Trò chơi vương quyền

Chương 30 - Phần 1


Bạn đang đọc Trò chơi vương quyền: Chương 30 – Phần 1

CHƯƠNG 30: ARYA
Bất luận Herren biệt danh Black gọi những tòa tháp của mình tên gì thì nó cũng đã bị lãng quên từ lâu. Giờ pháo đài được gọi là Tháp Khủng Bố (Tower of Dread), Tháp Góa Phụ (The Widow’s Tower), Tháp Rú (Wailing Tower), Tháp Quỷ (Tower of Ghosts) và Tháp Đốt Vua (Kingspyre Tower). Arya nằm một góc trong phòng lớn thuộc Tháp Rú, trên giường bằng rơm. Bé có nước để tắm thỏa thích, có cả xà phòng thơm. Công việc vất vả nhưng không khó nhọc hơn việc phải đi bộ cả dặm mỗi ngày. Weasel không phải đi tìm sâu bọ để ăn, bọn họ có bánh mì hàng ngày, cùng với cà rốt và bột yến mạch, thỉnh thoảng còn có một chút thịt.
Hot Pie thậm chí còn ăn khỏe hơn, hắn ở đúng nơi đáng thuộc về, trong nhà bếp, một tòa nhà tròn được xây bằng đá, mái vòm như thể bao trọn cả thế giới trong đó. Hàng ngày, Arya cùng với Weese và đám thủ hạ chuẩn bị nguyên liệu ăn dưới tầng hầm, có đôi khi bé có thể bị phái đi lấy đồ ăn, và bé lại cùng Hot Pie lén nói chuyện với nhau được một lúc. Hắn có thể không bao giờ nhớ được bé giờ đây có tên là Weasel và toàn gọi là Arry, ngay cả khi biết rõ bé là con gái. Có lần hắn cố lấy cắp cho bé một miếng táo nóng nhưng quá vụng về, vì vậy bị hai tên đầu bếp bắt gặp. Việc đã không thành còn bị no đòn bởi một cái thìa gỗ khổng lồ.
Gendry bị đưa đến lò rèn; Arya hiếm khi nhìn thấy hắn. Còn những người làm cùng, bé thậm chí còn chẳng buồn biết tên. Điều đó chỉ khiến nỗi đau sâu hơn khi họ phải chết. Hầu hết bọn họ đều hơn tuổi bé và hài lòng khi để bé một mình.
Harrenhal rất lớn, đủ chỗ cho tất cả mọi người ở vùng phụ cận đến ở khi cần. Phu nhân Whent là người phụ trách quản toàn bộ tòa thành, phục vụ cho gia tộc Tully, nhưng bà thường chỉ điều hành hai trong số năm ngọn tháp, thêm ngọn tháp thấp thứ ba nữa, phần còn lại cứ để cho nó suy tàn đổ nát. Giờ thì bà ấy đang chạy trốn, và nhóm nhỏ người hầu bà ấy để lại không thể phục vụ hết các nhu cầu của cả đám hiệp sĩ, quan lại và những tên tù quý tộc mà lãnh chúa Tywin mang theo, vì vậy gia tộc Lannister ngoài việc cướp tiền và tài sản cũng bắt người đến phục dịch. Theo lời đồn thì Lãnh chúa Tywin có ý định khôi phục vinh quang cũ của Harrenhal, sẽ biến nó thành thành trì mới của ông ta sau khi chiến tranh kết thúc.
Weese sắp xếp cho Arya làm người đưa tin, lấy nước, chuyển thực phẩm và đôi khi phục vụ bàn ăn ở Barracks Hall phía trên kho vũ khí, nơi đám binh sĩ dùng bữa. Nhưng công việc chủ yếu của bé là dọn dẹp. Tầng đáy của Tháp Rú được sử dụng để chứa thực phẩm và lúa, hai tầng tiếp theo phía trên là chỗ ở cho đám binh sĩ bảo vệ, những tầng cao hơn thì bị bỏ trống suốt tám năm qua. Giờ Lãnh chúa Tywin ra lệnh sắp xếp dọn dẹp để người ở được. Vậy là có rất nhiều tầng cần được dọn sạch, rất nhiều cửa sổ phải lau, rất nhiều bàn ghế giường gãy phải được sửa chữa Tầng trên cùng là tổ của đám chuột đen khổng lồ mà Gia tộc Whent lấy làm biểu tượng. Cứ theo truyền thuyết thì chuột ở trong mỗi bức tường… và cả ma, những linh hồn của Harren biệt danh Black và đám con trai.

