Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 7: Có tin tôi “làm” em ngay tại đây hay không?


Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 7: Có tin tôi “làm” em ngay tại đây hay không?

Từ Khiêm đang liếc mắt đưa tình với cô gái trong lòng; tình ái đang cao trào, còn hôn môi, mặc kệ những người còn lại.

Cửa phòng VIP lúc này lại bị mở ra. Mọi người trong phòng còn tưởng là nhân viên mang rượu tới nên không ai để ý đến. Mãi khi cảm thấy có người ngồi xuống cạnh mình, Từ Khiêm mới phát hiện có điều không thích hợp: “Ô, sao hôm nay lại có người đẹp say rượu ở đây?”

Vừa lúc Cảnh Húc Nghiêu nghiêng mặt nhìn qua, phát hiện Từ Khiêm hai bên đều có mỹ nhân vây quanh, anh ta thấy Từ Khiêm cũng phong lưu thật. Một đêm mang cả hai cô nàng đi cũng không phải chuyện đại sự gì, vấn đề là Khiêm đại thiếu gia “tiêu hóa” hết được sao?

“Ai say? Cậu say thì có! Cậu cũng là mỹ nhân say rượu!” Thạch Hâm đầu óc choáng váng, nhìn thấy cái bóng lập lòe lại tưởng rằng mình vẫn đang nói chuyện với Ngu Dao.

Từ Khiêm nhìn người vừa nói mình, có chút dở khóc dở cười. Mọi người ngồi đây đều biết Từ Khiêm chán nhất là phụ nữ say xỉn. Cho dù ở các câu lạc bộ, có mang cô nào đi, anh cũng sẽ không mang những người chẳng nhận thức được người đang uống trước mặt mình là ai. Say tới như vậy, buổi tối còn làm ăn gì được?

“Cảnh Húc Nghiêu, qua đây mau! Có phải cô bé của cậu không?” Suy nghĩ duy nhất của Từ Khiêm chỉ có Cảnh đại thiếu gia!

“Ơ hay, người phụ nữ của tôi ở trong ngực tôi này!”

Cảnh Húc Nghiêu buông cô gái trong lòng ra, bưng ly rượu đi tới: “Chà, cũng không phải cô nàng tôi cho gọi tới.” Nhìn thấy người không quen biết, Cảnh Húc Nghiêu hơi buồn bực. Cô gái này không phải là quà tặng miễn phí của Lệ Xá đấy chứ?

Từ Khiêm vừa nghe xong liền thấy đau đầu: “Mau, mang đi lẹ! Toàn là mùi rượu, ngộp chết đi được!”

Lúc này, Thạch Hâm đã nằm trên hai chân Từ Khiêm, hoàn toàn không biết gì, ngủ rất bình thản.

Cảnh Húc Nghiêu tiến tới định đỡ Thạch Hâm đi, ai ngờ vừa bước lên được một bước đã bị ói lên cả người, bắp đùi bẩn hết, một ít theo ống quần chảy thẳng xuống giày da.

“Chết tiệt. Ở đâu ra loại phụ nữ như thế này vậy?”


Nói xong anh ta định kéo mạnh cô gái say này đi, vừa lúc này cánh cửa lại được mở ra.

Thấy Thạch Hâm ngủ gục trên đùi một tên đàn ông không quen biết, Ngu Dao liền muốn đánh cô ấy một phát cho chết luôn.

Ở đây là thành phố Giang Ninh, không phải Bạch Sa, con nhỏ này sao lại không chú ý vậy? Cô bước nhanh tới, xin lỗi mấy người trong phòng: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Bạn tôi uống say quá nên đi nhầm phòng.”

“Đi nhầm phòng là có thể ói bẩn lên quần của anh Cảnh chúng tôi à?” Vài người ở đó bất mãn nói.

Ngu Dao nhìn quanh một lượt, thấy quần người đàn ông đứng cạnh Thạch Hâm đều là vết bẩn.

“Thật xin lỗi, tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi mọi người. Chiếc quần này bao nhiêu vậy ạ? Tôi sẽ đền tiền cho anh.”

“Mau. Mau mang người say rượu này đi cho tôi.” Cảnh Húc Nghiêu lười phải nói mấy câu vô nghĩa.

Ngu Dao vội vàng đi tới kéo Thạch Hâm dậy, nhưng kéo thế nào cũng chẳng thấy nhúc nhích. Thấy có người cứ động vào mình, Thạch Hâm hất tay Ngu Dao ra rồi hai tay ôm lấy eo của Từ Khiêm, ôm chặt không thả: “Đừng đụng vào tớ! Đại Bính, chúng ta đã nói đêm nay phải ngủ cùng nhau mà!”

Từ Khiêm mặt mày đen xì, đâu ra cái người phụ nữ điên này vậy!

“Cô kia, mau đem bạn cô đi cho tôi!!” Anh không nhịn được quay sang gầm lên với Ngu Dao.

Ngũ Đào bây giờ mới nhìn kỹ. Mẹ ơi! Yêu nghiệt này sao cũng ở đây?


“Sao anh cũng ở đây?”

Từ Khiêm không có thời gian để nói nhảm, hai chân anh bây giờ đều đã tê, muốn rút chân ra nhưng chẳng nhúc nhích được.

Người con gái nằm trên hai chân anh ăn đá sao? Nặng tới vậy!

Thạch Hâm cảm thấy người mình đang ôm muốn bỏ đi nên nắm chặt quần áo anh, không cho anh đi, luôn miệng lẩm nhẩm: “Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, được không? Em sẽ không chọc giận anh. Đại Bính, anh đừng bỏ em đi nha!”

