Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 142: Ngay Cả Khi Hít Thở Chậm Và Sâu (1)
Mái tóc nâu tung bay trong gió. Một trang trại nông thôn ở ngoại ô của lãnh địa Dubori. Nó gần sa mạc, nhưng thực vật nơi đây vẫn phát triển tốt.
Shaaaaaaaaaaa-
Tuy nhiên, cũng có những khu vực cằn cỗi mà mọi người không hề động đến.
Shaaaaaaaaaaa-
Một cơn gió đang lướt qua một trong những khu vực đó. Chủ nhân của mái tóc nâu bồng bềnh với tay để kéo mũ trùm đầu màu ngà của mình xuống. Nó phủ lên mái tóc nâu của người này.
– Nhân loại! Hiện tượng hỗn loạn mana đang dần tệ hơn khi chúng ta đến gần!
Cale cắn chặt môi.
“Cale-nim.”
Choi Han, người có mái tóc màu be nhạt đang chạy cùng cậu.
“Chúng ta đang tăng tốc độ.”
Swoooooooosh-
Âm thanh của Gió phát ra từ tay Cale bao quanh Cale và Choi Han, những người có mái tóc nhuộm ma pháp, cũng như Raon tàng hình và tăng tốc độ của họ.
– Nhân loại! Ta nhìn thấy thành phố nhỏ trung tâm ở đằng kia!
Cale nhìn về phía thành phố nhỏ với Dinh thự lãnh chúa. Đó là vị trí có lối vào Vùng đất chết.
– Hiện tượng hỗn loạn mana ngày càng trở nên tệ hơn khi chúng ta đến gần nó!
Điều đó có nghĩa rằng đó là vị trí của White Star hoặc White Star đang hành động ở đó.
Đó cũng là nơi mà Ảo ảnh sư hay thứ gì đó tương tự đang ở đó.
Cậu đang nắm chặt cây roi vàng, nhưng vẫn chưa nghe thấy gì. Cale có lý trí nhưng hơi vội vàng khi đi xuống núi và tiến về phía lãnh địa Dubori.
Swoooooooosh-
Cảm giác vội vã đó làm tăng tốc độ của gió xung quanh hai con người và một con Rồng.
Còn khoảng 600 mét.
Họ cách bức tường bao quanh thành phố nhỏ khoảng 600 mét. Họ sẽ sớm có thể nhảy qua tường.
“Chúng ta sẽ nhảy qua tường tốt nhất có thể.”
Cale ra lệnh cho Raon và Choi Han trước khi bắt đầu quan sát những binh sĩ đang đi trên đỉnh tường.
Những người dân mà mình gặp trên đường tới đây, cũng như những binh sĩ đó, họ đều có vẻ ổn.
Họ quá thoải mái để hành động và những binh sĩ dường như vẫn thư thái và lờ đờ như thường lệ, những người muốn thả lỏng nếu có thể. Họ không có cảm giác khẩn cấp hay lo lắng.
Và thật ngạc nhiên…
Cale nhìn xa xăm về phía Tây.
Chúng ta không thể nhìn thấy ngọn lửa ngay khi bước vào ranh giới của lãnh địa.
Ngọn lửa bao quanh Vùng đất Chết đã không còn nhìn thấy nữa.
Tất cả những điều này chỉ là ảo ảnh?
Ảo ảnh sư.
Cậu không biết Ảo ảnh sư là ai, nhưng nếu đây là hành động của người đó, thì người đó cực kỳ mạnh. Cale đang đau đầu vì kẻ thù mới này nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Bây giờ khoảng 500 mét!
Họ sẽ sớm đến vị trí trung tâm của vụ việc này.
“Ugh!”
Đó là thời điểm đó. Cale ngừng di chuyển.
“… Raon?”
Cậu nghe thấy tiếng rên rỉ của một đứa trẻ trong không khí. Ánh mắt cậu khẩn trương nhìn về phía khoảng không đó. Cậu nhìn thấy một khu vực không gian bị bóp méo.
Rắc rắc, rắc rắc.
Một điểm nhỏ trên không trung bị bóp méo tương tự như những gợn sóng tạo ra khi một viên đá rơi xuống hồ và cơ thể của Raon xuất hiện và biến mất trở lại.
“Chuyện gì vậy?”
Cale trở nên lo lắng khi thấy Raon như vậy, còn Choi Han vươn tay và ôm Raon và nhanh chóng di chuyển đến một điểm mù mà những binh sĩ trên tường sẽ không thể nhìn thấy họ.
