Trò chơi vương quyền

Chương 29


Bạn đang đọc Trò chơi vương quyền: Chương 29

CHƯƠNG 29: TYRION
Đám cỏ đâm vào bàn chân trần của hắn gây ngứa ngáy. “Em họ ta sẽ đến đây trong một giờ tới.” Tyrion nói với Podrick Payne vẫn còn ngủ mơ màng, người chắc chắn phải được răn dạy lại khi đã tỉnh hẳn ngủ. “Hãy dẫn ông ấy đến thư phòng của ta và bảo ta đến ngay.”
Bên ngoài cửa sổ, trời đã chuyển về đêm. Hắn tự hỏi, chả lẽ Lancel nghĩ suy nghĩ của hắn trở nên trì độn vào giờ này sao? Không, Lancel không phải là đứa ngốc, đây là ý tưởng của Cersei. Tiếc là chị hắn phải thất vọng rồi. Hắn vẫn thường làm việc ở trên giường vào mỗi buổi sáng sớm – đọc công văn giấy tờ dưới ánh nến, xem xét kỹ các báo cáo bí mật của Vary và tìm hiểu các quyển sách kế toán của Littlefinger cho đến khi các cột số trở nên nhòe nhoẹt và mắt đau nhức.
Hắn bình tĩnh đứng dậy khỏi giường, vốc nước ấm hất lên mặt, sau đó nhàn nhã ngồi xổm trên bô vệ sinh, không khí mát mẻ của buổi đêm thổi lên làn da trần. Hiệp sĩ Lancel mới mười sáu tuổi và không kiên nhẫn. Hãy để hắn đợi, hắn sẽ càng ngày càng sốt ruột vì đợi. Khi bụng đã yên, Tyrion lấy áo choàng cạnh giường khoác lên mình, ngón tay vuốt mái tóc vàng thưa thớt, bộ dạng của hắn thật hoàn hảo cho hình tượng người vừa ngủ dậy.
Lancel đang bước qua lại cạnh lò sưởi, chiếc áo chẽn màu tím được bao quanh bởi áo choàng nhung đen, một thành thủy trủ có cán nạm đá quý và ngọc bội dắt ở thắt lưng. “Em họ,” Tyrion dang tay chào mừng, “thật hiếm khi được cậu đến thăm. Điều gì khiến tôi có được vinh hạnh này đây?”
“Thái hậu Regent cử tôi đến truyền lệnh ngài thả đại học sĩ Pycelle.” Hiệp sĩ Lancel đưa cho Tyrion một cuộn da có dấu sáp vàng hình sư tử, biểu tượng của Cersei. “Đây là ý chỉ.”
“Hãy để đó.” Tyrion vẫy tay. “Ta hy vọng chi gái không mệt mỏi quá độ sau khi mới ốm dậy. Chao ôi, sẽ thật xấu hổ nếu chị ấy lại tái phát bệnh.”
“Thái hậu đã hoàn toàn khỏe mạnh.” Hiệp sĩ Lancel cắt ngang.
“Nghe thật tuyệt,” dù không phải điều ta đây thích. Mình đáng lẽ nên cho liều nặng hơn. Tyrion đã hy vọng có vài ngày rảnh rỗi không bị Cersei xen vào, nhưng hắn cũng cực kỳ bất ngờ với sự hồi phục nhanh chóng của chị ta. Nói gì thì nói, chị ta là em sinh đôi của Jaime. Hắn cố tình cười một nụ cười thật tươi. “Pod, hãy nhóm lửa lên, chỗ này lạnh quá. Lancel, uống với ta một cốc chứ? Ta thấy rượu giúp mình ngủ tốt hơn.”
“Tôi không cần trợ giúp mới ngủ được.” Hiệp sĩ Lancel nói. “Tôi đến để truyền lệnh của Thái hậu chứ không phải uống với ngài, quỷ nhỏ.”
