinh đẹp và thấp mình mọc đầy khu vực đó vì đó là thời điểm mùa xuân.
Vài thợ săn cũng nghỉ ngơi dưới chân cây. Dù nhìn theo nhiều cách, đó hoàn toàn là một khung cảnh yên bình.
Cale nghe thấy giọng Eruhaben từ một khoảng cách an toàn.
“Những tên đó không phải thợ săn. Đó là những kỵ sĩ.”
“Đúng rồi.”
Choi Han cũng đồng ý.
“Cơ thể của họ căng thẳng như đang cảnh giác với bất kỳ ai xâm nhập, mặc dù bề ngoài đang tỏ vẻ thư giãn.”
Khoé môi Cale nhếch lên.
Cậu nhìn Billos.
Billos quay đầu qua quan sát những thợ săn đó và chỉ r.
“Khuôn mặt đó, khuôn mặt đó!”
Cậu ta chỉ vào một trong năm người thợ săn.
“Người đó chắc chắn là kỵ sĩ đi cùng y sĩ.”
Billos thì thầm phấn khích.
“Tôi nghĩ đây là nơi có lối đi bí mật!”
Lối đi bí mật.
Khuôn mặt của con mèo, Rex, người đang ngồi trên vai Cale nhanh chóng cau lại sau khi nghe những lời đó.
Cậu ta đã thoát khỏi Tháp Chuông của Nhà giả kim qua hệ thống đường cống ngầm. Thì ra vẫn có một lối đi bí mật chưa được biết.
Chỉ riêng điều đó đã khiến bộ lông trên cơ thể Rex trở nên khó chịu.
Mình tự hỏi có gì ở đó.
Điều gì đang xảy ra bên trong Tháp chuông của Nhà giả kim mà sau mười lăm năm, cậu mới quay lại thăm?
Chị gái và anh trai của mình-
Họ-
Rex không thể nghĩ về nó lâu hơn nữa.
“Ta có thể thấy nó.”
Rex quay đầu lại.
Một người đàn ông cực kỳ đẹp có mái tóc vàng trắng bình tĩnh tiếp tục nói.
“Lối đi bí mật được ma pháp ảo ảnh cấp cao nhất phủ lên, ít nhất ba lớp.”
– Đúng rồi! Rồng Vàng đã nhìn thấy nó!
“Ngoài ra còn có ma pháp báo động, ngoài ma pháp ảo ảnh. Đã có người ma pháp báo động theo hướng sẽ thông báo cho những người trong Tháp chuông nế có người cố gắng phá vỡ ma pháp ảo ảnh ở đó.”
– Cái đó cũng đúng!
Cale im lặng lắng nghe rồi thẳng thừng hỏi một câu.
“Điều đó không thành vấn đề, đúng không?”
Sau khi cậu hỏi xong câu đó, có hai giọng nói vang lên trong đầu.
– Ta là Rồng.
– Ta là Raon Miru vĩ đại! Nhân loai, ngươi vẫn chưa biết điều đó sao !
Cale cười tươi và nhẹ nhàng ra hiệu với Rex, người đang từ từ lao vào vòng tay của Cale.
Cale vuốt ve bộ lông của Mèo và bắt đầu nói.
“Vậy thì chúng ta sẽ cố gắng đi một cách hòa bình chứ?”
Rex và Billos có thể nhìn thấy.
Một nụ cười nhếch mép đặc trưng của Cale.
“Ta không muốn ai bị thương, các ngươi biết đấy.”
Mèo và thương gia bụ bẫm nuốt nước bọt.
***
“Chúng ta đang ở trong tình trạng khẩn cấp. Các ngươi không thể lơ là cảnh giác dù chỉ trong chốc lát.
Cạnh cánh đồng hoa.
Bốn người thợ săn đang tập trung dưới thân cây lớn nhất và đang nằm, ăn uống hoặc bảo dưỡng cung săn của họ nhìn thợ săn đang nói và đáp lại bằng những biểu hiện tỏ ra không mấy quan tâm.
“Tất nhiên.”
“Tôi sẽ tấn công vào cổ những kẻ đó một phát nếu có ai đến-“
Xào xạc. Xào xạc.
Người thợ săn vừa trả lời vừa nằm dưới bóng cây khựng lại.
Hắn ta chuyển hướng nhìn, nắm lấy thanh kiếm rõ ràng là của một kỵ sĩ Đế quốc nhưng được bao phủ và ngụy trang bằng da sờn.
Xào xạc. Xào xạc.
Một? Hai? Không, ba người.
Sột soạt, sột soạt.
“Ồ, nơi này có vẻ là một nơi đẹp để ngắm hoa- a.”
Người thanh niên hào hứng bước vào khu vực này lùi bước, mắt mở trừng trừng.
