Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 32


Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 32

Minh Hân dùng bữa
sau cùng. Tối nay Nguyên Hạo và Huy Khang dùng cơm cùng một vị khách, chỉ còn
cô ăn cùng Nhật Thiên và mấy người giúp việc.

Minh Hân mặc bộ đồ
đơn giản mà gọn gàng, cô uống một cốc nước giữa lúc đang xem tivi dưới phòng
khách giữa nhà. Chợt thấy Nguyên Hạo chạy từ trên lầu xuống, trông anh có vẻ sốt
sắng.

Thấy Minh Hân,
Nguyên Hạo vội nói:

– Minh Hân, có một
tin anh muốn báo với em.

Minh Hân nhìn anh
nghi hoặc, cả Nhật Thiên và Huy Khang cũng lo lắng nhìn anh. Nguyên Hạo nói:

– Cô gái bạn của
em ở Ẩn Đêm có một người bạn trai đúng chứ?

Minh Hân gật đầu
xác nhận. Cô đang chờ đợi tin tức phía sau. Nguyên Hạo lập tức nói:

– Anh ta là người ở
một vùng ngoại ô khá xa, đêm hôm qua đã chết.

Minh Hân đánh rơi
chiếc cốc thủy tinh, vỡ tan. Cô cố nén sự xúc động hỏi:

– Chuyện đó là
sao? Nhưng làm sao anh biết?

Nguyên Hạo trả lời:

– Anh vừa xem tin
tức trên internet, anh ta bị một nhóm người đánh cho tới chết. Nghi phạm là những
kẻ du côn, lưu manh đường phố, những kẻ chuyên đánh thuê đang hoạt động khá phức
tạp. Báo đưa tin anh ta có một cô bạn gái tên Khánh Ân sống ở thành phố, hai người
quen biết trong thời gian đầu anh ta tới đây tìm việc. Cô ấy tỏ ra hoảng loạn
khi chính quyền có ý tiếp cận tìm hiểu thông tin.

Minh Hân cố nhập
tâm những gì anh nói, giây lát, cô nhìn sang ba người và nói:

– Có lẽ em phải đi!

Nguyên Hạo biết cô
muốn tới tìm Khánh Ân. Lúc này, cô ấy chắc chắn đang rất hoang mang và đau đớn.
Khánh Ân không có bạn bè, một mình cô sẽ rất sợ và cô độc.

Tiếng của Huy
Khang:

– Không nên đi một
mình, chúng ta cùng đi xem sao?

Huy Khang cùng
Minh Hân đi trên chiếc xe của Huy Khang, Nguyên Hạo và Nhạt Thiên chạy riêng một
chiếc. Nguyên Hạo nhớ đường tới phòng trọ đó nên đi trước dẫn đường, anh vừa thắng
xe, tất cả đồng loạt bước xuống.

Bốn người đi bộ
lên cầu thang tối om và nhỏ hẹp. Minh Hân và mọi người không biết chính xác
phòng của Khánh Ân. Nhìn xung quanh chỉ thấy một căn phòng nhỏ còn sáng đèn,
Minh Hân đoán đó là Khánh Ân. Bốn ngời cùng nhau bước tới.

Minh Hân nhìn ba
người kia một lượt rồi chậm dãi gõ cửa:

– Chị Khánh Ân, em
là Minh Hân, chị có trong đó không?

Không có tiếng trả
lời, không có tín hiệu mở cửa, Minh Hân và mọi người càng khẳng định chắc hơn
cô đang ở trong đó. Minh Hân đập cửa theo nhịp nhanh hơn, sốt sắng bảo:

– Mở cửa ra đi chị,
chúng ta sẽ nói chuyện, chị ở trong đó một mình không ổn đâu!

Thấy lời Minh Hân
có vẻ không có hiệu quả, Nguyên Hạo liền bước tới bảo:

– Để anh!

Ngay sau đó, anh
dùng lực thật mạnh đạp tung cánh cửa. Minh Hân vội vã chạy vào trong, Nguyên Hạo
đi phía sau cô, Huy Khang và Nhật Thiên vẫn đứng bên ngoài.

Khánh Ân ngồi bó gối
thật chặt, nép mình vào xó tủ, hai tay cấu vào nhau run rẩy. Cạnh đó là chiếc
giường nhỏ, chiếc laptop của cô cũng đang mở tin tức đó.

