Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 58


Tưởng Kỳ Phong nhắm chặt hai mắt, môi khẽ mím.

Dư Nam lấy tay thăm dò dưới chóp mũi ông, người trên giường run lên, thong thả mở mắt ra.

Ánh mắt ông mờ mịt, nỗ lực phân biệt một lúc: “Tân Tả.. Bố đã ngủ à?… Bố vừa mơ một giấc mơ..”

“Bố mơ gì thế ạ?”

Tưởng Kỳ Phong nuốt một ngụm nước bọt, động tác đơn giản như vậy, đối ông mà nói, lại vô cùng khó khăn.

Ông không trả lời, lại nói: “Con còn nhớ rõ.. Bộ dáng mẹ con không?”

Dư Nam không nói nên lời, tìm cái khăn lông sạch sẽ, thả vào chậu nước ấm.

Ông không nghe được câu trả lời, tự mình nói tiếp.

“Năm đó, ở trong nhà máy.. Có mấy anh chàng đẹp trai cùng theo đuổi bà ấy.. Nhưng bà ấy lại chọn bố, nói nhìn bố rất phúc hậu.. Khiến bà ấy tin tưởng… Mẹ con là người đẹp nhất trong nhà máy, xinh đẹp hơn cả ngôi sao nổi tiếng…” Ông nhớ lại, khóe môi nhếch lên cười nhạt: “Cho tới bây giờ bố vẫn còn.. Nhớ rõ bộ dáng bà ấy…”

Dư Nam lau xong mặt cho ông, bắt đầu lau sang cánh tay.

“… Còn cả em trai con.. Tên nhóc thối cả ngày chỉ biết gây hoạ.. Quá bướng bỉnh, chỉ cần cho một cây thang.. Có thể leo lên nóc nhà lật ngói, còn nữa, căn nhà có thể cho con chút gì đó…”

Tưởng Kỳ Phong bỗng nhiên dừng lại, động tác Dư Nam cũng dừng theo mấy giây, sau đó mở rộng vạt áo ông, lau ngực cho ông.

Một lát sau, ánh mắt hoang dại của Tưởng Kỳ Phong nhìn cô: “Con giống mẹ con.. Hiểu chuyện.. Nghe lời, chỉ có điều tính tình quá cứng đầu, quật cường như đầu lừa…”

Dư Nam vẫn không nói một lời, lau xong cẳng chân và bàn chân, liếc mắt qua chiếc ghế bên cạnh, một bộ áo liệm màu đen đặt ngay ngắn bên trên.

Cô thoáng do dự, không đi lấy.

Tưởng Kỳ Phong chậm rãi nói: “Bố nghĩ rằng ông trời trừng phạt bố… Không đợi được đến hôm nay. Ở sân bay Đại Lý, bố nghĩ.. Đây là lần cuối cùng hai bố con mình gặp nhau, bố.. Không dám quay đầu lại, không dám nói chuyện với con, càng không dám.. Nhìn con lâu hơn một chút… Bố sợ sẽ rơi nước mắt.”

“Đã là ông lão già đầu rồi, sao có thể khóc?… Nhìn con sống tốt, sống tốt là được… Không hổ mong chờ nhiều năm như vậy..”

“Chờ đến khi mệt mỏi.. Nghỉ ngơi một chút..”

Ông càng nói càng khó khăn, mỗi từ nói ra như dùng hết sức lực cả người.

Dư Nam ném khăn lông vào chậu, dùng đũa gắp một miếng thịt gà lên, đưa đến bên miệng ông: “Bố ăn một chút nhé?”

Tưởng Kỳ Phong nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở: “Không ăn…”

Dư Nam đặt đũa xuống, ngồi bên giường, giọng bình tĩnh:

“Con vẫn nhớ dáng vẻ của mẹ con, quả thực rất xinh đẹp, mỗi ngày mặc một cái váy hoa, đi dạo qua từng con phố… Nhưng khi mẹ chết lại không đẹp chút nào, cả người nhuốm máu đỏ tươi, mặt bị đánh đến tím bầm, áo mặc trên người đến cả tay áo cũng không còn, làn váy biến thành vải vụn, máu phun ra từ miệng vết thương trước ngực, tựa như suối phun…”

“Còn cả em trai con… Sau khi bị lửa đốt cháy, con thấy thi thể bị đốt trụi của thằng bé, toàn bộ thịt trên người nát vụn, giữa thớ thịt còn xen tơ máu… Thằng bé cuộn tròn, không nhận ra được đâu là đầu đâu là chân.” Cô ngừng mấy giây: “Con vẫn luôn nhớ rõ cái mùi thịt bị đốt cháy kia, trong lớp khói đặc cuồn cuộn bốc lên mùi tanh hôi.”

