Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 128: Bẫy (2)
“Hmph, ngươi có vẻ rất nhạy cảm hơn, so với một kẻ không hề tiếc nuối về cái tên cũ của mình.”
Vua Gấu Sayeru nhếch mép trước ánh mắt của White Star. White Star nhìn chằm chằm vào hắn rồi nhìn đại dương, thờ ơ nói.
“Nhạy cảm? Hoàn toàn không phải như vậy.”
“Vậy tại sao ngươi lại đe dọa giết ta vì nói gọi tên cũ của ngươi?”
Sayeru bước tới và đứng cạnh White Star với nụ cười thoải mái trên mặt.
Hắn cũng nhìn ra đại dương rồi thản nhiên nói.
“Có phải vì tên của hắn giống với tên ngươi?”
White Star lại nhìn về phía Sayeru.
“Ta đang nói đến Cale Henituse đấy. Tên đó giống ngươi một cách kỳ lạ nhưng hoàn toàn trái ngược. Thú vị làm sao.”
Nụ cười vặn vẹo trên khuôn mặt tái nhợt nhìn rất kỳ quái.
Đôi mắt của Sayeru đang quan sát White Star khi hắn cười như vậy.
Bóng tối và ánh sáng.
Hai thứ này cần phải chung tay cùng với bầu trời, thế nhưng, Sayeru không muốn một mối quan hệ mà hắn là người phải phục tùng White Star.
“Lần này ta đã thấy, kể cả ngươi-“
Nụ cười méo mó càng trở nên rộng hơn.
“Có lẽ đã có lúc ngươi rất xúc động và sẵn sàng hy sinh bản thân mình, phải không?”
198 năm.
Sayeru đã ở cùng White Star trong suốt ba cuộc đời của White Star. White Star lạnh lùng nhìn Sayeru và vô cảm nói.
“Hy sinh. Đó là một từ không hợp với ta.”
Sẽ là chính xác nếu Sayeru đang nói về việc hy sinh người khác để phục vụ cho nhu cầu của mình thay vì hy sinh bản thân. Phần sau của White Star không nói điều đó. Tại sao?
“Ngươi cũng giống như ta.”
Sayeru không phủ nhận lời khẳng định đó. Chính xác hơn, hắn đang mỉm cười và gật đầu.
“Tất nhiên. Ta ghét kiểu người Cale Henituse nhất. Những tên khốn đó hành động như những người hùng khiến ta muốn nôn mửa.”
Khụ.
Sayeru che miệng khi ho nhẹ. Khăn trên tay hắn đã vươn vết máu. Sayeru lạnh lùng nhìn một lúc rồi nói.
“Khi nào ngươi sẽ tấn công?”
Vùng đất của tộc Cá voi.
Khi nào họ sẽ đến đó?
“Đã hơn ba tuần kể từ khi ta đến từ Mogoru.”
Kế hoạch ban đầu là gặp pháp sư Becrock để làm nhiệm vụ do thám và sau đó tấn công ngay vào vùng đất của tộc Cá voi. Tuy nhiên, Becrock đã bị bắt và kế hoạch phải thay đổi.
Đó là lý do tại sao Sayeru đẩy Dorph đến Đông lục địa và đến đây một mình.
“… Kỳ lạ.”
White Star bình luận khi nhìn về phía dòng sông băng xa xôi với ánh mắt nghi ngờ.
Nếu thực sự nghĩ về điều đó, sẽ cảm thấy những lời đó không hề kỳ lạ chút nào.
Với một nửa lực lượng trên bờ biển và nửa còn lại trên những con tàu, họ đang ở trong một khu vực bị cô lập của bờ biển mà Bộ Tư lệnh Hải quan phía Bắc không nhìn thấy được.
“Ngươi đang nói tộc Cá voi đang hành động kỳ lạ?”
“Chính xác.”
White Star gật đầu trước câu hỏi của Sayeru và Sayeru khó chịu.
“Cơ bản, ý ngươi đang nói tộc Cá voi hành động rất đáng ngờ khi để những hắc pháp sư theo dõi họ và không phản ứng lại với những hành động đó. Ngươi nghĩ đã có chuyện gì đó đã xảy ra?”
“Đúng.”
“Ngươi là một kẻ đang trở nên kỳ lạ.”
“…Ý ngươi là gì?”
Sayeru chỉ White Star.
“Đây là những gì bình thường ngươi sẽ nói. Chúng ta sẽ hạ gục Cá voi theo kế hoạch. Chúng ta sẽ xác nhận những điểm đáng ngờ sau khi bắt được chúng..”
