Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 9
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 9: CẢNH TƯỢNG VÂY KHỐN
Wattpad: ssongrbb
Tây Tây ở trong phòng của mình và Thiến Thiến khá lâu trước khi bước ra ngoài.
Khi cô bé bước ra, trên tay đang cầm một thứ mềm mại có màu da của một cô gái – cô ta thực sự tìm thấy da của Thiến Thiến.
Vẻ mặt luôn rụt rè và thận trọng trước kia đã bị cô bé lột bỏ như một chiếc mặt nạ.
Giờ phút này sắc mặt Tây Tây tái nhợt, không còn nét e dè, chỉ lộ ra biểu cảm kinh tởm pha chút mệt mỏi.
Như Trình Mạch suy đoán, bản đồ dẫn đến cửa ải tiếp theo quả nhiên được vẽ trên làn da biến mất một cách khó hiểu của Thiến Thiến.
Khi Tây Tây mang bộ da của Thiến Thiến ra khỏi phòng, một hồi lâu cũng không có ai lên tiếng.
“Cháu…tìm thấy ở đâu?” Từ Thanh run rẩy hỏi.
“Trong phòng của tôi và Thiến Thiến, đêm qua lúc con quỷ lột xong da đã ném nó xuống sàn, sau đó tôi nhặt nó lên gấp lại rồi cất vào tủ.
Lúc đó tôi quá vội vàng nên đã không nhận ra sự kỳ lạ trên tấm da”.
Lời này nói ra chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận đêm hôm trước khi Thiến Thiến chết, cô bé rõ ràng đã biết điều đó, thậm chí trơ mắt nhìn con quỷ lột da bạn mình, hơn nữa còn ngủ ngon lành cả đêm trên chiếc giường thấm đẫm máu tươi.
Mà Tây Tây, người đang chủ động thừa nhận tất cả mọi chuyện vẫn bày ra vẻ mặt điềm nhiên như không, như thể từ một cô bé yếu ớt không biết lươn lẹo là gì biến thành một người phụ nữ lòng dạ độc ác.
Khuôn mặt trong sáng của thiếu nữ giờ đây cũng trở nên u ám, không còn cảm giác ngây thơ chưa trải sự đời.
Cô ngước mắt nhìn đám người đang không nói câu nào, cười quái dị, đưa bộ da người trong tay cho bọn họ:
“Mấy người có muốn sờ không? Còn ấm đó.”
Qua một đêm, làn da vẫn giữ nguyên sự tươi sáng và mềm mại.
Thậm chí khi sờ vào vẫn còn cảm nhận được độ đàn hồi.
Lớp lông tơ như phát sáng dưới ánh đèn, làn da mỏng đến mức có thể nhìn thấy những tia máu đang chảy trong mao mạch tím nhạt.
Chỉ là làn da vốn hoàn mỹ này đã bị bản đồ máu phá hỏng, mạch máu đen uốn lượn ngoằn ngoèo trên da, giống như một loạt những vết sẹo xấu xí.
“Người chưa chết, cho nên ngay cả làn da vẫn còn nóng …” Người cay nghiệt như Trâu Tinh Tinh, vừa nhìn thấy cũng không khỏi hít sâu một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: “Sự kết hợp của khúc hát ru và quỷ mặt khóc…!Có khi nào lúc đó cô bé kia vẫn còn cảm giác…, như thế này thà chết còn hơn”.
“Không phải có khi, mà chắc chắn vẫn còn cảm giác”.
Tần Sở Hà lạnh lùng mở miệng.
“Từ đầu đến cuối, người chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng bởi khúc hát ru vẫn không bị tước đoạt giác quan nào cả.
Cô ấy có thể cảm nhận được tất cả những điều người khác làm với các bộ phận cơ thể mình, kể cả cô đang cầm bộ da của cô ấy.
Tây Tây không đáp, cũng không nhìn Tần Sở Hà.
Cô bé cầm bộ da của Thiên Thiến như thể nó chỉ là một tấm bản đồ bình thường.
