Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 102
Hạnh Du xuống nhà với một vẻ bề ngoài mới mẻ. Trang điểm hơi đậm, chiếc váy ôm sát cơ thể, chưa tới đầu gối, trang sức đầy mình, túi xách hàng hiệu.
Cô đi tới trước mặt Vương Đức Long, cười bằng cách cong nhẹ một bên miệng:
– Ra khỏi cửa là người ta phải biết con là ai, như vậy mặt ba cũng mát mẻ hơn. Thẻ tín dụng của con đã hoạt động lại bình thường chưa ba? Con không muốn mất thể diện với bạn bè đâu. Hôm nay Tài sẽ lái xe cho con.
Nói hết một mạch, cô đi khỏi. Tài cúi đầu chào ông chủ rồi theo sau cô. Trông theo họ, nét mặt Vương Đức Long lạnh lùng không biểu cảm, rất khó để nắm bắt tâm tư.
Hạnh Du bảo Tài đỗ xe ở một con đường vắng, cô nói:
– Ra ngoài đi, canh chừng cho tôi!
Tài làm theo. Một lát sau, cô kêu anh ta vào lái xe tiếp, thì ra trong thời gian đó, cô đã thay đổi phong cách khác hẳn.
Phấn trang điểm lau đi hết, bộ đồ cũng đã thay bằng chiếc váy xòe chấm gối, tóc cột hờ. Lại là Vương Hạnh Du hiền lành, dịu dàng, giản dị.
Tài không cất lên một câu thắc mắc nào nhưng Hạnh Du dễ dàng đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Theo lời chỉ dẫn của Hạnh Du, họ tới trung tâm điều trị tâm lý, cô hỏi nhân viên quầy hướng dẫn:
– Tôi tới thăm em gái của anh Tuấn Minh, anh ấy là cảnh sát.
– Tên bệnh nhân là gì thưa cô?
Hạnh Du ngập ngừng đáp:
– Tôi không biết.
– Vậy sẽ mất thời gian một chút ạ.
– Không sao đâu. Làm phiền cô.
Phải mất khá lâu, cô nhân viên mới đưa thông tin cho Hạnh Du.
Gõ gõ cửa vì không biết bên trong đó như thế nào, Hạnh Du mở cửa thật chậm.
Cô gái với thân hình nhỏ nhắn, mái tóc cột bổng, sợi dây thắt thành một cái nơ trên tóc, cô gái đang quay lưng lại với hai người. Như không hề phát hiện có người vào, cô vẫn chú tâm vào công việc đang làm. Hạnh Du đưa mắt quan sát xung quanh, cô chú ý tới những bức tranh rơi dưới sàn. Cúi xuống lấy một bức xem thử, cô thấy đó là bức vẽ hai anh em họ. Hạnh Du nhìn qua giường, ở đó có một bức ảnh y chang như vậy, chắc là cô gái đang mô phỏng bức ảnh bằng tranh vẽ.
Rất giống. Hạnh Du chỉ có thể thầm đánh giá như vậy, cô không thể đánh giá đường nét trên phương diện mỹ thuật được bởi cô không có kiến thức về lĩnh vực này.
– Chào em.
Hạnh Du khe khẽ cất tiếng, nhưng dù cô có nhẹ nhàng tới đâu thì không gian tĩnh lặng của cô gái kia đã bị xao động rồi. Nét bút chì nghuệch một đường, vạch ngang đôi mắt Tuấn Minh trong bức tranh dang dở. Cô gái chầm chậm quay đầu, vô thức lùi dần đầy cảnh giác. Hạnh Du thấy được bức cô đang vẽ là Tuấn Minh trong bộ đồng phục cảnh sát, đậm khí chất quân nhân.
Cô gái nắm chặt cây bút như cách cầm vũ khí phòng vệ, Tài liền kéo Hạnh Du lùi lại và tiến lên:
– Cô lùi lại thì hơn.
Hạnh Du không làm vậy, cô tiến lên trước anh ta…
…
Trên đường trở về, Hạnh Du bảo Tài dừng lại và ghé vào một cửa hàng thời trang. Cô chọn mua rất nhiều quần áo, cho Tài. Cô nói:
– Khi đi cùng tôi, anh hãy ít mặc những bộ đồ đen thui đó đi! – Cô dúi đồ vào tay anh ta và tiếp: – Giữ lấy, sau này anh phải dùng nhiều đấy!
Hạnh Du gặp gỡ rất nhiều bạn bè trong ngày. Cô ăn trưa với phu nhân một ông chủ lớn – bạn và cũng là đối tác làm ăn với ba cô. Buổi tối, cô tới thăm phòng triển lãm của con dâu một gia đình tài phiệt và được mời ở lại dự tiệc.
Xong xuôi tất cả, cô trở về nhà.
– Cơm tối đã chuẩn bị rồi thưa cô chủ. – Cô giúp việc cung kính nói, rút kinh nghiệm từ lần trước.
– Tôi ăn rồi.
Hạnh Du đáp rồi đi thẳng lên lầu. Nhận được ám hiệu, Tài vào gặp Vương Đức Long và Văn Hoàng.
– Hôm nay nó đi đâu, làm những gì?
Tài trả lời:
– Cô Hạnh Du đi mua sắm, gặp bạn bè, tới phòng triển lãm và dự tiệc tại đó.
– Ngoài ra?
Tài lắc đầu:
– Hết rồi thưa ông chủ.
Hạnh Du gọi điện thoại cho Kile. Cô nói:
– Anh Kile, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh.
Kile đóng tài liệu lại, tới ngồi xuống ghế sô pha.
– Anh đang nghe một cách nghiêm túc.
– Tại sao anh thích em? – Cô rất thẳng thắn. – Tại sao anh muốn cưới em?
Người doanh nhân trẻ cũng trả lời rất thẳng thắn:
– Vì em không giồng những tiểu thư khác. Em đơn giản, em có trái tim nhân hậu nhưng rất mạnh mẽ. Anh nghĩ mình biết em cần gì nên anh muốn cho em cuộc sống mà em mong muốn.
Cuộc sống mà em mong muốn? Hạnh Du thầm cười, cuộc sống đó không ai biết cả, anh cũng vậy. Người có thể cho thì lại không cho, chỉ mình em mới hiểu.
– Anh để em ở đây không sợ em chạy mất sao? – Cô nửa đùa nửa thật.
– Chạy sao? – Kile bật cười. – Nếu em chạy, em sẽ không gọi điện cho anh. Hạnh Du không phải người thích thách thức người khác như vậy. Nếu em chạy, em không còn là Hạnh Du mà anh muốn cưới nữa, anh sẽ không bắt em về đâu.
Hạnh Du nghe vậy, im lặng mất một hồi lâu rồi mới nói:
– Nếu em không còn là tiểu thư nữa, nếu em không đơn thuần như anh nghĩ, nếu em không còn nhân hậu, anh còn muốn cưới em không?
– Hạnh Du…
– Anh Kile, thời gian qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, với em, với những người xung quanh em. Tuy rằng có rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng lại giúp em biết được rõ ràng rằng em cần làm gì. Vì vậy, em muốn xin anh thêm thời gian, để làm một số chuyện, cũng là để anh chắc chắn hơn về quyết định hôn nhân giữa hai chúng ta. Sau đó, nếu anh vẫn cần một người như em, em hứa sẽ toàn tâm toàn ý đi theo anh.
Kile im lặng như đang suy nghĩ lời cô, anh biết cô đang rất nghiêm túc, nên mình cũng phải cân nhắc một cách nghiêm túc và ra quyết định. Lúc sau, anh nói:
– Hạnh Du, em biết mà, anh chưa bao giờ làm khó em cả.
– Cám ơn anh.
Trong mối quan hệ của họ, Hạnh Du bị sắp đặt nhưng Kile hoàn toàn nắm quyền chủ động, cho nên cô mới xin Kile việc này.
Có thể nương tựa suốt đời vào một người đàn ông như anh, quả là phúc phận của một người phụ nữ. Em mong rằng anh sẽ được hạnh phúc, dù với em, hay với lựa chọn khác của anh.
Sáng sớm, bà Bội Giao mang một tập tài liệu vào phòng Tuấn Lâm, với con trai mình những bà vẫn lịch sự gõ cửa trước khi vào.
Đặt nó lên bàn, bà vô ý gạt tay làm đổ ly cà phê nóng. Vội vàng lấy khăn lau chùi, bà kéo cả ngăn bàn đang để hờ ra vì sợ cà phê đổ cả vào trong đó. Vừa lúc ấy, Tuấn Lâm từ phòng tắm đi ra.
– Mẹ! – Tuấn Lâm vội chạy tới: – Mẹ có bị bỏng không?
– Mẹ không sao. – Bà cầm chiếc di động cũ giơ lên trước mặt cậu, hỏi: – Nhưng Tuấn Lâm, con có cả cái này sao?
Tuấn Lâm nhìn chiếc điện thoại đời cũ, cậu nghĩ lại vì soa mà mình có nó?? Là lúc cậu bắt được tên muốn giết Minh Hân/
Tuấn Lâm cầm lấy nó và đáp:
– Hôm qua con về muộn. Ai đó bỏ quên ở công ty nên con mang về, lát nữa con sẽ mang trả.