Tước hiệp sĩ đúng là khiến thằng bé này trở nên không biết kiềm chế, Tyrion tự nhủ, và thật buồn vì hắn đã đóng vai trò trong vụ mưu giết Vua Robert. “Rượu không tổn hại đến sức khỏe,” hắn vừa uống vừa mỉm cười. “Về việc Đại học sĩ Pycelle… nếu bà chị thân yêu của ta quá quan tâm đến ông ta như vậy, ta nghĩ chị ấy nên đích thân đến đây, thay vì cử cậu tới. Ta nên lý giải chuyện này thế nào nhỉ?”
“Lý giải thế nào là chuyện của ông, tôi chỉ ốn ông thả tù nhân ra. Đại học sĩ là một người bạn trung thành của Thái hậu Regent và được bà ấy bảo vệ.” Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên môi thằng bé; hắn đang thích chí. Có lẽ hắn học được điều này từ Cersei. “Thái hậu sẽ không bao giờ cho phép hành động tàn bạo này xảy ra. Bà ấy cử tôi đến nhắc nhở ngài rằng bà ấy là mẹ của Joffrey.”
“Cũng như ta là Tể tướng/ cánh tay phải của Joffrey.”
“Tể tướng thì cũng chỉ là quân,” chàng hiệp sĩ trẻ thông báo thẳng thừng. “Thái hậu là người ra lệnh cuối cùng cho đến khi đức vua đủ tuổi điều hành đất nước.”
“Có lẽ cậu nên viết điều này ra để tôi nhớ.” Ngọn lửa trong phòng vui vẻ kêu lách tách. “Cậu có thể đi rồi, Pod.” Tyrion nói với viên người hầu. Đợi thằng bé đi khuất rồi hắn mới quay lại nói với Lancel. “Còn gì nữa không?”
“Có. Thái hậu ra lệnh tôi thông báo với ngài rằng Hiệp sĩ Jacelyn Bywater đã cãi lệnh của Đức vua.”
Có vẻ như Cersei đã ra lệnh cho Bywater thả Pycelle nhưng bị từ chối. “Ta hiểu rồi.”
“Bà ấy nhấn mạnh rằng người đàn ông đó cần phải bị tước bỏ chức vụ và cho vào tù vì tội phản quốc. Tôi cảnh cáo ngài…”
Hắn đặt ly rượu sang một bên. “Đừng có đưa ra lời cảnh cáo với ta, cậu bé.”
“Hiệp sĩ,” Lancel cứng cỏi. Hắn sờ lên thanh kiếm của mình, có lẽ ốn nhắc nhở Tyrion rằng hắn có vũ khí. “Hãy cẩn trọng khi phát ngôn với tôi, quỷ nhỏ.” Rõ ràng hắn đang ốn đe dọa, nhưng ria mép lún phún đã phá hủy hiệu quả của lời nói vừa thốt ra.
“Ồ, bỏ tay ra khỏi thanh kiếm đi. Ta chỉ cần la một tiếng là Shagga sẽ xé cậu thành từng mảnh nhỏ. Chỉ bằng một cây rìu, chứ chưa cần thêm túi rượu đâu.”
Lancel đỏ mặt. Hắn đúng là cực kỳ ngu ngốc khi tin rằng cái chết của Robert là một bí mật không ai biết?
“Tôi là một hiệp sĩ…”

“Ta hoàn toàn biết điều đó. Kể ta hay – Cersei đã phong tước hiệp sĩ cho cậu trước hay sau khi cậu lên giường cùng chị ấy?”
Đôi mắt xanh của Lancel nhấp nháy và tiết lộ mọi thứ Tyrion cần biết. Vậy là Varys đã nói đúng. À, không ai biết được chị mình không thích gia đình. “Sao thế, không biết nói gì sao? Không còn điều gì ốn cảnh cáo ta à, hiệp sĩ?”
“Ngài phải rút ngay lại những lời buộc tội vừa thốt ra, nếu không…”
“Xin cậu đấy. Cậu nghĩ Joffrey sẽ làm gì nếu ta kể cho hắn chuyện cậu giết Cha nó rồi lên giường với mẹ nó?”
“Điều đó không phải là sự thật.” Lancel cực lực phản đối với nét mặt dữ tợn.
“Không ư? Thử nói xem cái gì không đúng sự thật?”
