Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 91
Bữa tiệc sinh nhật của con trai chủ tịch hiệp hội đầu tư toàn miền Bắc được tổ chức linh đình với sự tham gia của rất nhiều quan khách trong giới kinh doanh khu vực. Đây không chỉ đơn giản là một tiệc sinh nhật, ngày hôm nay là ngày chủ tịch tuyên bố người kế thừa, hẳn là không ai khác ngoài anh ta – con trai độc nhất.
Cùng có mặt trong bữa tiệc đó, Văn Hoàng cùng ba của mình cũng đã gặp Huy Khang – đại diện tập đoàn Khánh Huy. Âm thầm đưa cái nhìn không thiện cảm, hai bên nhanh chóng thu ánh mắt lại để tránh bị chú ý. Nhưng chỉ một lát, khi tất cả các phần phát biểu thông báo đã xong, bữa tiệc bắt đầu, Văn Hoàng đã không e ngại chủ động qua chỗ Huy Khang.
– Tôi thấy cậu hai hôm nay tới đây nhưng bên cạnh thiếu thiếu thứ gì đó thì phải!
Văn Hoàng bắt chuyện bằng một câu ẩn ý. Huy Khang nhìn anh ta không đáp. Văn Hoàng nhếch môi cười nói:
– Một con cún trung thành theo đuôi chẳng hạn.
Biết anh ta có ý lăng mạ Nguyên Hạo, Huy Khang đáp lại:
– Và dường như tôi cũng đã thấy một con cún tách khỏi chủ, có lẽ mất phương hướng nên tìm tới tôi.
Văn Hoàng nghe xong trừng mắt lên, anh ta bước sát lại Huy Khang, nét mặt dữ tợn rồi trầm xuống, nói một câu mang ý mỉa mai:
– Tài ăn nói giống hệt nhau, tại sao cậu và con ranh con đó lại không phải ruột thịt nhỉ?
Câu nói này nhắm tới chuyện gia đình cậu, Huy Khang cố nén sự bực tức, nghiêng đầu uống một ngụm rượu trong cốc rồi bình tĩnh trả lời:
– Ruột thịt? Tôi thấy thật nực cười! Có những người rành rành là ruột thịt mà vẫn đâm sau lưng nhau những nhát đao chí mạng, những kẻ đó vốn không có định nghĩa về tình thân. Còn tôi, tôi có thể xác định rõ ràng các mối quan hệ, xem ra có phần vượt trội hơn rồi.
Nói tới đó, Văn Hoàng tức đến sôi máu. Anh ta nhìn Huy Khang với ánh mắt hằn lên sự phẫn nộ. Còn Huy Khang thì cong môi lên cười rồi bỏ đi mà không chào lại Văn Hoàng.
Ở một nơi khác, trong không khí đông vui ấm áp, Nguyên Hạo và Minh Hân đang dùng bữa tối cùng với mẹ hai người – bà Đồng Lan và mấy người dì Ba. Họ quây quần bên một chiếc bàn tròn khá rộng, nói cười vui vẻ. Minh Hân dành thời gian sau bữa ăn nói chuyện riêng với mẹ. Ở trong một không gian với bà, cô cảm nhận được sự ấm áp đúng nghĩa của gia đình. Không cần nói chuyện trên trời dưới đất xa xôi gây không khí, cô chỉ im lặng nằm gối đầu lên chân bà. Không cần kể nhiều về cuộc sống của cô, không cần hỏi han lời khuyên của mẹ, cô chỉ cần ở đây, bên cạnh bà, là cảm thấy bình yên lắm rồi, cô sẽ có thêm sức mạnh để tự mình đương đầu với tất cả.
Thấy Nguyên Hạo ngồi một mình bên chiếc bàn, dì Ba lặng lẽ đi tới, cất tiếng:
– Hình như cả hai đều đang có tâm sự riêng?
Dì muốn nói tới anh và Minh Hân. Nguyên Hạo ngẩng đầu, điềm tĩnh nói:
– Dạ không có. Có lẽ cô ấy nhớ mẹ mà cháu lại không thể thường xuyên đưa tới đây.
– Không đâu. – Dì Ba chợt cười nói: – Minh Hân rất hay tới đây. Lần nào dì cũng giữ lại bắt ăn cơm rồi mới về. Chẳng lẽ lúc về không nói gì với cháu và cậu hai sao?
– Dạ? – Nguyên Hạo hơi bất ngờ, anh chống chế: – À…dạ…có chứ ạ. Nhưng vì cháu và Huy Khang dạo này có chút việc bận nên thường về trễ, ăn trong khách sạn luôn. Thật may vì cô ấy có thể qua đây cùng mọi người.
Nói xong, Nguyên Hạo cụp mắt xuống tránh để dì Ba nghi ngờ.
Lái xe đưa cô trở về, Nguyên Hạo không nói về chuyện cô giấu mẹ việc mình sống một mình, anh im lặng lái xe đưa cô tới nhà.
Từ lúc bắt đầu lên xe thì Minh Hân đã cảm thấy cơn đau bụng lại tới, nó âm ỉ một lúc rồi sẽ đau quặn thắt. Tuy không có kiến thức về y học nhưng cô đoán có lẽ cô thực sự có vấn đề về sức khỏe.
– Anh… – Với Nguyên Hạo, Minh Hân không cần che giấu: – Tự nhiên em thấy đau bụng.
Nguyên Hạo lo lắng, anh đánh lái sát lại ven đường rồi thắng lại.
– Em thấy sao?
– Thường xuyên đau, cơn đau ngày càng kéo dài. Em không biết.
Nguyên Hạo nuốt khan lo lắng:
– Anh đưa em tới bệnh viện.
Nói rồi, anh toan chạy tiếp thì Minh Hân ngăn lại:
– Không cần đâu ạ. Em có thuốc giảm đau ở nhà. Có lẽ do em ăn uống không điều độ thôi. Tới bệnh viện phiền lắm!
– Minh Hân à, giờ là lúc nào mà em nói là phiền. Em như vậy anh lo lắm!
– Em sẽ đi, nhưng để sau được không? Em còn có thể chịu đựng được.
– Minh Hân, em giống ai mà bướng thế! – Nguyên Hạo hơi cáu. Nhưng điều đó khiến cô phì cười:
– Em giống anh mà! Được rồi, đi tiếp thôi. Về em sẽ nghỉ ngơi, được chứ!
Nguyên Hạo dặn thêm:
– Luôn để di động hoạt động bình thường, anh cũng vậy. Bất cứ khi nào có chuyện, gọi cho anh ngay nhớ chưa? Lần tới còn đau nữa, nhất định phải tới bệnh viện với anh.
Minh Hân cảm thấy rất hạnh phúc vì được anh quan tâm như vậy, cô sẽ nghe lời.
– Vâng, em hứa mà!
Nguyên Hạo đề nghị đưa cô lên nhưng Minh Hân từ chối. Nguyên Hạo đành thôi, anh kéo chiếc khăn choàng của cô quấn thêm một vòng rồi thắt lại, sau đó mới để cô lên.