“Từ đó về sau con không thể ăn thịt, ăn vào sẽ nôn, bố thấy con không ăn, lại mắng con cứng đầu rồi đánh con…”

Hai mắt Tưởng Kỳ Phong không còn ánh sáng, nhìn cô, không mấy ngạc nhiên.

Mặc dù đã chắc chắn, nhưng vẫn dò hỏi lại: “… Con vẫn nhớ tất cả?”

“Con vẫn nhớ.” Dư Nam nói: “Nhớ rất rõ ràng.”

Tưởng Kỳ Phong nói: “Bố biết, con chẳng qua vì hận bố…” Ông cười một cái: “Cho nên.. Năm đó chỉ cần con muốn, là có thể trở về?”

“Vâng.” Dư Nam nhẹ nhàng nói: “Con vẫn nhớ rõ tất cả, từng người một.”


Phòng bệnh nhất thời yên tĩnh đến kỳ lạ, bóng cây ngoài cửa sổ chiếu lên tường, không ngừng lay động.

Bên ngoài ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi qua. Hình như có ai mở cửa sổ ngoài hành lang, có gió thổi tới, cửa phòng vang lên kẽo kẹt một tiếng, rồi lại đóng lại.

Thật lâu sau, Dư Nam hỏi: “Bố hối hận không?”

“… Biết vậy chẳng làm.”

Ông hỏi: “… Con thì sao?”

Dư Nam cúi đầu, lúc sau: “Con từng về thăm bố, mùa đông năm ngoái.”

Đôi mắt Tưởng Kỳ Phong bỗng nhiên sáng lên, rồi lại ảm đạm: “Bố đang làm gì?”

“Xem người ta chơi cờ.”

Khoé miệng Tưởng Kỳ Phong thoáng nhếch lên, cười khẽ một tiếng, Dư Nam nhìn thấy khuôn mặt ông lộ vẻ hiền lành.

Ánh mắt ông từ trên người cô dời đi, nhìn nóc nhà trống trải phía trước, con ngươi dần dần khuếch tán.

Khi mở miệng lần nữa, hơi thở đã mỏng manh hơn, gần như đã tới cực hạn. Môi ông mấp máy, không phát ra tiếng.

Tay Dư Nam chống xuống giường đơn, chậm rãi cúi người, ghé lại gần.

“Vừa rồi bố.. Mơ thấy, trước đây.. Trên nóc nhà, sáng sớm.. Ánh nắng chiếu rọi. Mẹ con.. Nấu xong bữa sáng gọi.. Em trai con, thằng nhóc nằm ỳ trên giường không dậy nổi, mẹ con.. Đánh vào mông nó, con ở bên cạnh đi giày.. Cười khanh khách. Bà ấy múc cho bố một bát cháo, hạt đều.. Trắng mịn.. Gạo, nước cơm.. Đều do.. Do.. Bà ấy tự…”

Rốt cuộc từ “Mình” vẫn không phát ra được, Tưởng Kỳ Phong há miệng, muốn gắng sức hít vào chút không khí, hai tay rũ bên người khẽ nắm, ngón trỏ giật giật, nhưng tất cả đều phí công.

Cuối cùng ông bất lực nhắm mắt lại, Dư Nam nhìn khuôn mặt ông, khuôn mặt già nua dần dần sáng ngời, nếp nhăn thong thả giãn ra, khóe miệng tươi cười…

Sau một lúc, có một giọt chất lỏng, theo khóe mắt ông chậm rãi chảy xuống.

Gà nướng trên bàn vẫn chưa động lấy một miếng, căn phòng không còn hơi thở nào nữa.

Cuối cùng trên đời này chỉ còn một mình cô.

Dư Nam không rơi một giọt nước mắt, cô nghĩ, một mình một người, thì có làm sao?

***

Thi thể được chuyển qua nhà xác, sau khi hoàn tất các thủ tục, Dư Nam trở về căn nhà cũ.

