Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 33
Vài ngày sau đó,
Huy Khang vẫn luôn đưa đón Minh Hân, tránh những cuộc trạm trán tương tự với Văn
Hoàng, cũng vừa tới rất âm thầm tránh sự dòm ngó của mọi người xung quanh. Phía
Văn Hoàng, dường như anh ta đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Minh Hân. Vương
Đức Long vẫn luôn nhắc nhở anh ta về thái độ hành xử, nếu không e rằng Minh Hân
đã sớm gặp rắc rối lớn rồi.
Chuyến xe vòng vèo
thêm một chút là tới khu nhà trọ của Khánh Ân. Minh Hân xuống xe, bước lên tầng
trên, đứng trước cửa phòng Khánh Ân. Thực sự thì Minh Hân tạm thời không muốn gặp,
vì không muốn thấy Khánh Ân còn trong bộ dạng đau khổ, tiều tụy, cũng không muốn
sự có mặt của mình khơi lại trong cô những nỗi buồn cần được giấu kín. Tuy vậy,
Minh Hân vẫn muốn tới hỏi thăm tình hình Khánh Ân.
Khoảng 1h trưa
Khánh Ân mới về tới nơi. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy Minh Hân đnag chờ trước cửa.
Vội vàng tra chìa khóa và mời Minh Hân vào phòng, Khánh Ân khẽ cười hỏi cô đã ăn
trưa hay chưa, Minh Hân thành thật lắc đầu. Thấy thế, Khánh Ân mỉm cười hiền rồi
xuống bếp và nhanh chóng trở lại với hai tô mì nóng hổi.
Minh Hân ăn qua
loa một chút rồi ngẩng đầu nhìn Khánh Ân khản giọng hỏi:
– Chị thấy ổn hơn
chút nào chưa?
Khánh Ân dừng đũa,
ngẩng đầu nhìn cô, một lát mới đáp:
– Em đã nói đúng,
dù là đúng hay sai gì thì anh ấy cũng đã ra đi, đó là sự giải thoát. Ai biết được
biết đâu ở thế giới khác anh ấy sẽ thấy bình yên và nhẹ lòng hơn. Chị đã quyết định
sẽ đi nước ngoài.
Minh Hân tròn mắt
ngạc nhiên hỏi:
– Đi nước ngoài.
Chị…
Khánh Ân cười rồi
nói:
– Khóa đào tạo cho
sinh viên ưu tú có tổ chức một chuyến du học hai năm. Chi phí do nhà trường chi
trả, nhà trường cũng sẽ sắp xếp ổn định. Em đừng lo, họ rất có uy tín.
Minh Hân nghiêm
túc nhìn thẳng vào Khánh Ân nói:
– Chị không cần phải
rời khỏi đây. Em biết nơi này khiến chị buồn rất nhiều, nhưng ở đây còn có rất
nhiều cơ hội khác. Chị quen thuộc với nơi này, đây là tổ quốc của chị, không nhất
thiết phải trốn tránh nỗi đau mà đi xa.
Khánh Ân lắc đầu:
– Không phải như vậy.
Chị không hề trốn tránh. Chuyến đi này chị đã đăng ký ngay từ khi có kết quả xếp
hạng của trường vào cuối năm ngoái. Nhưng chị chưa quyết định thời gian đi
chính thức. Bây giờ, chị rất muốn đi.
– Chị nói thật không?
Khánh Ân gật đầu
chắc nịch:
– Thật.
Minh Hân thấy như
vậy cũng tốt. Khánh Ân là một sinh viên rất xuất sắc, tiếp cận một môi trường đào
tạo mới mẻ ngoại quốc, cô sẽ có nhiều hơn những cơ hội hoàn thiện và thăng tiến
bản thân. Cũng là vừa dịp cho cô bắt đầu những dự tính mới cho tương lai của
mình. Hơn ai hết, Minh Hân rất mong muốn điều đó đến với Khánh Ân.
– Vậy chị dự tính
sẽ tới đâu?
– Anh chính là ước
muốn du học trước kia của ba chị. Tuy nhiên ông đã không thể tới đó, trước mắt
chị muốn tới đó một lần, sau này có cơ hội, chị còn muốn đi nhiều nơi khác nữa.