Trên đường đi, Tuấn Lâm cứ suy nghĩ mãi về nó. Cậu bẻ lái tấp xe vào ven đường, mở chiếc điện thoại đó lên kiểm tra, sau đó, cậu vòng lái chuyển hướng đi.
Cũng đang chạy xe trên đường, Huy Khang mang kính đen cùng với bộ vest đen toàn bộ. Cậu xuống xe ở một quãng vắng khu vực lối vào nghĩa trang. Tháo kính mắt, Huy Khang cầm một bó hoa rất nhỏ đi vào.
Gài nó lên ô kính phần mộ mẹ Minh Hân, cậu đứng yên hồi lâu không nói gì.
– Bác. – Cậu bắt đầu nói. – Cháu không có thứ gì giá trị hơn lời hứa. Cháu hứa với bác, nhất định sẽ che chở cho Minh Hân – con gái bác đến hết cuộc đời. Cháu biết bác mong muốn cô ấy có được cuộc sống bình yên hơn việc trả thù. Nhưng điều đó không có nghĩa là cháu sẽ bỏ qua cho những kẻ sát nhân đó. Bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt. Cháu nghĩ mình có thể làm được, xin bác hãy tin tưởng giao Minh Hân cho cháu. Cháu mong bác sẽ yên nghỉ, những chuyện khác cháu sẽ gánh vác hết.
Huy Khang mở cửa kính, lấy chiếc USB ra, đặt sau lọ tro cốt. Cúi đầu chào bà, cậu rời đi.
Mời Tuấn Lâm vào nhà, dì Ba thông báo thêm:
– Cậu Huy Khang vắng nhà, chỉ có Minh Hân trên lầu thôi. Mời cậu!
Vừa đúng lúc Minh Hân đi xuống, cô ngưng một giây rồi nói tiếp vào di động:
– Khi nào chú về con sẽ chuyển lời.
Đầu dây là Tuyết Minh, cô nói gì đó, thấy Minh Hân đáp:
– Con cảm thấy khá hơn rồi.
Xong cuộc trò chuyện đó, cô lại gần Tuấn Lâm và đặt chiếc di động xuống bàn. Tuấn Lâm mở lời:
– Có vẻ em ổn hơn nhiều rồi, anh thấy rất vui.
– Em biết những người yêu thương em đều mong như vậy. Vì em cũng thương họ nên em sẽ vượt qua thôi. Khóc xong rồi thì phải cười thật vui vẻ.
Tuấn Lâm khẽ cười với cô, cậu liếc mắt nhìn chiếc di động trên bàn của Minh Hân, rất nhanh đã tính toán xong chuyện gì đó, cậu liền nói:
– Minh Hân, anh có thể uống một ly cà phê không?
Cô cười:
– Được chứ! Chờ em một lát!
Minh Hân đi khuất, Tuấn Lâm lập tức lấy di động của cô bấm số. Linh cảm mách bảo cậu rằng, người ra lệnh cho gã đó có quen biết với cô.
– Làm gì đó!?
Huy Khang xuất hiện phía sau, Tuấn Lâm không vì thế mà giật mình hay tỏ ra lúng túng, trong khi trên tay vẫn cầm chiếc di động.
Tuấn Lâm tránh tầm nhìn của Huy Khang, bí mật đặt nằm chiếc ly cho nước đổ ra, cậu quay lại giơ điện thoại lên nói:
– Chỉ là tránh nó khỏi nước thôi mà!
Đúng lúc ấy, Minh Hân mang cà phê lên, thấy Huy Khang, cô khẽ cười. Tuấn Lâm đặt di động xuống, đi tới chỗ cô và nói:
– Cám ơn cà phê của em. Anh có việc rồi, anh đi đây!
Minh Hân gật đầu hai cái, nói:
– Anh đi cẩn thận!
– Em hãy vui vẻ lên nha! Cười thật tươi tắn – cậu đưa tay lên miệng làm động tác kéo thành nụ cười – sở trường của em mà, đúng không?
Minh Hân phì cười gật đầu.
Sau khi Tuấn Lâm đi khỏi, Minh Hân mới nói với Huy Khang:
– Cô Tuyết Minh có gọi điện nhưng anh để di động ở nhà, cô ấy nói ông có chuyện muốn tìm.
– Tìm anh?
– Vâng. – Cô gật đầu.
Huy Khang im lặng, mắt hơi hướng ra xa, có lẽ cậu biết lý do.
– Vậy chị Tuyết Minh có nói em đến không?
– Dạ có. – Minh Hân gật đầu. – Cô có nói em tới cùng, cô muốn mọi người cùng ăn cơm.
– Không, Minh Hân. – Cậu nhẹ giọng để Minh Hân không nghĩ mình đang gấp gáp. – Em không cần tới.
– Sao vậy?
– Anh muốn em tới thăm anh Nguyên Hạo. Anh ấy không về nhà, anh cảm thấy lo lắng, sợ anh ấy vẫn còn đau lòng mà không lo tốt cho bản thân.
Huy Khang đang cố viện một lý do, Minh Hân tuy nghe lời nhưng vẫn thắc mắc chuyện mình không hiểu, cô nói:
– Anh ấy không tới khách sạn làm việc sao?
Huy Khang ừm nhẹ đáp:
– Anh mới là người không đi làm. Những lần tới đó đều không gặp. Em đi nhé!?
– Vâng.
Huy Khang rời khỏi nhà trước, cậu tới nơi vừa đúng lúc trời mưa. Chợt nhớ tới Minh Hân, liền bấm máy gọi điện.
– Tạnh mưa hãy đi!
– Vâng. – Minh Hân đáp, lúc này, cô đang ở trên xe buýt rồi.
– Em tới rồi sao? – Tuyết Minh đi tới và nói, Huy Khang không rõ cô có nghe thấy cuộc trò chuyện điện thoại của mình không.
– Vâng. Nghe Minh Hân chuyển lời, em lập tức đi ngay. Chắc ba đang chờ em, em vào đó nhé!
Tuyết Minh gật đầu. Huy Khang liền nghĩ, hẳn là Tuyết Minh không biết ba cậu muốn nói gì.
9h kém 15 phút. Tuyết Minh nhìn đồng hồ rồi quyết định xuống bếp. Lúc này cô mới sực nhớ, tại sao Minh Hân không cùng Huy Khang tới, cũng không nói gì.
Ông chủ tịch đứng quay lưng lại phía cậu, Huy Khang can đảm lại gần, nhưng bước chân cậu có phần chậm hơn.
– Ba.
Ông quay người lại, sắc mặt sầm lại khó coi, ông nổi giận vung tay lên nhưng lại dừng lại giữa không trung. Ông không bao giờ như vậy, nhưng lần này, Huy Khang khiến ông không thể không tức giận.
– Cho con học, là để con có kiến thức làm tốt công việc của mình. Cho con quyền đại diện Khánh Huy, là để con ứng dụng những gì con học được, duy trì và phát triển Khánh Huy. Ba chưa bao giờ muốn con đem hiểu biết, năng lực của mình để đối phó với Hải Kiều.
Ông tiến tới chỗ chiếc bàn, nhấc một tập tài liệu lên rồi đập xuống:
– Báo cáo tài chính Khánh Huy tháng vừa qua. Ba nhắc con rồi, nhưng con đang cố chứng minh lời ba nói không có giá trị đúng không? Con lúc nào cũng lý trí, nhưng sao lại vì khúc mắc cá nhân mà hành động không có suy nghĩ như thế. Đối địch với Tịnh Thế, cả hai bên đều chịu thiệt thòi.
– Khúc mắc? – Cậu bắt đầu nói: – Ba cho rằng giữa con và chị ấy là khúc mắc như hai đứa trẻ giành giật đồ chơi sao? Con vẫn ngoan ngoãn đến khách sạn làm việc, không làm gì Tịnh Thế hết.
– Cách cãi lý này của con không còn khiến cho ba cảm thấy con đúng nữa rồi. Con vẫn đến khách sạn, thế mà hai tập đoàn họ ở nước ngoài sắp đi đến ký kết dự án, con lại giới thiệu đối tác phù hợp hơn cho họ, còn nói ra những lỗ hổng trong quản lý của Tịnh Thế.
– Ba cho người theo dõi liên lạc của con? Nếu đã như vậy, con cũng không vòng vo nữa. Phải, là con làm hết đấy! Chỉ cần nói chuyện đôi ba câu là người ta đã nhìn ra chỗ sơ hở, không cần con nói, họ cũng có thể tự điều tra ra chỗ không tốt của Tịnh Thế. Còn về tài chính Khánh Huy, cũng là con làm đấy! Dùng vào việc đầu tư cho các đối thủ của Tịnh Thế, những gì có thể giành được con đều giành hết. Trước đây không biết vì sao họ lại có thể phát triển tới như vậy, nhưng kể từ giờ, có Hoàng Huy Khang, e là đường phát triển đó phải chuyển thành dốc xuống rồi.
Bộp.
