Chương 61
Eric và Vy Vy cùng bị rơi xuống mặt hồ sâu, bởi vì thương tích khá nặng anh đã rơi vào hôn mê chìm xuống làn nước lạnh buốt. Vy Vy nắm chặt lấy cánh tay Eric lôi anh ngôi lên mặt nước đưa cả hai vào bờ, nhìn người đàn ông với khuôn mặt bầm tím cùng vết thương trên bụng, Vy Vy khẽ thở dài dìu anh tìm chỗ nghỉ ngơi.
Sau khi tìm củi khô nhóm lửa sưởi ấm cơ thể, Vy Vy rút trong ống chân ra một con dao nhọn hơ trên ngọn lửa sát trùng mới từ từ tiến tới bụng anh rạch một đường xé đi lớp áo sơ mi màu đen lộ ra vết thương bị đạn bắn, lúc Vy Vy chạm ngón tay của mình lên da anh, đôi mắt khép chặt ấy đã hé mở khỏi cơn hôn mê chập chờn.
“Vy Vy…”
Cô mím môi nhìn biểu cảm thân quen, đôi mắt ấm áp chan chứa yêu thương nhìn cô chờ đợi người yêu lấy vỏ đạn ra khỏi cơ thể mình, chính là anh ấy.
“Anh bị thương rồi, ráng chịu đựng một chút.”
Tom cười yếu ớt nắm lấy bàn tay còn lại của Vy Vy gật đầu: “Anh tin tưởng ở em, em cứ làm việc của mình đi!”
Mũi dao dứt khoát rạch một đường nhỏ lên da thịt Tom tạo thành khe hở lấy đầu đạn ra ngoài, tuy động tác nhanh gọn nhưng không có thuốc giảm đau, cô biết anh đã chịu thiệt thòi và đau đớn không ít.
Vy Vy không nói lời nào, cô đã tìm thấy lá thuốc cầm máu ở gần đây nhai vào miệng đắp lên vết thương choư anh, ánh mắt nhuốm màu xót xa nhìn cơ thể với những vết thương do cuộc chiến với Red tạo nên, chỉ có thể trách cô không đủ khả năng đoán được bọn chúng giở trò gì hại anh ra nông nổi này.
Tom trượt bàn tay của mình áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì thầm: “Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh biết em và cả anh ta đã làm rất tốt, những vết thương này vì em mà có cho nên tất cả đều rất đáng giá, không uổng phí chút nào.”
“Sắp chết đến nơi còn nói những lời như vậy.”-hơi lạnh từ bàn tay anh truyền tới da thịt của mình, Vy Vy cảm nhận được anh đang sốt cao, với nhiệt độ dần lạnh đi cùng quần áo ẩm ướt cả hai đang mặc, ngay cả cô còn không chịu được làm sao anh có thể trụ lại cho đến ngày mai.
Vy Vy không nói lời nào cởi đi quần áo Tom trong sự ngỡ ngàng của anh: “Em muốn chúng ta làm chuyện đó vào lúc này sao?”
Ngay sau câu nói đùa của Tom là cái lườm khinh thường của cô trao cho anh, Vy Vy tự cởi luôn quần áo ướt trên người mình vắt trên cành cây gần đó chỉ còn mỗi đồ lót trên người tiến tới chỗ anh đang ngồi nép sát vào thân thể anh, da thịt thân mật chạm vào nhau lan tỏa sức nóng giúp cả hai vơi đi phần nào cái lạnh cắt da cắt thịt.
Mí mắt Tom khẽ chuyển động, yết hầu nuốt nhẹ xuống, bàn tay anh vòng qua eo cô kéo cơ thể sát vào người mình hơn, dù bị thương nặng nhưng nhìn cô lúc này quả thật rất cám dỗ, Tom nửa đùa nửa thật nói: “Sao em không cởi hết luôn đi, đồ lót cũng ướt cả rồi.”
“Anh có thể đàng hoàng một chút không?”
“Anh đang rất nghiêm túc, vết thương của anh vẫn còn rất đau nhưng bên dưới của anh bị em làm cho biểu tình không chịu nằm yên rồi.”
Vy Vy chật lưỡi đánh khẽ lên ngực Tom, bây giờ cô chẳng có tâm trạng đâu mà giỡn với anh, họ cần tìm cách thoát khỏi nơi oái oăm này càng sớm càng tốt, nhưng hiện tại không dễ dàng chút nào.
Bàn tay đặt trên eo Vy Vy chợt siết chặt hơn làm cho cô có chút cảnh giác, ánh mắt nhìn lại đã thấy khuôn mặt băng lãnh của anh đang nhìn mình, Vy Vy khẽ nuốt khan không nghĩ đến vào lúc này họ lại còn có thể thay phiên nhau xuất hiện, làm cho cô có chút bối rối định tách khỏi cái ôm nhạy cảm này nhưng anh đã không cho cô làm điều đó.
“Đừng động, chúng ta cần giữ ấm cơ thể.”
Vy Vy làm sao thoải mái cho được khi người bên cạnh cô lúc này là Eric, ngẫm lại chỉ biết trách Tom đáng ghét, vào lúc này lại để mất lượt có khác nào bán đứng cô kia chứ.
“Anh ôm chặt quá làm tôi không thoải mái.”-Vy Vy tìm cớ giảm đi sự khó xử trong hoàn cảnh hiện tại của anh và cô, tuy Eric đang bị thương nặng nhưng có trời mới biết anh ấy có thể làm được những gì, Vy Vy luôn phải trong tư thế cảnh giác cao độ.
Eric cảm nhận được cơ thể cứng nhắc của Vy Vy khẽ cười buồn nới lỏng vòng tay, ác cảm của cô đối với anh quá lớn để cả hai có thể nói chuyện tự nhiên được, nhưng đây cũng là lần cuối cùng anh có thể xuất hiện trước mặt cô, Eric biết thời gian của anh đã sắp hết.
.
.
.
TBC.