Những bước chân nặng nề leo lên từng bậc thang, đặt xuống là không muốn nhấc bước nữa. Mặt cô xanh xao, tái nhợt đi trông thấy. Chưa bao giờ cô có biểu hiện này. Một tay vịn lan can, một tay ôm lấy bụng. Tới lưng chừng tầng bậc thang đầu tiên, Minh Hân vì quá đau nên đã ngồi bệt xuống. Lấy lại nhịp thở, cô đi tiếp, cơn đau chỉ ngày một dữ dội chứ không hề thuyên giảm. Cô quyết định đi tiếp bằng thang máy.
Lê bước một cách mệt nhọc trên hành lang lầu 6, Minh Hân chịu đựng hết nổi bật ra tiếng rên đau đớn. Cô dựa người vào tường ngoài hành lang, trượt người ngồi xuống sàn. Đôi mắt ứa nước. Cô rất đau!
Minh Hân lấy di động, cô không thể chịu được nữa, muốn gọi Nguyên Hạo quay lại.
– Alo. – Lại là tiếng trả lời lạnh lùng.
– Anh… Em đau…đau bụng quá! Anh…
– Minh Hân! – Huy Khang đạp phanh gấp gáp, miệng bật ra tên cô.
Âm thanh truyền tới là tiếng rên khe khẽ, cô đang rất rất kìm chế, nhưng thực sự là rất đau. Cô ngã người ra, điện thoại di động theo tay ngả xuống. Cô rơi vào trạng thái bất tỉnh.
– Minh Hân! Minh Hân à! Minh Hân…!!!
Huy Khang liên tục gọi tên cô, nhưng đáp lại là một sự im lặng. Cậu hốt hoảng tháo dây an toàn, nhưng lại luống cuống không biết làm gì.
Một người phụ nữ trung tuổi xách theo một chiếc túi, có lẽ bà vừa đi làm về. Thấy cô gái nằm ngất trên sàn, bà vội chạy tới, vừa hay nhìn thấy chiếc di động vẫn đang chạy cuộc gọi.
– Alo? – Người phụ nữ trả lời di động.
– Alo. – Có tín hiệu, Huy Khang như thắp lên hy vọng, thật may vì cậu không ngắt cuộc gọi.
– Cô gái này bị ngất ở đây, cậu là người quen hả?
– Chỗ đó là đâu? – Huy Khang vội vàng hỏi ngay.
– Tầng 6, chung cư…
Huy Khang tắt máy và vội vàng lái xe tới đó.
Chạy bộ một cách vội vã, cậu sải bước dài tới hai, ba bậc cầu thang. Vì hành lang quá tối, có lẽ ít người sống ở đây.
– Minh Hân. – Huy Khang đỡ cô dậy và gọi thử.
Cô bất tỉnh thật sự. Huy Khang không nghĩ nhiều lập tức bế cô lên, người phụ nữ nhét di động của Minh Hân vào túi quần Huy Khang, cậu lập tức đưa cô xuống dưới, không quên cám ơn người đó một câu vội vàng.
…
Sắc mặt có chút khởi sắc nhưng đôi môi vẫn khô khốc, Minh Hân nằm trên giường bệnh, tay có kim truyền. Huy Khang ngồi cạnh trông chừng, mắt không rời. Cậu đưa tay vén mái tóc cô và ánh mắt dừng lại trên cổ Minh Hân. Sợi dây chuyền mặt trời vẫn ở đó, sáng bóng chất liệu bạch kim. Miệng cậu khẽ cười.
– Cái con bé ngốc này! – Cậu khẽ lẩm bẩm.
Có tiếng mở cửa, Huy Khang vội buông tay đứng dậy xoay người lại. Cậu cúi đầu khi thấy bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu đáp lễ, ông lấy một tập hồ sơ từ tay y tá bên cạnh rồi nói:
– Chúng tôi đã làm kiểm tra sơ bộ cho bệnh nhân.
– Cô ấy có sao không thưa bác sĩ?
Bác sĩ không nhìn cậu mà quan sát tập hồ sơ bệnh án trên tay và nói:
– Giống như 80% trường hợp đau dạ dày khác, cô Minh Hân cũng bị Helicobacter Pylori – một loại vi khuẩn trong dạ dày tấn công. Việc sử dụng cà phê thường xuyên khiến Helicobacter Pylori có khả năng tăng độc tính gây ra đau dạ dày. Trong những lúc như thế, bệnh nhân lại chỉ dùng thuốc giảm đau kéo dài mà không kiểm tra. Đó là nguyên nhân thứ hai tác động chính đến tình trạng bệnh. Các loại thuốc kháng sinh đều khiến cho chất prostagladine – một chất giúp bảo vệ da giảm sút. Ngoài ra thì việc ăn uống không điều độ và căng thẳng thần kinh cũng là nguyên nhân gây bệnh.
Bác sĩ thao thao một hồi về bệnh đau dạ dày. Những lý thuyết y học đó Huy Khang không biết, nhưng cà phê và việc ăn uống bất thường của cô thì Huy Khang hiểu rất rõ.
– Thưa anh, vậy giờ…
– Giờ anh hãy lấy thuốc theo đơn này, liều dùng tôi đã ghi rất chi tiết, cứ theo đó mà làm. Còn về bệnh nhân, cô ấy cần nghỉ ngơi, đừng để thuốc vào cơ thể vô tác dụng. Chú ý việc ăn uống, không ăn đồ chua, cay, các chất tạo nên axit, cà phê và các chất kích thích nói chung. Đừng để bụng quá đói hay quá no, khối lượng thức ăn không ổn định cũng sẽ gây bệnh. – Bác sĩ nhấn mạnh: – Diễn biến xấu sẽ dẫn đến xuất huyết dạ dày, tình huống đó rất nguy hiểm. Nhưng anh yên tâm, bệnh nhân lúc này vẫn bình thường, tôi chỉ nhắc nhở thôi.
– Vâng, cám ơn bác sĩ rất nhiều ạ. – Huy Khang cầm lấy đơn thuốc và cúi đầu lịch sự. Trong lúc Minh Hân chưa tỉnh dậy, cậu tranh thủ đi mua thuốc như chỉ dẫn và hoàn thành thủ tục với bệnh viện. Khi cô tỉnh và ổn định hơn thì cậu sẽ đưa cô về.
…
Huy Khang không ngại bao nhiêu ánh mắt, bế cô tới tận chỗ để xe. Minh Hân không hỏi bất kỳ một điều gì, Huy Khang cũng thế, dù trong lòng cả hai đều đang có rất nhiều nghi vấn.
Cậu dừng xe trong một ngõ vắng, hai bên có hai hàng cây phong tuyệt đẹp, toát lên sự ấm áp như mặt trời giữa đông. Thực sự thì hai người nên nói chuyện.
– Thấy ổn hơn chưa? – Huy Khang mở lời, giọng đầy quan tâm.
Minh Hân gật đầu một cái:
– Dạ.
Cả hai chợt đồng thanh:
– Tại sao hôm qua…
Im lặng cùng lúc, rồi…
– Tại sao…
Lại tiếp tục im lặng, hai người ngừng lại vì muốn nhường lời nhưng đối phương cũng suy nghĩ y như vậy.
– Chú nói đi!/Nói trước đi! – Minh Hân và Huy Khang lần nữa “tâm ý tương thông”. Lần này, cả hai đều khẽ bật cười. Cuối cùng thì Huy Khang tiếp tục lái xe.