“Chính thái hậu đưa cho tôi ly rượu mạnh đó! Khi tôi trở thành người hầu của Đức vua, chính Cha ngài, Lãnh chúa Tywin, đã ra lệnh tôi làm theo mọi điều bà ấy ra lệnh.”
“Có bao gồm chuyện cậu lên giường với bà ấy không?” Hãy nhìn thằng bé, không quá cao, nét mặt không có gì đặc biệt, tóc cũng là màu cát chứ không phải vàng sáng, nhưng vẫn… mình đoán ngay cả một bản sao tồi của Jaime thì vẫn tốt hơn là phải ngủ trên một chiếc giường trống. “Không, tôi không nghĩ là thế.”
“Tôi không chủ động làm việc đó… tôi chỉ làm những gì được ra lệnh, tôi…”
“… ghét phải duy trì tình trạng này, đó có phải là điều cậu ốn tôi tin? Một địa vị cao trong triều đình, chức hiệp sĩ, chị gái ta đã dạng chân cho cậu chui vào mỗi đêm, ồ phải rồi, điều đó thật khủng khiếp với cậu,” Tyrion quay người đi, “chờ ở đây. Đức vua sẽ ốn nghe những điều này.”
Sự kiêu ngạo của Lancel bị cuốn trôi tức thì. Anh chàng hiệp sĩ trẻ quỳ xuống van xin như một thằng bé đang vô cùng sợ hãi.
“Đại nhân, xin ngài.”
“Hãy để điều này cho Joffrey. Nó thích những người giỏi quỳ.”
“Đại nhân, tất cả đều là mệnh lệnh của chị ngài thái hậu, đúng như ngài nói, nhưng Đức vua… ông ấy sẽ không bao giờ hiểu…”
“Cậu ốn tôi che giấu sự thật này với Đức vua?”
“Xin hãy vì Cha tôi! Tôi sẽ rời thành phố này, giả vờ như chưa bao giờ có chuyện gì! Tôi xin thề sẽ kín miệng…”
Nhịn cười quả là khó khăn.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. “Ta không nghĩ thế.”
Giờ thì đứa trẻ trông hoang mang triệt để. “Đại nhân?”
“Cậu nghe đây. Cha ta đã ra lệnh cho cậu phải nghe lệnh chị gái ta phải không? Làm tốt lắm, hãy cứ làm thế. Hãy luôn bên cạnh chị ấy, duy trì sự tín nhiệm mà chị ấy dành cho, thỏa mãn mọi nhu cầu của chị ấy. Chuyện tình trước kia sẽ chẳng ai biết… cho đến khi nào cậu còn trung thành với ta. Ta ốn biết Cersei đang làm gì. Chị ấy đi đâu, gặp ai, họ nói với nhau những gì, kế hoạch của họ… Tất cả. Và cậu sẽ báo cáo mọi chuyện với ta, làm được không?”
“Vâng, thưa đại nhân,” Lancel không do dự đáp lời. Tyrion thích thế. “Tôi sẽ làm thế, tôi xin thề sẽ nghe lệnh ngài.”
“Đứng lên đi.” Tyrion đổ đầy cốc rượu thứ hai và đưa cho hắn. “Hãy uống vì sự đồng thuận giữa chúng ta. Ta bảo đảm chỉ cần nửa con lợn nòi xuất hiện trong lâu đài ta cũng biết.” Lancel nâng cốc uống cạn, dù hành động hơi cứng nhắc. “Cười lên đi, em họ. Chị gái ta là một phụ nữ đẹp và là thứ tốt đẹp nhất của đế quốc này. Cậu nên cảm thấy vinh dự khi được phục vụ. Chức hiệp sĩ chẳng là gì cả. Nếu thông minh, cậu sẽ được ta ban ột tước hiệu quý tộc khi xong việc,” Tyrion nhấm nháp ly rượu. “Chúng ta ốn Cersei hoàn toàn tín nhiệm cậu, vì vậy hãy quay lại và nói với chị ấy rằng ta cầu chị ấy tha thứ. Hãy nói với chị ấy rằng cậu đã dọa ta khiếp vía, rằng ta không ốn có mâu thuẫn giữa hai chị em, rằng nếu không được sự đồng ý của chị ấy, ta sẽ không hành động hấp tấp.”

