Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 46
– Tình hình thế nào rồi? – Chủ tịch Hoàng
Hải Đạt hỏi vị bác sĩ vừa kiểm tra cho Tuyết Minh.
Bác sĩ gật đầu đáp, vẻ mặt có chút hồ hởi
phấn khích:
– Rất tốt thưa chủ tịch. Sáng nay y tá trực
có nói thấy ngón tay có phản ứng, tôi đã kiểm tra tổng thể một lần nữa, kết quả
rất khả quan. Mấy ngày tới tôi sẽ chú ý nhiều hơn. Nếu may mắn, cô ấy sẽ tỉnh lại
trong vài ngày tới.
Anh trợ lý bên cạnh ông chủ tịch cũng lấy
làm phấn khởi nói:
– Vậy thì hay quá! Chúc mừng chủ tịch.
Ông
bác sĩ cười:
– Phải. Thực sự chúc mừng ngài thưa chủ tịch.
Ông chủ tịch hơi cười và vẫn tỏ vẻ điềm
nhiên, ông nói:
– Người đáng chúc mừng không phải tôi. Chờ
tới khi nào Tuyết Minh thực sự tỉnh lại, mới mừng thật sự.
Ông bác sĩ nói:
– Tôi đi làm công tác chuẩn bị cho vài
ngày tới. Chào ngài!
Ông chủ tịch gật đầu đáp lại.
Chờ cho ông bác sĩ đi rồi, ông chủ tịch mới
quay sang anh trợ lý nói:
– Chuẩn bị xe, tôi tới gặp Huy Khang.
Nhận lệnh, anh ta lập tức cúi đầu vâng lời
rồi rời đi. Ông chỉ tịch lần nữa nhìn vào phòng Tuyết Minh, lòng đang tâm niệm
gì đó. Một lát mới rời khỏi.
Tài vế cho xe chạy chầm chậm, ông chủ tịch
phía sau mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài. Người trợ lý gọi một cuộc điện thoại
thông báo tới Huy Khang.
Tới biệt thự, người trợ lý nhanh nhẹn xuống
xe rồi chạy qua mở cửa xe cho ông chủ tịch.
Huy Khang chạy ra đón.
– Lâu lắm rồi cha con ta không đi câu phải
không con trai!?
Như một lời đề nghị, ông lão mỉm cười hiền
hậu. Huy Khang cũng nở một nụ cười. Công tác chuẩn bị diễn ra trong giây lát,
hai chiếc xe nối đuôi nhau ra khỏi nhà.
Đó là một con sống lớn vắt ngang một cánh đồng
hoang nhỏ. Sớm mùa thu có gió và nắng nhẹ. Ông chủ tịch mặc chiếc áo khoác to sụ,
đội chiếc mũ kiểu dáng dành cho người già. Huy Khang mặc chiếc quần thể thao ống
rộng, đi đôi giày màu trắng, chiếc áo len dài tay loại mỏng màu nâu xám, bên
ngoài khoác chiếc áo khoác đen nhưng không đóng khóa.
Hai người ngồi trên hai chiếc ghế đặt bên
bờ sông, mỗi người có một bộ cần câu hiện đại. Phía sau họ có một chiếc bàn nhỏ
đặt vài đồ đạc linh tinh. Cách đó không xa có hai vệ sĩ áo đen, bên cạnh là anh
trợ lý cũng được ngồi trên một chiếc ghế.
– Đã hơn nửa năm rồi Huy Khang ạ.
Đột nhiên ông chủ tịch nói vậy, Huy Khang
hơi bất ngờ. Phải mất một lúc cậu mới biết ông đang muốn nói tới điều gì.
Ông liếc mắt sang chỗ cậu rồi hỏi:
– Con đã làm hết sức chưa?
Huy Khang lại nhìn ông khó hiểu. Ông nói:
– 6 tháng qua con đã làm hết sức mình để
tìm Minh Hân hay chưa? Thành thật nói đi Huy Khang!
Huy Khang nhìn ông, thấy vẻ điềm tĩnh ôn
hòa.
– Con cho rằng cô ấy cần một mình trong một
thời gian.
– Nói vậy là con chưa làm hết sức rồi phải
không?
Huy Khang không muốn nói dối. Cậu khẽ gật đầu.
Ông lão hơi cười nói:
– Ba biết. Vì con bé chắc chắn còn trong
thành phố này, nếu con thực sự tìm, không thể không thấy.
Nói rồi, ông chỉnh lại độ dài dây câu. Sau
đó lại nói:
– Vậy theo con khi nào thì mới thích hợp
tìm nó về?
Huy Khang trân thành nói:
– Ban đầu con biết cô ấy không đi xa, con
có ý định tìm về. Nhưng lâu dần con nghĩ chỉ cần biết cô ấy vẫn ổn là được. Vì
trong chuyện này Minh Hân là người chịu tổn thương nhất. Chúng ta bàng hoàng
khi một trong số người thân trong gia đình không cùng huyết thống, nhưng đối với
Minh Hân, đó là cả một sự sụp đổ to lớn, vì cô ấy vốn đã lớn lên mà không có
cha mẹ bên cạnh, chỉ mang trong mình một hy vọng là người mẹ thực vật kia. Nay
chuyện này đến quá đột ngột, cô ấy thậm chí còn mất đi niềm tin về một mái ấm.
