Chương 62
“Vy Vy, tôi hỏi em câu cuối cùng được không?”-giọng anh trầm khàn thều thào hỏi cô, Eric cố sức giữ cho bản thân không trở nên quá yếu đuối trong giây phút gặp nhau cuối cùng này.
Vy Vy được anh nới lõng vòng tay cơ thể đã thoải mái hơn một chút, ánh mắt thâm thúy quan sát biểu cảm hơi khác lạ của anh, sự xuất hiện của Eric vào lúc này đã không hợp lý, cho nên những chuyện anh nói với cô cũng không có gì khó hiểu vào hoàn cảnh này.
“Tôi nghĩ anh không muốn biết câu trả lời đâu.”-Vy Vy lướt mắt nhìn xuống vết thương trên bụng Eric, vì được xử lý tốt nên nó đã không còn chảy máu nữa, cô cũng an tâm một chút.
Hơi thở anh trầm ổn, bàn tay nam tính nâng cổ tay cô áp lòng bàn tay lên lồng ngực săn chắc của mình, đôi mắt xanh biếc đượm lên nỗi buồn sâu lắng nhìn ánh mắt tránh né của cô không dám nhìn thẳng vào mình, vẫn là anh đã si tình người phụ nữ này quá nhiều, để nỗi tổn thương càng thêm sâu sắc, nhưng anh chính là thích cô như thế, không vì bất cứ điều gì mà thay đổi tình cảm của mình: “Không nói cũng không sao, để tôi bên cạnh em thêm một lúc nữa, chỉ một lúc nữa thôi.”
Vy Vy thoáng bối rối thu tay về, Eric càng lúc càng khác lạ, linh cảm cho cô biết nó giống như lời từ giã cuối cùng trước khi ra đi của anh, người đàn ông này từ lúc xuất hiện trước mặt cô đến bây giờ, đây là lần cô cảm thấy xót xa nhất, nhưng Vy Vy không muốn bản thân vì một phút mủi lòng thương cảm mà tạo nên sự trông đợi không nên với Eric, cô đã chọn cách im lặng không bày tỏ chút động thái nào ngồi cạnh anh.
Trong không khí tĩnh mịch về đêm bên cạnh mặt hồ phẳng lặng, ánh sáng duy nhất chính là đóm lửa được đốt lên sưởi ấm hai cơ thể run lên vì cái lạnh cắt da cắt thịt. Nếu Vy Vy cảm thấy bối rối và khó xử với hoàn cảnh này thì Eric lại đang vô cùng trân quý từng giây từng phút ngắn ngủi cuối cùng bên cạnh cô, sau đêm nay anh sẽ không còn được nhìn thấy cô nữa, ngay cả cảm nhận sự hiện diện của Vy Vy thông qua Tom anh cũng không còn có thể, sự ra đi của anh không phải vì phần nhân cách còn lại đang mạnh mẽ hơn, một lý do khác khiến anh tự nguyện rời đi chính là vì cô, vì người mà Vy Vy chọn không phải anh, sự tồn tại của anh làm cho cô không hạnh phúc.
Bất ngờ giữa tiếng gió thổi vi vu qua những khóm cây xung quanh đánh động tới họ, đây là âm thanh của một con dao được rút ra. Trước khi kẻ phục kích kịp vung dao đâm sau lưng Vy Vy cô đã nhanh hơn một bước xoay người túm lấy cổ tay người ấy giữ chặt bẻ đi làm rớt con dao xuống đất, nhìn Tống Hạo Nhi căm tức vì tấn công không thành, Vy Vy đưa chân đá mạnh vào bụng ả đẩy ra xa, với tay lấy nhanh áo sơ mi của anh khoác vào người.
Tống Hạo Nhi cũng giống Eric và Vy Vy thoát chế nhờ rơi vào hồ sâu trước mặt, ả đã trông thấy hai người nên muốn tìm cách sát hại nhưng đã bị Vy Vy nhanh hơn ngăn được, ánh mắt giễu cợt và phẫn nộ nhìn quần áo không chỉnh tề của đôi nam nữ trước mặt buông lời mỉa mai: “Các người đúng là cẩu nam nữ, trong hoàn cảnh này còn có thể nghĩ đến những chuyện đó.”
Eric nhếch môi, không những không bác bỏ còn hưởng ứng theo: “Cô không có người bên cạnh nên ganh tức sao?”
Ngay sau đó anh nhận ngay ánh mắt khó chịu của Vy Vy lườm mình: “Anh ngồi im một chỗ đi!”
Tống Hạo Nhi cảnh giác nhìn Vy Vy bước tới gần, ả ta tuy gian xảo nhưng khả năng chiến đấu tự biết không thể so được với Vy Vy, nếu chiến đấu trực diện sợ rằng không có cơ hội chiến thắng.
Không đợi cho ả có thời gian suy nghĩ, Vy Vy chớp nhoáng lao tới tung cước đá liên tục vào mặt và bụng ả, động tác dứt khoát uy lực khiến Tống Hạo Nhi dù nhìn ra nhưng cũng không đủ sức đỡ được, chỉ né được vài đòn đã bị thêm một cước đá vào mặt đỏ bầm ngã xuống đất đau đớn.
“Vy Vy!”
Vy Vy vẫn vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tống Hạo Nhi, vị trí của cô vừa hay đang đứng gần con dao rơi xuống ban nãy, Vy Vy không buồn nhặt lên đá văng ra xa chỗ bọn họ, ánh mắt nhìn xuống sợi dây nịch trên thắt lưng Eric lên tiếng: “Đưa dây nịch của anh cho tôi!”
Eric nheo mắt khó hiểu, khuôn mặt chợt có chút tà ý với lời nói của Vy Vy nhưng vẫn làm theo lời cô: “Em muốn làm gì?”
Vy Vy không buồn giải thích nhận lấy tiến tới chỗ Tống Hạo Nhi đang ngồi trói hai tay ả lại vòng ra sau, một chút phản kháng yếu ớt của ả không thể làm khó dễ được cô: “Sao không giết chết tôi luôn đi, cô để tôi sống sau này nhất định sẽ phải hối hận.”
“Tôi không giống cô, tôi không muốn tay mình nhuốm máu vì loại người nha cô.”
Tống Hạo Nhi nhếch môi coi thường, ả không những không cảm kích còn buông lời hăm dọa: “Cô đừng tưởng mọi chuyện đã kết thúc, quả bom trong đầu của cô có thể nổ tung bất cứ lúc nào, khi Red biết được hai người vẫn còn sống nhất định sẽ tìm cách cho nổ tung nó.”
BỘP
Vy Vy dùng tay đánh mạnh sau gáy làm Tống Hạo Nhi bất tỉnh, sự ồn ào của cô ta khiến cô phát chán, đến khi quay lại đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của Eric đang nhìn mình.
“Tôi chưa chết được đâu, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi nơi này.”
.
.
.
TBC.