Trò Chơi Trốn Tìm Full

Chương 2: 1. Ác Mộng


Bạn đang đọc Trò Chơi Trốn Tìm Full – Chương 2: 1. Ác Mộng

“Đây, đây là đâu?” 
Tôi tỉnh dậy, đảo mắt nhìn xung quanh. Hình như tôi đang ở trong một căn phòng cổ kính, khắp nơi đều mục nát và cỏ cây rải rác. Có vẻ như chủ nhân của căn phòng không chăm chút cho nó một thời gian dài. Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, rất khó để nhìn thấy.Đang suy nghĩ tìm cách thoát khỏi đây thì tôi liền nghe thấy một giọng nói gọi tên mình.
“XXX – Em tỉnh rồi sao.”
Tôi liền quay đầu lại nhìn, một người đàn ông tóc đen, vận đồ đen ngồi đối diện ở cuối bàn đang nhìn tôi. Chỉ có đôi mắt anh ta là đỏ rực, nhìn chằm chằm tôi trong bóng tối, trong phút chốc tôi cảm thấy như ánh mắt của anh ta có thể nhìn thấu mọi thứ. Gạt suy nghĩ đó qua một bên, tôi liền đáp lời anh ta:
“A-anh là ai? Sao anh lại biết tên tôi?”
Anh ta mỉm cười nhìn tôi, bảo:
“Ngồi xuống đây đi”
Như bị điều khiển, cơ thể tôi vô thức nghe theo lời anh ta liền ngồi xuống. Cùng lúc đó bên ngoài bắt đầu mưa, giông tố kéo đến như báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra. Tôi có cảm giác chẳng lành.
“Anh là chủ nhân của căn nhà này ư? Đây là đâu và tại sao tôi lại ở đây?”
“Một phần, đây là nhà của tôi và em – XXX. Chúng ta đã chung sống cùng nhau tại nơi đây.”
“Gì chứ? Anh bị ấm đầu à, sao tôi lại là chủ nhân của căn nhà này lại còn chung sống cùng anh nữa chứ”
“Em không tin cũng không sao, còn rất nhiều thời gian dành cho em để tìm hiểu. Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi”

“H-Hả? Gặp lại? Ý anh là gì?”
“Em chưa nhận ra sao, đây là giấc mơ của em, tiềm thức của em. Nói cách khác, tôi sống    trong giấc mơ của em. Bắt đầu từ bây giờ, tôi và em sẽ xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx”
“Này, anh nói gì vậy, tôi xxxx nghe xxxx được xxxx gì xxxx xxxxx xxxxx”

“Chạy đi”

“!?”

“Chạy đi XXX, hắn ta sẽ giết cô”

Bỗng chốc căn phòng sụp đổ, mọi thứ biến mất và cả người đàn ông mặc đồ đen kì lạ ấy. Tôi rơi trong vô định, mở mắt ra đã thấy xung quanh toàn là màu đen. Gì nữa đây, theo lời người đàn ông mặc đồ đen đó thì mình đang ở trong mơ ư. Toàn mơ thấy mấy thứ kì quặc, có lẽ mình nên bớt xem phim kinh dị. Nhưng, cảm giác này chân thật quá. Trong phút chốc mình cảm giác như đang

“CHẠY ĐI”
“!?”
Lại nữa, giọng nói ấy lại xuất hiện, văng vẳng trong đầu tôi nhưng lần này lại rõ hơn. Bất chợt tôi có cảm giác rùng mình như có ai đang nhìn chằm chằm tôi. Tôi liền quay đầu lại nhìn

Không thể sai được, ánh mắt đỏ rực ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi. Gì vậy chứ, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng tôi. Tôi bỗng vụt chạy, chạy mãi chạy mãi. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ phải thoát khỏi nơi này, thoát khỏi hắn. Vừa chạy vừa thở hổn hển, nơi này trong như một mê cung nhưng đáng sợ hơn khắp nơi lại là bóng tối, chỉ một màu đen. Không được rồi, cứ thế này tôi sẽ kiệt sức mất, chỉ vừa chạy một đoạn mà tôi lại mau mất sức đến vậy, dù là mơ nhưng tôi vẫn cảm thấy phải thoát khỏi hắn. Chạy được chốc lát tôi liền quay đầu lại nhìn xem hắn có đuổi theo không.
“!?”
“C-cái..”
Hắn đứng ngay trước mặt tôi, ánh mắt đỏ rực của hắn chỉ cách mắt tôi 1 phân nhưng tôi lại không hề nhận ra sự hiện diện của hắn. Trong một thoáng tôi cảm giác như hắn đang mỉm cười. Giọng nói hắn đều đều ngay tai tôi, tôi có thể nghe rõ mồn một
“Em vẫn như vậy nhỉ, luôn cố chạy khỏi anh.”
” XXX – Em không thoát được đâu”

/

End.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.