Có lẽ cô ấy thấy mình cô đơn và tội nghiệp lắm. Và con đã nghĩ Minh Hân cần có
một khoảng thời gian, không gian riêng cho tâm hồn, để trưởng thành hơn, để
nhìn nhận mọi chuyện cặn kẽ hơn, vậy nên con không tìm nữa.
Huy Khang gác tay cầm lên cái giá gần đó,
hay bàn tay đặt lên gối đan vào nhau nói tiếp:
– Tới bây giờ, cô ấy hẳn đã rất khác, có
thể như vậy. Nên con lại sợ, sợ khi mang cô ấy về, cô ấy lại bị tổn thương. Con
không biết phải làm gì cho cô ấy vào lúc này nữa. Con chỉ muốn che chở cho cô ấy
thôi ba à, điều đó lâu nay đã trở thành thói quen của con mất rồi. Nhưng càng
nghĩ vậy, con lại thấy mình thật vô dụng. Con nhận ra từ trước tới giờ con luôn
tự cho mình là tài giỏi, nhưng thực tế con lại là một kẻ vô dụng và hèn nhát. –
Cậu nhìn sang ông hỏi: – Ba có thấy vậy không?
Nghe những lời tâm tình của Huy Khang, ông
lão cũng bất chợt trầm lặng. Hai người im lặng hồi lâu, cho tới khi con cá cắn
câu của chủ tịch, ông mới nở nụ cười kéo nó lên, thả vào giỏ với niềm vui và phấn
khởi.
Thả một mồi câu nữa, ông yên lặng một lát
rồi lại nói với Huy Khang:
– Con nói vậy thì ba đã hiểu nhiều rồi. Nhưng
Huy Khang, có việc này con cần phải dứt khoát – giọng ông cương nghị hẳn lên: –
Đó là, con lập tức tìm Minh Hân mang về, vì mẹ nó – Tuyết Minh sắp tỉnh lại.
Huy Khang bị ngỡ ngàng trong giây lát.
– Thật sao ba?
Ông gật đầu:
– Phải. Kỳ tích đã xuất hiện.
Huy Khang vui mừng, không khỏi nở nụ cười.
Cậu nghe giọng ông lại trầm xuống:
– Vì thế, Minh Hân cần phải trở về, để biết
nó từ đâu tới, để biết…nó là ai. Nếu như tới lúc đó, con bé cần cuộc sống của
nó, chúng ta hãy để con bé đi.
Huy Khang nghe vậy không nói gì thêm. Cậu
nhìn xa xăm, ánh mắt có chút buồn. Tuyết Minh tỉnh lại, đó là then chốt của quá
khứ. Tuyết Minh có thể là chiếc chìa khóa hữu hiệu nhất để mở cánh cửa bí mật đó.
Và đây, sẽ lại là chặng đường mới, hướng đi mới cho Huy Khang. Quyết tâm trả
thù của cậu lần nữa được lấy lại niềm tin. Cuộc chiến này không còn nhắm tới đối
tượng chung chung là Kỳ Lâm nữa, nó sẽ nhắm thẳng vào kẻ sát nhân sắp bị lộ diện.
Là cuộc chiến sinh tồn.
Là cuộc chiến của máu và sinh mệnh.
Đây…mới là bắt đầu.
Huy Khang cùng đoàn người ông chủ tịch về
thẳng biệt thự của ông. Bữa trưa đã sẵn sàng, Huy Khang không ngại dùng bữa
cùng ông. Được sự dặn dò từ trước, một vệ sĩ khác đã tới trường đón Quốc Hiếu về
đây. Ngay khi hai cha con về, thằng bé liền chạy tới chỗ Huy Khang nũng nĩu.
Tới chiều, Quốc Hiếu ham chơi chưa chịu về.
Khi Huy Khang thị uy nó mới sợ và chịu trở về. Bác Âu có công văn từ khách sạn
nên cũng tới đây bàn việc với chủ tịch. Quốc Hiếu mệt nên đã ngủ. Huy Khang bế
cậu bé ngồi hàng ghế sau, bác Âu lái xe đưa cả hai trở về biệt thự.
Trên xe, Huy Khang cố gắng ngồi yên cho Quốc
Hiếu nằm thật thoải mái. Nhìn qua tấm gương trước mặt, bác Âu thấy vẻ mặt Huy
Khang trầm tư, ông không tiện hỏi, chỉ chăm chú lái xe cho an toàn.
– Bác có biết chuyện khi xưa Kỳ Lâm muốn kết
thông gia với Khánh Huy?
Hơi bất ngờ vì câu hỏi của cậu, bác Âu đáp:
– Tôi biết. Nhưng chuyện đó lâu lắm rồi, cậu
tìm hiểu để làm gì?