Minh Hân gật gật đầu
như hài lòng với dự định này của Khánh Ân. Cô mỉm cười nói vẻ đùa:
– Hãy chờ em ở thủ
đô Luân Đôn, nhất định em sẽ tới gặp chị.
Khánh Ân cũng khá
bàng hoàng trước lời này của cô. Rồi như nhớ ra chuyện gì, Khánh Ân ngập ngừng
hỏi:
– Minh Hân, có
chuyện này chị muốn thắc mắc. Đã từ vài ngày trước nhưng chưa biết nên hỏi em
ra sao?
Minh Hân biết cô sẽ
hỏi gì, cô biết điều thắc mắc trong lòng Khánh Ân. Cũng hơi ngập ngừng một lát,
Minh Hân giải thích:
– Biệt thự hôm bữa
em đưa chị tới chính là nhà em, mà không, chính xác nó là nhà của chú em –
Hoàng Huy Khang – con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn khách sạn Khánh Huy,
em trai của ba em – người đã mất cách đây khoảng 17, 18 năm kể từ khi em sinh
ra.
Khánh Ân há hốc miệng
ngạc nhiên. Ngay từ khi tỉnh táo nhận ra cơ ngơi đồ sộ đó, cô đã biết Minh Hân
có thân phận tuyệt đối không nhỏ, nhưng lúc này, cô không chỉ ngạc nhiên khi biết
rõ về nó, cô còn có thêm chút hoảng hốt và thương cảm cho số phận cũng không
may mắn gì của Minh Hân. Người con gái luôn mang bên ngoài vẻ hoạt bát nanh lợi,
đối với cô luôn là một nơi an ủi, chỗ dựa tinh thần thì cũng đnag mang nặng
trong mình nỗi buồn gia cảnh. Gia tộc giàu sang, chưa chắc đã có hạnh phúc vẹn
toàn.
Minh Hân vỗ vỗ vào
tay Khánh Ân như trấn an cô khỏi sự ngạc nhiên này, cô chống hai tay lên cằm
làm vẻ hồn nhiên nói:
– Chú ấy cũng đã
cho em một cơ hội du học sau khi em tốt nghiệp. Nếu chị tới Anh, chắc chắn em sẽ
qua đó tìm chị.
Khánh Ân cũng nắm
lấy tay cô, mỉm cười dịu dàng nói:
– Tương lai chắc
chắn sẽ luôn mở rộng cửa đón chào chúng ta.
Minh Hân chợt đứng
lên, suy nghĩ gì đó một lát rồi e dè nói:
– Em thật ra không
muốn khơi lại nhưng… Ba mẹ anh Kiên…thật sự bỏ qua việc điều tra hung thủ
sao?
Khánh Ân lại hơi
buồn khi nhắc lại chuyện này, cô khoanh tay vào và đặt lên bàn nói:
– Bác ấy nói rất
có lý. Không có một căn cứ, cơ sở nào thì làm sao có thể? Nhưng dù gì, tận sâu
trong tiềm thức của chị vẫn sẽ hy vọng hắn phải trả giá. Mặc dù yêu thương chưa
quá sâu đậm nhưng chuyện như vậy, có ai không muốn lấy lại công bằng?
– Nếu như biết rõ
hung thủ là ai thì sao?
– Tất nhiên hắn sẽ
phải ra chịu tội trước pháp luật rồi. Nếu chân tướng vụ việc mãi mãi là một dấu
hỏi không có câu trả lời, thì có thể không oán hận mà buông xuôi, còn nếu đã biết
mà không trừng trị kẻ thủ ác, đó mới là tội lỗi đáng để căm phẫn.
Câu nói của Khánh
Ân vô tình khiến Minh Hân trỗi lên trong lòng suy nghĩ mình chính là kẻ mà
Khánh Ân vừa nói. Phải, đúng là như vậy, cô biết ai là hung thủ của vụ án dã
man này, nhưng vì chiếc USB cô không biết nội dung kia mà cô đã từ bỏ chuyện trừng
trị tên Mạch Bắc. Có phải cô đang vì bảo vệ Tuấn Lâm mà che đi một tội ác? Có
phải cô sắp gây ra một lỗi lầm chỉ vì muốn ngăn cản những sóng gió cho Kỳ Lâm?
Nhưng điều đó, lại làm cho một cái chết trở nên oan uổng.
