Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 42


Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 42

Xa dần cái nắng chói chang hè. Xa dần những
buổi trưa oi ả. Xa rồi những trận mưa rào vội vã. Hạ chuyển mình sang thu. Bầu
trời lại sáng trong một màu thanh tịnh, ấm áp góc phố lá rụng rơi.

Chiều hoàng hôn buông nhạt nhòa. Phố nhỏ đượm
một màu vàng chanh tươi mát. Đêm đen lại sắp giăng đầy ngõ ngách.

Một mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh trong
gió. Một chiếc váy màu xanh trời thật nhạt, chùm qua gối một chút. Một chiếc áo
phông dày màu trắng sáng. Cô gái trong bộ trang phục trang nhã mà đầy điệu đà,
bước ra khỏi thư viện với vài cuốn sách và truyện ôm trước ngực. Chiếc xe nhỏ
nhắn xinh xinh rất hợp với cô. Giỏ xe còn có một lãng hoa cẩm chướng tím, loài
hoa biểu tượng cho tính tình thất thường nhưng kiên định.

Một nơi nào đó trong thành phố ấy, có một
chàng trai đang đứng trước cửa phòng của ai đó. Chần chừ mãi mới thu được can đảm
bước vào. Mọi thứ hiện ra trước mắt cậu, từng thứ từng thứ một vẫn như có ai đó
vẫn thường sử dụng. Chiếc áo len dài tay vứt trên giường, đôi giày thể thao kiểu
nữ dưới đất không ngay ngắn, chiếc lược nhỏ trên bàn còn vương lại vài sợi tóc
nhỏ, chiếc laptop đặt ngay cạnh gối, điện thoại di động để gần chiếc ba lô…

Biệt thự nhà Huy Khang cũng có một căn
phòng như vậy. Chỉ là nó lạnh lẽo hơn vì thời gian không có người sống dài hơn.
Huy Khang bước tới gần hơn chỗ chiếc bàn học cạnh cửa sổ, có một tấm hình bị úp
xuống. Nó không hề có bụi bặm vì vẫn thường xuyên được quét dọn. Mọi thứ không
hề bị dịch chuyển một ly.

Chầm chậm đưa tay lật tấm hình lên, là gương
mặt sáng ngời của Hiểu Khánh, nhìn kỹ thì thấy thật giống Huy Khang. Cảm xúc chợt
dâng trào trong lòng cậu. Đã hơn 6 tháng trôi qua, không khí căn phòng từ lúc
nào trở nên hoang vắng cô quạnh như thế này…

Tại một nơi hiện đại, trụ sở của một tập đoàn
kinh doanh lớn, có vài người bận đồ vest lịch thiệp bước ra từ phòng chủ tịch.
Bên trong, Tuấn Lâm với gương mặt băng giá lặng lẽ ngồi một mình trên ghế. Bàn
tay vỗ vỗ theo nhịp lên sấp tài liệu trên bàn. Những người ban nãy vừa nói:
“Chủ tịch, chúng tôi xin được nhượng lại số cổ phần của mình cho cậu. Hy vọng
có nó, cậu có thể ngồi vững trên chiếc ghế này. Giờ chúng tôi chỉ muốn một cuộc
sống gia đình ổn định với các con cháu của tôi mà thôi.”

Cuộc chiến tranh giành cổ phần có lẽ đã đến
hồi kết, nhưng đó lại là tín hiệu bắt đầu cho một cuộc chiến không khoan nhượng
khác, với máu và mạng người. Khi ý thức về một cái giá đã vượt qua giới hạn của
chân lý, họ sẽ vì oán thù mà bất chấp cả mạng sống. Giữa mình và kẻ thù: Một
có…thì một không.

Tuấn Lâm nắm chắc vị trí chủ tịch nhờ những
khoản cổ phần do một số cổ đông nhỏ nhượng lại. Nửa năm sau lời hứa trong ngày
họp cổ đông, Tuấn Lâm đã từng bước chứng tỏ bản lĩnh, tài năng lãnh đạo của
mình và niềm tin nơi các cổ đông cũng được xây dựng vững chãi như ba cậu khi xưa.
Chàng trai mang vẻ đẹp băng giá ấy đã trưởng thành trông thấy. Đôi mắt ấy là
cánh cửa của một thế giới oán thù sâu nặng, quyết tâm trả thù bằng mọi giá, và
còn có cả những khao khát hạnh phúc lập lòe trong đó nữa.

