Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 21
Ngày hôm sau, mọi người ai cũng thức dậy
thật sớm để tiếp tục cuộc hành trình, nhất là nhóm người Minh Hân.
– Này Minh Hân, cậu đem theo máy quay
chưa? – Bình vừa xem lại ba lô vừa chạy lại hỏi Minh Hân.
Minh Hân lúc này mới ngẩn người ra. Đêm
qua chính cô đã nói với Bình rằng mình đi lấy máy quay, kết quả lại gặp chuyện
cùng với Tuấn Lâm, chiếc máy quay vẫn ở trên xe. Cô nhìn Bình cười xòa:
– Hôm qua tớ ra ngoài một lát là buồn ngủ
ngay, thế là quay về ngủ nên vẫn chưa lấy máy quay đâu, vẫn còn trên xe ấy.
Bình nghe vậy lừ mắt nhìn Minh Hân ra điều
trách cứ. Minh Hân chỉ cười trừ, nghĩ lại những việc đã xảy ra đêm qua, cô thấy
mình như vừa sống một thế giới khác, thế giới hận thù kịch tính… Rồi mọi người
cùng nhau lên xe. Xe chạy khoảng 10 phút là đã tới phòng thí nghiệm. Ai nấy lại
háo hức chạy xuống xe, các nhóm giờ đã có quy củ hơn, nhanh nhẹn chia nhau ra
đi từng nơi một. Tuấn Lâm nhìn quanh rồi lại bước theo nhóm người Minh Hân.
Nhóm người Minh Hân đi thật chậm, chăm chú
vào những lọ hóa chất với lời trích dẫn ngắn ngủi, tóm tắt ngắn gọn tính chất.
Người ghi chép, người chụp hình, người còn chen chân vào khu vực bên trong quan
sát những thí nghiệm vui nhưng họ chưa bao giờ được thấy vì nó khá nguy hiểm và
độc hại.
Minh Hân dừng chân trước một ngăn tủ kính
trắng trong. Bên trong là một chiếc hộp
vuông bằng thủy tinh, bên trong nữa có một quả cầu trong suốt mà không giống với
thủy tinh. Thấy nó khá đặc biệt so với những hóa chất khác, Minh Hân gọi các bạn
lại nhìn. Họ quan sát nó hồi lâu rồi Minh Hân nhìn lên phía góc ô cửa và đọc:
“Nitrogen triiodide – Ma thuật hóa học”.
Minh Hân nhíu mày khó hiểu. Cô lẩm bẩm:
– Là sao?
– Nitrogen triiodide là hợp chất của Nito
và Iot, có công thức NI3. – Tuấn Lâm vừa nói vừa bước tới.
Cả đám quay ra chào cậu. Tuấn Lâm gật đầu
nhẹ rồi giải thích:
– Một lượng nhỏ của nitrogen triiodide có
thể tạo ra vụ nổ mà học sinh thường gọi là “ma thuật hóa học”.
Điểm đặc biệt của nó là có thể nổ ở mọi phương diện tạo lực, bị một chiếc lông
chạm vào cũng phát nổ và ngay cả những chuyển động của không khí cũng có thể
gây nổ. Nitrogen triiodide cũng đáng chú ý là các chất nổ hóa học, làm phát nổ
khi tiếp xúc với các hạt alpha và các sản phẩm phân hạch hạt nhân.
Cả
đám chăm chú nghe cậu giảng giải một hồi rồi cùng nhau ồ lên một tiếng đầy ngạc
nhiên, khó trách tại sao nó lại được bảo quản đặc biệt như vậy. Minh Hân ngước
đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, gật gật đầu thán phục.
Rồi họ khẽ cúi đầu chào Tuấn Lâm rồi đi tới
chỗ khác, Minh Hân là người bước sau cùng. Bất ngờ Tuấn Lâm bước lại gần cô,
ghé sát tai cô nói nhỏ:
– Tôi đã nói tôi đủ trình độ dạy môn này
mà!
Minh Hân ngơ ngác trong vài giây, cô mỉm
cười chậm dãi ngoảnh sang nhìn cậu. Đôi mắt Minh Hân chợt bắt gặp ánh mắt của
Tuấn Lâm, lúc này cậu cũng đang chăm chú nhìn Minh Hân. Hai đôi mắt sững sờ
không chớp. Minh Hân cảm thấy có gì đó rất quen thuộc trong đôi mắt kia. Trái
tim cô ngừng đập vài nhịp, cảm xúc trong lòng đang lẫn lộn lại với nhau, khó hiểu.
Đôi hàng mi Tuấn Lâm chợt cụp xuống, cậu quay đi tránh ánh nhìn của Minh Hân. Cả
hai bỗng thấy ngượng ngùng. Minh Hân cúi người chào cậu rồi vội vã chạy theo
đám bạn đã đi khá xa, nhưng lại có vẻ đang chạy trốn điều gì khác.
Tuấn Lâm trân trân nhìn theo Minh Hân, cảm
xúc trong lòng cậu cũng đang rối tung. Nếu Tuấn Lâm vương vấn không chịu từ bỏ
dứt khoát, sẽ có một ngày Minh Hân biết hết về cậu, cô sẽ thế nào? Nhưng còn
chuyện mẹ cậu muốn? Làm sao Tuấn Lâm có thể để Minh Hân bị cuốn vào vòng quay
thù hận của cậu được? Chính bản thân Tuấn Lâm lúc này cũng không biết nên làm
sao?
Đoàn xe rời khỏi đó là 10h30. Họ chia
thành từng lớp lần lượt vào 4 quán cơm đã đặt sẵn. Các địa điểm theo kế hoạch đều
đã đi qua, sớm hơn dự định gần một ngày. Xong bữa trưa, các lớp lên xe nghỉ
ngơi rồi chuẩn bị hành trang trở về. Trên xe, Bình đang ca thán:
– Chán thật, đã mất công đi lại về sớm vậy!
Nào có được chơi đâu, thu thập thông tin cứ như là đi học ấy!
Nhân nghe vậy liền bảo:
– Xong việc rồi, cậu không thích về nhà
ngay thì xuống xe đi chơi một mình đi, cả lớp mình về!
Bình cau có lườm Nhân, Nhân chỉ cười. Chợt
Minh Hân nhổm dậy đề nghị:
– Tớ nghe nói có một nơi leo núi rất tuyệt,
đặc biệt miễn phí vé vào cho học sinh, chúng ta tới đó đi!
– 4 chúng ta? – Bình hỏi lại, đưa tay chỉ
vào mình rồi lần lượt chỉ Thư, Nhân và Minh Hân.
Minh Hân gật đầu:
– Ừ.
Nghe vậy, một bạn ở phía trên quay xuống
nói:
– Này Minh Hân, có chỗ hay như vậy thì cả
lớp cùng đi đi, còn sớm mà!
Minh Hân e dè nói:
– Tại tớ nghĩ, xe và các chi phí do Khải Hồng
tài trợ chỉ trong phạm vi chương trình của trường thôi, nay nếu chúng ta đi nơi
khác e là…
Giang nghe vậy cũng quay xuống bảo:
– Không sao đâu, cậu nói chỗ đó miễn phí
vé vào mà, cơm trưa đã ăn rồi, cả lớp sẽ đi, tiền xe khi về tớ sẽ lấy quỹ lớp
trả, cũng không nhiều đâu, tớ nghĩ vậy.
– OK. Vậy đi thôi.
Xe của Tuấn Lâm để sau chiếc xe của họ.
Trong xe, cậu nghe lại đoạn tin nhắn của ông Kính Luật, miệng khẽ nói:
– Hai người muốn dụ tôi sao? Thật vui vì đã
thất bại rồi. Chúc mừng các người.
Bỗng cậu nghe tiếng gọi lớn từ trên xe vọng
xuống:
– Thầy ơi, thầy Lâm ơi!
Tuấn Lâm hạ kính xe, ngoái đầu ra ngoài, Bình
cũng đang chui đầu qua cửa xe, cô nói:
– Thầy đi leo núi cùng bọn em nha! – Không
chờ cậu trả lời, Bình tiếp: – Dù sao hai ngày nay thầy toàn đi với lớp em còn gì?!
Tuấn Lâm không thể phủ nhận rằng cậu luôn
theo sát đoàn xe 12A6, hoặc là theo sát ai đó… Nghe Bình đề nghị, cậu xuống xe,
lại gần hỏi:
– Các em định đi đâu?
Minh Hân nhanh nhảu trả lời:
– Nơi đó rất tuyệt, leo núi, lội suối, núi
thì không quá cao, suối thì trong, dài và mát, vì đây đã là thời tiết đầu xuân
nên chắc không lạnh đâu ạ!
