Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 83: Cha hiền mẹ nghiêm
Lúc Ngu Dao về đến nhà, giờ cơm trưa đã qua từ lâu, nhưng bởi vì đã báo trước với người trong nhà nên cả nhà đều chờ cô về ăn cơm chung.
Cố Tuệ Nhàn vừa lúc từ trong bếp bưng đồ ăn đã xào xong đi ra ngoài, vừa đặt lên bàn liền thấy hai cha con mở cửa đi vào.
“Mẹ!” Ngu Dao gọi.
“Về rồi à?” Cố Tuệ Nhàn không mặn không nhạt trả lời một câu.
“Mau tới đây ăn cơm đi.”
Bà trước giờ không thương Ngu Dao lắm. Có thể do tư tưởng giáo dục truyền thống, Cố Tuệ Nhàn cảm thấy đã gả vào nhà họ Ngu thì phải vì nhà họ nối dõi tông đường.
Ban đầu, lúc mang thai Ngu Dao, Cố Tuệ Nhàn rất khổ, thời gian mang thai bà nghén rất dữ. Khi đó Ngu Thế Minh cũng không có nhiều tiền, dĩ nhiên không mua được đồ ăn bổ dưỡng gì, một ngày được ăn một cái trứng gà coi như đã quá tốt rồi.
Người trong nhà thấy Cố Tuệ Nhàn nghén như vậy cũng cảm thấy cái thai này hẳn là con trai nên mới hành hạ mẹ như thế. Cả khi tìm người biết xem tướng, ai cũng nói trong bụng Cố Tuệ Nhàn là con trai, Cố Tuệ Nhàn cũng rất cao hứng. Ai ngờ, sinh ra lại là con gái, Cố Tuệ Nhàn không thể tin được, bà đã hỏi bác sĩ liệu có bế nhầm không?
Bác sĩ nói, ngày đó trong bệnh viện chỉ có một mình ca sinh của bà, cơ bản không thể nào bế nhầm được.
Cố Tuệ Nhàn sinh tự nhiên nên chỉ cần khôi phục kinh nguyệt là có thể mang thai lần hai. Khi đó, bà không có kế hoạch hoá gia đình thế nên khi Ngu Dao được năm tháng, Cố Tuệ Nhàn cũng đã có kinh nguyệt lại bình thường.
Nhưng trời không toại lòng người. Bất luận Cố Tuệ Nhàn có cố gắng uống thuốc bổ, cùng Ngu Thế Minh cố gắng thế nào, bà mãi vẫn không có thai lại. Sau lại đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói, bởi vì lúc sinh lần đầu, tử cung của Cố Tuệ Nhàn đã bị tổn thương cho nên muốn mang thai lần thứ hai rất khó.
Trong nháy mắt, Cố Tuệ Nhàn quả thực cảm thấy trời muốn sập xuống. Bà cảm thấy đây hết thảy đều là do mang thai Ngu Dao mà thành. Từ đó, bà đã không ưa Ngu Dao, ném Ngu Dao cho bà ngoại ở quê nuôi dưỡng. Bà bắt đầu tìm những phương thuốc dân gian các vùng, qua rất nhiều khó khăn bốn năm sau bà mới có Ngu Dật Thần.
Được con trai không dễ, Cố Tuệ Nhàn tất nhiên thương yêu không tả được.
“Chị, mau tới đây ăn cơm đi.” Ngu Dật Thần cũng từ trong phòng đi ra, gọi.
Ngu Dao lúc này mới để túi xuống, sau đó đi tới cạnh bàn ăn.
“Mẹ, đến ăn cơm đi. Đừng làm nữa.”
Thật ra Cố Tuệ Nhàn cũng không phải vì Ngu Dao về nhà mới làm nhiều món ăn như vậy. Bởi vì Ngu Dật Thần được nghỉ rồi, hiện tại cậu học lớp mười một, là thời điểm mấu chốt nhất, dĩ nhiên phải bồi bổ thật tốt.
Cố Tuệ Nhàn bưng món cuối cùng, một tô súp hầm xương bự đi ra.