Huy Khang không muốn bất kỳ ai biết chuyện
cậu dự tính cho việc trả thù cho Hiểu Khánh. Tuy nhiên, cậu khó mà tìm ra được chân
tướng sự việc năm đó nếu chỉ có một mình. Tuyết Minh là một người lương thiện,
cô sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện Huy Khang vì Hiểu Khánh và làm việc đó. Sự
việc năm đó, có lẽ không ai muốn nhắc tới, ngoại trừ Huy Khang. Cậu thắc mắc
không biết họ có từng có nghi ngờ giống cậu hay không? Vì sao tất cả đều im lặng?
– Chỉ đơn giản là muốn biết chuyện đó như
thế nào thôi.
– Chuyện đó tới cũng nhanh mà kết thúc cũng
nhanh, tôi thực ra không rõ lắm. Lúc đó tôi vẫn còn là một nhân viên cấp thấp của
Khánh Huy.
Huy Khang bắt đầu hỏi:
– Lúc đó vì sao ba tôi lại đồng ý hôn sự đó?
Bác Âu đáp:
– Người muốn cưới cô Tuyết Minh khi đó là
con trai chủ tịch Linh Kỳ. Nghe nói có tài năng và triển vọng, giao tiếp cũng
khá lịch sự.
– Nhưng lúc đó chị ấy yêu anh Khánh? – Huy
Khang thắc mắc.
Bác Âu cười đáp:
– Chuyện đó chỉ hai người họ biết thôi. Cô
Tuyết Minh bấy giờ là con gái nuôi trên danh nghĩa của chủ tịch, họ là anh em
nuôi, làm sao lại dám thừa nhận quan hệ đó.
– Vậy khi biết chuyện, ba có tức giận hay
không?
Bác Âu vừa lái xe vừa bình tĩnh trả lời:
– Tôi nghe nói khi chủ tịch nhận lời đám cưới,
cậu cả mới quyết định thừa nhận quan hệ hai người họ. Chủ tịch rõ ràng cũng có
giận, nhưng lại từ chối với Kỳ Lâm để tác thành cho hai người họ.
– Là vì chị ấy nói chị ấy mang thai Minh
Hân?
Bác Âu lắc đầu:
– Không phải.
– Vậy vấn đề ở chỗ Kỳ Lâm?
– Tôi nghe nói người con trai chủ tịch Kỳ
Lâm đó đã từng có vợ và con. Vợ anh ta qua đời nên muốn tái hôn. Lúc đó hai bên
cũng có một vài lần to tiếng.
Huy Khang tròn mắt ngạc nhiên. Đã có vợ và
con? Vợ qua đời? Vậy người đó không phải chỉ có…
– Tôi cũng chỉ nghe phong phanh được nhiêu
đó. Đây là chuyện nội bộ Khánh Huy, tới bây giờ cũng chỉ có những người lớn tuổi
trong tập đoàn biết chuyện này. Nhưng cậu tìm hiểu để làm gì vậy?
Huy Khang vội lảng đi:
– Chị Tuyết Minh khỏe lại làm tôi nhớ lại
quá khứ, muốn tìm hiểu một chút nhưng không muốn nhắc tới với ba tôi.
Bác Âu gật đầu làm vẻ thông cảm rồi tập
trung lái xe đi tiếp.
Huy Khang phóng tầm mắt ra xa. Nếu như lập
luận của cậu về việc kẻ đó giết Hiểu Khánh vì mối hận tình cảm là đúng, vậy thì
kẻ đó chính là…Vương Đức Long. Cậu phải làm gì để tìm ra chân tướng bây giờ?
Ba cậu liệu có hay biết chút nào? Tuyết Minh chưa rõ sức khỏe ra sao, không biết
cô có nhắc lại quá khứ đau buồn ấy hay không? Đặt ra giả thuyết vấn đề đã là
khó, tìm hiểu chứng minh xác nhận nó lại càng khó. Huy Khang thấy mơ hồ về nhưng
việc của quá khứ. Mọi thứ, quá khứ và hiện tại đang làm lu mờ lẫn nhau.
Một buổi chiều đẹp trời với nắng tà nhè nhẹ.
Huy Khang dắt theo Quốc Hiếu dạo phố. Ngang qua một cửa hàng kem, Quốc Hiếu
thích thú kéo tay cậu vào bên trong.
Quốc Hiếu chỉ lung tung vào menu dài ngoằng.
Chỉ một lát sau, cô phục vụ đã mang tới một khay lớn kem là kem. Nhiều loại
khác nhau, nhiều màu sắc và cách trang trí. Cậu bé nhìn những ly kem cao ngất
mà lòng vui sướng.
Chỗ họ ngồi ở gần một cửa sổ lớn, từ đây
có thể nhìn ra khu phố khá tấp nập bên ngoài.
Đang ăn kem rất vui vẻ, Quốc Hiếu đột
nhiên liếc mắt ra bên ngoài, bất chợt thu vào tầm mắt một cô gái mặc bộ váy khá
thời trang, độc đáo với thiết kế mới lạ. Cô ấy còn đeo kính mát, trông rất sành
điệu. Quốc Hiếu nhổm lên giật giật tay Huy Khang rồi chỉ ra bên ngoài:
– Cậu ơi, cô kia xinh quá!
