Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 85: Là vì đến cứu cô ấy nên mới đến đây!
Ngu Dao đứng dưới lầu không biết phải làm sao, khoảnh khắc vừa rồi cô thật sự hi vọng Từ Khiêm có thể xuống xe giải thích với mẹ cô nhưng điều này lại không xảy ra.
Cố Tuệ Nhàn liếc mắt nhìn chiếc xe đã đi xa, sau đó lại liếc sang Ngu Dao, bà lập tức không nói gì, xoay người đi vào nhà.
Ngu Dao âm thầm thở dài một hơi, chuyện này không cần phải tính nữa, có điều, mấy ngày tới Ngu Dao sẽ phải an phận thủ thường ở nhà rồi.
Sau khi về đến nhà, Ngu Dao chat Weibo với Diệp Tử Mặc, nhưng chờ lâu thật lâu vẫn không thấy trả lời. Rửa mặt xong vẫn không thấy điện thoại có bất kì động tĩnh nào, Ngu Dao đành đi ngủ.
Ngày hôm qua cô phải tăng ca, bận rộn nhiều việc, sau đó lại vội vàng về sắp xếp hành lý, sáng phải ra bắt xe, dù đã ngủ trên xe được một chút, nhưng dù sao trên xe cũng không thoải mái như ở giường nên chỉ lát sau Ngu Dao đã thiếp ngủ luôn.
—
Dù Từ Khiêm đã lái xe rất nhanh nhưng cũng phải đến 20 phút sau mới tới được khách sạn.
Lần này anh đến đây không đơn thuần chỉ để tắm suối nước nóng mà còn chuyện quan trọng hơn vậy.
Mới vừa rồi người gọi điện thoại tới cho Từ Khiêm là một trong những người bạn của anh, Chương Minh.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Từ Khiêm vừa đi vào đại sảnh khách sạn đã thấy ngay Chương Minh đang ngồi chờ anh về, anh liền nhanh chóng bước về hướng đó.
Chương Minh thấy anh đi đến, cầm tập văn kiện trên bàn đá cẩm thạch lên. “Tự xem đi.”
“Họ ở đâu?” Từ Khiêm xem hết toàn bộ giấy tờ bên trong, ngay sau đó lập tức hỏi.
“Trên đó viết, người đó đang ở khu cư xá Kim Nguyên đường Hoài Hải.”
Từ Khiêm ngẫm lại, đó chẳng phải là con đường anh đưa Ngu Dao về đó sao?
“Sáng mai tới đó.”
“Nhưng…” Chương Minh có phần do dự.
Từ Khiêm liếc anh ta một cái, hỏi: “Sao?”
“Sáng mai đã là đêm 30 rồi, nhất định phải đi sao?”
Ngày mai đã là đêm 30 rồi, trước khi ra khỏi nhà, Từ Diễn đã dặn đi dặn lại anh, mặc kệ tìm được hay không đều phải quay về ăn bữa cơm đoàn viên, xong mùng ba không ở nhà cũng được, nhưng ngày đầu tiên của năm nhất định phải ở nhà.
Từ Khiêm suy nghĩ trong chốc lát. “Đặt vé máy bay về đi.”
Trong nhà còn có ông bà, nếu như chỉ có một nhà bốn người bọn họ thì có làm gì Từ Khiêm cũng sẽ không quay về, nhưng dính đến ông cụ kia, quả thực Từ Khiêm vẫn phải cố kỵ đôi chút.
Chương Minh cũng hiểu được nỗi băn khoăn của Từ Khiêm, ngay lập tức gọi điện thoại, đặt vé máy bay sáng ngày mai quay trở về Giang Ninh.
“Cậu không quay về sao?” Từ Khiêm nghe thấy anh ta chỉ đặt một vé, có phần nghi hoặc. Chương Minh ngắt điện thoại. “Tôi sẽ ở lại đây tiếp tục tìm, chẳng phải ở đây có tổng cộng ba người sao? Bây giờ chúng ta đi tìm là vừa.”