Cale đang theo sau Choi Han và Choi Han đưa một tay về phía cậu.
“Này, tại sao tay của ngươi lại run vậy?”
Bàn tay trước mặt của Choi Han đang run rẩy.
“Đợi một chút.”
Choi Han trả lời Cale một lúc và đặt Raon xuống một bãi cỏ mềm.
Rắc rắc, rắc rắc.
Cơ thể của Raon vẫn còn run rẩy, khiến Choi Han nhẹ nhàng nói với Raon.
“Nhóc huỷ phép tàng hình đi.”
“Ta, ta không muốn! Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh không thể chịu thua!”
Nó lắp bắp nói, nhưng giọng nói của Raon lúc này tốt hơn cậu nghĩ. Raon uốn người và truyền thêm mana đen.
Bộp.
Có người đặt tay lên lưng Raon.
“Raon, hủy bỏ ma pháp đi.”
“…Được rồi. Nhân loại.”
Bàn tay của Cale và giọng nói nghiêm túc của cậu khiến Raon lèm bèm và hủy ma pháp. Tiếng nổ tanh tách biến mất và Raon bĩu môi xuất hiện trước mặt họ. Cale nhận thấy bàn chân trước của Raon vẫn còn run.
“Có phải vì mana hỗn loạn không?”
Cale hỏi về tình trạng của Raon và Choi Han đã trả lời.
“Nhìn vào bàn tay của tôi đi.”
Tay Choi Han vẫn còn run.
“Tôi chủ yếu sử dụng aura, nhưng tôi có thể cảm thấy một lượng mana kha khá sau khi đạt đến giai đoạn này. Cale, cậu và những người dân thường không sử dụng mana hoặc aura có thể không nhận thấy bất cứ điều gì ngay bây giờ, nhưng…”
Choi Han siết chặt nắm đấm và sau đó thả ra. Cơn run rẩy đó ngay lập tức biến mất.
“Mana trong không khí lúc này đang cực kỳ hỗn loạn. Đó là mức độ mà một kiếm sĩ như tôi có thể được cảm nhận được dao động của mana.”
Ánh mắt cậu ta hướng về Raon.
“Và tôi chắc điều đó thật khủng khiếp đối với Raon và những người sử dụng ma pháp.”
Những binh sĩ trên tường thành, người dân của lãnh địa, và Cale vẫn ổn vì họ không thể cảm nhận được mana. Cale cũng nhìn về phía Raon trong khi Raon mở rộng đôi cánh và tự tin hét lên.
“Không, không! Chân trước của Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh không thể nào run rẩy vì hiện tượng này cả!”
Sẽ là một chuyện nếu đứa trẻ này không nói lắp, nhưng con Rồng con này không giỏi nói dối với Cale. Cậu hướng ánh mắt về phía những bức tường thành.
“Có vẻ như hiện tượng này đang trở nên đặc biệt nặng hơn, bắt đầu từ khoảng cách 500 mét từ bức tường thành.”
“Đúng vậy. Tôi tin mana sẽ còn hỗn loạn hơn nữa khi chúng ta đi qua những bức tường thành.”
Cale và Choi Han nhìn nhau và cả hai cùng nhìn về phía Raon. Raon khẩn trương hét lên ngay khi bắt gặp ánh mắt của họ.
“Ta sẽ đi với ngươi! Ta vĩ đại và dũng mãnh! Ta cũng sẽ làm điều đó!”
Sau đó nó rụt vai và rụt rè nói tiếp sau khi nhìn thấy ánh mắt của Choi Han và Cale.
“…Ta hiểu rồi. Raon Miru không vĩ đại và dũng mãnh này sẽ chờ ở bên ngoài. Một mình ta ở đây sẽ không thể làm gì được. Ta… không… vĩ đại và dũng…. mãnh…..”
Choi Han cảm thấy tình hình lúc này khá tệ, nhưng họ không thể vào thành phố với Raon, người không thể duy trì khả năng tàng hình của mình và sẽ tiếp tục vật lộn vì mana hỗn loạn được.
Có khả năng là đứa trẻ này cảm thấy hơi chóng mặt.
Choi Han đã có thể ước lượng cơn đau mà Raon đang cảm thấy khi sử dụng ma pháp vào lúc này.
… Dù sao thì, điều này thật tệ.
Việc họ không thể hành động với Raon sẽ khiến mọi thứ trở nên khá khó khăn cho nhóm của Cale. Họ sẽ không thể tránh được ánh mắt của kẻ thù bằng cách tàng hình cũng như không thể dịch chuyển nếu gặp nguy hiểm.
