Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 10


Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 10


TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 10: LÃO GIÀ
Wattpad: ssongrbb
Giọng nói vừa ngắt, cả nhóm cũng im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy khu rừng rậm càng tỏ rõ vẻ âm u chết chóc, cảm giác kín gió khiến Trình Mạch không thở nổi.

Anh do dự một chút, vừa định nói thêm gì đó, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay Tần Sở Hà đã vừa vặn bao lấy anh.
“Đi chỗ gốc cây chính nhìn xem đã.” Tần Sở Hà vẫn bình tĩnh hiếm thấy trong đám người, âm thanh hắn không lớn, nhưng lại có một loại năng lực khiến người khác không khỏi nghe theo.
Hắn mở miệng như thể tặng cho người khác một viên thuốc an thần.

Mọi người ổn định tâm tình rồi lại tiếp tục lên đường.
Càng đi đến giữa khu rừng rậm, các rễ khí sinh mọc càng dày đặc, cuối cùng ai cũng không thể không chui qua những cành cây đan xen nhau để đi về phía trước.

Trình Mạch và những người khác còn đỡ, nhưng Ngụy Quốc Cường thân hình to béo, kiểu đi luồn lách này khiến hắn thở hồng hộc.

Cộng thêm sự run sợ khi nghĩ về những câu truyện ma quái của cây đa mà người xưa kể lại, mặt hắn ta xanh lại, cố gắng áp chế xúc động muốn chửi ầm lên trong khu rừng này.
Cuộc hành trình này tốn nhiều thời gian hơn họ tưởng, tận đến khi sẩm tối, đoàn người mới từ từ tiến đến gần vị trí của cây chính.
Đi xuyên qua khu vực rễ khí sinh mọc dày đặc cuối cùng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên rõ ràng.

Chỉ nhìn thấy một cây đa to lớn sừng sững mọc ở trung tâm khoảng đất trống rộng như sân bóng, thân chính có đường kính gần hai mươi mét, phải tầm ba mươi người lớn ôm mới hết.

Khu vực này khác hẳn với những nơi khác, không hề thấy bóng dáng một cái rễ phụ nào, chỉ có những tán cây khổng lồ tựa ô che khuất mặt trời, bao bọc chặt chẽ toàn bộ mảnh đất không một kẽ hở.
Mặc dù các tán cây to lớn này đã chắn hết ánh sáng từ thế giới bên ngoài, tuy nhiên trên thực tế xung quanh gốc cây chính vẫn được bao phủ bởi một tầng huỳnh quang màu xanh lá cây nhàn nhạt.

Dường như ánh sáng này phát ra từ phía trên, Trình Mạch ngẩng đầu lên tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra ánh sáng u ám.

Cùng lúc đó, Từ Thanh loạng choạng suýt nữa quỳ sụp xuống mặt đất.
“Trời ạ …” Ngụy Quốc Cường thì thào.
Ở trên cao, trong khoảng không gian rộng lớn dưới tán cây đa, những vật thể hình cầu lấp lánh sáng lên ánh sáng màu xanh lục.

Trình Mạch nhìn kỹ thật lâu mới phát hiện ra rằng nó được bao phủ dày đặc bởi những hình lục giác đều đặn – hóa ra nó là một tổ ong trong suốt.
Trình Mạch nghĩ, có lẽ anh đã biết tại sao từ lúc vào rừng đến giờ tất cả mọi người không hề nhìn thấy một sinh vật sống nào.
Bên trong những tổ ong trong suốt ấy không cái nào không tràn đầy xác chết động vật.

Những con vật vẫn giữ vẻ ngoài chật vật trước khi chết, thậm chí Trình Mạch còn nhìn thấy một con sóc nhỏ vẫn thoi thóp lộ ra răng nanh.

Dường như trong tổ ong có một chất lỏng nào đó, nó cố định những xác động vật này theo cách chúng giãy dụa trước khi chết.