“Nhưng… bà ấy ra lệnh…
“Ồ, ta sẽ giao Pycelle cho chị ấy.”
“Ngài sẽ làm thế?” Lancel ngạc nhiên.
Tyrion mỉm cười. “Ta sẽ thả ông ta vào sáng ngày mai. Ta có thể thề không làm tổn thương ông ta dù chỉ một sợi tóc, nhưng rõ ràng điều đó không đúng. Dù sao thì ông ta trông cũng khá ổn, dù không dám bảo đảm về thể lực. Nói gì thì nói, nhà ngục không phải là nơi tĩnh dưỡng với người ở độ tuổi của ông ta. Cersei có thể giữ ông ta như một vật nuôi hay gửi ông ta đến Tường Thành thì tùy, ta không quan tâm, nhưng ta sẽ không cho phép ông ta bước chân vào triều đình.”
“Còn hiệp sĩ Jacelyn?”
“Hãy nói với chị ta rằng cậu tin có thể cướp hắn từ tay ta, chỉ cần có thời gian. Điều này sẽ giúp chị ấy bình tĩnh trong một thời gian.”
“Tuân lệnh.” Lancel uống cạn cốc rượu.
“Điều cuối cùng. Với việc Vua Robert chết, việc góa phụ của ông ta lại mang thai có thể là điều rất đáng xấu hổ.”
“Đại nhân, tôi… chúng tôi… nữ hoàng ra lệnh cho tôi không bắn… tai hắn đỏ sậm lên như biểu tượng cờ của gia tộc Lannister. “Tôi bắn tinh trên bụng bà ấy, thưa đại nhân.”
“Một cái bụng đáng yêu. Ta không nghi ngờ gì. Hãy thường xuyên làm nó ẩm ướt như cậu ốn… nhưng đừng để sai lầm xảy ra. Ta không ốn có thêm bất kỳ đứa cháu nào nữa, cậu hiểu không?”
Hiệp sĩ Lancel cúi người hành lễ và rời đi.
Tyrion tự cho phép mình chút thời gian tiếc thương cho thằng bé. Một đứa ngốc khác, và cũng là một kẻ yếu đuối, nhưng những gì hắn và Cersei đang làm với hắn cũng thật tàn nhẫn. Nhưng may mắn thay chú Kevan còn hai thằng con trai khác, còn thằng này chắc sống không hết quá năm nay. Cersei sẽ giết hắn ngay khi phát hiện ra hắn phản bội mình, và lạy các chư thần nếu chị ấy không làm thế thì Lancel cũng không thể sống nổi vào cái ngày Jaime Lannister quay trở lại King’s Landing. Câu hỏi duy nhất chỉ là Jaime sẽ giết hắn vì ghen tuông hay Cersei sẽ giết hắn để bịt miệng không cho Jaime tìm ra sự thật. Tyrion đặt cược vào cửa Cersei.
Tyrion cảm thấy khó chịu và biết rõ cần phải quay về giường ngủ đêm nay. Ít nhất là không ngủ gục tại đây. Hắn thấy Podrick Payne đã ngủ gục trên ghế ngoài thư phòng, đành lắc vai thằng bé đánh thức. “Triệu tập Bronn và đến chuồng ngựa đóng yên cho hai con.”
Đôi mắt của viên người hầu vẫn còn lờ đờ vì ngái ngủ. “Ngựa ư?”
“Lấy bốn con lớn màu nâu vốn thích ăn táo ấy. Ta chắc cậu sẽ dễ dàng nhìn ra chúng. Bốn chân và một đuôi. Trước đó đi tìm Bronn đã.”
Viên lính đánh thuê xuất hiện không lâu sau đó. “Ai dám chọc ngài thế?” Hắn càm ràm.
“Cersei, như mọi khi. Ta cũng tập mãi thành thói quen với hành động này rồi, đừng ngại. Bà chị thân yêu của ta có vẻ ốn đem ta trở thành Ned Stark.”