Ông chủ tịch thẳng tay ném tập tài liệu về phía cậu, nó rơi bịch xuống sàn. Đáp lại là cái nhìn nghiêm túc của Huy Khang:
– Con không cần tiền. Thứ con cần chính là xóa sổ tập đoàn Tịnh Thế, đó là cách làm nể tình nhất rồi. Sau Tịnh Thế, con còn có nhiều việc bên Hoàng Long, với Vương Đức Long. Lão già nham hiểm độc ác đó, thứ ông ta phải trả là máu, không phải tiền.
– Đi ra khỏi đây ngay! – Ông chỉ tay ra cửa quát. Đồng thời tuyên bố: – Kể từ giờ, con không còn là đại diện tập đoàn Khánh Huy nữa. Cho đến khi nào con nhìn nhận lại sai lầm của mình thì hãy nghĩ đến chuyện tiếp tục làm việc.
Huy Khang nuốt khan một tiếng, cậu gật gật đầu, nói thêm vài câu trước khi đi:
– Không ai muốn một gia đình tan vỡ, thù địch ba ạ, con cũng thế. Người cần nhìn nhận lại sai lầm không phải con. Không phải lúc nào cũng bênh vực kẻ yếu, chúng ta cần bênh vực cái đúng. Con chào ba.
Cậu cúi đầu rồi ra ngoài. Vừa hay ngoài cửa, Huy Khang thấy Nguyên Hạo đang ở đó, cậu ra hiệu, hai người tìm một chỗ khác nói chuyện.
– Ba cũng gọi anh tới sao? Chuyện này vốn không liên quan tới anh.
– Không phải. Định tới để chặn nguồn tin nhưng không kịp, người của chủ tịch nhanh hơn.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Huy Khang nói:
– Minh Hân vừa tới chỗ anh. – Cậu cười vỗ vai Nguyên Hạo: – Em đi nhé!
Trời mưa, độ ẩm không khí cao, càng lạnh hơn. Hạnh Du xuống xe thì ngay lập tức có người mở ô đưa cô vào trong. Từ xa, cô thấy Văn Hoàng vừa bắt tay và tiễn một người đi. Đó là một cô gái, cùng với hai người khác, cô đoán đó là đối tác của anh.
Cô không tỏ ra quan tâm, mà gọi điện cho Tài.
– Tôi nói anh chờ tôi ở dưới sảnh, anh đâu?
– Tôi ở phía trái cô.
Hạnh Du nhìn sang phía trái và thấy Tài ở cách chỗ mình một quãng khá xa, cô cúp máy rồi đi tới. Vừa đúng lúc cô gái vừa rồi đi tới, hai người va vào nhau.
Lỗi của Hạnh Du, có lẽ vậy. Cô lịch sự cúi đầu một cái thật nhẹ và nói xin lỗi.
– Cô là ai?
Cô gái đó cất tiếng. Hạnh Du thấy cô liếc nhanh một lượt như đánh giá mình, cộng thêm câu hỏi với giọng điệu không dễ nghe vừa rồi, cô nói:
– Tôi là ai thì sao? Liên quan gì à?
Cô gái kia khoanh tay lại và nói:
– Đây chính là phong cách ăn mặc của nữ nhân viên sao? Công ty, không phải sàn diễn.
Hạnh Du nuốt khan một tiếng.
– Ý cô là gì?
– Tôi không có ý gì cả. Chỉ là cảm thấy có chút khó hiểu.
– Nếu khó hiểu thì cô không cần hiểu. Làm tốt việc của cô đi. Cái bắt tay vừa rồi chắc đẻ ra nhiều tiền lắm nhỉ?
Cô gái kia sắc mặt khó coi, mắm môi nói:
– Cô biết tôi là ai không mà dám nói chuyện với thái độ đó!
Hạnh Du thản nhiên đáp:
– Tôi chỉ cần biết mình là ai thôi, quan tâm người khác làm gì.
Cô gái đi cùng, có lẽ là cấp dưới của cô gái kia nói:
– Hoàng Long mua lại một tòa nhà để làm chi nhánh công ty, cô đây chính là đại diện bên bán.
Hạnh Du làm bộ à lên một tiếng, cô nói:
– Tôi nói đúng mà, cái bắt tay vừa rồi quả thực rất có giá trị.
– Vậy còn cô, cô là ai? Xin lỗi một tiếng cũng không được đàng hoàng.
– Tôi là ai chỉ sợ nói ra cô ù tai mất. Mà không, chắc tai cô ù rồi nên mới không nghe thấy lời xin lỗi không đàng hoàng vừa rồi của tôi.
Đúng lúc này, Tài chạy tới, vừa hay cô gái kia vung tay lên đánh Hạnh Du, lập tức, anh ta bắt lại. Hạnh Du bước tiếp một bước, ngay lập tức, cô vung tay tát thẳng vào mặt cô ta trước sự ngỡ ngàng của những ánh mắt xung quanh.
– Nếu cô chê vừa nãy chưa đủ thành ý thì thế này chắc hài lòng rồi chứ! – Hạnh Du hất nhẹ cằm về phía Tài, nói tiếp: – Cô nên cám ơn anh ta, nếu bàn tay cô đánh xuống, ngày mai thứ phải hạ xuống là tấm biển công ty cô đấy!
Hạnh Du cười nhếch miệng một cái đầy ngông cuồng. Tài buông tay cô gái kia ra, nói với Hạnh Du:
– Cô chủ, đi thôi!
Trước lúc đi, cô không quên liếc mắt sang chỗ Văn Hoàng nãy giờ đứng yên quan sát.
Bên trong thang máy chỉ có hai người họ, Hạnh Du im lặng không nói câu gì. Cô nén xòe bàn tay mình ra và nhìn nó. Đó không phải cách cư xử của mình, nhưng lại là cách mình nên cư xử trong lúc này, cô thoáng nghĩ.
Trong phòng, Vương Đức Long và Văn Hoàng đã chờ sẵn, thấy cô, họ không tỏ ra ngạc nhiên.
– Tới đây làm gì? – Vương Đức Long hỏi cô một câu lạnh lùng.
– Ba, con đã tốt nghiệp đại học.
– Thế thì sao?
– Loại xuất sắc.
– Rồi sao nữa?
– Ba nghĩ con có được việc không?
Ông ta cười một cái có ý xem thường. Hạnh Du nói tiếp:
– Con sẽ làm việc tại công ty. Vị trí tùy ba sắp xếp.
– Định phá quấy à? – Tiếp tục là lời của Văn Hoàng với ý không xem trọng.
– Phá quấy? – Hạnh Du cười nhạt: – Anh không thể đánh giá người khác cao hơn một chút sao? – Cô quay sang ba mình: – Ba nói đi ba!
Vương Đức Long quả thực có ý xem thường, nhưng đồng thời cũng muốn xem cô định giở trò gì, xem cô có mục đích và âm mưu gì.
– Được rồi. – Ông ta gật đầu nói. – Giám đốc Vương Hạnh Du, ngày mai bắt đầu làm việc đi. Tháng tới có một vài dự án, thử sức xem sao?
Cô vâng một tiếng rồi tiếp tục đề nghị:
– Nếu đã như vậy, con cũng muốn xin ba thêm. Tài sẽ trở thành trợ lý giám đốc, trừ con ra, không ai được ép buộc anh ta làm việc.
Đề nghị này thì không thể không khiến cả ba người kia lấy làm lạ. Cô muốn làm gì? Thấy sắc mặt họ có chút biến đổi, cô bèn nói:
– Đừng căng thẳng thế chứ! Nét mặt đó của mọi người là sao? Trợ lý giám đốc, nhưng vẫn là người của ba mà, chỉ là phải theo con liên tục thôi. Hơn nữa, nếu như chức giám đốc không còn, thì trợ lý còn có ý nghĩa gì.
Vương Đức Long dù trong lòng vẫn chưa xuôi nhưng cũng đồng ý, ông bảo:
– Quyết định vậy đi!
Hạnh Du quay sang Văn Hoàng, dùng ánh nhìn nghiêm túc, có chút ngông nghênh và thách thức, cô nói:
– Sẵn sàng chưa anh hai? Cuộc chiến thừa kế chính thức bắt đầu.
– Cái gì chứ! – Anh ta cười nhạt.
– Anh nghĩ sao thì tùy. Từ vị trí hiện tại, em sẽ đi nhanh thôi, sẽ đuổi tới chỗ anh, và vượt qua anh.
Văn Hoàng tỏ ra thản nhiên như thể đó là câu nói chơi. Hạnh Du không nói gì nữa, cô quay đi và ra hiệu cho Tài đi theo.
Rời khỏi công ty, Hạnh Du đứng chờ Tài lấy xe. Cánh tay cô lập tức bị một bàn tay nắm lấy một cách thô bạo khiến cô giật mình, chau mày nhìn sang.
– Cô tới gặp em gái tôi làm gì? Các người muốn làm gì con bé?
– Anh buông tay ra trước đã!
Đúng lúc Tài chạy xe tới, anh ta vội vã xuống xe lao đến đẩy Tuấn Minh ra. Hạnh Du lúc này lấy lại vẻ mặt hiền, ánh mắt dịu dàng thân thiện. Cô nói rất nhẹ:
– Tôi xin lỗi vì tới đó mà chưa xin sự đồng ý của anh. Nhưng tôi thật lòng muốn thăm cô bé. Chúng tôi không làm gì cả.
