Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 120: Gõ Bát Rải Gạo Đốt Ảnh


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 120: Gõ Bát Rải Gạo Đốt Ảnh


“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến rank G – Một trăm kiểu chết tại ngã tư đường!”
“Một trăm kiểu chết tại ngã tư đường: nhiệm vụ này phải hoàn thành một mình, tìm được cái bát đặt ở miếu thờ gần cổng cư xá, đi một bước, gõ bát một cái, một mình sang bên kia đường, là hoàn thành nhiệm vụ.”
Nhìn giới thiệu về nhiệm vụ, Hàn Phi cảm thấy chắc cũng chẳng có gì khó, đường cái bên ngoài cư xá cũng chỉ rộng khoảng 7-8 mét, đi tối đa 20 bước là qua vô tư.
“Độ khó của nhiệm vụ chính tuyến nằm ở giữa nhiệm vụ ẩn và nhiệm vụ bình thường, không thể xem nhẹ.”
Thực ra hiện giờ Hàn Phi rất không muốn rời khỏi khu cư xá, nếu như có thể hắn muốn bám trụ lại đến level 20 mới ra ngoài.

Nhưng hình như hệ thống đoán được ý nghĩ của hắn, ở trong cư xá không thể mở được nhiệm vụ nào cả.
“Cứ đi nhìn một chút, nếu thực sự nguy hiểm, thì từ bỏ nhiệm vụ.”
Lặng lẽ đi tới cổng cư xá, Hàn Phi nhìn con phố bị đêm đen bao phủ, bầu không khí trong cả thành phố âm u chết chóc, trên đường cái đừng nói xe cộ hay người đi đường, ngay cả một quỷ ảnh cũng không có.
“Nhiệm vụ yêu cầu hoàn thành một mình, nói cách khác mình không thể dựa vào lực lượng của hàng xóm, chỉ không biết Quỷ Văn trên người mình được coi là hàng xóm, hay là vật phẩm đặc biệt?” Hàn Phi cũng không muốn làm phiền hàng xóm của mình, nhưng hiện giờ hắn không có lòng tin sau khi rời khỏi cư xá vẫn có thể sống sót trở về.
Vì lý do an toàn, Hàn Phi vẫn đi tìm Hữu Phúc, hắn vốn muốn để Hữu Phúc mang theo Tiểu Bát đứng ở bên kia đường tiếp ứng cho mình.
Nào ngờ Hữu Phúc lại nói cho hắn biết Tiểu Bát không thể tùy tiện rời khỏi cư xá Hạnh Phúc, một khi người chết thứ 8 rời khỏi cư xá, sẽ lập tức đưa tới vật gì đó, đây là lời dặn dò của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm.
Hữu Phúc không thể tùy tiện rời khỏi cư xá, Hàn Phi đành phải đi tìm Từ Cầm.
“Chị ơi, em muốn rời cư xá đi sang bên kia đường, chị có thể đứng ở đằng xa giúp em theo dõi hay không?”
“Cưng biết bên kia đường có cái gì không?” Từ Cầm không lập tức đồng ý.
“Nơi đó rất nguy hiểm?”
“Đương nhiên, trong thành phố này không có nơi nào không nguy hiểm.” Từ Cầm trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Nếu cưng nhất định phải đi, chị cũng không cản cưng, nhưng cưng phải chú ý mấy điểm sau: Thứ nhất không được dừng lại trên bãi đất trống quá 10 phút, thứ hai không được nói chuyện với bất kỳ ai, thứ ba khi nghe thấy có người kêu tên của mình thì phải nhanh chóng chạy về cư xá, thứ tư cũng là điều quan trọng nhất, nếu như cưng bị lạc đường, dù thấy gì đi nữa cũng không được tin tưởng, ở yên tại chỗ chờ đợi, chị sẽ đi tìm cưng.”
“Em nhớ kỹ rồi.”