Nếu còn tồn tại sau tất cả, anh sẽ tìm
em…

Nắng nhỏ từng giọt rượu vang màu vàng trên
phố, ngoài trời thay áo mới dịu mát hơn. Có một cô gái nhỏ mặc chiếc áo phông
màu hồng phấn, chiếc váy xòe chấm gối màu lục nhạt đang ngồi trong thư viện,
say sưa với cuốn sách dày. Cái đầu nhỏ khẽ nghiêng nghiêng, mái tóc xòa xuống
quanh cổ. Đôi mắt chú mục xuống trang sách, đôi môi nhỏ nhắn thi thoảng mỉm cười
thật nhẹ.

Dáng cô gái bé nhỏ ấy cứ ngày ngày qua lại
thư viện này, như một thói quen, như một khoảng lặng riêng cho tâm hồn.

Thím Nhã thức dậy đã không thấy Minh Hân đâu.
Thím biết giờ này cô đang ở đâu. Thím lắc đầu mỉm cười nhẹ, xuống tới bếp thì
thấy trên bàn đã có sẵn một mâm cơm đậy lồng cẩn thận.

“Thím ăn ngon miệng nhé!”

Thím Nhã giật lấy mảnh giấy nhỏ dán trên
chiếc lồng, trên đó còn có hình mặt cười rất dễ thương. Thím lại cười hiền hậu.

Công viên nhỏ buổi sớm chỉ có những gia đình
cùng nhau tới tập thể dục buổi sáng. Minh Hân mặc chiếc quần thể thao rộng, chiếc
áo khoác mỏng cùng bộ với nó, tóc búi phía sau đầu, hơi rối và ươn ướt mồ hôi,
chiếc headphone đeo trên tai trông càng cá tính hơn.

Minh Hân không vào khu vực công viên, cô
chạy bộ quanh con đường nhỏ cạnh hồ. Dừng chân nghỉ ngơi trên một chiếc ghế gần
đó, Minh Hân nhìn quanh với đôi mắt sáng ngời tươi vui. Cuộc sống mới đã mang tới
cho cô những cảm nhận rõ hơn về cuộc sống, về những giá trị bình dị mà sâu sắc.
Một giây thoáng qua suy nghĩ về chuyện cũ, Minh Hân chợt tự hỏi: Cuộc sống thật
của mình liệu có như những người bình dân này hay không?

Đang uống từng ngụm lớn nước khoáng trong
chai, Minh Hân chợt nghe đằng xa có tiếng con nít. Ngoái đầu về phía đó, Minh
Hân thấy một bé trai và một bé gái đang cãi cọ tranh giành gì đó, cô lắng tai
nghe thử.

– Lọ nước đó là của tôi. – Cậu bé chỉ tay
vào lọ nước cô bé đang giữ.

Cô bé chu môi phản đối:

– Không phải. Nó là của tôi.

Cậu bé lại nói:

– Không đúng. Ba tôi đã mua nó rồi để ở
cái ghế này, tại sao bạn lại lấy nó của tôi hả? Trả đi!

Cậu bé chìa tay ra, cô bé gái kia lập tức

ôm lấy lọ nước chặt vào người mình, giữ khư khư không trả lại, cô bé nói:

– Ba mẹ bạn đã mang đồ đạc đi rồi, cả lọ nước
của bạn nữa, còn cái này là của tôi.

Minh Hân đoán hai đứa trẻ đó cũng theo ba
mẹ đi tập thể dục buổi sáng. Thấy sự hồn nhiên của chúng, cô bất chợt bật cười.
Bỗng cô thấy cậu bé kia tiến tới giằng lấy lọ nước, miệng nói:

– Không phải như thế. Ba mẹ tôi chưa có về,
họ chỉ đi đâu đó thôi. Bạn trả nó lại cho tôi ngay.

Cô bé gái vẫn ra sức giữ thật chặt, thấy
xung quanh chỉ có vài người, họ không hề chú ý tới chúng, cô bèn lắc đầu, khẽ mỉm
cười tiến tới.