Cô ghi lại số điện thoại trên biển quảng cáo bên dưới, sau đó lên tầng tắm rửa thay quần áo, không lâu sau, có người gõ cửa.

Người kia hỏi: “Có phải nhà này bán đồ cũ không?”

Dư Nam “Vâng” một tiếng: “Anh xem trong phòng này có cái nào còn có thể dùng được thì trực tiếp mang đi đi.”

Mắt người kia sáng ngời, nói hai tiếng “Được”.

Một giờ sau, căn nhà trở nên lộn xộn.

Đồ dùng gia dụng cũ đều được dọn đi, sách báo cũ chất đầy trên mặt đất, cát bụi góc nhà bay tán loạn…

Gia sản cuối trong nhà cũng chỉ đổi được hai tờ tiền giấy.

Dư Nam rời đi trước, dọn nhà sạch sẽ. Tất cả lại khôi phục về hình dáng ban đầu, phòng khách trống trải sáng bóng, bốn góc trần nhà, chỉ còn một cái bóng đèn đã ngả màu đen trên đỉnh đầu.

Cũng như năm sáu tuổi ấy, khi cô vừa mới chuyển đến Tế Nam.


……

Ngày hôm sau, Tưởng Kỳ Phong được đưa tang, không có lễ tang, cũng không làm tập tục viếng linh đường của địa phương, chỉ túc trực bên linh cữu ba ngày.

Thi thể được kéo trực tiếp đến nhà tang lễ. Dư Nam ngồi trong xe, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thấy phía xa có một người đang đứng lặng bên cửa, mày rậm mắt sâu, áo đen quần đen, vóc dáng vô cùng cao lớn. Xe đi từ bên trái sang bên phải người kia, anh cúi đầu, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, rũ bên người.

Dư Nam vẫn luôn nhìn anh chăm chú, anh đưa điếu thuốc đến bên miệng, nâng mắt lên, tầm mắt hai người ngăn cách nhau qua tấm kính thủy tinh màu trà. Xe tang vừa dừng lại, anh hút mạnh một ngụm, rũ mắt, tàn thuốc bị đầu ngón tay dập tắt.

Du Tùng không hề di chuyển dù chỉ một bước, thật lâu sau, mới lại ngẩng đầu lên.

Dư Nam đứng dưới bậc thang, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, bên trong cánh cửa vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn.

Cô nhìn sang, vừa liếc một cái đã thấy Mạc Tích Đồng đi phía sau, cô ta mặc một bộ quần áo tối màu, tóc buộc lên, thướt tha lả lướt đi đến.

Không khí áp lực mà khó xử, có lẽ xuất phát từ đồng tình, cô ta không còn cao ngạo như trước, ánh mắt dừng trên mặt cô hai giây, khẽ gật đầu.

Dư Nam cười đáp lại một cái, mấy người kia đến gần.

Một người phụ nữ giữ chặt tay Dư Nam, ánh mắt dịu dàng, vô cùng đoan trang: “Tân Tả? Con chính là cô nhóc Tưởng?”

Khuôn mặt người phụ nữ này thấp thoáng đường nét quen thuộc, cô vừa đoán vừa nhìn đã biết đối phương là ai?

Dư Nam cười một cái.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên: “Không nhớ rõ bà ấy là ai hả?”

Mọi người nghe thấy tiếng thì nhìn sang, Du Tùng không nhìn bất kỳ ai, chỉ liếc xéo cô, môi mím chặt, chờ cô đáp.

Dư Nam nói: “… Không nhớ rõ.”

Sau một lúc, Du Tùng dịch tầm mắt, tiếng cười gần như không thể nghe thấy: “Anh cũng phải thấy mệt thay em.”

Dư Nam nín thở vài giây, người khác nghe không hiểu, cô lại gần như hiểu rõ.

Du Tùng nâng cằm: “Mẹ anh, đây là bố anh.” Sau đó nhìn về phía bên kia: “Mẹ Tích Đồng, dì Hoàng.”

Ánh mắt Dư Nam đặt trên mặt anh, lúc sau, chuyển sang những người khác, kèm theo một câu chào.

Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, không mấy thân thiện.