Giống lần trước, Huy Khang vòng lái sang khu nhà ở của Tuấn Lâm, nhưng hôm nay, Minh Hân lại nói:
– Chú hãy cho xe qua khu nhà kia đi! – Cô chỉ tay về phía tòa chung cư cao tầng đó.
Xe dừng hẳn, Minh Hân tháo dây an toàn ra rồi nói với Huy Khang:
– Chú có muốn lên trên không?
Câu hỏi đó đặt ra cho cậu nhiều tò mò khó hiểu.
Minh Hân tra chìa khóa mở cửa, phía sau cô, Huy Khang hai tay bỏ túi quần vẻ ung dung nhưng thực tế thì đang vô cùng khó hiểu.
Vào trong phòng, nhìn thoáng một lượt toàn bộ bên trong, Huy Khang tự khắc vỡ lẽ những nghi vấn trong lòng. Cô ở đây chứ không phải trong căn biệt thự sang trọng kia. Lòng cậu vô thức vui âm thầm.
Không rộng rãi và tiện nghi đầy đủ như nhà của cậu, nhưng Huy Khang có thể thấy được sự ngăn nắp, gọn gàng trong cách bố trí mọi thứ. Minh Hân không có nhiều đồ đạc, tất cả gói gọn trong chiếc tủ nơi góc phòng. Chăn gấp gọn, một chiếc gối dựng ở thành giường, màu trắng. Cô thảy chiếc di động xuống giường rồi nhìn Huy Khang không nói.
Mất một vài giây, Minh Hân xoay người lại chỗ chiếc bàn, lấy hai chiếc cốc sứ pha cà phê. Huy Khang thấy vậy bèn đặt chiếc túi nhỏ có thuốc của cô bên trong xuống bàn và đi tới nói:
– Không nhớ bác sĩ nói gì sao? Bỏ nó đi!
Minh Hân dừng động tác, cô khẽ à một tiếng rồi đóng chiếc hộp cà phê lại. Cô lấy một cái hộp khác, bỏ ra hai túi trà và quay lại nhìn, thấy Huy Khang cười, cô cũng chợt cười.
– Người bán hàng nói rằng trà này có mùi thơm giống hoa oải hương, nhưng vị lại đắng một chút chứ không ngọt ngào như thế! Thật là kỳ lạ!
Huy Khang lại cười, cậu đưa tay nhận lấy tách trà từ cô.
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Minh Hân hoàn toàn vô tư ngay khi có Huy Khang ở đây, cô cầm theo ly trà của mình chạy tới mở cửa, miệng cũng tự nhiên hỏi ai vậy?
Thật bất ngờ vì người bước vào là Nguyên Hạo và Nhật Thiên. Cả hai xuất hiện cùng lúc, và trong thời điểm mà cô nghĩ hai người họ lẽ ra đang phải bận rộn với công việc chứ!
Nếu Minh Hân chỉ bất ngờ khi thấy hai người họ thì ở Nguyên Hạo và Nhật Thiên là sốc toàn tập khi thấy Huy Khang bên trong. Nhật Thiên dĩ nhiên là tỏ thái độ mạnh mẽ ngay, còn Nguyên Hạo, cả con người luôn bình tĩnh như anh cũng phải trố mắt kinh ngạc.
– Sao…sao cậu…? – Nhật Thiên lắp bắp.
– Cậu làm gì ở đây hả Huy Khang? – Nguyên Hạo hỏi.
– Sao cậu biết chỗ này? – Nhật Thiên hỏi lại một câu hoàn chỉnh.
Đáp lại sự bất ngờ từ hai người họ thì Huy Khang lại tỏ ra rất điềm tĩnh. Tình hình lúc này cho thấy, hai người này đều biết Minh Hân đang ở đây nhưng một mực giấu cậu. Hơn nữa, họ vẫn luôn qua lại chỗ này mà cậu cũng không hề hay biết.
Huy Khang nâng ly trà lên và đáp:
– Đang uống trà. – Cậu nếm thử vị trà rồi trả lời tiếp. – Em tới đây là nhờ Minh Hân đích thân dẫn đường. Em có thể vào đây cũng là vì Minh Hân tự tay tra chìa khóa. Ngược lại là hai người, hai người tại sao lại biết chỗ này, tại sao lại tới đây, tới bao nhiêu lần rồi?
Bị chất vấn lại, cả hai cụp mi mắt không đáp. Trong khi Nguyên Hạo im lặng thì Nhật Thiên nở nụ cười xuề xòa, đi tới vỗ vai Huy Khang nói như để giải hòa:
– Được rồi, được rồi Huy Khang, cậu không cần thắc mắc nhiều thế! Chuyện gì cũng từ từ rồi sẽ biết mà!
Anh nói như đùa nhưng không hẳn không có lý, Huy Khang hiểu như vậy. Cậu tỏ ra dửng dưng tiếp tục uống trà. Nhật Thiên được thế tiếp tục:
– Huy Khang, vậy…cậu ở đây từ bao giờ vậy? Đêm qua sao? – Câu sau của anh hàm ý rõ ràng hơn, ánh mắt anh liếc nhìn Huy Khang rồi quét một lượt qua Minh Hân và Nguyên Hạo.
– Này Âu Nhật Thiên! – Huy Khang đoán được suy nghĩ đó của Nhật Thiên, liếc xéo anh vì cái ý nghĩ điên rồ đó.
Sợ Huy Khang nổi giận, Nhật Thiên là cười hề hà và tiếp tục vỗ vai cậu:
– Ơ đùa thôi, đùa thôi Huy Khang! Nhưng hai người cũng nên nói gì đi chứ, sáng sớm vào phòng thấy hai người đang thư thái uống trà, làm sao tôi không nghĩ cho được!
Đặt cái ly xuống bàn, Huy Khang bỏ tay vào túi quần, nhìn sang Nguyên Hạo và Minh Hân, có lẽ cô cũng đang muốn hỏi việc đêm qua. Huy Khang giải thích:
– Tối qua, lúc em đang trên đường về thì Minh Hân gọi tới, cô ấy nói đau bụng thì phải, sau đó không trả lời nữa. Em… – cậu nhìn Minh Hân, chỉ 2 giây -…đã lo lắng! Rồi một người phụ nữ nghe máy, cô ấy nói Minh Hân bị ngất. Cô ấy cho em địa chỉ, em đưa Minh Hân vào bệnh viện, sáng nay vừa về. Ở trong căn phòng này chưa đầy 10 phút thì hai người xuất hiện.
– Không đúng. – Người lên tiếng là Minh Hân. Cô chau mày nhìn Huy Khang rồi tới hai người kia, cô cũng đang khó hiểu. Cô nhìn Nguyên Hạo – Em không có gọi cho chú ấy. Em gọi cho anh mà!
Nguyên Hạo chợt thở dài, anh hiểu ra vấn đề, hai tay giữ đầu cô, anh nói:
– Anh cứ nghĩ trí nhớ em tốt lắm! Em quên rồi ư? Chính anh đã thay đổi vị trí gọi nhanh trong di động mới của em. Huy Khang ở số 2, số 1 mới là anh. Anh nói rồi mà em vẫn không nhớ sao? Hình như em không quen với việc đó!
Minh Hân ngẩn người. Đúng là đã từng như vậy, cô nhớ là lúc ấy mình đã vâng tới hai lần mà sao giờ vẫn quên vậy?
