Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 103: Người Đàn Ông Có Thể Lực Bằng 10


Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 103: Người Đàn Ông Có Thể Lực Bằng 10


Chiêm Nhạc Nhạc vẫn luôn cảm thấy Hàn Phi vô cùng tài giỏi.

Hắn có thể dễ dàng diễn đạt được cái cảm giác giãy giụa tìm đường sống giữa cơn tuyệt vọng và sự chết chóc của nhân vật chính diện.

Hắn cũng có thể diễn đạt ra cái hồn bất khuất và tràn đầy hy vọng của nhân vật chính diện đến mức cực hạn.
Thế nhưng, so với nhân vật chính diện, Chiêm Nhạc Nhạc cảm thấy khi Hàn Phi diễn vai phản diện lại càng có sức hút hơn.

Đó là loại cảm giác thần bí khiến con người ta vô cùng khủng hoảng và sợ hãi; đó là một loại tao nhã đầy tính bệnh hoạn.
Bản thân Chiêm Nhạc Nhạc cũng đã từng thử sức với vai phản diện rồi.

Song giữa cậu ta và Hàn Phi thật tình là có cách biệt quá lớn.
Trước đây, cậu ta vẫn luôn không hiểu rốt cuộc nguyên nhân vì đâu.

Cơ mà ngay chính khoảnh khắc vừa xong, cậu ta đột nhiên hiểu ra.
Giữa người với người luôn có chỗ khác biệt.

Ngọn nguồn kỹ năng diễn xuất của Hàn Phi xuất phát từ chính khí chất đặc biệt thuộc về bản thân hắn.
Chiêm Nhạc Nhạc cũng không biết phải hình dung như thế nào cho đúng.

Thậm chí, cậu ta còn cảm thấy Hàn Phi không giống như đang diễn, mà ngược lại tựa như chỉ có lúc diễn xuất thì hắn mới có thể giải phóng được bản ngã thực sự của mình.
“Anh không có nói đùa đâu.

Em mau đi thông báo cho đạo diễn Khương biết đi, để mọi người biết mà chú ý an toàn.”
[Cánh bướm] còn chưa sa lưới, rất có khả năng tên điên ấy sẽ trút giận sang đoàn phim.

Cho nên, lời cảnh báo của Hàn Phi là hoàn toàn có lý.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Phi quay trở lại trường quay.

Tốc độ quay phim của hắn có thể dùng hai từ khủng khiếp để hình dung.
Từ trước tới nay, tất cả nhân viên công tác có mặt tại hiện trường đều chưa bao giờ thấy diễn viên nào như thế.

Lời thoại thì chỉ cần đọc qua hai lần đã thuộc lòng, trong khi hắn còn có thể diễn theo tất cả mọi chỉ thị của đạo diễn một cách hoàn hảo.


Ngay như các màn độc thoại quay cận cảnh suốt mấy phút mà hắn cũng có thể dễ dàng khống chế được, dĩ nhiên là không quên diễn xuất thêm từng động tác vô cùng nhỏ nhặt đan xen nữa.
Hầu hết các cảnh diễn trong phòng nhanh chóng được quay xong.

Còn một số cảnh quay ngoài trời thì do công tác xử lý ngược sáng rất phức tạp, kinh phí của đoàn phim lại có hạn, cho nên chỉ có thể chờ đến khi trời tối mới tiến hành quay tiếp.
Sau khi trời tối, Hàn Phi lập tức quay tiếp luôn.

Đến khoảng 10 giờ đêm, công tác quay chụp đã hoàn thành, nhanh hơn dự kiến rất nhiều.
Nói vài câu chào hỏi với nhân viên công tác và hoàn thành công đoạn tẩy trang, Hàn Phi trực tiếp chạy về nhà.
Suốt dọc đường, Hàn Phi không hề dừng bước.

Nhưng khi sắp về đến nhà, hắn bỗng phát hiện bản thân lại bị theo dõi nữa rồi.
“Hình như vẫn là ông chú ký giả kia.

Người này làm ăn chuyên nghiệp quá.” Nhân lúc qua khúc ngoặt góc vườn hoa, Hàn Phi bèn mượn góc khuất tầm mắt để ẩn nấp.
Chẳng bao lâu sau, ông chú ký giả có tên Kim Tuấn kia xuất hiện ngay lối ra vào.