Người thanh niên trông như bị giật mình trước sự xuất hiện của những người thợ săn, có mái tóc nâu và đôi mắt nâu.
“Nyannn.”
Con mèo đỏ trong vòng tay của người đó cứ nghiêng đầu sang trái rồi phải.
Sau lưng là một người đàn ông tròn trịa mang theo những cái bánh táo không rõ nguồn gốc.
“…Gì vậy?”
Người cuối cùng, một người trông trẻ hơn vài tuổi so với thanh niên phía trước, có mái tóc nâu và đôi mắt nâu giống hệt nhau, bước vào cánh đồng hoa và một trong những người thợ săn cộc lốc ném một câu hỏi.
“Không, chỉ…”
Người thanh niên phía trước vò đầu bứt tóc nâu và đưa mắt nhìn chỗ này chỗ kia như đang sợ hãi.
Năm kỵ sĩ cải trang nhìn chằm chằm vào ba người vừa bước vào cánh đồng hoa khi họ vẫn còn nằm trên mặt đất hoặc ngồi xuống đóng giả thành một nhóm thợ săn.
Chỉ có đội trưởng kỵ sĩ âm thầm đứng lên và nói năng cộc lốc.
“Lũ nhóc các ngươi nên cút khỏi đây. Đây không phải là nơi để các ngươi đến ngắm hoa. Đây là khu vực nghỉ ngơi riêng biệt dành cho những người thợ săn, đừng có đến đây làm phiền bọn ta.”
Shhhh-
Những chiếc lá rung rinh trước làn gió xuân.
“Xin lỗi? Ồ không, chúng tôi không định làm phiền mọi người. Chúng tôi chỉ ở trong thành phố và thấy hôm nay thời tiết rất đẹp- “
Thợ săn phớt lờ người thanh niên gầy gò, người cố gắng bác bỏ câu nói của người thợ săn với vẻ mặt đẫm nước mắt khi ôm một con Mèo trên tay.
Những tên đo hoàn toàn không nghiêm túc canh cổng sao? Chúng dám để những tên khốn này vui đùa bên ngoài thành phố?
Tks, có lẽ chúng đã để những người bình thường này ra ngoài vì nhìn những tên này không phải là thương gia hay quan chức cấp cao.
Thợ săn khó chịu hét lên.
“Câm miệng. Đừng có ở đây thử lòng kiên nhẫn của một thợ săn và chết tiệt, được chứ? Đây không phải là nơi để các ngươi ngắm hoa đâu.”
“Vậy thì tôi có thể xem một trận chiến ở đây không?”
Hả?
Thợ săn lập tức nhìn thấy biểu hiện của chàng trai trẻ thay đổi.
Mọi chuyện xảy ra cùng lúc khi hắn thấy được điều đó.
Shhhhh-
Khi những chiếc lá bắt đầu rung rinh…
“Ugh!”
“Ách!”
Những khúc xương trắng bắn ra từ bên dưới lớp đất và tóm lấy mắt cá chân của những thợ săn.
Nhiều mảnh xương nhanh chóng phóng lên và chặn miệng những thợ săn. (… Có hơi mất vệ sinh)
“Ugh!”
“M, mmfh!”
Sh.
Một người xuất hiện ngay trên ngọn cây lớn mà những tên đó đang dựa vào.
Cô ấy đang treo ngược trên một cành cây và cười toe toét.
Ầm ầm ầm.
Bốn mũi tên gió lớn được gắn vào một cây cung và chĩa vào bốn người thợ săn.
Và người cuối cùng.
Người đàn ông đã nói chuyện với Cale, thanh niên với mái tóc nâu.
Cậu ta đã hạ gục rồi.
Cale nhìn người đàn ông bị đánh gục và vỗ vai thanh niên có cùng màu tóc với mình.
“Ngươi thực sự rất nhanh.”
“Không có gì đâu, Cale-nim.”
Choi Han dịu dàng cười.
Thợ săn nhìn có vẻ là người đại diện đã bất tỉnh sau một lần bị Choi Han tấn công.
Cale tiến lại gần bốn thợ săn đang nằm hoặc ngồi và cúi người đối mặt với họ.
Cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn vang kên.
“Có rất nhiều xác chết dưới gốc cây này, thế nên có rất nhiều xương có thể được sử dụng.”
Cale cảm thấy tức tối trước những lời đó và bắt đầu hỏi những thợ săn.
“Chắc các ngươi đã giết rất nhiều người để bảo vệ nơi này, đúng không?”
Mary đã kiểm soát những bộ xương nằm dưới gốc cây vì nơi những thợ săn đang nằm nghỉ này chính là ngôi mộ cho những người họ đã giết.