Huy Khang nói:
– Vậy là cả hai lần Minh Hân gọi tới là vì lý do này sao?
– Hai lần? – Nhật Thiên và Minh Hân đồng thanh.
Thấy vẻ ngạc nhiên đó của họ, Huy Khang thản nhiên gật đầu:
– Lần đầu tiên cũng vào buổi tối, anh em vài câu rồi im lặng, sau đó nói rằng em không sao.
Là khi nào nhỉ? Minh Hân tự hỏi trong lòng. Rồi cô nghĩ ra, mở to mắt, cô bảo:
– À đúng rồi, lúc đó…
Cô chợt khựng lại không nói tiếp. Sao cô có thể nói ra chuyện mà chỉ cô và Nhật Thiên biết chứ! Nó vốn là chuyện Huy Khang không thể biết được.
-…lúc đó em gọi nhầm. – Cô bào chữa một cách lấp lửng.
Không ai nghi ngờ lý do đó, trừ mỗi Nhật Thiên, nhưng anh không hỏi, anh đoán được phần nào lý do. Nguyên Hạo chuyển sang hỏi về Minh Hân:
– Tại sao bị ngất? Chẳng lẽ anh đi rồi có chuyện sao?
– Đau dạ dày. – Huy Khang thay cô trả lời. – Quá dữ dội nên mới ngất đi.
Minh Hân nói với Nguyên Hạo:
– Em xin lỗi.
– Được rồi. – Nhật Thiên cắt ngang. – Minh Hân, về sức khỏe của cô, tôi sẽ chú ý hơn để giúp đỡ. Hai người cứ yên tâm! – Anh nói với Nguyên Hạo và Huy Khang. – Giờ Minh Hân cần nghỉ ngơi không phải sao, chúng ta về thôi.
– Đợi đã! – Người lên tiếng là Nguyên Hạo, anh có một chuyện.
Ba người hướng ánh nhìn về anh, anh chậm rãi nói:
– Nhật Thiên, giờ là lúc hai người nói ra tất cả. Hai người phải giải thích về tất cả những chuyện này, ngay bây giờ!
Không khí bắt đầu căng thẳng. Một sự im lặng lạnh lẽo. Minh Hân lén nhìn Nhật Thiên, anh thở hắt một cái rồi gật đầu nói với cô:
– Minh Hân, tôi nghĩ cô nên nói ra tất cả.
– Tôi không có gì để nói. – Minh Hân lập tức phản đối.
– Minh Hân! – Anh gắt lên. – Cô không thể sống một mình mãi được, nhất là trong lúc sức khỏe của cô đang không tốt như thế này.
Minh Hân gật đầu một cách đơn giản:
– Được rồi tôi sẽ nói. – Cô nhìn Huy Khang và Nguyên Hạo. – Chuyện đơn giản lắm! Tôi và Tuấn Lâm có tình cảm với nhau. Chúng tôi có ý định tính đến chuyện lâu dài, vì thế tôi rời khỏi biệt thự. Tôi không sống cùng với anh ấy vì không muốn mang điều tiếng không tốt. Không lâu nữa, tất cả sẽ đi vào quỹ đạo. Vậy thôi.
Sắc mặt Huy Khang theo từng lời cô nói mà thay đổi. Cậu không nghĩ điều đó lại khiến mình khó chịu đến thế.
…
Nhật Thiên bảo Nguyên Hạo:
– Cậu đi cùng Huy Khang đi, tôi có chút chuyện cần làm, mượn xe của cậu nhé!
Nguyên Hạo không khó khăn gì, anh đồng ý.
Họ đi chung một quãng, Nhật Thiên giơ tay chào chiếc xe Huy Khang rồi rẽ sang phải, Huy Khang cho xe chạy thẳng.
Nhật Thiên vòng vèo một hồi cuối cùng trở lại chỗ Minh Hân. Vừa rồi anh chỉ giả bộ với Huy Khang và Nguyên Hạo.
Minh Hân không khỏi chau mày khi thấy anh trở lại, cô mời anh vào.
– Cô gặp bọn chúng sao?
“Bọn chúng” mà anh nói là người của Văn Hoàng, Minh Hân hiểu. Cô nói:
– Tôi không rõ. Hôm đó tôi chỉ có một mình, cũng khá mệt. Có người cứ theo sau tôi, lúc ấy quả thực rất hoang mang, tôi đã gọi cho anh Nguyên Hạo, không phải mong anh ấy tới mà chỉ muốn nói chuyện để bớt sợ hơn thôi.
– Và người cô gọi tới lại là Huy Khang?
Minh Hân lắc đầu:
– Lúc ấy tôi thực sự không biết chuyện đó.
Nhật Thiên gật gật, anh nghĩ ra chuyện khác và bảo:
– Cô định sẽ làm gì?
– Hả?
– Chuyện giữa cô với Vương Tuấn Lâm. – Anh nhắc. – Tôi biết cô né tránh chuyện này với hai người họ nên quay lại đây hỏi cô. Cô nói đi!
Minh Hân thoáng buồn, không nói gì cả, Nhật Thiên bảo:
– Trời ơi cô mau nói đi, cô tính thế nào? Không lẽ…cô yêu Vương Tuấn Lâm thật hả?
Minh Hân giật mình ngước mắt nhìn anh. Câu hỏi ấy, trả lời là đúng, hay không?
Bên ngoài, có một bàn tay giơ lên, toan gõ cửa. Nhưng khi câu hỏi ấy lọt vào tai, nắm tay khựng lại giữa không trung, chủ nhân của nó cũng muốn nghe câu trả lời.
– Không. – Minh Hân nghĩ ngợi một chút rồi trả lời dứt khoát. – Tôi không yêu anh ấy trên mối quan hệ nam nữ.
Tuấn Lâm buông thõng cánh tay. Cậu xoay người dựa lưng vào tường, thở hắt một cái não nề và tuyệt vọng. Không yêu. Đó là kết quả mà cậu nhận được sau tất cả những hy vọng và mong chờ. Cô đáp một cách dứt khoát không ngập ngừng do dự. Tất cả thực sự là giả dối, Tuấn Lâm bắt buộc phải tin điều đó, dù rằng lời hứa kia của cô vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Nếu chúng ta còn tồn tại, nếu chúng ta còn niềm tin và hy vọng tới tương lai xa xôi đó, và nếu lúc đó anh còn cần em.”
Tuấn Lâm cảm thấy chua chát. Chuyện về cổ phần đã thu vào tay mình, Tuấn Lâm dĩ nhiên biết. Cậu đã nghe Minh Hân và mẹ mình nói chuyện trong bữa ăn đó và âm thầm xác thực. Lúc ấy, cậu biết Minh Hân đến đây với cậu cùng những lời nói ngọt ngào chỉ toàn là dối trá. Nhưng cậu lại hy vọng, hy vọng rằng có thể làm cô tự nguyện an phận ở lại đây bên cạnh cậu. Tôn trọng tự do của cô, tôn trọng sở thích, cách sống cô muốn, cậu những tưởng điều đó sẽ có chút tác động tới cô, nhưng thực tế thì nó chỉ khiến cô xích lại với cuộc sống cũ, bên những con người ấy.
