Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 50
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.98: THE ROOM
CHƯƠNG 50: CẮM TRẠI
Wattpad: ssongrbb
Trình Mạch nhìn cô gái nằm trên khuỷu tay Lâu Lan.
Rõ ràng là cô ấy đã biến mất khỏi bức tường ở đầu kia, nhưng lại rơi từ trần nhà xuống ở đầu này, may mắn thay Lâu Lan nhanh tay đã đỡ được.
Lâu Lan vươn tay thăm dò cổ cô, thở phào nhẹ nhõm nói:
“Chưa chết.”
Tần Sở Hà lại không hề thả lỏng trước lời nói của Lâu Lan, ngược lại, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gầy gò của Lý Mễ, vẻ mặt ngưng trọng:
“Nếu chỉ biến mất một lúc thì không thể có sự thay đổi lớn như vậy.”
Đây chính là điều mà Trình Mạch không thể hiểu nổi.
Tính ra thì Lý Mễ mới biến mất có vài phút, giờ lại trông khác hẳn như đổi một người khác vậy.
Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong thời gian biến mất?
“Chậc, mà nhìn qua thì…” Lâu Lan lên tiếng, như có điều suy nghĩ nhìn Lý Mễ, “Không có ngoại thương, ngược lại trông như bị đói.”
Nhóm Trần Lợi Ngang vốn đang khoanh tay đứng nhìn, sau khi Lý Mễ xuất hiện mới đủng đỉnh bước tới.
Trần Lợi Ngang đỡ lấy Lý Mễ từ trong vòng tay của Lâu Lan, cẩn thận kiểm tra tình trạng thể chất của cô, sau đó lấy từ trong ba lô ra một lọ thuốc nhỏ và một miếng gì đó trông hơi giống bánh quy nén, đút vào miệng cô.
Chẳng bao lâu sau, Lý Mễ từ từ mở mắt ra.
Lúc nhìn thấy đám người, cô đờ đẫn rồi bất chợt nhào vào lòng Trần Lợi Ngang gào khóc:
“Sáu ngày rồi, các anh đi đâu hết vậy!”
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ.
Rõ ràng Lý Mễ mới chỉ biến mất có vài phút, sao lại nói là sáu ngày? Chỉ là …!nhìn thể trạng lúc này của cô ấy, có lẽ thật sự đã bị cách ly nhiều ngày.
Dường như Lâu Lan nhận ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Sở Hà, người kia cũng nghiêm túc gật đầu, xác nhận suy đoán của cô:
“Xem ra không chỉ không gian, dòng thời gian ở đây cũng không ổn định.”
“Khó trách gợi ý thứ nhất là “Keep close…” Lâu Lan nói khẽ, “Chỉ khi tất cả mọi người đều giữ khoảng cách chặt chẽ, mới có thể tránh không gian biến hóa mà chỉ còn một mình.”
“Đúng vậy, nếu cả nhóm đều ở cùng nhau, cho dù không gian có bị thay đổi, ít nhất thì tất cả cũng đều cùng bị chuyển đến nơi khác.” Cá chép đỏ gật đầu, khuôn mặt không rõ biểu tình vui giận, “Không ngờ vừa vào đã có cái thiết lập phiền toái này.”
Thiết lập này thực sự quá rắc rối.
Trong không gian nơi Lý Mễ biến mất, dòng thời gian chảy nhanh hơn nhiều so với chỗ bọn họ, thế cho nên nơi này mới chỉ qua mấy phút, ở đó đã là tận sáu ngày.
Xem như lần này cô ấy vẫn gặp may, không biết vì nguyên nhân gì mà đánh bậy đánh bạ quay lại được, chứ mà nếu không thể thành công quay về hoặc bị chuyển đến nơi có dòng thời gian nhanh hơn thì có lẽ cô sẽ chết thật ở đó.
Với lại ngoài sợ hãi và nhịn đói mấy ngày, cô hầu như không chịu phải ngoại thương gì, cũng không gặp phải quái vật mà Lâu Lan chưa giải quyết được trước đó, có thể nói là trong cái rủi có cái may.
Xem ra thì thông tin được cung cấp trên thẻ gợi ý đều đóng vai trò quan trọng.
Suy nghĩ của Trình Mạch lại chuyển hướng vào hai tấm thẻ kia.
Cho đến nay họ đã nhận được tổng cộng hai tấm thẻ gợi ý, thẻ đầu tiên [1F2C46 Keep close] đã ứng nghiệm, còn thẻ thứ hai [2D383D Moss kill] vẫn chưa xuất hiện cốt truyện tương ứng.
Ngoài chuyện đó ra, Trình Mạch vẫn không có manh mối gì về dãy số trên thẻ.