Minh Hân giữ lấy hai cánh tay nhỏ đang
tranh giành, cô can ngăn:

– Hai đứa đều khát nước đúng không? – Cô
chìa chai nước của mình ra nói: – Đây, uống của chị đi, chai của chị lớn hơn thấy
không? – Cô nói với bé gái: – Em gái à, lọ nước chắc là của bé trai đó, chị thấy
cậu bé chờ ba mẹ nãy giờ mà!

Không phải Minh Hân thiên vị bé trai, mà
là cô nghĩ bé gái vốn dễ dỗ dành hơn, nhất là khi chúng đang tranh nhau thứ mà
chúng đều muốn. Cô nói tiếp:

– Nào, bé gái xinh đẹp trả cho bạn ấy đi,
chị cho em chai này, lớn thiệt là lớn em thấy không? – Minh Hân vẫn chìa chai nước
khoáng của mình ra “dụ dỗ”.

– Bé Ba không được lấy đồ của người lạ!

Giọng nói trẻ con thứ ba vang lên. Cả ba đồng
loạt quay đầu. Đang tiến tới chỗ họ là một cậu bé, cậu có vẻ lớn hơn một chút
so với hai nhóc này, gương mặt lộ rõ nhiều phần kiên định.

Cậu bé bước tới, kéo cô em gái về bên
mình, ngước nhìn Minh Hân nói:

– Tụi em được dạy là không lấy đồ của người
lạ, nhất là đồ ăn thức uống.

Minh Hân ban đầu hơi ngỡ ngàng trước câu
nói của cậu bé. Thật không ngờ cậu bé còn nhỏ tuổi mà đã biết cảnh giác với người
lạ. Nhưng ngay lập tức, cô thấy cậu bé quay sang trừng mắt với cậu bé kia:

– Còn mày, nếu lần sau mà còn ăn hiếp em
tao, là mày chết với tao đó nghe chưa?

Lời đe dọa đầy vẻ dữ dằn của cậu nhóc, cậu
bé kia im re không nói lời nào. Riêng Minh Hân lại chợt thấy buồn cười. Tuy lời
nói đó không có sức cảnh cáo cao, nhưng đã cho thấy rất rõ rằng cậu nhóc biết bảo
vệ em gái mình.

Minh Hân cúi người, chống tay xuống gối bảo
cậu nhóc:

– Em giỏi vậy sao nhóc? Không chừng cậu bé
này đánh thắng em đấy!

Cậu nhóc nhăn mặt quát lên:

– Không thể nào. Em đã học rudo 2 năm, từ
khi vào lớp 1, đừng nói thằng nhóc này, ngay cả người lớn như chị em cũng không
sợ đâu!

Minh Hân nghe vậy thì nhún vai, mím môi trợn
mắt làm vẻ sợ hãi sửng sốt. Rồi cô nói:

– Em biết không, chị cũng là một võ sinh đấy.
Nếu như lúc đó chị chăm chỉ thêm một chút, chắc giờ này chị thành cao thủ rồi.
Sao nào, em có muốn đấu với chị không?

Cậu bé nghe vậy thì hơi run sợ. Dù sao cũng
chỉ là một đứa trẻ, Minh Hân thấy vậy thì bật cười, cô đứng lên vỗ vai cậu nhóc
bảo:

– Sao chị lại đi đấu với đứa trẻ như em chứ!
Chị sẽ dạy vài chiêu cho nhóc này, rồi nó sẽ đánh bại em cho xem! – Cô quay
sang cậu kia hỏi: – Này nhóc, làm đệ tử chị không?

Thằng bé lắc đầu quầy quậy:

– Mẹ dạy đánh nhau là không tốt. Em không
muốn đánh.

Minh Hân bất chợt thấy hơi hụt hẫng. Đúng
lúc này thì cậu bé kia cằn nhằn:

– Đúng là hèn mà! Thôi, mình đi thôi bé
Ba.

Nói xong, cậu nhóc nắm tay em gái kéo đi,
không kịp cho Minh Hân nói thêm gì. Cô nhìn hai anh em họ chạy xa, bất giác lắc
đầu bật cười. Cô quay lại nói với cậu bé:

– Em à, giờ chị mua cho em một lọ nước
khác, em giữ lấy rồi hỏi ba mẹ xem có nên uống hay không nha!

