Đọc truyện Trở Mặt – Chương 57: Phản Ứng Của Phụ Huynh
Cả đêm thức trắng để lôi chuyện của gần hai mươi năm trước ra kể, Thạc Chân không còn cảm giác ganh tỵ hay khó chịu khi Viễn Chân nhắc lại tình cảm với bà Thạc.
Khi trò chuyện xong cũng là lúc mặt trời sắp mọc, Viễn Chân vừa ngủ thiếp đi không bao lâu tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Tránh làm Thạc Chân thức giấc, Viễn Chân nhanh chóng ra ngoài mở cửa.
Vừa thấy mặt bà Viễn, Viễn Chân vừa lo vừa cảm thấy may, nhưng khi đối diện với ánh mắt dò xét của bà càng khiến sống lưng anh lạnh toát.
Bà Viễn thong thả đi vào trong nhà, nóng lòng tra hỏi: “Mấy hôm nay không về, kế hoạch đột nhiên hủy bỏ, con chọc giận Thạc Chân rồi đúng không?”
Viễn Chân uể oải do thiếu ngủ lắc đầu, chậm chạp đi đến sofa nằm dài, thản nhiên phủ nhận: “Mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Gương mặt bà Viễn không chút nào tin tưởng, đặt vội đồ xuống bàn ăn, hai chân nhanh nhẹn đi về hướng hành lang về phòng ngủ.
Bà Viễn mở cửa phòng Thạc Chân nhưng bị khóa, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, bà bất giác xoay người về sau mở cửa phòng Viễn Chân.
Bên trong, Thạc Chân cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành, bà Viễn thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhàng khép cửa đóng lại.
Mặc dù ủng hộ Viễn Chân và Thạc Chân ở bên nhau, nhưng bà Viễn vẫn không khỏi lo lắng bởi độ tuổi chênh lệch quá lớn, quan niệm sống ắt hẳn cũng khác nhau, cuộc sống hằng ngày khó tránh bất đồng mâu thuẫn.
Lúc bà Viễn trở ra phòng khách, bắt gặp Viễn Chân đang nhắm mắt ngủ, bà chỉ biết thở dài lắc đầu, lặng lẽ xách đồ ăn mang qua đi vào nhà bếp cất vào tủ lạnh.
Nằm trên giường lăn lộn, bên cạnh thiếu mất gối ôm bằng người, Thạc Chân mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh phòng kiểm tra, mơ mơ màng màng leo xuống giường.
Lên trước nhà thấy Viễn Chân đang nằm trên sofa, Thạc Chân như người mộng du đi đến nằm sấp lên người anh.
Trước tác động của Thạc Chân, Viễn Chân hé mắt nhìn, vòng tay ôm người cô, cất giọng khàn khàn: “Đói không?”
Thạc Chân vùi mặt Viễn Chân, buồn ngủ lắc đầu, bị cúc áo ngủ của anh làm đau mặt liền cau có nắm lấy giật mạnh, gắt ngủ mè nheo: “Anh cởi ra đi…”
Mắt Viễn Chân nhắm hờ, khóe môi cong lên bất đắc dĩ, để mặc cho Thạc Chân đang cố giật đứt cúc áo của mình.
Bà Viễn cất đồ vào tủ lạnh xong đi ra, từ hướng của bà nhìn thấy Thạc Chân đang đè lên người Viễn Chân, còn đang bước đầu cởϊ áσ anh.
Bà Viễn một phen hoảng loạn, vội vã che mắt, theo phản xạ thốt lên: “Ôi mẹ ơi! Mẹ chưa thấy gì hết!”
Nghe giọng bà Viễn vang lên, Thạc Chân giật mình mở to mắt, vừa xoay đầu đã bắt gặp bà Viễn vừa che mắt vừa chạy ra hướng cửa chính.
Đôi môi Thạc Chân vừa hé muốn giải thích, bà Viễn đã ra đến cửa nói vọng vào: “Mẹ chưa thấy, cứ tiếp tục, không cần tiễn!”
