Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 82: Cảm giác năm mới


Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 82: Cảm giác năm mới

Cảnh Húc Nghiêu lái xe rất nhanh, lúc anh đến nhà Thạch Hâm, Thạch Hâm đang muốn đi ngủ.

Thấy điện thoại di động điện tới hiện là Cảnh Húc Nghiêu, Thạch Hâm có chút do dự.

“Xuống đây.” Khẩu khí của Cảnh Húc Nghiêu không tốt lắm.

“Tôi đã ngủ.”

“Cho em mười phút.” Nói xong trực tiếp tắt điện thoại.

Thạch Hâm đứng dậy đi đến bệ cửa sổ nhìn thoáng qua, vừa hay nhìn thấy xe của người đàn ông, ở dưới lầu. Không có biện pháp, Thạch Hâm không thể làm gì khác hơn là đổi đồ ngủ, rón rén đi ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi chung cư thì một cơn gió lạnh thổi tới, Thạch Hâm có chút sợ lạnh, kéo cao khóa áo khoác của mình, chạy tới trong xe.

Chui vào bên trong xe, thì luồng khói nồng đậm thổi tới, Thạch Hâm nhìn thoáng qua người đàn ông.

“Có chuyện gì vậy?” Rõ ràng cô cảm giác được anh có cái gì không đúng.

“Không có chuyện gì.” Cảnh Húc Nghiêu một lúc lâu mới trả lời ra một câu.

Trên đường đến, anh suy nghĩ rất nhiều, cũng cảm thấy Từ Khiêm nói rất đúng. Nếu như Thạch Hâm thật sự có ý bày mưu cùng Cố Thành muốn gài bẫy anh, không cần thiết khúc chiết như vậy. Lần đầu tiên gặp mặt nên cố bắt lấy anh không tha, cần gì đợi đến lâu như vậy chứ?

Hơn nữa, lần đó ở Cám Dỗ, bất kể là ánh mắt của cô hay là cách nói chuyện của Thạch Hâm đều giống như không muốn gặp lại anh. Nếu như không phải là mình bắt buộc, cô cũng sẽ không cùng mình đi. Nếu Thạch Hâm thật sự có toan tính tính toán anh, như vậy ngủ với anh đến sáng hôm sau sẽ quấn anh muốn hợp đồng hoặc là những vật khác, không thể nào là loại phản ứng này.

Căn cứ vào đủ loại, Cảnh Húc Nghiêu đoán được, đây là bẫy do Cố Thành thiết kế sẵn. Về phần mục đích? Là muốn hợp tác lâu dài với Cảnh thị. Chẳng qua là Cố Thành không nghĩ tới, cái bẫy này còn chưa dùng tới thì mình ngược lại gặp hạn.

Cảnh Húc Nghiêu bình sinh hận nhất chính là người khác sắp đặt mọi chuyện để đối phó với anh. Lần này còn bị quay video, mặc dù đoạn video này không để lộ những vị trí nhạy cảm nhưng cũng đủ để cho người khác có ý nghĩ kỳ quái rồi.


“Trễ như thế, anh đến làm gì?” Thạch Hâm cảm thấy Cảnh Húc Nghiêu rất kỳ quái. Đã trễ thế này còn tới tìm cô.

Nhưng đến rồi cũng không nói gì cả, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trong xe. Cảnh Húc Nghiêu xoay đầu cô lại, ánh mắt chống lại con ngươi mát rượi của cô.

“Nhớ em.” Nói xong dùng tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Thoáng cái sắc mặt Thạch Hâm liền ửng hồng, cô không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, sau đó không nói gì. Hai người ngồi một lúc lâu ở trong xe, Thạch Hâm cũng đã ngáp liên tục rồi, Cảnh Húc Nghiêu dường như không có ý nghĩ để cô đi.

Thạch Hâm không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: “Không có chuyện gì, tôi đi lên đây. Ngày mai còn phải đi làm đó.”

“Ngày mai, phải đi xin nghỉ việc.”

Cảnh Húc Nghiêu làm sao còn có thể để cho Thạch Hâm tiếp tục lưu lại làm việc cho Cố Thành chứ.

Thật ra Thạch Hâm cũng muốn nghỉ việc lắm chứ.

“Nhưng mà. . . . . .”

“Không có nhưng mà, ngày mai xin nghỉ đi.”

“À…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Hâm cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng. Không biết tại sao, ở trước mặt Cảnh Húc Nghiêu, Thạch Hâm luôn không thể cứng rắn được.