Cô cười hiền với cậu bé rồi chạy vào quán
ngay chỗ đó mua một chai nước nhỏ cho cậu bé. Xoa đầu cậu, cô quay người rời đi.

Được khoảng mươi bước, lúc cô đang định đeo
chiếc headphone lên nghe nhạc thì chợt nghe có tiếng thứ gì đó rơi bộp xuống

phía sau. Minh Hân dừng bước, quay phắt lại, cậu bé đã biến mất, chỉ còn thấy
chai nước nhỏ rơi dưới đất. Ngay lúc này, cô nghe thấy tiếng trẻ con vùng vẫy
kêu la, nhưng chỉ là những tiếng kêu âm ỉ trong cổ họng. Minh Hân vội chạy tới
nhìn vào con hẻm gần chỗ cô và bọn trẻ vừa đứng, ngay lập tức bắt gặp cảnh cậu
bé hồi nãy bị một người đàn ông bịt miệng, cắp ngang bên hông chạy đi.

Không kịp nghĩ ngợi gì khác, Minh Hân giật
phăng chiếc tai nghe ném xuống đất, buông một cậu mắng mỏ: “Chết tiệt!”
rồi lập tức lao theo người bắt cóc.

Minh Hân dồn hết sức chạy theo hắn ta. Vì
phải vác thêm cậu bé, người này có vẻ chuyển động khá khó khăn, Minh Hân đuổi đã
tới gần, hắn ta lo sợ dốc hết sức bỏ chạy. Thi thoảng vẫn phải chậm lại để xốc
lại cậu bé lên cho chắc.

Phía trước là một ngã rẽ, hắn mỉm cười vì đó
chính là cơ hội thoát thân của mình. Quả nhiên, một chiếc moto chạy ngang qua đó,
người đàn ông lập tức nhảy lên xe, cậu bé bị kẹp ở giữa.

Minh Hân vẫn ra sức rượt đuổi, nhưng sức
người vốn không thể so bì với sức động cơ. Minh Hân nhanh chóng bị kéo dài khoảng
cách với chúng. Nhưng cô không bỏ cuộc. Cô rẽ vào một con hẻm khác, chạy hết sức,
không lâu sau nhanh chóng vượt ra chặn đầu chiếc xe. Nhưng bọn bắt cóc không hề
kiêng nể, chúng vẫn lao nhanh về phía cô, Minh Hân buộc phải tránh qua một bên
giữ an toàn, cô túm được áo người phía sau nhưng thật nhanh bị tuột mất.

Minh Hân có hai giây nghĩ ra hướng thông
minh hơn, cô lại rẽ vào một ngõ khác, lối này sẽ lại chặn đầu bọn chúng. Nhưng
không chỉ vậy, cô còn có thể dồn bọn
chúng rẽ vào lối đồng hoang gập ghềnh.

Quả nhiên là vậy, bọn chúng thấy cô lao
ra, không còn cách nào khác là phải đánh lái sang ngã bên cạnh, lối đó sọc thẳng
ra một vùng cỏ hoang.

Cả khu đó bị một phen hú vía. Ba mẹ cậu bé
trở lại, biết điều không hay đang diễn ra với con trai, họ gấp gáp báo cảnh
sát. Tuy nhiên, sự việc quá bát ngờ nên không có ai kịp theo giúp cô gái trẻ vừa
đuổi theo bọn chúng.

Hai tên bắt cóc đều là đàn ông. Bọn chúng
chạy xe ra tới đây thì mất lái do tốc độ vẫn giữ cao bất ngờ gặp con đường đất.
Bọn chúng mất thăng bằng, đường lái bị xiêu vẹo. Chúng xuống xe, cắp thằng bé
xuống. Bất chợt quay lại phía sau, thấy Minh Hân vừa đúng lúc chạy tới. Cô chống
tay xuống gối thở dốc.

Cậu bé vì quá sợ hãi nên đã òa khóc lớn.
Hai tên bắt cóc nhìn cô cười khẩy bảo:

– Cũng nhanh chân lắm chứ! Nhưng vô ích
thôi.

– Trả thằng bé lại đây! – Minh Hân nói như
ra lệnh, đôi môi khô khốc, sắc mặt cô nhợt nhạt mệt mỏi.