“Còn nữa…” Từ Cầm vào bếp lấy ra con dao ăn ngắn nhất, sau đó lấy tấm lót dĩa trên bàn ăn bọc con dao ăn lại: “Cưng giấu con dao này ở trong túi, không nên dùng tay chạm trực tiếp, lúc gặp phải nguy hiểm hãy lấy ra dùng.”
“Dạ được.”
Khăn trải bàn ăn làm từ da của kẻ ngoại lai, sau khi dùng da của chúng bọc dao ăn lại, tác hại của nguyền rủa từ dao ăn gây ra cho Hàn Phi nhỏ đi rất nhiều.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hàn Phi cùng Từ Cầm rời khỏi toà nhà Block 1, đi tới cổng cư xá.
“Giờ em sẽ một mình đi qua đó.”
“Nhớ kỹ lời của chị, đi đi.”
Đẩy ra cánh cổng sắt rỉ sét của cư xá, Hàn Phi quay đầu nhìn lại, hai toà nhà cũ nát rất nổi bật trong đêm đen.
“Chơi nhiều game như vậy, đây là game đầu tiên khiến mình không muốn rời khỏi tân thủ thôn.”
Vì có thể thuận lợi logout, Hàn Phi cuối cùng cũng bước ra khỏi cư xá Hạnh Phúc.
Qua cánh cổng sắt rỉ sét, Hàn Phi nhìn thấy Từ Cầm đang vẫy tay với mình, cô dùng lưỡi dịu dàng liếm quanh khoé môi quyến rũ đỏ tươi, cứ như đang nghĩ xem nên “ăn” Hàn Phi kiểu nào mới “ngon”.
Xoa nhẹ hai huyệt thái dương, Hàn Phi cảm thấy Từ Cầm sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng từ sau khi rời khỏi cư xá, trong đầu của hắn bắt đầu không ngừng sản sinh đủ loại ý nghĩ xấu xa.
“Bình tĩnh, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, không thể dừng lại ở chỗ này quá lâu.”
Hàn Phi nhớ kỹ lời của Từ Cầm, hắn dự định hoàn thành nhiệm vụ trong vòng năm phút, sau đó nhanh chóng quay lại cư xá.
“Bước đầu tiên là phải tìm được cái bát đặt ở miếu thờ…”
Nhìn xung quanh, Hàn Phi nhìn thấy một miếu thờ cũ nát, ở bên cạnh ngã tư đường cách cánh cổng sắt của cư xá không xa.
Trên miếu thờ che miếng vải đen, cũng không biết sau lớp vải là thứ gì.
Hàn Phi kìm chế sự tò mò, không lật tấm vải đen lên để kiểm tra, chỉ cầm cái bát sứ đặt ở trước miếu thờ.
Cái bát đầy rạn nứt, nhưng không vỡ, trong bát chứa gạo trắng, trên mỗi một hạt gạo hình như đều có viết cái gì đó.
“Đi một bước gõ bát một cái, cái bát này liệu có bị đập vỡ hay không?”

Hàn Phi cẩn thận từng li từng tí nâng cái bát lên, hắn còn chưa kịp cất bước đầu tiên, lại đột nhiên nghe thấy được giọng của một ông già.
“Bỏ bát xuống, tới từ đâu, nhanh về lại đó.”
Xoay người lại, Hàn Phi nhìn thấy một ông già ngồi xổm trên lề đường trước cổng cư xá Hạnh Phúc.

Ông già cầm một cái chậu than, trong chậu đặt một chồng tiền giấy rất dày.
“Âm khí trên ngã tư đường rất nặng, thứ gì cũng có, cháu cầm bát ở chỗ này, chẳng mấy chốc sẽ có quỷ chết đói tới tìm!”
Thấy Hàn Phi không nghe lời của mình, ông già lại càm ràm một câu, ông ta cho Hàn Phi cảm giác hình như đang quan tâm Hàn Phi.
“Cháu đừng nghi ngờ bác, trước đây mọi người đều làm lễ cúng ở bên cửa thoát nước, đường này chính là nước, ngã tư đường chính là cửa thoát nước, tụ âm tụ sát.

Cháu nghe bác một câu, mau bỏ bát xuống, đốt chút tiền giấy cho miếu thờ, bồi thường cho nó, có lẽ sẽ không sao.”
Sau khi ông già nói xong, lặng lẽ lấy từ trong túi ra một bức ảnh nhăn nhúm bỏ vào trong chậu than.
Hàn Phi sẽ không từ bỏ nhiệm vụ chỉ vì một lời nói của đối phương, hắn bước ra bước đầu tiên về phía đường cái, sau đó gõ bát một cái.
Nghe tiếng gõ bát, ông già hốt hoảng, lập tức đi về phía Hàn Phi: “Cháu đang gọi hồn hả! Cháu cố ý khiêu khích chúng qua đây à?”
Hàn Phi vẫn không trả lời, thực ra ban đầu hắn còn cảm thấy ông già tốt bụng, cho đến khi ông già bỏ bức ảnh nhăn nhúm vào trong chậu than.
Đốt tiền vàng mã ở ngã tư đường là vì kính nể người chết, nhưng nếu như đốt ảnh ở ngã tư từng có người chết, nhất là ảnh của người sống, thì hoàn toàn khác.
Cô hồn dã quỷ đi ngang qua nhìn thấy ảnh của người sống lẫn trong tiền giấy bị đốt, sẽ cho rằng đêm nay người nọ sẽ chết, mình có thể đoạt xác của đối phương để đầu thai.
Mặt khác trong lúc làm nhiệm vụ của người quản lý, Hàn Phi đã từng nhìn thấy chậu nhóm lửa và ảnh chụp, ở trong thế giới cõi âm này, hình như ảnh chụp có thể mang theo một tia linh tính.

Bức ảnh mà ông già lấy ra khá cổ, mặt người trong hình mờ nhạt không rõ.