Minh Hân ngồi xuống,
giữ lấy đôi tay vẫn đang run lên của Khánh Ân. Minh Hân dường như mắt đã ướt.
Cô vẫn cố gắng trấn an Khánh Ân:

– Chị bình tĩnh lại
đi, nha…

Khánh Ân như thấy được
một chiếc cọc giữa dòng nước sâu hoắm, cô vươn người ôm lấy Minh Hân và bắt đầu
gào lên. Minh Hân cảm nhận được sự sợ hãi của cô. Cố gắng không rơi lệ để có thể
làm một chỗ dựa tốt cho Khánh Ân lúc này, Minh Hân nhè nhẹ vỗ vỗ vào lưng Khánh
Ân.

– Thôi được rồi, được
rồi mà…

Khánh Ân nói, tiếng
nói lẫn trong tiếng khóc:

– Minh Hân, là thật
sao? Sao lại như vậy? Chị sợ lắm, sợ lắm! Chị không tin…!!!

Minh Hân khẽ dỗ
dành:

– Được rồi, được rồi,
đừng sợ…

Huy Khang và Nhật
Thiên trở ra xe chờ đợi. Được một lúc lâu thì thấy Nguyên Hạo bước xuống, Minh
Hân phía sau dìu Khánh Ân.

Tới xe, Minh Hân đỡ
Khánh Ân đang như người mất hồn vào xe, cô nhìn Huy Khang bảo:

– Chị ấy sẽ tới nhà
mình, cảnh sát đã xong việc, đám tang sẽ cử hành vào ngày mai.

– Chúng ta sẽ cùng
cô ấy về quê của anh chàng kia sao?

Minh Hân gật đầu:


– Nó không quá xa,
chúng ta sẽ đưa chị ấy về. Nếu có việc, chú có thể không đi.

– Thôi được rồi, về
nhà trước đã!

Huy Khang lái xe
quay lại nhà, xe của Nguyên Họa và Nhật Thiên cũng chuyển bánh theo sau.

Trở về biệt thự,
Minh Hân dẫn Khánh Ân lên phòng. Một ly nước ấm khiến Khánh Ân ổn định lại,
Minh Hân khéo léo bảo cô đi ngủ, ngày mai sẽ về dự đám tang.

Sáng hôm sau, Minh
hân xuống nhà cùng Khánh Ân. Hai người mặc bộ đồ đen, tóc cột đơn giản cũng chỉ
bằng một sợi ren màu đen. Khánh Ân có vẻ đã bình tĩnh hơn hôm qua, cô cúi đầu
chào mọi người. Thấy Huy Khang và Nguyên Hạo đã mặc sẵn bộ đồ đen, Minh Hân biết
họ sẽ đi cùng nên mỉm cười. Có lẽ để phù hợp với phong cách chung của người dân
nông thôn nên hai người họ chỉ mặc chiếc áo khoác da đơn giản, đôi giày thể
thao sẫm màu, chứ không phải vest đen trong những tang lễ trang trọng và hiện đại.

Dì Ba đã mời dùng
bữa sáng nhưng tất cả đều từ chối. Đường tới đó không quá xa nhưng cũng mất kha
khá thời gian, tất cả nhanh chóng di chuyển. Nhật Thiên không đi cùng vì lý do
hôm nay có một vài cuộc hẹn không thể hủy bỏ, vả lại anh nghĩ mình không cần
thiết phải tham gia, an toàn của Minh Hân và mọi người, đã có Huy Khang và
Nguyên Hạo chịu trách nhiệm.

Nguyên Hạo chở
theo Khánh Ân, Huy Khang cùng Minh Hân lại đi chung một chiếc. Minh Hân trên đường
đi không quên báo với Tuấn Lâm rằng hôm nay cô không thể gặp để trả đồ lại cho
cậu.

Yên lặng một lúc
lâu, Minh Hân như chợt nhớ ra gì đó, bèn quay sang Huy Khang nói:

– Hình như ngoại
trừ lúc về nhà, cháu có cảm giác lúc nào mình cũng bị theo dõi?

– Theo dõi? Ai chứ?

Minh Hân gật đầu
xác nhận:

– Đúng là như vậy đấy.
Có một số chuyện tạm thời cháu chưa thể nói.

Thấy vẻ bí bí ẩn ẩn
của cô, Huy Khang không khỏi tò mà, những cũng không hỏi gì thêm. Cậu tiếp tục
tập trung vào lái xe. Tốt nhất, đừng ai có ý định gì với Minh Hân, cô phải được
an toàn.