Tuấn Lâm nhìn cô hơi mỉm cười, quay đầu nhìn
lại thì thấy những thầy cô phía sau đều mỉm cười gật đầu, cậu cũng vui vẻ nhận
lời. Thế là đoàn xe chuyển hướng tới địa điểm leo núi. Nhờ có ứng dụng bản đồ
trên di động, bác tài nhanh chóng tìm được đường đi và đưa toàn bộ bọn họ tới
nơi.
Dòng suối trong róc rách chảy trong thầm lặng
suốt ngày đêm, chạy dài uốn quanh dãy núi cao chừng trăm mét, được bao phủ bởi
những tán cây xanh rờn mát rượi. Vốn là một nơi không quá ồn ào vì đây không phải
một điểm nghỉ dưỡng hút khách, nhưng hôm nay nhóm người Minh Hân tới làm nó rộn
vang âm thanh hơn nhiều.
Minh Hân và Bình hai người đi từ trên núi
xuống vẻ mệt mỏi, nhưng trên môi đều nở nụ cười như chứng tích cho một cuộc
chinh phục thành công. Trên tay xách đôi giày thể thao đã lấm bẩn, Bình chạy lại
lấy chai nước khoáng tu ừng ực, Minh Hân chạy ra bờ suối, đặt đôi giày xuống một
cái gốc cây lan cành ra tảng đá đang ngồi. Cô thả chân xuống nước kỳ cọ, rồi lại
rửa tay. Bình lúc đó cũng đã chạy tới. Minh Hân ngả lưng xuống tảng đá và nhắn
Bình:
– Khi nào về gọi tớ nhé! Mệt quá rồi!
Nắng chiều cuối đông mang hơi thở ấm nồng,
trượt dài trên những bãi đá và sườn núi. Lúc này, tất cả mọi người đều đã xuống
núi, tập trung hết ở khu vực ven suối, người thì nhặt những viên đá cuội xung
quanh suối mang tới những tảng đá nhỏ trên bờ xếp hình kỷ niệm, người thì thu dọn
đồ đạc chuẩn bị ra về, có vài người đứng dưới lòng suối nô đùa, tiếng cười vui
vẻ.
Tuấn Lâm nhàn hạ ngồi dưới gốc cây, cậu
đang ngắm nghía một cách chăm chú từng bước dịch chuyển của ông mặt trời về khe
núi. Hoàng hôn cho ta cái cảm giác thanh tịnh mà sao quá đỗi thê lương. Giống
như cuộc sống của cậu chăng? Khi nào mới có những ngày yên bình như thế? Có hay
không?
Ngọn núi sừng sững ngay trước mắt đã nuốt
trọn ông mặt trời, không lâu nữa trời sẽ tối mịt, cô chủ nhiệm lớp Minh Hân cao
giọng gọi mọi người ra xe để về. Không ai có cảm giác nuối tiếc vì tất cả đều đã
chơi hết mình, sảng khoái và thoải mái vô cùng. Nhóm các bạn dưới suối còn chưa
chịu dừng trò vui của mình. Khi đó Bình tiến tới chỗ Minh Hân khẽ lay cô bảo:
– Này, về, về.
Tuấn Lâm cũng đứng lên để về, khi nghe tiếng
người phía sau liền ngoảnh lại nhìn mới thấy phía sau vẫn còn Minh Hân, Bình và
những bạn dưới suối. Mấy người họ lúc lên trên bờ rồi vẫn còn chưa thôi, đùa
nghịch quá hăng say, lôi kéo, túm đẩy nhau… Minh Hân chạy tới chỗ gốc cây nhặt
giày, khi vừa đứng lên đột nhiên một bạn khác bị những người kia đẩy liền va phải
Minh Hân. Dù cô bạn kia bị đẩy rất nhẹ nhưng do Minh Hân đang cúi đứng lên nên
không đứng vững, theo đà ngã chúi xuống dưới suối. Nhưng khi cô cảm thấy người
mình đang ngả về phía đó, đột nhiên có một bàn tay vững chãi tóm lấy cánh tay mình,
một tay lia đỡ lấy bả vai lôi lại. Cả đám mới hoàn hồn nhìn Tuấn Lâm. Minh Hân
ngước đôi mắt lên nhìn cậu, lại đôi mắt ấy, lại cái nhìn ấy, và cả cảm giác ấm
áp an toàn từ đôi bàn tay. Những hình ảnh và cảm xúc về Minh Hoàng đang chạy
nhanh và chập chờn trong não Minh Hân, như một phép so sánh thoáng chốc giữa
hai người họ. Giống. Thực sự quá giống! Minh Hân đôi phần đã nảy sinh thắc mắc
và những suy đoán mông lung.
Cô khẽ kéo bàn tay Tuấn Lâm xuống, miệng
lí nhí nói:
– Cảm ơn thầy!
Nói xong, cô khẽ quắc mắc lườm những người
phía sau rồi đi thẳng. Cô lại rơi vào trạng thái lẫn lộn giữa các mạch suy nghĩ
vu vơ.
Đoàn xe lặng lẽ chạy trên đường phố đang tối
dần. Phố đã lên đèn. Màn đêm quyến rũ. Xe đỗ tại trường. Ngày mai được nghỉ nên mọi người có vẻ không vội vã. Minh Hân đứng
nép ở một bên cổng chờ đợi. Không bao lâu sau thì Nguyên Hạo đỗ xe trước mặt,
cô mỉm cười rồi mở cửa vào trong. Lúc này, người đã về hết, ngôi trường lại vắng
lạnh tối tăm. Tuấn Lâm không biết vì sao vẫn còn ở trong. Lúc Minh Hân lên xe
Nguyên Hạo là lúc cậu cũng đánh xe ra khỏi trường, thấy cảnh đó cũng không mấy
ngạc nhiên. Cậu thầm nghĩ: “Đó là Hoàng Huy Khang hay sẽ là Trần Nguyên Hạo,
hay sẽ là một vệ sĩ hoặc tài xế nào đó?! Em là tiểu thư cơ mà!”. Không rõ là một
câu tự vấn hay một câu cảm thán, cậu nhếch miệng cười rồi lao vù đi.
Sáng
sớm khi thức dậy, Minh Hân theo thói quen xuống bếp. Cô sẽ lại có một bữa sáng
giản dị với bánh mì và cà phê đen nóng. Hôm nay, căn bếp có thêm Nhật Thiên, vị
khách và cũng là thành viên mới của nhà cô.
Nhật Thiên thấy cô thì khách sáo bảo:
–
Chào Minh Hân.
– Chào anh. – Minh Hân đáp.
Cô quen nhanh với sự có mặt của Nhật Thiên
trong nhà. Tự nhiên ngồi xuống ghế, xung quanh dĩ nhiên có cả Huy Khang và
Nguyên Hạo. Dì Ba như thường lệ bưng tới cho Minh Hân một ly cà phê nóng và một
phần bánh mì khá lớn, Minh Hân thích thú nhận lấy.
Nhật Thiên thấy vậy liền cười bảo:
– Cô có sở thích này sao Minh Hân?
Minh Hân lịch sự gật đầu nhưng không đáp.
Nhật Thiên lại cười bảo:
– Thành phần chủ
yếu của cà phê là cafein. Nghiên cứu thực tế trên chuột bạch cho thấy, nếu dùng
cà phê đen kéo dài liên tục, cafein có thể gây mệt mỏi, suy nhược, làm gia tăng
nguy cơ bệnh lý tim mạch, huyết áp, viêm loét dạ dày, tá tràng… Những người có
nguy cơ đầu tiên là những người có thói quen chỉ dùng một ly cà phê để thay cho
bữa ăn sáng. Bữa ăn sáng là một bữa ăn chính cần thiết, cung cấp 30-40% nhu cầu
năng lượng hằng ngày của cơ thể, phục vụ cho buổi làm việc kéo dài đến bốn –
năm giờ với một cường độ lao động cao. Cô nên chú ý một chút.
Nghe Nhật Thiên thao thao trình bày, Minh
Hân nheo mắt nhìn cậu bảo:
– Anh hình như bị bệnh nghề nghiệp rất nặng
thì phải!?
Nhật Thiên nhún vai trả lời:
– Điều đó đôi khi lại rất tốt! Cô không thấy
vậy sao?
– Không. Rất phiền. – Minh Hân thẳng thừng
nói. – Điều anh nói chắc là đúng nhưng tôi không sẽ không chết sớm đâu, anh khỏi
lo!
– Xem phản ứng của cô thì có lẽ trước kia
không ai nhắc nhở cô rồi. – Nhật Thiên bỗng quay sang Huy Khang cười tinh quái
bảo. – Có phải vậy không Huy Khang?