Bọn chúng bật cười lớn. Chúng nói với
nhau:

– Cô ta muốn ở cùng thằng nhỏ này, vậy
mang cô ta theo cùng đi!

Hai tên nói xong thì bật cười nham hiểm.
Chúng tiến lại gần Minh Hân. Cô chầm chậm lùi sau mấy bước. Chợt nghe có tiếng động
cơ tới gần, Minh Hân hướng ánh mắt ra chỗ cậu bé đang run sợ, khóc nấc lên. Có
một chiếc oto tiến gần. Đó là loại xe nhiều chỗ không phải kiểu xe nhỏ. Chiếc
xe tới gần, hai tên bắt cóc cũng quay đầu lại. Nhận ra đồng bọn, bọn chúng lập
tức cười lớn, quay lại nhìn Minh Hân. Một người từ trên xe bước xuống, tiến tới
túm lấy cậu bé lôi đi. Cậu bé cũng vùng vằng kháng cự nhưng thực sự là vô ích.

Minh Hân không chần chừ nữa. Cô lập tức
lao lên tấn công hai tên trước mắt. Chỉ trong vài giây, hai tên đã bị hạ gục, một
kẻ lãnh trọn hai đòn tấn công trực diện nhắm thẳng vào mặt, một kẻ bị kẹp cổ vật
ngã xuống đất.

Trông Minh Hân lúc này như một con đại
bàng nhỏ, nét mặt chợt hiện vài phần ngông nghênh bá đạo. Nhất là khi cô nở một
nụ cười lạnh ngắt.

Tuấn Lâm đi bộ từ trên dốc đèo xuống, điện
thoại chợt đổ chuông.

“Tôi biết cậu lại tới thăm mộ nhưng sáng
nay cậu có một cuộc họp rất quan trọng đó.”

Giọng ông Kính Luật điềm đạm nhưng vẫn đầy
lo lắng. Tuấn Lâm đáp:

“Không có. Hôm qua tôi quên di động
nên sáng nay trở lại. Tôi sẽ về ngay.”

Tuấn Lâm cúp máy rồi bước tiếp. Cậu trở lại
xe, nhìn chiếc đồng hồ trên tay rồi nổ máy rời đi. Chiếc xe vòng qua con đường
rộng giữa đồng cỏ mệnh mông. Lúc vòng lái, Tuấn Lâm suýt chút nữa đã bỏ qua một
hình ảnh. Cậu ngoái đầu nhìn lại. Cặp mắt chợt dãn rộng. Phía xa đằng kia, cậu đã
thấy…

Minh Hân lao tới, nhảy lên đạp một cú thật
mạnh vào lưng tên đang giữ cậu bé, hắn chúi về phía trước nhưng không ngã. Cậu
bé lập tức lao tới ôm lấy chân cô. Minh Hân cảm nhận được cậu bé đang run sợ như
thế nào.


Đẩy người cậu bé ra, Minh Hân quan sát
hành động của cả đám bắt cóc. Nhóm người trên xe khi thấy cô dễ dàng hạ gục hai
tên kia thì đã chuẩn bị tư thế, nay cô tấn công tên vừa rồi như một hành động
khơi dậy chiến tranh.

Đám người trên xe lần lượt xuống hết. Nhìn
qua thì khoảng gần chục tên. Thì ra bắt cóc có tổ chức là dàn xếp mọi tình huống
phòng ngừa từ trước. Minh Hân nuốt khan. Cho dù cô có võ nghệ, cũng chỉ đơn giản
là phòng thân, đối đầu với cả đám đông như thế này, cô thấy mình không có một
chút tự tin nào. Lần đầu tiên cô cảm thấy hối hận vì khi xưa đã không chăm chỉ
học tập tử tế. Tuy vậy, cô tự nhủ mình vẫn phải làm hết sức.

Đẩy cậu bé lùi hẳn về phía xa, Minh Hân
hai tay nắm thành quyền, cung lên phía trước thủ thế. Bọn chúng tiến, Minh Hân
lùi, dần dần cô đã sát tới chỗ cậu bé.

Một người đứng chính giữa, có lẽ là kẻ cầm
đầu, nhìn Minh Hân bằng ánh mắt khinh rẻ, miệng hắn nói nhỏ:

– Không biết lượng sức mình. – Nói rồi, hắn
phẩy tay ra hiệu cho những người kia xông lên.