– Tránh xa cuộc đời của chúng tôi ra! Đừng khiến tôi phải căm hận cả cô!
Nghe câu này, Hạnh Du chợt cười, cô nói:
– Cám ơn anh.
Tuấn Minh cũng không phải người hành xử thô lỗ, anh vốn chưa bao giờ xem Hạnh Du là kẻ thù. Anh nói:
– Đừng bao giờ tới đó nữa!
Tuấn Minh nói rồi bỏ đi, nhưng vừa quay đi, Hạnh Du liền nói:
– Em gái anh rất xinh.
Tuấn Minh dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
– Cô bé vẽ rất đẹp. – Không biết anh sẽ đứng đó nghe mình nói bao lâu nên Hạnh Du vội nói: – Cô bé vẽ anh trong bộ quân phục, cô bé nói anh trai đẹp trai nhất là lúc khoác lên mình bộ đồng phục ấy. Cô bé còn nghĩ rằng tôi là bạn gái cũ của anh, nên không hề sợ tôi. Lần sau tới, anh Tài sẽ không mặc bộ đồ đen làm cô bé sợ nữa. Nếu tới mà không gặp, tôi sẽ tự biết là anh đã chuyển cô bé đi, tuyệt đối không làm phiền nữa.
Cô còn muốn nói thêm vài điều, nhưng đã thấy Văn Hoàng đang đi tới, cách Tuấn Minh không xa, cô bèn đưa tay hất mái tóc, làm bộ mặt lạnh lùng. Khi anh ta tới gần, cô dùng nụ cười nửa miệng nói chuyện với Tuấn Minh:
– Tôi chỉ muốn xem em gái anh tồi tệ tới mức nào thôi! Tình hình không khả quan như tôi nghĩ. Tôi khuyên anh hãy nhớ mình là một người anh, người thân duy nhất của cô ấy mà hành xử. Dù sao cũng không còn là cảnh sát nữa, anh hãy sống cuộc sống của hai anh em đi! – Cô kèm theo câu cuối như lời đe dọa: – Đừng để tôi phải thăm hai người theo cách hoành tráng hơn!
Tuấn Minh khó hiểu bỏ đi. Nhìn Văn Hoàng, Hạnh Du nhếch miệng nói:
– Đừng có động tới họ. Cây muốn lặng rồi thì gió nên ngừng đi!
Tài đỗ xe ở một nơi vắng vẻ, Hạnh Du ngả đầu ra sau nhắm mắt. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại như vậy, tất cả những chuyện đã xảy ra lại ùa qua như nhắc nhở cô.
– Cô Hạnh Du, nếu như cô muốn tổn hại tới ông chủ…
– Thì sao? – Hạnh Du ngồi dậy hỏi. – Tổn hại à? Đúng đấy. Anh định làm gì? Anh có thể xuống xe ngay lúc này.
– Cô Hạnh Du…
– Hôm đó, tôi cùng anh tới thăm em gái cảnh sát Tuấn Minh, khi trở về, anh đã bảo vệ tôi còn gì?
Quả thực hôm đó Tài đã giấu ông chủ chuyện cô đi thăm cô bé kia. Chính anh ta cũng không biết lý do vì sao mình lại làm như thế, cho tới bây giờ nghĩ lại, anh ta cũng cảm thấy khó hiểu.
– Anh Tài – Hạnh Du tỏ ra nghiêm túc – Anh không may mắn, nhưng được ba tôi cứu giúp. Nhưng những người như cô bé ấy thì sao, so với anh, vẫn là người bất hạnh hơn. Báo ân là chuyện nên làm, cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng anh nên phân biệt được điều đó với cái gọi là mù quáng phục tùng. Tôi muốn giúp anh, muốn giúp anh có cơ hội làm lại từ đầu.
Trời đã tạnh mưa được khá lâu, nhưng mặt đất vẫn còn ẩm ướt, và không khí vẫn giá buốt như thế. Hạnh Du nhìn ra ngoài qua kính cửa xe. Thời gian qua đi, tất cả sẽ tốt thôi.
Khung cảnh ngôi nhà quạnh vắng khiến nỗi buồn phần nào dâng lên. Minh Hân nhìn một lượt xung quanh. Cô lượm chiếc áo khoác của Nguyên Hạo trên giường, treo vào tủ. Cô đi vào nhà bếp, không có dấu hiệu của nấu ăn. Cô qua phòng tắm, chỉ có một chiếc áo sơ mi trong giỏ, có lẽ anh đã thay nó vội vàng.
Minh Hân nhìn tấm ảnh chụp chung của ba mẹ con, thật may là vẫn còn có một thứ lưu lại khoảnh khắc của cả ba người. Cô nuốt khan một tiếng, đẩy tất cả những xúc động vào bên trong.
Ra ngoài và đóng cửa lại, Minh Hân quay người thì thấy Huy Khang đã đứng đó từ bao giờ. Cậu dựa người vào xe, thấy cô quay lại thì đứng thẳng dậy, buông hai tay đang khoanh xuống và nở một nụ cười.
Minh Hân chạy nhanh tới, cô phải kiễng chân thẳng lên mới có thể vòng tay qua cổ cậu.
– Chúng ta cùng đi nhé! – Huy Khang nói.
Minh Hân lấy làm khó hiểu:
– Đi đâu cơ?
– Đi cùng anh là được, đúng không?
– Ừm. – Minh Hân gật đầu nhận định.
Huy Khang tháo ba lô nhỏ của cô ném ra ghế sau, hai người lên xe rời đi.
Gió bên ngoài như đang cào cấu vào xe, chiếc xe vút qua những con đường dài, tốc độ tăng nhanh.
– Chậm lại đi! – Minh Hân đột nhiên nói.
Huy Khang nhìn sang cười:
– Cứ tưởng em thích.
– Đột nhiên em nghĩ, sinh mệnh con người thực sự quý giá. Cuộc sống nhiều yêu thương thế này, không thể mạo hiểm được. Hơn nữa, phong cảnh xung quanh rất đẹp không phải sao?
Huy Khang nắm tay cô nói:
– Nếu người giữ vô lăng là Hoàng Huy Khang thì dù tốc độ có cao tới đâu, tất cả sẽ an toàn. Chúng ta phải đi nhanh cho kịp.
– Kịp gì cơ?
Huy Khang không nói, cậu chỉ cười.
Họ tới một nơi khá xa. Huy Khang phải ghé qua một cửa hàng để tiếp nhiên liệu cho xe.
– Đây là…
– Một nhà tỉ phú mua ngôi biệt thự này của Khánh Huy, giấy tờ sẽ được ký kết trong tuần tới. Chúng ta ở đây vài hôm nha!
Hai người họ ở đây vài hôm? Minh Hân khó hiểu. Cô khẽ chau mày mím môi:
– Huy Khang, tại sao…
– Anh chỉ muốn rời xa nơi đó một chút thôi! Có nhiều thứ anh không tài nào suy nghĩ nổi nữa. – Huy Khang gác hai cánh tay lên vai cô, tiếp: – Lúc này, anh chỉ muốn được ở cùng với Minh Hân mà thôi!
Minh Hân càng thêm chau mày:
– Nhưng hai chúng ta ở đây…
Huy Khang thấy biểu hiện của cô, được đà trêu:
– Em đang nghĩ gì thế Minh Hân? Em sợ anh…
– Tuyệt đối không. – Cô nhận định, như thể biết cậu đang muốn nói điều gì.
Huy Khang bật cười, xoa xoa đầu cô nói:
– Minh Hân của anh vẫn còn chưa lớn mà!
– Em…
– …20 tuổi rồi. – Cậu tiếp vào câu ấy. – Đúng không?
Cả hai nhìn nhau cười vui vẻ. Huy Khang là quân tử, Minh Hân chắc chắn thế.
Nơi này thời tiết rất đẹp. Đứng nhìn ráng vàng chiều hôm đỏ ửng, Minh Hân thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Huy Khang đặt mấy túi đồ xuống bàn, lấy trong đó ra một chiếc áo khoác, đi tới choàng lên người Minh Hân.
– Ở đây cũng có đồ sao?
– Anh vừa gọi người ta mang đến.
Nhắc tới điện thoại, Minh Hân sực nhớ ra.
– À phải rồi, di động. Để em báo cho anh Nguyên Hạo một tiếng.
Cô trở vào, lấy di động ra, nhưng Huy Khang giành lấy nó, cậu nói:
– Không cần đâu. – Cậu chống chế: – Anh đã báo rồi. – Cậu tắt nguồn điện thoại của Minh Hân rồi bỏ vào túi mình.
Không thể hiểu được chuyện này, Minh Hân định nói gì đó nhưng Huy Khang lại giơ tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Cậu xoay người Minh Hân để cô nhìn ra ngoài, có thể hướng mắt ra xa ngoài kia. Huy Khang đeo sợi dây chuyền trở lại cho Minh Hân, sợi dây chuyền thuộc về cô.
Sau khi ăn tối xong, Minh Hân muốn Huy Khang đi ngủ, hôm nay cậu đã lái xe đường dài rồi. Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì Huy Khang đã kéo cô đi.