Sau khi phát hiện mình lại để mất dấu Hàn Phi, ông ta bèn mím môi mím lợi: “Rốt cuộc thằng nhóc này là diễn viên hay là cảnh sát đặc nhiệm thế? Năng lực phản trinh thám mạnh đến thế à?”
Miệng thì lầm bầm lầu bầu, ông chú tên Kim Tuấn kia nói thầm vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

Vốn dĩ Hàn Phi định bước ra khỏi nơi ẩn nấp, đến cảnh cáo đối phương một phen.
Thế nhưng điều khiến Hàn Phi không ngờ tới chính là, sau khi ông chú Kim Tuấn rời đi chưa lâu, một gã đàn ông mặc áo khoác màu xám, đeo khẩu trang và đội mũ âm thầm lén lút xuất hiện.
“Gã đàn ông đội mũ này đang theo dõi ông chú Kim Tuấn ư?” Người đàn ông xuất hiện sau cùng kia trùm kín quá nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài mà thôi.
Hàn Phi núp trong bóng tối quan sát hết thảy.

Hắn ghi nhớ lại ánh mắt của gã đàn ông mặc áo xám nọ: “Trong mắt toàn tơ máu.

Dường như gã ta đang phải chịu đựng áp lực tâm lý cực lớn, cứ như thể một con thú hoang đã đi đến bước đường cùng rồi vậy.”
Rà soát lại những ký ức trong đầu, Hàn Phi vô cùng kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt của gã đàn ông mặc áo xám này có chút giống với hung thủ đã sát hại Ứng Nguyệt!
Một nhà ba người ấy đã nhét Ứng Nguyệt vào trong thú nhồi bông.

Sau đó, bà mẹ và đứa em gái đã bị bắt, nhưng thằng cha thì vẫn còn đang lẩn trốn bên ngoài.
“Có khi nào vì đọc được bài báo liên quan đến mình, gã ta cảm thấy mình chính là người cung cấp manh mối nặc danh kia, cho nên muốn tìm mình báo thù? Nhưng tại sao gã ta lại phải đi theo dõi ông chú Kim Tuấn? Gã muốn kêu ông ấy dẫn đường ư?”
Gã đàn ông áo xám đi theo ông chú Kim Tuấn.


Hàn Phi thấy thế cũng không báo cảnh sát mà lặng lẽ đi theo đằng sau gã đàn ông áo xám kia.
Thứ tự theo dõi ban đầu, giờ vừa vặn đảo ngược lại.
……….
“Lại lãng phí nguyên một ngày rồi.

Có điều, trên người thằng nhóc diễn viên kia khẳng định là có tư liệu! Kẻ hiểu rõ hung thủ nhất chắc hẳn chính là bản thân hung thủ.

Nói không chừng, thằng nhóc diễn viên kia cũng đã từng tham dự vào một vài việc rồi.

Mình đã theo biết bao nhiêu minh tinh như thế, nhưng cảm giác mà thằng nhóc đó mang đến cho người ta hoàn toàn không giống những người khác.

Hắn rất nguy hiểm.” Thu dọn thiết bị quay chụp, người tên Kim Tuấn nọ bèn quay về nơi ở của mình.

Nơi đây cũng được tính là một khu chung cư tương đối cao cấp của phố cổ.
Bước vào thang máy, ông chú Kim Tuấn lôi điện thoại ra, bắt đầu xem các thông tin giải trí: “Sớm muộn gì mình cũng phải nổ ra một tin giật gân, ba năm không mở hàng, vừa mở là đủ ăn ba năm…”
Cánh cửa thang máy đang chầm chậm đóng bỗng bị một cánh tay chặn lại.

Một gã đàn ông mặc áo khoác xám cũng bước vào thang máy.
Ông chú Kim Tuấn chỉ quét mắt nhìn một cái rồi cũng không mấy chú ý nữa.
Cả hai cùng lên tới tầng 6.

Sau khi người đàn ông tên Kim Tuấn bước ra khỏi thang máy, vài giây sau, gã đàn ông mặc áo xám mới đi ra.
Đôi mắt ẩn dưới vành mũ của gã ra lộ ra một tia ác ý.

Gã lẳng lặng đứng ngay sau lưng ông chú Kim Tuấn mà không có lấy một tiếng động.
Lúc này, ông chú Kim Tuấn vẫn một tay cầm thiết bị ghi hình, rồi dùng tay còn lại mở cửa.

