Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước - Yoo Ryeo Han

Chương 143: Ngay Cả Khi Hít Thở Chậm Và Sâu (2)


Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 143: Ngay Cả Khi Hít Thở Chậm Và Sâu (2)

Quạ quan sát con chuột đang ngất xỉu trên tay Choi Han. Con quạ trên vai Cale tiến lại gần con chuột và quan sát kỹ lưỡng nó.

“Ảo ảnh sư hình như điều khiển lũ chuột.”

Choi Han đặt con chuột ngất xỉu xuống và cầm kiếm lên lần nữa sau khi nghe thấy sự chắc chắn trong giọng nói của Gashan.

Ầmmm. Ầm!

Mặt đất bên dưới toàn bộ con hẻm bị lật tung. Choi Han cau mày mỗi khi đâm kiếm xuống đất. Một khi thanh kiếm đâm xuống đất một chiều dài nhất định…

… Có một con đường!

Cậu cảm thấy có một lối đi nhỏ dưới lòng đất mà các loài động vật nhỏ như chuột có thể chạy qua. Choi Han nhanh chóng đào đất lên. Sau đó nâng tất cả giác quan của mình để có thể cảm nhận mọi thứ tốt nhất.

Chítt, chít-

Sau đó cậu nghe thấy một tiếng động rất khẽ. Choi Han quay đầu lại. Ở một nơi nào đó trong con hẻm tối… Một chỗ bóng mờ trong góc tường mà ngay cả Choi Han đang nấp ở đó cũng bỏ qua…

Chítt, chít, chíttttt!

Choi Han nhìn thẳng vào con chuột đang bỏ chạy. Cậu nhìn quanh mặt đất, toàn bộ hẻm, trên đầu bức tường, rồi quanh lãnh địa Dubori.

… Chúng ta đang ở trong của lòng bàn tay của White Star!

Cậu không biết những con chuột nhỏ đó có thể trốn ở đâu nữa. Cậu không có cách nào để biết nơi chúng đang trốn và quan sát họ.

Từ khi nào… từ khi nào chúng ta bị quan sát?

Choi Han nổi da gà.

Liệu có phải họ bị những con chuột đó quan sát ngay khi bước vào lãnh địa Dubori không? Hay họ đã bị quan sát từ lâu trước khi họ đến lãnh địa?

Chúng ta cảm thấy chấn động ở Young-en khi gặp Thái tử Valentino. Có phải những chấn động từ phía Tây mà chúng ta cảm thấy cũng là do Ảo ảnh sư làm không?

Choi Han đã biết White Star rất mạnh trong suốt thời gian qua, nhưng vì một lý do kỳ lạ nào đó, cậu không hề sợ White Star. Cậu cảm thấy giống như White Star là kẻ thù mà họ có thể đánh bại bất cứ lúc nào.

Tại sao mình lại có những suy nghĩ như vậy?

White Star và thuộc hạ của hắn không phải là những kẻ mà họ có thể coi thường.

White Star đã đụng độ với Choi Han và những người khác nhiều lần, nhưng lần nào hắn cũng lẩn trốn được. Hắn đã tạo ra cuộc khủng hoảng ở Mogoru bằng cách khiến người dân của Đế quốc phải di chuyển và trốn chạy.

Nhưng bây giờ, White Star đang lộ diện, không hề trốn tránh trong lãnh địa Dubori của Vương quốc Caro. Cảm giác như sức mạnh, tầm ảnh hưởng và khả năng của White Star đang tuôn ra khỏi chỗ ẩn nấp và bao quanh Choi Han.

…Chết tiệt.

Choi Han cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy nguy hiểm.

Mình đã không tưởng tượng mình sẽ phát hiện ra bản thân đã bị mắc vào một mạng nhện cho đến khi mọi chuyện quá muộn.

Kể từ khi họ bước vào thành phố nhỏ này cùng với Dinh thự lãnh chúa, không, kể từ khi họ bước vào lãnh địa Dubori hay thậm chí là Vương quốc Caro, họ đã bị mắc kẹt trong mạng lưới của White Star và chạy lòng vòng trong lòng bàn tay của hắn.