Minh Hân lặng lẽ bước
vào nhà với gương mặt có hơi chút xịu xuống. Thời gian còn lại của buổi chiều
không nhiều, cô ghé qua cửa hàng mạng đặt mua một vài cuốn sách sau đó ra vườn
tưới cây cùng dì Ba.
Minh Hân không tập
trung vào chuyện tưới cây cho lắm. Cô đăm chiêu nghĩ ngợi về chuyện trao đổi bằng
chứng trừng trị Mạch Bắc. Cô lần nữa rơi vào đắn đo, lựa chọn.
Huy Khang lại nhận
được lời nhắc từ phía Kỳ Lâm về chuyện hôn ước. Vốn định sẽ thẳng thừng từ chối
nhưng cậu lại nghi ngại phía Hải Kiều sẽ nói này nọ. Cậu lại phải chuyển lời tới
ba mình.
Chủ tịch hôm nay
trực tiếp tới khách sạn làm việc. Ông chỉ đi cùng một người trợ lý lên phòng.
Biết được chuyện Kỳ Lâm nhắc nhở, ông khẽ cười rồi nói như nói với người trợ
lý:
– Con trai ta tại
sao lại khó giải quyết chuyện này nhỉ? Hình như nó gặp vấn đề nhạy cảm.
Đúng lúc đó, Huy
Khang bên ngoài khẽ gọi rồi mở cửa vào. Như chuẩn bị nói những điều quan trọng,
ông chủ tịch khẽ ra hiệu cho anh trợ lý ra ngoài. Anh ta gật đầu rồi khẽ chào
Huy Khang và ra bên ngoài.
Huy Khang vẫn đứng
trước bàn. Ông chủ tịch nhìn cậu hồi lâu rồi bảo:
– Ba đã trả lại
quyền quyết định chuyện này cho con rồi mà! Sao còn chưa dứt khoát? Lo ngại
chuyện gì sao?
– Ba không thắc mắc
vì sao Kỳ Lâm muốn có Minh Hân tới vậy sao? – Huy Khang không đáp lại câu hỏi của
ông mà hỏi lại.
Ông lão cười và bảo:
– Người cần Minh
Hân không phải Kỳ Lâm, mà là kẻ muốn trục lợi từ chuyện này thôi.
– Ý ba là…
– Huy Khang, có một
chuyện con chưa biết, đây không phải lần đầu Kỳ Lâm muốn kết thông gia với
chúng ta đâu.
Thấy Huy Khang
nhíu mày vừa ngạc nhiên vừa tò mò, ông lại tiếp tục nói:
– Trước đây rất
lâu, lúc đó con còn rất nhỏ, lúc đó thậm chí còn chưa có Minh Hân, con trai chủ
tịch Kỳ Lâm lúc đó là Linh Kỳ cũng rất muốn làm rể Khánh Huy.
– Làm rể Khánh
Huy? Muốn kết hôn với chị Hải Kiều sao?
Ông chủ tịch lắc đầu:
– Không đúng. Mà
là Tuyết Minh – mẹ của Minh Hân.
Huy Khang càng lúc
càng khó hiểu, im lặng nghe ông giải thích:
– Tuyết Minh là
con gái nuôi của ba, nhưng đó chỉ là danh nghĩa, thực tế không có giấy tờ hay bất
kỳ sự ràng buộc nào vì Tuyết Minh cũng đã trưởng thành. Ba nhận nó khi nó vừa
trở thành một vệ sĩ chuyên nghiệp. Tuyết Minh đã cứu ba không ít lần. Khi bên
Linh Kỳ đề hôn, ba đã vội vàng chấp thuận. Nhưng ba đã lầm, vì không xem xét kỹ
lưỡng. Lúc đó, Hiểu Khánh đã đứng ra thừa nhận rằng nó yêu Tuyết Minh, yêu từ
khi cô ấy bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của nó và Tuyết Minh cũng vậy. Thế
là ba lập tức từ chối Linh Kỳ, tác thành cho hai đứa. Sau đó thì con đã biết rồi
đấy, hai đứa có Minh Hân và ba đã đồng ý cho hai đứa kết hôn ngay cả khi không
có ba ở nhà. Nhưng tai nạn đã xảy ra vào ngày cưới, Minh Hân đột nhiên trở
thành côi nhi.
