Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 54
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.98: THE ROOM
CHƯƠNG 54: TÁCH BIỆT
Wattpad: ssongrbb
Cho tới bây giờ họ đã thu thập được tổng cộng ba thẻ gợi ý, số hiệu lần lượt là [1F2C46], [2D383D] và [423F3A].
Tuy nhiên chẳng có gợi ý nào cho bọn họ về ba đoạn mật mã này giải như thế nào cả.
Nhóm Trần Lợi Ngang từ sau khi dìu Tiền Nhạc về phòng thì không có động tĩnh gì nữa, Lâu Lan và Cá chép đỏ bước đến cửa phòng bọn họ, vừa mở cửa ra, Lâu Lan đã đóng sầm lại.
“Sao vậy?” Từ Thanh ló đầu ra hỏi.
“Phòng biến mất.” Lâu Lan lời ít ý nhiều mở cửa lần nữa – quả nhiên căn phòng ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một đoạn tường trắng trơ trụi.
“Lấy được thẻ gợi ý ở đây rồi, tiến trình tiếp theo sẽ bắt đầu.” Tần Sở Hà đóng cửa phòng tắm, lại mở ra.
Như thể có ma thuật, một lối đi dài cực kỳ giống như khi họ đến xuất hiện sau cánh cửa.
“Xem ra cánh cửa này kết nối thế giới bên ngoài và không gian kín này.” Cá chép đỏ cau mày, không chút do dự bước vào bên trong cánh cửa, “Theo sát.”
Mọi thứ trên lối đi này đều giống hệt với con đường khi trước: những tấm áp phích cũ kỹ, bức tường bong tróc ố vàng, mấy điện tín rè rè ngắt quãng nằm trong góc …!Điều khác biệt duy nhất là lối đi này hẹp dài hơn rất nhiều, đến mức mà nửa trò chơi trôi qua rồi, nhóm Trình Mạch vẫn chưa nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào của lối ra.
Con đường này dài vô tận, như thể một con đường dẫn đến địa ngục.
Từng luồng gió nóng ẩm đều đặn thổi về hướng mục tiêu của bọn họ, mang theo mùi rỉ sét và vị mằn mặn của nước biển ẩm ướt.
Không biết từ khi nào, những tấm áp phích dần dần ít đi, từng mảng tường trống lộ ra ngày càng nhiều, tiếng điện tín cũng dần biến mất, lối đi chật hẹp chìm vào im lặng quỷ dị.
“Mọi người có cảm thấy đội của Trần Lợi Ngang khá kỳ lạ không?” Giống như muốn giảm bớt áp lực mà con đường chật chội này mang tới, Lâu Lan đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “Thường thì những người chơi cấp cao chẳng dễ gì mà mang người mới tiến vào phó bản cao cấp, bởi vì ngay cả khi được bảo vệ, tỷ lệ tử vong của những người mới chưa có kinh nghiệm trong các phó bản cao cấp vẫn cao kinh khủng.
Mà hắn ta không chỉ một mình dẫn theo ba người mới, còn tiến vào một trong một trăm phó bản đầu tiên.
Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy cách bọn họ sống chung với nhau cứ có cái gì đó sai sai.”
“Người cai trị dịu dàng*.” Cá chép đỏ đi trước mở miệng, “Dưới áp lực cao của những phó bản cao cấp, những người mới không tự chủ được sẽ sinh ra ỷ lại vào những người chơi cấp cao có thể bảo vệ mình, không loại trừ trường hợp trong thời gian này Trần Lợi Ngang sẽ thực hiện khống chế tinh thần với những cô gái kia.”
*温柔的统治者: Tui không biết đây là gì, nhưng chắc là một cách kiểm soát tâm lý người khác.
“Hắn ta đang toan tính cái gì?” Lâu Lan bị suy đoán của Cá chép đỏ làm giật mình, “Mạo hiểm mạng sống để chơi SM trong phó bản?”
“Em lại nghĩ là, hắn rất hưởng thụ cái cảm giác thuần hóa một con sư tử hung hãn, hay sự ỷ lại của mấy người yếu đuối, dù sao không phải ai vào trò chơi cũng có mưu đồ.” Cá chép đỏ cười nhạt, liếc nhìn Từ Thanh, “Đúng nhỉ?”
Từ Thanh thản nhiên gật đầu, không nói lời nào.
Lâu Lan lắc đầu, cũng chẳng muốn nghiên cứu kết quả của suy đoán này, bước chân cô đột nhiên dừng lại.
Dường như Cá chép đỏ đi phía trước vừa phát hiện ra điều gì đó, Lâu Lan dáo dác nhìn, thốt ra tiếng nghi hoặc: “Hử?”
“Sao thế?” Từ Thanh nhìn về phía cô, bởi vì lối đi hẹp, mỗi lần chỉ có thể chứa một người, bị thân hình Cá chép đỏ với Lâu Lan ngăn cản, cậu ta cũng không thấy rõ phía trước vừa xảy ra chuyện gì.