“Tôi nghe nói ông ta cao hơn.”
“Sau khi bị Joff cắt đầu thì không hề. Cậu nên mặc ấm vào, đêm rất lạnh đấy.”
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Lính đánh thuê nào cũng thông minh như cậu à?”
Đường phố lúc này rất nguy hiểm, nhưng có Bronn bên cạnh, Tyrion cảm thấy an toàn hơn nhiều. Đội cảnh vệ đưa hắn ra cổng phía Bắc, sau đó bọn họ cưỡi ngựa xuống Shadownblack Land, trèo lên đồi Aegon’s High Hill, xuống thung lũng Pigrun Alley, dọc theo những cánh cửa sổ đóng kín và những tòa nhà được làm bằng đá và gỗ cao chót vót có những cửa tầng trệt các ngôi nhà cực kỳ gần nhau như thể sắp sửa hôn nhau vậy. Ánh trăng theo mỗi bước chân họ như thể đang cố gắng tìm ra bí ẩn bọn họ đang che dấu. Bọn họ không gặp bất kỳ ai ngoài một phụ nữ già cô đơn đang ôm một con mèo đã chết. Bà ta nhìn họ đầy sợ hãi nhìn bọn họ không nói một lời như thể bọn họ đến cướp bữa tối của mình vậy.

Tyrion hồi tưởng lại những người đã làm vị trí Cánh Tay Phải (tể tướng) trước mình, người đã có mưu đồ đối phó với chị hắn nhưng lại thiếu sự chuẩn bị cần thiết. Bọn họ thế nào nhỉ? Những người đó như thể… sống quá trung thực, quá cao thượng và không ốn lừa gạt, khiến Cersei mỗi ngày đều mang những kẻ ngốc như vậy làm bữa sáng. Cách duy nhất đối phó được với bà chị chính là chơi chính trò chơi của chị ta, và đó chính là điều mà Lãnh chúa Stark và Arry sẽ không bao giờ làm. Điều khác biệt nho nhỏ này đã khiến cả hai người kia phải xuống mồ trong khi Tyrion Lannister chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn. Đôi chân ngắn ngủn của hắn có thể khiến hắn giống thằng hề trong bữa tiệc mừng vụ thu hoạch nhưng hắn biết rõ phải nhảy thế nào.
Đêm đã về khuya nhưng nhà thổ vẫn còn đông nghẹt khách. Chataya vui vẻ chào đón và đưa họ vào phòng khách. Bronn dán mắt vào cô gái có đôi mắt đen đến từ Dorne nhưng Alayaya đang rất bận rộn. “Cô ấy sẽ rất vui nếu biết ngài đến.” Chataya nói. “Xin chờ một chút, tôi sẽ đi sắp xếp phòng tháp cho ngài. Đại nhân, ngài có ốn uống một ly trong lúc chờ đợi không?”
“Được,” hắn đồng ý.
Rượu so với ở nhà rõ ràng là chất lượng thảm hại. “Đại nhân, xin hãy tha thứ vì gần đây chúng tôi không thể a được rượu ngon dù có bỏ ra rất nhiều tiền,” Chataya nói.
“Ta hoàn toàn hiểu. Nàng không phải là người duy nhất gặp tình trạng đó.”
Chataya than vắn thở dài với hắn một lúc rồi xin lỗi rời đi. Đúng là một người phụ nữ tháo vát, Tyrion cảm thán khi nhìn thấy cô bước đi. Hắn hiếm khi được gặp những cô kỹ nữ thanh lịch và trang nhã trong nhà thổ. Chắc hẳn cô tự coi mình như một kiểu nữ tu. Bí ẩn chính là nằm trong quan điểm: Không phải chuyện chúng ta đang làm gì mà là tại sao chúng ta lại làm chuyện đó. Ý nghĩ ngày giúp hắn cảm thấy yên tâm hơn chút.