“Nếu em nói dối, nếu như đây chỉ là những lời nói dối thì…anh nhất định sẽ hận em.”
Phải. Tuấn Lâm cần phải hận cô, hận cô sâu sắc. Để diễn tốt vai của mình thì cô xem cậu như một con rối tùy ý giật dây. Người con gái đó quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn và vô tình. Thứ cô cố gắng, thậm chí giả tạo để có được là sự yên ổn cho Hoàng Huy Khang. Cô đối với anh ta quả thực không đơn giản. Tất cả bọn họ, không trực tiếp thì gián tiếp, đều đã làm tổn thương tới cậu. Tuấn Lâm căm hận nhất chính là lọc lừa dối trá và sự phản bội. Minh Hân làm tất cả những việc đó.
Tay nắm lại thành quyền, Tuấn Lâm nghiến răng ghì chặt tay vào tường.
Tôi hận em, Minh Hân ạ. Em là một kẻ tàn nhẫn…
…vô cùng.
Huy Khang lấy tư cách là đại diện tập đoàn triệu tập cuộc họp nho nhỏ nhằm thảo luận về các dự án trong tháng tới. Vì có một số người nhận công tác xa nên công việc có một chút thay đổi, cậu cần đích thân ổn định lại trong thời gian những người đó vắng mặt.
Tới phần trình bày phương án đảo Đàn Song, có vẻ không ai có hứng thú cho lắm. Mọi người nghĩ rằng đây là dự án nhỏ, không phải vì vậy mà họ coi thường, mà bởi vì không ai muốn đi tới đó.
– Chúng ta cần ít nhất hai người đại diện tới đảo để làm việc. Chi phí sẽ do bên ta chủ động, bao gồm đi lại, ăn ở,..v..v…chứ không phụ thuộc vào chủ nhà – bên Đàn Song. Vậy ai sẽ tham gia dự án này?
Huy Khang theo câu hỏi của anh quản lý cũng dõi mắt qua một lượt, mọi người giữ im lặng, một số quay mặt tránh né. Huy Khang bèn bảo:
– Dự án này có thể là nhỏ so với những gì Khánh Huy làm được, so với những gì các vị đang cố gắng. Nhưng với chính tôi, lại khác. Tôi muốn hòn đảo nhỏ đó hằng đêm sẽ rực rỡ ánh đèn với dòng chữ Khánh Huy. Tôi thành thật chia sẻ rằng, mong muốn có dự án này là từ cá nhân tôi. Tôi biết, ai cũng đã ổn định kế hoạch làm việc của mình, cho nên tôi quyết định sẽ tự mình tới đảo Đàn Song, đi cùng với Trần Nguyên Hạo. – Cậu nhìn Nguyên Hạo: – Anh không ý kiến gì chứ!
– Dĩ nhiên là không thưa đại diện. – Nguyên Hạo tỏ ra cung kính trong cuộc họp, mặc dù không ai không biết quan hệ thân thiết giữa hai người từ xưa tới nay.
Huy Khang cười nhẹ, cậu bảo:
– Quyết định vậy đi! Trong thời gian không có chúng tôi, hy vọng tất cả các báo cáo hoạt động vẫn gửi cho tôi và chủ tịch như bình thường và đặc biệt, các quyết định phải hỏi rõ chủ tịch thông qua ông Phan Sĩ Âu, được chứ!
Mọi người khẽ cúi đầu:
– Vâng.
– Vậy được rồi, mọi người về đi!
Cuộc họp tàn, Huy Khang lán lại nói chuyện cùng Nguyên Hạo. Khác với thái độ cung kính với cấp trên như trong cuộc họp, Nguyên Hạo ngồi hẳn lên bàn trước mặt Huy Khang:
– Rảnh quá nên cậu muốn đi du lịch hả?
Huy Khang cười:
– Cơ hội đi chơi này không phải cho mình em đâu! Anh nghĩ sao nếu đưa một “người đẹp” đi cùng?
Huy Khang sử dụng từ nóng ư? Nguyên Hạo thầm nghĩ. Người đẹp nào nhỉ? Anh phải thú thực rằng cái tên đầu tiên anh nghĩ đến là Minh Hân. Nhưng không, anh đã nhầm…
Huy Khang đứng dậy vỗ vai anh nhắc nhở:
– Hai người lâu rồi không gặp mà! Yên tâm dự án này không có Hoàng Long đâu.
Cậu nhìn Nguyên Hạo cười tươi rồi bỏ ra ngoài trước. Huy Khang này, tâm ý sâu xa, anh nghĩ.
…
Tối, Nguyên Hạo qua chỗ Minh Hân xem tình hình của cô. Có vẻ cô vẫn tươi tắn như thường, chỉ là phải uống thuốc mỗi ngày để khống chế.
– Em về lâu chưa? – Cô vẫn làm việc tại nơi đó. Anh biết. Anh nhìn số thuốc trên bàn và nói tiếp: – Sau khi uống hết số thuốc này, em có thể ngưng, Huy Khang nói vậy. Nhưng em phải nhớ lời dặn của bác sĩ về việc tự chăm sóc bản thân, phòng bệnh nhớ chưa?
– Em nhớ mà! – Minh Hân gắp một con tôm vào bát cho anh.
Hai anh em ngủ chung một chiếc giường. Minh Hân lấy trong tủ đồ ra một chiếc gối nữa cho anh.
– Ít nữa anh sẽ đi xa vài hôm, Nhật Thiên sẽ qua đây xem chừng bệnh tình của em. – Nguyên Hạo vừa nói vừa kéo chăn đắp lên đến cổ cho cô, còn mình chỉ che tới bụng.
– Sao anh phải phức tạp thế! Người đau dạ dày rất nhiều đâu phải mình em. Em sẽ thực hiện đúng lời dặn của bác sĩ, sẽ không đau nữa đâu! Anh đừng lo quá!
Nguyên Hạo khẽ ừ nhẹ.
…
Hạnh Du mở cửa vào nhà, cô không biết ba và anh hai có nhà hay không. Cô chỉ mở đèn uống một cốc nước rồi sẽ lên lầu, nhưng có chuông điện thoại reo, cô bắt máy.
-…
– Vâng, em đây Kile.
-…
– Em ăn tối với Jelly, cô ấy mới về nước. Cô ấy sẽ xây dựng sự nghiệp trong nước, bàn kế hoạch và mời em hợp tác.
-…
Dường như Kile lên tiếng chọc, Hạnh Du đáp:
– Tất nhiên em cần tiền rồi! Nhưng vẫn cần suy nghĩ thêm. Nói chung gặp lại cô ấy em thấy rất vui.
Kile chỉ ừ nhẹ, Hạnh Du nói thêm:
– Còn anh, chừng nào về vậy?
– Công việc tuy không áp lực nhưng cứ liên tục. Anh dự định hết tháng sẽ về, tất cả các công việc cần được hoàn thành gọn và nhanh nhất, còn có việc quan trọng cần làm. – Kile nói, muốn ám chỉ đám cưới của họ.
Hạnh Du đáp:
– Được rồi, anh giữ gìn sức khỏe. Em cúp máy nha! Hẹn gặp lại.
Kile ừ rồi chúc cô ngủ ngon sau đó mới ngắt cuộc gọi.