Huy Khang chỉ hơi cười không trả lời. Thái
độ đó của cậu khiến Minh Hân bỗng thấy bực mình. Cô đứng phắt dậy lãnh đạm nói:
– No rồi!
Nói rồi, cô quay người rời khỏi bàn ăn. Được
nửa bước thì bỗng nghĩ lại điều gì đó, liền quay lại, lấy ly và phê trên bàn uống
một hơi cạn sạch, trong khi đôi mắt cứ nhìn Nhật Thiên như thách thức. Không những
thế, cô còn lấy chiếc bánh mì trên bàn ngoạm một miếng thật lớn rồi để nó trở lại.
Lần này, cô quay người đi hẳn.
Huy Khang, Nguyên Hạo và cả Nhật Thiên đều
đang đứng hình trước Minh Hân. Nhật Thiên quay sang Huy Khang nói:
– Khang, đã có ai dám hỏi cưới cô gái này
chưa vậy?
Huy Khang và Nguyên Hạo đều bật cười, Huy
Khang đáp:
– Đã bảo cho anh mà!
Nhật Thiên nghe vậy liền làm bộ sợ hãi, giật
nảy mình rồi sụt cổ lại và không đáp.
Nguyên Hạo vớ lấy một trái táo trên bàn,
ném về phía Nhật Thiên và bảo:
– Đồ cúng đấy! – Rồi anh cười cười.
Nhật Thiên dễ dàng né tránh rồi bắt lấy
trái táo, anh cắn một miếng ngon lành,
nhìn hai người kia và cười.
Khánh Ân vừa xuống khỏi xe buýt thì lập tức
chạy về khu nhà hội trường, hôm qua cô đã nhận được thông báo về buổi tập trung
này, không biết có việc gì quan trọng. Nghĩ rồi, đôi chân cô bước nhanh hơn.
Phòng hội trường rộng lớn dùng trong các
buổi hoạt động ngoại khóa chung của toàn trường, được trang bị nhiều thiết bị
hiện đại cần thiết, hệ thống âm thanh loa đài được lắp đặt gọn gàng xung quanh
bốn phía, đảm bảo chất lượng nắm bắt âm thanh của tất cả mọi người, sân khấu được
trang bị rộng rãi, cao và nổi bật.
Đã có khá nhiều sinh viên có mặt, Khánh Ân
chọn cho mình một chỗ ở khu cuối cùng. Một người thấy cô thì ra hiệu cho một
người khác ở gần cánh cửa đóng lại. Khánh Ân ngoảnh lại nhìn mới phát hiện, cô
là người trễ giờ nhất. Do đó càng tò mò hơn về chuyện tập trung đột xuất này,
nó chắc hẳn là một việc quan trọng nên sinh viên mới tới sớm vậy. Vì hôm trước
Khánh Ân vội vã về ngay nên chỉ có thể nhận thông báo của nhà trường từ hệ thống
email. Đúng lúc này, hội nghị chính thức bắt đầu, Khánh Ân cắt dòng suy nghĩ, tập
trung lên phía khán đài.
Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình,
thầy hiệu trưởng là người lên phát biểu ý kiến. Thầy nhìn toàn thể mọi người một
lượt rồi mới bắt đầu nói:
– Tình hình trước mắt có lẽ các bạn cũng
đang thấy rõ, vấn đề việc làm cho sinh viên sau khi tốt nghiệp là nỗi lo chung
của sinh viên và các nhà trường đại học trong cả nước. Ban giám hiệu nhà trường
cũng đã đề ra nhiều phương hướng khắc phục, nhưng hiệu quả chỉ được một phần
nào đó.
Cho tới vài ngày trước, ban lãnh đạo nhà
trường đã may mắn nhận được thư mời hợp tác của một tập đoàn đa quốc gia rất lớn
trong nước – Kỳ Lâm, họ muốn tuyển một số sinh viên trường ta vào làm việc
trong tập đoàn. Thông qua một số hội nghị bàn về vấn đề này, cá nhân tôi thấy
đây là một cơ hội tốt cho sinh viên, vì vậy, tôi đã đề xuất trước hội đồng đưa
chương trình này công khai tới các sinh viên khá giỏi trong toàn trường, giúp
các bạn có một cơ hội việc làm ngay từ bây giờ.
Tất nhiên đây cũng chỉ là một chương trình
mang tính chất giới thiệu việc làm, nhưng tôi hy vọng trong quá trình làm việc
với ban đại diện của Kỳ Lâm, các bạn hãy thể hiện mình là những sinh viên tiêu
biểu nhất, là bộ mặt của trường ta trước những vị khách quý, được không nào?
Lời thầy vừa dứt, bên dưới vỗ tay rầm rầm
thay cho câu trả lời. Thầy hiệu trưởng khẽ mỉm cười hài lòng rồi rời khỏi khán
đài. Ngay sau đó là sự trở lại của người dẫn chương trình – một giảng viên trẻ
tuổi:
– Vâng, và để chào mừng những vị khách đến
từ Kỳ Lâm, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay thật lớn chào đón đại diện tập
đoàn Kỳ Lâm – cô Vương Hạnh Du lên ra mắt và phát biểu vài lời. Xin mời cô!
Mọi ánh mắt trong hội trường lúc này đều
hướng về phía ghế danh dự. Hạnh Du từ từ đứng lên, điềm nhiên bước lên sân khấu.
Bộ váy đen bằng vải ren ôm sát người, đôi giày cao gót màu đỏ bóng loáng trông
thật bắt mắt. Toàn thân cô toát lên vẻ điệu đà, cao sang và quyền quý.
Hạnh Du đứng trước micro, khẽ nở một nụ cười
và nói:
– Đầu tiên, cho phép tôi được gửi lời chào
trân trọng nhất tới tất cả mọi người đang có mặt ở đây!
Nói rồi, cô cung kính cúi đầu trước mọi
người.
Cô gái trẻ xinh đẹp ngay từ đầu đã cuốn
hút tất cả ánh nhìn của mọi người, nay thêm lời chào trang trọng như vậy, ai nấy
cũng đều không kiềm chế được lại vỗ tay ào ào khiến không khí càng thêm rầm rộ.
Khánh Ân thì đang bất ngờ trước sự hiện diện của Hạnh Du, cô cảm thấy cô gái
này có đôi phần quen quen.
Hạnh Du ngẩng đầu, mỉm cười và nói tiếp:
– Tôi là Vương Hạnh Du – đại diện cho tập
đoàn Kỳ Lâm. Chúng tôi đến đây với hy vọng có thể giải quyết phần nào nỗi lo về
việc làm cho các bạn.
Kỳ Lâm chúng tôi là một tập đoàn cường thịnh.
Tôi nói câu đó không phải là quảng bá hay tự phụ. Đó là sự thật và tôi – với tư
cách là một thành viên của Kỳ Lâm, tôi thực sự tự hào về điều đó. Và tôi chắc rằng,
mọi người ở đây, những người đã tìm hiểu, hoặc đã nghe qua thông tin, nói chung
là đã biết tới Kỳ Lâm đều có thể khẳng định điều tôi vừa nói.
Để có được nền tảng tồn tại vững chắc,
chúng tôi luôn đòi hỏi tài năng, lòng nhiệt tình, nhiệt huyết của mỗi nhân viên
đối với công việc cũng như với tập đoàn. Tôi biết 200
người trước mắt tôi đây là những sinh viên ưu tú nhất của nhà trường. Nhưng
trong số những người ưu tú, chúng tôi cần những người ưu tú nhất. 25%. Chúng
tôi hy vọng 50 người xuất xắc nhất trong số các bạn có thể sẵn sàng gia nhập Kỳ
Lâm, góp sức mình vào việc xây dựng một Kỳ Lâm hùng mạnh hơn nữa trong tương
lai.
Nếu các bạn thực sự có sức, có lòng, Kỳ
Lâm xin đảm bảo bạn sẽ có một công việc phù hợp như bạn hằng mong ước, sẽ có những
quyền lợi ưu ái nhất.
Đám đông nghe tới đây đã bắt đầu có những
tiếng xì xào lớn nhỏ, Hạnh Du thấy vậy bèn dừng lời, khe khẽ quan sát phía dưới.
Bỗng ánh mắt cô dừng lại ở chỗ Khánh Ân – cô gái ngồi im lặng dưới cuối dãy,
trong lòng cô có chút ngạc nhiên nho nhỏ.
Được một lát, tiếng xì xầm cũng nhỏ dần, Hạnh
Du nghĩ nhiệm vụ của mình xem như đã có thể kết thúc, cô tiếp tục nói:
– Phía chúng tôi và nhà trường đã có những
cuộc họp bàn, trao đổi, cũng đã có những văn bản nêu rõ chi tiết chương trình,
mong rằng nhà trường có thể giúp đỡ chúng tôi phổ biến chi tiết nội dung của
chúng và các bạn sinh viên sẽ tích cực tìm hiểu, thảo luận và cho chúng tôi những
đóng góp quý báu. Xin cám ơn!
