Đọc truyện Trở Mặt – Chương 56: Thương Hại
Ngay khi nhận được cuộc gọi, Viễn Chân cấp tốc địa chỉ Lưu Minh nói.
Đến nơi, nhìn thấy Thạc Chân say bí tỉ gục ngã trên bàn, bên cạnh lại là người con trai khác đang lót tay cho đầu cô làm ngọn lửa giận dữ trong người Viễn Chân càng bùng phát dữ dội.
Anh dứt khoát bước đến, bế Thạc Chân lên trước ngực bằng một cách nhẹ nhàng, lãnh đạm nhìn Lưu Minh nhắc nhở: “Theo tôi nhớ cậu đã kết hôn, đừng kéo Thạc Chân vào rắc rối.”
Lưu Minh còn chưa kịp giải thích sự tình thì Viễn Chân đã đưa Thạc Chân lên xe đang đỗ sát vỉa hè.
Về đến nhà, Viễn Chân bế Thạc Chân vào phòng đặt xuống giường, lưng vừa chạm đệm cô đã mê sảng nói mớ: “Lưu Manh! Uống… cạn…”
Đáy mắt Viễn Chân tăm tối, bàn tay ở vai Thạc Chân vô thức bóp chặt lại.
Anh đứng dậy ra ngoài, lấy điện thoại gọi về nhà ông bà Viễn báo sẽ không sang.
Viễn Chân pha chanh mật ong cho Thạc Chân uống, sau đó kéo ghế ngồi cạnh giường nhìn cô chằm chằm, trên mặt luôn hiện hữu sự lạnh lẽo pha lẫn phẫn nộ đè nén.
Thời gian cứ lần lượt trôi qua, Viễn Chân vẫn giữ nguyên tư thế không đổi.
Thạc Chân ngủ được vài tiếng, uống nước giã rượu cũng có tác dụng, cô tỉnh dậy hé mắt nhìn, khung cảnh trước mắt mờ ảo, bóng đen to lớn lại ở ngay trước mắt.
Sau vài phút định hình lại, Thạc Chân lấy lại tỉnh táo mở mắt nhìn thật kỹ, lúc này mới phát hiện Viễn Chân đang nhìn mình không chớp mắt, từ đầu đến chân đều tỏa ra sát khí dày đặc bao quanh.
Thạc Chân căng thẳng lén nuốt nước bọt một cái, cảm giác sợ hãi, tiếc nuối, vui mừng đan xen, lồng ngực phập phồng lo lắng.
Viễn Chân bỗng đứng dậy đi đến gần, Thạc Chân tự giác bật chế độ phòng ngự, giương mắt hoang mang dõi theo từng hành động của anh.
Ngồi xuống mép giường, Viễn Chân chậm rãi cất lời truy xét: “Em có biết hôm nay là ngày gì không? Đi uống rượu với người con trai khác đến không biết đường về, đây là món quà em tặng anh sao?”
“Em…”
“Chân Chân.” Viễn Chân mất kiên nhẫn cắt ngang giành lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại chứa sức nặng: “Em trách anh không thật lòng với em, vậy những gì em đang làm là chứng minh tình cảm với anh?”
Thạc Chân chống tay làm điểm tựa ngồi dậy, đôi mắt mơ màng do vẫn còn vương hơi men, khẽ cất giọng mệt mỏi: “Anh có biết em đã gặp ai không?”
Đôi mày Viễn Chân hơi chau lại, không nóng không lạnh hỏi ngược lại: “Ai?”
Thạc Chân không vội trả lời, chăm chú nhìn Viễn Chân, cười nhạt đáp: “Bạn cũ của anh, kẻ tạo ra em.”
Hai mắt Viễn Chân lập tức trừng to kinh ngạc, nét mặt dao động bất an, giọng nói bị cảm xúc lấn át làm cho run rẩy: “Tại sao em gặp được?”
Khóe môi Thạc Chân hơi nhếch lên, từ từ nhích đến gần Viễn Chân, điềm nhiên đáp: “Là em nhờ Lưu Minh tìm ông ta.”
“Em…”
Viễn Chân chưa kịp lên tiếng, Thạc Chân bỗng dùng tay che miệng anh lại, ẩn sau nụ cười bình thản là sự chua xót không thể diễn tả, cô nhẹ nhàng tiếp lời: “Chú Chân, chuyện anh không muốn em biết, em đều đã biết hết rồi.
Em xuất hiện trên đời này là vì ngoài ý muốn, ngay cả bố mẹ ruột cũng không cần em, chúng ta không thân không thích, tại sao anh lại vì em hy sinh cả tuổi trẻ?”
Nước mắt Thạc Chân từng dòng nối tiếp rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào vang giữa không gian tĩnh lặng: “Anh cho em cả một đời người, em hết lần này đến lần khác đối xử tệ với anh, tại sao một lời trách mắng em cũng không có?”
Trái tim rỉ máu của Viễn Chân cũng được xoa dịu, cảm giác giận hờn đau đớn trước đó chỉ cần nghe được những lời này của Thạc Chân đều tan biến.