Thạc Chân ngẩn người nhìn bóng lưng xấu hổ của bà Viễn khuất sau cánh cửa đóng lại, cô cứng nhắc cúi đầu nhìn Viễn Chân đang bật cười thành nấc dài.
Tình huống ngoài dự đoán khiến Thạc Chân ngạc nhiên đến tỉnh ngủ, thấy dáng vẻ hào hứng của Viễn Chân càng làm cô thẹn quá hóa giận, không nương tay đánh vào ngực anh trách móc.
“Bà nội sang sao anh không nói? Đều tại anh, bây giờ em thành con gái hư rồi.”
Viễn Chân bật cười thành tiếng, lên mặt đáp trả: “Rõ ràng là như vậy còn gì?”
Thạc Chân trừng mắt nhéo bụng Viễn Chân, nụ cười của anh chẳng mấy chốc biến mất, thay vào đó là tiếng rêи ɾỉ vì đau.
Thạc Chân cười hì hì thích thú trước bộ dạng vật vã của Viễn Chân, cổ tay đang nhéo anh bỗng bị chộp lấy kéo mạnh về trước, do không phòng bị cô liền ngả nhào úp người lên người anh.
Viễn Chân xoay người nằm nghiêng, để Thạc Chân nằm phía bên trong, ung dung gác chân lên người cô, cánh tay đang lót đầu cho cô co lại siết chặt.
Ngón tay Thạc Chân sờ sờ lưng Viễn Chân, nằm yên một lúc lâu không nghe Viễn Chân nói gì, hơi thở phả nhè nhẹ phía trên trán cô.
Thạc Chân ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt trở nên trầm xuống, mi mắt nặng nề khẽ khép lại.
Qua tám giờ nhân viên sửa phòng Thạc Chân đến làm việc như mọi khi, Viễn Chân bế cô về phòng ngủ, trao đổi vài vấn đề với nhân viên sửa chữa, sau đó về phòng ngủ bù đêm qua.
Hơn hai giờ chiều Viễn Chân giật mình tỉnh dậy, bên cạnh đã không thấy Thạc Chân đâu.
Ra ngoài, nhân viên đến sửa phòng cũng đã ra về, khắp nhà đều không thấy bóng dáng Thạc Chân đâu.
Trên bàn ăn đặt sẵn đồ ăn được đậy kín, trong những món bà Viễn mang qua, chỉ có cơm trắng là Thạc Chân tự tay nấu.
Viễn Chân nhìn mọi thứ sắp xếp gọn gàng trên bàn liền bất giác mỉm cười, trước đây đều là anh chăm sóc Thạc Chân, không ngờ lại có ngày được cô chăm sóc ngược lại.
Kéo ghế ngồi xuống, tâm mắt Viễn Chân tập trung trên tờ giấy nhắn Thạc Chân để lại, cô viết: [Em ra ngoài mua ít đồ, anh dậy chưa thấy em về cứ ăn trước đi nhé.
Thẻ của anh ở chỗ em, yêu anh.]
Viễn Chân bật cười mãn nguyện, gấp gọn tờ giấy đặt trên bàn ngay bên cạnh, cầm đũa ăn trưa muộn.
Qua vài giây, tâm trí Viễn Chân bỗng nhiên thông suốt, bố Thạc Chân đã trở về, anh không tin mọi chuyện sẽ bình yên như qua nay.
Viễn Chân vội tìm điện thoại kiểm tra định vị của Thạc Chân, nơi cô đang ở gần sát khu chung cư của bà Thạc.
Trong quán cafe yên tĩnh buổi trưa, tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra hết bài này nối tiếp bài khác, vô tình khiến cho không gian càng thêm phần trầm lắng.
Diện tích quán không quá lớn, vào buổi trưa khách cũng rất ít, nhưng sự yên tĩnh trong quán đã sớm bị phá tan ngay khi bố Thạc Chân xuất hiện, bởi bà Thạc vừa thấy mặt ông ta đã nổi xung thiên lớn tiếng oán hận.