“Nhưng không phải chúng ta không thể vào đó được.”
Giọng nói của Cale lọt vào tai Raon vẫn đang lầm bầm và suy nghĩ của Choi Han bắt đầu phức tạp.
“Để thua hiện tượng hỗn loạn mana ngu ngốc này… Ta không phải là người vĩ đại và dũng mãnh… Ngay cả Rồng vàng hay Rosalyn cũng không thể vượt qua mức độ hỗn loạn mana này… Điều này là không thể… Điều này giống như xáo trộn mana hơn là hỗn loạn mana… Đối với ta, Raon Miru vĩ đại và có thể sẽ không thể làm gì được… Điều này thật là sốc.”
“Ý của ngươi là ngươi không thể làm bất cứ điều gì?”
Đầu của Raon nhanh chóng hất về phía Cale. Cale đứng trước Raon không còn tồn tại và nhìn vào mái tóc của cậu và Choi Han. Ma pháp của Raon không hoàn toàn bị hủy bỏ. Ma pháp nhuộm đã được duy trì.
“Ma pháp nhuộm vẫn đang hoạt động?”
“Tất nhiên! Ta vĩ đại và dũng mãnh! Ít nhất ta cũng có thể duy trì được một loại ma pháp!”
“Là vậy sao?”
“…Nhân loại! Tại sao lại cười như vậy?”
Cale không trả lời câu hỏi của Raon và huých vai Choi Han.
“Trèo qua bức tường. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.”
Người với mũ trùm đầu màu ngà được hạ thấp nhìn quanh một phần bóng râm của con hẻm.
“Cale-nim.”
“Im lặng.”
Cale khiến Choi Han phải im lặng và ghi nhớ lại mọi thứ bên ngoài bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Dinh thự lãnh chúa ở đằng kia.”
Họ đã không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường trong chuyến đi đến con hẻm này từ những bức tường thành phố. Mọi thứ vẫn giống với lãnh địa Dubori mà cậu đã đến thăm lần trước. Tuy nhiên…
“Đúng vậy, đó có vẻ là Dinh thự lãnh chúa. Nhưng chúng ta không thấy bất kỳ kỵ sĩ hay pháp sư nào trên đường đến đây.”
Họ đã nhìn thấy một số binh sĩ Dubori nhưng không thấy bất kỳ kỵ sĩ Dubori nào.
“Ngươi nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ Dinh thự lãnh chúa là trung tâm của hiện tượng này.”
Choi Han và Cale đang trốn trong bóng tối của con hẻm và họ tập trung ánh mắt vào Dinh thự lãnh chúa Dubori.
Lòng tham của Lãnh chúa Dubori nổi tiếng tàn ác đến mức người dân thà trốn vào sa mạc có lẽ là lý do khiến Dinh thự lãnh chúa khá lớn và được trang trí bằng những tác phẩm điêu khắc sang trọng cho một lãnh địa cỡ này.
“Cale-nim, kỳ lạ. Chúng ta không thấy ai trên đường đến đây, nhưng ở lối vào Dinh thự lãnh chúa và lối vào sa mạc- “
“Ta biết.”
Ánh mắt của Cale hướng về phía Tây. Có nhiều binh sĩ hơn bình thường ở lối vào sa mạc. Lối vào Dinh thự lãnh chúa cũng vậy. Họ vẫn không thấy bất kỳ kỵ sĩ nào, nhưng họ thấy những người lính dường như được huấn luyện tốt hơn những binh sĩ của lãnh địa Dubori.
Những binh sĩ này có thể là ai? Câu trả lời rất dễ đoán.
“Có vẻ như thuộc hạ của White Star đang cải trang thành binh sĩ.”
“Đúng vậy.”
Cale đồng ý với suy luận của Choi Han và ngẩng đầu lên. Nhóm binh sĩ đang đứng ở lối vào sa mạc bắt đầu đi về phía con phố phía trước, chỗ Cale và Choi Han đang nấp.
“Họ đang đến.”
Bộp.
Vị trí của Cale và Choi Han đã thay đổi ngay lập tức. Cale, người có thể lực kém hơn đáng kể so với Choi Han và những binh sĩ đó, thu mình trong bóng tối như đang ép cơ thể của mình vì cậu không có khả năng tàng hình.
Chết tiệt!
Cậu phải núp trong một tư thế xấu hổ như vậy mỗi khi binh sĩ đi qua vì cậu không có Raon để tàng hình. Choi Han đặt tay lên bao kiếm và hạ thấp nhịp thở khi quan sát.