Cuộc nói chuyện ấy có vẻ đã lọt vào tai Văn Hoàng tất cả. Anh ngoái đầu nhìn lại ba mình trong phòng, Vương Đức Long nói:
– Con bé biết điều thì sẽ tốt cho nó!
Văn Hoàng không đáp mà quay đi, trở về phòng.
Hạnh Du leo lên giường, đặt chiếc gối rồi dựa lưng về phía sau. Cô với tay lấy cuốn sách trên bàn: Kỳ quan thế giới phần 2. Hạnh Du đã xem phần 1, cô cũng đã dùng bút tô lại những nơi mình muốn tới. Thực ra lúc đọc, nơi nào cũng khiến cô tò mò, muốn khám phá, nhưng cô cũng chỉ lựa ra một vài nơi thực sự thích và tiện nếu di chuyển tới đó.
Tự dưng lạc suy nghĩ, cô ngẩng đầu để ánh mắt rơi tuột vào không gian. Hạnh Du đánh dấu trang sách đang đọc rồi gấp lại đặt sang bên. Cô lấy chiếc di động.
Cái tên Nguyên Hạo đơn giản nhưng gần gũi, cô nhìn màn hình hồi lâu mà không dám gọi. Tắt màn hình rồi lại mở lên, mất kha khá thời gian để cô do dự. Cuối cùng thì cô chọn không gọi.
Không đặt lên bàn như cũ mà liệng ngay sang bên cạnh, cô toan lấy lại cuốn sách thì màn hình chợt sáng và nhạc chuông nhanh chóng vang lên.
Đôi mắt mở to biểu hiện sự bất ngờ, cô không tin vào điều trước mắt, như thể họ có thần giao cách cảm vậy. Tới khi bản nhạc chuông yêu thích sắp ngưng, cô mới vội vàng bắt máy.
– Hóa ra là không chờ điện thoại của anh, cho nên mới lâu như vậy?
Nghe anh trêu, cô nói:
– Tại sao anh nghĩ em chờ? Chẳng phải chính anh nhớ em quá nên chủ động gọi sao?
Nguyên Hạo cười khẽ, rồi đáp:
– Ừ, anh nhớ em.
Đột nhiên cả hai im lặng, không phải không có gì để nói mà là muốn nói nhiều quá mà không biết bắt đầu từ đâu.
– Hôm nay anh không có nhiều việc chứ!?
– Ừ. Còn em, được ra ngoài gặp bạn bè chứ!?
– Dĩ nhiên rồi. – Cô nói. – Em ăn tối với bạn, mới về. Em đang đọc cuốn…
– Tắt đèn đi anh! – Minh Hân dở thức dở ngủ nói với anh. Lời cô chen vào khiến Hạnh Du ngưng lại không nói tiếp.
Cô nghe tiếng Nguyên Hạo đáp khẽ: Ừ. Hạnh Du đôi mày chau lại nhưng miệng lại cong lên, cô hỏi:
– Anh đang làm gì thế?!
Nguyên Hạo nghĩ rằng Hạnh Du hiểu lầm, nhưng anh không giải thích mà tiếp:
– Nếu anh nói anh đang nằm cạnh một cô gái xinh đẹp thì em sẽ thế nào?
– Ồ… – Hạnh Du gật gật đầu làm ra vẻ không quan tâm. – Vậy sao? Vậy chúc anh và cô ấy ngủ ngon!
Giọng nói vừa rồi tuy không tỉnh táo nhưng cô cũng đôi phần đoán đó là Minh Hân cho nên không ngại nói vậy. Nói xong, cô tủm tỉm cười chờ xem phản ứng của Nguyên Hạo. Hẳn là anh nghĩ cô hiểu lầm, Hạnh Du chắc vậy.
Nguyên Hạo đang định lên tiếng thì đột nhiên Minh Hân ngóc đầu dậy nói với anh như cáu:
– Anh hai, sáng đèn em không ngủ được.
– Ừ đây. – Nguyên Hạo đáp lời cô rồi nhanh chóng tắt đèn ngủ. Lúc bỏ di động ra, màn hình sáng giúp Minh Hân dễ dàng nhìn tên người phía đầu dây đang đối thoại.
Cô khẽ cười bảo:
– Hạnh Du à, cô yên tâm. Ngủ cạnh anh ấy ư? Tôi chưa cho phép thì không ai dám bén mảng đâu. Tôi ở đây giữ giùm cô.
– Này Minh Hân! – Nguyên Hạo nạt, Minh Hân nghe được cả tiếng đồng thanh của Hạnh Du vọng ra. Cô khúc khích cười và quay lưng lại chỗ anh.
Nguyên Hạo nói thêm với Hạnh Du vài câu rồi cúp máy. Trước khi đi ngủ, anh soạn một tin nhắn khá dài cho Hạnh Du. Cô đọc xong thì ngỡ ngàng, đứng hình mất mấy giây. Lúc sau mới nhắn tin trả lời: Chờ em.
Trùng hợp không phải lúc nào cũng là duyên số. Phải. Bởi rất dễ dàng để có thể sắp xếp ra một cuộc gặp gỡ tưởng chừng là tình cờ nhưng thực tế thì không.
Khánh Ân chậm rãi bước ngang những gian hàng thời trang đậm phong cách, nhưng mắt cô lại đang tập trung vào bóng dáng cô gái nhỏ tay xách một túi đồ. Thi thoảng liếc nhìn những mắc quần áo một cách hờ hững.
Minh Hân vừa mua thêm vài cuốn sách. Cô vào siêu thị để mua một chút đồ dùng cá nhân thay thế, vô tình thấy những cuốn sách hay nên khó bỏ qua. Cô không phải cô gái ham đọc sách, với cô, sách là một người bạn đơn giản. Cô tìm thấy thú vui từ những cuốn sách cô chọn, dù rằng không theo một thể loại cố định nào.
– Ô Minh Hân sao? Trùng hợp thật nha! – Khánh Ân xuất hiện trước mặt cô và thốt lên như thể rất bất ngờ.
– Chị sao? – Minh Hân cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Khánh Ân gật đầu thân thiện:
– Ừ, chị cần mua vài thứ, còn em?
– Cũng chỉ là những món đồ linh tinh. – Cô đáp.
– Minh Hân này, lâu rồi mình không ăn cơm cùng nhau, ngày mai em rảnh không, mình sẽ đi ăn tối!? Tan ca chị đón em!
Minh Hân miệng cười nhưng đôi mày hơi chau lại, cô bảo:
– Em xin lỗi. Trưa mai em phải đi rồi. Em được phân công đi làm việc ở xa vài hôm. Em muốn tới sớm để có thể chủ động hơn. Công việc lần này, em cần phải thể hiện thật tốt!
– Đi xa sao? Em đi đâu vậy?
Minh Hân không ngần ngại đáp:
– Đảo Đàn Song, có một dự án ở đó.
Khánh Ân lẩm bẩm nhắc tên hòn đảo đó, trong đầu cô đang hình dung vị trí, cuối cùng cô nói:
– Có vẻ vừa xa vừa cô lập, em đi một mình ư?
– Nhờ quan hệ của công ty nên họ sẽ sắp xếp giúp em. Em nghĩ sẽ không quá khó khăn.