Đám tang cử hành
theo những nghi thức truyền thống, theo đúng phong cách của miền quê. Những giọt
nước mắt ngoan cố rơi mãi trên đôi mắt mỗi người thân của Kiên. Mẹ anh gần như
chỉ còn là một cái bóng không di chuyển, mất hết ý thức và cảm nhận về mọi thứ
xung quanh, cả thế giới dường như đổ sụp xuống đầu bà khi linh cữu của con trai
được trịnh trọng đưa về với gia đình. Cô em gái khóc thật lớn, như đang cố hết
sức gọi anh trai trở về. Vô vọng, tuyệt vọng, tang thương và đau xé lòng…

Người đứng ra chủ
trì tang lễ là ba của Kiên, một người đàn ông mạnh mẽ, luôn tỏ ra trầm mặc. Đôi
mắt đỏ hoe như muốn khóc nhưng lại phải cố nín đi. Đau đớn tột độ trước sự ra đi
này, người nhà ai nấy cũng đều bị bất ngờ và hoang mang. Biết tới bao giờ mới
có thể xóa nhòa nỗi đau, tới bao giờ mất mát mới vơi đi, tới bao giờ, khoảng trống
mới được lấp đầy…???

Không khí đám tang
ảm đạm, nhuộm đầy một màu tang tóc thê lương. Nhóm người Minh Hân giới thiệu họ
là những người bạn của Kiên trên thành phố, xin được tới san sẻ phần nào nỗi đau
này. Không ai trong số họ nhắc tới Khánh Ân, nhưng điều đó lúc này chẳng khiến
người ta có một chút nghi vấn. Ừ, là bạn của Kiên.

Lễ an táng cử hành
vào buổi chiều, tại nghĩa trang quê nhà. Huy Khang và Nguyên Hạo nhanh nhẹn phụ
giúp việc chuyển những đồ cúng lễ. Giây phút linh cữu được hạ xuống, mẹ Kiên gần
như muốn lao cả người xuống đó. Cô em gái anh chỉ chừng 9-10 tuổi cũng đang gào
khóc thảm thiết, cô bé bị một người phụ nữ đứng tuổi giữ chặt lại, mắt người đó
rớm lệ, không đúng, mắt ai cũng rớm lệ, không ít người không cầm được mà khóc
ròng. Quà tặng quý giá nhất của một người phụ nữ chính là những đứa con, có còn
nỗi đau nào hơn khi kẻ tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh? Lá vàng còn ở trên cây, lá
xanh đã vội rơi xuống, còn gì đau hơn như vậy?

Ánh mắt ai nấy đượm
buồn, Minh Hân cứng rắn không rơi lệ, nhưng ánh mắt cô luôn nhìn xa xăm, vô định.
Một gia đình hạnh phúc đột nhiên xuất hiện một khoảng trống quá lớn, cũng vì
yêu thương, vì quá yêu thương nên nỗi đau càng ăn sâu hơn, vào tận xương tủy mà
đục khoét. Một giây ngắn ngủi nhìn lại về cuộc đời mình, chẳng có gì đáng để
nói, nhưng Minh Hân chợt nghĩ rằng, cô thậm chí còn không có ba mẹ yêu thương,
không có anh chị em ruột để mà van khóc, vậy thì sự ra đi của cô có khiến ai đau
buồn như thế này hay không?

Gạt phăng cái suy
nghĩ lệch lạc đó, Minh Hân sợ mình sẽ rơi lệ nếu tự tạo cho mình những dòng suy
nghĩ ngổn ngang. Cô lặng lẽ dự xong lễ an táng rồi cùng đám người Huy Khang trở
về gia đình tang chủ.

Chờ tới khi công
việc tang gia ổn định lại, đã là xế chiều, cả nhóm người Minh Hân mới có cơ hội
trò chuyện với ba của Kiên. Đó là một người đàn ông thấp, làn da ngăm đen, sạm đi
nhiều vì lao động. Đôi mắt sâu hoắm chứa đựng cả một nỗi đau nặng nề. Trầm ngâm
nhìn xa xăm, ông khẽ nói:

– Các cháu là bạn
của thằng Kiên sao?

Huy Khang ngồi
trên chiếc ghế nhựa đối diện ông, gật đầu trả lời:

– Dạ vâng. Thành
thật chia buồn cùng gia đình.

Minh Hân cũng nói:

– Duyên phận của anh
ấy với trần thế có lễ chỉ được tới đây. Xin gia đình đừng quá đau lòng, nỗi đau
theo thời gian cũng sẽ nguôi dần đi thôi.

