Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 8: Bị anh đè lên người
Ngu Dao dìu Thạch Hâm ra khỏi Lệ Xá. Sau khi ra khỏi cửa mới nhớ mình chưa báo qua cho Thẩm Ninh Tịch và Úy Lăng, cô lấy điện thoại di động ra. Ngu Dao gửi cho Thẩm Ninh Tịch một tin nhắn, đại khái nói là Thạch Hâm uống say, mình đưa cô ấy về khách sạn trước.
Ngày hôm sau, Thạch Hâm tỉnh dậy, xoa xoa đầu mình, thấy đầu hơi ong ong, suy nghĩ rất lâu mới nhớ tối qua mình uống rất nhiều cocktail. Sau khi say, có một số chuyện đã quên mất, nhưng cô ấy còn nhớ rõ mình cuối cùng đã đè lên người một người đàn ông. Khuôn mặt đó rất mê hoặc, rất đẹp trai.
Nhìn lại, thấy quần áo trên người mình đã được thay bằng áo ngủ, nhìn sang thấy Ngu Dao đang ngủ bên kia giường, cô ấy lập tức thấy an tâm hơn.
Ngu Dao bị điện thoại của Thẩm Ninh Tịch đánh thức, nói rõ là hôm nay sẽ đi tới vùng ngoại ô tham quan, chỗ đó có một khu nhà vườn kiểu cũ, gọi là U Cư Lăng. Nghe nói trước kia đó là nơi ở của một người vợ lẽ một nhà quân phiệt thời dân quốc. Nơi này được coi là chỗ ở thuộc thời dân quốc còn được bảo tồn khá tốt. Ngu Dao không biết từ lúc nào cô đã cảm thấy có hứng thú với những thứ cũ kỹ như thế này.
Sửa soạn xong, cô và Thạch Hâm đi xuống đại sảnh tập hợp với Thẩm Ninh Tịch.
—
Tối qua Từ Khiêm cũng không ở lại Lệ Xá tới khuya. Cảnh Húc Nghiêu có giữ lại cho anh một cô gái nhưng anh cũng không dẫn theo về, chỉ nói ông nội ở nhà cho gọi anh về đây là vì chuyện hôn sự của anh. Gần đây anh phải lo an phận để tránh bị ông nội “khai đao” .
Từ nhỏ Từ Khiêm đã được ông nội dẫn dắt, sáng sớm nào cũng phải ra ngoài đi uốn dẻo, chạy bộ, rèn luyện thân thể một lúc.
Mấy năm nay ở Bạch Sa, anh đã sớm quên mùi vị của việc tập thể dục buổi sáng rồi. Sống ở Bạch Sa, ngày nào đêm nào anh cũng thổi ca đàn hát đêm đêm; giữ được cái dáng người này cũng nhờ bẩm sinh vóc dáng anh đẹp như người mẫu. Thế nên, khi Từ Khiêm cầm đồng hồ để ở trên tủ đầu giường lên xem thì cũng đã là chín giờ.
Rửa mặt xong xuôi anh xuống lầu, vừa đúng lúc đụng phải ông cụ Từ đi về: “Cho con ở ngoài bao lâu như vậy? Để có bộ dáng vậy hả? ”
Câu này tất nhiên là nói đến chuyện dậy trễ của anh.
“U ôi, ông nội, cháu vừa mới trở về, có thể đừng thao thao như vậy không? Cho tai cháu được yên tĩnh hai ngày. Sống ở ngoài ngày nào cũng bị niệm như vậy, về nhà cũng không xong.”
Từ Khiêm đi thẳng vào phòng ăn.
Vú Hứa bưng tới cho anh một chén cháo và một ít lương khô.
Vì sức khỏe của ông nội và bà nội, bữa ăn sáng của nhà họ Từ luôn khá chú trọng tới vấn đề dinh dưỡng; trừ phi đêm hôm trước đã được dặn dò riêng, bằng không, vú Hứa chắc chắn sẽ không chuẩn bị có một món. Vừa hay tối hôm qua Từ Khiêm uống hơi nhiều , bây giờ cơn đau lại hơi phát tác nên cần ăn chút cháo giải rượu .
Ông Từ nghe thằng cháu mình thương nhất nói thế, vừa định nổi giận thì bên ngoài có tiếng còi hụ truyền tới. Tiếng của bà nội cũng truyền tới: “A Khiêm, dậy rồi sao? Tối qua sao về trễ vậy?”
Bà nội lại hỏi tiếp về vấn đề này.
“Ô, khó mà thấy được cả hai ông cháu ở nhà.”
Bà nội Từ Khiêm vừa vào cửa đã thấy ông nội đang ngồi ở trong phòng khách, còn Từ Khiêm đang ngồi trong phòng ăn ăn cháo.
Từ Khiêm đặt nửa chén cháo còn lại xuống bàn: “Bà nội, sáng sớm thế này bà đã đi đâu rồi?”
“Bà à… thừa dịp buổi sáng trời không nóng nên đi ra ngoài vậy thôi.”
Bà nội Từ Khiêm ngồi ở phòng khách: “Đúng rồi, sáng nay ra ngoài gặp con gái nhà ông Chu. A Khiêm đừng đi ra ngoài, bà hẹn người ta tới nhà ăn cơm đấy.”