Ánh sáng huỳnh quang màu xanh đậm của tổ ong khiến đống xác này trông hệt như những linh hồn quỷ dữ từ sâu thẳm địa ngục.
Trong rừng không gió cũng không tiếng động, nhưng những tổ ong màu xanh lá cây sẫm đầy xác chết vẫn lập lòe ánh huỳnh quang.

Ánh sáng bùng lên rồi lại tắt, hệt như những ngôi sao sáng lên trên bầu trời thi thể, chiếu sáng cả một vùng đất quanh cây.
“Hôm nay không đi thêm được nữa, trời sắp tối rồi.” Tần Sở Hà nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, trầm giọng nói.
“Chúng ta phải qua đêm ở cái nơi quỷ này!?” Trâu Tinh Tinh phản ứng mạnh nhất, lập tức xanh mặt từ chối, “Tôi không muốn!”
“Thế thì cứ việc đi một mình, tôi cũng không muốn tìm chết cùng cô.” Căn bản Tần Sở Hà chẳng để cô nàng vào mắt, chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi dời đi.
Trâu Tinh Tinh tuyệt vọng, nhưng cô biết chỉ có một tấm bản đồ, lúc này mà chạy loăng quăng một mình tương đương với chui đầu vào chỗ chết, tuy trong lòng cực kỳ không muốn cũng chỉ nghiến răng thở hổn hển vài hơi, cáu kỉnh im miệng quay mặt sang chỗ khác.
Mấy người còn lại không to mồm như Trâu Tinh Tinh, nhưng sắc mặt ai nấy đều thối kinh khủng.

Suy cho cùng, qua đêm ở một chỗ vừa nhìn đã thấy quỷ dị như này đòi hỏi có tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ.

Được cái tên Ngụy Quốc Cường mê tín đã sợ run chân không bước nổi, mà những người khác cũng có kinh nghiệm, biết khi trời tối mà chạy linh tinh thì dễ toang lắm, đám người thoáng nhìn nhau, quyết định nghe theo lời khuyên của Tần Sở Hà.
Bằng lòng qua đêm bên ngoài không khó, thế nhưng kiếm được chỗ ngủ hẳn hoi lại chẳng dễ chút nào.


Trước đó bọn họ cũng không có ý định cắm trại, cho nên ai nấy đều trang bị nhẹ nhàng mà xuất phát, đương nhiên không chuẩn bị cái dụng cụ cắm trại nào.
Trong lúc mấy người còn lại đều rối như tơ vò, Tần Sở Hà lặng im suy nghĩ, thoạt nhìn không hoảng loạn chút nào.

Thấy hắn như vậy, Từ Thanh không nhịn được hỏi:
“Chàng trai trẻ….”
Ông ta vừa mở miệng đã bị động tác “im lặng” của Tần Sở Hà cắt ngang.

Cùng lúc đó, Trình Mạch đột nhiên nghe thấy một tiếng “Phập” chậm chạp mà nặng nề vang lên từ phía sau gốc cây chính.

Tiếp sau đó lại là những tiếng khác.
Phập.

Phập.

Phập.
Nghe như ai đó đang đốn củi.
“Đi xem xem.” Tần Sở Hà nhẹ giọng nói.
Nhóm người rón rén đi đến phía sau của gốc cây chính.

Bởi vì thân cây quá lớn, lúc nãy ai nấy đều chắc mẩm rằng hai phía giống hệt nhau, cũng không kiểm tra bên mặt đối diện với bọn họ.
Sau khi nhìn rõ phía sau cây, Trình Mạch không nhịn được kinh hãi.
Không thể ngờ rằng khung cảnh phía sau cây đa lại khác hẳn phía trước.

Chỉ thấy một tổ ong trong suốt tương tự treo trên tán cây bên này, khác ở chỗ là nó phát ra ánh huỳnh quang đỏ quạch.


