Đọc truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi – Chương 102: Diễn Viên Lên Hot Search Bằng Cách Này Ấy Mà Cậu Là Người Đầu Tiên Đấy
Thế giới tầng sâu rất rộng lớn, cũng rất nguy hiểm.
Hàn Phi không thể biết được có những gì đang chờ đợi mình bên ngoài tòa chung cư kia.
Cho nên hắn vừa cảm thấy bất an, lại vừa có một chút hiếu kỳ.
Cất chiếc mũ game đi, Hàn Phi nằm xuống giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Từ trước tới giờ, hắn chưa từng mệt mỏi đến như thế.
Khoảng hơn 7:00 sáng, tiếng chuông điện thoại đã lôi Hàn Phi ra khỏi cơn mộng.
Hắn mơ mơ màng màng bắt máy nghe: “Ai đấy?”
“Hàn Phi, lúc trước giữa cậu và công ty có chút hiểu nhầm.
Chúng tôi quyết định sẽ bồi thường thích đáng về việc đơn phương chấm dứt hợp đồng với cậu, bây giờ giờ có thể gặp nhau để nói chuyện hay không? Theo như tôi được biết, cậu vẫn chưa đầu quân cho công ty nào khác nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, Hàn Phi chợt nhíu mày; liếc mắt nhìn mục hiển thị cuộc gọi đến mới biết, đây là quản lý bộ phận trong công ty cũ của mình: “Sao mình lại quên mất việc block luôn số của ông ta chứ?”
“Hàn Phi à, đây là một cơ hội hiếm có, hy vọng cậu hãy suy xét cho thật kỹ.
Tôi cũng là vì phần tình cảm trước đây nên đã tốn hết công sức tranh thủ cơ hội cho cậu…”
Ngắt ngang cuộc gọi, Hàn Phi trực tiếp xóa ngay số điện thoại này, tiện thể cho vào danh sách đen luôn.
Cái gì mà làm người thì phải chừa đường lui kia chứ? Mai sau lỡ có gặp phải những chuyện thế này, Hàn Phi cũng không thèm quan tâm tới.
Kể từ sau khi chơi game [Cuộc Sống Hoàn Hảo], hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào những chỗ không cần thiết ấy nữa.
“Tại sao công ty cũ của mình lại đột ngột gọi điện thoại tới vậy nhỉ? Lẽ nào dạo này đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Hàn Phi lấy di động ra xem.
Hắn còn chưa kịp bắt đầu tìm kiếm thì đã thấy ngay tên mình nằm chễm chệ trên ‘hot search’ của thành phố.
“Người dũng cảm làm việc nghĩa trong vụ án Chặt thây – ghép xác sẽ góp mặt trong tác phẩm điện ảnh cải biên từ chính vụ án này!”
“Nhân vật chính khó diễn nhất trong lịch sử! Tôi giết chính mình, tôi bắt chính mình, tôi diễn chính mình!”
“Nhân chứng sống làm diễn viên chính, tái hiện lại toàn bộ các tình tiết của vụ án – anh ấy sẽ đưa bạn bước vào tận cùng của bóng tối! Hãy cùng thưởng thức đóa hoa tội ác nở rộ giữa lòng người.”
Hàn Phi căn bản không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chỉ trong một đêm, trên mạng lại xuất hiện nhiều bài báo liên quan đến mình như thế.
Hơn nữa, nhiệt độ bình luận trong các topic vẫn không ngừng tăng, trực tiếp đẩy tin tức lên hot search của thành phố luôn.
Lượng fans trên tài khoản mạng xã hội của hắn cũng đột phá con số 30.000.
Chỉ có điều, khung bình luận giờ đây cứ như thể đã trở thành diễn đàn phổ biến pháp luật với quy mô lớn vậy.
Thậm chí đại diện bên phía cảnh sát Tân Hỗ còn trực tiếp xắn tay áo nhảy vào giải đáp đủ loại nghi vấn về vụ án nữa ấy chứ.
Khu bình luận của minh tinh nhà người ta sẽ luôn xuất hiện những âm thanh ly kỳ hiếm lạ; còn chỗ này của Hàn Phi thì lại tương đối kỳ dị, cảnh sát và nhân dân thân như người một nhà, ai ai cũng đang truy hỏi Hàn Phi tiếp theo sẽ dự định phục chế lại vụ án nào.