Ông dừng câu chuyện
lại, vì càng kể sẽ càng đau lòng. Ông nhìn Huy Khang cười hiền:
– Nếu Tuyết Minh tỉnh
dậy, nó sẽ nghĩ con là Hiểu Khánh mất, vì hai anh em con quả thật rất giống
nhau.
Huy Khang nghe vậy
thì mỉm cười, cậu nói:
– Con sẽ làm tốt
những việc anh Khánh chưa làm được, sẽ thay anh ấy hoàn thành những điều đó.
Còn bây giờ, ba hãy giúp con cho Kỳ Lâm một câu trả lời dứt khoát, kéo dài lâu
con sợ Minh Hân sẽ thấy tổn thương, con không muốn cô ấy có cảm giác mình là một
món hàng kinh doanh.
Ông lão cười xòa,
gật gật đầu chắc chắn. Huy Khang xin phép tiếp tục đi làm việc.
Trở về phòng mình,
Huy Khang bắt đầu suy nghĩ. Lại một câu chuyện của quá khứ được hé lộ, manh mối
sẽ dần nhiều hơn.
“Một trong
hai anh em Vương Đức Long lúc đó có tình cảm với chị Tuyết Minh, nhưng chị ấy
và anh Khánh lại yêu nhau. Hôn ước bị từ chối và chị ấy ở bên anh Khánh. Họ được
làm cha mẹ nuôi của Minh Hân nên vui mừng thông báo với ba rằng họ có con, kết
quả ba giục hai người đám cưới trong khi ba còn đang ở Pháp – quê mẹ. Và đúng
vào ngày cưới, kẻ thua cuộc trong tình trường đem lòng căm hận nên đã bắt anh
Khánh. Chị Tuyết Minh lặn lội nhiều ngày tìm anh ấy, tình cờ gặp ba mẹ của Minh
Hân, chị ấy đột nhiên trở thành mẹ cô ấy, đưa cô ấy về nhà. Sau khi biết tung
tích anh Khánh, chị ấy đã viết thư để lại cho ba và tới đó. Kết quả thấy bọn họ
đã giết anh Khánh nên đã bắn một viên đạn vào đầu để tự vẫn. Tin tức đám cưới gặp
chuyện, ba trở về và thấy Minh Hân trong nhà cùng với bức thư. Ba hiệu triệu người
tới chỗ anh chị ấy thì đã quá muộn, anh Hiểu Khánh đã chết, chị Tuyết Minh
trong trạng thái mất ý thức, chút sức lực cuối cùng chị ấy dặn dò ba chăm sóc
Minh Hân. Não bị tổn thương nhưng chưa dẫn tới tử vong, ba đã đưa chị ấy về gọi
chuyên gia điều trị, kết quả trở thành người sống thực vật và Minh Hân…trở
thành người nhà của Khánh Huy…”
Đó là suy nghĩ và
sự sắp xếp, xâu chuỗi câu chuyện của Huy Khang. Cậu một mình lẩm bẩm như vậy,
sau cùng đứng bật dậy, như thể mình đã tìm ra những mắt xích quan trọng của quá
khứ, cậu đập hay bàn tay xuống bàn. Điều phải làm rõ lúc này là…người muốn lấy
Tuyết Minh năm xưa là ai? Vương Chính Kỳ?…Vương Đức Long???
Mãi tới tận tối,
Huy Khang vẫn trăn trở chuyện này. Cậu lang thang trên dãy hành lang dài của biệt
thự, vô tình thấy Minh Hân đang ngồi một mình dưới giàn ti gôn. Thời tiết có vẻ
mát mẻ nhưng buổi tối và ban đêm vẫn se lạnh do có chút sương. Huy Khang xuống
dưới, lại gần cô. Minh Hân đang mặc đơn giản một chiếc áo phông dài tay không
kín cổ, Huy Khang trên người cũng chỉ có chiếc sơ mi. Cậu bước tới ngồi xuống
ngay bên cạnh Minh Hân. Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện Khánh Ân nên bất ngờ bị giật
mình, nhưng hơi ấm từ người Huy Khang khiến cô thấy ấm ấp hơn, trấn tĩnh hơn.
– Muộn rồi đấy! –
Huy Khang nói.