“Hình như sắp tới lối ra.” Sương mù từ hư không dần tụ lại dưới chân bọn họ, giọng nói của Cá chép đỏ có chút mơ hồ “Để em xem…”
Nương theo tiếng “lách cách” của ổ khóa được mở ra, chùm tia sáng mỏng manh xuất hiện trước mặt họ.
Ánh sáng kia đè lên sương mù, thật giống như xa xa có một cái đèn pha khổng lồ xuyên thấu qua màn hơi nước.
Cá chép đỏ cẩn thận vươn tay thăm dò ranh giới của lối ra, cơ thể đang căng chặt chợt thả lỏng:
“Lại đây đi, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Có vẻ đây là một cabin bị bỏ hoang khác của con tàu đắm.”
Cô gái khom lưng bước qua cánh cửa khoang thấp bé ở lối ra, Lâu Lan theo sát phía sau cô.
Đến phiên Trình Mạch, anh giương mắt lên nhìn chùm ánh sáng lạnh trước mặt – hình như là ánh sáng đến từ ngọn đèn ở hành lang mờ ảo cách đó không xa.
Không hiểu vì sao, một cảm giác bất an đột nhiên bao trùm lấy anh, nhưng dường như vẫn không có gì bất thường vào lúc này.
Anh hít một hơi thật sâu, thuyết phục bản thân rằng chắc do mình lo lắng quá, rồi cúi xuống chuẩn bị đi qua cửa.
Đúng lúc này, anh chợt thoáng thấy tia sáng thẳng tắp kia trong nháy mắt dường như di động quỷ dị một chút.
Còn chưa đợi anh nhìn kỹ lại, cảnh tượng trước mắt đột nhiên vặn vẹo như lốc xoáy, một lực hút bất ngờ kéo mạnh anh về phía trước!
Trời đất quay cuồng.
Cá chép đỏ và Lâu Lan thất thanh hô lên, vẻ mặt kinh ngạc của Từ Thanh, toàn bộ đều xuyên vào màng nhĩ anh, đập vào mắt anh.
Âm thanh của bọn họ không ngừng chậm lại, kéo dài, thô ráp, hình bóng rõ nét dần trở nên mơ hồ hòa cùng bức nền hỗn loạn, đến khi biến thành một mảnh hư vô đen sậm.
Điều duy nhất vẫn còn cảm cảm nhận được là Tần Sở Hà đột nhiên nắm lấy tay anh vào thời khắc cuối cùng.
—
“Kênh nhóm đã bị gián đoạn, không thể liên lạc được với bọn họ.” Tần Sở Hà nhìn về phía Trình Mạch.
Ngay cả khi bị mắc kẹt ở đây, biểu tình của hắn vẫn thong dong bình tĩnh như mọi khi, cứ như chỉ vừa hời hợt thuật lại một sự thật hiển nhiên nào đó, chứ không phải là lời cảnh báo chết chóc rằng “họ có thể sẽ không bao giờ thoát ra được nữa”.
Không gian khi nãy bất ngờ dịch chuyển ngay lúc Trình Mạch bước vào.
May mắn thay ở một giây cuối cùng Tần Sở Hà đã bắt được cánh tay Trình Mạch, cùng anh tiến vào không gian vô định.
Chỗ này dường như là một hành lang bị bỏ hoang, cấu trúc tương tự như hành lang ở cabin trước đó, nhưng không phải cùng một con đường.
Hình như do hệ thống chống thấm gặp trục trặc, khu vực này ẩm ướt lạ thường.
Những giọt nước rỉ ra từ đường ống cũ kỹ, ngọn đèn duy nhất ở cửa khoang vì tiếp xúc kém mà cứ lóe lên ánh sáng kỳ dị lúc sáng lúc tối.
Hai bên hành lang có hàng chục cánh cửa sắt rỉ sét phân bố đối xứng nhau, dường như đều không khóa.
Tần Sở Hà mở cánh cửa gần họ nhất ra, đằng sau không phải một gian khoang như họ nghĩ, mà lại là hành lang dài u ám giống hệt nơi họ đang đứng.
Họ bị mắc kẹt trong không gian phức tạp tựa mê cung.
“Mình đi tìm manh mối thôi.” Trình Mạch tỉnh táo lại.
Căn cứ vào mô tả của Lý Mễ trước đó cũng bị nhốt ở không gian song song, sau khi phát hiện ra quy luật của giọt nước và tìm thấy thẻ gợi ý, mới được không gian kia chủ động thả ra.
Nếu các không gian này vận hành tương tự, việc cấp bách là tìm ra gợi ý về các ải thiếp theo của phó bản.
Tần Sở Hà gật đầu, trong mắt hiện lên một tia trấn an.
Hắn đưa tay ra tùy ý nắm lấy khoảng không, một khẩu súng bạc cỡ vừa hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
Toàn thân khẩu súng này màu bạc, hoa văn tinh xảo chạm nổi trên nòng súng, mơ hồ có hình dạng của Cây Thế giới.
Một con rồng khổng lồ với đôi cánh màng đen nằm sấp trên báng súng, không ngừng gặm nhấm những cái rễ kéo dài từ Cây Thế giới.