Arya nghĩ điều đó thật ngu ngốc. Harren và đám con trai đã chết ở tháp Kingspyre Tower, đây cũng là lý do vì sao tháp mang tên đó, vậy lý do vì sao bọn họ lại chuyển đến tháp này để dọa bé chứ? Tháp Rú chỉ than khóc khi có gió thổi từ phương Bắc và nó chỉ là âm thanh không khí thổi qua các khoảng trống của những viên gạch rỗng vì nhiệt độ cao. Nếu thực sự có ma ở Harrenhal, chúng cũng không bao giờ làm phiền bé. So với người chết, bé thấy khủng khiếp hơn khi ở với đám người sống: Weese và hiệp sĩ Gregor Glegane và đặc biệt là Lãnh chúa Tywin Lannister, người đang chiếm dãy phòng ở Kingspyre Tower, nơi vẫn là tòa tháp cao và kiên cố nhất dù đá ở đó đã biến dạng giống như sáp nến bị hun dưới ngọn lửa.
Bé tự hỏi lãnh chúa Tywin sẽ xử sự thế nào nếu bé chạy đến trước mặt lão và thú nhận mình là Arya Stark, nhưng bé cũng biết mình gần như không có cơ hội tiếp cận lão để nói chuyện trực tiếp, hơn nữa dù bé có nói gì thì lão cũng không bao giờ tin bé nếu bé có nói vậy, và sau đó thì Weese sẽ cho bé một trận đòn ra trò.
Mặc dù ở địa vị thấp nhưng Weese cũng kiêu ngạo không kém thì hiệp sĩ Gregor. Tên sát thủ người Maountain có cách giết người cứ như người ta giết ruồi, nhưng hầu hết thời gian hắn còn chẳng thèm biết ruồi có bay qua. Weese thì không, hắn biết bạn ở đó, đang làm gì và thậm chí còn biết bạn đang nghĩ gì. Hắn thậm chí còn cho bạn có phản kháng nho nhỏ. Hắn có một con chó cũng tồi như chủ, một con quái vật xấu xí, đánh hơi tồi hơn bất kỳ con chó nào mà Arya từng biết. Có lần bé nhìn thấy cảnh hắn cho con chó cắn một thằng bé đang đi nhà xí chỉ vì thằng bé đó chọc giận hắn. Con chó táp lên bắp chân thằng bé một mảng thịt lớn trong khi Weese chỉ đứng đó nhìn và cười lớn.
Chỉ mất ba ngày bé đã tìm được nơi để cầu nguyện vào các buổi đêm.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o…c.o.m. “Weese,” bé thì thầm tên hắn đầu tiên, “Dunsen, Chiswyck, Polliver, Raff Ngọt Ngào. Tickler và Chó Săn. Hiệp sĩ Gregor, hiệp sĩ Amory, hiệp sĩ Ilyn, hiệp sĩ Meryn, Vua Joffrey, thái hậu Cersei.” Nếu bé cho phép mình quên ai đó trong số họ thì làm sao có thể tìm đến trả thù, làm sao có thể giết họ?
Trên đường đi, Arya từng cảm thấy mình giống một con cừu, nhưng Harrenbal lại khiến bé cảm thấy mình giống như một con chuột. Bé không chỉ mặc một chiếc váy xám, với những đường đan len lộn xộn nhàu nhĩ như một con chuột mệt mỏi, thậm chí còn giống như một con chuột trốn giữa những vết nứt của lâu đài đang tìm mọi cách sinh tồn, lúc nào cũng phải cảnh giác, trốn tránh đám người bề trên.

Có đôi khi bé nghĩ tất cả bọn họ đều đang mắc kẹt giữa những bức tường dày, kể cả đám hiệp sĩ và đại thần. Kích cỡ của tòa lâu đài khiến ngay cả Gregor Clegane cũng trở nên nhỏ bé. Harrenhal có diện tích to gấp ba lần Winterfell, các công trình của nó lớn đến mức khó dùng hình ảnh để so sánh. Chuồng ngựa có thể chứa một ngàn con ngựa, khu rừng của các chư thần rộng hơn hai mươi mẫu, nhà bếp rộng như Phòng ăn lớn Great Hall của Winterfell, còn Phòng ăn lớn của nó thì có tên là Bách Lô Thính (Hall of a Hundred Hearths) ngay cả khi có chỉ có khoảng ba mươi bếp hoặc hơn (Arya đã hai lần thử đếm chúng, một lần đếm được ba mươi ba cái, một lần thì đếm được ba mươi lăm cái), và nó đủ rộng để Lãnh chúa Tywin mở tiệc khao toàn bộ đoàn quân, dù lão chưa bao giờ thực sự làm thế. Những bức tường, cánh cửa, sảnh, cầu thang… mọi thứ đều được xây dựng ở mức độ tuyệt vời khiến Arya không thể nhớ đến cuộc sống của những người khổng lồ sống ngoài Tường Thành trong các câu chuyện của Vú Già.