Khoảng mười binh sĩ đang từ từ tiến lại gần.
“Hmm?”
Một số người trong số họ dừng bước.
“Cái gì…?”
“Hả?”
Những binh sĩ đều nhìn về một chỗ. Ánh mắt của họ di chuyển về phía một con hẻm mà họ đang đi qua.
Họ nhìn thấy thứ gì đó màu đen. Một trong những binh sĩ siết chặt lấy ngọn giáo của mình.
Caw, caw.
Caw, caw.
“Những con quạ này đột nhiên đến từ đâu vậy hả?”
“A, tôi vừagiật mình vì nhìn thấy một thứ gì đó màu đen đấy.”
Vài con quạ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời quang đãng bay quanh đầu những binh sĩ. Một hoặc hai chiếc đáp xuống bức tường đá ở rìa con hẻm, những con còn lại bắt đầu bay về những hướng khác nhau.
Một binh sĩ quan sát một trong những con quạ trên tường tự làm sạch mình đã khịt mũi và buông lỏng cầm ngọn giáo của mình.
“Tôi đoán trong con hẻm đó có những món ăn thối trong đó rồi.”
“Có thể vậy. Có thể có một con vật chết hoặc một cái gì đó. Lần trước là đại bàng, bây giờ là quạ.”
“Nhưng không phải quạ tốt hơn đại bàng sao?”
“Đúng đó.”
“Ahem, hem! Mọi người tập trung!”
Những binh sĩ đang trò chuyện im lặng và đứng thẳng sau khi nghe người cựu binh sĩ bắt đầu nói.
“Hôm nay sẽ có một bữa tiệc sang trọng dành cho những vị khách quý của Lãnh chúa! Bữa tiệc này sẽ kéo dài và hỗn loạn đến đêm, mọi người cần tập trung vào nhiệm vụ của mình!”
“Vâng!”
“Vâng! Thưa đội trưởng!”
Mười binh sĩ nhanh chóng tiến về phía Dinh thự lãnh chúa.
Caw. Caw.
Con quạ trên tường cúi đầu quan sát họ và một trong những con quạ bay đi quay trở lại và bay vào con hẻm.
Nơi con hẻm không có ánh sáng… Con quạ đậu trên vai người đang ép mình lại.
“Cale-nim.”
Một giọng nói quen thuộc thay cho tiếng kêu phát ra từ miệng con quạ. Cale bắt đầu mỉm cười và ánh mắt hướng về con quạ trên vai.
“Tôi đã gặp Raon-nim.”
“Gashan, đã lâu rồi.”
Quạ của Chú thuật sư Hổ Gashan đã bay vào lãnh địa và cuối cùng đến được Cale.
“Tôi đã nghe nói về Ảo ảnh sư.”
Một làn gió lướt qua má Cale khi cậu đang lắng nghe giọng nói của một ông già. Cale nắm chặt lấy cây roi vàng.
“Dựa trên những gì tôi nhìn thấy qua những con quạ, nó thực sự là một ảo ảnh.”
“Làm thế nào để chúng ta phá vỡ ảo ảnh đó?”
Cale hỏi khi đứng dậy. Cale và Choi Han nhìn nhau.
Họ đã nghe cuộc thảo luận của những binh sĩ vừa rồi.
Hôm nay sẽ có một bữa tiệc sang trọng dành cho những vị khách quý của Lãnh chúa!
Choi Han bắt đầu nói.
“Những vị khách đó có lẽ là những người mà chúng ta đang tìm kiếm.”
Sau đó họ nghe thấy giọng nói của Gashan. Phương pháp phá vỡ ảo ảnh.
“Đầu tiên, ngài phải tìm ra Ảo ảnh sư. Cale-nim, Chú thuật sư và Ảo ảnh sư sử dụng những phương pháp tương tự nhau. Chúng tôi không sử dụng mana.”
Chú thuật sư.
Những người được gọi là pháp sư của Đông lục địa khác với những pháp sư.
Caw, caw.
Cale có thể nhìn thấy những con quạ từ từ hạ xuống khắp lãnh địa Dubori. Con quạ trên vai cậu tiếp tục cất tiếng nói.
“Không giống như pháp sư, Chú thuật sư trực tiếp sử dụng sức mạnh của tự nhiên. Chúng tôi cần một vật dẫn để làm điều đó.”
Những Chú thuật sư như Gashan đã sử dụng những thứ từ thiên nhiên làm vật dẫn để sử dụng sức mạnh của tự nhiên.