Mẹ Du nhìn thấy cô tỏ vẻ xa lạ, xấu hổ chớp mắt một cái, lực trên tay nhẹ đi, nói: “Nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, cô nhóc năm nào đã trở thành cô thiếu nữ rồi.” Bà nhìn về phía xe tang: “Chỉ tiếc lão Tưởng mệnh khổ, vừa mới tìm được con gái đã… Lão Tưởng sống cũng không dễ dàng, thân thể từ trước đến nay không được tốt, nhiều năm qua đều sống một mình, ngày mong đêm mong rốt cuộc cũng chờ được đến hôm nay.”

Dư Nam nói “Mấy năm nay, may mà có dì và chú Du chăm sóc.”

“Sao lại nói thế, đấy là điều nên làm mà. Nhóc con… Sống có tốt không?”

Dư Nam nói: “Cũng ổn ạ.”

Mẹ Du quan sát cô một lúc, cố gắng tìm kiếm bóng dáng cô gái nhỏ năm xưa trong trí nhớ, khi đó cô xanh xao vàng vọt, nói năng quái gở, ném trong đám đông gần như tìm không thấy, đứng bên cạnh cô công chúa Mạc Tích Đồng quả thực khác nhau như trời với đất. Nào nghĩ đến, càng lớn càng xuất sắc, bây giờ cô có khí chất lạnh lùng, đôi mắt sáng xinh đẹp, ánh mắt vẻ mặt mang một vẻ đẹp tươi sáng, vô cùng động lòng người.

Mẹ Du càng nhìn càng vui mừng, nhịn không được véo véo tay cô: “Con có muốn dọn về không? Nếu có thì về chỗ dì, dì chăm sóc con.”

“Thế thì phiền lắm ạ.” Dư Nam cười nói: “Con cũng không định dọn về.”

Mẹ Du nhìn Du Tùng một cái, oán trách nói: “Tiểu Tùng cũng thật đáng trách, thời gian dài như vậy, đáng ra nên đưa con về Tế Nam trước.”

Du Tùng đứng ngoài cuộc, nhìn sang nơi khác, để hai người nói chuyện, giống như không nghe thấy.


Dư Nam liếc anh một cái, chỉ cười một tiếng.

Hàn huyên vài câu, nhân viên đã chuẩn bị xong, đại sảnh nhà tang lễ cử hành nghi thức đưa tiễn đơn giản, Tưởng Kỳ Phong bị đẩy mạnh đi. Một giờ chờ đợi, có máu có thịt người, đi trên đời này một chuyến, không thể để lại cái gì, cuối cùng hóa thành một hũ tro cốt trắng. Trong tay Dư Nam ôm một chiếc hộp vuông vức, không quá nặng, nhưng lại chứa thể xác Tưởng Kỳ Phong.

Từ nhà tang lễ đi ra, không trung lất phất bông tuyết, từng quả cầu, giống như tinh thể nhỏ, dừng trên chiếc hộp màu đỏ tím.

Dư Nam nhớ tới mùa đông năm ngoái, cô trở lại Tế Nam, trận tuyết kia so hiện tại còn lớn hơn nhiều, trời đất trắng xoá, tuyết rất dày, chân giẫm xuống vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt.

Ông mặc một cái áo bông cũ, đầu đội mũ len, đứng trên nền tuyết. Mấy ông cụ bên cạnh chơi bài cửu, không biết ai giục cờ, tranh chấp không thôi. Ông đứng phía sau bọn họ, chỉ xem không nói.

Trong tiếng người ồn ào xung quanh, ông lại có vẻ vô cùng cô đơn.

Sau đó Dư Nam đến Tế Nam lần thứ hai, gặp phải một bà lão ăn mày, các cô ngồi song song. Bà cụ kể cho cô những biến chuyển từng ngày của Tế Nam, chỗ nào xây tàu điện ngầm, chỗ nào xây trung tâm thương mại.

Sau đó nói đến đặc sản của Tế Nam, bà cụ khoa chân múa tay. Dư Nam cho đối phương năm mươi tệ, bà lão ăn mày chạy đi mua.

Cô tỉ mỉ quan sát xung quanh, cảnh trước mắt hiển nhiên đã không còn bộ dáng năm xưa nữa, cô căn bản không nhận ra.