Vốn tưởng sẽ có một trận đại chiến, một đám
đàn ông đấu võ với một cô gái, nhưng không ngờ, Minh Hân lập tức xoay người, bế
cậu bé lên và…bỏ chạy.

Cả đám người kia bị một giây sững sờ, rồi
lập tức hò hét nhau đuổi theo. Lúc này, tới sức bỏ chạy Minh Hân cũng không còn
nhiều, nhưng cô vẫn đang rất cố gắng. Bọn chúng đã ở ngay phía sau, Minh Hân đang
lúc cảm thấy kiệt sức, lo sợ và nghĩ mình sẽ chết chắc thì chợt…

Két…ttttt…ttttt……….

Tiếng phanh xe gấp nghe rùng rợn. Chiếc
BMW đen bóng loáng lao tới chặn đầu bọn người phía sau, như một hàng rào vững
chãi bảo vệ cho Minh Hân và cậu bé.

Thấy có biến động, Minh Hân cũng quay lại.
Chiếc xe đứng nguyên ở vị trí đó hồi lâu. Chàng trai trong xe khẽ nhếch môi thật
khẽ rồi chậm rãi mở cửa xe và bước xuống.

Người đầu tiên trừng mắt lên là Minh Hân.
Cô sững sờ tới mức cậu bé trên tay cô bị tụt xuống đứng dưới đất. Tuấn Lâm đứng
trước đám người đó như một dũng sĩ trong trận mạc. Đẩy cánh cửa xe đóng lại, Tuấn
Lâm trực tiếp đối diện với đám côn đồ.

Miệng cậu chỉ mấp máy thật khẽ “Bingo”
rồi lập tức xông vào đám người đó. Cậu hạ từng người một cách đơn giản và gọn
gàng. Lần lượt từng tên gục xuống dưới chân cậu. Có kẻ cố gắng gồng mình đứng dậy
nhưng không thể, vì chỗ bị thương quá đau nhức.

Xong việc, cậu đứng nhìn bọn chúng một lượt.
Lần lượt từng tên bò dậy và trở lại chiếc xe của bọn chúng, vội vã rời đi.

Còn lại chỉ là hai đôi mắt nhìn nhau chăm
chú, thi thoảng chớp một cái thật nhẹ. Miệng Tuấn Lâm đang vẽ một nụ cười.

Hai người đưa cậu bé trở về công viên. Ba
mẹ nó đang rất sốt ruột, người mẹ cậu bé chạy tới ôm lấy con, cười mừng rỡ. Họ
không ngừng cám ơn hai người với một lòng biết ơn khôn tả.

Minh Hân vì chạy đường dài nên quá mệt, chờ
cho gia đình họ ra về, Minh Hân lấy chai nước tu ừng ực. Tuấn Lâm bất giác bật
cười.

Minh Hân không màng tới sự có mặt của Tuấn
Lâm, cô thờ ơ với sự xuất hiện của cậu. Cô nắp chai nước lại rồi bước đi. Tuấn
Lâm vội chạy tới kéo cô lại và hỏi:

– Em đi đâu vậy?

– Về. – Minh Hân đáp gọn.

Giọng Tuấn Lâm trầm xuống:

– Về đâu?

Minh Hân giằng tay ra, đáp với nét mặt hơi
khó chịu:

– Về nhà. Em sống ở đâu thì đó chính là
nhà em.

Tuấn Lâm lúng túng hỏi tiếp:

– Vậy nhà em hiện tại ở đâu?

Minh Hân nhăn mặt vẻ cau có:

– Anh biết để làm gì?

Tuấn Lâm không đáp. Thấy thế, Minh Hân liếc
nhìn cậu một cái rồi bảo:

– Em không muốn cho anh biết.

Nói xong, Minh Hân quay đi. Lần này, Tuấn
Lâm không níu cô lại nữa, mà bỏ tay vào túi quần, ung dung theo cô từng bước một.
Được vài bước, Minh Hân quay lại chau mày:

– Anh đi theo em làm gì?

Tuấn Lâm mặt lạnh tanh không có chút nào
là để tâm tới câu hỏi của cô, Minh Hân buồn bực bước tiếp. Cô nghe thấy rất rõ
tiếng bước chân của cậu phía sau. Thêm một quãng nữa, cô quay lại gắt:

– Anh dừng lại đi, đừng theo em nữa!