Thấy cô gái trẻ
nói chuyện như rất am hiểu đời thế, ông cũng gật đầu. Khẽ quẹt đi giọt nước nặng
trĩu trên mi, ông khách sáo nói:

– Cám ơn mấy đứa đã
lặn lội xuống đây. Cả ngày rồi chưa ăn uống gì đúng không, các cháu thông cảm,
gia đình sơ suất quá, tối nay mấy đứa ở lại dùng cơm!

Cả bốn người cùng
xua tay từ chối:

– Không cần khách
sáo với chúng cháu. Công việc tang gia bận rộn, bác không cần quá nhọc tâm. –
Nguyên Hạo nói.

Người đàn ông nghe
vậy thì khẽ gật đầu, ông mừng vì mấy người trẻ tuổi mà lại rất hiểu chuyện. Ông
đột nhiên thấy may mắn thay cho con trai mình vì có được những người bạn như vậy.


Huy Khang khẽ nhìn
sang phía mẹ của Kiên, bà vẫn đang bần thần ngồi bên gian thờ anh, đôi mắt vô hồn,
sắc mặt nhợt nhạt tiều tụy tới đáng thương. Cậu chợt hỏi:

– Nhưng thưa bác,
phía cảnh sát nói gì ạ? Họ sẽ dốc sức điều tra nguyên nhân cái chết chứ!

Lời này của Huy Khang dường như đã chạm tới
nỗi đau ông đang muốn kìm nén. Tuy vậy, cậu cho rằng việc này nên được làm rõ.

Ông nhìn nhóm người
Huy Khang một lượt rồi bảo:

– Chúng tôi thấp cổ
bé họng, làm sao đủ khả năng kiện tụng hay điều tra chứ! Cảnh sát có trách nhiệm
đó, nhưng không phải sẽ làm hết sức để đi tới kết quả cuối cùng đâu. Vụ này, sẽ
sớm chìm vào quên lãng, sẽ nhạt đi thôi các cháu ạ!

Nguyên Hạo tỏ vẻ bực
bội nói:

– Nói vậy là sao
chứ! Không lẽ bỏ mặc cho một nhân mạng mất đi? Không lẽ ngồi yên mặc cho những
kẻ sát nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Bác nên làm gì đó chứ!

Minh Hân cũng nói:

– Phải đó. Gia đình
đã bỏ bao nhiêu công sức và yêu thương ra để nuôi dạy được một con người như thế!
Bỏ mặc anh ấy ra đi oan uổng sao?

Người đàn ông bất
lực bảo:

– Nhưng chúng tôi
không có tiền. Chỉ là dân nghèo làm ăn với ruộng vườn, chúng tôi không có tiếng
nói. Nếu biết kẻ nào đã hành động dã man như vậy, tôi sẽ dùng cả cái mạng này để
đòi công bằng. Chứ còn pháp luật à, ai chứ tôi thì đã mất niềm tin vào nó rồi!
Con trai của ba, hãy yên lòng nhắm mắt, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, cứ để
ông trời phán quyết đi!

Thấy thái độ của
ông có vẻ bất lực và buông xuôi, nhóm người Huy Khang cũng không ai nói gì
thêm. Trong lòng Minh Hân thì nghĩ, cô…có thể làm gì đó hay không?

Có thể vấn đề
không phải là tiền. Riêng việc thờ ơ của phía chính quyền địa phương, thái độ bất
lực của gia đình ông cũng đủ khiến cho vụ này có cơ sở chôn vùi. Nhìn quanh nhà
một lượt, Minh Hân thấy xót xa trong lòng. Cô đã từng thấy Kiên nhiều lần, tốt
cũng có mà xấu cũng không ít lần. Cái nìn của cô về anh khó mà diễn tả. Nhưng
có một điều là, dù bất cứ ai, cũng sẽ có một kết cục tương tự như vậy, dù là xấu
hay tốt, thiện hay ác, bằng một cách nào đó, cũng sẽ đến rồi rời khỏi thế
gian… Lặng lẽ…

Bốn người trịnh trọng
chào cả nhà rồi mới rời đi. Trời đã quá tối, đường về tương đối xa, họ quyết định
ở lại một nhà trọ bình dân ở khu vực gần đó.

Huy Khang cho xe tấp
vào lán xe của nhà trọ. Minh Hân hơi nhíu mày, cô nhìn quanh một lượt rồi nói với
Huy Khang:

– Lại nữa rồi.
Hình như đâu đó có người cứ nhìn chúng ta.

Huy Khang cũng
nhìn quanh cảnh giác, sau cậu trấn an cô:

– Đừng tưởng tượng
linh tinh nữa, không có gì đâu, đừng lo!