Caw, caw.

Choi Han nhận ra mình không thể nghe thấy tiếng nói của người khác qua tiếng kêu của bầy quạ.

Ngay cả Cale-nim cũng yên lặng.

Cậu càng cảm thấy sức nặng của tình huống nguy hiểm này hơn sau khi thấy cả Gashan và quan trọng hơn, Cale, đều im lặng. Ánh mắt cậu hướng về người im lặng từ nãy giờ.

“… Cale-nim?”

Choi Han có thể nhìn thấy Cale đang cười thầm. Ánh mắt mỉm cười của cậu ta bắt gặp ánh mắt của Choi Han. Sau đó Choi Han nhận ra tại sao cho đến giờ cậu vẫn chưa sợ hãi White Star. Mỗi lần cậu sắp phải bàng hoàng vì sức mạnh của White Star thì lại có người luôn tươi cười coi như không có chuyện gì.

“Choi Han, bây giờ không còn ai xung quanh chúng ta, phải không?”

Choi Han nhắm mắt sau khi nghe câu hỏi của Cale. Những giác quan nhạy bén của kiếm sĩ được kích hoạt trở lại và cậu nhanh chóng mở mắt.

“Không có sinh vật sống nào khác ngoài chúng ta ở đây.”

Cậu không phát hiện được những con chuột của Ảo ảnh sư xung quanh đây nữa.

“Là vậy sao?”

Cale sau đó cúi xuống đất. Mặt đất mà Choi Han đã lật trước đó… Cale đưa tay vào bên trong lớp đất bây giờ đã mềm mại.

Caw, caw.

Vài con quạ vây quanh Cale và Choi Han. Đôi mắt của Choi Han mở to khi một khoảng nhỏ bên ngoài tầm nhìn của White Star xuất hiện.

Ngôn ngữ chung của Tây lục địa đã được viết trên mặt đất.


<Choi Han, Gashan. Những tên đó sẽ không thể nhìn thấy cái này.>

Không có con chuột nào gần đó. Điều đó có nghĩa là chúng sẽ không thể đọc những từ này.

Shhh.

Cale nhanh chóng xóa những dòng chữ vừa viết. Sau đó, cậu bắt đầu viết những câu khác trên mặt đất.

<Gọi cho bạn của ngươi ngay lập tức.>

Bạn?

Con quạ bối rối nhìn Cale nhưng Cale lắc đầu. Choi Han cũng có vẻ bối rối nhưng Cale vẫn tiếp tục viết.

Gọi cho bạn của ngươi ngay lập tức. Và sau đó…

<Nói với bạn của ngươi trong sa mạc về tình hình của chúng ta.>

Choi Han bắt đầu động tay động chân.

<Cale-nim, cậu đang nói chuyện với ai vậy?>

Cale đã ra lệnh này cho ai? Cale nhìn cậu ta và bắt đầu nói.

“White Star đã sử dụng cái đầu của mình rất tốt.”

Soạt.

Những dòng chữ trên mặt đất lại một lần nữa lại bị xóa đi.

“Hắn đã tạo ra ngọn lửa bằng một ảo ảnh và khiến chúng ta phải chạy nhanh đến đây vì kinh ngạc. Hắn đã tách Raon và ta ra bằng hiện tượng hỗn loạn mana và rải tai ra khắp thành phố này để theo dõi.”

Choi Han và vị trí của cậu, cũng như sự tồn tại của Gashan. Tất cả đều được tiết lộ cho White Star.

Tuy nhiên, Cale có một thứ mà White Star không biết. Cale siết chặt lấy cây roi vàng.

Được chứ! Chúng tôi sẽ quay lại nhanh thôi!

Chúng tôi sẽ để lại một tên cho cậu. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu để tên này ở cạnh cậu.

Hỗn loạn, hủy diệt. Tôi ở đây.

Một làn gió lướt qua Cale và bay lên không trung.

“Choi Han, ngươi đã nghe những binh sĩ trước đó nói gì, phải không?”