Huy Khang nheo mắt cười rồi nhìn ra ngoài.
Thấy cô gái mà Quốc Hiếu vừa chỉ quả thực nổi bật với kiểu thời trang sành điệu,
cậu cong môi cười, gật đầu và nói với Quốc Hiếu:
– Quả thực rất xinh đẹp!
Dứt lời, cậu rút di động trong túi ra, hướng
ra phía ngoài và bấm máy chụp lại hình của cô ấy. Quốc Hiếu cảm thấy thích thú
với trò này, cậu bé vỗ tay và cười tươi. Huy Khang nhìn cậu bé nói:
– Nếu hôm nay Quốc Hiếu tìm được 10 cô
xinh đẹp như thế, cậu hứa sẽ tặng cho Quốc Hiếu bộ mô hình máy bay trong phòng
cậu, chịu không?
Quốc Hiếu nghe vậy mừng rơn, vỗ tay lớn hơn
nữa, gật đầu đồng ý.
Cậu bé tập trung quan sát tỉ mỉ bên ngoài,
nhanh nhạy chỉ tay những cô gái xinh đẹp ngang qua. Huy Khang lấy di động chụp
hình tất cả những cô gái mà cậu bé chỉ. Cậu nói:
– Để xem mắt của Quốc Hiếu nhanh hay máy ảnh
của cậu nhanh!
Huy Khang rất nhanh thu lại hình ảnh của họ.
Họ thực sự đều là những cô gái xinh đẹp. Người thì điệu đà theo phong cách
chung của một thiếu nữ, người lại theo phong cách hiện đại trang trọng, người
khác thanh lịch duyên dáng, người thì sành điệu, cũng có cô phá cách với vẻ đẹp
của một cô gái năng động sáng tạo thể hiện ở ngoại hình.
Huy Khang xem lướt qua những tấm hình vừa
chụp, cậu lại bảo Quốc Hiếu:
– Hiếu, 9 người rồi. Đúng là Quốc Hiếu có
con mắt tinh tường, ai cũng rất xinh đẹp.
Huy Khang không thấy là Quốc Hiếu đang chú
mục ra bên ngoài. Cậu nhìn qua thấy vậy thì cũng nhìn theo cậu bé ra ngoài. Quốc
Hiếu mắt sáng lên, rồi như sực tỉnh, cậu bé khẽ bảo:
– Cậu ơi, là cô ấy! – Quốc Hiếu chỉ tay ra
bên ngoài. – Cô ấy đẹp lắm, đẹp nhất đó!
Theo tay chỉ của Quốc Hiếu, Huy Khang thấy
một cô gái với bộ váy dài chấm gối đơn giản, chiếc áo len dài tay màu trắng
tinh khôi, mái tóc uốn cong nhẹ ở phần đuôi.
Dưới chiếc dù nhỏ, Huy Khang chỉ thấy được
có vậy. Cô gái ấy bước từng bước chậm rãi, tay vòng phía trước có lẽ đang ôm
vài cuốn sách. Bóng cô gái phía sau nhỏ nhắn khuất dần khỏi tầm mắt, Huy Khang
quên luôn cả việc chụp hình. Khi Quốc Hiếu lay lay tay cậu, Huy Khang mới sực tỉnh.
Cậu lấy lại vẻ bình thường cười nói:
– Không nhìn thấy khuôn mặt thì làm sao biết
được xinh đẹp hay không?
– Đúng là không thấy nhưng nhìn vậy thôi cũng
biết là xinh đẹp rồi! – Quốc Hiếu cố nói như để Huy Khang tin nhận định vừa rồi
của mình: – Con nói thật đó! Thật mà!
Huy Khang mím môi lắc đầu từ chối:
– Không tính cô ấy. Chúng ta tìm cô khác.
Chỉ một người nữa thôi, sắp có bộ đồ chơi rồi đó!
Quốc Hiếu không chịu, cậu bé lắc đầu nũng
nĩu:
– Cô ấy thực sự rất xinh, rất đẹp! Thật đó
cậu ơi! Ba Huy Khang ơi…!
Huy Khang không muốn tiếp tục nghe cậu bé
nài nỉ, cậu bèn nhắm mắt gật đầu bảo:
– Được rồi, được rồi. Cô ấy rất xinh đẹp được
chưa? Nhưng cô ấy đã đi rồi! – Huy Khang vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài ý chỉ
cho Quốc Hiếu thấy rằng cô gái ấy đã đi mất. Quốc Hiếu lại thấy phấn khởi và
nói:
– Cô ấy vào thư viện chứ chưa đi đâu.
– Vậy chúng ta cũng vào thư viện.
Huy Khang dứt lời, Quốc Hiếu lập tức đứng
bật dậy, hào hứng rời đi tới thư viện. Huy Khang rút tiền trong ví ra, đặt lên
bàn rồi dẫn Quốc Hiếu rời khỏi.