Khi ông ta chuẩn bị bước vào nhà, một mũi dao lạnh băng kề ngay trên cổ của ông ta.
“Tao muốn mày giúp cho một việc.”
Một chất giọng khàn khàn vang lên bên tai, cơ thể gã Kim Tuấn lập tức cứng ngắc: “Có gì từ từ nói! Anh cần bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho anh hết!”

“Bé cái mồm lại.” Gã đàn ông áo xám vô cùng căng thẳng.

Con dao dang dí sát vào cổ của gã Kim Tuấn trực tiếp cứa vào thịt của ông ta: “Tao đã bị phát lệnh truy nã rồi, sớm muộn gì cũng phải chết.

Nếu như mày không muốn bồi táng theo tao thì hãy thành thật chút đi.”
“Tôi… Tôi chắc chắn sẽ hoàn toàn phối hợp, anh cần gì thì cứ việc lấy đi.”
“Vài nhà trước.”
Gã đàn ông áo xám và gã Kim Tuấn nọ cùng nhau vào nhà.

Sau khi cánh cửa nhà đóng lại, gã áo xám mới thở phào một hơi, trên trán gã đã ướt đẫm mồ hôi: “Đoạn tin vắn liên quan đến vụ án giấu thi thể trong thú nhồi bông vào buổi sáng kia là do mày viết hả? Mày nói trong quá trình bản thân đang phỏng vấn độc quyền thằng diễn viên kia, đối phương đã tiết lộ cho mày về những thông tin các vụ án mạng khác có liên quan đến nó phải không.”
Nghe những lời này của gã đàn ông áo xám, gã Kim Tuấn bèn hối hận xanh ruột: “Tôi chỉ phỏng đoán thôi, là suy đoán cá nhân ấy mà.

Anh hai à! Tôi chỉ là một ký giả giải trí vô cùng bình thường, anh đừng có hiểu nhầm nhé!”
“Vô cùng bình thường?” Gã áo xám nhìn những đồ trang trí xa hoa quanh căn hộ, cùng những đồ dùng gia đình với công nghệ hiện đại, còn thêm cả thiết bị tập dưỡng sinh đời mới nhất tại đây thì ánh mắt càng trở nên ác độc: “Tao ghét nhất là những kẻ vô cùng bình thường bọn mày đấy.”
Con dao lại ấn sâu vào mấy phân, khiến cho máu bắt đầu chảy ra.
Nghe thấy âm thanh kêu gào của gã Kim Tuấn, trên mặt gã áo xám lộ ra vẻ thỏa mãn: “Có kẻ nặc danh đã cung cấp manh mối cho phía cảnh sát.

Kẻ nặc danh kia chính là Hàn Phi, có đúng hay không?”
“Tôi thực sự không biết mà!”
“Tao không thèm quan tâm việc đôi tay này lại xử thêm một mạng người đâu.

Tao chỉ muốn khiến cho thằng đó phải trả giá trước khi bị bắt thôi!” Gã áo xám không ngừng ấn dao sâu thêm, máu chảy ngày càng nhiều: “Hãy kể hết những gì mày biết cho tao nghe, tao sẽ tha cho mày một mạng.”
Dòng máu đang chảy ra khiến gã áo xám càng trở nên hưng phấn.

Gã cảm nhận được niềm vui khi giày vò Kim Tuấn.
Con người gã Kim Tuấn này cũng rất khôn ranh.

Gã biết tên tội phạm sát nhân bên cạnh này nhất định sẽ giết người diệt khẩu, cho nên chỉ có thể cứng rắn kéo dài thời gian, hy vọng có kỳ tích xuất hiện.
“Bài báo kia của tôi là giả.

Người thực sự cung cấp manh mối không phải là Hàn Phi.

Tôi có thể dắt anh đi tìm kẻ cung cấp manh mối thực sự kia!” Con dao đang kề ngay cổ mình, gã Kim Tuấn hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Song chỉ cần có thể rời khỏi đây là gã có thể tìm cơ hội cầu cứu được.
“Dẫn tao đi ư? Mày thực sự nghĩ là tao ngu thế à? Xem ra không dạy dỗ mày một chút thì mày sẽ không thành thật rồi!” Gã đàn ông áo xám nói xong bèn chuẩn bị đâm con dao vào người của gã Kim Tuấn, thế nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài căn hộ bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Chuyển phát nhanh đây! Làm phiền ký nhận giúp!”
Trong nháy mắt, tiếng gõ cửa đột ngột khiến gã đàn ông áo xám lập tức căng thẳng.