Trông cô như một cái vỏ rỗng thiếu mất linh hồn, trên mặt cũng chẳng có chút bi thương.
Trình Mạch không muốn nhìn nữa, anh kéo cánh tay Tần Sở Hà, khẽ thầm thì:
“Ải phía sau còn dài, nhanh lên càng sớm càng tốt”.
—
Tuyến đường được vẽ trên bản đồ rất phức tạp, cũng may căn nhà gỗ chỗ họ đang đứng và đích đến được đánh dấu khá rõ ràng.
Từ Thanh tìm đường giỏi, cảm giác về phương hướng của ông ta rất tốt, hầu hết các phó bản mà ông từng chơi trước đây đều ở ngoài trời.
Nhờ tích lũy được nhiều kinh nghiệm tìm đường, đương nhiên ông trở thành người dẫn đường của đám người này mà không có bất kỳ sự phản đối nào.
Tần Sở Hà không dị ứng với cái tinh thần đồng đội lạ lùng của nhóm, nhưng Trình Mạch biết thừa, hắn ta chẳng cho rằng chơi kiểu tổ đội thì xác suất vượt ải sẽ cao hơn, ai tham gia cũng không cần biết, như thể trong mắt hắn sự giúp đỡ mà những người khác có thể cho là rất ít.
Trên đường đi Tần Sở Hà truyền tin qua kênh tổ đội của hai người, nói với Trình Mạch rằng hầu hết động cơ vào phó bản của mấy người này đều không trong sạch, một vài người trong số họ đã làm nhiều điều ác kinh khủng trong các phó bản trước, tốt hơn hết Trình Mạch nên đề phòng.
“Có tôi ở đây, đảm bảo cậu không sao.”
Kết thúc chủ đề, Tần Sở Hà dửng dưng nói thêm một câu.
Rời khỏi căn nhà là một khu rừng rậm không thấy lối ra, được bao bọc chặt chẽ bởi một bức tường khổng lồ.
Dù trời đã sáng nhưng những tán cây cao lớn vững chãi chắn hết ánh sáng ban ngày cộng với sương mù dày đặc bao phủ khiến khu rừng trở nên càng âm u tĩnh mịch.
Không có chút tiếng động nào xung quanh, cũng chẳng thấy dã thú, tiếng chim hót lại càng không, như thể cả khu rừng chỉ có họ là sinh vật sống.
Hình như đêm qua trời mưa, đất trong rừng nhầy nhụa ướt nhẹp, cả nhóm di chuyển rất khó khăn.
Những người khác thì không sao, nhưng Ngụy Quốc Cường vẫn luôn sống an nhàn thiếu vận động, đi được một lát thì không khỏi oán giận:
“Bao giờ mới thoát khỏi cái rừng quỷ này chứ?”
“Nhìn bản đồ, chắc phải còn nửa già đoạn đường nữa”.
Từ Thanh nói đều đều, “Với tốc độ hiện tại, tầm giữa trưa có thể ra khỏi cánh rừng”.
“Tiền đề là giữa đường không có chuyện gì xảy ra.” Trâu Thiến Thiến lạnh lùng chêm thêm một câu, “Tôi cũng không muốn chôn cùng mấy người ở cái rừng nát này”.
“Chúng ta đã đi được một lúc rồi mà không thấy động tĩnh gì cả.
Chẳng lẽ khu rừng này không phải là cửa ải chính của phó bản?” Lưu Huệ bế Quả Quả cẩn thận suy đoán, “Nếu có cái gì thì phải có tiếng động mới đúng.
Nhưng lúc nãy tôi vừa chú ý nghe thì xem ra cả khu rừng này chỉ có âm thanh vài người chúng ta”.
“Phó bản này lạ lắm, tốt hơn hết là không nên hấp tấp khẳng định điều gì”.
Từ Thanh kết luận.
Ông ta là người lớn tuổi nhất trong nhóm, lại cầm một tấm bản đồ, lúc này nghiễm nhiên trở thành lãnh đạo của đoàn người.