Hạnh Du lần nữa cúi đầu trước mọi người,
sau đó rời khán đài, trở về chỗ của mình, khẽ ra hiệu với người tài xế hay đi
cùng mình. Anh ta hiểu ý, lấy túi xách cho cô. Hạnh Du qua bắt tay với vài người
trong ban giám hiệu, rồi cùng người tài xế đi ra cửa.
Hạnh Du đi tới phía cuối dãy, khá vắng người,
đứng đó. Người tài xế không hiểu cô định làm gì những vẫn ngoan ngoãn theo sau.
Tại một phòng làm việc sang trọng của Kỳ
Lâm, ông Vương Đức Long khẽ cười khi thấy hình ảnh của Hạnh Du trong buổi lễ được
thu lại trên màn hình chiếc laptop. Vương Văn Hoàng nói:
– Có mỗi việc tuyển một đội quản lý nhà
hàng và tiếp tân, thế mà nó nói cứ như mời về làm giám đốc ấy!
Vương Đức Long đáp:
– Đừng chê em con, chắc chắn ở cả những việc
nhỏ nhất, đó là một trong những yếu tố quyết định thành công đấy!
Vương Văn Hoàng gật đầu ra trò hiểu. Vương
Đức Long bỗng nói:
– Chuyện ở khách sạn hôm đó, con thực sự
làm ba thất vọng, thằng đó lại thoát nữa!
Vương Văn Hoàng nghe vậy có vẻ tức giận nhưng làm bộ biết lỗi bảo:
– Chúng ta đã mạo hiểm thực hiện một kế hoạch
rất hoàn hảo, vốn đã nắm chắc phần thắng, vạch trần Vương Tuấn Lâm, nhưng từ
đâu lại chui ra một con nhóc, chúng nó còn dễ dàng ra khỏi khách sạn một cách
an toàn. Con thật tức chết!
– Đừng nóng con trai! Ba còn đây, thằng Tuấn
Lâm chắc chắn chưa bỏ cuộc đâu. Sẽ có lúc chúng ta tóm gọn cả nó và con nhãi
kia rồi xử một thể.
Vương Văn Hoàng đăm đăm nhìn xa, nghĩ tới
ngày đó chăng…
Hạnh Du đợi đã khá lâu, hội nghị bên trong
vẫn chưa kết thúc, chưa có người nào đi ra. Hạnh Du vẫn giữ thái độ điềm nhiên
đứng đợi. Người tài xế thấy vậy bèn lấy can đảm hỏi:
– Cô đang chờ ai sao ạ?
Hạnh Du quay sang nhìn anh ta nói:
– Cô
gái anh va phải hôm đó, còn nhớ chứ? Cô ấy nằm trong top 200.
Người kia nghe vậy không thể hiện cảm xúc
gì. Anh ta đáp:
– Cô muốn giúp cô ta vào tập đoàn sao?
Đúng là hôm đó tôi vô ý quá nhưng theo tôi cô không cần phải giúp cô ta đâu. Kỳ Lâm cần những người thực sự
có năng lực.
Hạnh Du khẽ cười bảo:
– Làm sao anh biết cô ấy không có năng lực?
Tôi không muốn mắc nợ ai, dù là chuyện nhỏ nhất, đặc biệt với người xa lạ.
– Nhưng tôi không cảm thấy cô nợ cô ta…
Anh ta chưa nói xong thì đã nhận được ánh
nhìn khó chịu của Hạnh Du, liền im bặt.
Vừa lúc đó, cánh cửa hội trường bật mở, tiếng
ồn ào vọng ra hòa theo tiếng bước chân của đoàn sinh viên. Hạnh Du chú ý quan
sát tìm kiếm Khánh Ân, rồi cũng thấy Khánh Ân đang kéo lại dây túi xách trên
vai, bước sau cùng. Khi Khánh Ân chuẩn bị bước xuống cầu thang, Hạnh Du liền bước
tới gần và lên tiếng:
– Xin chào!
Khánh Ân nghe tiếng gọi thì quay sang, Hạnh
Du mỉm cười nói tiếp:
– Hy vọng cô còn nhớ tôi!
Khánh Ân lịch sự gật đầu rồi đáp:
– Cô Vương Hạnh Du – đại diện tập đoàn Kỳ
Lâm. Chào cô!
– Còn gì nữa? – Hạnh Du hơi nheo mắt hỏi.
Khánh Ân ngập ngừng đôi chút rồi khẽ nói:
– Ừm…chúng ta từng gặp một lần ở trước cổng
trường.
Hạnh Du lúc này mới bật cười:
– Tôi chính là đang chờ câu này.
Khánh Ân thấy vậy thì cũng cười. Nhìn xung
quanh thấy không còn ai, Khánh Ân bỗng nhìn Hạnh Du hỏi:
– Cô ở đây nãy giờ là chờ tôi sao?
Hạnh Du nghe vậy tỏ vẻ ngạc nhiên, quay
sang người tài xế bên cạnh nói:
– Thấy chưa? Tôi đã nói cô ấy không tầm
thường mà!
Hạnh Du lại nhìn Khánh Ân nghiêm túc nói:
– Thực ra tôi có một đề nghị dành cho cô!
Cô nghĩ sao nếu mình là một trong số 50 người tôi vừa đề nghị trong buổi lễ!?
– Cô
làm vậy là để xin lỗi tôi chuyện hôm đó sao?
Hạnh Du không khỏi ngạc nhiên lại nói với
người tài xế:
– Cô ấy thật sự không tầm thường! Tâm tư của
tôi đều bị đoán trúng.
Khánh Ân nghe Hạnh Du nói thì chợt cười:
– Cảm ơn đề nghị của cô, Hạnh Du. Nhưng
tôi nghĩ năng lực của mình không thể vào làm tại một tập đoàn lớn như vậy được.
Tôi mới là sinh viên năm hai thôi!
Hạnh Du càng tỏ ngạc nhiên, nói:
– Ồ… Sinh viên năm hai đã có thể lọt vào
top 200, cô thực sự rất xuất sắc! Vậy còn nói…
– Cảm ơn cô đã đánh giá cao tôi. Tôi thực
sự nghĩ mình còn rất non nớt nên chuyện đó…có lẽ không thể đâu! Còn có rất
nhiều tài năng khác, hy vọng sẽ giúp nhiều cho cô!
Hạnh Du nghĩ rằng, bất kỳ ai, nếu đã nỗ lực
học tập, đều sẽ mong muốn có một trường làm việc tốt, nên việc vào được Kỳ Lâm
sẽ là mong ước của nhiều người. Nhưng cô gái trước mặt cô thì không. Có thể cô ấy
cũng rất muốn, nhưng lại đang nghi ngờ vào khả năng của mình. Hạnh Du không phải
người cố chấp, thấy Khánh Ân nghiêm túc từ chối, cô bèn nói:
– Nếu vậy tôi cũng không ép, nhưng dù sao
tôi cũng mong rằng cô sẽ suy nghĩ đến chuyện đó. Không nói tới lỗi lầm gì thì
tôi cũng không muốn bỏ lỡ một tài năng như cô.
– Thực sự tôi rất cám ơn vì cô xem trọng
tôi như vậy. Như vậy có được không, khi tôi học hết năm ba, kiến thức nhiều hơn
chút, nếu lúc đó cô còn cần tới tôi thì tôi xin được góp chút sức nhỏ của mình
cho Kỳ Lâm. Cô thấy sao?
Hạnh Du đáp:
– Cô thực sự rất khá! Tôi luôn luôn chào
đón cô! – Vừa nói Hạnh Du vừa mở túi lấy cuốn sổ tay ghi số di động của mình
vào và đưa cho Khánh Ân, nói:
– Tôi sẽ chờ điện thoại của cô!
Khánh Ân cầm lấy mảnh giấy, nghi ngợi một
chút rồi nhìn Hạnh Du nghi ngại bảo:
– Tôi cứ nghĩ cô sẽ đưa tôi một tấm danh
thiếp.
Hạnh Du bật cười bảo:
– Tôi không giữ chức vụ gì cả thì dùng
danh thiếp làm gì?
– Vậy…
– Vậy tại sao tôi lại làm đại diện cho cả
tập đoàn ấy hả? – Hạnh Du bình thản giải thích: – Nói một cách dễ hiểu thì…chủ
tịch tập đoàn Kỳ Lâm là anh họ tôi.
Khánh Ân ngạc nhiên nhìn cô, thực sự thì
nhìn dáng vẻ của Hạnh Du, Khánh Ân cũng đã nghĩ rằng cô là người cao sang quyền
thế.
