Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 121: Cần Anh Dắt Chú Về Nhà Không


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 121: Cần Anh Dắt Chú Về Nhà Không


Ba điếu thuốc mà người chủ nhà để lại là vật phẩm màu máu đặc thù, phần giới thiệu nhiệm vụ đã nói rằng sau khi người chủ qua đời, 3 đứa con của ông đã kính 3 điếu thuốc trước bàn thờ.
Hàn Phi quan sát kỹ lưỡng, 3 điếu thuốc này trên mỗi điếu đều bị âm khí vây quanh, hắn cũng không biết sau khi châm lửa sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể sẽ khiến âm khí nhập thể, cũng có thể sẽ phát động vật có chút liên quan đến người chủ nhà, thậm chí còn có thể sẽ gọi “con” của người chủ tới.
“Trước đây nghe các tình nguyện viên trong cô nhi viện nói, gặp phải quỷ đả tường*, dùng máu chó mực, nước tiểu đồng tử, hoặc là châm điếu thuốc thì có thể phá giải, cũng không biết là thật hay giả.”
Thuốc chỉ có 3 điếu, Hàn Phi cầm bát bằng một tay, đứng trong đêm tối và gió lạnh, bất chợt nhớ đến cô bé bán diêm.
Hắn ngậm điếu thuốc lá, lấy chiếc bật lửa tìm thấy trong bếp của căn hộ ma ám, yên lặng tính toán thời gian.
Xung quanh con đường vắng tanh vắng ngắt, không có một ai.
Đợi suốt 8 phút, Từ Cầm cũng không đến, vết máu hình người trên vách tường bên kia đường cũng biến mất không thấy.
Chiếc nhẫn của người chủ nhà trên ngón tay toả ra lạnh lẽo, Hàn Phi cảnh giác nhìn xung quanh.

Lúc hắn cúi đầu nhìn xuống dưới, vô tình phát hiện trên lối đi bộ bỗng xuất hiện một vũng máu.
“Nó đang di chuyển?”
Vũng máu kia rất giống một người đang bò sát trên mặt đất, mỗi một lần Hàn Phi chớp mắt, khoảng cách giữa đôi bên cũng sẽ bị thu hẹp.

Đến phút thứ 9, cái bóng đẫm máu kia đã xuất hiện ở ngay trước mặt Hàn Phi.
“Theo lẽ thường mình nên sợ nó, nhưng dù sợ nó, nó cũng sẽ không tha cho mình.”
Một ngọn lửa hiện lên trong đêm đen, Hàn Phi đốt điếu thuốc lá của người chủ nhà.
Khí âm tà xa lạ lặng yên tuôn ra, Hàn Phi rất quen thuộc loại cảm giác này, trong bùa hộ mệnh mà Mạnh Thi cho hắn cũng ẩn giấu âm sát khí thuộc về người khác.
“Mỗi điếu thuốc đều tương đương với một lá bùa hộ mệnh? Không đúng, âm khí ẩn giấu trong điếu thuốc lá này nhiều hơn so với âm khí trong bùa hộ mệnh của Mạnh Thi, hai thứ hoàn toàn không cùng một cấp bậc.”
Âm khí dồi dào khiến cho bóng đêm cũng bắt đầu méo mó, theo điếu thuốc kia không ngừng đốt cháy, âm khí vẫn không ngừng tăng thêm!
“Ba đứa con của người chủ nhà lợi hại vậy sao? Chỉ một điếu thuốc thôi đã chứa âm khí kinh khủng như vậy?”
Hàn Phi đoán khi điếu thuốc cháy hết thì âm khí sẽ biến mất, cho nên hắn nhất định phải tận dụng khoảng thời gian này.
Âm khí vốn không thuộc về Hàn Phi nhẹ nhàng tản ra trong làn khói, quanh quẩn ở xung quanh Hàn Phi, trước khi khói thuốc cháy hết, cô hồn dã quỷ rất khó làm tổn thương hắn.
Tác dụng chính của bùa hộ mệnh là dùng để hộ thân, nhưng Hàn Phi cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết.
Hắn nhìn cái bóng đẫm máu đột nhiên ngừng di chuyển, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
“Sao lại dừng?”
Tiếng thuốc lá cháy âm ỉ khiến người ta thấy yên ổn, Hàn Phi ngậm thuốc lá, giẫm vào đầu của cái bóng đẫm máu.

Âm khí thổi qua như cuồng phong, Hàn Phi yên lặng đưa mắt nhìn vết máu dưới chân: “Mày muốn đoạt cơ thể của tao hả?”
Nhả một ngụm khói về phía vết máu, âm khí khủng khiếp hoàn toàn không cùng một cấp bậc phun ra khắp nơi.

Vết máu hình người không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, dù nó bị Hàn Phi đạp đầu gây hấn, giờ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thuốc đã cháy hơn nửa, Hàn Phi biết tất cả âm khí đều đến từ điếu thuốc kia, đợi điếu thuốc này cháy hết, hắn có thể bị đối phương nhìn thấu.
“Anh sẽ cho chú thời gian nửa điếu thuốc, tự cút ra đây.”
Bị âm khí kinh khủng áp chế, vết máu trên đất hình như bắt đầu do dự.
Mà Hàn Phi ngoài miệng nói cho đối phương thời gian nửa điếu thuốc, nhưng trên thực tế mới vừa qua 2 giây, hắn đã đưa bàn tay cầm thuốc về phía vết máu trên đất.
Âm khí như sóng biển cọ rửa mặt đất, đối mặt với âm khí hoàn toàn không cùng đẳng cấp, vết máu hình người không thử phản kháng.
Hàn Phi sử dụng năng lực chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, lúc hắn chạm vào vết máu, trên vết máu tạo ra gợn sóng, tay hắn nắm được một cái đầu người vụn vỡ.
Oán hận, đau khổ, điên cuồng, còn có bất an và sợ hãi, Hàn Phi cảm giác được rất nhiều cảm xúc trên vết máu hình người.
Nó đang sợ.
Một lần nữa ngậm điếu thuốc trong tay, Hàn Phi nắm tóc của cái đầu, lôi nó từ trong vết máu ra.