Một bóng dáng che khuất ánh sáng trước mắt, Dư Nam nheo mắt lại, vô cùng kinh ngạc, trong ấn tượng của cô bộ dáng anh sớm đã trở nên mơ hồ, cũng không biết vì sao, khoảnh khắc anh xuất hiện, ký ức nhanh chóng kéo đến cuồn cuộn, không ngừng chồng lên nhau, gần như không cần phán đoán, cô nhận ra anh.

Du Tùng đút tay vào túi đứng trước mặt cô, liếm môi dưới, khuôn mặt mang vẻ hứng thú và trêu cợt. Dư Nam hoảng loạn một lát, đón nhận ánh mắt anh, sau vài giây đối diện, cô chứng thực được, anh không nhận ra cô.

Du Tùng thay đổi rất nhiều, năm tháng lắng đọng, anh đã sớm mất đi vẻ ngây ngô, trở nên chững chạc hơn.

Anh đứng trong gió tuyết, từng bông tuyết dừng trên vai anh, tất cả đều là màu trắng, khiến người khác không mở mắt ra được, chỉ có cặp con ngươi kia, đen như hồ sâu, cuồn cuộn gợn sóng…

Sau khi anh đi, cô trở về Đại Lý, tựa như hai đường giao tuyến, gặp nhau, rồi lại tách ra, sau đó càng đi càng xa.

Thế nên, cô chỉ coi lần gặp lại ngoài dự tính kia thành ngẫu nhiên.

……

Trước khi đi, mẹ Du quay đầu lại, nghẹn ngào nói: “Con ngoan, nếu rảnh thì về thăm, tới nhà dì, dì nấu món mà con thích.”

Dư Nam cười, lần này thật sự xuất phát từ đáy lòng: “Con cảm ơn dì.”

Mẹ Du nắm chặt tay cô một lúc, xoay người lên xe.

“Du Tùng.” Dư Nam gọi anh lại: “Em có mấy câu muốn nói…”

Du Tùng nghiêng người, bố Du từ trong xe ló đầu ra: “Con đưa con bé Tưởng đi, để bố lái xe về.”

Du Tùng vẫn không nhìn cô, ghé vào bên trong gật đầu một cái.

Xe lái đi rồi, trước cửa nhà tang lễ chỉ còn hai người họ, lại có một nhóm người tiến vào, người nhà người chết phải nhờ người khác đỡ, khóc lóc nức nở.

Dư Nam dịch sang bên cạnh nhường đường, Du Tùng nghiêng người dựa vào cửa không nhúc nhích, có người va vào anh, anh cũng mặc kệ, vẫn im lặng không nói.

Trời âm u, nhà hoả táng cách đó không xa lượn lờ khói đặc, tuyết trắng rơi xuống lớp ngói xám xịt có vẻ càng thêm đáng sợ.

Dư Nam gục đầu xuống: “Hôm qua anh nghe thấy hết rồi?”

Du Tùng cười nhạo một tiếng.

“Anh nghe thấy bao nhiêu?”

Du Tùng: “Em để ý à?”

Dư Nam nói: “Cái này không phải ý của em.”

Mắt Du Tùng tối sầm: “Em có nói những lời này cũng không còn quan trọng nữa rồi.”

Dư Nam ngẩng đầu nhìn anh, gió lạnh thổi tuyết bay tán loạn quét vào mặt, sợi tóc bên má bay phất phơ.

Chóp mũi cô đỏ bừng: “Vâng, không nói.”

Du Tùng bỗng nhiên đón nhận ánh mắt cô, cô lấy ra một thứ: “Đây là chìa khóa nhà cũ, sau này… Anh cho người khác thuê đi?”


Anh không nói, Dư Nam nói: “Sau này em sẽ trả dần dần.”

“Còn có tiền khám bệnh, bên bệnh viện đã gửi lại hóa đơn, dùng những thiết bị gì đều ghi lại rõ ràng… Em sẽ tính vào tiền ứng trước đây.”

Ánh mắt Du Tùng lạnh nhạt, không đáp lại cô.

Dư Nam theo bản năng di di chân: “Anh… Không có lời gì muốn nói với em à?” Thật lâu sau, cô nhìn anh một lần cuối cùng: “… Vậy, tạm biệt.”

Cô xoay người, bắt đầu đi những bước đầy khó khăn.

Giữa gió lạnh, Du Tùng gọi một tiếng: “Dư Nam.” Anh khẽ gọi tên cô.