Cô dừng lại, Tuấn Lâm cũng đứng yên, nhưng
cậu vẫn tỏ ra thờ ơ trước yêu cầu của cô. Minh Hân lại bước, Tuấn Lâm cũng lập
tức bước theo.

Lần này, Minh Hân bước chậm dần rồi mới dừng
lại. Cô không ngoảnh lại phía sau mà chỉ gọi tên cậu thật nhỏ:

– Tuấn Lâm!

Tuấn Lâm hơi bàng hoàng khi thấy vậy. Cậu
hơi căng thẳng nhìn dáng cô nhỏ nhắn từ phía sau. Tiếng Minh Hân trầm trầm:

– Để em yên, được không?


Như một câu hỏi không cần lời đáp, lại như
một yêu cầu khẩn thiết, Minh Hân nói xong thì mím môi lại. Cô vẫn không hề
ngoái đầu, cứ vậy bước đi. Đôi chân Tuấn Lâm cũng chợt dừng hẳn, chỉ còn ánh mắt
luyến tiếc nhưng đầy yêu thương dõi theo cô, theo từng bước đi dần xa cậu.

Minh Hân à, em chắc chắn ở đâu đó xung
quanh chỗ này, vậy tại sao bọn họ lại không thể tìm ra? Vậy là thời gian qua,
em vẫn ở ngay cạnh mọi người.

Tuấn Lâm cắt dòng suy nghĩ, cậu trở lại
xe. Đúng lúc chiếc di động sáng lên với hồi chuông dài, Tuấn Lâm nhấc máy và
nói:

– Tôi đang tới.

Cúp máy, Tuấn Lâm ngồi vào xe, ném nó sang
ghế bên rồi nổ máy và rời đi.

Minh Hân về nhà với sắc mặt trầm tư, thím
Nhã không tiện hỏi nhưng cũng vì lo lắng nên vẫn nói:

– Đã có chuyện gì sao?

Minh Hân mất vài giây mới thoát khỏi suy
nghĩ riêng, cô ngoảnh sang nhìn thím và nói:

– Một trong số những người cháu không muốn
gặp lại đã xuất hiện. Cháu không biết phải làm sao?

Thím cười nhẹ, bước tới xoa đầu cô bảo:

– Minh Hân, khoảng thời gian cháu ở đây,
thím chưa từng hỏi về chuyện của cháu. Nhưng thím biết cháu đang trốn tránh, trốn
tránh ai đó, trốn tránh cả cuộc sống vốn thuộc về cháu nữa, có phải không? –
Minh Hân ngước đôi mắt trong lên nhìn thím, thím tiếp: – Một cô gái trẻ như
cháu thì có thể gặp phải biến động lớn gì đây? Cháu nên nhớ rằng, nếu là duyên
phận, sẽ không ai có khả năng lảng tránh hết. Cháu có thể tránh đi đâu đó một
thời gian, nhưng cháu phải chấp nhận một ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt với
những chuyện đó. Vì đó là cuộc sống dành cho cháu.

Nghe người lớn răn dạy thật sự có nhiều điều
hay lẽ phải. Minh Hân dù đã không còn là cô bé ương ngạnh nông nổi như ngày
nào, nhưng không thể nói rằng cô đã chín chắn trong tất thảy mọi việc.

Cô ngoảnh đầu đi chỗ khác, ánh mắt rơi tuột
vào không trung. Nghĩ ngợi giây lát, cô quyết định thổ lộ:

– Vì nhầm lẫn gì đó nên từ khi lọt lòng
cháu đã biến thành con một gia đình cao quý. Thân phận đó là một cô tiểu thư nhưng
không có ba, mẹ ốm liệt giường, nhưng cháu đã nhận được yêu thương từ ông nội
và người chú trẻ tuổi trong suốt 18 năm qua. Khi sự việc được làm sáng tỏ, cháu
đột nhiên cảm thấy mình nên đi đâu đó, đúng hơn là nên rời khỏi họ. Phải, chỉ
là trốn tránh sự việc và sự đổ vỡ trong lòng thôi, chứ thực tế cháu không thể
thoát khỏi có đúng vậy không?