“Tình huống gì thế này?” Hàn Phi gọi một cuộc điện thoại cho đạo diễn Khương, mới chỉ đổ một hồi chuông là ông ấy đã nhận cuộc gọi ngay.
“Hàn Phi à? Chú em có chuyện gì sao?”
“Em thấy trên mạng đăng tải rất nhiều tin tức liên quan đến em.
Cái này là do đoàn phim của mình tung ra để quảng cáo hả anh?”
“Làm tôi giật cả mình, cứ tưởng chú em bận việc gì nên hôm nay không đến quay được nữa chứ.” Đạo diễn Khương rõ là vừa thở phào một hơi: “Các tin tức trên mạng chẳng liên quan gì đến chúng ta hết đâu.
Chủ yếu là do việc cậu làm quá tốt đẹp, cho nên đã có rất nhiều người chủ động tìm kiếm tên của cậu đấy.
Bây giờ chú mày đã cực kỳ hot rồi.
Chỉ có điều, cùng với thời gian thì độ hot cũng sẽ giảm dần thôi, cho nên chúng ta nhất định phải nhanh chóng hoàn thành việc quay chụp mới được!”
“Em sẽ qua tổ làm phim ngay.”
Cúp máy, Hàn Phi day day huyệt thái dương: “Chờ đến khi kiếm được tiền rồi, phải nhanh chóng mua thêm một nón chơi game dành cho thể loại dưỡng sinh quá.”
Sau khi tắm rửa qua loa, Hàn Phi vội vã rời khỏi nhà trọ.
Lúc đi ra ngoài hành lang, hắn lơ đãng nhìn về phía một góc khuất nào đó rồi thản nhiên rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Mười mấy giây sau, một gã trung niên đeo mắt kính bước ra từ phía sau xe chiếc xe bánh mỳ.
Trên tay gã ta đang cầm thiết bị quay phim vô cùng chuyên nghiệp: “Người đó đã nhìn thấy mình rồi ư? Không thể nào! Mình đã làm cái nghề này mười mấy năm nay rồi, chưa từng thất thủ bao giờ…”
Gã trung niên kia có chút không phục, thu hồi lại thiết bị quay chụp của mình, cẩn thận tỉ mỉ bám theo sau Hàn Phi.
Đến khi đi qua một ngã rẽ, gã ta bỗng phát hiện không còn thấy bóng dáng của Hàn Phi đâu nữa rồi.
“Đi đâu rồi?”
“Ông đang tìm tôi hả?” Giọng nói của Hàn Phi vang lên ngay bên tai của người trung niên nọ.
Đối phương vừa xoay người lại thì Hàn Phi đã chế trụ được cổ tay của gã, đẩy gã ta vào sát tường: “Tại sao phải theo dõi tôi?”
Chiêu cầm nã thủ chuyên nghiệm của lực lượng cảnh sát này đã khiến cho người đàn ông trung niên kia chết khiếp.
Mất một lúc hoàn hồn, ông ta mới nghĩ ra lý do.
Nhưng đến khi nhìn thấy ánh mắt khủng bố của Hàn Phi thì những lời nói dối mà gã định bịa đặt ra đều không thốt thành lời được nữa: “Đừng ra tay, đừng ra tay! Tôi là ký giả của công ty giải trí Tinh Quang thuộc thành phố Tân Hỗ.
Tôi tên là Kim Tuấn, cũng bởi tự nhận thấy có thể đào ra được lượng tin tức lớn từ chỗ cậu, cho nên tôi bèn chạy đến đây nằm vùng.”
“Paparazzi?”
“Là ký giả giải trí.
Tôi là ký giả giải trí chuyên nghiệp đấy.”
Buông cánh tay của người đàn ông trung niên kia ra, Hàn Phi nói rất nghiêm túc: “Tốt nhất là ông cứ đường đường chính chính phỏng vấn tôi.
Chứ nếu mà còn theo dõi hay chụp lén nữa, tôi e rằng ông sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vì cho đến nay, đám hung thủ giết người hàng loạt kia vẫn luôn muốn tìm cơ hội ra tay báo thù tôi, rất có khả năng ông sẽ gặp phải bọn họ đấy.”