Phần đầu bị nghiền nát và biến dạng hoàn toàn sau khi trải qua va đập cực mạnh, Hàn Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt vặn vẹo giập nát, trong mắt lại hiện ra sự phấn khích và sung sướng.
“Chú không muốn người khác tìm được đường về nhà, nhưng thật ra người không thể về nhà chính là chú.” Hắn vô thức liếm môi, biểu cảm của Hàn Phi rất đáng sợ: “Có cần anh dắt chú về nhà hay không? Sau này chúng ta sẽ là người nhà.”
Vừa nghe về nhà, vết máu hình người còn không hiểu, song sau khi nó nghe được sẽ cùng trở thành người nhà của Hàn Phi, lập tức ý thức có gì đó sai sai.
“Đó là một nơi không có đau khổ và tuyệt vọng, nơi đó chỉ có người nhà.”
Thuốc lá sắp cháy hết, lúc này âm khí cũng đạt tới thời khắc dày đặc nhất.
“Không cần sợ, chẳng bao lâu nữa sẽ tốt cả thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng trở thành người một nhà.” Trong nụ cười của Hàn Phi ẩn chứa sự điên cuồng và tàn nhẫn không cách nào che giấu, ngón tay của hắn vuốt ve cằm của cái đầu sứt mẻ, ánh mắt dịu dàng, đầy đam mê bệnh hoạn.
Mở ra giao diện trò chơi, Hàn Phi hướng về phía vết máu hình người sử dụng thiên phú không rõ level Hồi Hồn!
Âm khí càng đáng sợ hơn chợt xuất hiện, đêm tối bị xé rách, giao diện trò chơi chảy máu, ngay sau đó bắt đầu vỡ ra hai bên, cứ như là mở ra Quỷ Môn Quan!
Từng gương mặt quỷ xuất hiện, phía sau Hàn Phi cứ như là một biển máu vô tận.
Vết máu hình người trên mặt đất dường như cảm nhận được gì đó, nó nhìn ra phía sau của Hàn Phi, gương mặt móp méo sợ hãi đến mức sắp vỡ vụn.
Nó quyết đoán vất bỏ cằm, nhanh chóng lùi nhanh ra sau, cùng lúc đó xung quanh Hàn Phi bỗng vặn vẹo.
Tàn thuốc rớt xuống đất, âm thanh từ hệ thống cũng vang lên trong đầu của Hàn Phi.
“Chưa phát hiện du hồn lạc đường! Kích hoạt thiên phú Hồi Hồn thất bại!”
Hàn Phi không để ý âm thanh nhắc nhở trong đầu, hắn chỉ quay đầu nhìn lại.
Đường về vẫn còn đó, Từ Cầm đứng trong bóng tối bên tường cư xá Hạnh Phúc.
“Cảm giác như đã qua mười phút, nhưng trên thực tế dường như không lâu như vậy, vết máu kia sở hữu năng lực che đậy ngũ giác, sau này có cơ hội có thể quay lại tìm nó tâm sự.”

Vết máu hình người đã biến mất, song Hàn Phi phát hiện trên tay mình vẫn còn dính máu: “Thằng này để chạy trốn, dường như đã từ bỏ nửa dưới gương mặt của mình.”
Máu trong lòng bàn tay rất nhanh bị Quỷ Văn nuốt chửng, Hàn Phi cũng không dám chậm trễ nữa, ngồi xổm cầm bát lên, tiếp tục đi về phía trước.
Vết máu ở bên kia đường dường như là một trong những con quỷ có oán khí nặng nhất tại ngã tư đường, sau khi nó biến mất, những thứ khác dường như cũng bắt đầu rục rịch.
“Mới chỉ là qua đường thôi đã nguy hiểm đến vậy, xem ra thật khó để có một cuộc sống tốt đẹp ở thành phố này.”
Dứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Hàn Phi tập trung làm nhiệm vụ, tránh được mấy cô hồn dã quỷ đến “bắt chuyện”.

Sau khi tránh được một số bẫy không dễ dàng phát hiện, hắn rốt cục đã tới bên kia đường.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến rank G – một trăm kiểu chết tại ngã tư đường! Thu được phần thưởng điểm kỹ năng cơ bản +1! Thu được vật phẩm khen thưởng – hoa cài áo chú rể.”
“Hoa cài áo chú rể (vật phẩm màu máu rank G): Gã vốn tưởng rằng đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất của mình, nhưng lúc đi ngang qua ngã tư đường, xe hoa của gã bị một chiếc container tông văng thẳng vào vách tường.

Từ ngày đó trở đi, hắn bắt đầu du đãng ở ngã tư này, gã không chờ được người mà gã luôn chờ đợi, gã dần trở nên ganh ghét với mọi hạnh phúc và vui vẻ.”
Chú thích: *Quỷ Đả Tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.

Hiện tượng này trước hết là có thật..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.