Từ chỗ họ có thể ngắm nhìn vùng trời rộng lớn, tưởng chừng như đó chính là cả vũ trụ xa xôi. Nhưng đáng tiếc, bầu trời hôm nay không trăng, thưa thớt vài ngôi sao lẻ loi, chiếm cho mình riêng một khoảng trời rộng lớn.
– Ở đây không có ai đâu!
– Vậy thì sao? – Cô quay sang hỏi.
Huy Khang lại cười. Cậu cho tay lên miệng làm thành chiếc loa, hướng ra biển hét lớn:
– Mẹ! Con lớn thế này rồi mẹ à! Con đẹp trai hơn anh đúng không? Anh! Thừa nhận điều đó đi nhé!
Minh Hân không thể nhịn cười, cô học theo cậu làm động tác y chang như vậy, cô hét lên:
– Ba! Mẹ! Con thừa hưởng tất cả vẻ đẹp của hai người đúng không? Con cũng là một cô gái xinh đẹp phải không mẹ?
Chỉ cần nở nụ cười vui vẻ, Minh Hân của anh luôn là đẹp nhất, Huy Khang nghĩ.
Họ ngồi trên cát, tận hưởng những làn gió như hơi thở của mùa đông táp vào mặt. Minh Hân có cảm giác má mình tê đi vì lạnh.
– Em lạnh không?
– Một chút. – Cô gật đầu.
Huy Khang lấy chiếc áo khoác cô để trên đùi, mặc vào cho cô, đồng thời nói:
– Vậy mặc áo vào đi! Mang giày vào nữa. – Cậu lấy giày tự tay mang vào cho cô. Cậu kéo cô gần lại mình: – Lại đây!
Trong vòng tay của cậu, Minh Hân cảm thấy ấm áp và an toàn vô cùng. Tựa vào vai cậu, cô cảm nhận được thế giới của mình chỉ cần có vậy là đủ.
Minh Hân gối đầu lên tay Huy Khang, họ ngủ trên bãi cát suốt đêm.
Mặt trời vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên khiến hai người không thể nào nhắm mắt được nữa. Họ tỉnh giấc, đưa tay che mắt vì chưa thích ứng với ánh sáng trực tiếp như thế này.
Minh Hân gãi gãi đầu, cô cảm giác mình có thể giũ ra từ mái tóc cả nắm cát.
– Đi về tắm thôi! – Huy Khang nói.
Minh Hân gật đầu đứng dậy. Huy Khang nói thêm:
– Mà em muốn ăn gì?
Minh Hân làm bộ suy nghĩ vài giây rồi đáp:
– Cơm bò.
Thời tiết ấm áp hơn, Minh Hân chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay. Cơm đã được chuẩn bị sẵn, có lẽ Huy Khang lại vừa gọi mang tới.
Sau khi ăn xong, Minh Hân mới giũ mái tóc ướt ra để lau khô. Cô lau một lát, cũng đã khô hơn nhiều rồi. Cô tìm Huy Khang mà không thấy, lúc sau mới phát hiện cậu đang ngồi trên chiếc ghế bên bãi cát, gác hai tay lên thánh ghế phía sau, hai chân bắt lên nhau.
Minh Hân ngồi xuống bên cạnh, Huy Khang liền thay đổi tư thế ngồi. Cậu quan sát cô rồi nói:
– Tóc dài hơn nhiều rồi thì phải.
Cô vuốt mái tóc mình rồi vén gọn về một bên, sau đó, nằm xuống gối đầu lên chân Huy Khang.
– Có cần cắt không?
Huy Khang không đáp, cậu chỉ cười nhẹ và xoa xoa mái tóc cô, ánh mắt vẫn hướng ra xa. Biển khơi vẫn đang dậy những đợt sóng cao, nhưng táp vào bờ thì đã hạ xuống rất nhiều.
– Anh từ chỗ ông tới tìm em luôn hả? – Cô hỏi một câu đơn thuần.
Huy Khang ừ nhẹ, và thế là Minh Hân hỏi tiếp:
– Thế hai người xảy ra chuyện gì à, cho nên anh mới…
– Anh thất nghiệp rồi.
– Sao vậy? – Cô lấy làm bất ngờ. Giọng điệu của Huy Khang không có vẻ đùa. Cô càng chắc chắn giữa cậu và ba đã xảy ra chuyện gì đó.
Cậu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói:
– Đừng lo! Vẫn có thể lo cho chúng ta ba bữa một ngày.
Lần này thì rõ ràng là trêu chọc cô. Với khả năng của mình, không nói tới Khánh Huy, Huy Khang hoàn toàn lo được điều đó. Cậu nói thêm:
– Khi trở về anh sẽ phải giải quyết một số chuyện.
– Vậy khi nào chúng ta sẽ về?
Huy Khang lại không muốn trả lời vào trọng tâm, cậu trêu tiếp:
– Khi nào anh cảm thấy mình không thể ở riêng với em được nữa thì chúng ta sẽ về.
– Là ý gì vậy? – Cô chau mày.
Huy Khang cười lớn:
– Đấy, anh bảo Minh Hân vẫn còn chưa lớn mà!
Cô chống tay ngồi dậy, nhìn vẻ mặt Huy Khang đang thích thú với trò đùa của mình, cô thụi vai cậu một cái:
– Bắt nạt em!
– Thế đã là bắt nạt à? Ít nhất cũng phải…
Cậu ngưng câu nói đó và nhoài người sát vào cô, Minh Hân ngả người về sau né tránh, cả hai bật cười.
– Minh Hân, em muốn học bơi không? – Huy Khang đột nhiên đề nghị.
– Ai lại học bơi ở biển chứ!
– Anh cứ muốn Minh Hân học đấy!
Minh Hân đứng phắt dậy:
– Bắt được em rồi hãy nói chuyện đó!
Cô bắt đầu chạy, Huy Khang đuổi theo, tỏ ra thong thả như xem thường tốc độ của cô. Minh Hân chạy về phía biển, đôi chân đã chạm tới nước. Cô dừng lại nhìn Huy Khang, xô hai tay áo lên, Minh Hân ngày càng lùi ra xa.
– Thôi được rồi, đứng lại đó đi!
Minh Hân mỉm cười lắc đầu, chân cứ lùi liên tục. Nước tới đầu gối rồi, Huy Khang tỏ ra lo lắng:
– Này!
– Anh muốn em học bơi mà, sao em đi gần tới nước anh lo thế!
– Em làm gì vậy Minh Hân?
– Dạy em nhé!
– Đứng yên đó!
Huy Khang dứt lời, vừa đúng lúc Minh Hân ngả người ra phía sau, cả người cô ngã xuống nước. Mặt biển khuấy động một hồi rồi cũng lặng xuống, không thấy Minh Hân đâu.
– Minh Hân… – Huy Khang khẽ gọi.
Ngay lập tức, cậu lao xuống, nhưng không thấy cô đâu. Ra xa khu vực này một chút cũng không thấy, Huy Khang hoảng sợ ngoi lên, vuốt nước trên mặt rồi lại hụp xuống.
Lần thứ hai ngoi lên, Huy Khang thấy Minh Hân ung dung trên bờ cát, cả người cô ướt nhẹp, ngồi bệt xuống cát.
Cô biết bơi rồi, Huy Khang vỡ lẽ. Cậu lên chỗ đó.
– Được lắm Minh Hân! Thời tiết quá nóng đúng không?
Minh Hân vẫn cười, điệu bộ đó khiến Huy Khang bực mình nhưng cũng phải cười theo. Minh Hân đưa tay ra, Huy Khang kéo cô đứng dậy. Nhưng ngay lập tức, cậu đưa ánh nhìn đi chỗ khác vẻ lúng túng.
Minh Hân bấy giờ mới quan sát chính mình, cả người cô ướt hết khiến quần áo dính chặt vào người, và cô hiểu vì sao Huy Khang quay mặt đi.
– Anh khuyến khích Minh Hân mặc áo màu và dày hơn một chút.
Nói rồi, cậu tinh ý đi trước, Minh Hân theo sau. Cô tủm tỉm cười. Huy Khang xấu hổ, theo cách của một người đàn ông.
Còn Huy Khang, cậu thì đang nghĩ, cứ thế này chắc phải quay về sớm thôi.
Gõ gõ cửa, Huy Khang chờ phản ứng của Minh Hân, cô đang lấy một chiếc áo khoác nhẹ. Để nó xuống giường, cô đi tới mở cửa.
– Minh Hân này, anh vẫn có thể chi được, em có muốn ăn bữa khuya không?
– Mình vừa ăn tối mà!
– Đùa em thôi, anh chăm không khéo, Minh Hân mập lên thì sao đây.
Cô định cười nhưng đột nhiên hắt hơi một cái.
– Em bị cảm rồi à? Ai bảo em nghịch quá!
Cô cười trừ, đúng là do cô bày trò. Cô đi tới lấy chiếc áo khoác nhưng vừa hay Huy Khang cũng định lấy. Hai bàn tay chạm khẽ, họ quay mặt nhìn nhau. Đôi mắt Huy Khang ánh lên những cảm xúc mãnh liệt.
