Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 59


Dư Nam tỉnh lại, không nhìn thấy ánh mặt trời.

Cô nằm trên mặt đất cứng rắn, nghiêng người, hai tay bị trói sau lưng, cử động, hai chân cũng bị trói chặt.

Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, nhưng vẫn không biết bản thân đang ở đâu, trong cánh cửa đối diện phát ra ánh sáng tờ mờ, có người đi lại, bóng người qua lại trước cửa liên tục.

Dư Nam giãy giụa dựng người lên, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, có người nói: “Anh, cổ anh chảy máu rồi, em bôi thuốc cho anh nhé?”

Một lát sau, một giọng khác vang lên: “Đệch mợ, thật mẹ nó đen đủi.”

“Sao lại bị như vậy?”

“Bị con nhóc kia cào.”

Có người cười ha ha: “Cay thế à? Đúng là không thay đổi chút nào.”

“Đừng nói nữa, vừa rồi suýt chút nữa đã mất mạng, cô ta không biết sống chết xông lên, xe đâm vào cây, vỏ xe bị bóp méo.”

Đối phương trêu chọc: “Bảo Tần Kỳ xoè tiền cho mày đi, bây giờ nó đang leo lên giường một ông chủ, cuộc sống dư dả lắm.”

Nghe thấy tên Tần Kỳ, Dư Nam nắm chặt tay thành nắm đấm, không cần nghĩ lại, có thể đoán ra ai là chủ mưu.

Bên ngoài có người nói tiếp: “Nó leo lên giường ai tao không quan tâm, tao chỉ biết con đ* trong kia thôi. Đàn bà ấy mà, ông đây không chơi chết nó thì không phải họ Dương.”

Người kia nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xông vào xé nát cô.

Vừa rồi ở trên xe Dư Nam đã nhận ra đối phương. Gã trọc, cao lớn vạm vỡ, gương mặt hung ác, đã từng giao thủ ở quán cơm sáng gần hồ Lô Cô.

Gã mặt đen nói: “Bây giờ nó đang nằm trong tay chúng ta, muốn làm gì nó sợ gì nó không theo mày?”

Gã trọc nở nụ cười dâm đãng: “Không biết nó đã tỉnh hay chưa.”


“Vào xem là biết chứ gì.”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, vài bóng người đứng trước cửa, Dư Nam nhìn chằm chằm vào chỗ đó, dịch ra phía sau, dựa người vào tường.

Cửa sắt “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, ánh sáng tờ mờ hắt vào, Dư Nam híp mắt, hai người đứng ngược sáng, thấy không rõ gương mặt.

Ánh mắt cô dịch xuống, bên ngoài dường như là một khu nhà máy bỏ hoang, trống trải xập xệ, phía xa có hai gã đàn ông ngồi uống rượu nhai lạc, máy móc để khắp nơi, lò hơi nước và những thiết bị không biết tên.

Người bên cách cửa nhuốm đầy ánh sáng, trong phòng sáng choang, Dư Nam nhắm mắt lại, thích ứng một lát mới chậm rãi mở ra.

Cô ngẩng đầu, hai người đứng trước mặt cô, nhìn xuống từ trên cao, một người cười xấu xa, một người mắt lộ ra vẻ hung ác.

Gã mặt đen: “Tỉnh rồi hả.”

Gã trọc nửa ngồi xổm xuống: “Còn nhớ bọn tao không?”

Dư Nam liếc gã một cái, trực tiếp hỏi: “Lữ Xương Dân sai mấy người làm vậy đúng không?”

Gã trọc nắm hai tay vào nhau, bẻ khớp xương: “Tháng sáu năm nay, quán ăn bên cạnh sạp muối Nguyên Hương… Ngày hôm đó, mày làm ông đây cả đời khó quên.”

Dư Nam không tiếp lời gã, nói: “Bắt giữ người trái phép là phạm pháp, không thể so với đánh nhau ẩu đả, nếu các anh muốn yên ổn, thả tôi đi, lần này coi như bỏ qua.”

Gã trọc ghé sát: “Đừng mẹ nó nói vớ vẩn, mày nằm mơ hả?” Gã siết chặt má cô, định tách cặp môi đỏ mọng kia ra: “Ông đây muốn mày phải cảm nhận cái gì gọi là sống không bằng chết, mấy anh ở đây sẽ thay nhau làm, nhất định làm chết mày.”