Trong lòng Khánh Ân vừa nảy ra một suy nghĩ đen tối. Minh Hân đi một mình tới đó!? Âm mưu của cô muốn lần nữa được thực hiện. Khánh Ân nghĩ xong thì cười như không có chuyện gì, cô đáp:
– Tiếc nhỉ! Thôi được rồi, để khi khác, cơ hội còn nhiều mà! Được rồi, nếu em còn việc thì cứ về đi, chị còn chưa mua gì hết.
Minh Hân vui vẻ gật đầu:
– Vậy em đi trước, tạm biệt!
– Tạm biệt! – Khánh Ân giơ tay lên chào.
Minh Hân đi trước, Khánh Ân nhìn theo mãi không rời mắt, cô nghĩ thầm: Một ngày nào đó, tôi muốn nói lời vĩnh biệt với cô, cô cần trả giá cho những gì mình đã gây ra.
Sau đó, Khánh Ân lấy di động gọi cho ai đó, khi có tiếng trả lời, cô chỉ dặn dò ngắn gọn:
– Mai tôi tới đảo Đàn Song, sắp xếp chỗ giúp tôi!
Cô cúp máy rồi ra khỏi siêu thị chứ chẳng hề mua đồ gì như đã nói với Minh Hân khi nãy.
– Cả cậu nữa sao? – Nguyên Hạo lấy làm thắc mắc khi Nhật Thiên xách theo một túi đồ lên xe.
– Là em đã nói chuyện và mời anh ấy đi cùng. – Huy Khang đáp thay.
Nguyên Hạo mới bảo:
– Được rồi, đi chơi mà. Không rủ cậu tôi nghĩ mình có hối hận một chút!
– Chỉ một chút thôi sao thằng kia! Được lắm Trần Nguyên Hạo!
Nguyên Hạo chỉ cười rồi lên xe, Nhật Thiên cũng chui vào ngồi ghế bên cạnh anh. Huy Khang chạy riêng một chiếc.
Tuy nói rằng đảo nhưng thực tế vẫn có đường xe chạy. Nó chỉ là một khu đất rộng men ra sát bờ biển. Nhờ sự đầu tư xây dựng kiến thiết nên đã trở thành một điểm du lịch nghỉ ngơi đầy tiềm năng.
Họ xuống xe, theo thường lệ quan sát xung quanh, quả thực rất giống với hình ảnh quảng bá. Đây giống như một đô thị nhỏ ven biển vậy. Có cao ốc, có nhà hàng, khách sạn, có cả khu tập thể hình và thể thao, bơi lội và leo núi trong nhà..v..v..
– Woa! – Nhật Thiên thốt lên: – Huy Khang, không phải đùa đâu, cậu giành được chỗ này cũng không phải không tốt.
Cậu đáp lại bằng cách khẽ cười. Họ nhìn thấy cách đó không xa, Tuấn Lâm cũng vừa xuống xe, ngay lập tức có một người phụ nữ chạy tới chào hỏi rồi trao chìa khóa phòng, có lẽ vậy. Từ trong xe, một cô gái bước ra, với chiếc mũ rộng vành và bộ váy chấm gối màu xanh trời hợp với khung cảnh biển.
Cô gái cũng nhìn xung quanh, hình ảnh ba chàng trai phía xa thu vào tầm mắt. Cô khẽ mỉm cười hạ chiếc mũ xuống. Hạnh Du rạng rỡ như một đóa hoa, như mặt biển bình minh đầy ánh sáng. Có thể tới đây lần này, với cô không hề khó, việc này quả thực hiếm có với cô.
…
– Anh hai, em có thể đi không? – Cô đề nghị với Văn Hoàng.
– Đi đâu? – Văn Hoàng tỏ ra lạnh lùng.
Cô giải thích:
– Anh biết chuyện Sara – bạn em mà phải không? Sắp tới ngày giỗ ba cô ấy nên Sara đã về nước. Đáng tiếc chồng cô ấy quá bận với công việc tòa án nên đành phải khước từ chuyến đi. Anh, cô ấy về đây chỉ có một mình, đem theo cả con gái chưa được một tuổi, ở đây lại không có anh em người thân gì. Anh cho em vào với cô ấy nha, cô ấy ở ngay quốc gia láng giềng thôi mà!
– Em nghĩ chỗ đó gần ư? Đi máy bay đó! Mà sao em không xin ba mà lại nói với anh vậy?
– Nói với ba? Hoặc là ông không cho phép, hoặc là ông nói thích đi đâu thì đi rồi nghĩ này nọ, sao có thể kiên nhẫn nghe em trình bày chứ!
Văn Hoàng biết chuyện về cô gái tên Sara nên phần nào tin tưởng Hạnh Du, nhưng vẫn đề phòng cô. Anh nói:
– Em lấy gì đảm bảo là em thực sự không làm gì lén nút sau lưng anh?
– Visa. – Cô đáp ngay. – Anh cũng có thể kiểm tra thông qua Sara, anh có số di động của cô ấy mà, lấy từ công ty của chồng cô ấy đi!
Văn Hoàng nghĩ ngợi một lát rồi quyết định đồng ý.
– Anh sẽ nói chuyện với ba, đừng lo! Anh luôn quan sát em đó, cho nên đừng nghĩ đến việc giở trò sau lưng anh!
Cô cười, cong một bên môi kín đáo:
– Tất nhiên rồi.
Chờ Văn Hoàng ra ngoài, cô mới gọi điện cho ai đó, nhờ vả:
– Sara, anh ấy đồng ý rồi! Cứ vậy tiến hành nhé! Hộ chiếu của tớ và việc tớ ở chỗ cậu. Cám ơn rất nhiều!
…
Huy Khang lén lút nhìn Nguyên Hạo rồi khẽ cười. Cậu vỗ vai anh và bảo:
– Đi lấy phòng thôi!
Nhật Thiên nói chuyện với người phụ nữ khi nãy đón tiếp Tuấn Lâm, sau khi bà đi khỏi, anh quay người lại ném chìa khóa cho Huy Khang, cậu vội chụp lấp. Nguyên Hạo cũng bắt lấy một chùm y chang sau Huy Khang.
– Đi thôi! – Nhật Thiên nhắc.
Sau khi ổn định phòng riêng, cả ba người nhanh chóng họp bàn.
Phòng của Huy Khang.
– Huy Khang, tôi cần câu trả lời chắc chắn của cậu: Cậu muốn tới đây chơi hay thực sự giành bằng được hòn đảo này? – Nhật Thiên tỏ ra nghiêm túc.
– Theo anh thì sao? – Cậu đặt câu hỏi ngược lại.
Nhật Thiên thở hắt:
– Trời đất cái thằng này…! Sao nói vậy được hả? Cậu là nhân vật chính mà, quyết định là ở cậu kia mà!
Huy Khang khẽ cười, đùa như vậy được rồi. Cậu nhìn Nguyên Hạo đang điềm tĩnh chờ đợi rồi nhìn tới Nhật Thiên, đáp:
– Như mọi người nghe rồi đó, em muốn tới đây là vì chính em, không phải công việc. Em muốn đi đâu đó khỏi thành phố trong vài ngày. Tuy Khánh Huy tham gia ngay từ đầu nhưng em thực sự không có hứng thú lắm! Nhưng tới bây giờ thì khác, Đàn Song hơn những gì em nghĩ. Cho nên, hãy cứ làm hết sức, dù dải đất này cuối cùng thuộc về ai thì cũng không quan trọng.
