Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 86: Tới nhà cô chúc Tết
Bởi vì thành phố Côn (quê nhà Ngu Dao nằm trong nội thành) có tập tục đêm 30 phải đón giao thừa, thế nên sau khi cả gia đình cơm nước xong xuôi, Ngu Sao và Ngu Dật Thần ở trong bếp thu dọn chén đũa, còn Ngu Thế Minh và Cố Tuệ Nhàn sắp xếp cho nhà em trai em dâu vào phòng khách chơi mạt chược rất náo nhiệt.
Lê Thấm vẫn thấy rất nhàm chán, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, xem chút tin giải trí.
Rửa chén xong, Ngu Dật Thần đi ra, Ngu Thấm liền ném di động ném xuống sô pha. “Anh, chúng ta đi ra ngoài chơi đi!”
Ngu Thấm chỉ thua Ngu Dật Thần nửa tuổi.
“Em ôn tập xong rồi à?” Ngu Dật Thần hỏi một câu.
Hai người học ở một khu trường cấp 3, tuy rằng không cùng ban, nhưng cũng cùng trường. Khai giảng xong, trường sẽ có ngay một cuộc thi thử; nghe nói sẽ dựa theo thành tích cuộc khảo thí này để phân ban lại lần nữa. Ngu Dật Thần đương nhiên muốn nỗ lực một phen để được vào lớp tốt, như vậy cũng giúp được mình trong cuộc thi vào đại học.
Vừa nghe đến chuyện này Ngu Thấm liền đau đầu. So với Ngu Dật Thần, cô học hành đương nhiên không được tính là giỏi, thành tích trung học cơ sở dưới mức, thi đỗ vào một trường đại học không thành vấn đề, quan trọng không phải là trường đại học trọng điểm.
“Nghỉ! Để cho em nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi!” Ngu Thấm kêu rên. Cô thật sự phiền lắm rồi, lúc ở nhà cứ bị nhắc mãi, không ngờ hôm nay còn bị Ngu Dật Thần nhắc nữa.
Ngu Dao cũng vừa lúc từ trong bếp đi ra. “Sao thế?” Nhìn thấy Ngu Thấm vẻ mặt mất hứng, cô hỏi.
“Chị Thấm Thấm muốn ra ngoài chơi, bị anh Dật Thần mắng.” Mở miệng nói chính là đứa con thứ hai của chú hai Ngu Dao, Ngu Tử Hiên, năm nay mới sáu tuổi, là đứa cháu nhỏ tuổi nhất của nhà họ Ngu, cũng là đứa con đến muộn của chú hai Ngu Dao.
Bởi vì Ngu Tử Hiên nhỏ tuổi nên chẳng ai chịu chơi với bé, trưởng bối đều đi Vạn Lý Trường Thành, chỉ có mình bé an tĩnh một mình xem hoạt hình trên Ipad.
“Ngu Dật Thần, em dẫn Thấm Thấm đi ra ngoài chơi đi!” Ngu Dao cũng biết hai đứa nó áp lực học hành lớn, bây giờ đang được nghỉ thì nên thả lỏng một phen cho đã.
Ngu Dật Thần vẻ không vui ngập mặt nhưng vẫn quay vào phòng lấy áo khoác, chuẩn bị đưa Ngu Thấm ra ngoài.
Ngu Tử Hiên cạnh bên không vui. “Em cũng muốn đi.”
Con nít bây giờ có đứa nào chịu luẩn quẩn trong nhà trong mấy ngày lễ lớn đâu!
Cuối cùng, Ngu Dao đành phải một mình kéo ba đứa cùng đi ra ngoài.
—
Thành phố Giang Ninh…
Về tới nhà, Từ khiêm ở trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát liền xuống nhà dưới.
Vừa xuống nhà, anh đã thấy Từ Diễn từ bên ngoài trở về. “Anh về rồi!” Từ Khiêm lười biếng cất lời chào.
“Em thế nào rồi?” Từ Diễn đương nhiên biết chuyện Từ Khiêm tới thành phố Côn.
Từ Khiêm rót một ly nước, uống một ngụm, nói: “Tạm thời chỉ tìm được một người, Chương Minh vẫn ở bên đó.”