“Mày dám lên tiếng là tao đâm chết mày ngay tức khắc.” Gã áo xám cắn chặt răng lại.

Gã hy vọng tên chuyển phát nhanh ngoài cửa nhanh chóng bỏ đi.

Song anh chàng chuyển phát nhanh kia lại vô cùng kiên nhẫn, cứ thế gõ cửa không ngừng.
Gã áo xám cần phải đào được tin tức về kẻ đã cung cấp manh mối cho cảnh sát từ trên người Kim Tuấn, cho nên tạm thời không muốn giết chết ông ta.

Tuy nhiên, anh chàng chuyển phát ngoài cửa kia cứ không ngừng gõ cửa.

Nếu cứ tiếp tục thế này, khẳng định là sẽ gây ra sự chú ý của nhiều hàng xóm hơn.
“Mẹ nó chứ! Những kẻ muốn tìm chết nhiều thế!” Sau khi nhỏ giọng chửi một câu, gã bèn mở miệng nói: “Mày cứ để hàng chuyển phát ở ngoài cửa ấy, lát nữa tao sẽ tự ra lấy.”
Gã Kim Tuấn rất muốn lên tiếng, nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng này.

Thế nhưng con dao vẫn đang kề sát trên cổ, hễ ông ta hơi có động tĩnh lạ là đoán chừng gã áo xám sẽ trực tiếp giết chết ông ta luôn.
Gã Kim Tuấn đỏ cả mắt, cơ hồ sắp khóc tới nơi.

Trong lòng ông ta điên cuồng cầu nguyện, hy vọng anh chàng chuyển phát kia đừng đi.
“Là nhận hàng trả tiền đấy! Anh à! Thời gian tiêu tốn ở chỗ anh đủ cho tôi chạy thêm một đơn nữa rồi!” Anh chàng chuyển phát cũng rất bất mãn: “Tổng cộng 50 đồng, anh mở cửa trả tiền cho tôi, tôi sẽ lập tức đi ngay!”
Gã đàn ông áo xám nghe thấy anh chàng chuyển phát chỉ cần thu 50 đồng thôi là lập tức đi ngay.

Cho nên gã do dự trong chốc lát, rồi móc ra 100 đồng từ trong túi ra.
Cầm tiền trong tay, gã đàn ông áo xám lại hậm hực trợn mắt với gã Kim Tuấn: “Tao không muốn giết mày, mày cũng đừng có tự tìm đường chết.”
Thấy ông chú Kim Tuấn tỏ vẻ vô cùng thành thật, gã áo xám bèn giơ tay lên, mở ra một khe cửa nhỏ.

Thế nhưng còn chưa kịp đưa tiền ra ngoài, cánh cửa chống trộm đã bị một lực cực lớn kéo ra!
Bên ngoài cửa căn bản chẳng có anh chàng chuyển phát nhanh nào cả, mà chỉ có một chàng thanh niên tuấn tú với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
Biến cố đột ngột này khiến cho cả người đàn ông tên Kim Tuấn và gã áo xám đều không kịp phản ứng.

Ngay lúc ấy, người thanh niên kia đã xông vào nhà.
Hắn như thể đã từng trải qua rất nhiều tình cảnh như thế này rồi vậy, dù nhìn thấy máu tươi và tên bắt cóc vẫn không hề bị ảnh hưởng tí nào.

Chỉ với một cú đấm, hắn đã đánh gãy sống mũi của gã mặc áo xám!
Âm thanh xương khớp rạn gãy vang lên trong căn hộ.

Gã áo xám chảy máu khắp mặt, đầu chóng mắt hoa, não bộ thì kêu ong ong, trước mặt chỉ là một màu tối đen, đồng thời, cơ thể cũng ngã ra sau.
“Đây chính là hiệu quả của thể lực +10 đấy ư?”
Người thanh niên kia nhặt con dao trên nền nhà lên, liếc nhìn tên Kim Tuấn vốn đã bị hù đến phát ngốc, rồi giơ tay mình ra: “Trước đây chẳng phải tôi đã nói với chú là đừng có theo dõi tôi nữa rồi à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.