Minh Hân định thu tay về thì đột nhiên Huy Khang bắt lấy nó. Bất ngờ bị hôn, Minh Hân thấy hơi lúng túng, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Huy Khang kéo ngã xuống giường. Huy Khang sao lại cư xử không giống quân tử như thế này.
Bàn tay cậu chạm vào cúc áo đầu tiên, ngay lập tức, tất cả các hành động dừng lại. Sự thật Huy Khang vẫn là quân tử, cậu vẫn luôn rất lý trí, có điều, với Minh Hân, lý trí của cậu đôi khi bị lu mờ.
Huy Khang gục đầu xuống bên cạnh.
– Chúng ta không thể làm thế Huy Khang à…
– Anh biết, anh biết chứ! Minh Hân, đừng ghét anh nha, chắc anh điên rồi!
Minh Hân ừm một tiếng, cô còn cười để cậu yên lòng. Huy Khang vẫn gục đầu yên như vậy, nhưng tay thì đưa lên xoa xoa mái tóc cô.
Nghi thức đón tiếp chủ tịch bao giờ cũng trang nghiêm và hoành tráng hơn bất kỳ ai. Qua hàng người đứng ngay ngắn cúi đầu, ông chủ tịch đi tiếp thì gặp Nguyên Hạo, anh cúi đầu cung kính:
– Chủ tịch.
– Tới đủ cả rồi chứ?
– Vâng. – Anh đáp, nhưng lại có một chút lúng túng, bởi chỉ thiếu Huy Khang.
Ông vừa bước vào, tất cả mọi người bên trong đều đứng dậy chào. Phòng hội nghị sang trọng và rộng lớn.
Ông ngồi vào vị trí chính giữa, quay sang nhìn Nguyên Hạo, anh gật đầu rồi ra hiệu cho nhân viên khởi động máy chiếu. Ông chủ tịch nói:
– Bên cạnh những thành quả thu được, chúng ta đã gặp phải một vấn đề trong tháng vừa qua, cuộc họp hôm nay, tôi muốn trực tiếp nghe mọi người trình bày về hoạt động trong tháng. Hôm nay tôi có rất nhiều thời gian, cứ trình bày thật chi tiết.
Một người lên tiếng:
– Cậu hai vẫn chưa tới thưa chủ tịch. Có nên chờ thêm…
– Không cần. – Ông ngắt lời. – Cứ bắt đầu đi!
Phần báo cáo được phân chia rất rõ, việc của ai người đó làm, rất có quy củ. Tới lượt Nguyên Hạo, anh lấy USB của mình mở tài liệu chiếu lên.
Tiếp đó, anh nói:
– Đây là báo cáo của đại diện Huy Khang trong việc xúc tiến hoàn thành khu nhà ở ven đô. Vấn đề nhà ở ven đô…
Anh trình bày hết về vấn đề này, vấn đề của Huy Khang. Không có ai lên tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thắc mắc.
– Trên tay mọi người là bản phân tích…
Lại một vấn đề nữa của Huy Khang. Nhưng khi anh đang nói thì ông chủ tịch giơ tay lên, Nguyên Hạo ngừng lời, tất cả mọi người cũng nhìn về phía họ.
– Nó đâu?
Nguyên Hạo cúi đầu không đáp, không biết hay là không nói?
– Hả? – Ông hơi gằn tiếng.
– Cậu hai không khỏe nên giao lại toàn bộ báo cáo cho tôi.
– Nó biến mất mấy ngày rồi, đừng nghĩ ta không biết chuyện đó!
Quả thực chủ tịch có con mắt ở khắp mọi nơi. Nhìn qua tưởng như Huy Khang chủ trì mọi chuyện, nhưng rõ ràng không gì có thể qua mặt ông.
– Cũng không có gì quan trọng. – Ông nói tiếp, không hề nhìn sang Nguyên Hạo. – Quyết định cũng được vài ngày rồi, giờ tôi sẽ thông báo trước ban quản trị tập đoàn. Kể từ lúc này, Hoàng Huy Khang không còn là đại diện tập đoàn nữa. Quyền hạn và nghĩa vụ của nó sẽ dừng lại ở đây. Đây là thông báo chính thức, thay cho văn bản.
– Chủ tịch à… – Nguyên Hạo không nghĩ ông lại thông báo trước mọi người như vậy.
– Thưa chủ tịch, chuyện này… – Một vài người cũng ấp úng bày tỏ sự ngạc nhiên.
– Tan họp. – Ông nói một câu ngắn gọn. Tất cả nhanh chóng chào ông rồi rời đi, lời nói của ông vẫn là quyết định tối cao.
Còn lại ông và Nguyên Hạo, ông đứng dậy định rời đi, anh liền gọi lại:
– Chủ tịch.
Ông quay lại, ông cũng biết là anh có chuyện muốn nói, nếu không ông đã đi trước tất cả mọi người.
– Phải như thế nào thì Huy Khang mới có thể quay lại vị trí đại diện?
– Ta không tin cháu không biết nó ở đâu.
– Cháu thực sự không biết. Ngoài việc gửi email cho cháu, cậu ấy không liên lạc gì cả.
– Đó là cách nó chấp nhận quyết định của ta.
Biết ông đã quyết rồi thì khó mà rút lại, Nguyên Hạo nói:
– Người vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu.
Ông bật cười, quan hệ của hai đứa thật sự rất tốt, ông nghĩ thầm rồi nói:
– Giải quyết hậu quả mà nó để lại. – Ông nói tiếp: – Tập đoàn Tịnh Thế vừa giành được một giải thưởng về ý tưởng thiết kế nội thất nhà ở. Ta thấy nó rất phù hợp với khu nhà ở ven đô cháu vừa nhắc tới. Trong cuộc họp, chúa cũng xin ý kiến của ta về việc thay đổi nội thất chuỗi nhà hàng phía nam, ta thấy, đồ gỗ nội thất Tịnh Thế cũng là một phương án không tồi nếu cháu quan tâm.
Nguyên Hạo cúi đầu:
– Cháu đã hiểu. Cám ơn chủ tịch hướng dẫn.
Theo anh được biết, tập đoàn Tịnh Thế không có khu nhà ở nào chưa hoạt động, vậy sớm muộn họ cũng sẽ tìm đối tác phát triển ý tưởng đắt giá của mình. Vậy là anh sẽ phải giành lấy nó, có lẽ việc này khó hơn việc lựa chọn nội thất Tịnh Thế cho nhà hàng. Nếu làm được cả hai việc trên, quan hệ giữa hai tập đoàn sẽ được cải thiện. Nhưng nếu để Hoàng Hải Kiều biết chuyện này có liên quan tới việc Huy Khang phải rời khỏi vị trí, liệu ý tưởng đó có tới được tay anh không?
Hóa ra những gì mình học được là rất hữu ích, Hạnh Du nghĩ. Cô cầm một số tài liệu trên tay, trực tiếp mở cửa vào phòng ba mình.
– Những dự án này, con hoàn thành nhanh hơn ba nghĩ, phải vậy không? Ba xem đi!
Văn Hoàng lập tức cầm lấy nó trước ba mình, anh ta chỉ chỉ vào Hạnh Du nói:
– Nếu muốn có được quyền thừa kế thì như vậy không ăn thua đâu.
– Vậy thế nào mới ăn thua hả anh trai?
Anh ta nhìn Vương Đức Long, hình như họ đã có toan tính gì đó từ trước, ông ta nói:
– Hãy giành lấy quyền phát triển ý tưởng nội thất nhà ở của tập đoàn Tịnh Thế, nó vừa đoạt giải cao. Áp dụng nó cho khu nhà ở giá rẻ của chúng ta. Nếu con thắng, ba sẽ giới thiệu cho con vài đối tác quan trọng. Thế nào?
– Thắng? Thắng ai chứ?
– Khánh Huy. – Ông ta đáp ngắn gọn.
Hóa ra là thế, cô nghĩ. Nếu đã quyết định theo con đường này thì cô sẽ làm đến cùng. Cô nhìn Văn Hoàng nói:
– Nếu thừa kế chỉ là lấy một người vợ, sinh một đứa con trai và cho nó mang họ của ba thì không cần tranh, em thua anh rồi. Nhưng thừa kế là phát triển sự nghiệp của ba thì chúng ta cứ nên dùng thực lực để chứng minh đi. – Cô nhìn sang ba mình tiếp: – Con sẽ thắng. Ba chờ đi!
Rời khỏi phòng đó, Hạnh Du liên lạc với Tài, cô yêu cầu anh ta tìm cho mình một vài người phụ trách ý tưởng này của tập đoàn Tịnh Thế. Muốn có được nó, trước hết cô nên biết về nó. Đối tác quan trọng của ba? Nếu ba giữ lời, con rất muốn biết họ quan trọng như thế nào? Cô nghĩ.