“Ăn cơm đi.”
Sau đó bà tháo tạp dề cất trong bếp.
“Dao Dao, khi nào thì đi?”
Ngu Dao nghe được câu này, lòng thấy nguội lạnh một nửa. Cô vừa mới trở về mà mẹ cô đã vội vã muốn cô đi?
“Dạ. Đặt vé mùng sáu.” Ngu Dao nhàn nhạt trả lời.
Ngu Thế Minh ngồi bên cạnh không thích. “Con nó một năm mới về một lần, sao bà không quan tâm nó thêm một chút?”
Người vợ này, cái gì cũng tốt, chỉ có điều đối với con gái lại có sự khác biệt lớn,
Ông không có tư tưởng phong kiến như vậy, ông cảm thấy trai gái đều như nhau. Khi đó, ông cũng không ít lần khuyên Cố Tuệ Nhàn bỏ ý nghĩ sinh đứa thứ hai, nhưng đều bị phản bác.
Ngu Dao không có được tình thương của mẹ nhưng đã nhận được rất nhiều tình thương từ cha, thế nên Ngu Dao dĩ nhiên rất yêu bố mình.
“Nhìn khí sắc nó tốt như vậy, còn cần quan tâm cái gì?” Cố Tuệ Nhàn phun ra một câu.
Lòng Ngu Dao hoàn toàn nguội lạnh, sắc mặt cô chuyển sang tái nhợt, cô cúi đầu chọc chọc chén cơm của mình.
Ngu Dật Thần ngồi đối diện Ngu Dao đương nhiên thấy được sắc mặt Ngu Dao không tốt. “Mẹ, đừng nói nữa, ăn cơm đi ạ.”
Nói xong nháy mắt với mẹ mình một cái, Cố Tuệ Nhàn lúc này mới im lặng, không nói gì nữa.
Xong bữa cơm, Ngu Dao đưa thuốc bổ mình mang về cho bố mẹ, sau đó về phòng mình.
Cô tựa hồ vẫn có thể nghe thấy âm thanh cãi vã của bố mẹ ở phòng khách.
“Bà không thể nói vài lời dễ nghe sao?” Ngu Thế Minh trách.
Cố Tuệ Nhàn hừ lạnh, nói: “Người một nhà nói những thứ dối trá kia làm cái gì!”
Sau đó nhìn thoáng qua những thứ Ngu Dao mang về. Là táo tàu A Giao mua cho Cố Tuệ Nhàn bổ huyết bổ khí.
“Bà nhìn con gái bà kìa, biết bà thiếu máu nên mua đồ cho bà này.” Ngu Thế Minh tất nhiên cũng nhìn thấy táo tàu A Giao.
Cố Tuệ Nhàn không phàn nàn, chỉ ngượng ngùng im lặng.
Ngu Dật Thần cơm nước xong cũng đã ra ngoài, nói là hẹn bạn đi ra ngoài chơi bóng, Ngu Thế Minh cũng ở nhà nghỉ ngơi một lát rồi trở về cơ quan. Trong nhà chỉ còn hai người Ngu Dao và Cố Tuệ Nhàn.
Cố Tuệ Nhàn đang bận chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, cơm tất niên vẫn chưa chuẩn bị xong. Bà đi vào phòng của Ngu Dao, cửa cũng không gõ.
“Dao Dao, đi xuống bếp giúp mẹ!”
Ngu Dao đúng lúc đang nói chuyện điện thoại với Diệp Tử Mặc; đột nhiên nghe tiếng gọi, cô sợ hết hồn.
“Mẹ, chuyện gì vậy ạ?” Ngu Dao vội vã cúp điện thoại.
“Vào bếp giúp mẹ một chút, một mình mẹ làm không xuể.”
“Được, con tới ngay đây ạ.” Ngu Dao đáp một tiếng.
Chờ Cố Tuệ Nhàn đi, cô gửi cho Diệp Tử Mặc một tin nhắn: “Em đi giúp mẹ, buổi tối sẽ gọi cho anh.” Sau đó cô thay bộ đồ ở nhà, xuống bếp.