Hai người họ nhìn nhau.

“Đúng vậy, tôi có nghe họ nói chuyện.”

Những binh sĩ đã nói như thế này.

Hôm nay sẽ có một bữa tiệc sang trọng dành cho những vị khách quý của Lãnh chúa!

“Ngài định làm gì?”

Cậu ta nghe thấy giọng nói của Gashan qua con quạ.

“Đầu tiên.”

Cale ngậm miệng lại. Cậu nhìn về phía Choi Han. Cale lại bắt đầu viết trên mặt đất khi Choi Han chuẩn bị dò hỏi ánh mắt của anh.

<Gashan, một Ảo ảnh sư mạnh như thế này có lẽ có thể dễ dàng mê hoặc mọi người, phải không?>

Cale xác nhận con quạ đang gật đầu và bắt đầu viết thêm những ý khác. Con quạ đọc những gì Cale đang viết, xong rời khỏi vai Cale và bay lên.

Caw, caw.

Tất cả những con quạ rời khỏi Cale.

Shhh.

Choi Han đã dùng chân xoá đi những lời nói của Cale để phi tang bằng chứng. Cale sau đó dùng đầu ra hiệu về một hướng và hai người lén lút bắt đầu di chuyển.

Họ đang hướng về Dinh thự lãnh chúa, nơi tổ chức bữa tiệc sang trọng.

Lãnh địa Dubori. Đây được biết đến là một lãnh địa khủng khiếp mà không ai có thể đến tham quan vì nó có Vùng đất Chết, một trong những Dị điểm bên cạnh nó.

“Ahahahaha! Tôi không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này!”

Một kỵ sĩ mặc một bộ đồ lộng lẫy thay vì áo giáp nâng ly rượu lên không trung.


Keng!

Ly này va ly kia trên bàn tiệc, tạo ra một tiếng âm thanh vang vọng.

“Tôi đồng ý. Thật tuyệt khi lần đầu tiên không phải đứng gác trong một thời gian dài! Chúng ta cũng được mặc những bộ quần áo mới này!”

Kỵ sĩ thuộc hạ của hắn cũng đang mỉm cười khi nhìn vào bộ đồ của mình. Hắn tiếp tục sờ vào bộ đồ mới này. Có một huy hiệu mạ vàng với gia huy Dubori trên đó.

“Chính xác! Không biết lãnh chúa tìm ở đâu ra những người tài giỏi như vậy để đưa về đây vậy chứ.”

Kỵ sĩ đồng ý với thuộc hạ của mình và nhấp một ngụm rượu. Sau đó, nâng mắt nhìn về phía trung tâm của hội trường.

Hắn nhìn thấy những người đứng cạnh lãnh chúa vô dụng và tham lam, không có suy nghĩ về việc chăm sóc lãnh địa. Hôm nay là ngày họ ăn mừng những người này mà lãnh chúa đã đưa đến vài ngày trước.

“Kaaaah, cho một bữa tiệc rực rỡ như vậy sẽ xảy ra trên lãnh địa Dubori!”

Đó là một lễ kỷ niệm mà các kỵ sĩ, pháp sư và những người quản lý lãnh địa đều phải tận hưởng! Có đèn chùm tuyệt đẹp, rượu đắt tiền, và đồ ăn vừa đẹp để nhìn vừa ngon miệng!

“Hehe, ai mà biết chúng ta sẽ được tận hưởng những thứ xa hoa như thế này sau khi canh gác cổng vào Vùng đất Chết ngày này qua ngày khác chứ?”

Thuộc hạ của hắn gật đầu đồng ý. Hai người này là những người bảo vệ những bức tường thành tiến vào Vùng đất Chết.

“Lãnh chúa tỏ ra khá hào phóng khi mời mọi người ở đây ăn mừng theo cách này!!”

Người đàn ông đang nghe kỵ sĩ thuộc hạ của mình thở dài.

Lãnh chúa ban sao?

“… Đó không phải là Lãnh chúa ​​mà là những cá nhân mới đang cống hiến rất nhiều.”

