Đọc truyện Trò Chơi Sắc Dục – Chương 15
Chỉ trong một ngày, thành phố J đã xảy ra vô số đổi thay một cách chóng mặt…
Phong Chính chết, ngay cả xác cũng không tìm thấy.
Phong Dư phát điên, lang thang khắp nơi tìm Lâm Thiên. Bị một bọn côn đồ cưỡng bức rồi bán vào quán bar, ngày ngày bị hành hạ, tra tấn…
Lưu Dĩnh bị bắt với tội danh mưu sát, sau đó lại chết một cách kỳ lạ trong tù…
Lưu Đình Đình từ ngày đó liền không mở miệng nói chuyện nữa mà mang theo di ảnh của Phong Chính về Trung Quốc…
Phong gia cùng Lưu gia trong một ngày hoàn toàn tàn lụi.
Nếu nói Phong Chính chết, người bình tĩnh nhất là ai… Thì đó là Phong Thiên Lam…
Cô lẳng lặng rời đi, sau đó xin vào làm một nhân viên phục vụ bàn trong một quán ăn. Không khóc, không đau,…
Bởi vì, trong suy nghĩ của cô…Phong Chính không chết. Cô có thể cảm nhận được điều đó.
Còn có…cô thế nhưng lại mang thai. Là con của cô và Phong Chính…
Nghĩ đến đây, gương mặt của Phong Thiên Lam lại chợt dịu dàng mà đưa tay xoa vùng bụng bằng phẳng của mình…
Nơi đây, có một tiểu sinh mệnh…
_____________________
6 năm sau.
“Của chị tổng cộng là 2000….” Một cô gái có thân hình mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp mặc bộ đồng phục tiếp tân nhanh nhẹn tính tiền, một sợi tóc rơi vào sườn mặt trắng nõn tăng thêm vài phần mị hoặc.
“Tinh tinh… tinh tinh…” Một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhanh chóng cúi đầu tiễn khách rồi lấy ra xem.
“Alo…Cô có phải là chị Lâm không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Lâm Nhạc đây…”
Từ trong điện thoại vang lên một giọng nữ to tiếng, thể hiện sự tức giận của chủ nhân nó bây giờ.
“Vâng…Vâng ạ. Tôi lập tức đến ngay đây ạ…” Thái dương giật liên tục, cô mệt mỏi cúp máy. Đôi mắt khẽ buông xuống rồi trở nên lắng đọng.
Cô ấy chính là Phong Thiên Lam… 6 năm…cô đã rời đi 6 năm. Nuôi sống con trai mình trong suốt khoảng thời gian đó…
Thằng bé tên là Lâm Nhạc, cô không muốn nó theo họ Phong rồi lại tiếp tục chặng đường đau khổ như cô và Phong Chính…
“Tiểu Lam? Giáo viên chủ nhiệm của A Nhạc lại gọi đến à? Ở đây cũng không còn việc gì nữa, cháu đi đi…” Một bà lão chậm rãi bước tới, nhận lấy tạp dề trên tay Phong Thiên Lam.
Bà thật sự xem cô như con gái ruột của mình. Lúc cô tìm tới nương nhờ bà thì đã mang thai một tháng rồi… bà hỏi, cô chỉ bảo chồng cô đang làm xa…
“Cảm ơn má Trương, con đi đây…” Thở dài mà cảm ơn bà Trương, Phong Thiên Lam chạy bộ trên con đường nhỏ hẹp. Đến đầu ngỏ, cô liền lấy một chiếc xe đạp hướng trường học mà tới.
Nửa đời cô luôn luôn đi xe đua hàng hiệu. Cuối cùng, vẫn phải đi xe đạp mà thôi…