Thấy Dư Nam dừng lại, anh nói: “Ở trong lòng em, em vẫn luôn coi anh là thằng ngốc.”

Cô ôm chặt hộp, khớp xương trở nên trắng bệch.

“Giống một thằng ngốc bị em chơi đùa.”

Giọng anh lạnh lẽo: “Ngay từ đầu em đã biết anh là ai, nhìn anh tìm em, nhìn anh từng bước hãm sâu, nhìn anh con mẹ nó ăn nói khép nép, thất bại thảm hại.”

Dư Nam môi trắng bệch: “Em không nghĩ như vậy…”

Du Tùng vượt lên trước một bước, giãy giụa một lúc, cho nhau cơ hội cuối cùng: “Nếu không phải, vậy thì em ở lại đi.”

Dư Nam cắn môi, không nói gì dù chỉ một chữ.

Ánh mắt Du Tùng tối sầm, tất cả ảo ảnh đều tan biến.

Giữa tuyết trắng, hai người nhìn nhau thật lâu, Dư Nam nhìn thấy trong mắt anh có ánh nước ướt át, Du Tùng gật đầu: “Được.” Anh cười châm chọc: “Em đi đi.”

Ai cũng hiểu, lần từ biệt này chính là vĩnh hằng, anh không hỏi cô đi đâu, cô cũng không nói, từ đây giữa biển người mênh mang, không còn gặp nhau.

Du Tùng xoay người đi trước, hai mắt đỏ bừng.

– – Cho nên.. Năm đó chỉ cần con muốn, là có thể trở về?

– – Con vẫn nhớ rõ tất cả, từng người một.

Từng người một, cũng bao gồm cả anh.

Tựa như một trò cười, mỗi người đều đang cười, châm chọc anh chìm đắm trong chấp niệm. Tìm tìm kiếm kiếm, kết quả cuối cùng cũng tỉnh ngộ, tất cả chỉ là trò chơi cô bày ra để trừng phạt anh mà thôi.

***

Dư Nam rời khỏi Tế Nam, xe tải trở lại Ngọc Châu, đưa Tưởng Kỳ Phong an táng ở núi Khâu Lãnh. Đứng trên sườn núi, nhìn ra phía xa, nhớ mang máng vị trí nhà cũ trước đây, căn nhà cũ kia đã sớm phá bỏ và di dời cải tạo, bây giờ nhà cao tầng mọc lên san sát, rộn ràng, dáng vẻ cuối cùng của ngôi nhà trong trí nhớ cũng không còn.

Cô không dừng lại, đặt vé bay về Đại Lý.

Bạn bè nhiều lần gọi điện thoại tới thúc giục, anh ta cần chuyển nhượng cửa hàng gấp để di cư sang nước ngoài. Vị trí cửa hàng rất đẹp, du khách đến không ngừng. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, anh ta muốn để lại cho người thân.

Dư Nam suy xét thật lâu, ban đầu không định nhận, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu Du Tùng nói, không do dự nhiều, quyết định sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ lập tức qua.

Đại Lý chỉ là trạm trung chuyển, cô chuẩn bị sáng mai khởi hành.

Cô muốn chạy, có người lại không đồng ý.

Dư Nam bắt xe đi nội thành, lên xe, tài xế ấn xuống nút tự động điều khiển.

Cô cảnh giác ngẩng đầu, đối phương đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm cũng không thấy rõ.

Gã ta giải thích: “Bảo đảm an toàn.”

Xe lên đường, tài xế liếc cô một cái qua gương chiếu hậu: “Tiểu thư, cô đi đâu?”

Dư Nam không đáp, nhìn gáy gã, dưới mũ lưỡi trai trụi lủi, không có một cọng tóc nào, là đầu trọc.

Hết chương 58

Lời editor: Haiz, bộ này tớ vẫn đang lết với tốc độ rùa bò, hôm trước đọc cmt thấy các bạn bảo có chương mới là vui rồi làm tớ cứ áy náy mãi. Truyện cũng chỉ còn 10 chương nữa, tớ định tạm lặn 1 thời gian để edit rồi sẽ up liền 10 chương cuối vào ngày 10/4 không biết mọi người thấy thế nào ạ? Hay là sẽ tiếp tục up với tiến độ 2 chương / tuần ạ (dù sao này tớ toàn up 1 chương / tuần hic:((()


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.