Minh Hân đã suy
nghĩ rất nhiều, và giờ thì cô muốn đem chuyện này nói với Huy Khang:
– Hôm nay cháu đã
gặp chị Khánh Ân, chị ấy sẽ đi Anh theo tua du học của nhà trường. Nhưng có một
việc…
Huy Khang nhìn cô:
– Nói đi.
Minh Hân hơi ngập
ngừng bảo:
– Chị ấy nói, nếu
như biết hung thủ là ai, nhất định phải để hắn bị pháp luật trừng trị, nếu
không sẽ giống một kẻ tội nhân đáng để người ta căm phẫn.
Huy Khang thực ra
trong lòng không hề để tâm tới việc Kỳ Lâm tranh chấp. Cậu không có ý định sẽ
dính dáng tới chuyện đó. Bảo vệ Tuấn Lâm, chỉ là theo ý muốn của Minh Hân mà
thôi. Ngẫm lại thì, việc đó chính thức kết thành thù với Vương Văn Hoàng.
– Vậy bây giờ muốn
thay đổi quyết định sao? Không sao đâu, bất kể là chuyện gì, hãy làm sao để
không hối hận là được.
Minh Hân lặng người
nhìn Huy Khang. Người con trai như cậu, tận tâm hậu thuẫn cô như cậu, quả thực đáng
được trân trọng, nhưng bản thân cô lại không biết mình có thể làm được gì cho cậu
nữa. Có lẽ điều Huy Khang cần chỉ là Minh Hân có một cuộc sống bình yên hạnh
phúc. Như vậy, cậu mới không hổ thẹn với Nguyên Hạo khi giữ cô ở lại.
Huy Khang đặt tay
lên vai Minh Hân nhẹ nhàng nói:
– Ngày mai chúng
ta sẽ liên lạc với Vương Văn Hoàng, chúng ta đồng ý trao đổi.
– Nhưng điều đó có
gây sóng gió cho Kỳ Lâm hay không? Nhất là…có gây tổn hại tới anh Tuấn Lâm
hay không?
Huy Khang cười nhẹ
nói:
– Sóng gió của Kỳ
Lâm chúng ta không thể nhúng tay vào được, mặc cho người trong cuộc xử lý đi.
Còn về Vương Tuấn Lâm, bản lĩnh anh ta không tầm thường đâu, nếu chiếc USB kia
thực sự phải thuộc về anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ đoạt lại được nó. Hãy đánh
giá Vương Tuấn Lâm cao một chút!
Minh Hân nghe lời
Huy Khang nói rất có lý. Cô gật gật đầu, Huy Khang yên tâm cười và bảo:
– Giờ vào nhà đi!
Lạnh.
Nói rồi, cậu kéo
Minh Hân đứng dậy, hai người một trước một sau, một lớn một nhỏ nối gót vào
trong nhà. Màn đêm u tịch thỏa sức vùng vẫy, độc chiếm toàn bộ không gian.
Minh Hân cầm chiếc
di động hồi lâu, cô nhìn Huy Khang để lấy bình tĩnh, thấy cậu khẽ nở nụ cười,
cô bắt đầu bấm số gọi cho Văn Hoàng.
Minh Hân sử dụng
tai nghe để nói chuyện, điều đó giúp cho Huy Khang cũng có thể nghe toàn bộ cuộc
nói chuyện đó.
Nghe tiếng alo lạnh
lùng phía đầu dây của Văn Hoàng, Minh Hân vào thẳng vấn đề:
– Tôi đồng ý việc
trao đổi với anh.
Văn Hoàng hiểu
ngay. Anh ta không khỏi nở một nụ cười khẩy khó ưa:
– Rất tốt. 9h tối
nay, gặp nhau tại ngôi nhà hoang lần trước. Nhớ! Cô nhất định phải tới một mình
và không thể thiếu chiếc USB kia.
– Làm sao tôi biết
mình sẽ được an toàn?
Văn Hoàng cười lớn
nói:
– Rất thông minh.
Nhưng cho cô hay, tôi cần chiếc USB chứ không cần cái mạng cô. Hơn nữa, tôi sẽ
không bội ước với một cô gái đâu, rất mất mặt! Chỉ cần cô thực hiện đúng giao ước,
tôi đảm bảo cô có thể trở về bình an, và thằng Mạch Bắc sẽ thuộc quyền xử lý của
cô.