Một vài người khác liếc hắn đầy ngờ vực. Lần trước khi hắn mạo hiểm bước ra, một người đã nhổ nước bọt vào hắn… à đã cố làm thế. Nhưng không may nước bọt bắn trúng vào Bronn, nên tương lai tên đó chỉ còn miệng húp cháo vì hàm răng đã nói lời vĩnh biệt.
“Đại nhân của em không cảm thấy được tình yêu sao?” Dancy lặng lẽ bước tới và nhấm nháp vào tai hắn. “Em sẽ điều trị cho ngài.”
Mỉm cười, Tyrion lắc đầu. “Em đẹp quá, cưng à, nhưng ta đã lỡ nghiện Alayaya rồi.”
“Sao ngài không thử em đi. Đại nhân chưa bao giờ chọn ai ngoài Yaya. Cô ấy giỏi nhưng em còn giỏi hơn. Ngài có ốn thử không?”
“Có lẽ để lần tới đi.” Tyrion chắc rằng Dancy sẽ là một vòng tay đầy sức sống. Cô có cái mũi tẹt và nét, làn da có nhiều tàn nhang, mái tóc dầy đỏ và cái eo linh hoạt. Nhưng hắn đã có Shae đang đợi mình ở ngôi nhà lớn rồi.
Cười khúc khích, cô đặt bàn tay mình lần vào sau hai chân hắn. “Em không nghĩ ‘thằng nhỏ’ ốn đợi cho đến lần tới,” cô tuyên bố, “nó ốn nhảy ra và đếm tất cả các tàn nhang của em đây này.”
“Dancy.” Alayaya đang đứng cách đó không xa, đôi mắt xanh lụa đang tối lại và lạnh lẽo. “Đại nhân đang đến thăm tôi.”
Tyrion nhẹ nhàng tách mình ra khỏi các cô gái và đứng dậy. Dancy có vẻ chẳng bận tâm. “Ngài nhớ lần tới nhé,” cô nhắc hắn, nhàn nhã mút một ngón tay lên miệng.
Một cô gái da đen dẫn hắn lên cầu thang, Alayaya nói: “Dancy tội nghiệp. Nếu không thể khiến cho ngài chọn cô ấy trong hai tuần, thì cô ấy sẽ mất những viên ngọc đen cho Marei.”
Tyrion đã thấy Marei một hoặc hai lần, đó là một cô gái trẻ, dịu dàng và yên lặng. Cô có đôi mắt xanh và làn da sứ, mái tóc bạc tuôn dài, rất đáng yêu nhưng hơi nghiêm túc. “Ta ghét việc mình chính là nguyên do khiến đứa trẻ tội nghiệp đó phải mất đi những viên ngọc đen.”
“Vậy thì hãy lên lầu với cô ấy vào lần tới.”
“Có lẽ ta sẽ làm thế.”
Alayaya mỉm cười. “Em không nghĩ thế đâu, thưa ngài.”
Nàng đúng, Tyrion nghĩ, mình sẽ không làm thế thật. Shae có thể chỉ là một kỹ nữ nhưng hắn vẫn sẽ tiếp tục mối quan hệ trung thành với cô thôi.
Bước vào phòng tháp, khi mở cánh cửa tủ quần áo, hắn bỗng quay lại tò mò nhìn Alayaya. “Em sẽ làm gì khi ta đi khỏi đây?”
Cô vươn vai duỗi eo như một con mèo đen lười biếng. “Ngủ ạ. Em được nghỉ ngơi nhiều hơn kể từ khi ngài đến đây thăm, thưa đại nhân. Và Marei đang dạy chúng em học chữ, có lẽ đọc sách sẽ giúp thời gian trôi qua nhanh hơn.”
“Ngủ cũng tốt,” hắn nói, “nhưng đọc sách còn tốt hơn,” hắn hôn vào má cô. Sau đó bước xuống đường hầm.