Có thể đây chính là bản tính của phụ nữ. Trước mặt người đàn ông đầu tiên của mình, vĩnh viễn sẽ duy trì một biểu tình của cô gái nhỏ, đàn ông nói cái gì thì chính là cái đó. Sẽ không phản bác, chỉ có ngoan ngoãn nghe theo.

Sau hai dịp lễ, công việc bận rộn của Ngu Dao coi như có một kỳ giảm xóc, trong khoảng thời gian này cũng không quá bận. Tất cả mọi người muốn tập trung tinh lực chuẩn bị cho Nguyên Đán và năm mới.


Ngu Dao thấy thời gian không dùng tới, cảm giác nếu mình tiếp tục như vậy khẳng định không phải là kế hoạch lâu dài, ban đầu đến Carrefour cũng bởi vì không muốn ra ngoài phỏng vấn, cho nên, Ngu Dao mới trực tiếp đến đây, muốn chờ nửa năm rồi tính.

Trong khoảng thời gian này đúng lúc không có gì vội vàng, Ngu Dao liền báo danh một khóa học tiếng Anh. Ở đại học mặc dù cô học chính là tiếng Anh, nhưng bởi vì thường xuyên đi làm thêm bên ngoài, cho nên kiến thức căn bản cũng không quá tốt. Muốn làm việc có liên quan đến chuyên ngành đại học của mình thì phải học tập thêm.

Ban đầu, đại học cô đăng ký chuyên ngành này là bởi vì khi thi tốt nghiệp trung học, điểm của cô vừa vặn với điểm chuẩn trúng tuyển, nhưng đăng ký chuyên ngành khác cô sợ mình không đậu, nhưng điểm chuẩn ngành Anh Ngữ, nếu so với điểm chuẩn các ngành khác thấp hơn một chút, cho nên cô liền đăng ký ngành Anh Ngữ.

Gần đây cô cảm thấy buôn bán với nước ngoài là một việc tương đối khá, tăng tỉ giá tiền tệ, cho nên trong khoảng thời gian này, cô luôn luôn cố gắng học tiếng Anh, muốn đợi qua năm, đi xem một chút có công ty nào tương đối tốt hơn tuyển nhân viên.

Vừa vặn, năm nay năm mới và Nguyên Đán rất gần nhau, đại đa số người cũng sẽ tận dụng ngày nghỉ tết Nguyên Đán để đến siêu thị mua đồ, để tránh trước năm mới siêu thị lại đông đúc.

Đây cũng là lần đầu tiên Ngu Dao ở Carrefour trải qua ngày lễ lớn như vậy, lần này cô rất may mắn được an bài đến chi nhánh Yên Tửu hỗ trợ. Ngu Dao không cần hỗ trợ quá nhiều chuyện, bởi vì nhân viên căn bản cũng đủ rồi, Ngu Dao chỉ cần bày ra mấy hoạt động tiếp thị và bán hàng lớn để tuyên truyền là được.

Mỗi năm năm mới một lần, Ngu Dao nhất định phải trở về, một năm chỉ có một dịp như vậy để về nhà tất nhiên là phải về rồi.

Kể từ khi Diệp Tử Mặc biết Ngu Dao báo đăng ký một khóa học tiếng Anh, vô cùng ủng hộ. Anh cũng cảm thấy con gái làm kinh doanh, thương mại nước ngoài tương đối tốt. Cho nên việc học tập của Ngu Dao, anh muốn hỗ trợ tối đa.

Đơn vị thực tập của Diệp Tử Mặc đã nghỉ từ sớm rồi. Cho nên anh đã trở về trước. Ngu Dao phải đợi đến 28 tháng chạp mới được nghỉ.

Sau lần trước ở Cám Dỗ, Ngu Dao cũng chưa gặp lại Từ Khiêm, cho dù sau đó lại bị đồng nghiệp rủ đến Cám Dỗ chơi mấy lần, cũng không đụng phải Từ Khiêm. Ngu Dao cảm thấy nhất định là Từ Khiêm buông tha cho cô rồi, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, thì ra thành phố Bạch Sa còn rất lớn, ít nhất không giống như trước kia, ở nơi nào cũng có thể đụng phải Từ Khiêm.

Buổi tối sau khi tan việc, Ngu Dao liền vội vàng về nhà thu thập hành lý, cô đặt vé tàu về nhà vào sáng sớm ngày mai.

“Ôi, về nhà rồi.”