Đây không phải là thư viện hôm trước cậu
và Quốc Hiếu vào. Nó rộng hơn so với chỗ đó. Ở đây có nhiều kệ sách hơn, các loại
sách cũng nhiều và phong phú hơn các thể loại. Vào bên trong một chút là có vài
bộ bàn ghế nhỏ bố trí gọn một góc để đọc sách. Huy Khang chậm rãi bước đi, Quốc
Hiếu chăm chú quan sát như tìm kiếm. Mắt cậu bé sáng lên khi nhìn thấy cô gái ấy
đang ngồi trên ghế, quay lưng về phía họ. Cậu bé khe khẽ giật tay áo Huy Khang,
cậu cũng nhìn và thấy cô ấy. Huy Khang bất chợt liên tưởng tới hình ảnh cô gái ở
thư viện hôm trước, vẫn dáng người nho nhỏ ấy, bộ trang phục phối hợp váy và áo
len dài, và nhất là mái tóc màu hạt dẻ luôn tạo cho cậu cảm giác thân quen. Huy
Khang sững lại một giây, rồi cậu lấy di động ra, quay sang mỉm cười với Quốc Hiếu:
– Nhóc, nhìn cậu đây!
Huy Khang để Quốc Hiếu đứng đó một mình, cậu
đi lòng vòng qua vài kệ sách cao ngất, che lấp cả đầu người. Chỉ sau một lát,
Quốc Hiếu đã phải ngạc nhiên khi thấy Huy Khang đứng ngay sau kệ sách phía trước
bàn đọc sách. Huy Khang nghiêng người nhìn qua chỗ Quốc Hiếu, khẽ nháy mắt với
cậu bé một cái rồi xem lại hoạt động của máy ảnh trên di động. Cậu bước tới khu
vực trước mặt cô gái, nhẹ nhàng đẩy mấy cuốn sách trên ô sách dịch sang một
bên, chừa cho cậu một khoảng trống. Huy Khang giơ điện thoại lên một cách chậm
rãi, hình ảnh cô gái đang đọc sách nhanh chóng hiện lên trên màn hình di động.
Thời gian như ngừng trôi trong giây lát,
Huy Khang dãn căng đôi đồng tử, thật lâu mới chớp được một cái. Cả người cậu sựng
lại nhìn chú mục vào Minh Hân. Cô đang chăm chú đọc sách, ngoài gương mặt tập
trung không biểu lộ cảm xúc và màu hạt dẻ của mái tóc, bề ngoài của cô đã hoàn
toàn thay đổi. Từ một cô gái năng động tháo vát, trang phục lúc nào cũng chỉ có
chiếc quần ôm và áo phông giản dị, nay đã biến thành một cô gái duyên dáng và
khá điệu đà. Trông cô giống một thiếu nữ thực sự, “người lớn” hơn rất
nhiều so với trước đây không lâu. Mái tóc màu hạt dẻ không đổi nhưng uốn cong một
chút trông càng thêm phần hấp dẫn.
Huy Khang cứ đứng thừ người ở đó. Cậu muốn
nhìn Minh Hân thật lâu, muốn hỏi han cô thật nhiều điều nhưng đột nhiên trong
lòng rất rối. Cậu không còn nghĩ gì nhiều tới nhiệm vụ mà ba cậu đã giao phó,
chỉ biết đứng nhìn cô trân trân như vậy.
Được một lát, như được trực giác mách bảo,
Minh Hân cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, cô chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên, đôi
mắt cũng sựng lại không chớp. Ở khoảng cách không xa, Minh Hân dễ dàng nhìn thấy
Huy Khang đang đứng bên đó. Cô thừa khả năng để nhận ra đó là cậu, vì cậu cũng
không thay đổi gì nhiều, gương mặt hoàn mĩ cuốn hút, ánh nhìn chú mục đầy quan
tâm, nhưng đôi mắt trông buồn hơn, nặng trĩu hơn, như một lớp sương trắng phủ
ngoài, mờ ảo thần bí mà lại thật đáng thương.
Huy Khang bất ngờ có cảm giác mình vừa làm
gì đó lén lút, cậu giật mình khi bắt gặp ánh mắt Minh Hân, bàn tay định rụt về
nhưng hơi run run nên ngón tay vô tình chạm vào màn hình, và thế là cậu đã
“tình cờ” chụp luôn một bức hình của Minh Hân. Huy Khang không chú ý điều
đó, cậu vội vã tắt điện thoại và bỏ vào túi. Nuốt khan một cái nửa như mệt mỏi,
nửa như muốn lấy lại tinh thần, Huy Khang thong thả bước ra từ sau kệ sách.
Thấy cậu đang chầm chậm tiến tới, Minh Hân
cũng bất giác nuốt khan một cái rồi từ từ đứng dậy. Ánh mắt cô nhìn Huy Khang
như sợ sệt, như muốn tránh né.
Huy Khang tới nơi, cậu đứng đối diện với
cô qua chiếc bàn nhỏ. Minh Hân lúc này không dám nhìn thẳng vào cậu, cô liếc mắt
qua chỗ khác lúng túng.