“Ừm, cũng đừng sốt ruột quá! Bác sĩ bên đó nói thế nào?”
“Em xem báo cáo thấy không có vấn đề gì lớn, nhưng cần phẫu thuật sớm một chút.”
Hai anh em hàn huyên trong ít phút rồi Từ Diễn lên lầu thay quần áo.
Từ Khiêm đi đến trước cửa sổ trong phòng khách, nhìn cái thành phố Giang Ninh này thế mà lại có tuyết, trong đầu anh chợt hiện lên vẻ mặt Ngu Dao khi nhìn thấy tuyết rơi.
Anh cười nhạt, sau đó quay người đi vào bếp.
“Mẹ, con đi ra ngoài một lát đây.” Ban đầu Từ Khiêm định chờ cơm nước xong mới đi ra ngoài nhưng nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm.
Bữa cơm tất niên của nhà họ thường thường toàn 8 giờ tối mới bắt đầu, giờ vẫn còn quá sớm.
Hiện tại mới xê xích 4 giờ, ngồi trong nhà chờ cơm chi bằng tới bệnh viện gặp cô ta.
Biết có giữ Từ Khiêm lại cũng không được, bà Từ liền chỉ chỉ. “8 giờ ăn cơm, nhớ kỹ mà về!” Bà dặn một câu.
Về phòng lấy áo và chìa khóa xe xong Từ Khiêm liền lái xe đi.
Giờ này đã không còn cửa hàng bán hoa nào mở cửa, anh vòng tới Carrefour mua một ít hoa quả, sau đó tới bệnh viện quân khu Giang Ninh.
Khu nội trú bệnh viện quân khu Giang Ninh nằm ở lầu bảy, là chỗ nằm của một số người nhà quân nhân và cán bộ kỳ cựu đã về hưu.
Từ Khiêm rất quen thuộc đường tới phòng bệnh 707. Anh lịch sự gõ cửa, bên trong một giọng thanh lạnh vang lên: “Mời vào.”
Vừa đẩy cửa vào, Từ Khiêm đã thấy được người nằm trên giường bệnh.
“Sao anh lại đến đây?” Quý Tinh thật sự không ngờ Từ Khiêm lại xuất hiện ở đây vào giờ này.
Từ Khiêm nhìn thoáng qua phòng bệnh thấy có vẻ chỉ có mình cô ta, anh liền trầm giọng hỏi: “Tôn Quân Trác đâu?”
“Vừa rồi dì Tôn gọi điện bảo anh ấy về.” Quý Tinh chỉ cần nhớ lại biểu cảm của Tôn Quân Trác khi nhận điện thoại lúc nãy liền cảm thấy trái tim băng giá.
“Cô sao rồi?”
Quý Tinh cười chua xót. “Cứ vậy thôi.”
“Sẽ không có việc gì đâu.” Từ Khiêm an ủi một câu.
Quý Tinh không nói gì, chỉ là nhìn anh một cái.
Từ Khiêm lúc này mới đưa mắt nhìn kỹ Quý Tinh, khóe mắt cô ta đã bắt đầu có nếp nhăn, khuôn mặt cũng bởi vì bị bệnh mà không có chút huyết sắc nào, nhìn cả người trông nhừ nhừ, không có tí sức sống.
Từ Khiêm ngồi trong phòng bệnh với Quý Tinh một lúc, Quý Tinh nói muốn ra ngoài xem tuyết, Từ Khiêm lập tức cự tuyệt, hiện tại cô ta không được hứng gió lạnh dù chỉ một chút.
Mãi đến 6 giờ Từ Khiêm mới đứng dậy chuẩn bị đi về.
“Cô thật sự thấy không thành vấn đề chứ?” Từ Khiêm xác nhận lại với cô ta.
“Yên tâm đi. Không thành vấn đề.” Quý Tinh bảo anh mau trở về, đừng để lỡ giờ.
Không còn cách nào khác, Từ Khiêm đành rời khỏi đó.
Người nhà của Quý Tinh đã không còn từ lâu nên cô ta nằm viện cũng không có người bên cạnh.
Đợi Từ Khiêm đi rồi, lúc này Quý Tinh mới xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Trên lớp cửa đầy sương mù, cô ta viết xuống hai chữ “Từ Khiêm”.