Minh Hân nghe vậy
thì nhìn sang Huy Khang, cậu cũng đã nghe rất rõ. Huy Khang gật đầu, Minh Hân
bèn trả lời Văn Hoàng:
– Tôi đồng ý. Anh
cũng nên bảo vệ những giá trị chung của lời hứa, với tư cách là một người đàn
ông.
Có tiếng Văn Hoàng
cười khả ố như đang khen ngợi tài ăn nói của Minh Hân. Hắn hô được được mấy câu
rồi cúp máy.
Minh Hân lại nhìn
sang Huy Khang, cậu vẫn nở nụ cười ấm áp, Minh Hân thấy an tâm hẳn. Cô vội tới
trường trước khi quá trễ.
Ngay sau đó, Huy
Khang và Nguyên Hạo cũng tới khách sạn làm việc. Nhật Thiên có một ca cấp cứu
cho một chú chó vào đêm qua nên đã đi ngay và ở lại đó luôn.
Tới khách sạn, Huy
Khang nghĩ rồi quyết định nói lại và thảo luận chuyện cuộc hẹn đêm nay với
Nguyên Hạo. Sau cậu nói:
– Có lẽ chúng ta
không nên giúp cho Vương Văn Hoàng. Hắn có vẻ không phải người tốt. Em không
nghiêng về Vương Tuấn Lâm nhưng không có nghĩa là chúng ta bỏ mặc rắc rối lại
cho anh ta.
– Vậy cậu định thế
nào? – Nguyên Hạo đang chờ sắp xếp của Huy Khang.
Huy Khang nhìn anh
rồi chậm dãi nói ra ý tưởng của mình:
– Em sẽ cùng Minh
Hân tới đó lấy đoạn băng, còn anh, hãy đoạt lại chiếc USB từ tay Vương Văn
Hoàng khi hắn rời khỏi. Nếu có thể, em sẽ trở lại giúp anh một tay.
– Đừng lo cho anh,
hãy bảo vệ Minh Hân cho tốt. Nhưng có điều, hắn sẽ nhận ra cả hai chúng ta.
– Không sao. Chúng
ta là những kẻ địch sớm muộn cũng phải lộ diện, nhân cơ hội này thăm dò một
chút tình hình nội bộ Kỳ Lâm.
Nguyên Hạo gật đầu:
– Nhưng hắn có bao
nhiêu người?
Huy Khang trả lời:
– Không rõ. Anh ta
tạm thời chỉ nghĩ Minh Hân là một cô gái quầy bar tầm thường nên sẽ không mang
nhiều người tới đâu. Như vậy sẽ dễ dàng cho anh hơn.
Một ý tưởng táo bạo
và nguy hiểm của Huy Khang. Nếu thực hiện thành công, họ không chỉ có lại chiếc
USB mà còn có thêm bằng chứng trừng trị Mạch Bắc. Tuy vậy, việc này cũng không
hề đơn giản, nhất là khi đối đầu với một đối thủ chưa rõ thực lực như Văn
Hoàng, cả hai đều nâng mức cảnh giác lên cao hơn trước khi bắt đầu cho buổi tối
nay.
Bóng tối dần dần lấn
lướt ánh sáng mặt trời yếu ớt lúc hoàng hôn. Mặt trời vừa tắt chưa được bao
lâu, màn đêm đã kéo tới vội vàng, dập tắt những thứ ánh sáng mong manh cuối
ngày. Nồng độ đậm đặc có sức uy hiếp cao, tưởng chừng có thể làm cho người ta rấy
lên cảm giác sợ hãi.
Huy Khang chở Minh
Hân tới gần khu vực căn nhà đó. Huy Khang dừng xe ven đường, ước chừng cách đó
khoảng 300 mét. Hai người xuống xe và đi tới gần ngôi nhà.
Huy Khang đảo mắt
một lượt xung quanh rồi cùng Minh Hân đi vào bên trong. Đám người của Văn Hoàng
vẫn chưa thấy đâu, có lẽ đúng như suy đoán của Huy Khang, anh ta chỉ đem theo rất
ít người.
Bước tới căn phòng
có chút quen thuộc, hai người bắt đầu thấy người của Văn Hoàng bên ngoài. Chỉ
có hai tên mặc đồ đen canh bên ngoài, có lẽ bên trong Văn Hoàng và tên Tài đang
chờ sẵn.