Khi cưỡi con ngựa vằn ra khỏi chuồng, Tyrion nghe thấy tiếng nhạc trên mái nhà. Thật vui khi nghĩ rằng ngay cả trong nạn đói và thảm sát, người ta vẫn có thể ca vang. Nhẩm lại những lời nhạc, trong khoảnh khắc hắn hầu như nghe được tiếng hát Tysha đã hát cho hắn nghe ngày xưa. Chăm chú lắng nghe, hắn phát hiện ra âm điệu không hoàn toàn giống, lời cũng khác. Vậy là một bài hát khác, tưởng là bài đó nhưng hóa ra không phải. Sao thế nhỉ? Tysha chân thật ngọt ngào của hắn đã dối trá từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một kỹ nữ mà anh trai Jaime đã a để dạy hắn cách làm một thằng đàn ông.
Giờ thì mình đã hoàn toàn thoát khỏi Tysha, hắn nghĩ. Cô đã ở trong đời hắn cả nửa đời người, nhưng giờ thì hắn không còn cần cô nữa, không cần hơn so với Alayaya hay Dancy hay Marei, cũng như hàng trăm cô mà hắn đã lên giường cùng trong suốt những năm qua. Giờ mình có Shae và Shae.
Các cách cổng của ngôi nhà lớn đóng chặt, chốt kín từ bên trong. Tyrion gõ cửa một lúc lâu thì thấy con mắt đồng trên cánh cửa mở ra. “Là ta,” người vừa ‘tiếp đón’ hắn là một trong những người mà Varys tìm về, người Braavosi chuyên sử dụng đoản kiếm, môi sứt và ánh mắt sắc lạnh. Tyrion không ốn có bất kỳ một tên bảo vệ trai trẻ đẹp mã nào loanh quanh Shae tối ngày. “Tìm cho ta những tên mặt sẹo, xấu xí và già cả, bất lực nữa thì càng tốt,” hắn đã nói với viên thái giám như vậy, “những thằng đồng tính cũng được, hoặc thích ngủ với cừu cũng không vấn đề gì.” Varys không đưa tới người ngủ được với cừu nhưng lão đưa tới một tên thái giám sát thủ và hai người Ibben hôi thối chỉ thích mang rìu đùa nghịch cùng nhau. Những người khác cũng rất đặc sắc như được tuyển chọn từ hầm tối ra, người sau xấu hơn người trước. Khi Varys ra lệnh cho bọn họ xếp hàng để hắn duyệt, Tyrion thậm chí còn cho rằng lão đã suy nghĩ quá nhiều về đề nghị của hắn, nhưng Shae không hề thở than một lời. Và tại sao cô phải than thở nhỉ? Nàng chưa bao giờ phàn nàn về ta ngay cả khi ta trông gớm ghiếc hơn tất cả đám bảo vệ đó cộng lại. Có lẽ nàng chưa bao giờ biết đến từ xấu. Trên thực tế, Tyrion sẽ sớm cho vài tên cận vệ thân cận đến bảo vệ ngôi nhà; có lẽ là vài tên Black Ears của Chella hoặc Moon Brothers. Hắn tin vào lòng trung thành sắt đá của họ hơn là đám lính đánh thuê. Tuy nhiên, rủi ro quá lớn. Cả cái Vương Đô (King’s Landing) này đều biết những tên dã nhân đó là người của hắn. Nếu hắn cử những người Black Ears tới đây thì chẳng chóng thì chầy cả thành phố đều biết tể tướng/ Cánh tay phải của nhà vua đang dưỡng tình nhân.

Một người Ibben dắt ngựa của hắn đi. ‘Ông đã đánh thức cô ấy chưa?” Tyrion hỏi lão. “Chưa, thưa đại nhân.”
“Tốt.”
Ngọn lửa trong phòng ngủ đã tàn nhưng vẫn còn giữ được hơi ấm. Shae đang ngủ say, thân trượt ra khỏi chăn, khỏa thân trên đệm lông. Ánh lửa nhợt nhạt chiếu trên thân thể tràn đầy sức sống khiến nó trở nên hồng hào. Tyrion đứng ở cửa nhìn ngây ngất. Cô trẻ hơn Marei, ngọt ngào hơn Dancy, đẹp hơn Alayaya. Cô là tất cả những gì hắn cần và còn hơn thế nữa. Hắn tự hỏi sao một kỹ nữ lại trông sạch sẽ, ngọt ngào và tinh khiết đến vậy?