Bên trong không còn là xác của những con vật nhỏ nữa, thay vào đó là những mảnh cơ thể người đẫm máu.

Có những ngón tay đứt gãy cuộn tròn, cũng có những quả tim đã ngưng đập từ lâu.

Trên hộp sọ lưa thưa tóc, từng đôi mắt đỏ thẫm gắt gao nhìn chằm chằm đám người nhỏ bé đứng dưới mặt đất, sáng tựa bấc đèn đang nóng chảy.
Tổ ong màu đỏ lập lòe chỗ sáng chỗ tối, nơi hội tụ ánh sáng rực rỡ nhất là một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Dường như nó được dựng bằng gỗ cây đa, hình dáng kỳ dị, bề ngoài không vuông vắn giống những ngôi nhà thông thường, mà được bao quanh bởi rất nhiều nhánh cây khúc khuỷu bất quy tắc thoạt nhìn như đang chuyển động, trong không gian màu máu ánh lên vẻ quỷ dị u ám.

Một dãy hộp đựng tro cốt đen tuyền xếp thành hàng từ cửa nhà kéo dài đến gốc cây chính, liên kết gốc cây và căn nhà với nhau.
Ở chỗ hộp đựng tro cốt cuối cùng, một bóng người bày ra tư thế kỳ dị nâng một chiếc rìu cũ kĩ cong vành, chậm rì rì chém về phía cành chính hết lần này đến lần khác dựa theo nhịp điệu nào đó, cái bóng bí ẩn kia cũng lẩm bẩm lầm bầm theo từng tiết tấu.
Đúng là cái tiếng “Phập, phập” kia phát ra từ chỗ ông ta.
Cảnh tượng này quá kỳ dị – ánh sáng màu máu, ngôi nhà gỗ kỳ lạ, từng cặp hũ tro cốt, bóng đen đang cố làm một việc vô nghĩa …!cơn ớn lạnh từ từ trào lên từ lòng bàn chân Trình Mạch.
Cảm nhận của những người khác cũng không khác anh là mấy, Ngụy Quốc Cường vốn là người mê tín, suýt chút nữa xỉu ngang ở một chỗ như vậy, ngay cả to gan mạnh miệng như Trâu Tinh Tinh cũng sợ xanh cả mặt.

Chỉ có Từ Thanh là bình tĩnh hơn một chút, dò hỏi Tần Sở Hà:
“Chàng trai, cậu….”
“Đến hỏi xem”.
Tần Sở Hà vẫn mang hơi thở ý nói đừng đến gần tôi trả lời Từ Thanh một câu đơn giản.

Có kinh nghiệm và bài học từ mấy lần trước, mấy lời này của hắn nghĩa là không có vấn đề gì lớn.

Từ Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả đoàn người bèn tới gần bóng người đang chậm rãi chặt cây.
“Cho hỏi …” Tiếng lẩm bẩm ngừng lại, cái bóng đang chặt cây dừng một chút rồi từ từ xoay người.
Lời nói của Từ Thanh bị mắc kẹt trong cổ họng khi bóng đen quay người lại, ông ta hít một hơi thật sâu, ấp úng nói hết câu:
“Căn nhà này của ông …chúng tôi có thể ở lại qua đêm được không?”
Cái bóng bước về phía trước vài bước, bộ dáng của ông ta đập thẳng vào mắt Trình Mạch, anh đã hiểu lý do tại sao lúc này Từ Thanh lại nghẹn lời.
Lão già dáng người lọm khọm, lông tóc thưa thớt, nếp nhăn trên mặt tung hoành che đi biểu cảm, đôi mắt ảm đạm thẳng thừng nhìn chằm chằm về phía này, bóng dáng méo mó của đoàn người phản chiếu trong con ngươi xám xịt.

Thân hình lão gầy gò nhưng chân tay lại dài quái dị.