Đôi mắt của kỵ sĩ đầy tham lam khi nhìn về phía ba người đang đứng cạnh lãnh chúa.

Ba người này đã chi trả tiền cho bữa tiệc này và đã đưa những binh sĩ và pháp sư mới đến để bảo vệ lãnh địa.

… Tại sao những người như vậy lại đến lãnh địa Dubori? Mình không thể hiểu những gì họ nhìn thấy ở lãnh chúa để muốn phục vụ gã đó cả. Kỳ lạ.

Kétttt-

Kỵ sĩ bịt tai lại sau khi nghe thấy một tiếng rít mạnh.

“Ugh.”

“Ngài làm sao vậy?”

“Không. Không có gì.”

Kỵ sĩ lắc đầu. Huy hiệu Dubori trên đồ của hắn sáng đỏ trong giây lát và nhanh chóng trở lại bình thường. Đôi mắt hắn mất tiêu cự trong chốc lát rồi trở lại bình thường.

“Ngài có thực sự ổn không?”

“Tất nhiên. Không phải chúng ta nên tự vui mừng khi một bữa tiệc chào đón hoành tráng như vậy đang diễn ra trên lãnh địa của chúng ta sao? Kahahahahah!”

Những suy nghĩ thắc mắc về ba người đã biến mất khỏi suy nghĩ của sĩ đang cười. Hắn cầm ly rượu của mình lên.

Lộp cộp.

“Hmm?”

Có những tảng đá nhỏ bên trong ly rượu của hắn. Kỵ sĩ cau mày và nhìn lên. Hắn có thể nhìn thấy trần nhà cũ kỹ của phòng tiệc được che bởi chiếc đèn chùm tuyệt đẹp.

“Chậc chậc, họ nên thay trần nhà hay gì đó. Có nhiều thứ bị nút nẻ rồi kìa”

“Tôi sẽ lấy cho ngài một ly mới!”

Thuộc hạ khéo léo thay ly rượu và bầu không khí trở nên vui vẻ trở lại.

Sợ thật.

Người ẩn mình trên trần nhà co vai lại.

Người còn lại đã đục một lỗ nhỏ trên trần nhà để nhìn xuống bên dưới, quay đầu lại và bối rối.

Làm đàng hoàng đi.

Cale cuộn tròn đang nhìn Choi Han với ánh mắt khó chịu. Choi Han, người đã tạo ra cái lỗ đã xóa sạch aura trên đầu ngón tay của mình bằng một nụ cười ngượng nghịu.

Cale lắc đầu sang bên trong im lặng. Một ngọn nến nhỏ đang le lói trong bóng tối.


“Choi Han, không có chuột, phải không?”

Choi Han gật đầu.

“Đúng thế, không có con chuột nào trên trần nhà cả.”

“Haaaaa.”

Cale cuối cùng cũng thở dài một tiếng, duỗi chân ra và ngồi xuống.

Những… con chuột này!

Cale lúc này hoàn toàn khác với bình thường. Cậu trông bẩn thỉu vì cả người phủ đầy bụi bẩn.

“Ai mà biết được việc di chuyển khi tránh lũ chuột sẽ khó đến thế này chứ?!”

Rất khó để Cale có thể xâm nhập vào Dinh thự lãnh chúa khi né tránh lũ chuột trên khắp lãnh địa Dubori.

Raon… Nó thực sự vĩ đại và dũng mãnh mà.

Khả năng tàng hình của Raon sẽ cho phép họ bay trên trời hoặc tự do đi lại. Cale cau mày khi nhớ lại cách cậu phải lăn lộn trong bụi bẩn với tư cách là tân binh Kim Rok Soo lần đầu tiên sau một thời gian dài. Cậu bắt đầu cau mày nhiều hơn khi nhìn Choi Han.

…Tại sao! Làm sao?!

Choi Han vẫn sạch sẽ. Cale cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa khả năng thể chất của mình và kiếm sĩ mạnh nhất này.

Bộp bộp.