Hai người bước tới
gần, một trong hai tên đó thấy Minh Hân thì khẽ cười nhạt, nói:
– Cậu chủ đang đợi
cô!
Tên còn lại vặn
cánh cửa ý mời cô vào, Huy Khang đang chực bước theo thì hai tên đó chặn lại.
Minh Hân nhìn hắn thắc mắc.
– Hình như cô
không giữ đúng giao ước. – Rồi hắn quay sang Huy Khang: – Tốt hơn hết anh nên ở
ngoài.
Minh Hân nhìn Huy
Khang gật đầu, cậu nhún vai gật đầu rồi khẽ nở nụ cười nửa miệng. Minh Hân phô
ra bộ mặt lạnh rồi bước vào bên trong.
Văn Hoàng thấy
Minh Hân một mình bước vào thì nở nụ cười khẩy, nhìn chiếc đồng hồ trên tay và
nói:
– Giao dịch với một
cô gái đúng hẹn như vậy thật dễ chịu hơn nhiều. – Nói rồi, hắn khẽ hất hàm vào
Minh Hân, cô hiểu ý lấy trong túi ra chiếc USB.
Thấy nó, cặp mắt Văn
Hoàng sáng lên. Hắn chưa từng nghĩ để có nó lại phải làm một cuộc trao đổi sòng
phẳng như thế này. Văn Hoàng nhìn sang tên Tài, hắn gật đầu rồi cũng lấy ra một
chiếc đĩa CD. Văn Hoàng cầm lấy nó và nói:
– Có một điều đặc
biệt là đoạn phim này được quay chính ở căn phòng này, có biết máy quay đặt ở đâu
không?
Minh Hân chưa kịp
suy nghĩ thì Văn Hoàng đã hất hàm lên góc tường phía sau cô. Minh Hân quay lại
ngước lên nhìn, quả thực có một máy quay cỡ nhỏ ở đó. Văn Hoàng nói tiếp:
– Chỉ như một con
mắt không bao giờ dùng tới, không ngờ lúc phát huy tác dụng thì lại lớn như vậy.
Minh Hân nuốt khan,
cô hơi ngoái lại phía cửa, không có động tĩnh gì, Minh Hân hơi run run đưa chiếc
USB ra trước mặt Văn Hoàng. Hắn vui sướng lập tức giằng lấy nó một cách thô bạo.
Cầm nó trong tay,
Văn Hoàng tỏ ra sung sướng lạ thường. Có nó, nhất định hắn ta sẽ hủy nó theo lời
Vương Đức Long, đánh tan hy vọng bao nhiêu năm của Tuấn Lâm.
Minh Hân luôn tiện
chìa bàn tay ra chờ nhận lấy chiếc CD, tên Tài nhìn Văn Hoàng gật đầu rồi bước
tới gần cô định đưa nó ra.
Lúc tên Tài vừa bước
được hai bước thì nghe bên ngoài có tiếng động mạnh, ngay sau đó là tiếng kêu đau
đớn của hai tên đàn em. Chưa kịp định thần thì Huy Khang đã đạp cửa xông tới, đứng
ngay trước mặt Văn Hoàng và tên Tài.
Cả Văn Hoàng và
tên Tài đều rất ngạc nhiên, cặp mắt hai người trợn tròn kinh ngạc. Văn Hoàng giận
dữ quát Minh Hân:
– Cô không tới một
mình?! – Rồi hắn nhìn sang Huy Khang gầm gừ: – Hoàng Huy Khang?!
Huy Khang sắc mặt
lạnh lùng hiếm thấy. Biết họ đã nhận ra nhau, Minh Hân ngoan cố chìa tay ra trước
tên Tài:
– Trả nó lại đây!
Tên Tài cỏ vẻ do dự,
Văn Hoàng lẩm bẩm:
– Hoàng Huy
Khang… – Rồi hắn nhìn Minh Hân: – Nói vậy không lẽ cô là…
Lời của hắn chưa
tròn câu thì ngay lập tức trong đầu hắn nghĩ lại tới kế sách loại bỏ Huy Khang
mà không lâu trước đây ba hắn đã chỉ điểm. Vốn sẵn bản tính nham hiểm, hắn chỉ
kịp nghĩ cơ hội có cả Huy Khang và Minh Hân ở một nơi hẻo lánh này là rất hiếm,
không nghĩ gì thêm nữa, hắn lập tức xông lên tấn công hai người.