“Mmfh!”
“Mm, m!”
Cale rời mắt khỏi những thợ săn đang cố nói điều gì đó, và đứng dậy ra lệnh.
“Đập chúng thành bã và trói chúng lại.”
Mary, Tasha và Choi Han sẽ lo việc đó.
Sau đó Cale nhìn sang phía khác và tiếp tục nói.
“Tôi để nó cho ngài đấy.”
Cậunhìn thấy bụi vàng trắng phủ trên cánh đồng hoa.
Bụi vàng trắng rải rác ra mọi hướng bất cứ khi nào Eruhaben búng tay.
“Huh? Ồ!”
Đôi mắt của Billos mở to khi trả lại những miếng bánh táo cho Raon.
Nó đang tan biến dần.
Mỗi khi ánh sáng vàng trắng chạm vào thì cảh vật nơi đó đều tan biến dần.
Những ma pháp ảo ảnh đang dần tan đi.
Chuông báo động không kêu.
“Tôi sẽ duy trì cảnh báo.”
Kẻ thù sẽ nghĩ lối đi bí mật vẫn an toàn vì báo động sẽ không reo.
“Chúng cũng đã được thiết lập khá sâu.”
Eruhaben nhìn cánh đồng hoa tan biến.
Một lớp.
Hai lớp.
Ba lớp đã bị loại bỏ.
Cale chạm mắt với Rồng vàng ngay khi khung cảnh ba lớp tan biến.
“… Sẽ không dễ dàng đâu.”
Rồng cổ đại nói thẳng khi ông ta cố gắng xác định trình độ của Tháp chủ có thể là Lich.
Sau khi thấy Cale cười với mình, ông ta cười tươi và lùi lại một bước.
Mana vàng trắng biến mất khỏi chỗ ông ta vừa bước.
“…Ah.”
“Mm.”
Tasha, Mary và Choi Han nuốt nước bọt, nhưng họ không thể nói gì khi nhìn thấy khung cảnh thật sự hiện ra. Tasha là người đầu tiên mở lời.
“Có rất nhiều sự hiện diện của cái chết đang tới.”
Cánh đồng hoa đã biến mất, một lối vào lớn âm u xuất hiện trên mặt đất.
Đó là một lối vào dẫn xuống lòng đất.
Lối vào tối đen như mực.
“… Tôi cũng ngửi thấy mùi gì đó tương tự như tuyệt vọng đen.”
Tasha quay đi và không nhìn vào lòng đất tối tăm khiến cô có cảm giác như đang đối mặt với một thứ gì đó ghê tởm và nhìn về phía Cale, người đang nhìn Mary và Choi Han.
“Tôi không sao, Cale-nim.”
Choi Han trả lời khi nắm lấy bao kiếm của mình và Mary tiếp lời bằng giọng nói giống như thiết bị của mình.
“Tôi mạnh.”
Cale gật đầu.
“Vậy thì tốt thôi.”
Cale nhìn quanh nhóm một lần nữa.
Tasha, người sẽ ở lại và canh chừng những thợ săn và lối vào, đồng thời đợi đội phó Hilsman đến, cúi đầu nhẹ và lùi lại.
Kỵ sĩ mèo Rex và thương gia Billos gật đầu trước ánh mắt của Cale. Họ đã đến với ý định đi tìm hiểu sự thật cùng với cậu.
– Tất nhiên là ta cũng đi với ngươi rồi!
Cale nhìn Eruhaben sau khi nghe câu trả lời của Raon, và các ngón tay của Rồng cổ đại bắt đầu cử động.
Tách!
Thân thể mọi người từ từ biến thành vô hình.
Rex và Billos nuốt nước bọt khi họ nhìn về phía lối vào tối đang đi xuống.
Họ nghe thấy giọng nói của Cale.
Họ nghe thấy những lời mà ngài ấy đang ngâm nga.
“Được rồi, ngươi đang trốn ở đâu vậy?”
Họ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Cale khi đang tàng hình từ dưới chân kéo lên.
Cale đã mỉm cười.
“Ngươi sẽ chết nếu ta bắt được dù chỉ một sợi tóc của ngươi.”
Mèo và thương nhân hơi chần chừ.
Họ nhìn thấy đôi mắt của Cale cong lên trong một nụ cười khi trở nên hoàn toàn vô hình, và họ lại tiếp tục nghe thấy giọng nói đấy.
Giọng nói vui mừng của Cale vang vọng trong khu vực và chỉ có thể nhìn thấy những thợ săn bất tỉnh.
“Này, ngươi đang trốn ở đâu đấy?”
Rex và Billos nuốt nước bọt.
Đó là vì họ sợ đôi mắt cong lên khi cười của Cale.