“Cho tôi hỏi, sao cô lấy được tấm thẻ nhắc nhở này?” Từ Thanh đột nhiên hỏi Lý Mễ.
Dưới tác dụng của thuốc trị thương cao cấp, Lý Mễ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà khôi phục.
Trở lại bên cạnh mọi người, tinh thần cô bắt đầu ổn định đôi chút, nghe thấy câu hỏi thẳng đuột của Từ Thanh cũng không chút tức giận, chỉ nâng tay vén vài sợi tóc buông trước trán ra sau tai, nói:
“Khi tôi ở lại nơi đó tới ngày thứ sáu, thực ra tôi cũng sắp phát điên rồi.
Đó là một không gian bé xíu, tôi chỉ có thể cuộn mình bên trong, thậm chí còn không thể đứng thẳng.
Không có thức ăn, chức năng liên lạc nhóm cũng mất đi hiệu lực, may mắn thay có những giọt nước rơi xuống từ vị trí trên đầu của tôi, là nước ngọt.”
“Chỉ dựa vào nguồn nước ngọt duy nhất này, tôi cầm cự đến ngày thứ sáu.
Hôm ấy, tự nhiên tôi có một linh cảm rất mãnh liệt rằng có điều gì đó sắp xảy ra.
Cảm giác đói khát mãnh liệt làm dạ dày tôi đau đớn bỏng rát, như thể có ai đó vừa đổ vài lít axit ăn mòn vào.
Nháy mắt ấy tôi như muốn ngất xỉu, tiếng nước nhỏ giọt bên tai chưa bao giờ rõ ràng như thế.”
“Rồi tôi chợt bàng hoàng, nhận ra âm thanh những giọt nước có khoảng cách dài ngắn, tựa như theo một tiết tấu và nhịp độ nào đó.”
“Mã Morse?” Từ Thanh bất ngờ nhướng mày.
“Đúng, mã Morse.” Lý Mễ gật đầu, “Trước khi vào trò chơi, tôi đã tự bổ túc rất nhiều mật mã và ký hiệu học gì đó.
Mã Morse vốn là loại được sử dụng phổ biến nhất, nhưng tôi không ngờ nó lại xuất hiện trong phó bản dưới hình thức những giọt nước.
Nực cười là tôi đã nghe nó trong mấy ngày, lại chỉ phát hiện trong phút cuối.”
“Đoạn mã kia dịch ra chỉ có ba chữ, “ở phía dưới”.” Lý Mễ xoa mắt, “Vật liệu xung quanh không gian sờ hơi giống những tấm ván thẻ dọc, lúc lần mò đến đoạn chân mình, tôi chợt thấy mép của một tấm hơi nhô lên so với xung quanh, cứ như là đã từng bị cạy lên.”
“Sau khi lấy tấm ván gỗ ra, tôi tìm thấy thẻ gợi ý này dưới nó.
Ngay lúc tôi nắm lấy tấm thẻ này, không gian nhỏ bé giam cầm tôi đột nhiên biến mất, dưới chân trống rỗng, đầu váng mắt hoa rơi vào bóng tối.
Tỉnh lại thì thấy mình đã quay về rồi.”
“Có vẻ như không gian kia là một thử thách.
Chỉ khi tìm thấy thẻ gợi ý thì mới có thể thoát khỏi không gian đó, nếu không thì chỉ có thể vĩnh viễn chôn cùng tấm thẻ.” Trần Lợi Ngang trìu mến sờ vào mái tóc dài của Lý Mễ, “Tự mình giải được bí mật, giỏi lăm.”
“Lý Mễ đã trở lại, gợi ý cũng lấy được, kế tiếp làm sao bây giờ?” Tiền Nhạc hỏi.
Tần Sở Hà liếc nhìn Trần Lợi Ngang, người kia thở dài cười bất lực:
“Đã kiểm tra qua, cầu thang dẫn lên tầng trên còn vẫn chưa được mở ra, hẳn là do tầng này vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành.”
“Nếu theo trò chơi thì giờ đã là nửa đêm rồi.
Chẳng lẽ phó bản có hạn chế chúng ta phải cắm trại ở tầng này?” Lâu Lan liếc nhìn chiếc đồng hồ thể thao màu đen trên cổ tay, vẻ mặt có chút xấu xí.
“Tôi nghĩ vậy.” Giọng Từ Thanh truyền đến từ phía xa xa, không biết từ lúc nào cậu đã đi đến mép sảnh lớn, giờ đang đứng ở điểm bắt đầu trò chơi của bọn họ – bên cạnh cửa cái nhà kho kia.
Vài đường gân xanh nổi lên trên cánh tay đang cầm tay nắm cửa, giống như muốn bóp nát cái tay cầm cũ kĩ ấy.
“Cửa của tất cả các phòng đều bị khóa từ bao giờ ý, kể cả cái mà chúng ta đến.”