Luôn luôn có cách nào đó để giải quyết vấn đề, dù điều đó đôi khi là rất khó. Tài thông báo tin tức cho Hạnh Du, Khánh Huy nhanh hơn một bước, tất cả những người có thể tiếp xúc đều đã được Khánh Huy đưa lời mời, nhưng trong số đó vẫn có người đồng ý gặp mặt Hạnh Du, đó là sau khi họ kết thúc cuộc trò chuyện với đại diện bên Khánh Huy. Cũng khó trách, cô cho là vậy, vì Tịnh Thế và Khánh Huy có mối quan hệ thông gia, chỉ cần dựa vào điểm này thôi thì họ đã có ưu thế hơn rồi, dù cho hai bên từng có xích mích gì đi chăng nữa.
Nguyên Hạo vừa kết thúc cuộc gặp với những người đó, trong thang máy, anh nói một vài chuyện bên lề trong thời gian chờ xuống tầng một. Một trong số ba người của Tịnh Thế lên tiếng:
– Tôi rất lấy làm ái ngại, có lẽ tôi phải đi trước. Trùng hợp một đối tác của dự án khác cũng ở đây, tôi phải đi gặp họ.
– Đừng khách sáo! – Nguyên Hạo nói rồi chìa tay: – Xin mời!
Thang máy mở cửa tại tầng 5, anh ta chỉnh lại chiếc áo của mình rồi bước ra.
Nguyên Hạo tiễn hai người kia xuống tới sảnh chính tầng một. Họ đi ra gần tới cửa, anh chợt thấy Hạnh Du đi vào. Ở cô lúc này đúng là khí chất của một tiểu thư, sang trọng nhưng vẫn thanh lịch và kín đáo.
Cô có liếc mắt qua hai người kia, ắt hẳn biết họ vừa gặp Nguyên Hạo. Vậy là dự án này do anh phụ trách. Lần gặp tiếp theo của chúng ta lại trong hoàn cảnh này, em thật không ngờ.
Cô muốn tỏ ra lạnh lùng khi đi ngang qua Nguyên Hạo, nhưng không hiểu sao lại dừng chân và nói:
– Tôi có hẹn nhưng không biết đường, làm phiền đưa tôi lên tầng 5!
Tài ở bên cạnh cũng lấy làm khó hiểu. Cô không thể làm ngơ với anh ta được sao, Tài nghĩ.
Phải, mình không thể làm ngơ được, anh ấy ở đây, trong tim mình, quá thân thuộc.
– Nếu như anh cảm thấy như vậy quá phiền thì thôi vậy!
– Không. – Nguyên Hạo quay sang rồi chìa tay. – Mời đi lối này!
Nguyên Hạo đang nghĩ, chỉ cần vào thang máy, nhấn số rồi chờ nó mở cửa, Hạnh Du không biết sao? Cô cứ thích “làm phiền” thế này ư?
Em chỉ muốn đứng gần anh hơn một chút, nhìn anh lâu hơn một chút thôi. Anh vẫn tốt chứ, anh phải tốt thì mới có thể chiến đấu được.
Rất nhanh, thang máy tới tầng 5, Hạnh Du cám ơn Nguyên Hạo một cách khách sáo, đáp lại là cái gật đầu nhẹ của anh.
Huy Khang và Minh Hân dạo bộ trên bờ cát, không khí giữa hai người im lặng lạ thường. Biển chiều nay rất đẹp, thấp thoáng vài chiếc du thuyền phía xa. Nắng hoàng hôn luôn cuốn hút ánh nhìn, chỉ trong tích tắc, mặt trời chính thức lui hẳn xuống biển.
Minh Hân dừng chân nhìn bầu trời tối lại, Huy Khang cũng dừng lại theo dõi cô.
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Mấy ngày qua đủ để anh cảm thấy thoải mái hơn rồi chứ! – Cô nói khẽ. – Huy Khang, có chuyện gì cứ nói với em, được không? Dù em biết em không giúp được gì nhưng ít nhất em cũng có thể biết anh đang phải bận tâm về vấn đề gì.
Lại gần chỗ cô, Huy Khang nói:
– Tất cả những gì anh phải suy nghĩ là cuộc sống sau này của chúng ta.
– Anh lại đùa rồi.
– Không. – Huy Khang nắm vai xoay người cô lại. – Anh đang muốn kết thúc tất cả những rắc rối hiện tại và chỉ lo cho tương lai của chúng ta mà thôi.
Minh Hân chuyển đề tài:
– Chúng ta đã đi vài ngày rồi mà chẳng hề liên lạc gì với những người ở nhà, họ sẽ lo lắng cho chúng ta. Hơn nữa, chúng ta cùng nhau đi như thế này, nếu người khác biết, nhất định sẽ nghĩ…
Cô bỏ lửng câu nói của mình, Huy Khang hoàn toàn hiểu được, cậu chớp mắt một cái u buồn, kéo Minh Hân lại ôm lấy, nói:
– Anh mặc kệ người khác nghĩ. Chúng ta chỉ cần biết, ngày hôm nay được ở bên nhau là đủ, dù ngày mai có chuyện gì, có biến cố gì đi chăng nữa, anh cũng thà bỏ mặc tất cả để có được những ngày bên em như thế này.
Huy Khang biết trong lòng cô không yên vì không nói với bất cứ ai một lời nào, cô cũng lo sợ, điều mà Huy Khang cũng nghĩ đến.
– Không biết ông có tìm em hay không? Nếu như tìm không thấy, ông sẽ biết cả hai chúng ta đều biến mất, nhất định ông… Khi về em sẽ phải giải thích với ông ra sao đây?
Huy Khang xoa xoa đầu cô, muốn cô thôi lo lắng chuyện đó, cậu bèn nói:
– Được rồi, Minh Hân, sáng mai chúng ta sẽ về, được không? Em đừng lo nữa!
Chông gai chỉ mới bắt đầu, cả hai biết điều đó. Mỗi bước đi, cả hai đều phải nghĩ thật kỹ, giữ lấy sẽ rất khó khăn, mà tuột ra lại rất dễ dàng. Chỉ cần một tích tắc không tỉnh táo, nhất định sẽ lạc mất nhau.
Vừa tở về, Huy Khang lập tức có việc. Dù sao cậu cũng không còn làm việc cho khách sạn nữa, cậu biết vẫn còn một vài việc cần xử lý. Huy Khang cùng Nguyên Hạo tới gặp ba cậu dù không thực sự muốn. Huy Khang vào nói chuyện với ông trước.
– Con đã nghe mọi người nói về quyết định chính thức ba đưa ra. Con không có ý kiến.
Ông chủ tịch im lặng lắng nghe cậu đi vào trọng tâm.
– Con đột nhiên nhớ ra mình đã quên mất một chuyện, chuyện về trợ lý của ba lúc trước. Con muốn hỏi ba một vài điều về tai nạn của ba anh ta để con có thể tìm ra câu trả lời rõ ràng. Con đã hứa với anh ta như vậy.
– Con không hề có ý hối hận hay sửa sai. – Ông nói, không vào chuyện cậu đang đề cập.
Huy Khang cũng là một đứa con ương bướng, cậu đáp:
– Nếu ba muốn nói đến tập đoàn Tịnh Thế thì con không có gì để nói. Con đến đây không phải vì chuyện đó.
– Trong lúc con tỏ ra cố chấp, ương ngạnh, không thẳng thắn với sai lầm của mình thì Nguyên Hạo đang cố gắng thay con ngày đêm.
Huy Khang biết rõ Nguyên Hạo làm thế không phải là để sửa sai cho cậu, cũng không cho rằng cậu đã làm sai, Nguyên Hạo chỉ muốn cậu quay trở lại vị trí đại diện cả tập đoàn mà thôi. Huy Khang không nói nữa, chứng tỏ cậu thực sự không muốn nhắc tới chuyện này. Ông chủ tịch hết cách, mới hất hàm cho trợ lý hiện tại của mình, anh ta lấy trong tủ ra một tập tài liệu mỏng, đưa cho cậu, ông nói:
– Những gì ở phía ba, tất cả ở đây, nhưng nó không chứng minh được gì ngoài việc ba đã đưa tiền cho họ.
Huy Khang cũng cho rằng ông không thể làm sáng tỏ chuyện này, vì nó đã qua lâu rồi, hơn nữa, ông không nghĩ chuyện này lại trở thành rắc rối lớn như vậy. Huy Khang nhận lấy nó rồi xin phép đi khỏi. Cậu đã ra ngoài, ông chủ tịch mới lắc lắc đầu, đứa con này của ông, cố chấp và bướng bỉnh không giống ai. Ông tước đi quyền đại diện rồi mà Huy Khang vẫn không rút ra được bài học, cậu thật sự một chút cũng không cảm thấy mình sai hay sao? Thù hận với cậu sâu sắc tới mức này sao?
Vừa ra ngoài, Huy Khang gặp ngay Tuyết Minh, cô nghiêm túc nói:
– Huy Khang, nói chuyện với chị đi!
Hai người vào trong phòng, Huy Khang đặt tập tài liệu xuống bàn, bình thản bảo:
– Chị nói đi!
– Mấy ngày nay hai đứa đi đâu?
Mình và Minh Hân? Huy Khang tự hỏi. Cậu bình tĩnh hỏi lại:
– Chị biết chúng em đi cùng nhau sao?