Thím Nhã không tỏ ra ngạc nhiên khi nghe
cô kể, ngược lại còn có nhiều phần đồng cảm với sự cô đơn không người thân của
cô. Thím cố cười đáp:

– Minh Hân, dù dòng máu chảy trong cơ thể
của nhau có chung hay không thì cháu cũng phải tin rằng, yêu thương của họ là
không hề giả dối, vì họ cũng đâu biết chuyện này từ trước. Họ cũng đã giáo dục
cháu thành một người tốt, nghĩa là họ thực sự đã mang cả tấm lòng ra để nuôi dạy
cháu. Vì thế, cháu cũng nên nghĩ cho cảm nhận của họ khi cháu rời khỏi. Chắc chắn
họ cũng đã lo lắng và tìm kiếm cháu rất nhiều.

Minh Hân suy nghĩ từng lời thím nói, rồi
cô khẽ cười bảo:

– Thím từng nghe nói tới Khánh Huy không?

Thím gật đầu, trong lòng ngờ ngợ ra điều
cô định nói. Minh Hân bảo tiếp:

– Chữ Khánh trong tên người ba trong 18 năm
qua của cháu: Hoàng Hiểu Khánh.

Đột nhiên thím Nhã tròn mắt ngạc nhiên.
Không phải vì nghe tên Khánh Huy, cũng không phải vì biết rõ thân phận Minh
Hân, mà là vì, trước đây rất lâu, vài ngày trước khi Minh Hân được Hạnh du dẫn
tới, có một chàng trai đã chìa tấm hình nhỏ ra và hỏi thăm thím về cô gái trong
hình. Lúc đó, thím vừa từ siêu thị đi ra, vì trời tối quá nên thím cũng không
nhìn kỹ, nên lúc thấy Minh Hân thím cũng ngờ ngợ nhưng không nhớ ra. Thím chợt
vỗ vào đầu mình và lẩm bẩm:

– Thì ra là vậy.

– Thì ra là chuyện gì vậy thím? – Minh Hân
ngạc nhiên hỏi.

Thím đem sự việc kể lại cho Minh Hân. Cô
chăm chú lắng nghe rồi sững sờ, cả người bàng hoàng. Cô nói nhỏ:

– Vậy là họ thực sự có tìm cháu.

– Đúng thế. Vì vậy, cháu không thể trốn
mãi được đâu. Chỗ này không xa chỗ họ, chỉ là sâu và khuất nên khó hỏi thăm tìm
kiếm thôi. Nhưng nếu họ kiên trì, chắc chắn ngày một ngày hai sẽ tới. Minh Hân,
cháu nên đối mặt đi, tương lai của cháu còn dài lắm, không phải dừng lại ở đây đâu.

Minh Hân mặt buồn khổ lắc đầu:

– Không. Cháu chưa sẵn sàng. Thực tế thì
cháu chưa bao giờ chuẩn bị cho chuyện này. Có chăng chỉ là sức chịu đựng cao vốn
có thôi thím. Cháu không biết khi trở lại mình sẽ phải làm gì. Đó không phải là
gia đình của cháu. Gia đình của cháu ở đâu? Còn có bao nhiêu chuyện nữa? Cháu vừa
sợ vừa rối, còn rất hoang mang nữa…

Thím Nhã nhìn cô đầy thương cảm. Một cô
gái bé nhỏ chớp mắt trưởng thành hẳn lên. Thím biết lòng cô đang như tơ vò nên
chỉ khẽ nói thêm một điều cuối:

– Cháu phải tìm lại cuộc sống của mình. Biết
đâu còn có người muốn cho cháu nhiều hơn những tình cảm đơn thuần, nhiều hơn những
yêu thương.

Minh Hân gục mặt xuống bàn, tránh để thím
thấy những giọt nước mắt yếu đuối. Nhìn cô bé đang run nhẹ, thím cũng chợt xót
xa. Thấy bộ đồ cô đang mặc lấm bẩn, mái tóc rối ướt đẫm, thím lặng lẽ đứng dậy,
vào bên trong chuẩn bị nước nóng cho cô tắm gội. Trở ra thấy Minh Hân đang sắp đồ
đạc, thím mỉm cười xách giỏ đi làm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.