Từ Khiêm gật đầu. “Ừ, mùng hai tôi sẽ quay lại.” Anh không thể ngồi không ở nhà quá lâu được.
Ngày hôm sau khi trời vừa hửng sáng, Từ Khiêm đã ngồi máy bay quay trở về.
Vừa xuống máy bay, lại đúng lúc đụng phải Cảnh Húc Nghiêu dẫn Thạch Hâm theo từ trong sân bay đi ra.
“Trùng hợp vậy?” Từ Khiêm cũng vừa mới tới, vậy mà hai người đúng lúc đụng nhau.
Cảnh Húc Nghiêu đeo mắt kính màu trà, rõ ràng bây giờ đang là mùa đông, không biết lại đang làm bộ gì. “Không phải cậu về từ lâu rồi hay sao?” Anh ấy cảm thấy kỳ quái, Từ Khiêm vốn đã về Giang Ninh được mấy tháng rồi cơ mà, sao bây giờ lại xuất hiện ở sân bay này.
Đương nhiên Thạch Hâm cũng nhìn thấy Từ Khiêm, cô hoàn toàn không biết Từ Khiêm và Cảnh Húc Nghiêu quen biết nhau, lúc này cô muốn tránh cũng không được rồi.
Khi Từ Khiêm nhìn thấy bên cạnh Cảnh Húc Nghiêu còn có một người phụ nữ khác, anh còn tưởng Cảnh Húc Nghiêu mang trợ lý theo, nhưng khi nhìn rõ mới phát hiện hóa ra là Thạch Hâm.
“Sao anh lại đưa cô ấy về đây?”
Cảnh Húc Nghiêu nhún nhún vai. “Gặp bố mẹ.” Ngay khi anh ấy thốt ra những lời này, không chỉ Từ Khiêm mà ngay cả Thạch Hâm cũng sợ ngây người.
“Anh nói cái gì?” Thạch Hâm đỏ mặt nói.
Cảnh Húc Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, ý bảo cô câm miệng. Thạch Hâm đành phải ngậm miệng lại.
Từ Khiêm cũng lười để ý đến chuyện của hai người họ, nếu đã gặp nhau, thì đương nhiên Từ Khiêm sẽ theo xe của hai người họ để về rồi. Dù sao anh vốn định sẽ thuê xe từ sân bay về nhà vì anh không nói với ai khi nào mình về.
“Cậu lại ra ngoài nữa sao?” Cảnh Húc Nghiêu cảm thấy kì quái.
Từ Khiêm về Bạch Sa là vì nhận được điện thoại của Tôn Quân Trác, cả chuyện của bệnh viện chưa kịp xử lí cũng đã lập tức quay về. Lúc đó anh ấy không biết là chuyện gì, sau đó anh ấy lại phải gấp gáp “chiến đấu” với Thạch Hâm, đương nhiên cũng đã quên luôn chuyện này.
“Ừ.” Từ Khiêm ngồi ở ghế sau, nhắm mắt thư giãn, dường như cả tối hôm qua anh không ngủ được, trời còn chưa sáng đã phải tới sân bay rồi.
Cảnh Húc Nghiêu thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh cũng không nói thêm gì nữa. Hôm nay là đêm 30, bình thường Từ Khiêm và Cảnh Húc Nghiêu đã ở nhà đón tất niên rồi, hôm nay Cảnh Húc Nghiêu cũng chỉ đưa Từ Khiêm về đến cửa nhà, cũng không có định đi vào.
“Cậu không về sao?” Trước khi xuống xe, Từ Khiêm quay đầu hỏi.
Cảnh Húc Nghiêu vặn chìa khóa, chuẩn bị khởi động xe. “Phải lo cho cô này đã. Tối sẽ về.” Bữa cơm đoàn viên nhà họ Cảnh đều đến tối mới bắt đầu, cho nên giữa trưa có về hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đến đó ăn cơm vào buổi tối là được.