Viễn Chân đã từng rất sợ nếu để Thạc Chân biết được bí mật này, sợ cô sẽ nghĩ bản thân chỉ là kẻ dư thừa trên đời, sợ cô mất niềm tin, sợ cô xem tình cảm anh dành cho cô là sự thương hại.
Viễn Chân gỡ tay Thạc Chân xuống khỏi miệng mình, ôn nhu lướt ngón tay trên gò má cô lau đi nước mắt đang chảy ra, dịu dàng nói: “Chân Chân, người khác không cần em, nhưng anh cần em.
Bố mẹ em không trân trọng em, anh sẽ trân trọng em.
Anh chỉ muốn em hiểu, trước đây anh dùng tư cách người thân thương em, hiện tại anh dùng tư cách bạn trai để yêu em, tình cảm đó của anh chưa từng là thương hại.”
Thạc Chân xúc động ôm chầm lấy Viễn Chân, giờ đây cô không quan tâm tình cảm anh dành cho cô là gì, bởi ngay từ lúc biết được sự thật, cô đã tự thề với lòng rằng anh cho cô một mạng sống, cô sẽ dùng cả cuộc đời để đền đáp lại cho anh.
Viễn Chân ôm Thạc Chân ngồi trong lòng mình vỗ về, cảm giác cô đơn lạnh lẽo suốt những ngày cô bỏ đi đã được sưởi ấm lại.
Ở bên nhau càng lâu, sự tồn tại của Thạc Chân trong cuộc sống của Viễn Chân càng quan trọng, chỉ cần một ngày không có cô, mỗi ngày trôi qua với anh đều vô cùng nặng nề.
Thạc Chân bình yên tựa đầu vào ngực Viễn Chân, liếc thấy đồng hồ trên bàn gần đó đã sắp mười hai giờ đêm.
Cô bỗng bừng tỉnh, vội ngước mặt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Chú Chân, vẫn chưa qua ngày mới, anh ước đi.”
“Ước gì?” Viễn Chân không có tâm trí nghĩ ngợi, hỏi lại cô.
“Ước vào năm ba mươi lăm tuổi sẽ có một vợ một con.”
Nghe thấy giọng nói hí hửng của Thạc Chân, Viễn Chân không đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể kiên nhẫn phân tích cho cô hiểu.
“Chân Chân, chuyện kết hôn có thể bàn ngay lập tức, còn chuyện sinh con, anh sẽ không thay đổi ý định.
Trước đây em bị suy dinh dưỡng, bên trong cơ thể phát triển chậm hơn người khác, anh không thể để em mạo hiểm nếu như trong em chưa phát triển toàn diện.”
Thạc Chân không vui ra mặt, nghiêm trọng hỏi: “Anh không nôn nóng sao?”
“Không có.” Viễn Chân thản nhiên đáp, dáng vẻ lại rất tự tin: “Trong một cuộc tình, muốn vui vẻ bền vững tốt nhất không nên cho người thứ ba có cơ hội xen vào.”
Thạc Chân bĩu môi, thái độ cũng tươi tỉnh hơn rất nhiều, cô không muốn vì sự cố chấp của bản thân lại khiến cả hai thêm mâu thuẫn.
Viễn Chân đã nói không muốn, cô chỉ cần chờ đợi, mỗi người nhường nhịn nhau một chút tốt hơn là áp đặt suy nghĩ của mình lên đối phương.
Không nghe thấy Thạc Chân nói gì nữa, Viễn Chân bế cô đứng lên đặt xuống giữa đệm, anh nằm xuống bên cạnh, nghiêng người về phía cô chống đầu hỏi: “Em không có gì hỏi anh về mối quan hệ giữa anh với bố mẹ em à?”
Thạc Chân nghĩ ngợi cẩn thận, sau đó mới mở lời hỏi: “Sẽ như thế nào khi bạn từng thân của anh lại trở thành bố vợ? Mối tình đầu lại trở thành mẹ vợ?”
Viễn Chân phì cười, thản nhiên đáp: “Chỉ cần lấy được em, chuyện gì anh cũng chấp nhận được hết.”
“Vậy nếu người anh xem là đối thủ bỗng trở thành anh vợ thì sao?”
Nụ cười Viễn Chân chợt tắt, anh nghiêm trọng nhìn Thạc Chân xác nhận lại: “Ai là anh vợ?”
“Lưu Minh, mẹ anh ấy là chị ruột của bố em.”
Biểu cảm Viễn Chân dường như vừa nghe một tin chấn động, lúc anh điều tra về Lưu Minh cũng chỉ quan tâm đến nhà nội, chuyện mẹ Lưu Minh là chị của bố Thạc Chân là chuyện nằm ngoài dự đoán của anh.
Thấy Viễn Chân ngạc nhiên không nói được gì, Thạc Chân trộm cười, tinh ranh nhắc nhở: “Gieo nhân nào gặt quả nấy, anh xem anh ấy là kẻ thù, giờ thì hay rồi.”
Viễn Chân lườm yêu Thạc Chân, vung tay đánh vào mông cô oán trách: “Đều tại em chỉ thích chọc anh ghen!”
Thạc Chân bật cười thích thú, vòng tay ôm eo Viễn Chân, vùi mặt vào ngực anh..