Tuyết Minh thở dài vẻ thất vọng, cô không thể liên lạc được với Minh Hân, lén ba tới tìm cô thì phát hiện cả hai đều mất tích. Cô không rõ có chuyện gì nhưng đã âm thầm ngăn cản mỗi khi ông có ý định tìm hay hỏi tới Minh Hân, giờ Huy Khang thừa nhận, vậy là cô đã suy nghĩ đúng rồi.
– Huy Khang, nói thật cho chị biết, quan hệ giữa hai đứa là gì?
Cậu thẳng thắn thừa nhận, bằng cách nói:
– Em rất thương Minh Hân.
– Thương như thế nào?
Huy Khang quả quyết:
– Như một người đàn ông thương yêu một cô gái.
Tuyết Minh đưa tay lên trán, than:
– Huy Khang, sao em…
Thừa nhận với Tuyết Minh là thừa nhận an toàn nhất, Huy Khang nghĩ vậy. Tuyết Minh hỏi tiếp:
– Thế hai đứa…đã đến mức nào rồi?
Huy Khang mím môi nén cười, Tuyết Minh lúc này thật giống một người lớn, lo lắng, sợ những đứa trẻ mình thương yêu sẽ hành động dại dột. Cậu đáp:
– Thì… – Cậu cố kéo dài như muốn đùa với Tuyết Minh, sau đó, cậu đặt tay lên môi mình rồi dí ngón tay qua chỗ Tuyết Minh.
Tuyết Minh mau lẹ bắt lấy tay cậu, khéo léo khống chế nó.
– Chị… – Huy Khang vờ kêu đau. – Em xin lỗi, em không nhớ, em không nhớ chị là cao thủ.
Tuyết Minh buông tay Huy Khang ra, cô lại hỏi:
– Có thật mới chỉ vậy thôi không?
– Em cũng có nghĩ xa hơn một chút, nhưng chưa thử.
– Huy Khang. – Tuyết Minh khe khẽ gắt lên. – Sao em lại có ý nghĩ đó với con bé hả?
Cậu đáp:
– Chị à, em cũng chỉ là đàn ông thôi!
Hai người họ còn nói thêm vài câu nữa. Bên ngoài, Ngọc Hà và mẹ cô đã nghe được câu chuyện, dù ít thôi nhưng đủ cho họ biết về mối quan hệ giữa Huy Khang và Minh Hân qua lời thừa nhận của cậu với Tuyết Minh ban nãy.
– Mẹ, cậu Huy Khang…
Ngọc Hà còn chưa nói hết câu thì Hải Kiều đã đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Cô vẫy tay ý bảo cô đi theo mình, những gì nên nghe cũng đã nghe hết rồi.
Thương? Như một người đàn ông thương yêu một cô gái? Hải Kiều nghĩ lại lời Huy Khang vừa nói và cảm thấy điều đó thật nực cười. Với suy nghĩ của cô lúc này, đây chính là điều ngu ngốc nhất mà Huy Khang làm, chuyện nực cười nhất mà cô được nghe.
Chỉ suy nghĩ đến đó, cô phải ngưng lại vì trước mắt cô Nguyên Hạo đang đi đến. Họ dừng chân nhìn nhau. Nguyên Hạo thậm chí còn không cúi chào, anh tránh sang một bên và bước qua mặt họ.
– Đứng lại Trần Nguyên Hạo! – Hải Kiều nói như ra lệnh.
Không kể tới những chuyện quá khứ, riêng chuyện Hải Kiều làm với Huy Khang và Minh Hân cũng đủ khiến anh căm hận. Người phụ nữ này thực sự khiến Nguyên Hạo phải suy nghĩ về Huy Khang, về những gì cậu luôn lo lắng, bận tâm. Đây chính là gia đình mà ba cậu luôn muốn giữ, nhưng chính nó lại khiến Huy Khang khổ sở bao nhiêu năm qua.
Thấy Nguyên Hạo quay đầu đối mặt mình, Hải Kiều nói tiếp:
– Ba tôi không có dạy ra một gã bất lịch sự như cậu. Đúng là bản chất thô lỗ thấp kém thì khó mà thay đổi được.
Nguyên Hạo luôn có cái nhìn tôn trọng với Hải Kiều, dù cho bên cạnh anh, Huy Khang luôn tỏ ra gay gắt. Nhưng việc mẹ anh vừa qua đời khiến anh suy nghĩ nhiều hơn, những chuyện cũ cũng hiện ra rõ mồn một, với Hải Kiều cũng trở nên như vậy.
Anh cũng dùng cách nói công kích:
– Nếu cô cần từ tôi một cái cúi đầu thì tôi cần lại từ cô một cái quỳ gối, cô đồng ý không?
Hải Kiều cười nhạt:
– Cậu dám dùng thái độ đó nói chuyện với tôi sao? Cậu cũng chỉ là…
Hải Kiều ngừng lời vì thấy phía sau Nguyên Hạo, Huy Khang đang đi tới. Dáng vẻ cậu rất ung dung. Nguyên Hạo lại chào Huy Khang, là cung kính hay lịch sự thì không rõ nhưng như vậy đã khiến Hải Kiều bực càng thêm bực. Dường như Huy Khang đã nghe thấy lời Hải Kiều nên lúc lại gần, trực tiếp lên tiếng bênh vực Nguyên Hạo. Cậu nói:
– Cô nổi giận chỉ vì anh ấy không cúi chào cô sao? Sao anh ấy phải làm thế? Bây giờ Trần Nguyên Hạo là đại diện tập đoàn Khánh Huy thay cho tôi, so với vị trí của cô ở tập đoàn Tịnh Thế đâu có thua kém. Nếu nhắc tới tuổi tác, sao cô không hỏi lại con gái mình sao thấy người lớn không chào hỏi? Nếu không như vậy thì đừng lên tiếng nói người khác. Ba tôi đã dạy dỗ anh ấy như con cháu trong nhà, anh ấy cũng trở thành người tốt, không phụ lòng ba tôi, không như một số người.
Không cho Hải Kiều cơ hội đôi co, Huy Khang quay sang bảo Nguyên Hạo:
– Nếu nói chuyện với ba xong rồi thì đi thôi!
Họ vừa quay đi, Hải Kiều với theo nói một câu:
– Vậy với cậu thì là gì?
Huy Khang dừng bước, một mình cậu quay lại, đáp:
– Tôi là con trai ông chủ mà!
Nói rồi, Huy Khang nở nụ cười nửa miệng, cách cười chế nhạo đó giống như ngọn lửa đun sôi máu Hải Kiều lên vậy. Lời nói thì rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng ý tứ rất thâm sâu. Huy Khang là con ông chủ, vậy Hải Kiều thì không phải sao?
– Mẹ, để bênh vực anh ta, cậu Huy Khang lôi cả con vào, nói con không ra gì hết. – Ngọc Hà lên tiếng ấm ức, lời cô vừa hay làm dứt suy nghĩ của Hải Kiều.
Ngọc Hà cùng mẹ cô vào nói chuyện với ông chủ tịch. Ông hỏi thăm việc học của Ngọc Hà học kỳ vừa qua. Cuộc trò chuyện của họ không đi vào vấn đề gì lớn, trong lòng Hải Kiều vẫn không thôi suy nghĩ những chuyện hôm nay. Đầu tiên là việc Huy Khang nói cậu có tình cảm với Minh Hân, sau là việc Trần Nguyên Hạo nắm giữ vị trí đại diện thay cho cậu, thế nhưng, cô qua nhiên không nói gì với ba mình.
Cuối cùng thì, Hải Kiều vẫn không thể không hỏi:
– Thưa ba, con vừa nghe nói chuyện Trần Nguyên Hạo giữ vị trí đại diện, vậy Huy Khang…
Dường như trong không khí này, ông không muốn nhắc tới công việc, nhất là về chuyện này, mặc dù vậy, ông vẫn trả lời:
– Nó sẽ quay lại khi nó biết mình sai.
Huy Khang và Nguyên Hạo ra ngoài có nói chuyện một lát. Nguyên Hạo có nói về chuyện mình nhất định sẽ giành lấy quyền phát triển ý tưởng của Tịnh Thế để đưa Huy Khang về với vị trí đại diện Khánh Huy, đáp lại, Huy Khang tỏ ra thờ ơ nhưng không quan tâm lắm chuyện đó. Tiếp đó, anh lại hỏi cậu về dự định sắp tới, Huy Khang nói kế hoạch tìm hiểu chuyện của trợ lý cách đây nhiều năm.
Huy Khang nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:
– Em sẽ về khách sạn lấy xe, rồi ghé qua nhà.
– Đi xe à? Cậu có việc gì sao?
– Không có việc gì. – Huy Khang cười. Cậu trả lời một mạch: – Về nhà đón cô gái của em đi ngắm mặt trời lặn. Trước mắt vẫn phải đi xe, sau này, từ nhà em tới biển chỉ cần đi bộ là được. Với lại, em không làm việc ở khách sạn nữa, Minh Hân cũng sẽ không làm việc gì ở đó nữa đâu nhé! Đừng giao việc cho cô ấy, em cấm đấy, đại diện!
Nói một hồi, Huy Khang hất hàm ý bảo Nguyên Hạo lên xe. Trong khi anh vẫn chưa biết nói gì trước những lời của cậu. Như thế này cũng tốt, anh thoáng nghĩ.