Mà kẻ khơi ra cuộc bùng nổ này là Thạc Chân lại ung dung ngồi tựa lưng vào ghế, thư thả hút một ngụm trà đào lạnh, dáng vẻ như một khán giả ngồi xem hai người trước mặt mình cãi nhau.
Đến khi hai người tranh cãi đến khàn cổ, Thạc Chân kiểm tra giờ trên điện thoại đã trôi qua gần một tiếng rưỡi, lúc này cô mới chịu cất tiếng: “Hai người có nhiều chuyện để nói thì nói sau đi, đừng làm tốn thời gian của tôi.”
Bà Thạc cùng bố Thạc Chân đồng loạt im lặng, bà quay sang nhìn cô, biểu cảm không ngừng lo lắng: “Thạc Chân, con tìm ông ta về làm gì?”
Bố Thạc Chân nghe thấy liền bức xúc cãi lại: “Tôi là bố Thạc Chân, tại sao con bé không được tìm tôi về?”
“Loại người như ông…”
Bà Thạc sôi máu trước con người của bố Thạc Chân, cơn giận vừa nguôi xuống lập tức bùng cháy trở lại.
Thạc Chân thở ra bực bội, ảm đạm cắt ngang: “Đủ rồi!”
Mọi thứ yên ắng trở lại, chỉ còn lại âm thanh thở ra hằn hộc của bố Thạc Chân và bà Thạc.
Thái độ Thạc Chân trước sau đều lạnh lùng, cô đưa tay về phía bố, thờ ơ hỏi: “Tiền đâu?”
Bố Thạc Chân nghe hỏi liền lấy trong ví ra một tờ séc đã ghi con số cụ thể được yêu cầu đặt vào tay cô, vui mừng nói: “Thạc Chân, chỉ cần con theo bố, gia tài của bố đều để lại cho con, nhà hàng bên Philippines của bố đang ăn nên làm ra, con ở không cũng có tiền để đếm.”
Sắc mặt bà Thạc kém đi hẳn, Thạc Chân vốn đã sống trong suиɠ sướиɠ, thậm chí ngày càng thực dụng, bà Thạc không tiền càng không mơ đến việc đấu lại bố Thạc Chân.
Thạc Chân xem xét kỹ lưỡng tờ séc trong tay, xác nhận đúng như ý mình mới đẩy sang bà Thạc, bình thản nói: “Mẹ cầm đi, đây là số tiền ông ta bù đắp bỏ rơi mẹ, có cả tiền ông ta phải nuôi dưỡng con mười tám năm.
Tất cả con đều không cần, mẹ cầm lấy đi, giữa chúng ta cũng xem như hết nợ.”
Cả bà Thạc lẫn bố Thạc Chân đều ngạc nhiên khó hiểu, cô từ tốn tiếp lời: “Đừng nghĩ có thể trông cậy vào tôi để nuôi lại hai người về già.
Người giữ mạng tôi, người bỏ tiền nuôi tôi lớn là Viễn Chân, vậy nên người tôi báo ơn đương nhiên cũng là Viễn Chân.”
Không để hai người trước mặt có cơ hội chen lời vào, Thạc Chân khẽ nhếch môi cười nhạt, chậm rãi đi thẳng vào vấn đề: “Nói vào chuyện chính.
Thứ nhất, giữa ba người chúng ta đã sòng phẳng, kẻ vô trách nhiệm đã chi tiền trả thay bổn phận, người mang nặng đẻ đau tôi cũng nhận được tiền, từ nay chúng ta không ai nợ ai.”
Từ chỗ Thạc Chân đang ngồi có thể nhìn ra phía cửa quán, vừa bắt gặp bóng dáng gấp gáp của Viễn Chân, khóe môi cô càng cong cao hơn, không chút do dự tuyên bố: “Chuyện còn lại chính là, tôi và Viễn Chân đang yêu nhau.”.