Minh Hân không chịu,
cô lắc đầu:

– Không được. Chuyện
này càng lúc càng khó hiểu.

Hơn ai hết, Huy
Khang hiểu Minh Hân ương ngạnh tới mức nào. Cô sẽ không cho qua khi chưa hiểu
rõ vấn đề. Huy Khang vỗ vỗ vai cô bảo:

– Đừng sợ. Cả chú
và anh Hạo đều ở đây mà, không có chuyện gì đâu!

Minh Hân không nói
gì thêm. Cô cùng Huy Khang lên đặt phòng. Hai phòng, một cho Nguyên Hạo và Huy
Khang, một cho Minh Hân và Khánh Ân. Cả bốn người cùng ăn một bữa thật no.
Khánh Ân vẫn còn buồn nhiều, cô cố ăn một chút cho mọi người yên tâm.

Trở về phòng,
Nguyên Hạo nói với Huy Khang:

– Con trai chết
oan như vậy mà ông ta lại tỏ thái độ buông xuôi. Chẳng lẽ họ bất lực tới như vậy!?

– Không phải sai đâu.
Tình cảnh như vậy không hề hiếm, chỉ là chúng ta không biết tới họ mà thôi.

Nguyên Hạo nghe có
lý nên gật đầu tán thành. Huy Khang đột nhiên nhớ ra chuyện hồi nãy, cậu nhìn
Nguyên Hạo nói:

– Minh Hân nói
luôn có người theo dõi cô ấy. Anh nghĩ sao?

Nguyên Hạo lấy làm
ngạc nhiên:

– Có chuyện đó
sao? Ai mới được? Họ có mục đích gì?

Huy Khang thấy
Nguyên Hạo cũng có chung suy nghĩ nên gật đầu bảo:

– Minh Hân không
phải người nhạy cảm, hay ảo tưởng lung tung. Có lẽ cô ấy thực sự đã cảm nhận được
gì đó. Chúng ta phải thật cảnh giác.

Cả hai nhìn nhau tỏ
rõ quyết tâm.

Bên phòng Minh
Hân, Khánh Ân ngoan ngoãn như một chú mèo con, lặng lẽ nằm lên giường nhắm mắt.
Minh Hân biết cô vẫn chưa ngủ, làm vậy chỉ để bản thân không phải nhìn thấy thế
giới kia nữa, sẽ phần nào quên đi những gì vừa và vẫn đang diễn ra. Như vậy sẽ
bớt đi phần nào nỗi nặng nề trong lòng.

Minh Hân bước tới
gần, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Khánh Ân một hồi lâu mới bảo:


– Chị, quá khứ sẽ ở
lại phía sau, đừng để nó trở thành dây xích kéo ta lùi lại. Sống, là phải tiền
về phía trước, dù chông gai, dù trắc trở, cũng là tự đôi chân mình bước đi.

Khóe mắt Khánh Ân
bỗng trào ra một giọt nước, cánh mũi phập phồng đỏ dần lên. Minh Hân vội nắm lấy
tay cô. Minh Hân biết nhắc tới sẽ chỉ khiến Khánh Ân thêm đau xót, nhưng trước
hoặc sau, cô cũng phải ngăn không cho Khánh Ân gieo trong mình những ý nghĩ dại
dột.

– Hãy để quá khứ ở
lại, hãy để những kí ức về nhau trở thành điểm tựa. Đừng tự trách bản thân, ít
nhất, hai người cũng đã từng…yêu.

Khánh Ân bật dậy
ôm chặt lấy Minh Hân mà khóc. Minh Hân nhẹ nhàng vỗ vỗ cô trấn an. Cô lấy khăn
giấy, tự mình lau nước mắt giùm Khánh Ân, sau cùng cô bảo Khánh Ân ngủ sớm, việc
học vẫn còn đang đợi cô.

Minh Hân lại gần cửa sổ. Nhìn ra không gian rộng
mênh mông mà hiu quạnh của miền quê hẻo lánh, Minh Hân đột nhiên thấy trống trải
vô cùng. Gió về đêm se lạnh, Minh Hân mặc chiếc áo khoác mỏng trong xe của Huy
Khang. Liếc mắt về phía con đường phía trước, Minh Hân hơi giật mình. Dưới lùm
cây kia, quả thực có một chiếc xe, bên trong xe có hai người. Phần vì họ mặc đồ
đen, phần vì trời đã quá tối, Minh Hân không thể nhận diện họ. Có một điều cô
thấy được là họ thi thoảng lại nhìn lên khu nhà này.