Đôi mắt của White Star lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
“… Có vẻ như ta đang suy nghĩ rất nhiều về nó mà không có lý do gì.”
“Chính xác! Nếu Cá voi tỏ vẻ khả nghi, xông vào và tìm hiểu xem chúng đang làm gì.”
Ánh mắt Sayeru điên loạn kỳ lạ.
“Ngươi sợ chết sao? White Star, ngươi sợ chết sao?”
Niềm tin chắc chắn White Star không sợ chết nằm trong ánh mắt điên cuồng của Sayeru. Hắn bắt đầu nói với White Star như đang cảnh báo hoặc gợi ý cho White Star.
“Những tên khốn nên hành động như những tên điên. Ta chưa bao giờ thấy kẻ nào điên hơn ngươi cả.”
Chỉ có Vua Sư tử Dorph và Vua Gấu Sayeru mới có đủ tư cách để nói những lời như vậy với White Star.
“Chúng ta không thể thất bại như những người đó đã làm trong thời cổ đại.”
White Star cổ đại cuối cùng đã chết. White Star, Sayeru và Dorph hiện tại không có kế hoạch đối mặt với số phận tương tự. Đó là lý do tại sao họ đã chuẩn bị khá nhiều thứ trong một thời gian dài như vậy.
“Ngươi có suy nghĩ nhiều về Cale Henituse không? Hả?”
White Star có thể nhìn thấy Sayeru khinh thường.
“Ngươi có ghen tị vì tên đó đã làm được những chuyện mà ngươi cần phải mất 1.000 năm, trong khi hắn chỉ mất vài năm không? Hay ngươi sợ tất cả những gì ngươi gây dựng sẽ sụp đổ? Có phải vì mọi thứ ngươi cố gắng làm trong một hoặc hai năm qua đều thất bại? Hả?”
Sayeru là người đứng đầu tổ chức. Ngón tay chỉ thẳng vào White Star, đầu não của tổ chức này lúc này đã chạm vào cổ của White Star.
“Những thứ mà chúng ta gây dựng không phải là những thứ sẽ vỡ vụn chỉ vì một vài năm, vài lần thất bại. Nguồn sức mạnh to lớn mà chúng ta thu thập được nhờ thời gian, kinh nghiệm và tài năng-“
“Miệng ngươi.”
White Star cắt ngang những gì Sayeru đang tiếp tục nói.
“Ngậm miệng, vứt ngón tay ngươi sang một bên.”
“Ý ngươi là ta nên dừng lại nếu không muốn chết?”
“Sayeru, có vẻ như ngươi đang hiểu lầm gì đó thì phải.”
Sayeru sau đó có thể nhìn thấy White Star đang mỉm cười.
“Chỉ có một điều ta lo lắng. Một khi thời gian chuẩn bị nhàm chán này kết thúc và cuối cùng ta cũng có được sức mạnh cổ đại của đất đó, sức mạnh cuối cùng mà ta cần… “
Suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn khi nhìn thấy vùng đất của tộc Cá voi. Nếu hắn có thể thu thập sức mạnh cổ đại của đất đó…
“Điều đầu tiên đầu tiên: những gì cần tìm. Làm thế nào để có toàn quyền kiểm soát mọi thứ.”
Ánh mắt cuồng nhiệt trong mắt Sayeru nhạt đi một chút. Hắn có thể cảm thấy White Star, Cale Barrow trước mặt, trong đôi mắt tên đó, hiện đang có một cảm giác cuồng loạn, những gì trong ánh mắt của bản thân hắn không thể nào so sánh được không thể so sánh với ánh mắt đó.
Người đàn ông với đôi mắt chứa đầy cuồng loạn tiếp tục nói.
“Ta nghĩ ta sẽ trở nên điên rồ hơn bây giờ. Đó là những gì sẽ làm cho mọi chuyện theo chiều hướng rất thú vị.”
Hắn đã mong chờ điều đó từ rất lâu.
Hắn muốn biết những gì hắn sẽ làm khi cuối cùng đã trở thành thần, một khi cuối cùng chính hắn, đã trở thành tự nhiên.
“… Trước giờ ta chưa từng thấy có ai điên loạn như ngươi cả”
Sayeru cuối cùng cũng nở một nụ cười mãn nguyện. White Star bắt đầu nói như để đáp trả.
“Di chuyển. Chúng ta sẽ hướng tới vùng đất của tộc Cá voi.”