– Còn một chuyện…tôi chưa biết tên cô.
Khánh Ân liền trả lời:
– Tôi là Khánh Ân.
–
Chúng ta làm bạn được chứ!
Khánh Ân mỉm cười dịu dàng nhìn Hạnh Du. Hạnh
Du đưa bàn tay ra trước chờ nắm.
Khánh Ân hơi e ngại nhưng cũng nắm lấy:
– Tất nhiên rồi!
Ngôi nhà của Tuấn Lâm sang trọng hiện đại
nhưng lúc nào cũng trong trạng thái im ắng, vắng lặng, thiếu vắng âm thanh giống
như sự thiếu vắng niềm vui và hạnh phúc.
Ông Kính Luật khẽ đẩy cánh cửa như sợ chỉ
một âm thanh phát ra sẽ làm xao động cả thế giới yên tĩnh trong phòng. Ông thấy
Tuấn Lâm đang thư thái ngồi trên chiếc ghế tựa, hướng mặt ra ngoài trời, tay
đang xoay xoay một chiếc di động. Ông đã tưởng đó là di động mới của cậu nhưng
chú ý vài lần thì thấy, cậu hay để nó trong ngăn kéo chứ không mang theo người.
Nhìn vào chiếc bàn gần đó có chiếc di động của Tuấn Lâm, ông càng không khỏi nảy
sinh bao nghi vấn.
Ông khẽ bước tới bên Tuấn Lâm, đứng cách cậu
chừng năm bước chân, khẽ cúi đầu và nói:
– Thưa cậu, ông Vương đang tiến hành tìm
kiếm một nhóm người về bổ sung và thay thế cho đội quản lý và tiếp tân. Đối tượng
là những sinh viên giỏi tại trường Quản Trị. Việc này do cô Hạnh Du đảm nhiệm.
Tuấn Lâm không quay lại, cậu vẫn xoay xoay
chiếc di động, con gấu trúc bằng bông lắc lư qua lại liên tục. Ông Kính Luật biết
cậu đã ghi nhận hết những thông tin từ ông. Đưa mắt theo từng chuyển động của
con gấu nhỏ, ông nghĩ ngợi giây lát rồi đánh bạo hỏi:
– Thưa cậu, thực sự thì tôi cảm thấy rất tò
mò về chiếc di động này. Cậu đã cầm nó mỗi khi một mình. Tôi…
Ông chưa nói hết câu thì Tuấn Lâm chợt
xoay người lại khiến ông hơi giật mình. Tuấn Lâm hơi cười, nhìn ông rồi khẽ
nói:
– Ông nói có phải là số mệnh không?
Tôi…quen biết với Hoàng Minh Hân.
Ông Kính Luật nghe xong hơi sững người, nhìn
thẳng vào Tuấn Lâm thay cho ý hỏi. Tuấn Lâm đứng dậy, một tay cho vào túi quần,
bước về phía chiếc bàn vi tính, vừa đi cậu vừa nói:
– Một lần tới trường, có một cô nữ sinh đã
nhờ xe của tôi vì bị muộn học, vậy mà khi tôi vào nhận lớp lại chẳng nhận ra
tôi. Khi tôi xuất hiện ở căng tin của trường vào giờ nghỉ trưa, cô ấy đã rất tự
nhiên trò chuyện với tôi. Cũng chính là cô ấy, đã thẳng thắn chất vấn tôi về việc
tôi 22 tuổi thì làm sao có thể làm giáo viên hóa học. Một cô gái bướng bỉnh
nhưng rất khảng khái, cứng đầu, cô ấy sẽ không bao giờ nhận lỗi nếu không phải
do mình.
Tuấn Lâm đi tới bàn làm việc, ngồi xuống
ghế, hơi ngước nhìn ông Kính Luật nói tiếp:
– Vào ngày tôi lấy dữ liệu ở trong trường,
chính cô ấy đã bắt gặp tôi. – Cậu hơi lắc đầu – Tất nhiên là không nhận ra tôi,
hơn nữa còn tỏ ra sợ hãi và bỏ chạy, kết quả là… – Cậu giơ chiếc di động của
Minh Hân lên trước mắt ông Kính Luật -…bỏ quên cái này.
Ông Kính Luật nghe nói đã lơ mơ đoán ra gì
đó nhưng lại không dám chắc chắn. Ông chăm chú nhìn Tuấn Lâm chờ nghe tiếp:
– Ông nghĩ gì nếu danh bạ trong chiếc điện
thoại này xuất hiện những cái tên như “Anh Hạo”, “Chú”,
“Ông nội”, mà không hề có “Ba” hay “Mẹ”? Và những
con số đi kèm với chữ “Chú” trùng khớp với số di động của Hoàng Huy
Khang?
Nói xong, Tuấn Lâm hơi nhướn mày nhìn Kính
Luật chờ phản ứng của ông.
Ông Kính Luật không tỏ ra ngạc nhiên, ông
bình thản đáp:
– Nói vậy nghĩa là cô nữ sinh đó là Hoàng
Minh Hân. Cậu đã quen biết cô ta từ trước nhưng chính cậu cũng không nhận ra.
Và chiếc di động này là của cô ấy.
Tuấn Lâm cười nhẹ và tiếp:
– Cách đây khá lâu, lúc Vương Văn Hoàng tặng
tôi một viên đạn vào cánh tay, tôi đã chạy vào một quán bar trong hẻm, một cô
gái trong đó đã giúp tôi thoát nạn. Lần trở lại bar đó, tôi thấy cô ấy bị một bọn
côn đồ đường phố lôi đi, và tôi đã theo họ, miệng vết khâu chưa lành vì tôi
đánh nhau nên đã rách. Lúc một tên cầm gậy bước tới từ phía sau, chính cô ấy đã
nhận nó thay tôi. – Tuấn Lâm hồi tưởng lại thì chợt cười ngây ngô. Cậu lại nói:
– Tôi biết cô ấy đau, nhưng miệng vẫn cứ cười tươi khích lệ tôi. Tôi tới bar đó
nhiều hơn, cứ vô thức tìm kiếm cô ấy, quan sát cô ấy trên giàn nhạc, trên quầy
bar, và thực sự tôi đã phải đi hết bất ngờ này tới bất ngờ kia trước những
chiêu trò tinh quái cô ấy sử dụng với những tên xấu ở đó…
Ông Kính Luật lặng yên nghe từng lời Tuấn
Lâm. Tuy ông hơi bất ngờ trước việc Tuấn Lâm hôm nay bỗng nhiên thổ lộ tâm sự,
việc mà trước đây ông chưa từng thấy, nhưng trong lòng ông lại là một sự vui mừng
khó mà diễn tả, cậu chủ của ông, thực ra vẫn không hề đánh mất đi con người thật
của mình.
Tuấn Lâm vẫn nói đều đều:
– Không ít khi tôi đã theo cô ấy từ trường
tới đó…
Ông Kính Luật nghe tới đây liền mở rộng
hơn đôi mắt nhìn Tuấn Lâm, miệng hơi ngập ngừng:
– Cậu nói vậy không lẽ, cô gái đó cũng
là…
-…vẫn là cô ấy – Hoàng Minh Hân. – Tuấn
Lâm tiếp lời ông.
Bây giờ ông Kính Luật mới thực sự cảm thấy
bất ngờ. Hoàng Minh Hân trong mắt ông, thật quá khó hiểu!
– Vài hôm trước ở khách sạn, cha con Vương
Đức Long đã kỳ công xây dựng lên kế hoạch đó, bọn họ chắc chắn đã rất tự tin
nhưng đáng tiếc cho họ, mạng tôi vẫn chưa tới lúc tận, lại là cô ấy – cô gái
tên Hoàng Minh Hân không nguyên không do xuất hiện, lái mọi chuyện lệch theo hướng
khác, đập vỡ hoàn toàn kế hoạch của bọn họ, lại cứu tôi khỏi một bàn thua trông
thấy.
Ngoài cửa, bà Giang Bội Giao – mẹ Tuấn Lâm
đã đứng đó khá lâu, cuộc nói chuyện của hai người bên trong bà đã nghe thấy.
Không quá nhiều nhưng là đủ cho những gì bà muốn biết. Tiếng của Tuấn Lâm vẫn vọng
ra từ bên trong:
– Tôi…thực không biết phải hình dung cô
gái này thế nào nữa!?
Tay bà run run, ly sữa nóng trên tay sóng
sánh. Mọi chuyện Tuấn Lâm đã biết hết, vì sao giấu bà? Vì sao không nói gì với
bà về chuyện đó? Bà không thể tìm cho mình một giả thiết nào cho câu trả lời!
