Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 55
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.98: THE ROOM
CHƯƠNG 55: DANH TÍNH
Wattpad: ssongrbb
“Tần Sở Hà” không nhúc nhích nhìn chằm chằm khẩu súng ngắn màu bạc đang chống lên cằm hắn, nở một nụ cười âm độc tuyệt đối không thể xuất hiện trên mặt Tần Sở Hà chân chính.
Sắc mặt Trình Mạch càng trở nên lạnh lẽo, anh không chút do dự bóp cò, một viên đạn bạc khắc phù điêu tinh xảo chuẩn xác bắn vào cằm “Tần Sở Hà”.
Khuôn mặt “Tần Sở Hà” chợt vặn vẹo, hắn vươn bàn tay muốn bóp lấy yết hầu Trình Mạch, lại bị Trình Mạch né tránh.
Vài giây sau, cơ thể “Tần Sở Hà” bắt đầu tan rã từ trên xuống dưới, giống như sắt nóng chảy đột nhiên gặp phải nhiệt độ cao, co rịt thành một bãi chất lỏng đỏ thẫm.
Không hiểu sao Trình Mạch cảm thấy chất lỏng này trông rất quen, nhưng còn chưa đợi anh đến gần, vũng chất lỏng như vừa đạt được sinh mệnh, giãy dụa từ dưới chân anh lủi đến lối đi hẹp sâu hơn bên phải.
Nó không thành công.
Một con dao lóe ánh sáng lạnh lẽo bay ra từ trong bóng tối, găm nó xuống nền gạch cứng rắn.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, Trình Mạch còn chưa thấy rõ toàn bộ, bản thân đã rơi vào một cái ôm ấm áp đã lâu không gặp.
Mùi hương của Tần Sở Hà bao trùm lấy anh, lòng bàn tay ấm áp xoa xoa tóc anh một chút.
Tần Sở Hà kiểm tra Trình Mạch từ trên xuống dưới, bỗng lại ôm anh vào lòng, tì chóp mũi vào gáy anh.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo âm điệu thở dài như trút được gánh nặng:
“Em không sao.”
Trình Mạch vỗ vỗ lưng hắn, cảm giác mâu thuẫn kỳ quái biến mất, lúc này anh biết đây là Tần Sở Hà thật.
“Em gặp một tên giả mạo.”
Tần Sở Hà gật đầu nói, “Vừa rồi lúc em đột nhiên buông tay, không gian cũng xảy ra biến dạng, anh bị cô lập ở một không gian khác.
Sau khi em nhìn thấu trò bịp bợm, không gian giam cầm anh mở ra, anh mới có thể trở lại nói này một lần nữa.”
“Trong không gian kia anh cũng gặp phải hàng giả như em sao?”
“Không gặp.” Tần Sở Hà khẽ mỉm cười, “Vô dụng thôi.
Bất cứ khi nào anh cũng có thể nhận ra em.”
Trong giọng nói là chắc chắn không chút do dự, Trình Mạch không khỏi ngẩn ngơ, một lúc sau mới nói: “Cái thứ giả mạo anh…”
Tần Sở Hà nhìn chất lỏng đang giãy giụa vô ích dưới xiềng xích của dao găm cách đó không xa, nói: “Nó là chất lỏng trong hồ máu.
Thứ này có thể sao chép nguyên vẹn bản thể của người chơi, bao gồm cả trí nhớ.
Tại sao em nhận ra…”
Tần Sở Hà dừng lại.
Dường như hắn vừa hiểu ra điều gì đó, dần dần cau mày.
Trình Mạch chậm rãi thoát ra khỏi vòng tay Tần Sở Hà, nhìn sắc mặt Tần Sở Hà đột nhiên trở nên khó coi, cười nhẹ:
“Anh đã nhận ra rồi đúng không? Em nói với “anh” giả mạo kia, hãy hôn em một lần, như lần đầu chúng ta hôn nhau vậy.
Trong trí nhớ của em, chúng ta chưa bao giờ thân mật như thế, vì vậy khi hàng giả đó không phủ nhận, em đoán nó không phải là anh.”
“Nhưng nếu nó khắc lại toàn bộ ký ức của anh, điều đó có nghĩa là trong hồi ức của anh, chúng ta đã từng hôn nhau.” Trình Mạch nhìn chằm chằm vào mắt Tần Sở Hà, hỏi từng chữ một, “Anh có thể nói cho em biết, tại sao trong trí nhớ của em chẳng có chút nào liên quan đến anh không? Rốt cục thì đây có phải là lần đâu tiên chúng ta gặp nhau?”