Thạch Hâm cũng vừa vào cửa, còn chưa ngồi lâu đã nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại thì ra là Ngu Dao. Ngu Dao vội vàng vào nhà đóng cửa lại, bên ngoài quả thực là quá lạnh rồi.


“Đúng vậy nha. Lạnh chết mất.”

Thành phố Bạch Sa nằm ở phương nam, mùa đông vừa ẩm ướt vừa lãnh lẽo, nhiệt độ bên trong và bên ngoài, hoàn toàn là giống nhau. Ngu Dao sợ lạnh từ nhỏ, mặc dù cô sinh sống ở phía Nam hai mươi mấy năm nhưng vẫn không bỏ được thói quen.

“Ngày mai cậu sẽ về nhà?” Thạch Hâm rót cho Ngu Dao cốc nước ấm để thân thể cô nhanh chóng ấm áp.

Ngu Dao uống nước xong, nói: “Đúng vậy. Còn cậu?”

“Ngày mai tớ mới được nghỉ.”

Lúc Thạch Hâm xin nghỉ việc ở công ty của Cố Thành, Cảnh Húc Nghiêu đã sắp xếp cô tới công ty của mình, làm công việc có liên quan tới tổ thiết kế. Thạch Hâm có năng khiếu về thiết kế, từ nhỏ cô đã thích vẽ tranh, nếu như không phải người nhà phản đối thì ban đầu Thạch Hâm đã chọn thi vào trường Mỹ thuật chứ không phải tiếng Anh.

“Nhà tớ ở gần nên lúc nào về cũng như nhau.”

Ngu Dao vào phòng mở điều hòa, sau đó mà bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.

Ngày hôm sau, vừa rạng sáng Ngu Dao đã thức dậy, cô rửa mặt xong, cũng không kịp ăn sáng mà đi thẳng đến nhà ga.

Từ thành phố Bạch Sa về tới nhà Ngu Dao, đi đường thuận lợi thì cũng phải mất ba tiếng đồng hồ. Vì năm mới sắp tới nên các tàu cao tốc không thu phí, cho nên Ngu Dao đi trên đường hơn hai tiếng đã về tới nhà.

Sau khi xuống xe, Ngu Dao kéo hành lý, thấy cha mình đã xuất hiện ở cổng trạm chờ.

Tên đầy đủ của ông Ngu là Ngu Thế Minh, làm bí thư của thôn. Vì thế so với ở địa phương, nhà Ngu Dao cũng được coi là nhà có tiền. Hôm nay Ngu Thế Minh vẫn đang đi làm nên đi xe của cơ quan tới đón Ngu Dao.

“Ba.”

Ngu Dao thấy ba từ xa, cất tiếng gọi ngọt ngào.

Ngu Thế Minh cầm lấy hành lý trong tay con gái, cười cười: “Mệt không?”

“Không sao ạ.” Ngu Dao đáp.


Về nhà sao có thể mệt được chứ.

Hai cha con đi ra khỏi đại sảnh, tới chỗ bãi đỗ xe.

“Ngu Dật Thần được nghỉ chưa ạ?” Ngu Dao rất nhớ cậu em trai nhỏ này.

Ngu Thế Minh đặt hành lý ở sau xe, sau đó lên xe.

“Ừ. Ngày hôm qua thi xong rồi.”

“Thi có tốt không ạ?”

“Cứ như vậy thôi.”

Đối với việc học tập của con trai, Ngu Thế Minh thường không quá áp đặt. Chỉ có điều Ngu Dật Thần học hành cũng không đến nỗi nào.

“Nghe nói, con có bạn trai?”

Ngu Dao vừa nghe là đã biết, nhất định là tên nội gián Ngu Dật Thần nói ra.

“Vâng. Bạn học thời đại học.”

Ngu Thế Minh cũng không nói gì, lần trước Ngu Dật Thần gọi điện thoại về, ông đã hỏi kỹ rồi. Sau khi Ngu Dật Thần về nhà, Ngu Thế Minh lại gặng hỏi một lần nữa, rồi quên bẵng đi.

“Khi nào thì đưa về nhà?”

Ngu Dao ngẩn ra. “Dạ?”

“Nếu như nó thật lòng với con thì ba ba không có ý kiến gì.” Ngu Thế Minh rất tân tiến.

Ngu Dao thầm nghĩ trong lòng: “Ba ba, có như vậy mà ba đã muốn đuổi con gái ra khỏi nhà sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.