Hít một hơi thật sâu và thở ra, bà lấy lại
vẻ bình tĩnh như thường. Gõ cửa phòng, bà khẽ gọi:
– Lâm! Mẹ vào nhé!
Nói rồi bà khẽ vặn cửa bước vào. Ông Kính
Luật thấy bà lập tức cúi đầu cung kính. Bà không đáp chỉ khẽ gật, quay sang Tuấn
Lâm mỉm cười nói bằng giọng ngọt ngào:
– Bận bịu thế sao con trai, mẹ thấy con nhịn
bữa trưa nên pha một ly sữa nóng cho con này!
Tuấn Lâm nhìn mẹ mình tay bưng ly sữa đang
bước chậm tới gần, liền quay sang nhìn ông Kính Luật như ngầm ra hiệu, ông gật đầu
hiểu ý rồi rời ra khỏi phòng, trả không gian riêng cho mẹ con cậu.
Bà Bội Giao đặt khay xuống bàn, nhẹ nhàng
nâng ly sữa chìa trước mặt Tuấn Lâm. Tuấn Lâm hết nhìn cái ly rồi lại nhìn bà.
Cậu nói:
–
Con biết mẹ đã nghe hết rồi! Mẹ xem, ly sữa vốn rất nóng mà giờ nó sắp nguội lạnh
rồi, chứng tỏ mẹ đã đứng đợi ngoài cửa rất lâu phải không?
Bà Bội Giao đặt lại ly sữa xuống khay,
quay người đi. Sau vài giây bà mới lên tiếng:
– Phải. Dù muốn hay không mẹ cũng đã nghe
hết rồi. Nhưng mẹ tin con trai mẹ giấu mẹ là có lý do đúng không? Mẹ tin sẽ có
lúc con chủ động nói ra hết đúng không?!
Tuấn Lâm khẽ nói:
– Mẹ, con không muốn giấu mẹ bất cứ điều
gì cả, chỉ là con cảm thấy đây chưa phải lúc. Minh Hân, cô ấy còn nhỏ, cô ấy lại
rất trong sáng thánh thiện, con thực không muốn cô ấy trở thành quân bài bị các
bên lôi kéo.
Bà Bội Giao chợt quay người lại:
– Đừng nói với mẹ là…con có tình cảm với
con bé đó đấy!
Tuấn Lâm vội lắc đầu:
– Con chỉ không muốn một cô gái trẻ như
Minh Hân lại vướng vào những toan tính, mưu đồ, tranh đoạt, cô ấy không đáng bị
như vậy mẹ à! Cứ cho là cô ấy về bên chúng ta, chính con cũng không tự tin rằng
mình có thể bảo vệ cho cô ấy.
Cả hai người im lặng một khoảng, sau thì
bà Bội Giao lên tiếng:
– Uống sữa đi cho đỡ đói con! Mẹ về phòng đây!
Nói rồi, bà bước ngay về phía cửa ra. Mở
cánh cửa, chực bước ra ngoài, bà chợt quay lại khẽ mỉm cười nói với Tuấn Lâm:
– Hãy làm những gì lý trí nhắc nhở con phải
làm, nhưng cũng đừng vì thế mà làm tổn hại tới tình cảm trong trái tim, như vậy
sẽ rất đau. Nhớ nhé con trai!
Tuấn Lâm nhìn theo phía cửa đã khuất bóng
bà, trong lòng lại là những trăn trở riêng của cậu. Khẽ nhắm mắt lại như tự thưởng
cho mình vài giây nghỉ ngơi, Tuấn Lâm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đường phố lại tấp nập như thường lệ vào giữa
giờ cao điển buổi sáng. Chuyến xe quen thuộc đưa Minh Hân tới trường. Ai đó
trong xe mở một bản nhạc buồn khiến Minh Hân tâm tư bỗng lặng xuống. Những gì đang
diễn ra trong cuộc sống của cô, không có gì to tác hết, nhưng không ít lần lại
khiến cô bù đầu với những nghĩ suy vu vơ ngược hướng trong lòng.
Những ngày cuối kỳ học, việc học có đôi
chút nhẹ nhàng. So với những bạn cùng khóa suốt ngày tối mắt tối mũi vào việc
ôn tập và chạy đua kiến thức chuẩn bị cho những kỳ thi quan trọng, Minh Hân lại
chọn cho mình một lối sống tự do, sử dụng thời gian vào những việc mình muốn.
Cô thiết nghĩ, điều đó sẽ giúp cô có hứng thú với việc đang làm hơn là trù ép bản
thân theo kiểu dập khuôn gò bó. Âu đó cũng là gợi ý về một quan niệm sống khác
cho chúng ta.
Hôm nay Minh Hân báo bệnh xin nghỉ tiết cuối
của buổi học thêm. Tựa người vào nóc tum trên sân thượng, Minh Hân nhắm mắt tận
hưởng những ngày ấm áp ít ỏi. Mới chợp mắt một lát đã tan trường, Minh Hân vội
vã chạy xuống để về, vừa chạy vừa nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên tay, Minh Hân biết
mình sẽ phải chờ chuyến xe sau rồi, cô đã trễ mất vài phút.
Thư đang đứng ở trạm xe đối diện, tay ôm một
sấp giấy tờ và vài cuốn sách, trông cô có vẻ lo lắng, hình như cô cũng đang chờ
xe.
Một chiếc moto có hai nam thanh niên chạy
qua chỗ Thư. Nó đã vụt qua một đoạn nhưng hai tên đó lại dừng xe, quay lại chỗ
Thư khi phát hiện ra cô. Hai tên đó lao hẳn xe lên khu vực vỉa hè, tiến sát Thư.
Thư nhìn bọn họ vẻ sợ hãi.
– Có duyên nhỉ em gái! Ông anh của em khi
nào mới trở lại với cuộc đua đây?
Thư hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Một tên thấy vậy thì làm vẻ thích thú bước
theo cô:
– Đã bảo không gặp được ông anh thì bọn
anh sẽ tới trường tìm cô em mà! Phải giữ lời chứ! Cứ nghĩ bọn anh đến muộn,
không ngờ vẫn được gặp em ở đây!
Thư lúc này mới lắp bắp nói:
– Mấy người bỏ qua cho chúng tôi không được
sao? Không phải anh hai tôi, các người vẫn có thể đua với người khác mà!
Tên đó nhếch miệng cười bảo:
– Em đúng là có học! Nói chuyện có lý thật!
Nhưng em không biết cái gì gọi là “luật” đúng không? Không có lệ chơi
nửa chừng rồi bỏ chạy đâu!
Rồi hắn nhìn Thư nở nụ cười nham nhở:
– Anh trai không ra mặt…hay thôi để em
gái thay thế cũng được!
Thư nghe nói thì đã thừa hiểu ý đồ nham hiểm
của chúng. Đường phố xế chiều khá vắng vẻ, Thư thấy vậy càng tỏ ra hoảng sợ hơn,
đôi chân cô tiếp tục lùi sau, hai kẻ xấu cũng bước nhỏ từng bước theo cô.
Minh Hân ra tới ngoài đường, đứng từ bên
này có thể thấy Thư đang gặp rắc rối với bọn chúng. Cô đôi phần đoán ra được đó
là việc gì. Không một chút do dự, cô nhìn quanh rồi xốc lại ba lô chạy sang đường,
chạy tới chỗ đó.
Tới nơi, Minh Hân chen người vào giữa, một
tay đẩy tên đó ra. Cô oai phong hất hàm quát:
– Muốn làm gì ở đây?
Hai tên kia nhìn thấy cô gái nhỏ có thái độ
như vậy thì tỏ ra khinh thường mà nở một nụ cười nhạt. Rồi chúng nhìn qua nhìn
lại hai cô gái và nói với Minh Hân:
– Cô em còn đẹp hơn cả nhỏ này!
Cô nhếch miệng trước lời khen của tên đó,
vẫn giọng lạnh lùng, cô hất mặt vào Thư nói:
– Bạn tôi. Cần gì?
Một tên đáp:
– Nếu em muốn biết thì đi theo bọn anh.
Anh kể cho!
Minh Hân hơi bĩu môi khinh bạc:
– Khỏi. Mọi chuyện tôi đã biết hết rồi. Giờ
muốn sao?
– Cô em nói chuyện cứ như đầu gấu ấy. Nếu
em đã biết rồi thì thế này – Hắn nhìn Thư – hoặc là tối thứ bảy ông anh em có mặt
cho trận cuối với 10 triệu tiền cược – Rồi hắn nhìn Minh Hân – hoặc cả hai em
theo anh hôm nay. Bọn anh rất sòng phẳng, nói, sẽ làm. – Vừa nói, tay hắn vừa đưa
lên nắm lấy cằm Minh Hân, cô cứ để yên không phản ứng. Hắn khẽ nói tiếp:
– Đó là điều giá trị nhất trong cuộc chơi.