Sự im lặng của Tần Sở Hà dài như cả thế kỷ.
Hắn mím chặt môi, ánh mắt thâm thúy bỗng ảm đảm trước câu hỏi của Trình Mạch, giống như ngọn lửa bị gió dập tắt.
Trình Mạch đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình đau xót, lời nói của Lộ Nhất Phàm cứ quanh quẩn trong tâm trí anh, dần nuốt trọn những hi vọng mong manh khác đang âm thầm nảy sinh nơi đáy lòng.
— Anh có nghĩ căn bản là Tần Sở Hà hoàn toàn không tồn tại trong thế giới thực, anh ta cũng giống như Jacky, là một NPC đặc biệt trong trò chơi?
Nếu thật sự là như thế thì có thể hiểu được lý do tại sao Tần Sở Hà dùng trăm phương ngàn kế cũng không muốn anh nhớ lại – căn bản bọn họ không thể ở bên nhau, ngay cả khi yêu nhau thật lòng.
Tần Sở Hà không thể đi đến thế giới thực mà anh đang sống, mà nếu anh muốn nhìn thấy Tần Sở Hà, cũng chỉ có thể trả giá dắt mà tiến vào hết phó bản này đến phó bản khác.
Sinh mệnh Tần Sở Hà là vô hạn, mà anh chỉ là một người bình thường, mãi mãi cũng không có cách nào đồng hành cùng hắn.
Trình Mạch cố nén cơn đau nhói dồn dập trong lồng ngực, thật lâu sau mới hít một hơi thật sâu, gian nan phá vỡ sự im lặng:
“Anh không…!không thể đi ra thế giới bên ngoài sao?”
Tần Sở Hà run rẩy.
Máu trên mặt hắn rút đi, con ngươi đen không đáy hiện lên vẻ tuyệt vọng cùng đau đớn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thế mà suy đoán của Lộ Nhất Phàm lại là sự thật.
Trình Mạch khó nhọc nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu đi hốc mắt đang nóng bừng, nở một nụ cười chua xót:
“Thì ra những giấc mơ đó đều là thật.
Em từng rất muốn đưa anh vào thế giới mà em đang sống, thậm chí là nằm mơ cũng nghĩ đến việc “đưa anh về nhà”.
Nhưng NPC không thể đi đến thế giới thực, đúng không?”
Tần Sở Hà lại chấn động, thật lâu sau thân thể căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng.
Như vừa từ bỏ điều gì đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Trình Mạch, khuôn mặt vẫn tái nhợt, lộ ra một nụ cười có phần khổ sở lại như trút được gánh nặng:
“Em biết hết rồi.”
Là khẳng định chứ không phải nghi vấn, khí lực toàn thân Trình Mạch cũng bị câu trả lời này rút sạch.
“Chúng ta quen nhau trong một phó bản ngẫu nhiên.” Tần Sở Hà dựa vào tường, dời tầm mắt về nơi xa xăm, giọng nói tự nhiên dịu dàng đến lạ, “Em thấy đấy, anh là một gã NPC đặc biệt giống Jacky, có thể tự do di chuyển giữa các phó bản khác nhau, thậm chí có đôi khi còn cải trang thành người chơi.
Đây là một trong những thú vui của anh, và thú vui này đã giúp anh gặp em trong phó bản đó.”
“Vì năng lực đặc thù, anh luôn có thể xuất hiện trong những phó bản em ngẫu nhiên tiến vào, dần dần chúng ta trở nên thân thiết.
Lúc đó, em không biết rằng anh chỉ là một NPC, coi anh là một người chơi thích khiêu chiến các phó bản khác nhau như em, mà anh cũng không nói với em chuyện đó.
Ban đầu là thấy không cần thiết, lúc sau lại không dám.”
“Rồi chúng ta bắt đầu lập thành một đội.
Em vốn là một người chơi cấp cao thực lực rất mạnh, mà anh có nhiều năng lực đặc thù, đội chúng ta chưa từng thất bại.” Không biết nhớ tới chuyện gì, Tần Sở Hà cúi đầu cười mỉm: “Dần dần, anh phát hiện càng ngày mình càng không thể dời mắt khỏi em, mà có một ngày, em bất ngờ nói với anh rằng em cũng thích anh.
Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.”
“Ở bên em, đôi khi anh dần quên mất mình chỉ là một NPC.
Cho đến một ngày, em phát hiện ra bí mật của anh.”
“Anh chọn thẳng thắn thú nhận.