Hàn Phi cảm giác đối phương rất có thể đang muốn hại chết hắn, chỉ cần hắn trả lời đối phương, rất có thể trên bức hình kia sẽ hiện lên mặt của hắn.
Ông già nhắc nhở Hàn Phi cẩn thận quỷ chết đói, còn hắn có thể là kẻ chết thay.
Không nói câu nào, Hàn Phi bình tĩnh, lạnh lùng, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn bước ra bước thứ hai, sau đó lại gõ bát một cái.
Ở bên kia đường truyền đến tiếng cười, một cậu bé mặc bộ đồ màu đỏ nắm tay một cô em gái, đi về phía hắn.
“Anh ơi, anh ơi, anh có thể dẫn em và em gái về nhà không?” Cậu bé mặc áo khoác màu đỏ chặn đường của Hàn Phi.
Hàn Phi lạnh lùng liếc nhìn đối phương, hắn thầm nói không thể dẫn chúng về nhà, tương lai nếu có cơ hội thì sẽ đưa chúng về nhà.
Không thèm để ý bất kỳ quấy nhiễu nào từ bên ngoài, Hàn Phi lại đi về phía trước một bước.
Lúc chân của hắn sắp đụng vào cơ thể của bé trai, cậu bé bèn né tránh: “Anh ơi, anh ơi, em và em gái không tìm được đường về nhà, anh có thể cùng chúng em về nhà không?”
Hàn Phi không để ý cậu bé đang nói gì, song hắn phát hiện lúc mình đi về phía trước, cậu bé lại chủ động né tránh.
Theo lệ thường, quỷ nhìn thấy mình nhất định sẽ điên cuồng công kích, không có khả năng chủ động né tránh.
“Lẽ nào là vì cái bát trong tay mình?”
Hàn Phi càng nghĩ càng thấy có thể: “Cái bát trước miếu thờ hình như có thể bảo vệ mình, nếu đã vậy thì mình cũng không cần kiêng dè nữa.”
Giờ việc quan trọng nhất là hoàn thành nhiệm vụ, lúc nãy Hàn Phi cẩn thận như vậy là vì sợ xảy ra chuyện, giờ hắn đã yên tâm, lập tức tăng tốc.
Đi một bước, gõ bát một cái, tốc độ rất nhanh.
“Anh ơi, anh ơi…”
“Đừng đi qua đó! Này cháu! Quỷ chết đói tới rồi!”
Bất kỳ âm thanh nào cũng không thể quấy nhiễu được Hàn Phi, hắn từng bước một đi về phía trước.

Song khi hắn mới đi được vài chục bước, đột nhiên ngừng lại.

“Tại sao còn chưa tới?”
Nhìn về phía trước, trên vách tường bên kia đường có một vết máu rõ ràng, khoảng cách giữa Hàn Phi và bên kia đường cũng không hề thu hẹp, ngược lại vết máu kia lại dày thêm, có thể mơ hồ nhìn ra đường nét của một người.
“Này cháu, mau trở lại!! Giao lộ này rất tà, thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ, mấy hôm trước còn có hai đứa bé bị xe van tông trúng, chiếc xe kia cuối cùng đã dừng ở bên kia đường.”
“Anh ơi, anh ơi, cùng bọn em về nhà nha !!”
“Người sống đi trong đêm, cháu đi qua đó có thể sẽ không về được!”
Tiếng nói bên tai càng ngày càng ầm ĩ, Hàn Phi cố nén kích động rút dao chém người, lại đi về phía trước mấy bước.
Hắn vẫn không thể nào đi đến bên kia đường, tiếng nói của ông già và đứa trẻ cũng nhỏ dần.
“Mấy con quỷ kia cuối cùng đã đi rồi sao?” Chậm rãi quay đầu lại nhìn ra phía sau, Hàn Phi lập tức biến sắc.
Cư xá Hạnh Phúc ở phía đằng sau không còn nữa, phía sau hắn là một con đường hoàn toàn xa lạ.
“Không trở về được sao?”
Hàn Phi quan sát kỹ xung quanh, vết máu trên vách tường bên kia đường càng ngày càng dày đặc, người trong vách tường hình như sắp chui ra ngoài.
“Ở nơi trống trải quá 10 phút, có thể sẽ dẫn tới quái vật kinh khủng gì không biết.

Nhưng nếu tùy tiện đi lung tung, rất có thể khoảng cách giữa mình và Từ Cầm sẽ càng ngày càng xa, giờ ngũ giác của mình cũng đã bị thứ gì đó che mắt.”
Yên lặng giơ ngón tay lên, Hàn Phi cảm nhận được chiếc nhẫn của người chủ nhà, nhưng từ trên mặt nhẫn lại không truyền ra chút lạnh lẽo nào.
“Đầu tiên là ông già xuất hiện, rồi tới bé trai, đến lúc này thì đường lui biến mất, nhẫn vẫn không có phản ứng, xem ra ông già và bé trai đều là cái bẫy.”
Nghĩ thông rất nhiều chuyện, Hàn Phi bắt đầu lật xem ô vật phẩm của mình, nhưng hắn cũng không tìm được món đồ nào có thể dùng để vượt ải.
“Từ Cầm từng nói, nếu lạc đường thì dù thấy cái gì cũng không được tin, giờ mình nhất định không được hoảng loạn, phải kiên trì chờ Từ Cầm qua đây.” Đã có quyết định, Hàn Phi không còn hoảng sợ nữa.

Hắn lấy từ trong ô vật phẩm ra một điếu thuốc của người chủ nhà: “Sợ cũng vô ích, hút điếu thuốc lấy lại bình tĩnh cái đã.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.