Và cũng giống như chuyện các đại nhân và phu nhân không bao giờ chú ý đến con chuột xám dưới chân, Arya nghe được rất nhiều các bí mật đủ loại nhờ việc luôn vểnh tai lắng nghe khi làm nhiệm vụ. Chẳng hạn như Pia Xinh Đẹp (Pretty Pia) thực chất là một dâm phụ trong phòng ngủ, gần như ngủ với tất cả hiệp sĩ trong lâu đài. Bà vợ của viên cai ngục đang mang thai, nhưng người Cha thực sự của đứa trẻ hoặc là hiệp sĩ Alyn Stackspear hoặc là của một ca sĩ gọi là Whitesmile Wat. Đại nhân Lefford luôn chế giễu những câu chuyện về ma quỷ trên bàn ăn nhưng luôn phải thắp nến khi ngủ. Thằng hầu Jodge của hiệp sĩ Dunaver toàn đái dầm khi ngủ. Các đầu bếp khinh thường hiệp sĩ Harys Swyft và toàn nhổ nước bọt vào thức ăn dành cho hắn. Có lần bé thậm chí còn được cô hầu phòng của học sĩ Tothmure đề cập đến chuyện anh trai cô trong những bức thư có nhắc Joffrey là một tên khốn và không phải là vua hợp pháp. “Lãnh chúa Tywin đã yêu cầu anh ấy đốt những bức thư và không bao giờ được nhắc đến chuyện này nữa.” Cô gái còn thì thầm chuyện các em trai của Vua Robert là Stannis và Renly đang tham chiến. “Giờ chỉ cả hai bọn họ đều xưng vương rồi,” Weese nói. “Vương quốc có nhiều vua cũng giống như một lâu dài có nhiều chuột”. Ngay cả những người lính nhà Lannister cũng hỏi liệu Joffrey có thể ngồi trên Ngôi Sắt bao lâu. “Đứa trẻ đó không có quân đội ngoài đội áo choàng vàng và hắn bị một tên hoạn quan, một thằng lùn và một phụ nữ dẫn dắt,” bé nghe một viên quý tộc thì thầm, “nếu chiến tranh xảy ra thì bọn họ làm được cái gì?” Rồi câu chuyện luôn chuyển đến Beric Dondarrion. Khi một cung thủ mập có lần đã nói rằng đám Bloody Mummers đã xử hắn thì tất cả những người còn lại đều cười phá lên. “Lorch đã từng giết hắn ở Rushing Falls, đám Mountain cũng giết hắn hai lần. Tôi đặt cược một con nai bạc rằng hắn cũng không chết trong lần này đâu.”
Arya không biết ai là Bloody Mummers cho đến hai tuần sau đó, khi nhìn thấy một đám người kỳ lạ nhất bé từng thấy quay về Harrenhal. Những người đàn ông có làn da màu đồng đeo lục lạc như là trang sức, cưỡi một con dê đen có cặp sừng máu; đám kỵ binh cưỡi ngựa thành hai hàng đen và trắng, đám cung thủ bôi bột trên má, những người đàn ông lông lá cầm khiên; đám da nâu mặc những chiếc áo choàng lông ấm áp, một thằng hề mảnh mai mặc bộ kẻ sọc màu hồng và xanh, kiếm sĩ nhuộm râu thành những màu xanh, tím và bạc, lính dùng thương thì xăm đầy trên má, một người gầy gò trong bộ đồ tu sĩ, một người có khuôn mặt hiền lành trong bộ xám dành cho các học sĩ và một tên ốm yếu mặc chiếc áo choàng da với mái tóc vàng dài được cột lên.
Dẫn đầu đoàn người là một người cao như cây sào, râu đen dài thẳng từ cằm đến thắt lưng. Cái mũ sắt cài trên đai ngựa cũng có màu đen, hơi có hình dạng của một cái đầu dê. Trên cổ đeo Chuỗi vòng gồm nhiều viên sắt có hình dạng, kích cỡ, chất liệu khác nhau và ngựa của ông ta cũng là một một con ngựa đen-trắng lạ lùng.