Những con tàu đang neo đậu trên bờ được che giấu bởi ma pháp tàng hình đã nâng cột buồm lên và bắt đầu di chuyển.
“Chúng ta đang hướng đến vùng đất của tộc Cá voi!”
“Mục tiêu của chúng ta là sông băng! Bắt đầu chèo!”
Xung quanh họ có nhiều tiếng nói. White Star đã di chuyển đến boong của con tàu lớn nhất từ khi nào và bắt đầu tiếp tục.
“Huỷ ma pháp tàng hình.”
Đó là thời điểm đó.
Choang!
Một âm thanh vang dội trước khi kết giới trong suốt như thủy tinh bị phá hủy. Ma pháp tàng hình đã bị loại bỏ.
Bây giờ tộc Cá voi sẽ có thể nhìn thấy rõ đội quân của White Star.
Sayeru bắt đầu phấn khích khi di chuyển đến cạnh White Star. Sau đó giơ cao tay lên.
“Đi.”
Đó chính là tín hiệu.
Đi!
Những con tàu đều bắt đầu hướng về sông băng nằm ở phía Bắc lạnh nhất của thế giới.
“Chúng ta sẽ đi săn Cá voi.”
Sayeru vịn vào lan can trên boong cùng với một cảm giác mãn nguyện.
***
Soạtttttt- Soạtttttttt-
Những con tàu nhanh chóng cắt qua mặt nước. Hắc ma pháp đã giúp tàu di chuyển nhanh chóng mặc dù gió thổi ngược chiều.
“Có vẻ như chúng ta cần vượt qua vài sông băng.”
Sông băng nơi tộc Cá voi sinh sống. Sông băng lớn đó nằm trước một nhóm sông băng nhỏ hơn.
Những con tàu đang di chuyển nhanh giờ gần như nằm cạnh những dòng sông băng nhỏ hơn đó.
“Sayeru-nim, từ khu vực này, tàu sẽ di chuyển chậm hơn.”
“Không thành vấn đề. Cứ đi từ từ nếu cần.”
Họ cần phải di chuyển cẩn thận nếu muốn đi qua con đường hẹp này mà không va vào bất kỳ sông băng nào.
Sayeru không nghĩ sẽ có vấn đề gì nếu họ di chuyển chậm. Hắn cũng trở nên chắc chắn về điều gì đó.
“White Star.”
“Hả?”
“Chắc chắn, hình như tộc Cá voi đã xảy ra chuyện. Mặc dù ta không biết đó là cái bẫy dành cho chúng ta hay kho báu mà những tên đó đang cố gắng che giấu… “
Những Cá voi không hề có phản ứng gì mặc dù chúng vẫn công khai lao về phía trước như thế này.
Đó là thời điểm đó.
“Nhìn phía sau ngươi đi.”
“Hả?”
Sayeru bối rối hỏi và cảm thấy ớn lạnh. Hắn đã cảm nhận được nguy hiểm. Nhanh chóng quay lại nhìn phía sau.
Baaaaaaaaang!
Baaaang! Baaaaang!
Hắn nghe thấy nhiều tiếng nổ lớn ở phía xa.
“Đ, đó là-“
Đó là căn cứ của chúng ta.
Nơi mà họ đã ẩn náu dưới ma pháp tàng hình. Vị trí đó đã bị nổ tung.
“Sayeru, có vẻ như kẻ thù cũng đang đợi chúng ta.”
Họ có thể nhìn thấy mọi người đang hoang mang chạy khắp nơi trong các vụ nổ. Một vài cá thể hình người đang phá hủy căn cứ mà họ đã ở gần một tháng.
Những kẻ duy nhất có thể làm điều đó…
Sayeru nhìn xuống mặt nước qua lan can.
Con tàu lớn mà hắn hiện đang đứng… Có một bóng người lớn bên dưới nó. Đó là một sinh vật sống lớn khiến ngay cả con tàu lớn này cũng trông nhỏ bé.
Rắccc!
Sayeru bóp nát lan can, bắt đầu cau mày.
“… Cá voi.”
Mặc dù vẫn đang là mùa hè, nhưng biển mùa hè của phía Bắc vẫn sâu thẳm và tối như trong mùa đông. Khoảnh khắc Sayeru nói từ đó… Nhiều bóng hình to lớn nhô lên từ đáy đại dương tối đen sâu thẳm đó.
Là cá voi.