Một mùi hôi thối phả vào mặt cô, Dư Nam cố nén, mím chặt đôi môi.

Gã trọc miệng phun đầy phân: “Lần đó không chạm được vào mày, tâm ông đây rất ngứa ngáy, vẫn luôn nhớ thương, chờ lát nữa tao đảm bảo sẽ là người thứ nhất nếm thử mày.”

Dư Nam dùng sức vùng vẫy, thoát khỏi sự kiềm chế của gã, cười nhạo nói: “Anh vẫn cứng được à?”


Một câu này của cô đã chạm vào vảy cứng của gã, gã trọc chửi thề, vung tay tát cô, “Bốp” một tiếng, Dư Nam ngã sõng soài ra mặt đất.

“Tiện nhân” gã phun ra hai chữ từ kẽ răng: “Ông đây phải xé rách cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của mày mới được.”

Lực tay của gã rất mạnh, tàn nhẫn xé một cái, một bên cánh tay của Dư Nam lộ ra, cô vẫn mặc áo lông mà Du Tùng mua, màu xanh đen, hoa tối màu, kiểu dáng bình thường.

Bên trong là một chiếc áo len, lớp dưới cùng là áo lót màu trắng.

Áo không dễ cởi, gã trọc xé hai lần, mất kiên nhẫn, chuyển sang cởi quần cô.

Gã mặt đen nhìn trò hay đủ rồi, vừa thấy gã trọc làm thật, vội vàng tiến lên khuyên can.

Hai mắt gã trọc đỏ ngầu, đẩy gã ra: “Cút đi.”

Hai chân Dư Nam bị trói, ra sức vùng vẫy, đá mạnh vào ngực gã. Gã trọc ngồi xổm, trọng tâm không vững, ngã dập mông xuống đất.

Gã sửng sốt: “Cái đệt.”

Gã trọc nhảy phắt lên, túm chặt lấy quần cô, Dư Nam định đá gã, lần này, hai chân bị kẹp dưới nách đối phương.

Gã kéo xuống hai bên, một mảng da bụng trắng nõn lộ ra. Mảnh đất tam giác rõ ràng, theo nhịp thở mà phập phồng lên xuống, thật là mê người.

Trên cái rốn nhỏ, có một viên đá màu xanh, dưới ánh đèn tối tăm mơ hồ, tựa một giọt nước mắt, mời gọi người nhấm nháp.

Gã mặt đen đứng sau nhìn chằm chằm, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Mắt thấy gã trọc sắp thực hiện được.

“Anh Dương?” Bên ngoài có người gọi.


Gã trọc dừng lại, Tần Kỳ chậm rãi tiến vào: “Có chuyện gì thế?”

Gã thở phì phò: “Anh phải dạy dỗ con đ* này trước đã.”

Tần Kỳ nói: “Anh Lữ bảo em truyền đến một câu, để mọi người đến đông đủ…” Ả liếc Dư Nam một cái: “Gặp mặt rồi chơi mới vui.”

“Anh trước…”

“Tạm thời đừng nóng nảy, anh Dương, sớm muộn gì anh cũng được hưởng.”

Tần Kỳ vỗ vỗ bả vai gã: “Anh với anh mặt đen ra ngoài uống hai chén đi cho ấm người.”

Gã trọc không tình nguyện, ngó nhìn Dư Nam, nhổ một cục đờm xuống mặt đất, hỏi thêm một câu: “Đầu bên kia thế nào rồi?”

“Anh Lữ nói, người đã từ Tế Nam trở về, đêm mai có thể tới Đại Lý.”

“Con đường lấy tin tức tốt đấy.”

Tần Kỳ cười một cái: “Đến lúc đó các anh đi thủ tiêu người là được.”

“Anh ta vẫn chưa biết à?”

Tần Kỳ “Vâng” một tiếng: “Đừng nóng nảy.”

Gã trọc và gã mặt đen đi ra ngoài, Tần Kỳ quay đầu lại, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve bụng, đi lên phía trước hai bước.