Sau khi để lại lời cảnh báo cho gã trung niên nọ, Hàn Phi không thèm quan tâm đến đối phương nữa mà bắt xe đến thẳng chỗ tổ làm phim.
Bên ngoài trường quay bỗng trở nên đông đúc hẳn.
Ngoại trừ đám ký giả, còn có rất nhiều bạn bè trong giới truyền thông.
Vào thời buổi hiện tại, ai ai cũng đều có thể trở thành hiện tượng mạng.
Rất nhiều người chẳng phải vì truy cầu sự thật, mà chỉ vì lưu lượng và tiền tài mà thôi.
Bọn họ thường có thể biến một chủ đề chỉ vừa gây chú ý một chút thành một tin tức hot hòn họt, đẩy mạnh lưu lượng truy cập lên.
Còn về bản thân đương sự sau này sẽ thế nào, kỳ thực chẳng mấy ai để ý tới.
Nhằm theo kịp tiến độ quay phim, Hàn Phi không giao lưu với mấy ký giả kia quá nhiều.
Bọn họ không thể khai thác được các tin tức cần thiết từ Hàn Phi, cho nên ngoài một số người lựa chọn tiếp tục tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, vẫn có những người không có tiết tháo, bắt đầu tự ý bịa đặt theo trí tưởng tượng của chính mình.
Cả buổi sáng, Hàn Phi quay một hơi mấy cảnh liền; mãi cho đến giờ ăn trưa, hắn mới có thể thả lỏng một chút.
Thế nhưng chưa kịp nuốt được mấy miếng cơm thì Chiêm Nhạc Nhạc đã chạy lại: “Anh à, anh đã xem tin tức mới nhất chưa? Các manh mối của vụ án giấu xác trong tủ đông và vụ án giấu xác trong thú nhồi bông đều do anh cung cấp cả à?”
Tuy rằng các manh mối về hai vụ án mà Chiêm Nhạc Nhạc nhắc đến đều là do Hàn Phi cung cấp thật, song bên phía cảnh sát đâu có công khai ra ngoài.
Hàn Phi nhíu mày, cầm điện thoại lên tìm đọc phần tin tức.
Trên mạng, có một số nhà tiếp thị đã quy kết hết những vụ án mạng gần đây mới phá được của thành phố Tân Hỗ cho Hàn Phi.
Bọn họ nói rất có bài có bản, nhưng trên thực tế thì căn bản đều là trí tưởng tượng của đầu óc mà ra cả.
Bọn họ không hề có bất cứ bằng chứng gì, chỉ vì tăng lưu lượng và độ hot mà tạo thêm đề tài.
Song mấy chủ đề ấy lại chính là những vụ án mạng thực sự có liên quan đến Hàn Phi!
“Thầy Hàn! Những gì bọn họ nói không phải là thật chứ?” Chiêm Nhạc Nhạc ngạc nhiên đến rớt cằm: “Chẳng phải ngày nào anh cũng đều quay phim với mọi người ở đây hết sao? Thời gian rảnh rỗi còn có thể phối hợp với cảnh sát phá những ba vụ án mạng cơ á? Anh chính là thám tử Conan nằm vùng ở thành phố Tân Hỗ à?”
“Đừng có ồn ào nữa, để anh yên tĩnh chút đi.”
“Thầy Hàn à, nổi tiếng là chuyện tốt nha!”
“Nổi tiếng đích thực là chuyện tốt.
Nhưng vấn đề là vẫn chưa bắt được hung thủ kìa.
Rất có khả năng mấy con quỷ biến thái ấy sẽ đến tìm anh đấy.”
Nghe Hàn Phi nói vậy, Chiêm Nhạc Nhạc lập tức thay đổi sắc mặt: “What? Vậy chẳng phải là chúng ta sẽ gặp nguy hiểm à?”
“Cũng không cần thiết phải quá khiếp sợ đâu.
Cho dù bọn họ có thực sự tìm tới đi chăng nữa, còn chưa chắc ai xử ai mà.” Hàn Phi cười cợt nhìn Chiêm Nhạc Nhạc, ánh mắt của hắn hơi dọa người.
Trong khoảng khắc ấy, Chiêm Nhạc Nhạc bất giác rùng mình ớn lạnh.