Choi Han vỗ vai và chỉ tay về phía những cái lỗ trên trần nhà. Có hai cái lỗ và Cale cố nén tiếng thở dài, quay lại nằm trên mặt đất.

Sau đó cậu nhìn qua một trong những cái lỗ.

Ha!

Cậu gần như phát ra âm thanh khinh thường không thể tin nổi. Một bữa tiệc thịnh soạn. Cậu có thể thấy mọi người đang tận hưởng niềm vui của mình. Cale nghĩ về những căn phòng khác nhau trong lâu đài mà mình đi qua trước khi đến đây.

Phòng liên lạc hình ảnh, phòng nghiên cứu ma pháp, phòng chiến lược quân sự, và vòng tròn dịch chuyển.

Tất cả đều trống. Chỉ có những hắc pháp sư đang đi trong dinh thự.

Không có gì ngạc nhiên khi họ không thể nhận được các cuộc gọi của Thái tử Valentino và rất hạnh phúc.

Tất cả các hình thức liên lạc đã bị cắt trong khi khu vực bị hỗn loạn mana, điều này có lẽ có nghĩa là Thái tử Valentino đã từ bỏ sử dụng ma pháp và có lẽ đang lao đến đây cùng với Đoàn Kỵ sĩ.

“Được rồi, mọi người nâng ly lên!”

Qua lỗ nhỏ, Cale có thể nhìn thấy lãnh chúa lãnh địa nâng ly của mình. Lãnh chúa Dubori đang bày tỏ những cảm xúc hạnh phúc của mình.

“Hôm nay là một ngày tuyệt vời cho Dubori của chúng ta và lãnh địa Dubori! Nhìn qua đây! Đây là những người sẽ giúp lãnh địa Dubori phát triển lên một tầm cao mới!”

Lãnh chúa chỉ vào ba người.

“Aigoo.”

Cale thở dài.

“White Star, Vua Gấu-“

Mặt nạ trắng quen thuộc và Vua Gấu có vẻ ngoài yếu ớt đang mỉm cười khi mặc những bộ đồ lộng lẫy. Cale ánh mắt trở nên sắc bén.

Người đó có phải là Ảo ảnh sư không?

Một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu xanh lá cây đang mỉm cười khi đứng giữa Vua Gấu và White Star.

Nó không ở đây.

Cale bắt đầu cau mày.

… Không có gậy phép, mề đay, hay thứ gì cả!

Không giống như Chú thuật sư Gashan, cô ấy không có gậy phép. Người phụ nữ mà cậu nghĩ là Ảo ảnh sư chỉ có một ly rượu trên tay.

“… Có phải cô ấy đã để thứ đó dưới tầng hầm không?”

Cale vẫn chưa đến thăm tầng hầm mà những Tinh linh Gió đã đề cập. Nó không chỉ được canh gác cẩn mật, sẽ rất phức tạp nếu lũ chuột nhìn thấy họ.

Cale đang cắn chặt môi nhìn thấy lãnh chúa đang chỉ vào White Star.

“Vậy thì, thưa ngài Barrow, tại sao ngài không nói vài lời trước khi chúng ta uống rượu mừng nào?!”

Barrow?

Cale nghĩ về Sát Long nhân đầu tiên Nelan Barrow. Cale nghĩ thật buồn cười khi White Star, người đã từ bỏ vị trí Sát Long Nhân để đi theo con đường của White Star cổ đại lại đang sử dụng họ đó.

“Vậy thì tôi sẽ nói một vài câu.”

White Star bước tới. Hắn nâng ly và nhìn quanh đại sảnh. Ánh mắt hắn từ từ nhìn xung quanh rồi dừng lại ở đâu đó. Sau đó bắt đầu nói.

“Lãnh chúa, có vẻ như một con chuột đã đến.”

“Gì? Ý ngài là gì?!”

Hai sợi ánh sáng bắn ra từ tay của Vua Gấu Sayeru trước khi vị lãnh chúa kịp kinh ngạc phản ứng lại.

Bàaaaaang! Bàaaaang!