Khuôn mặt Dư Nam sưng đỏ, quần áo xộc xệch, liếc qua bụng ả ta, chỗ đó thoáng phồng lên, đã lộ bụng.

Tần Kỳ nhìn cô một lúc, cười khẽ, ngồi xổm xuống giúp cô sửa sang lại cổ áo, kéo khoá áo lông. Nhìn cô, kéo quần cô lên.

Quần bị gã trọc kéo xuống, lưng quần thoáng nhếch lên.

“Sợ không?”

Dư Nam nói: “Cô có biết mình đang làm gì không?”


Tần Kỳ ngồi ghế ở phía sau, bắt chéo hai chân, nhẹ nhàng gõ gõ: “Cô nói xem tôi đang làm gì?”

“Lữ Xương Dân buôn bán trẻ em, buôn bán vũ khí phi pháp, buôn bán nội tạng, bắt giữ người trái phép, tội danh nào cũng đủ khiến gã ngồi tù mọt gông, cô với gã thì có được kết quả gì?”

Tần Kỳ cười lạnh: “Vậy ai với ai thì có kết quả? Bạch Chấn Dương? Vì danh dự có thể đưa cô lên giường người khác?… Hay là Du Tùng?” Ả ta nhấc cằm: “Vừa rồi cô bị người ta bắt nạt thì anh ta đang ở đâu?… À anh ta đang ở trên đường…” Ả cười sung sướng: “Cũng không biết có chịu cứu cô hay không.”

Sắc mặt Dư Nam nghiêm lại, hai tay sau lưng siết chặt.

Cô nghe thấy Tần Kỳ nói tiếp: “Cô cũng hiểu mà, đàn ông đều ích kỷ.” Ả liếc mắt qua ngực cô, sau một lúc: “Tôi khen ngược rồi, công phu của cô lợi hại lắm nhỉ? Trước đây Bạch Chấn Dương bị cô hầu hạ đến thần hồn điên đảo, bây giờ lại làm với du khách lâu như vậy…” Ả giơ ngón tay cái lên: “Bội phục.”

Dư Nam nhìn ả ta: “Cô đừng cố chấp mù quáng nữa.”

Tần Kỳ cười khanh khách: “Cố chấp mù quáng có gì sai? Cần gì phải xem có đáng giá hay không, anh Lữ đối xử với tôi rất tốt, cưng chiều tôi, quan tâm tôi, không vứt bỏ tôi, cho dù bản thân rơi vào nguy hiểm cũng chỉ dẫn mình tôi đi.”

Dư Nam cảm thấy buồn cười, lại đồng tình với ả. Nhìn vào bụng ả ta, không nhịn được hỏi một câu: “Chẳng lẽ gã không phải vì cái khác?”

Cơ thể Tần Kỳ cứng đờ, cong môi: “Tôi rất ghét cô như vậy, rõ ràng là con đ*ếm, lại giả vờ lạnh lùng thanh cao, không biết ở trên giường đạt tới trình độ nào, dám ở đây nói với tôi gì mà có đáng giá hay không. Ngày mai có trò hay, để xem anh ta cứu cô như thế nào.” Tần Kỳ nghiêng người lên phía trước bóp má cô, trong miệng tấm tắc: “Nhất định rất xuất sắc.”

Những lời lẽ độc ác của Tần Kỳ, che dấu sự hoảng loạn và hoài nghi trong nội tâm.

Dư Nam cười lạnh, dời mắt, không quan tâm đến ả.

Ả ta ném mặt cô sang một bên: “Cô cứ giả vờ đi, để xem ngày mai cô chịu được không.”

Tần Kỳ khinh thường hừ một tiếng, đứng dậy rời đi, cánh cửa trước mặt đóng lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối lần nữa.

Một cánh cửa ngăn cách hai thế giới, bên ngoài có tiếng mắng chửi tức giận ồn ào, bên trong tĩnh lặng đến đáng sợ.

Dư Nam nhắm mắt lại, lẳng lặng suy nghĩ:

Tế Nam đến Đại Lý, 2669 km, đi máy bay mất sáu giờ, tàu hoả gần hai ngày, lái xe cần một ngày mười một tiếng đồng hồ.

Anh có thể tới hay không? Giây phút này, cô hy vọng đàn ông luôn ích kỷ.

Hết chương 59


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.