Phòng của Minh Hân
đã tắt đèn, cô vẫn đang đứng đó, nỗi bồn chồn suốt mấy chục tiếng vừa qua khiến
cô thêm lo sợ. Cô luôn có cảm giác ai đó liên tục quan sát mình ở đâu đó xung
quanh, nhưng không thể thấy được. Minh Hân lúng túng chưa biết làm sao, cô đi lại
vài bước rồi quyết định xuống dưới.

Đã là hơn 10h
khuya, Minh Hân kéo khóa áo lại, nhẹ nhàng mở cửa đi ra. Bước chân cô có vẻ
không được bình tĩnh, tuy vậy, nỗi sợ hãi vẫn chưa quá cao nên Minh Hân vẫn chống
chịu được. Lúc này không còn là sợ hãi, mà là ý chí quyết tâm làm sáng tỏ mối
lo trong lòng. Những người đó, rốt cục là ai?

Bước nhẹ nhàng
trên dãy hành lang nhỏ và vắng lặng, Minh Hân đột nhiên giật mình ngẩng mặt, thấy
Huy Khang đang đi ngược chiều mình, cô mới bớt sợ.

Huy Khang ngạc
nhiên khi thấy Minh Hân giật nảy mình như vậy. Cậu bước tới hỏi:

– Minh Hân, làm
sao vậy? Định đi đâu?

Minh Hân trấn tĩnh
ngước nhìn Huy Khang. Trời quá tối nên cô không thể thấy Huy Khang đang lo lắng
như thế nào. Minh Hân từ từ đưa tay lên, chỉ ra phía ngoài lan can. Từ góc độ
này cũng có thể thấy chiếc oto kia đang đậu bên ngoài.

Huy Khang thực sự
tin vào những gì Minh Hân nói. Mặt cậu đột nhiên lạnh băng, nắm chặt lấy tay
Minh Hân, Huy Khang kéo cô đi xuống.

Hai người trong
chiếc xe đó mặc bộ đồ đen thuần túy của vệ sĩ cấp cao. Họ có vẻ mệt và buồn ngủ.
Hai người to nhỏ gì đó rồi một người lấy di động ra gọi.

Phía đầu dây, Tài
tỏ ra khá bực bội:

– Chuyện gì?

Tên đó nhanh chóng
báo cáo:

– Cô gái đó cùng một
nhóm người tới vùng ngoại ô rất xa dự một đám tang. Nghe nói là một thanh niên đột
ngột bị sát hại. Bây giờ họ đang ở trong một nhà trọ gần khu dân cư.

Tên Tài khó chịu bảo:

– Theo dõi không
có nghĩa là báo lại những việc râu ria đó.

Tên kia lại nói:

– Có vẻ nhóm người của cô ta muốn làm rõ cái
chết này nhưng không có cách.

– Cụ thể hơn đi!

– Thanh niên đó bị
một nhóm côn đồ đánh tới tử vong. Cơ quan chức năng đang tỏ ra thờ ơ, gia đình
cũng không có cách nào. Bọn người cô ta hình như là bạn bè gì đó, muốn làm sáng
tỏ vụ này.

Tên Tài im lặng
vài giây. Hắn nghĩ ngợi điều gì rồi bảo:

– Chờ một chút!

Rồi hắn lấy chiếc
máy tính của mình ra xe, có tua lại một đoạn phim ở khu nhà hoang trong địa bàn
của hắn, vừa hay bắt gặp cảnh tượng nhóm người Mạch Bắc đang tra tấn một người
rất dã man. Theo nhưng lời nói cụt ngủn từ miệng Mạch Bắc, Tài có thể đoán được
bọn chúng đang xử lý người đó vì hắn đã báo cảnh sát làm phá vỡ một vụ làm ăn của
chúng. Xem chi tiết đoạn phim, tên Tài nói vào điện thoại:

– Hắn bị đánh chủ
yếu bằng gậy gỗ. Vết thương chí mạng ở đỉnh đầu và xương cột sống, một nhát dao
ở bụng, lệch về bên trái có đúng không?

Hai tên thuộc hạ
ngơ ngác không hiểu gì, rồi hắn đáp:

– Xin lỗi anh
chúng tôi không biết chuyện đó, nhưng ngày mai tôi có thể hỏi người dân.

Tên Tài càng tỏ ra
chán nản với cách làm việc kém cỏi của thuộc hạ. Hắn lạnh lùng cúp máy. Miệng lẩm
bẩm:

– Nếu đúng như vậy…Mạch
Bắc, cám ơn mày!