“Đạo cụ đặc biệt, để đề phòng.” Tần Sở Hà mở chốt an toàn, đưa súng cho Trình Mạch, “Nhóm Cá chép đỏ phát hiện không liên lạc được với chúng ta hẳn là vẫn tiếp tục quá trình trò chơi.
Hoặc là kích hoạt những điều kiện bên ngoài, hoặc chúng ta tìm thấy gợi ý quan trọng ở đây, chỉ khi đó mới có thể ra ngoài.”
Trình Mạch nhận súng: “Không biết dòng chảy thời gian ở đây với bên ngoài chênh lệch bao, nếu ở đây nhanh hơn, rất có thể cho đến khi chúng ta bị vây chết, chỗ bọn họ mới trải qua vài phút.
Phải tranh thủ thời gian.”
Hành lang trước mắt trống trải, mà đằng sau hàng chục cánh cửa hai bên lại là lối đi càng thêm phức tạp.
Tần Sở Hà vẽ bừa hai nét, trên cánh cửa hiện lên một dấu hiệu bằng bạc.
Đề phòng lạc nhau, Trình Mạch nắm lấy cổ tay áo Tần Sở Hà, hai người cùng nhau bước vào trong cánh cửa thứ nhất.
Con đường này nhỏ hẹp, không khí tràn ngập mùi ẩm mốc cũ kỹ, nhưng cũng không có chuyện gì quái lạ phát sinh như Trình Mạch tưởng tượng.
Ngược lại, hành trình diễn ra khá yên bình, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ giọt với tiếng lội nước của bọn họ, nới này im ắng lạ thường, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tần Sở Hà bước đi vững vàng ở phía trước, tấm lưng gầy gò nhưng mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp, mái tóc đen dường như dài hơn một chút, xõa xuống bên tai, lộ ra cần cổ thon dài.
Trình Mạch nhìn bóng lưng hắn, trong đầu có một cái bóng mơ hồ dần dần chồng chéo lên nhau.
Anh chợt cảm thấy đầu mình đau đớn, cứ như vừa bị ai đó đâm một chiếc đinh dài vào hộp sọ.
“Cậu không bao giờ có thể mang hắn ta đi.”
Âm thanh trầm thấp, cổ xưa mà hùng hồn xuất hiện từ đáy lòng, giống như tiếng sấm rền vang nổi lên trên mặt nước.
Trình Mạch quỳ sụp xuống, một tay chống xuống đất một tay chật vật đỡ lấy trán.
Hàng ngàn mảnh vở của ký ức hỗn độn như dung nham sôi trào, nổ vang từng đợt trong đầu anh.
Có thứ gì khiến anh rất khó chịu, thứ anh muốn tìm về nhưng bị khước từ nhớ lại.
Vầng trán co tút đau đớn, cuối cùng anh cũng không chịu nổi mà ngồi hẳn xuống đất, tựa lưng vào bức tường ẩm ướt lạnh lẽo.
Lòng bàn tay khô ráo bỗng phủ lên trán anh.
Đau đơn tan đi.
Tần Sở Hà cúi đầu nhìn anh: “Vừa nãy đột nhiên em buông tay, làm anh sợ.”
Trình Mạch thở hổn hển, thật lâu sau mới thoát khỏi dư âm của cơn đau đớn, lúc này anh mới phát hiện không biết từ khi nào anh đã buông cổ tay áo của Tần Sở Hà ra.
“Cũng may là không có chuyện gì xảy ra.” Tần Sở Hà ngồi xổm người xuống, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh đi, dường như khẽ mỉm cười, “Chúng ta đi bên kia đi.”
Hắn vươn tay chỉ về phía sau Trình Mạch, hóa ra là họ đã đi đến cuối con đường đầu tiên, bên trái chỉ còn vách tường trống rỗng, bên phải là một con đường dài và hẹp hơn.
Con đường này đi sâu xuống phía dưới, trong bóng tối mờ ảo dường như có một dòng nước đen đặc chảy qua.
Trình Mạch hơi mệt mỏi, anh vươn hai tay về phía Tần Sở Hà lộ ra một nụ cười yếu ớt, lông mi ướt đẫm mồ hôi nhìn vừa yêu vừa xót.
Anh rất ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy, Tần Sở Hà nhìn đến ngẩn ngơ.
“Anh hôn em, được không? Giống như lần đầu chúng ta làm vậy.”
Đó là một động tác thân mật.
Tần Sở Hà dừng lại, dường như đang hồi tưởng điều gì, sau đó không chút do dự vươn tay nâng gáy Trình Mạch, hôn lên đôi môi tái nhợt của anh.
Đột nhiên, hắn dừng lại.
Tầm mắt Tần Sở Hà dời xuống từng chút từng chút, rồi dừng lại nơi khẩu súng bạc nhỏ nhắn kia.
Họng súng lạnh lẽo chống vào cằm hắn.
Hoa văn Cây Thế giới tuyệt đẹp, con rồng khổng lồ cố thủ trên báng súng không biết đã mở mắt tự lúc nào.
Biểu cảm của Trình Mạch giống hệt ánh mắt anh, lạnh đến thấu xương.
“Mày không phải Tần Sở Hà.
Mày là ai?”