Từ Khiêm vừa định khước từ liền nghe bà nội nói: “Con khoan hãy từ chối, cứ xem thử đã; không được thì ta xem người khác. Chứ đừng chưa gặp đã nói không thích hợp! Con cũng không còn nhỏ, cho bà nội được yên lòng, sớm được ôm chắt.”
Lãnh đạo cấp cao đều đã nói như vậy, nếu cứ tiếp tục thì e là dù mình không bằng lòng nhưng cũng không thể bác bỏ được tâm ý của bà nội. Không còn cách nào. Không thể làm gì khác hơn là ở nhà.
—
Nhóm Ngu Dao đi tới U Cư Lăng, đi vòng quanh rồi lại đi, cảm thấy chẳng giống ý định ban đầu. Lúc đầu nói là đi thăm quan quang cảnh, nhưng quang cảnh ở thực tế hoàn toàn khác nhau nên nhất thời cảm thấy mất hứng thú. Ở U Cư Lăng không bao lâu, Thẩm Ninh Tịch liền kêu la, nói ở đây chẳng có gì, muốn về lại thành phố.
Ngu Dao thấy ba người kia đều có ý muốn đi về, cũng leo lên xe đi về cùng họ. Trên xe, Thạch Hâm đề nghị đi xem phố cổ, dù sao Giang Ninh cũng đươc coi là một thành phố cổ, phố cổ cũng nhiều nhất. Xe dừng ở một ngõ, đường hẻm sâu, trông khá độc đáo.
Bốn người xuống xe ở ngõ Linh Cảnh, tìm đại một cửa tiệm để ăn chút gì đó. Nghĩ rằng buổi chiều đi tới phố cổ, nhất định là có rất nhiều đồ ăn vặt nên cả bọn không dám ăn quá nhiều.
Đi vào ngõ, ngay đầu hẻm bọn họ thấy một ông lão đang ngồi nặn tò he bằng bột đường, văn hóa này đã có từ rất xưa rồi. Bốn cô gái xem, chẳng ai muốn bỏ đi; sau đó mỗi người mua một con mới chịu đi.
Tuy nói Úy Lăng và Thẩm Ninh Tịch đều là dân địa phương nhưng từ nhỏ bọn họ sống ở khu thành thị nên rất ít khi chịu đi tới những phố cổ có tiếng này, tất nhiên cũng chưa từng thấy những thứ này.
—
Từ Khiêm và cô Chu Tịnh ấy sau khi ăn cơm trưa xong liền bị bà nội xua ra ngoài, nói là để mấy người trẻ bọn họ ra ngoài đi dạo một chút, nói một cách mĩ miều là bồi dưỡng tình cảm, thật ra là cho hai người bọn họ có nhiều thời gian tìm hiểu nhau hơn.
Chu Tịnh làm việc ở một tờ báo. Chủ đề kỳ này của tạp chí là tìm kiếm văn hóa đường phố; cô ấy tính đi xem một chút phố cổ và ngõ hẻm ở thành phố Giang Ninh, đi tìm thử những nền văn hóa lâu đời đã bị lưu lạc. Từ Khiêm tỏ ra là một quý ông rất có phong độ, dĩ nhiên nói rằng sẽ đưa cô ấy đi.
Nơi dừng chân đầu tiên của Chu Tịnh cũng là ngõ Linh Cảnh. Từ Khiêm cho dừng xe thì thấy bốn người đang đứng đầu ngõ.
Hôm nay Ngu Dao mặc một bộ đầm màu hồng, đi giày đế xuồng cao, buộc tóc đuôi ngựa, trông cô rất nổi bật trong bốn người. Chu Tịnh vốn cho rằng Từ Khiêm không có hứng thú với những thứ này, vậy mà anh cũng xuống xe theo.
“Ô? Sao vậy? Anh Khiêm cũng có hứng thú với văn hóa xưa à?”
Ánh mắt Từ Khiêm vẫn nhìn chằm chằm người con gái đứng cách đó không xa: “Văn hóa xưa hay mới tôi đều có hứng thú. Đi thôi!”
Nói xong cũng tự bước về phía người con gái đang đứng.
Chu Tịnh đương nhiên vui mừng trong lòng. Không nói tới bối cảnh gia sản của Từ Khiêm, chỉ việc anh có hẳn một bệnh viện và gương mặt này cũng đủ làm cho bao nhiêu người phụ nữ bám vào anh.
Ngu Dao và Thẩm Ninh Tịch mua tò he đường ở đầu ngõ xong thì chuẩn bị rời đi, ai ngờ vừa mới quay người liền thấy người đàn ông đang đi về phía mình. Trong đầu đột nhiên nhớ lại cảnh tượng tối qua Từ Khiêm đè lên mình mà hôn, gương mặt Ngu Dao liền đỏ lên. Cô xoa xoa gương mặt nóng bừng của mình, vội vàng kéo kéo vạt áo Thẩm Ninh Tịch, ý bảo các cô ấy đừng làm trễ thời gian nữa, mau vào trong ngõ coi một chút.
Thẩm Ninh Tịch vội trả tiền, mọi người đi vào trong ngõ. Tối qua Thạch Hâm uống nhiều quá, về phần mình đã gây ra chuyện mất mặt gì đó dĩ nhiên là không biết.
Nhưng Ngu Dao thì không. Tối hôm qua với cô vẫn còn rất rõ rõ ràng ràng đấy.