Huy Khang và Minh
Hân xuống tới nơi là lúc cuộc trò chuyện điện thoại kia vừa kết thúc. Hai tên
kia đánh xe rời đi chỗ khác để nghỉ ngơi, vừa vặn hai người đi đến, Huy Khang
còn tưởng họ phát hiện có người nên rời đi. Cả hai trân trân nhìn chiếc xe đi
xa, trong lòng đột nhiên nảy ra rất nhiều nghi vấn và cảnh giác.

Ngay ngày hôm sau,
nhóm người Huy Khang trở về thành phố. Huy Khang vẫn chưa nói gì với Nguyên Hạo
về chuyện đêm qua, Minh Hân qua nhiên cũng không nói gì. Cô chú ý tới Khánh Ân
nhiều hơn, khuyên nhủ, động viên và khích lệ cô trở lại với cuộc sống ổn định.

Khánh Ân trở về
phòng trọ, cô ngồi thừ ra một lúc khá lâu rồi đứng dậy, sắp xếp lại vài thứ. Giống
như lên dây cót tinh thần, cô đi vào nhà tắm.

Tên Tài lập tức
thông báo tình hình cho Văn Hoàng biết ngay vào sáng ngày hôm sau. Đồng thời hắn
cũng đã xác nhận được người bị đám Mạch Bắc tra tấn tới chết chính là Kiên.

– Vậy là chúng ta
có trong tay bằng chứng trừng trị hung thủ, còn cô ta đang nắm giữ chiếc USB
sinh tử của chúng ta. – Văn Hoàng tỏ vẻ đắc ý.

– Đúng vậy. Để coi
cô ta lựa chọn thế nào?

Văn Hoàng cười nhạt:

– Tôi rất thích
cho người khác cơ hội lựa chọn. Chúng ta lại gặp lại cô ta rồi, nhanh quá!

Hai tên nhìn nhau
với ánh mắt nham hiểm.

Minh Hân mang sách
trả lại thư viện nên ra về sau cùng. Cô thấy Huy Khang đậu xe ở một khoảng cách
khá xa. Cô đang vui mừng chạy tới thì chợt một chiếc xe thắng ngay trước mặt.
Minh Hân khựng lại. Huy Khang đang trực ra khỏi xe thì cũng sững lại nhìn xem
chuyện gì.


Văn Hoàng cùng tên
Tài cùng lúc xuống xe. Hai tên nở một nụ cười nhạt điệu bộ như nhau nhìn cô.
Huy Khang sững sờ khi thấy đó là Văn Hoàng, miệng cậu lẩm bẩm:

– Vương Văn Hoàng!

Huy Khang xuống khỏi
xe, nhưng không chạy tới. Cậu chỉ đứng đó đề phòng bất trắc. Còn Minh Hân, cô đang
cố lờ đi sự có mặt của Huy Khang để tránh bị nghi ngờ.

Văn Hoàng cho hai
tay vào túi, nói:

– Cô suy nghĩ tới đâu
chuyện giao chiếc USB đó ra?

Minh Hân không tỏ
ra sợ sệt dù là một chút, cô đáp:

– Câu hỏi đại loại
như vậy tôi đã trả lời rồi, không cần nhắc lại chứ!

Khác với sự nóng nảy
lần trước của Văn Hoàng, lần này, anh ta cười cười rồi gật gật đầu như không có
chuyện gì. Sau đó lấy ra chiếc di động của mình và cho phát đoạn phim đã được cắt
chọn cuộc tra tấn đó. Giơ lên trước mắt Minh Hân, hắn cười đắc ý.

Quá ngỡ ngàng và sửng
sốt, Minh Hân đồng thời thấy thật xót xa cho nỗi đau mà Kiên đã phải chịu đựng
trước lúc chết. Cô nhìn Văn Hoàng hỏi:

– Vì sao anh có
nó? Không lẽ họ là người của anh?

Văn Hoàng cười cợt
xua tay:

– Không không. Làm
sao tôi lại liên quan tới thứ rác rưởi hạng quèn đó chứ! Chỉ là tình cờ bắt được
vàng thôi. Có cái này, chẳng phải cô buộc tội được bọn họ sao? Chẳng phải cô đòi
lại công bằng cho tên đó được rồi sao?

Minh Hân nhìn hắn
khẽ nói:

– Anh muốn gì?

– Cô biết rõ mà!
Chúng ta trao đổi, đôi bên cùng có lợi.

– Anh muốn chiếc
USB tới vậy sao?