Huy Khang vội vàng
kéo Minh Hân lùi lại, nhảy lên trước bắt đầu cuộc đấu với Văn Hoàng. Trước những
đòn tấn công thâm hiểm của Văn Hoàng, Huy Khang chỉ có thể né tránh mà không có
bất cứ một cơ hội phản công nào.
Thấy Huy Khang có
vẻ dần đuối sức trước Văn Hoàng, Minh Hân lo lắng dõi theo từng nhịp đấu. Quan
sát thấy lúc Văn Hoàng sắp ra đòn với Huy Khang, Minh Hân lập tức chạy tới giúp
Huy Khang chống đòn tấn công này. Biết mình hoàn toàn không đủ sức đánh với Văn
Hoàng, Minh Hân vẫn kiên trì cầm cự giây lát. Huy Khang tranh thủ cơ hội đó lập
tức xông vào trở lại, cùng với Minh Hân hợp sức đánh Văn Hoàng. Kết quả, Huy
Khang đã có thể tung một cú đá trúng người anh ta khiến anh ta lùi lại vài bước.
Tên Tài chính thức
nhập cuộc. Đối với cuộc chiến này, cơ bản đã có thể nhận định bên thắng bên thua,
nhưng cả Huy Khang và Minh Hân đều không hề nao núng. Lúc này, Văn Hoàng không đánh
mà ở sau quan sát cuộc đấu giữa ba người. Nhìn qua có thể thấy kỹ thuật của tên
Tài còn kém xa so với Huy Khang, tất nhiên hoàn toàn không thể hăng như Văn Hoàng
trước đó.
Văn Hoàng đủ thời
gian để nghĩ ra một ý tưởng táo bạo. Hắn rút từ sau lưng ra một khẩu súng ngắn.
Trước đó, hắn đã do dự xem có nên mang nó theo hay không lúc tới đây, và giờ hắn
cảm thấy mình đã đúng.
Chĩa súng về phía
ba người vẫn đang đánh hỗn loạn, Văn Hoàng nhắm súng về phía Huy Khang, tuy
nhiên vẫn không thể cố định mục tiêu. Cả Huy Khang và Minh Hân đều đã phát hiện
ra hành động của Văn Hoàng. Hai người hơi sửng sốt và đồng thanh nói:
– Minh Hân, cẩn thận!
– Chú cẩn thận!
Tên Tài nhìn lại về
phía sau, thấy vẻ mặt Văn Hoàng đang đằm đằm sát khí, hắn biết anh ta chuẩn bị
nổ súng, vì thế ngay lập tức bỏ cuộc chạy về bên cạnh anh ta. Ngay tức khắc, Văn
Hoàng nổ súng thẳng về Huy Khang, Minh Hân lúc đó trợn tròn mắt, không có lấy một
giây nghĩ ngợi, cô xoay người chắn trước Huy Khang, kết quả viên đạn đã trúng
vào cạnh sườn Minh Hân.
Văn Hoàng chưa từ
bỏ ý định, hắn định sẽ bắn tiếp một viên nữa nhưng tên Tài đã tỉnh táo nghĩ tới
hậu quả của việc này, vì thế giữ tay hắn lại và bảo:
– Chúng ta đi
thôi!
Văn Hoàng quắc mắt
nhìn sang tên Tài rồi lại nhìn Huy Khang. Minh Hân chỉ khẽ kêu lên một tiếng đau
đớn rồi từ từ ngã vào Huy Khang, cậu nhanh tay ôm lấy cô. Minh Hân đuối sức trượt
người xuống, Huy Khang cũng ngồi xuống, miệng liên tục gọi tên cô lo lắng.
Văn Hoàng quyết định
đi khỏi. Hắn mở cánh cửa sau và đi trước, tên Tài theo sau. Lúc sắp ra khỏi cửa,
tên Tài còn ngoái lại nhìn hai người vẫn đnag ở bên trong. Phần vì muốn thực hiện
đúng giao dịch đã định, phần cũng muốn giải quyết gọn gàng tên Mạch Bắc như râu
ria vướng víu, hắn ném lại chiếc đĩa CD và quay người đi theo Văn Hoàng.