Kinh khủng nhất là các khớp xương của ông lão cứ như bị lắp ngược, khuỷu tay cong ra ngoài thay vì hướng vào trong, khiến tư thế chặt cây vừa xong dị dạng vô cùng, bảo sao khi nãy bọn Trình Mạch mới nhìn đã thấy rờn rợn.
“Muốn qua đêm, chặt cây đã, nhà hỏng, mưa dột.” Lão già chậm rãi mở miệng, chất giọng thô ráp như thể giấy nhám bị chà xát.
“Căn nhà này ở dưới tán chính của cây đa, mưa từ đâu đến?” Từ Thanh ngẩng đầu liếc nhìn khỏng không bị là cây kín kẽ chồng lên nhau che khuất.
Ông lão không đáp, chỉ quay đầu lại liếc nhìn tổ ong đang nhấp nháy ánh sáng, nói: “Đến giờ rồi, nghỉ ngơi.”
Dường như mỗi lần ông chỉ có thể nói được vài từ đơn giản.

Nói xong, ông ta đưa chiếc rìu bị cuộn lưỡi cho Trình Mạch, không thèm nhìn những người khác, đi thẳng về phía căn nhà nhỏ.

Do khớp xương dị dạng, lão đi rất chậm, từng bước khập khiễng.
Đoàn người còn đang e ngại, thấy Tần Sở Hà không chút do dự đi theo lão già, cả đám lại vội vàng đuổi theo.
Họ đi dọc theo con đường lát bằng những hũ tro cốt về phía ngôi nhà gỗ, mỗi lần bước qua một đôi hũ, nắp hộp lật lên, một đám phốt pho xanh trắng lại bay ra.

Đi đến đâu đống tro tàn tràn ngập đến đó, làn khói trắng bốc lên mang theo thứ mùi khét khó tả.
Trình Mạch không muốn nghĩ đến cái mùi khét lẹt kia là gì, may mắn thay, trước khi suy nghĩ của anh chạy đi quá xa, ông lão phía trước yếu ớt mở miệng:
“Hai giờ một lần, dùng rìu.” Khuỷu tay cong queo của ông lão chỉ tới chiếc rìu hoen gỉ Trình Mạch đang cầm.
Vừa nói xong, mọi người không khỏi nhíu mày – chưa tính đến thân chính của cây đa dày đến mấy chục người ôm không xuể, cái rìu ông ta đưa cho Trình Mạch cũng chẳng giống như có thể sử dụng được.
“Lưỡi rìu này bị cuộn lại, chặt cây kiểu gì?” Trâu Tinh Tinh nén giận, “Lúc nãy ông cũng chẳng làm được gì còn gì?”
Lão già làm như không nghe thấy, khập khiễng đi đến cửa, bàn tay giơ ra run rẩy như đồng hồ mất dây cót.

Ông ta dừng lại, rồi từ từ lẩm bẩm những câu đã nói khi chặt cây:
“Muốn qua đêm, chặt cây đã, nhà hỏng, mưa dột …Muốn qua đêm, chặt cây đã, nhà hỏng, mưa dột.”
Xem ra nếu bọn Trình Mạch không đồng ý điều kiện này, ông ta sẽ không mở cửa để họ vào.
Giao tiếp không có hiệu quả, Trình Mạch thở dài nói với những người khác: “Đồng ý với điều điện của ông ta để được vào nhà đi, nếu không cứ thế này, đêm nay chúng ta không còn chỗ ở nào hẳn hoi đâu.”
Không ai nghĩ ra được biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể nén giận gật đầu.

Thấy mọi người đồng ý, Trình Mạch nói với ông lão:
“Ông ơi, chúng tôi đồng ý với yêu cầu của ông, mở cửa đi.”
Tiếng lẩm bẩm của ông lão dừng lại.

Cùng lúc với tiếng “Lách cách” của khóa rơi xuống, cửa nhà cũng mở ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.