Không thể kiên nhẫn
trước những câu chất vấn có vẻ ngông cuồng này của cô, Văn Hoàng bước tới tóm lấy
cằm Minh Hân. Huy Khang từ xa chực lao tới nhưng lại thấy Minh Hân đang xua tay
về phía cậu. Huy Khang biết cô làm hiệu cho cậu đừng tới nên lại đứng lại quan
sát.

Văn Hoàng gằn giọng:

– Cho cô biết, tôi
kiên nhẫn như vậy chỉ vì mệnh lệnh thôi, đừng tưởng tôi dễ dãi vì cô là con
gái, không có khái niệm đó đâu, đừng được nước mà làm tới. Cơ hội chỉ có một,
suy nghĩ cho thật kỹ đi rồi liên lạc với tôi. Lần sau, tôi chắc mình không hành
xử được như thế này nữa đâu, nhớ chưa?

Văn Hoàng buông cô
ra, rút trong túi ra một tấm danh thiếp có địa chỉ và số điện thoại. Thô bạo đặt
vào tay Minh Hân với ánh mắt lườm nguýt mà chẳng khiến Minh Hân sợ hãi. Sau đó,
hai người lên xe rời đi.

Huy Khang vội chạy
xe tới. Cậu đã tự trách mình vì sao lại nghe lời Minh Hân không qua đó, chẳng
may lúc đó cô có chuyện gì, cậu chắc chắn sẽ phải ân hận.

Minh Hân giơ tấm
danh thiếp lên, lếc nhìn nó một cái rồi vứt lên mặt ca-bin. Cô lấy trong cặp ra
chiếc USB, Huy Khang thấy tấm danh thiếp đó quả thực là của Vương Văn Hoàng, cậu
hỏi:

– Họ là ai? Họ vì
cái gì vậy?

Minh Hân chìa chiếc
USB ra trước mặt cậu:

– Vì cái này.

Huy Khang ngạc
nhiên nhìn chiếc USB, cậu nhíu mày khó hiểu:

– Cái này của anh
Tuấn Lâm, nhưng đám người lúc nãy muốn có nó. Họ có trong tay đoạn phim quay cảnh
anh Kiên bị sát hại. Hung thủ là nhóm người Mạch Bắc.

– Họ muốn trao đổi?

Minh Hân gật đầu.
Cả hai đồng thời nhìn chiếc danh thiếp của Văn Hoàng. Huy Khang bỗng hỏi:

– Có thấy gì đặc
biệt không?

Minh Hân không hiểu
ý cậu, cô nhìn lại cho thật kỹ tấm danh thiếp kia. Mắt mở thật lớn, Minh Hân
nhìn Huy Khang nói:

– Họ Vương, tập đoàn
Kỳ Lâm… Họ có quan hệ với anh Tuấn Lâm?

Huy Khang hơi gật,
cậu bảo:

– Ba của Vương Tuấn
Lâm là anh trai ba của Vương Văn Hoàng. Vương Văn Hoàng hiện đang là một trong
số các cổ đông của Kỳ Lâm.

Thấy Minh Hân vẫn
không hiểu lắm, Huy Khang bèn giật lấy chiếc USB và nói:

– Có mâu thuẫn đã
xảy ra từ trong nội bộ của họ, đây là thứ họ đang tranh giành.

– Vậy bây giờ ta
phải làm sao?

Huy Khang đưa lại
chiếc USB cho cô rồi khẽ xoa đầu cô bảo:

– Chuyện này sẽ
gây sóng gió lớn cho Kỳ Lâm. Quả thực chúng ta không nên can dự, nhưng mà…

Huy Khang ngừng lại
nhìn cô hỏi:

– Minh Hân, nghĩ
sao về Vương Tuấn Lâm?

Minh Hân không ngần
ngại gật đầu:

– Anh ấy là một người
tốt. Có vẻ anh ấy đã sống trong thù hận ân oán suốt thời gian dài.

Huy Khang cũng gật
đầu đồng tình:

– Vậy thì không có
lý do gì chúng ta lại đẩy anh ta tới bờ vực sau bao nhiêu nỗ lực. Cái này chúng
ta không giao cho Vương Văn Hoàng, để xem hắn có bản lĩnh đoạt lại nó hay
không?

Những lời Huy
Khang nói rất có lý, Minh Hân gật đầu ưng thuận với sắp xếp này. Huy Khang luôn
cho cô cảm giác an toàn, không sợ bất cứ thứ gì, bao gồm cả những uy hiếp từ Văn
Hoàng. Cô luôn luôn tin tưởng vào Huy Khang, như đi theo một chân lý đúng đắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.