Chờ hắn nói hết câu, Minh Hân nhìn hắn rồi
khẽ nhếch môi. Nhanh như cắt, cô túm lấy cổ tay hắn, xoay một vòng vặn mạnh ra
phía sau, đồng thời xoay cả người hắn lại. Tên đó bị bất ngờ thực sự. Cô nói
nhanh một câu:
– Không chỉ nói chuyện như đầu gấu, tao
còn có thể hành động như đầu gấu nữa đấy!
Tên kia thấy thế lập tức xông lên, nhưng
Minh Hân không muốn gây thêm chuyện, cô lấy tay còn lại chỉ vào hắn và nói:
– Xem ra các người cũng không phải bọn rác
rưởi đầu đường xó chợ. Vậy thì được, thứ bảy chắc chắn sẽ có người tới đua…cùng
với 10 triệu. Tôi nói, thì cũng sẽ làm, tôn trọng giá trị cuộc chơi.
Cô buông tên kia ra nói tiếp:
– Giờ chúng tôi về.
Không chờ xe buýt nữa, Minh Hân lập tức dẫn
Thư chạy men theo vỉa hè một đoạn để đón taxi. Hai tên kia nhìn nhau khẽ gật đầu
đồng ý rồi cũng lên xe chạy đi theo hướng của hai người Minh Hân. Khi đi qua họ,
tên ngồi đằng sau giơ ngón tay chỉ vào Minh Hân tỏ vẻ thách thức, Minh Hân
không chịu kém cũng vênh mặt nhìn theo.
Taxi dừng lại trước con hẻm nhà Thư, Minh
Hân định bảo bác tài chờ xe để chở cô về nhưng cô lại vừa hay nhìn thấy bảng điện
tử ghi giá tiền, cô biết trong túi mình có bao nhiêu, vì không đủ trả nếu đi tiếp,
đành thanh toán rồi xuống xe cùng Thư.
Thư nhìn Minh Hân ái ngại, cô không biết
nên nói gì.
– Minh Hân, chuyện này…bây giờ…
Minh Hân mỉm cười trấn an cô:
– Đừng lo, tớ có cách rồi. Cậu về nhà đừng
nói gì với mọi người, hãy gạ anh hai nói sơ qua về cuộc đua và địa điểm rồi báo
lại cho tớ, mọi chuyện còn lại tớ sẽ lo.
– Không. Cậu làm gì chứ? Tớ không thể để…
Minh Hân đặt tay lên vai Thư:
– Tớ có nói tớ đi đâu! Lúc nào cách của tớ
cũng là hay nhất. Tin tớ đi!
Thư vẫn tỏ vẻ ái ngại và lưỡng lự. Minh
Hân thấy vậy bèn cố thuyết phục thêm:
– Thư, tớ biết chuyện này không hề nhỏ với
cậu và anh hai, 10 triệu với gia đình cậu cũng không phải ít, thế nên, tớ xin cậu,
tớ có thể, hãy để tớ giúp lần này đi!
– Cậu nói đúng. Nhưng không lẽ…cậu có 10
triệu?
Minh Hân cười đáp:
– Đã bảo tớ có thể mà! Tớ xin hứa không ăn
trộm, không ăn cướp, cũng không ăn xin được chưa? Chờ đi, tớ sẽ xử êm vụ này!
Cô chợt nhìn Thư tinh quái bảo:
– Xong lần này, tớ sẽ phải nghĩ xem nên nhờ
cậu giúp gì đây!?
Thư nghe cô đùa thì đã tám chín phần yên
tâm, nhìn Minh Hân gật đầu tin cậy. Minh Hân vì thế thấy nhẹ nhõm hẳn. Minh Hân
bỗng hỏi:
– Mà…sao cậu lại ở lại muộn vậy, để bọn
chúng bắt gặp?
Thư chìa đống tài liệu ra và đáp:
– Tớ lấy tài liệu tổng ôn. Thế còn cậu,
nói mệt nên nghỉ mà!?
Minh Hân bất ngờ bị hỏi nên hơi chột dạ.
Cô nói:
– Tớ ở phòng y tế mà!
Thư không nghi ngờ gì, tạm biệt Minh Hân,
cô đi vào nhà.
Minh Hân đi bộ một mình trên đường từ nhà
Thư về, có lẽ sẽ mất cả nửa giờ đi bộ. Cô thở dài ngao ngán. Nếu hồi sáng cô
không tặng một phần ăn cho một đứa trẻ ở đường, nếu lúc trưa không mua một chùm
bóng giúp một đứa bé thì có lẽ cô sẽ không phải đi bộ về thế này. Cô cũng có thể
đi taxi về rồi Huy Khang sẽ trả nhưng điều đó thật phiền phức, cô nghĩ thế mặc
dù tất cả đều là tiền của Huy Khang.
Phía trước không xa đã là nhà mình, Minh
Hân vui mừng bước nhanh hơn một chút. Bỗng nghe đằng sau có tiếng còi, Minh Hân
quay đầu lại thì thấy Nhật Thiên đang lái xe tới, anh đánh xe sát cô…
Trên xe, Nhật Thiên chợt hỏi:
– Cô thích cuộc sống như vậy sao? Huy
Khang, Nguyên Hạo hoặc bất cứ ai trong nhà đều luôn sẵn sàng đưa đón cô mà!
Minh Hân không trả lời mà bảo:
– Anh hình như rất quan tâm việc tôi thích
gì thì phải! Đồ ăn, thức uống và cả lối sống của tôi nữa!
Nhật Thiên liền cười bảo:
– Vì tôi thấy tò mò. Nó rất dị so với những
cô tiểu thư giàu có khác.
– Giàu có? Tôi chẳng kiếm ra lấy một xu
thì giàu có cái gì? Tiền không phải do mình kiếm ra, nếu sử dụng bừa bãi thì thật
xấu hổ!
Nhật Thiên nghe vậy liền khẽ nhìn sang
Minh Hân, anh nói bằng giọng trân thành:
– Huy Khang…thật may mắn vì có cô!
Minh Hân hơi mỉm cười nhìn anh.
Đúng lúc đó, chiếc xe rẽ vào cổng. Huy
Khang thấy cô đi ra từ xe của Nhật Thiên thì cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Sau bữa tối, Minh Hân về phòng đóng cửa.
Cô nghĩ mình nên suy nghĩ nghiêm túc chuyện của Thư. Minh Hân nghĩ mình đã có
quyết định. Cô cần một chiếc xe moto và khoản tiền 10 triệu. Dĩ nhiên việc này
cô sẽ giấu Huy Khang. Với cậu, những thứ này thật đơn giản nhưng cô làm sao nói
rõ với cậu đây? Xin sự giúp đỡ từ Nguyên Hạo thì cũng không có gì khác biệt.
Ông nội thì sao? Không. Điều đó thật điên rồ! Minh Hân thở dài rồi leo lên giường
ngủ. Cô sẽ có 5 ngày để xây dựng kế hoạch. Tự nhủ mình có thể, cô nhanh chóng
chìm vào giấu ngủ sâu.
Mây ngày tới Minh Hân chỉ chuyên tâm vào
việc tìm xe, nghĩ cách để có tiền, hoặc thi thoảng cô chơi game đua moto trên mạng.
Đình Phúc trước kia cũng đã chỉ qua cho cô những lý thuyết cơ bản về moto, nó đại
khái dễ hơn nhiều so với oto có rất nhiều chi tiết nhỏ, vô cùng phức tạp. Minh
Hân vì thế cũng đã phần nào nắm được. Cô không xin Huy Khang một chiếc di động
mới, cô và Thư trao đổi thông tin qua mail. Nhờ sự khéo léo của Thư, Minh Hân đã
có thể nắm bắt được tình hình chung của cuộc đua này. Nếu tham gia, cô sẽ phải
lọt vào top ba để bảo toàn số tiền 10 triệu và được phép dừng cuộc đua. Xuất sắc
hơn, nếu cô về nhất, không những có thể xóa sổ khoản nợ cho anh hai Thư mà còn
có thể nhận tiền chia từ những kẻ thua cuộc. Nhược bằng cô thất bại, 10 triệu sẽ
mất, khoản nợ vẫn sẽ tồn tại, anh hai Thư sẽ phải tới đua mỗi khi chúng yêu cầu.
Xem qua những điều đó, Minh Hân thấy rằng,
hội đua này kể ra cũng rất sòng phẳng và có tổ chức, Minh Hân có thêm ý chí quyết
tâm.
Chiều thứ 5.
Minh Hân lang thang trong con phố rợp bóng
cây cổ thụ ven đường. Mỗi cơn gió ào qua, cô thấy lạnh tới run người. Nắng mùa đông
thật hiếm hoi!