“Weasel, cô sẽ không muốn biết về họ đâu.” Weese nói khi thấy bé nhìn chằm chằm vào người đàn ông đội mũ sắt hình đầu dê. Hai trong số đám bạn bè nhậu của hắn đang đứng cạnh đó. Họ là cận vệ của đại nhân Lefford.

“Họ là ai vậy?” Bé hỏi.
Một người trong đám lính cười phá lên. “Người Footmen, em gái. Những ngón chân dê. Bloody Mummers của Lãnh chúa Tywin.”
“Đừng có ngu ngốc thế. Nếu cậu làm cô bé đứt ngón tay vì sợ thì phải chịu trách nhiệm đi lau những bậc cầu thang máu me đó đấy,” Weese nói, “bọn họ là đám lính đánh thuê, em gái Weasel à. Bọn họ tự gọi mình là Quân đoàn dũng cảm (Brave Companions). Đừng có để bọn họ nghe thấy em gọi bằng cái tên khác, bọn họ sẽ tra tấn em đấy. Cái người đội mũ hình đầu dê kia là thủ lĩnh, Đại nhân Vargo Hoat.”
“Lão không phải là đại nhân gì ráo,” người lính thứ hai lên tiếng. “ Tôi nghe hiệp sĩ Amory nói thế. Lão chỉ là một tay lính đánh thuê tự ình là cao quý mà thôi.”
“Phải đấy,” Weese nói, “nhưng cô tốt nhất nên gọi hắn là đại nhân nếu còn muốn thân thể vẹn nguyên,” Arya nhìn lại Vargo Hoat. Lãnh chúa Tywin có tất cả bao nhiêu con quái vật thế này nhỉ?”
Quân Đoàn Dũng Cảm/Dũng Sĩ Đoàn ngụ trong Tháp Góa Phụ (Widow’s Tower), vì vậy Arya không phải phục vụ bọn họ. Bé vô cùng vui mừng. Vào tối muộn đêm họ đến, đã xảy ra xung đột giữa đám lính đánh thuê và vài lính nhà Lannister. Người hầu của hiệp sĩ Harys Swyft đã bị đâm đến chết và hai trong số đám Bloody Mummers bị thương. Buổi sáng hôm sau Lãnh chúa Tywin cũng đem hai người này treo cổ ở cổng thành, cùng với một trong những cung thủ dưới quyền đại nhân Lydden. Weese kể rằng tên cung thủ này là người khởi xướng mọi rắc rối bằng cách đề cập với đám đính đánh thuê về Beric Dondarrion. Sau sự kiện treo cổ, đám lính đã ngừng việc đả kích lẫn nhau, Vargo Hoat và hiệp sĩ Harys thậm chí ôm vai hôn yêu thương lẫn nhau theo cách mà Lãnh chúa Tywin muốn nhìn. Arya thì thấy thật hài hước khi chứng kiến Vargo Hoat phát âm trọ trọe, nước miếng bay tứ phía, nhưng bé cũng không ngu ngốc cười ra mặt.
Đám Bloody Mummers không ở lâu tại Harrenhal, nhưng trước khi bọn họ rời đi, Arya nghe thấy một trong số họ nhắc đến một nhóm lính phương Bắc dưới quyền Roose Bolton đã chiếm được ngã ba sông Trident. “Nếu hắn qua sông, Lãnh chúa Tywin sẽ đánh tan tác như lần trước ông ấy đã làm ở Green Fork,” một cung thủ thuộc quân Lannister nói, nhưng những người khác không đồng ý. “Bolton sẽ không bao giờ vượt sông, không cho đến khi Sói Trẻ/ Young Wolf hội quân từ Riverrun với đội quân phương Bắc và tất cả bọn chúng sẽ tấn công đồng thời.”

Arya không biết anh trai lại gần mình đến thế. Riverrun gần hơn Winterfell nhiều, dù bé không rõ hướng đi thế nào. Mình có thể tìm cách nào đó, mình biết mình có thể, chỉ cần thoát được khỏi đây. Khi nghĩ đến chuyện được gặp lại khuôn mặt của Robb, Arya cắn môi. Và mình cũng muốn nhìn thấy Jon nữa, cả Bran và Rickon, Mẹ, ngay cả Sansa… Mình sẽ hôn chị ấy, thỉnh cầu chị ấy tha thứ. Chị ấy nhất định sẽ thích.
Từ cuộc nói chuyện trong sân, bé biết được rằng những phòng trên cùng của Tháp Khủng Bố dành cho ba mươi sáu tù nhân bị bắt giữ từ trận chiến Green Fork thuộc Trident. Hầu hết bọn họ được phép di chuyển tự do trong lâu đài sau khi thề sẽ không cố chạy trốn. Họ thề sẽ không chạy trốn, Arya nghĩ, nhưng cũng không thề giúp mình chạy trốn.