Huy Khang không biết nên nói câu gì vào
lúc này. Nhìn cô như vậy, cậu đôi phần an tâm về cuộc sống của cô. Chuyện này
khá đột ngột, Huy Khang chợt thấy bối rối khó xử.
Không chờ Huy Khang nói lời nào, Minh Hân
gấp cuốn sách lại rồi cầm chiếc dù trên bàn rời đi. Huy Khang vô thức đưa tay
ra níu cô lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Minh Hân giật mình dừng bước. Cô nhìn xuống
cổ tay mình đang bị Huy Khang giữ chặt, Minh Hân cảm nhận được lòng bàn tay cậu
nóng ran lên và hơi run run. Minh Hân biết cậu cũng đang bối rối không kém. Nếu
vậy thì…chi bằng để lúc khác thì hơn…
Minh Hân khẽ giằng tay ra, nhưng Huy Khang
lại cố nắm lại thật chặt. Cậu không nhìn cô mà nói:
– Ở lại đi, chú… – Huy Khang chợt cười
nhạt: -…không, tôi…mới là người nên đi.
Dứt lời, Huy Khang chủ động buông tay cô
ra, thật chậm rãi để Minh Hân không cảm thấy hụt hẫng. Huy Khang bước vài bước
ra bên ngoài, cậu vẫy vẫy tay về phía Quốc Hiếu đang đứng, cậu bé thậm thụt đi
ra. Nãy giờ, cậu đã chứng kiến mọi việc. Tuy rằng không hiểu chuyện của họ là
gì nhưng cậu bé thực lòng không muốn thấy cảnh hai người họ buồn như vậy.
Huy Khang dắt Quốc Hiếu ra khỏi thư viện,
không nhìn lại vào bên trong một lần nào. Minh Hân thì cũng vẫn đứng đó không
nhúc nhích. Cô liên tục nuốt khan mấy tiếng, như để kìm nén thứ gì đó. Cánh mũi
đỏ ửng phập phồng, đôi môi nhỏ mím lại đẩy những xúc động bất chợt vào trong.
Ánh mắt cô hướng ra xa thật xa phía ngoài cửa.
Một chút chạnh lòng của một cô gái trẻ.
Lặng thinh ngồi trên chiếc bàn nhỏ, Huy
Khang đan hai bàn tay vào nhau đặt dưới cằm. Cậu đang nghĩ tới Minh Hân, nghĩ tới
lúc họ gặp nhau sau chừng ấy thời gian. Nghĩ tới ánh mắt phức tạp và bối rối đó
của cô. Rồi lại vô thức hồi tưởng lại trước kia, khi cô còn là một cô bé tinh
nghịch, khi cô là một thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát và nanh lợi. Rồi vô tình cậu lại
nhớ tới những khi cô trầm tư suy nghĩ mông lung, còn có đôi lần mi mắt ươn ướt,
giọt nước mắt nhẹ rơi. Huy Khang chợt nghĩ, có phải tâm tư cô chưa từng yên ổn,
ngay cả khi nụ cười cô luôn thường trực trên môi? Nghĩ tới đây, Huy Khang thấy
có chút chua chát trong lòng.
Huy Khang với tay lấy chiếc di động của
Minh Hân đặt trên bàn. Nhìn nó một lúc lâu, Huy Khang chợt nghĩ ra gì đó, cậu lấy
di động của mình và mở xem những bức hình hôm nay chụp được.
Huy Khang dừng lại ở bức ảnh chụp cảnh
Minh Hân trong thư viện. Gương mặt cô gái trẻ rạng ngời, ánh mắt ngước lên nhìn
một cách ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ, lúng túng và bối rối, mái tóc bồng bềnh
màu hạt dẻ thân quen. Huy Khang bất giác cong môi cười một cái thật nhẹ, đôi
môi cũng run run khe khẽ, nụ cười cay đắng.
Huy Khang cài bức hình đó làm hình liên lạc
cho số di động cũ của Minh Hân, chính cậu cũng không biết liệu nó có được dùng
tới hay không. Rồi cậu lấy di động của Minh Hân, bấm số gọi cho chính mình.
Chuông bắt đầu đổ, bức hình Minh Hân hiện
lên trên màn hình điện thoại của Huy Khang. Lần này, cậu lại cười, nhưng nụ cười
nhẹ nhàng và thư thái hơn.
Minh Hân mới cùng thím Nhã từ bệnh viện trở
về. Hôm nay là một ngày bận rộn của các y bác sĩ. Có khá nhiều ca bệnh nhân, lại
có thêm một chương trình phòng bệnh lây truyền cho trẻ em nên hai người họ đã
phải chờ khá lâu mới có thể vào khám. Bác sĩ phụ trách có lời xin lỗi với họ và
hẹn ngày mai tới lấy kết quả. Minh Hân và thím cũng vui vẻ nhận lời. Hai người
trở về đã là gần trưa. Minh Hân đón một chiếc taxi đưa thím về. Rồi cô đi bộ ra
phố chợ gần đó mua một chút thực phẩm về nấu nướng.