Một hồi còi xe vang lên từ phía sau, Minh
Hân không ngoảnh lại mà dịch đường đi vào sát ven đường. Tiếng còi xe vẫn không
dứt, hơn nữa còn có vẻ đang gần cô hơn. Minh Hân thoáng chau mày, một nơi yên tĩnh
thanh bình như vậy mà lại rú còi ầm ĩ, thật ồn ào. Cô khó chịu quay mặt lại thì
thấy Nhật Thiên phía sau đang cười toe. Hôm nay anh đi một chiếc moto kiểu dáng
thể thao không quá nổi bật nhưng cũng rất độc đáo. Khi thấy cô lững thững đi một
mình, anh đã cho là cô có chuyện gì đó và anh đã đúng.
– Có muốn dạo một vòng quanh thành phố
không?
Vừa nói, Nhật Thiên vừa chìa chiếc mũ bảo
hiểm ra trước mặt cô. Minh Hân mỉm cười nhận lấy rồi leo lên phía sau xe. Nhật
Thiên cho xe chạy đều đều, lướt nhanh qua những khu phố đông đúc và chậm lại
khi qua những nơi có cảnh đẹp. Minh Hân khẽ mỉm cười khi nghĩ rằng Nhật Thiên cũng
là một chàng trai rất tâm lý.
Nhật Thiên khẽ nhìn xuống kim chỉ xăng,
anh đi vòng vèo thêm một lát là đã tới một cửa hàng xăng. Dường như anh rất
thông thạo thành phố này, đến cả từng ngóc ngách.
Xăng lại được bơm đầy, Nhật Thiên nhìn
Minh Hân vui vẻ nói:
– Đi tiếp nào!
Nhưng Minh Hân lại không lên xe, cô bước đến
cạnh anh và nói:
– Anh nghĩ sao nếu đoạn đường còn lại để
tôi cầm lái!?
Nhật Thiên nhìn cô thoáng ngạc nhiên, rồi
anh nhún vai và đi ra nhường chỗ. Minh Hân vui mừng ngồi lên phía trước. Lúc
chuẩn bị khởi động cho xe chạy, Minh Hân tháo chiếc mũ bảo hiểm ra rồi nói:
– Bác sĩ, tôi biết cái này an toàn nhưng
tôi thấy nó hơi vướng!
Nhật Thiên không đáp, anh nhìn cô khẽ cười
rồi đón lấy chiếc mũ, rồi cũng tháo luôn mũ của mình. Anh chạy lại quán xăng. Mặc
dù anh nói với bà chủ là gửi nhưng anh biết mình sẽ chẳng bao giờ quay lại đó để
lấy đâu!
Minh Hân tỏ ra mình là một tay lái khiêm
nhường, cô chạy xe với tốc độ vừa phải, khác hoàn toàn với tốc độ cô đạt được
trong game online. Cô bất ngờ hỏi:
– Anh yên tâm giao phó tính mạng cho tôi
sao?
– Tôi tin tưởng Đình Phúc.
– Có lẽ anh sẽ thất vọng hoặc hối tiếc
vì…Đình Phúc không dạy tôi kỹ thuật chạy moto, chỉ sơ sơ thôi!
Nhật Thiên nghe vậy làm bộ sợ hãi nói:
– Trời! Vậy thôi cũng được, có chết thì
chúng ta cùng chết.
– Là anh nói nhé!
Dứt câu, Minh Hân lập tức tăng tốc độ lên
cao, đúng lúc họ đang ở một dải đường mới xây dựng đi lên vùng núi đá, nơi này
rất vắng người. Minh Hân biết điều đó nên cũng bớt sợ hơn.
Họ dừng chân ở ven đường dưới chân dốc, Nhật
Thiên chạy vào quán nước gần đó và mang ra hai lon nước giải khát. Đưa Minh Hân
một lon, anh nói:
– Về nhé!
Minh Hân mở lon nước uống một ngụm, cô vẫn
đứng im ở đó. Một lúc sau, lon nước đã gần hết, cô nhìn chiếc xe rồi lại nhìn
Nhật Thiên, sau cùng cô mới nói:
– Xe này của anh sao?
Nhật Thiên gật đầu đáp:
– Ừ. Nhưng tôi ít khi sử dụng nên thường để
nó ở một gara trong thành phố.
Minh Hân nhìn anh hơi do dự nói:
– Tôi…mượn nó được chứ! Thú thật
thì…tôi đang cần một chiếc xe.
Nhật Thiên nghĩ rằng đó lại là trò đùa gì đó
của cô nên cười bảo:
– Cô muốn xe thì cứ đăng ký với Huy Khang
là OK mà!
Minh Hân hơi trầm tư trước câu nói của
anh:
– Vậy câu trả lời là không à? Thôi được rồi,
về thôi!
Nhật Thiên bỗng nhận thấy điều khác thường,
khi Minh Hân vòng qua phía trước xe để sang bên kia thì anh vội vòng ngược lại
ra phía sau xe, bước lên chặn trước cô nói:
– Có chuyện gì sao? Cô gặp rắc rối à?
– Đúng là như vậy.
Minh Hân bình thản đáp, nhưng vẫn không tỏ
vẻ cầu khẩn với anh. Nhật Thiên thấy hơi bất ngờ.
– Nói đi, chuyện gì? Chiếc xe này giúp được
sao? Giúp thế nào?
Đó hẳn phải là một chuyện khó nói nên Minh
Hân mới không muốn nói với Huy Khang. Đó có lẽ cũng là lý do khiến cô tâm tư nặng
trĩu vào ban nãy.
– Nói đi! Đi mà Minh Hân! Cô muốn tôi thấy
tội lỗi khi nhìn mặt cô đúng không? Nói ra xem! Giúp được tôi sẽ không ngại đâu!
Minh Hân quay mặt đi và bắt đầu nói:
– Một người bạn thân của tôi đang gặp rắc
rối lớn với một hội đua xe, tôi cần một chiếc moto và 10 triệu để tham gia thay
thế. Anh biết đấy, theo tính cách của chú và anh Hạo, khi họ biết thì tôi có thể
đi không?
– Vậy tại sao cô nói với tôi? – Nhật Thiên
bỗng cười vẻ trêu chọc. – Cô tin tôi hơn cả Huy Khang sao?
Minh Hân nhìn anh bật cười bảo:
– Chắc vì tôi thích chiếc xe này rồi!
Nói rồi, cô chủ động lui xuống phía sau,
nhường phần phía trước lái xe cho Nhật Thiên, anh chỉ cười rồi rồ ga lao đi.
Họ đi tới đoạn có một ngã rẽ bên tay phải
khá khuất đường, Nhật Thiên giữ tốc độ vừa phải, bất ngờ một chiếc oto chạy vù
ra, chạy ngang qua đầu xe của họ. Nhật Thiên phanh gấp, cả anh và Minh Hân đều
bị chúi người về phía trước. Minh Hân phía sau chút nữa thì đập đầu vào vai Nhật
Thiên. Chiếc oto cũng phanh lại, hai bên ngẩng mặt nhìn nhau.
– Trương Mai Vân! – Minh Hân phía sau Nhật
Thiên khẽ lẩm bẩm.
– Cô biết cô ta? – Nhật Thiên khẽ hỏi lại.
Minh Hân gật nhẹ:
– Nhưng cô ta không biết tôi đâu!
Nhật Thiên chợt nghĩ ngợi gì đó, anh tắt
máy, rút chiếc chìa khóa giơ lên trước mắt Minh Hân và cười tinh quái nói:
– Xử đẹp vụ này, cái này là của cô.
Minh Hân khẽ nhếch môi cười. Cô không đáp
mà lập tức xuống xe, oai phong đi về phía xe của Mai Vân.
Mai Vân nhìn thấy Nhật Thiên thì cũng khá
bất ngờ. Nhưng đáng chú ý hơn là việc Minh Hân xuất hiện ngay phía sau anh. Cô
càng nghĩ càng thêm khó hiểu về mối quan hệ giữa Minh Hân và nhóm người Huy
Khang.
Minh Hân tựa lưng vào kính xe Mai Vân. Cô
không quay đầu vào đó, tay gõ gõ cửa kính.
Mai Vân hạ kính xuống, nghiêng đầu nhìn
Minh Hân. Minh Hân lúc này mới cúi người xuống sát cửa xe, bảo:
– Chị gái xinh đẹp, chị vừa vi phạm luật
giao thông đấy biết không?
Mai Vân nhìn Minh Hân bằng ánh mắt không mấy
thiện cảm. Thấy Mai Vân không đáp, Minh Hân hơi nhếch mép nói tiếp:
– Rẽ