Trong phòng bếp chất đầy thức ăn. Cố Tuệ Nhàn đang làm sủi cảo trứng gà, đây là truyền thống của thành phố Côn nơi cô sống, lễ mừng năm mới mỗi nhà đều sẽ chuẩn bị.
“Con chia nhân sủi cảo đi.”
Cố Tuệ Nhàn đem nhân bánh trong tay đưa cho Ngu Dao làm, còn mình thi đi chuẩn bị súp hầm xương, chuẩn bị để đêm 30 uống. Ngu Dao cũng bận rộn giúp chuẩn bị cơm tất niên, từ trưa đến tối.
Sau khi Ngu Dật Thần về, cậu nghe thấy chuông điện thoại của Ngu Dao vang lên.
“Chị, điện thoại di động của chị kêu này.” Ngu Dật Thần không biết chị cậu đang ở đâu, không thể làm gì khác đành đứng trong phòng khách kêu lớn.
Ngu Dao rửa tay xong từ bếp đi ra, vội vàng về phòng nghe điện thoại.
Điện thoại hiển thị là Loan Nghi, bạn học tiểu học và trung học của cô. Mối quan hệ của hai người rất tốt.
“Nhất Nhất?”
Đây là tên ở nhà của Loan Nghi.
“Dao Dao, cậu về rồi à?”
“Ừm,về rồi, còn cậu?”
Loan Nghi học đại học ở tuốt phía bắc, hai người một năm cũng chỉ có thể gặp nhau vào dịp Tết.
Loan Nghi nghe Ngu Dao đã về thì bảo cô buổi tối ra ngoài cùng nhau đi ăn một bữa. Ngu Dao không muốn ra ngoài nhưng chịu không nổi mấy lời nài nỉ của Loan Nghi nên đành đồng ý.
Ngu Dao suy nghĩ phải nói với Cố Tuệ Nhàn thế nào.
“Mẹ, Loan Nghi về rồi, hẹn con ra ngoài.”
Cố Tuệ Nhàn là rất ít khi cho phép Ngu Dao đi ra ngoài vào buổi tối. Con gái tối đêm không ở nhà, ra ngoài lại loạn, không yên tâm.
Cố Tuệ Nhàn vừa nghe Ngu Dao muốn ra ngoài, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Tối đêm ra ngoài làm gì? Con gái nhà ai như vậy đâu.”
Ngu Dao trong bếp bận trước bận sau chuẩn bị đồ từ nãy giờ, sắc mặt Cố Tuệ Nhàn khó khăn lắm mới tốt hơn đôi chút, giờ lại lập tức bị hủy.
“Khó lắm Loan Nghi mới về một lần.” Ngu Dao đáp lại.
Ngu Dật Thần đang ở phòng khách xem TV, nghe hai người nói chuyện thì chêm vào một câu: “Mẹ, chị cũng lớn vậy rồi, buổi tối đi ra ngoài có sao đâu?”
Cố Tuệ Nhàn trừng mắt liếc một thằng con ngồi trên sô pha.
“Xem TV thì lo mà xem đi.”
“Thì sự thật là vậy mà!” Ngu Dật Thần không phục, nói lại một câu, sau đó còn nhỏ giọng nói thầm: “Đi gặp bạn bè chứ có phải đi đàm đúm đâu ạ.”
“Con nói gì đấy?” Cố Tuệ Nhàn tất nhiên không nghe rõ câu nói sau của cậu.
“Không có gì ạ.”
Cố Tuệ Nhàn nhìn thoáng qua Ngu Dao. “Đi đi, đi đi!”
Con gái lớn rồi cũng không còn là của mình nữa.
“9 giờ con sẽ về.” Ngu Dao nhìn lướt qua đồng hồ trong phòng khách, lúc này mới 5 giờ. Bốn tiếng là đủ rồi. Ngu Dao về phòng thay quần áo rồi ra ngoài.
Ngu Dao nào biết, đã Tết nhất rồi nhưng ở địa phương nhỏ này cô lại đụng Từ Khiêm, người đã lâu không gặp.
—–