Việc quá nhiều cá voi tập trung ở đây chỉ có thể có một ý nghĩa.
Tộc Cá voi ở đây ……!
Có cả Cá voi ở căn cứ và ở đây trong đại dương.
Bộp.
Sayeru ngẩng đầu lên khi White Star nhảy lên lan can để nhìn ai đó.
Trên sông băng đầu tiên trên đường đến vùng đất của tộc Cá voi… Một người phụ nữ đang đứng trên sông băng.
“… Witira.”
Đó là một cái tên mà Sayeru cũng biết. Witira, Nữ hoàng Cá voi tương lai.
Witira đã nhảy xuống sông băng mà hắn không hề nhận ra. White Star nhảy lên lan can như đã nhận ra sự xuất hiện của Witira. Hành động này có nghĩa Sayeru không giỏi như Witira trong việc nhận ra hiện diện.
Vẻ mặt của Sayeru cau lại và nhanh chóng trở lại bình thường. Phát hiện một hiện diện không phải là điều duy nhất hắn biết làm. Hắn bắt đầu nói với một nụ cười trên môi.
“Cô đã yên lặng suốt thời gian này trong khi bọn ta âm thầm quan sát nơi ở của các ngươi, nhưng cuối cùng đã ra mặt vì bọn ta bắt đầu di chuyển?”
Ánh mắt của Witira tập trung vào Sayeru. Sayeru bắt đầu khinh thường và tiếp tục nói.
“Các ngươi đang che giấu gì hả? Hmm? Hay là ngươi quá sợ hãi để hành động?”
Hắn nghĩ những lời này sẽ đủ để chọc tức cô ta. Đây là tộc Cá voi kiêu hãnh mà họ đang nói đến. Sayeru có thể thấy Witira lập tức trả lời.
“Bọn ta đã chờ đợi. Bọn ta đã chờ đợi cho đến khi các ngươi bước ra đại dương.”
Hả?
Khoảnh khắc Sayeru bối rối trước giọng nói bình tĩnh đến không ngờ của cô ấy…
Shhhh-
Một cây roi ngay lập tức xuất hiện trên tay Witira và cô ấy đạp mạnh xuống. Roi được hất về phía sông băng.
Baaaaaaaaaang!
Sông băng vỡ thành nhiều mảnh và những mảnh vỡ văng tung toé. Khi đôi mắt của Sayeru trừng to vì kinh ngạc… Hắn cảm thấy mặt đất dưới mình bắt đầu rung lắc.
“Chúng đang đến! Những con cá voi đang đến gần!”
“Mau quay tàu trở lại!”
Hắn có thể nghe thấy mọi người la hét xung quanh mình, buộc Sayeru phải nhìn xuống một lần nữa.
Những con cá voi đang bắn về phía những con tàu. Hàng chục con cá voi lớn di chuyển cùng một lúc đã làm cho nước dao động mạnh. Sayeru ngẩng đầu lên.
“Cái này……”
Hắn có thể nhìn thấy Witira đang đứng trên một con sông băng khác và hướng roi vào White Star. Nhiều cá voi xuất hiện sau lưng cô ấy.
Nhìn giống như tất cả những cá thể mạnh từ tộc Cá voi đã lộ diện. Mỗi con Cá voi này sẽ mạnh ngang ngửa với con người mạnh nhất. Tất cả đều đang quan sát Sayeru và kẻ thù với vẻ mặt giận dữ.
Đó là tức giận âm thầm của họ khi phải âm thầm để kẻ thù theo dõi họ trong khoảng một tháng. Mặt khác, không phải là âm thầm.
Chhhhhhh! Bàaaaang!
Witira hất roi xuống nước, nước vang tung toé. Witira sau đó lại hướng roi về phía White Star.
“Đến đây.”
Cô ấy tiếp tục nghiêm túc nói với White Star.
“Ta sẽ giết ngươi.”
Vùng biển phía Bắc chấn động mạnh vào lúc đó. Tiếng kêu của cá voi bao phủ khu vực trong khi các chiến binh Cá voi di chuyển sông băng và tiến về phía trước.
Trận chiến giữa tộc Cá voi và White Star đã bắt đầu.
– Nhân loại, nơi đặt bẫy cuối cùng đã được hoàn thành!
Cale lắng nghe giọng nói của Raon trong đầu và bắt đầu mỉm cười trong khi lặng lẽ ẩn mình.
—-
Như đã chú thích trước, Cá voi: tộc Cá voi cá voi: chỉ là những con cá voi.