Nguyên Hạo trong lúc lắng nghe cậu nói thì đã nhanh chóng hồi tưởng lại một chút. Vài ngày, Huy Khang muốn lảng tránh điều gì đó!
– Huy Khang. – Anh gọi. – Cậu muốn tránh cảnh Minh Hân chính thức về với Vương Tuấn Lâm ư? – Nguyên Hạo không ngại hỏi thẳng. – Nhưng Huy Khang này, chẳng phải cậu ta cũng tới đây sao, mình vừa nhìn thấy ở ngoài đó mà.
– Đó cũng là điều em đang thắc mắc. Vương Tuấn Lâm trực tiếp nhúng tay vào dự án này ư? Chuyện này rất lạ.
Nhật Thiên tiếp lời:
– Có gì đáng ngờ đâu? Chúng ta quan tâm làm gì? Kệ cậu ta đi, mình tới đây chơi là chính mà.
– Nếu chỉ nghĩ được nhiêu đó thì cậu nên ở nhà thì hơn. – Nguyên Hạo nói với Nhật Thiên.
…
Buổi tối, Huy Khang một mình dạo bộ trên bãi cát. Cậu cố đứng gần bờ hơn vì không muốn sóng biển làm ướt giày.
– Ngoài này lạnh lắm đó!
Tiếng của một cô gái vang lên khiến Huy Khang sựng lại, quay đầu nhìn phía sau. Đôi mày cậu chợt nhăn lại. Là Mai Vân.
Mai Vân cười, bước tới gần chỗ cậu hơn rồi nói:
– Anh đừng ngạc nhiên như thế chứ! Em tới đây để gặp một đối tác, có chút công việc. Thực ra vì em tiện đường nên nói với ba hãy để cho con chứ không liên quan gì đến việc tranh giành của anh cả.
Huy Khang không hoàn toàn tin lời cô nói. Tiện đường? Có lẽ là không. Bởi lẽ cô biết Huy Khang đang ở đây, nên không đơn giản là tiện đường như lời cô.
Huy Khang không muốn phải tỏ ra lạnh lùng và tránh né, cậu nói:
– Ừm. Vậy chúc công việc của em thuận lợi. Anh về phòng trước đây!
Sau tất cả những gì cô đã làm, cả trước mặt và sau lưng cậu, Huy Khang thật sự không thể kiên nhẫn hơn nữa. Với cậu, có thể khách sáo với cô như vậy đã là tốt lắm rồi. Nhưng Mai Vân không nghĩ thế, khi Huy Khang bước qua người mình, Mai Vân khẽ nhếch môi cười và nói:
– Ở đây không chỉ có sự gặp gỡ tình cờ giữa anh và em đâu.
Không hiểu sao Huy Khang dừng chân, cậu ngoảnh lại, Mai Vân quay người hẳn lại phía cậu. Huy Khang nhìn cô, Mai Vân nhướn mày và hơi hất hàm về phía trái, Huy Khang đưa mắt nhìn theo.
Minh Hân hai tay bỏ trong túi áo, cũng sựng lại khi thấy họ. Chính cô cũng đang bất ngờ về sự tình cờ này nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
– Trùng hợp nhỉ!? – Mai Vân nói, hướng ánh nhìn tới Minh Hân. – Huy Khang. – Cô gọi: – Là trùng hợp hay là một cái đuôi thế!?
Câu nói hàm ý châm chọc Minh Hân. Tuy cô không hiểu lắm ý tứ trong đó nhưng cô biết Mai Vân đang ám chỉ mình. Nhưng khi cô còn chưa kịp lên tiếng thì Huy Khang đã nói:
– Là gì đi chăng nữa thì em cũng phải nhìn mặt chọn người chứ! Không phải đầu đuôi nào cũng có thể khớp nhau đâu.
Không dễ để hiểu hết ý của câu nói, nhưng có điều, câu nói ấy vừa bảo vệ Minh Hân, vừa kín đáo nhắc tới chuyện cô và Tuấn Lâm. Có lẽ vậy. Có thể là Minh Hân cùng Vương Tuấn Lâm tới chứ không phải cậu.
Nói rồi, Huy Khang quay người đi hẳn. Cậu lạnh lùng tuyệt đối với Minh Hân, nhưng trong lòng thì…
Còn lại hai người, Minh Hân cũng chỉ liếc mắt nhìn Mai Vân một cái rồi quay bước đi.
Vừa ngoảnh lại, Minh Hân lập tức bắt gặp Tuấn Lâm và Hạnh Du đi tới, cô được lần nữa bất ngờ.
– Sao cô cũng ở đây thế Minh Hân? – Cũng là nghi vấn trong lòng nhưng Hạnh Du đã thay mình nói ra nên Tuấn Lâm im lặng.
– Còn hai người? – Cô không tỏ ra bất ngờ mà hỏi lại một cách điềm tĩnh.
– À thì vì… – Hạnh Du không biết lý giải cho cô như thế nào.
– Cũng như Huy Khang, chủ tịch Vương Tuấn Lâm tới đây cũng là vì dự án đấu thầu giành lấy quyền kinh doanh hòn đảo này.
Đây là giọng nói của một người khác, Minh Hân quay lại nhìn, Nhật Thiên và Nguyên Hạo. Người vừa nói là Nguyên Hạo.
Anh bước tới gần cô hơn, đưa tay kéo chiếc mũ áo trùm lên đầu cho cô, mắt kín đáo nhìn Hạnh Du.
– Em không lạnh. – Minh Hân kéo nó xuống và nói. – Thì ra anh bảo đi xa là tới đây sao?
– Còn em, vì sao có mặt ở đây?
– Em sẽ nói chuyện với anh sau, giờ em về phòng trước đây.
Minh Hân nói rồi bước thẳng qua người anh. Không ai nói thêm lời nào. Ngang qua Nhật Thiên, cô bị anh giữ tay lại. di chuyển ánh mắt dần qua từng người một, cuối cùng Nhật Thiên ghé gần tai cô nói nhỏ:
– Bởi vì có cô, nên tất cả những người quan trọng mới đồng thời xuất hiện thế này. Bởi, cô là tâm điểm của tất cả các cuộc đối đầu giữa họ.
Minh Hân liếc nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp. Nhật Thiên chủ động buông tay cho cô đi, Minh Hân đi tiếp, trong lòng thoáng suy nghĩ để hiểu lời anh nói. Đi dạo biển đêm, thật nhiều người có sở thích giống cô.
– Đi thôi! – Tuấn Lâm nói và kéo Hạnh Du đi cùng. Trước khi đi, cô không quên nhìn Nguyên Hạo với một nụ cười nhẹ.
– Đi dạo thế này cũng tuyệt đó chứ! – Nhật Thiên đưa ra một lời đánh giá.
– Về phòng được rồi đó! – Nguyên Hạo bảo và lập tức đi trước. Nhật Thiên nhìn theo anh nhún vai rồi cũng đi.
Người duy nhất còn lại ở đó là Mai Vân. Cô đảo mắt theo các hướng mà họ vừa rời đi. Thú vị rồi đây, trùng hợp ngoài sức tưởng tượng, không thiếu một ai.