“Thông thường, chúng tôi sử dụng những thứ như gậy hoặc mề đay. Những món đồ bí ẩn từ thiên nhiên là thứ tốt nhất.” (talismans: mề đay, một vật giống như vòng cổ, mang lại may mắn cho người sở hữu hoặc bảo vệ người sở hữu khỏi sự xấu xa hoặc tổn hại)
“Ngươi nói những Ảo ảnh sư đều giống nhau?”
Hehe.
Cậu có thể nghe thấy tiếng cười của Gashan. Cale không thể không tưởng tượng ra ông già tóc trắng to lớn đang cười nham hiểm như vậy.
“Cale-nim, làm ơn tìm Ảo ảnh sư và vật dẫn của tên khốn đó.”
Tại thời điểm đó…
Cale, Cale! Tôi đã thấy thứ gì đó kỳ lạ bên trong Dinh thự lãnh chúa!
Yêu cầu kiểm tra tầng hầm của Dinh thự lãnh chúa, đã phát hiện ra rất nhiều hố.”
Này! Tôi đã định nói với cậu ta mà!
Cậu nghe thấy giọng nói của những Tinh linh Gió. Gashan cũng tiếp tục nói.
“Và tiêu diệt chúng khi ngài tìm thấy chúng. Vừa là Ảo ảnh sư vừa là vật dẫn của hắn.”
Caw. Caw.
Những lời thì thầm của những Tinh linh tiếp tục và những con quạ cất tiếng kêu.
Có hàng ngàn con chuột bên trong cái hố đó! Hình như chúng đang tạo ra những con đường dưới lãnh địa này.
Những cái hố đó được liên kết với những con đường xuyên suốt dưới lòng đất của thành phố nhỏ này!
Nghi ngờ nhóm của White Star đang ở bên trong Dinh thự lãnh chúa. Phải đột nhập và tiêu diệt. Hỗn loạn, hủy diệt, trận chiến tốc độ.
Gashan lại tiếp tục nói. Cale đã ghi nhớ lại cả hai thông tin cùng một lúc.
“À, cái tên Ảo ảnh sư đó có lẽ cũng có một con vật mà hắn điều khiển giống như tôi. Thế nên ngài hãy luôn để ý đến môi trường xung quanh. Ngài sẽ không bao giờ biết được tai mắt của kẻ thù đang ở đâu đâu.”
Cale bắt đầu nói.
“Choi Han, dưới lòng đất.”
Thanh kiếm của Choi Han nhanh chóng đâm xuống.
Soạt!
Mặt đất họ đang đứng đã bị lật tung.
Chítttt.
Choi Han tóm lấy một con chuột từ mặt đất bị lật. Con chuột không bị thương, nhưng nó đã ngất xỉu ngay khi chạm mắt với Choi Han.
Một Tinh linh Gió tiếp tục nói khi thấy hành động của con chuột.
Có một người đang đứng ở một trong những cái hố ở tầng hầm của Dinh thự lãnh chúa! Hắn đang kiểm soát lũ chuột!
Đó phải là Ảo ảnh sư. Cale bắt đầu nói.
“Những tên đó đã thấy được chúng ta.”
“Những tên đó biết về Choi Han và mình.”
Ánh mắt cứng đờ của Cale hướng về Dinh thự lãnh chúa.
Tại thời điểm đó. Tầng hầm bên dưới Dinh thự lãnh chúa Dubori từng được sử dụng làm nhà tù là một mớ hỗn độn với những cái hố xung quanh.
Một người ở trung tâm của một trong những cái hố mở mắt và bắt đầu nói.
“Họ đã tìm thấy tôi.”
“Có thật không? Nó không thành vấn đề.”
White Star chạm vào mặt nạ của mình khi nói chuyện với Ảo ảnh sư.
“Dù sao thì, chỉ có Choi Han và Cale Henituse đến lãnh địa. Hình như không có Rồng con bên cạnh.”
“Vâng thưa ngài. Giống như chúng ta dự đoán. Tôi cũng đã xác nhận khuôn mặt của Choi Han, vì vậy sẽ rất dễ tạo ra ảo ảnh cho hắn.”
White Star nhìn con chuột đang ló ra khỏi hố. Hắn nghĩ đến Cale và Choi Han và bắt đầu nói.
“Lần này chúng là những con chuột trong lọ.”
White Star nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt khi lần đầu tiên thấy mọi thứ đang diễn ra như mong đợi.
Cale cũng lặng lẽ mỉm cười vào lúc đó.