Bên cạnh cô ta không có người thân, ngay cả chuyện nằm viện đều là do Tôn Quân Trác một tay thu xếp. Lúc trước, nguyên nhân bà Từ không thể chấp nhận Quý Tinh, ngoại trừ vì gia thế cô ta, nguyên nhân nhiều hơn là vì bà Từ đã nhận cô gái Quý Tinh này tâm tư không giống vậy. Quả nhiên, không bao lâu sau khi bà Từ tới tìm cô ta, cô ta đã móc nối với Tôn Quân Trác.
Nhà họ Từ không thể chấp nhận Quý Tinh không có nghĩa nhà họ Tôn có thể chấp nhận.
“Haiz…” Quý Tinh khẽ thở dài một tiếng.
—
Từ Khiêm ở nhà nhưng vẫn luôn đợi đến mùng ba tháng giêng để có thể quay về.
Anh đã nói chuyện rõ ràng với Chương Minh, đầu mùng hai, nhưng vì bà nội không đồng ý nên anh đành phải ở lại thêm một ngày.
Lúc quay về thành phố Côn, Chương Minh lập tức báo cáo tiến độ với Từ Khiêm: “Hai người kia vẫn chưa tra ra được.”
“Vậy cứ tới cái nhà đã tìm ra kia trước đi.”
Nghỉ ngơi một chốc, Chương Minh chuẩn bị một ít quà lễ rồi cùng Từ Khiêm lái xe tới đường Hoài Hải, tới tiểu khu Kim Nguyên.
“Leng keng leng keng!” Chương Minh ấn chuông cửa xong liền có người ra mở cửa.
Mở cửa là một người đàn ông, giọng nói rất trầm, hỏi một câu: “Các cậu tìm ai?”
Chương Minh cười ha hả, nói: “Dạ chào ông. Xin hỏi, ông là ông Ngu ạ?”
“Cậu là?”
“Chào ông, tôi từ công ty khoa học kỹ thuật Minh Tụng.” Công ty gia đình này là của một người bạn của Chương Minh.
Tới thăm hỏi nhà lãnh đạo thành phố Côn, có cái danh công ty gia đình sẽ tương đối dễ nói chuyện.
Ngu Thế Minh nhìn hai người trước mặt một chút sau đó lách người qua để hai người bọn họ vào.
“Mời vào!” Ông đơn thuần cho hai người như những người lần trước tới để chúc tết.
Sau khi vào nhà, Ngu Thế Minh mời hai người ngồi ghế sô pha, bảo Cố Tuệ Nhàn đi rót hai chén nước trà. “Mời dùng trà!” Sau đó ông cũng tự mình ngồi xuống.
“Thực xin lỗi, chủ nhiệm Ngu, tết nhất lại tới quấy rầy ông.” Nói xong liền đưa quà trong tay tới.
Ngu Thế Minh nhìn chút quà lễ đó, trong lòng ông đã biết giá trị của nó, ông liền từ chối. “Các anh rất rõ, thế này là không được. Thế nên các anh mang về đi.”
Chương Minh nhìn thoáng qua Từ Khiêm, thấy ánh mắt anh phiêu tán ở khắp nơi, anh ta đành phải căng da đầu nói: “Xin ông đừng khách khí, hôm nay tới nha là có chuyện quấy rầy ông ạ.”
“Anh cứ nói.”
Chương Minh còn chưa mở miệng đã nghe từ cửa truyền tới một chuỗi giọng nói: “Bố, bọn con về rồi.”
Hôm nay mùng bốn, Ngu Dao đưa Ngu Dật Thần đi chúc tết cô. Hằng năm, Ngu Thế Minh đều phải ở nhà vì sẽ có người tới chúc tết, không cách nào ra ngoài, cho nên đành phải để Ngu Dao và Ngu Dật Thần đại diện qua đó.
Từ Khiêm nghe giọng nói ấy, đầu óc liền hơi nóng lên. Anh theo tiếng vọng nhìn qua, quả nhiên liền thấy Ngu Dao.
Ngu dao đi vào nhà đương nhiên cũng thấy Từ Khiêm. Cô vô cùng kinh ngạc, sao người đàn ông này lại ở trong nhà mình?
______________