Những tù nhân này được ăn tại bàn riêng trong Bách Lô Thính (Hall of a Hundred Hearths), và bé thường thấy họ xuống sân. Bốn anh em cùng nhau luyện tập mỗi ngày bằng kiếm gỗ ở Fllowstone Yard. Ba trong số họ có họ Frey, người thứ tư là con hoang của gia tộc này. Bọn họ chỉ ở đó một thời gian ngắn. Một buổi sáng, hai người anh em khác đến mang theo lá cờ hòa bình và một hộp đồng vàng, các hiệp sĩ nhận lấy số vàng và trả tự do cho họ. Sau đó sáu người trong gia tộc Frey rời đi.
Dù vậy không ai chuộc đám lính phương Bắc. Hot Pie kể với bé rằng, có một viên quý tộc béo phì thường đến nhà bếp tìm đồ ăn. Râu của ông ấy rất dày, che gần như hết miệng, áo chẽn và áo choàng có thêu cây đinh ba màu bạc và đá quý. Ông ấy là người của Lãnh chúa Tywin, nhưng viên lính trẻ râu dày trông dữ tợn đó lại thích đơn độc bước trên tường thành trong chiếc áo choàng đen thêu những mặt trời màu trắng, đã bị vài hiệp sĩ bắt với mong muốn kiếm được chút gia tài nhỏ. Sansa có lẽ sẽ biết được hắn là ai, và cả tên béo này nữa, nhưng Arya chưa bao giờ quan tâm đến tước hiệu và hy hiệu và các gia tộc. Bất cứ khi nào nữ tu sĩ Mordane giảng dạy về lịch sử của các gia tộc là bé lại mơ màng ngủ gạt và tự hỏi khi nào tiết học qua đi.
Nhưng bé vẫn nhớ lãnh chúa Cerwyn. Lãnh thổ của ông ấy gần Winterfell, vì vậy ông ấy và con trai là Cley thường xuyên đến thăm họ. Nhưng số phận trêu ngươi, ông chính là tù nhân duy nhất giấu mặt, ông nằm trên giường trong một tháp nào đó dưỡng thương. Ngày qua ngày Arya cố gắng tìm ra cách vượt qua các vòng bảo vệ để gặp ông. Nếu ông ấy biết bé, ông ấy chắc chắn sẽ tìm cách giúp đỡ. Một lãnh chúa chắc chắn phải có vàng, tất cả bọn họ đều phải có; có lẽ ông ấy sẽ thuê vài tay lính đánh thuê của Lãnh chúa Tywin để đưa bé về Riverrun. Cha luôn nói đám lính đánh thuê chỉ trung thành với vàng chứ không trung thành với người.
Rồi một buổi sáng bé nhìn thấy ba người phụ nữ trong trang phục nữ tu màu xám chở một xác chết trên xe ngựa. Thân thể người đó được bao phủ bởi chiếc áo choàng làm bằng lụa tốt nhất có thêu huy hiệu búa chiến. Khi Arya hỏi đó là ai, một trong lính bảo vệ trả lời đó là Đại nhân Cerwyn. Những lời này như một cú đá vào bụng bé. Vậy là ông ấy không thể giúp gì được mình, bé ngã khi nhìn những nữ tu đánh xe ra khỏi cổng. Ông ấy thậm chí còn không thể giúp được chính mình, mày đúng là một con chuột ngu ngốc. Kể từ đó bé lại tiếp tục với công việc chà và lau và nghe trộm những câu chuyện. Bé nghe nói, Lãnh chúa Tywin sẽ nhanh chóng đánh đến Riverrun, hoặc sẽ tiến về phía Nam đến Highgarden, không ai dám chắc. Không, lão sẽ phải bảo vệ Vương Đô (King’s Landing), Stannis là mối đe dọa lớn nhất. Lão đã cử Gregor Clegane và Vargo Hoat đến đối phó với Roose Bolton và tiêu diệt nguy cơ bị thọc vào lưng. Lão đã gửi những con quạ đến Eyrie, ngỏ ý muốn cưới Phu nhân Lysa Arryn và chiếm lấy Vale/ Thung Lũng. Lão sẽ dùng đến một tấn bạc để rèn những thanh kiếm ma thuật có thể đấu với những tay kiếm gia tộc Stark. Lão đang viết thư cho Phu nhân Stark để xin hòa. Và Kẻ Giết Vua sẽ sớm được phóng thích…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.