Tới bây giờ, anh thấy đó là quyết định hối tiếc nhất cuộc đời mình.” Tầm mắt Tần Sở Hà dời xuống khuôn mặt Trình Mạch, ánh mắt vừa dịu dàng vừa bi thương, “Vốn anh muốn em khiến anh từ bỏ, nhưng em lại cho anh câu trả lời ngoài dự liệu.”
“Em chọn tham gia trò chơi với nguyện vọng đưa anh tới thế giới thực.
Cái giá phải trả của điều ước này rất cao, nó là mất đi hết những kí ức liên quan đến trò chơi.” Trình Mạch tiếp lời Tần Sở Hà, cuối cùng anh cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Phó bản kia thất bại.” Tần Sở Hà nhẹ giọng nói.
Cho nên khi anh mới vào trò chơi đã gặp Tần Sở Hà, lần gặp gỡ mà anh cho là đầu tiên, thực ra đã là vô số lần gặp gỡ.
Bởi vậy Tần Sở Hà mới tìm mọi cách ngăn anh nhớ về quá khứ, bởi một khi anh biết, nhất định anh sẽ đưa ra quyết định tương tự một lần nữa mà không hề do dự.
“Nếu lần này em không tiến vào trò chơi, em sẽ chẳng bao giờ nhớ tới anh nữa.
Anh cũng nói, người đưa em trở lại trò chơi không phải là anh.
Vậy còn ai nữa, khiến em liên tục tới đây?” Trình Mạch thì thào.
Đôi mắt Tần Sở Hà nhuồm đầy thống khổ:
“Là chính em.”
—
“Đó là cơ chế bảo vệ của em để ngăn chặn bản thân không thể tham gia trò chơi sau khi mất trí nhớ.
Em lợi dụng cơ chế lưu trữ và tự động kết đội của trò chơi, buộc mình vào phó bản ngay cả khi không nhớ gì, đây cũng là lý do tại sao em bỏ qua giao diện thiết lập ban đầu của trò chơi mà tự động trở thành đồng đội với anh, em cũng không biết mỗi lần vào phó bản mình đã thế chấp cái gì, bởi vì trước khi mất trí nhớ, em đã thiết lập tất cả những điều kiện này.”
“Lúc anh biết chuyện này, đã là sau khi em bị mất trí nhớ.
Nhìn thấy em lần nữa, anh nhận ra rằng có lẽ em chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ, cho dù có chuyện gì xảy ra.” Ánh mắt Tần Sở Hà đượm buồn, “Em giữ lại cho chính mình một cơ hội, như bây giờ vậy, dù thế nào, em nhất định sẽ làm ra quyết định tương tự.”
“Tiếc là, “nó” và em nghĩ giống nhau.
Cái thứ giả mạo anh lần này, hẳn là do “nó” cố tình quấy rồi, khiến em phát hiện ra chân tướng rồi dụ em thế chấp ký ức của mình một lần nữa.
Một khi em đã quyết định sử dụng trí nhớ như một vật thế chấp, “nó” chắc chắn có thể thu hồi lại.
Càng mất đi ký ức nhiều lần, em càng khó nhớ ra anh, cuối cùng, em sẽ hoàn toàn quên anh.”
“Nó?” Trình Mạch chợt nhớ tới cuộc đối thoại giữa Tần Sở Hà và Jacky đêm khuya mà anh nghe lén được.
Lúc đó hình như Tần Sở Hà đã nhắc tới đại từ khó hiểu này.
— Đừng dùng đặc quyền “nó” cho mày làm chuyện dư thừa.
“Nó” ám chỉ cái gì? Lúc ấy nghe Tần Sở Hà và Jacky đều khá kiêng dè thứ đó.
“Nó” là kẻ điều hành và thống trị ở đây, là trung tâm của thế giới trò chơi này, “Jupiter”.
Không ai biết cụ thể nó là cái gì, nó không có hình dạng, số lần xuất hiện cũng rất ít, đều trực tiếp truyền ý chí tới các NPC, do NPC truyền lời thay, những NPC đó thường xuất hiện trong phó bản dưới hình hài các vị vua.
“Ví dụ như Odin?” Trình Mạch nhớ tới giấc mộng tuần hoàn ấy, vị thần cưỡi con tuấn mã tám chân, dùng ngọn giáo vĩnh cửu Gungnir đâm xuyên trái tim Tần Sở Hà.
“Phó bản No.0, đó là phó bản gốc, vĩnh viễn không tìm thấy phương pháp phá giải.”