Bày biện xong mâm cơm giản dị cho hai người,
Minh Hân rửa tay rồi tháo chiếc tạp dề. Đúng lúc này, có tiếng chuông điện thoại
di động.
– Hạnh Du, tôi nghe đây!
– Minh Hân này, buổi chiều cô rảnh chứ!
– Có.
Hạnh Du nói:
– Được rồi. Chiều tôi sẽ qua.
Minh Hân không tò mò về chuyện gì cả. Cô
nhận lời rồi chào Hạnh Du và cúp máy. Mắt hơi hướng ra xa, Minh Hân nghĩ mình cũng
nên nói chuyện với Hạnh Du về một số chuyện. Giữa họ lúc này, cũng có khá nhiều
chuyện cần nói.
Khoảng 3h, Hạnh Du mới tới. Cô không lên
nhà mà đứng ở dưới.
“Cô xuống nhà đi, tôi đưa cô tới một
nơi.”
Minh Hân đọc tin nhắn xong, không trả lời
lại. Cô lặng lẽ mở tủ, chọn một chiếc quần jeans màu đen trang trọng, chiếc áo
phông mỏng màu lục nhạt, khoác chiếc áo khoác gió màu xám tro bên ngoài. Cô đi đôi
giày thể thao màu trắng xanh.
Thím Nhã hôm nay nghỉ làm để đi khám, thời
gian rảnh buổi chiều thím tới chơi với mấy cô hàng xóm. Minh Hân ra khỏi nhà, khóa
cửa lại rồi chạy xuống nhà.
Hạnh Du mặc chiếc váy ren màu đen tuyền,
bên trên có khoác chiếc áo dài tay thiết kế kiểu chỉ dài tới ngang eo màu đen, đôi
giày cao gót cũng một màu đen. Hạnh Du thả tóc tự do, mái tóc bồng bềnh theo
gió. Vừa đưa tay vuốt lại, Hạnh Du thấy Minh hân đã xuống tới nơi.
Nhìn Minh Hân với bộ trang phục gọn gàng
thanh thoát mà trang trọng, Hạnh Du nói:
– Cô biết tôi định đưa cô đi đâu?
Minh Hân lấy làm khó hiểu:
– Không biết. Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?
Hạnh
Du đáp:
– Được rồi, đi thôi! Tới nơi cô sẽ biết.
Hạnh Du lái xe chở Minh Hân vòng vèo qua
những con phố lớn. Sau cùng, họ xuống xe tại một nghĩa trang, nơi đặt tro cốt
và phần mộ.
Minh Hân không biết Hạnh Du dẫn cô tới thăm
ai. Hai người mỗi người chọn lấy một bông cúc của một người bán hàng ngay ngoài
cổng rồi chậm bước vào trong.
Một ô tủ thờ nằm ngang tầm mặt hai người họ.
Minh Hân nhìn vào trong đó, có một lọ tro cốt có đề ở ngoài ba chữ: “Vương
Chính Kỳ”. Bên cạnh có một khung hình nhỏ. Trên đó là một người đàn ông.
Ông ta bận một bộ đồ vest đen lịch lãm, gương mặt cương nghị nhưng trầm ấm. Tuy
rằng có vẻ đã trạc tuổi trung niên nhưng nhìn thật kỹ thì không khó nhận ra đôi
mét giống với Tuấn Lâm. Minh Hân lờ mờ đoán ra gì đó.
Hai cô lần lượt gài bông cúc lên đó, rồi
lùi lại một bước, cúi đầu chào một cách cung kính.
Minh Hân không hỏi gì. Cô nghĩ và hiểu ra
vì sao Hạnh Du lại mặc bồ đồ đen, là bởi vì cô đi thăm mộ. Vậy là, với bộ đồ
mình đang mặc, Minh Hân cũng cảm thấy nó không quá phản cảm với nơi này.
Hai người cứ giữ im lặng hồi lâu, cả hai
nhìn trân trân vào bức di ảnh. Minh Hân thi thoảng liếc mắt nhìn sang Hạnh Du.
Phải một lúc lâu, Hạnh Du mới lên tiếng, giọng trầm nhẹ:
– Có người này, mới có Vương Tuấn Lâm của
ngày hôm nay.
Minh Hân vừa rồi cũng đôi phần đoán được
trước, cô không ngạc nhiên hay tỏ ra bất ngờ. Nhìn gương mặt phúc hậu của ông,
Minh Hân chợt nghĩ, có lẽ khi còn ông ấy, Tuấn Lâm cũng là một đứa trẻ hạnh
phúc. Và cũng chính sự ra đi của ông đã đánh dấu sự ra đời của một Vương Tuấn
Lâm lạnh lùng băng giá, chính việc ông mất đi đã gieo rắc trong tim cậu mầm non
đầu tiên của thù hận, và nó vẫn không ngừng lớn dần theo năm tháng, vỏ ngoài lạnh
lẽo kia Tuấn Lâm cũng chưa từng cất đi. Đối với cô lúc này, có lẽ Tuấn Lâm là một
kẻ đáng thương, hơn những gì trước kia cô đã nghĩ.