Dù không ốn đánh thức nàng nhưng chỉ cần nhìn thấy là hắn đã cứng người. Cởi chiếc áo rơi xuống sàn nhà, hắn leo lên giường, nhẹ nhàng tách hai chân cô rồi hôn lên điểm giao của chúng. Shae thì thầm trong cơn mơ. Hắn lại hôn cô, liếm mút chất lỏng ngọt ngào bí mật cho đến khi cả bộ râu của hắn cùng bộ phận nữ tính của cô đều ướt đẫm. Cô thốt ra những lời thì thầm run rẩy và hắn bò lên, lao vọt vào trong cơ thể cô và gần như bắn ngay lập tức.
Cô mở mắt nhìn hắn mỉm cười, ôm hắn rồi thì thầm. “Đại nhân, em vừa có một giấc mơ ngọt ngào nhất trong đời.”
Tyrion nhấm nháp hai đầu vú cứng lại, dựa đầu trên vai cô. Hắn vẫn chưa rút ‘thằng nhỏ’ ra khỏi và ước gì được ở trong đó mãi mãi. “Đó không phải là giấc mơ,” hắn hứa hẹn. Nó là sự thực, thực hơn tất cả, trái tim mình. Chiến tranh, âm mưu, những trò chơi đẫm máu… và ta đang ở trong cuộc… là ta, một tên lùn, con quái vật, người bọn họ luôn khinh thường và cười nhạo, nhưng giờ ta chính là người đang nắm giữ hết thảy: quyền lực, thành phố, cô gái này. Ta chính là người tạo ra tất cả, và lạy các chư thần tha thứ, nhưng ta thích tất cả những thứ này.
Đặc biệt là nàng. Đúng, chính là nàng.
bott�i;�n (� ttom:.0001pt;text-indent: .25in;line-height:normal>“Ông ấy không sai. Ngay cả Cha tôi cũng phải hỏi ý kiến của ông ấy.”

 

“Cha cậu lắng nghe điều đó. Tôi không nghi ngờ gì nhưng ông ấy sẽ là người quyết định cuối cùng, Bran. Hãy để tôi kể cho cậu nghe giấc mơ mà Jojen đã mơ về cậu và những người anh em của cậu.”

“Đám nhà Walder không phải anh em tôi.”

Cô không để ý. “Cậu đang ngồi trên bàn ăn nhưng thay vì là người phục vụ lại là học sĩ Luwin mang thức ăn cho cậu. Ông ấy phục vụ cậu như một vị vua với thịt nướng, miếng thịt ngon hiếm thấy và đầy máu, thơm ngon khiến người ta nhỏ dãi. Miếng thịt ông ấy phục vụ nhà Frey thì vừa dai, già vừa đen. Nhưng bọn họ lại hài lòng với bữa ăn của mình hơn cậu.”

“Tôi không hiểu.”

“Cậu sẽ hiểu thôi. Em trai tôi nói vậy. Khi nào cậu hiểu nó thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Bran vô cùng lo lắng khi ngồi ăn bữa vào tối hôm đó, nhưng khi ngồi vào chỗ thì đã thấy họ đặt đĩa bánh trước mặt nó. Tất cả mọi người đều được phục vụ y hệt, và nó không nhìn thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong thức ăn mà họ phục vụ đám người nhà Walder. Học sĩ Luwin đã đúng, nó tự nhủ. Sẽ không có gì tồi tệ đến với Winterfell, không cần quan tâm đến những gì Jojen nói. Bran đã tin thế… nhưng cũng cảm thấy thất vọng. Nếu thế giới còn có phép thuật thì bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Những con ma có thể đi lại, cây cối có thể nói chuyện, và những thằng bé tật nguyền như nó có thể trở thành hiệp sĩ. “Nhưng không có chuyện đó đâu,” nó nói to với bóng tối khi ở trên giường. “Không có phép thuật, và những câu chuyện chỉ là chuyện kể mà thôi.”

Và nó cũng không bao giờ có thể đi đứng, không thể bay và không thể trở thành hiệp sĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.