Từ Khiêm hiểu ra, đẩy cửa xe bước xuống.
Vừa mới vào nhà, bà Từ đã lôi kéo anh. “Tìm được người chưa?” Bà cũng rất nóng vội.
“Tìm được một người. Chương Minh vẫn đang tiếp tục ở đó tìm.” Từ Khiêm day day trán.
Bà Từ còn muốn nói thêm gì đó đã bị Từ Khiêm cắt ngang: “Mẹ. Con lên tầng nằm chút.” Dứt lời anh liền đi lên lầu.
—
Theo lệ nhà họ Ngu, thông thường sẽ ăn cơm đoàn viên vào giữa trưa.
Trong nhà Ngu Thế Minh là con trưởng nên họ hàng thân thích hàng năm đều sẽ tới nhà ông ăn cơm đoàn viên.
Ngu Thế Minh còn có một em trai và em gái, người hai nhà đều đã tới đủ.
“Chị dâu, để em giúp chị.” Em gái Ngu Thế Minh, Ngu Lộ, xắn tay áo lên định giúp đỡ nhưng Cố Tuệ Nhàn nào chịu. “Đừng, cô cứ ra phòng khách ngồi chơi đi.”
Bà là chị dâu trưởng, cha mẹ trong nhà đều đã qua đời, chỉ dâu trưởng cũng như mẹ, sao có thể để mấy đứa em nắm mới mới gặp mặt phụ giúp mình?
Không thể nói lại được với Cố Tuệ Nhàn, Ngu Lộ đành phải ra ngoài phòng khách ngồi.
Ngu Dao đang cùng thảo luận về các phong cách thịnh hành gì đó với con gái của Ngu Lộ, Lê Thấm, ở phòng khách.
“Chị em mấy đứa đang nói gì đó?” Ngu Lộ đi tới ngồi dựa vâò bên cạnh con gái, hỏi.
Lê Thấm cầm di động đưa cho Ngu Lộ xem. “Mẹ, con và chị đang nói về mấy dòng điện thoại đang lưu hành hiện nay.” Con bé là một tín đồ đồ điện tử.
Mỗi khi có sản phẩm điện tử mới, Lê Thấm sẽ chú ý liền. Gia cảnh của cô bé cũng tương đối khá nên đương nhiên cũng phải sử dụng những sản phẩm tân tiến hợp thời rồi.
“Có cái gì mà xem, điện thoại của con chẳng phải mới đổi còn gì?” Ngu Lộ không muốn nhìn điện thoại con gái giơ trước mặt, chỉ nghiêm khắc nói.
Lê Thấm bĩu môi. “Bạn con đều đã dùng quả táo rồi, trong khi con vẫn dùng Vivo, thật không hợp tí nào!” Con bé là 9x điển hình.
“Tiểu Thấm, chị của con vẫn còn dùng Nokia kia kìa.” Ngu Dao ở bên cạnh giễu.
“Chị à, chị quá cổ rồi.”
Ngu Lộ nhìn không được nữa, tự động vọt sang bên cạnh xem chồng và hai người anh trai chơi mạt chược.
Ngu Dao tiếp tục nói chuyện phiếm với Lê Thấm.
Cố Tuệ Nhàn đang bận không xuể, bất đắc dĩ phải gọi lớn. “Dao Dao, con xuống đây!”
“A!” Ngu Dao vội vàng trả lời: “Em tự chơi đi. Ngu Dật Thần đang ở trong phòng đấy, em đi tìm nó đi.”
Ngu Dao chạy xuống bếp, định xem xem Cố Tuệ Nhàn tìm cô có chuyện gì. “Mẹ, sao vậy?”
“Không thấy mẹ bận thở không ra hơi rồi sao? Con nghĩ con là khách à?” Cố Tuệ Nhàn tức giận nói.
Ngu Dao sờ mũi, đành phải cầm tạp dề nấu ăn cùng với Cố Tuệ Nhàn.