Tần Sở Hà đi tít phía cuối đội, không ngờ lại không biểu hiện thái độ gì về cuộc thảo luận này mà nhìn chằm chằm vào đám cây cối um tùm rậm rạp xung quanh, khẽ cau mày, như đang suy nghĩ điều gì.
Trình Mạch chú ý đến biểu cảm của Tần Sở Hà, thả chậm bước chân tụt xuống phía sau cùng hắn.
“Sao vậy, khu rừng này có vấn đề gì à?”
Vừa hỏi xong, anh đã thấy lông mày của Tần Sở Hà giãn ra như thể đoán được cái gì.
Tần Sở Hà gật đầu, kéo tay Trình Mạch đuổi kịp đám người phía trước, nói nhỏ: “Ây, khu rừng này quái dị lắm, cẩn thận một chút.”
Vừa đi đến giữa đội đã nghe thấy tiếng Quả Quả quay đầu lại từ phía trước, cô bé luôn chán ghét Lưu Huệ, nhưng khi đối mặt với Tần Sở Hà lại cực kỳ ngoan ngoãn:
“Anh Lý Minh, khu rừng này tối quá, Quả Quả sợ lắm.
Khi nào chúng ta mới có thể đi ra ngoài?”
“Đúng đấy, dù đây là một khu rừng, nhưng hình như cũng nhiều cây quá rồi.” Lời nói của Quả Quả dường như nhắc nhở Từ Thanh, ông nói, “Bình thường trên cao các cây che chở lẫn nhau, còn ở dưới cạnh tranh nguồn dinh dưỡng sâu trong lòng đất.
Trên lý thuyết, không thể vừa mọc vừa cao vừa um tùm như này được”.
Ông vừa nói xong.
Mọi người không khỏi dừng lại quan sát xung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là những cành cây dày đặc sum xuê vươn ra từ thân cây to lớn.
Những cây gỗ có đường kính lên đến 20m, thân rễ đan xen, tán ô rộng che kín cả khu rừng, chỉ vài tia sáng yếu ớt của bầu trời có thể xuyên qua kẽ lá, hơi nước trắng mịt mù lan tỏa, càng làm cho khu rừng trở nên âm u tĩnh mịch đầy ma quái.
Đưa mắt nhìn xa, khắp nơi đầy dãy những cành cây rối rắm quấn dày đặc quanh thân, khiến người ta càng nhìn càng cảm thấy ngộp thở.
Trình Mạch nhìn chằm chằm vào những cành cây vắt trên thân, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói xa xôi:
“Thân rễ liền nhau, thân cành mở rộng, tán xòe như ô, một cây thành rừng”.
Thì ra là thế.
Vụt một cái, những vướng mắc trong đầu anh đột nhiên thông suốt.
“Cả cái rừng này thực ra chỉ có một gốc cây.” Trình Mạch chậm rãi nói.
Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi nhìn anh, chỉ có Tần Sở Hà nhướng mày không ngạc nhiên chút nào, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng xen lẫn cả chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Từ Thanh là người có phản ứng đầu tiên, ông chạy đến thân cây gỗ gần nhất, cẩn thận xem xét cành và các nhánh cây trên cao, sau đó thở dài sáng tỏ: “Cây đa”.
“Phải, cây đa”.
Trình Mạch gật đầu rồi quay sang giải thích cho những người khác, “Trên thân và cành của cây đa có rất nhiều lỗ vỏ, đi đến đâu cũng có thể sinh ra nhiều rễ khí sinh*.
Những rễ khí sinh này sau khi tiếp xúc với đất sẽ bén rễ vào đất, sau đó tiếp tục dày lên trở thành rễ phụ.
Những cái cây mà chúng ta nhìn thấy bây giờ thực ra là do những rễ khí sinh của của cây chính mọc thành”.
*Rễ khí sinh là rễ mọc trong không khí lơ lững trong không trung hay cắm thẳng xuống đất.
Chúng được tìm thấy trong các loài thực vật khác nhau, bao gồm các thực vật biểu sinh như cây phong lan, cây rừng ngập mặn ven biển nhiệt đới như thực vật ngập mặn, cây đa, dây thường xuân và Toxicodendron radicans.