Cảnh Húc Nghiêu thấy bộ dáng Từ Khiêm như muốn nổi cơn, vội vàng kéo mạnh Thạch Hâm ôm vào ngực. Ngu Dao đang định tới đỡ giúp, không ngờ Thạch Hâm không giữ được thăng bằng, đổ thẳng vào ngực Cảnh Húc Nghiêu.

Người kia không đứng vững, hai người đồng loạt ngã xuống đất.

Ngu Dao định chạy tới đỡ, không biết vấp phải chân ai, không cẩn thận lại ngã vào sopha, ngã nhoài vào trong lòng Từ Khiêm.

“Yo, chị em thương lượng xong rồi ư? Mỹ nhân say xỉn vừa mới được kéo đi, cô em đã vội vã muốn hiến thân rồi à?”

Từ Khiêm vừa đón được Ngu Dao, hai tay lập tức vòng ở eo cô, rất hài lòng với “cái ôm ấp yêu thương” của Ngu Dao.

Ngu Dao định đứng dậy lại phát hiện hai tay người đàn ông ôm rất chặt, gần như không cựa quậy được: “Ai muốn hiến thân cho anh? Mơ hay lắm! Mau thả tôi ra, đồ cầm thú!”

Từ Khiêm cười một tiếng, từ bị động thành chủ động đem Ngu Dao đặt xuống ghế sopha rồi đè xuống người cô: “Oh? Đó không phải ôm ấp yêu thương thì là cái gì?”


Từ Khiêm đánh giá Ngu Dao từ trên xuống dưới: “Lẽ nào em cũng muốn ngủ với tôi?”

Ngu Dao động đậy người, phát hiện mình không cách nào đứng dậy được: “Anh tránh ra nhanh.”

Từ Khiêm tất nhiên đâu có nghe lời như vậy: “Em nói tôi tránh thì tôi phải tránh?”

Nói xong còn thổi hơi vào tai Ngu Dao.

Ngu Dao chưa từng có những tiếp xúc thân mật, không khỏi run rẩy từng cơn. Mặc dù cô không biết nhưng dĩ nhiên cũng hiểu được động tác này biểu hiện cho điều gì.

“Anh………..Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Từ Khiêm nghe vậy thấy hơi buồn cười, cô gái này hỏi anh muốn thế nào?

“Tôi muốn thế nào, chẳng lẽ em còn không rõ ràng sao?”

Nói xong liền phủ lấy môi Ngu Dao.

Môi cô rất mềm, có một ít mùi vị thanh mát của bạc hà, một ít mùi vị của rượu. Từ Khiêm càng muốn tiến vào thăm dò nữa, thế nhưng chưa kịp thì đã thấy một cơn đau kéo tới.

Ha, cô gái này vừa mới cắn anh.

Có lẽ mùi máu tươi kích thích đầu óc, Từ Khiêm thừa dịp Ngu Dao há miệng cắn mà mãnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng cô. Đầu lưỡi anh dùng sức cạy mở hàm răng cô, cùng đầu lưỡi cô triền miên.

Ngu Dao lúc này mới phát hiện mình cắn anh cũng đồng thời đã cho anh cơ hội tiến tới. Cô hối hận không thôi, muốn ngoảnh đi để thoát khỏi nụ hôn này nhưng Từ Khiêm một tay giữ chặt gáy cô lại, không cho cô một tia cơ hội tránh né.


Cho đến khi Ngu Dao cảm thấy hơi khó thở, Từ Khiêm mới buông cô ra: “Em gái, thể tích khí thở ra của em yếu quá. Làm sao em vượt qua mấy cuộc kiểm tra được đây?”

Ngu Dao đỏ mặt, đẩy anh ra.

Cô vội vàng ngồi dậy, để tránh người đàn ông kia lại nhào vào cô. Cô không quan tâm đến lời nói của Từ Khiêm.

Ngu Dao sửa sang lại mái tóc dài hơi lộn xộn, rồi chỉnh trang lại quần áo, cô thấy Thạch Hâm còn đè trên người Cảnh Húc Nghiêu.

“Này anh Khiêm! Sao cậu không đoái hoài cảm giác của anh em vậy? Cái cô này như hòn đá đè tôi mà cậu cũng không tới đỡ giúp.”

Từ Khiêm nghe vậy cũng chẳng động đậy, chỉ cười nhạt nói: “Anh Cảnh không phải thích ở trên sao?”

“Mẹ kiếp, cũng còn phải chấm người. Đặc biệt thế này sao chịu được, một lần gãy luôn.”

Nói xong Cảnh Húc Nghiêu nhìn về phía Ngu Dao: “Này, nhanh nhanh kéo bạn cô lên đi!”

Ngu Dao lúc này mới nhớ mình đến để tìm Thạch Hâm, vội vàng chạy tới đỡ người đang nằm trên Cảnh Húc Nghiêu dậy. Cô nói xin lỗi với anh ta rồi mau chóng đưa Thạch Hâm đi, còn ở nữa không chừng sẽ bị ăn sạch sẽ.

Nhìn cô gái nhỏ đi ra như chạy trốn, Từ Khiêm cầm cái ly chân cao trên khay, khẽ lắc, một ngụm uống hết.

“Anh Khiêm, cô gái ấy đã đi rồi, anh không đuổi theo sao?” Người đàn ông bên cạnh thắc mắc hỏi.

Theo lý mà nói, nếu đã nhìn trúng người phụ nữ nào, Từ Khiêm chắc chắn sẽ không để cô ấy đi dễ dàng như vậy; tối nay chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Không vội. Sau này tôi và cô ấy còn gặp lại.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.