Những mũi tên ánh sáng xuyên qua một điểm trên trần nhà nơi treo đèn chùm và phát nổ.

“Aaaaaah!”

“Cái quái gì vậy!”

Mọi người che đầu trước tình huống bất ngờ và bắt đầu chạy khỏi vị trí từ trần nhà bị trúng mũi tên ánh sáng.

Cạch, choangggg!

Một trong những đèn chùm rơi xuống đất.

“Ha, ha.”

“Tôi, tôi còn sống.”

Mọi người may mắn thoát được ra ngoài và đang bận bình tĩnh lại. Đó là thời điểm đó.

“Có hai con chuột.”

Có hai người bước xuống đèn chùm khi người phụ nữ với mái tóc ngắn màu xanh lá cây đang nói một cách vui vẻ. Đó là một người đàn ông với mái tóc nâu và một người đàn ông có mái tóc màu be nhạt.

“Ha, haha.”

White Star cười và tiến một bước về phía đèn chùm.

“Cale Henituse, nhìn cậu lúc này thật lôi thôi đấy.”

Khuôn mặt cứng đờ đầy bụi bẩn của Cale đối diện với White Star. Cale mấp máy vài lần rồi cuối cùng cũng nói.

“… Làm thế nào mà ngươi có thể xác định vị trí của ta dễ dàng như vậy?”

Khóe môi của White Star dưới lớp mặt nạ vui vẻ nhếch lên khi người khác trả lời câu hỏi của Cale cho cậu. Sayeru cười phá lên.

“Luôn có hàng tấn chuột trên trần nhà bất kể đi đâu. Nhưng tại sao không có chuột trong trần nhà này?”

Nhìn hắn lúc này sắp lăn ra sàn vì cười khi chỉ về phía Choi Han và Cale.

“Bọn ta để trống cho hai người trốn ở đó! Keke, kahahahaha!”

Tiếng cười lớn của Sayeru tràn ngập hội trường. White Star tiến thêm một bước về phía Cale và Choi Han.

Cạch!

Choi Han rút kiếm ra. White Star nhìn Choi Han một lúc rồi quay lại nhìn Cale và bắt đầu nói.

“Cảm giác như thế nào khi được chạy quanh lòng bàn tay của ta? Ta không nghĩ cậu sẽ trốn trong trần nhà trống rỗng như bọn ta nghĩ đâu.”

Đó là thời điểm đó.

“Đó là bởi vì ta biết.”

Khóe môi Cale nhếch lên. Vẻ mặt cứng đờ lập tức biến mất.

“Ta trốn trên trần nhà vì ta biết lũ khốn các ngươi cố tình để trần nhà trống. Ngươi nghĩ ta thậm chí sẽ không biết điều đó?”

“…Gì?”

Cây roi vàng đã nằm trong tay cậu.

Đã từng ở đây!

Chúng tôi đã mang theo tất cả những người bạn sống trong sa mạc!

Hỗn loạn, hủy diệt. Bây giờ bắt đầu.

Cale có thể thấy biểu hiện của White Star bắt đầu cứng lại.

“… Cậu đã trốn ở đó có mục đích?”

“Chính xác.”

Khoảnh khắc hắn nghe thấy câu trả lời đầy tự tin đó…

Bàaaaaaaaaang! Bàaaaang! Bàaaaang! Bàaaaaaaaaang!

Họ nghe thấy những tiếng nổ lớn xung quanh họ.

“Cái quái gì vậy!”

“Những vụ nổ này đến từ đâu……?!”

Những người trong hội trường nhìn về hướng của vụ nổ. Ngoài cửa sổ phòng tiệc… Tất cả đều nhìn về phía Tây. Cale cũng quay đầu lại.

“Cậu đây rồi.”

Cậu nghe thấy giọng nói của những Tinh linh Gió.

Chúng tôi cũng mang những Dark Elf đã ký khế ước với bạn của chúng tôi! Chúng tôi đã làm tốt, phải không?

Phía Tây.

Có một đám cháy lớn và gió giật xung quanh các bức tường thành với cánh cổng hướng tới Vùng đất Chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.