“Rễ phụ có thể hút nước và chất dinh dưỡng, ngoài ra còn chống đỡ cho các cành cây liên tục vươn rộng ra ngoài, làm cho tán cây ngày càng to lớn.” Từ Thanh học sâu hiểu rộng, sau khi biết rõ điều bí ẩn lập tức bổ sung lời Trình Mạch, chẳng qua ông đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cau mày trầm ngâm, “Nếu phạm vi của rễ khí sinh đã rộng như thế này, thì thân cây chắc chắn phải rất lớn.
Theo lý thuyết thì môi trường trong phó bản này không hề thích hợp cho sự phát triển của cây đa …vậy cái rừng đa khổng lồ này lấy gì để ăn?”
“Nhìn thì biết ngay”.
Trâu Tinh Tinh khịt mũi lạnh lùng.
“Một khu rừng lớn như này không có khả năng không có cái gì cả.
Nếu tôi không nhầm, họ Từ kia, ông nhìn bản đồ xem, vị trí của thân chính thể nào cũng nằm trên con đường chúng ta đến địa điểm tiếp theo”.
Từ Thanh thoáng nhìn bản đồ, sau đó nặng nề gật đầu nhìn đám người.
Không hiểu sao, sau khi phát hiện ra khu rừng này là một cây đa, Trình Mạch cứ cảm thấy méo ổn.
Anh nhìn thoáng qua những người khác, thấy ai cũng đều mang tâm trạng ngổn ngang, trong đó vẻ mặt u ám nhất chính là Ngụy Quốc Cường.
“Anh sao vậy?” Vẻ mặt của Ngụy Quốc Cường quá kỳ quái, Trình Mạch không nhịn được hỏi hắn ta.
Thế mà cái tên Ngụy Quốc Cường mọi lần đều luôn chuyện ta ta làm chẳng sợ ai, lầm này lại do dự một lúc, đắn đo mở miệng:
“Mấy người có thể không tin, nhưng đôi khi dân kinh doanh bọn tôi chú ý đến phong thủy lắm”.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, “Nhìn chữ “Dong” này, chỉ chấp nhận cây không chấp nhận người.
Theo phong thủy, rừng đa cực kỳ không thích hợp cho người đi vào đâu”.
Dung mộc bất dung nhân (容木不容人): Chấp nhận cây không chấp nhận người, chữ “Dong” (榕) (cây đa) được ghép từ chữ Mộc (cây)(木) và Dung (容) (khoan dung, cho phép).
Ngụy Quốc Cường càng nói giọng càng nhỏ, ngay cả đứa bé nát bét kia cũng chưa khiến vẻ mặt của hắn xấu đến mức này.
Trình Mạch cũng từ trong lời nói của hắn mà đột nhiên nghĩ đến một chuyện có phần kinh khủng.
Để xác nhận suy đoán của mình, anh đi vài bước đến gần Từ Thanh và xem kỹ bản đồ trên tay.
Phỏng đoán khủng khiếp ấy đã trở thành sự thật.
“Mấy người có nhớ trước khi vào rừng đa này chúng ta đã phải đi qua một hàng rào rất cao không?” Anh chậm rãi mở miệng “Hàng rào này có hình cái miệng trên bản đồ, bao bọc vừa vặn rừng cây bên trong”.
“Có cây trong tường, tức là có gỗ trong miệng.
Mà có gỗ trong miệng …” Trình Mạch không thể nói tiếp.
“Là “vây khốn”.” Tần Sở Hà trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng mở miệng.
Giải thích: Theo phong thủy dân gian, toàn bộ Cố Cung Tử Cấm Thành nhìn từ trên xuống là một hình chữ “khẩu” (口) (miệng) vuông vắn, trong cung có cây(木)cũng tức là “miệng” có gỗ (木)biến thành một chữ “khốn”(困) (vây khốn), cực kỳ không may mắn, cho nên xung quanh ba điện lớn Cố Cung không trồng cây.