Rời khỏi đó, hai người đi dạo một vòng
quanh khu đó. Tiết trời tháng 10 se lạnh dễ chịu, nhưng lại báo trước cho một
mùa đông lạnh giá. Lạnh…lại thêm cô đơn.
Hạnh
Du lên tiếng trước:
– Tôi không biết phải mở lời thế nào nữa.
Chúng ta có duyên nhiều hơn những gì tôi nghĩ, Hoàng Minh Hân.
– Tôi cho là cô đã biết hết mọi chuyện.
Hạnh Du gật đầu nói:
– Phải. Tôi biết cô là ai, biết cô và anh
Lâm quen nhau.
Minh Hân lắc đầu phủ định:
– Không. Cô không biết. Vì chính tôi còn
không biết mình là ai nữa kia mà! Còn chuyện tôi và Tuấn Lâm, chỉ là…
Hạnh Du liền nói xen vào:
-…là yêu?
Minh Hân liền lắc đầu:
– Không. Là thích. Một chút. Tôi cho là
khoảng cách từ thích tới yêu vẫn còn rất xa. Cả hai chúng tôi đều nhận thức rõ
ràng chuyện đó. Tôi có con đường của tôi, anh ấy có mục tiêu và đích đến của
anh ấy.
Hạnh Du dừng bước, quay sang nhìn Minh
Hân. Vài giây sau cô bắt đầu nói bằng giọng trầm trầm:
– Anh Tuấn Lâm thực sự là một kẻ đáng thương.
Còn đối với tôi, anh ấy như một người anh trai ruột thịt. Đối với anh ấy, tôi
không có lòng thương hại, mà là tình thân, thứ mà tôi cảm nhận rất rõ ràng, hơn
cả những người ruột thịt. Anh ấy có một quá khứ đau khổ, một tuổi thơ u buồn và
tang thương. Ba anh ấy là một lãnh đạo tài năng và giỏi giang của Kỳ Lâm, nhưng
ông bị sát hại khi anh Lâm 8 tuổi. Từ đó, anh ấy cứ sống trong thế giới và suy
nghĩ của riêng mình, cũng bắt đầu nghĩ tới ân oán và trả thù.
Hạnh Du bước tiếp, Minh Hân cũng chậm bước
theo cùng. Hạnh Du nói tiếp:
– Anh ấy đóng cửa trái tim. Và như những
gì tôi thấy, cô đã chạm được tới nó. Nghe thì thật giống chuyện cổ tích và những
câu chuyện tình yêu sách vở, nhưng dù thế nào, đối với tôi, anh ấy có thể vui
là tôi cũng thấy rất hạnh phúc. Vì tôi, là một kẻ có tội.
Hạnh Du nói tới đây lại nghĩ tới tội ác mà
ba mình đã gây ra cho Tuấn Lâm, nếu không phải chính mắt cô nhìn thấy, cô cũng
thực không thể tin đó lại là ba của mình. Quá khứ chứa đầy tội ác, người muốn lật
mở là muốn báo thù, nhưng nỗi đau liệu có thể được rửa sạch? Không thể. Vậy vì
sao còn ân ân oán oán từ đời này qua đời khác? Đó chẳng phải cách để giày vò
thêm chính bản thân mình sao?
– Cô là con gái Vương Đức Long, em gái Vương
Văn Hoàng?
Câu hỏi của Minh Hân bất ngờ khiến Hạnh Du
dừng bước. Câu hỏi này không giống một lời tìm hiểu, nó có chút oán than và
trách móc. Hạnh Du nhìn cô khó hiểu. Minh Hân mỉm cười trấn an:
– Tôi hỏi chỉ để cho rõ thôi, cô dừng bận
tâm.
Tuy rằng cái tên Vương Đức Long cô chỉ được
nghe Huy Khang nhắc tới một lần, nhưng qua những lần chạm trán với Vương Văn
Hoàng, Minh Hân cũng thông minh đoán trước là Vương Đức Long thực không phải tầm
thường khi đào tạo một kẻ máu lạnh và tàn nhẫn như thế. Nghĩ lại tiếng súng nổ
hôm đó, bàn tay cô bất giác đặt lên cạnh sườn. Hôm đó, cô đã bảo vệ Huy
Khang…
Hạnh Du cũng không để ý gì tới thắc mắc của
Minh Hân. Cô đặt tay lên vai Minh Hân và nói:
–
Tôi không có quyền can dự chuyện tình cảm của hai người, nhưng có điều này tôi
muốn nói: Anh Tuấn Lâm là một chàng trai khó tìm, hy vọng cô có thể mang nụ cười
tới trên môi anh ấy. Anh Tuấn Lâm cười, chắc chắn sẽ rất hấp dẫn.
Nói xong, Hạnh Du nheo mắt cười tinh quái.
Minh Hân chỉ hơi cười đáp lại. Hai cô còn dạo một lúc lâu nữa mới rời đi.