—
“Chẳng nghe thấy gì cả, chắc họ đã trang bị đạo cụ cao cấp chống nghe trộm.”
Từ Thanh lắc đầu, giải trừ đạo cụ cao cấp “nghe trộm”.
Lúc này trong lều trại màu trắng sữa, một ngọn đèn bão màu vàng ấm áp treo giữa nóc, năm bóng người đang ngồi dưới ngọn đèn tạo thành một vòng tròn đồng đều.
Không ngờ một người phụ nữ trông có vẻ chẳng chú ý chuyện vặt như Lâu Lan lại cẩn thận ở phương diện này đến vậy.
Trong lúc họ đương phải đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan là sắp ngủ trên sàn, cô như làm ảo thuật lấy ra một chiếc lều gấp trong túi.
Chiếc lều này dường như cũng là một đạo cụ cao cấp hiếm gặp, sau khi được Lâu Lan cẩn thận đặt trên mặt đất, thế mà nó lại sống lại, cột lều tự động dựng lên, dây thừng bị một lực không biết tên siết chặt, vải bạt cuộn vòng tròn rồi tự bung ra khỏi đỉnh cột lều và cố định lại.
Một lều trại nhỏ chứa vừa đủ năm người hiện ra trước mặt.
Đám Trần Lợi Ngang thì không may mắn như vậy, chiếc lều họ mang theo không phải là đạo cụ cao cấp nên chỉ có thể tự mình dựng nên.
Nhưng được cái có vẻ Trần Lợi Ngang khá giỏi trong việc dựng lều trại, không mất nhiều thời gian, một chiếc lều màu đen tuyền đã được dựng ngay cạnh họ.
“Em hơi lo về lời nhắc thứ hai, cụm từ “Moss kills” kia.” Cá chép đỏ ngồi xếp bằng dưới ngọn đèn bão, “Đến giờ bọn mình chưa gặp chuyện gì liên quan đến rêu, chẳng lẽ chúng ta hiểu sai?”
“Không, có đấy.” Tần Sở Hà nhấn nhấn vào đáy lều, bởi vì ngồi trên đất mềm, chỉ cần ấn một ngón tay là đã hình thành một cái lỗ nông.
Trình Mạch hiểu ngay.
Đúng vậy, chính giữa sảnh được trải một tầng đất đen ẩm ướt, loại môi trường này quả thực rất thích hợp cho rêu sinh trưởng và phát triển.
Cá chép đỏ cũng hiểu ra, sắc mặt bỗng dưng hơi khó coi: “Ý anh là, phó bản cố ý nhốt chúng ta lại đây, bởi vì đất gần hồ máu rất ẩm, có khả năng sẽ sinh ra rêu hại chết người?”
Tần Sở Hà gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là đêm nay.”
“Nếu cái chết do rêu không thể nghịch chuyển được, thì chẳng phải chúng ta sẽ chết hết ở đây sao? Bây giờ tất cả các lối ra đều bị chặn.” Lâu Lan than thở, “Phó bản vừa mới bắt đầu thôi, đã vội vàng đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy? “
“Không.” Tần Sở Hà khẽ chạm vào túi, một bông hoa nhỏ màu tro nhạt nằm trong quả cầu thủy tinh bay ra ngoài.
Nó vẫy những chiếc lá non xanh rồi bay xung quanh mỗi người một vòng, giống như một thiên thần nhỏ đang vỗ cánh, cuối cùng dừng lại ở đỉnh lều.
Trong lều hình như có một tia sáng lóe lên, gió nhẹ thoảng qua, trên tấm bạt trắng dần dần bò đầy ấn ký của bông hoa nhỏ, giống như gợn sóng theo gió khuếch tán.
Hai mắt Lâu Lan sáng ngời nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ không bắt mắt kia, hệt như tên biếи ŧɦái nhìn thấy con mồi mình thèm khát đã lâu, nước miếng gần như trào ra khóe miệng: “Hoa bất tử, triệt tiêu một lần chết của những người đã được đánh dấu.
Đạo cụ trâu bò vậy, cậu lấy ở đâu thế?”
“Trong một phó bản.” Tần Sở Hà đưa tay ra, hoa bất tử từ trên đỉnh lều rơi xuống, nhẹ nhàng nằm lên lòng bàn tay hắn, “Phạm vi và tần suất sử dụng đều bị hạn chế, mỗi phó bản chỉ được dùng một lần, lại còn phải trong không gian kín mít, không tính là một đạo cụ quá hữu ích.”
Hoa nhỏ lăn lộn vài vòng trong lòng bàn tay hắn, có vẻ như không hề hài lòng với nhận xét hời hợt qua loa của Tần Sở Hà về nó như vậy, mà vẻ mặt Lâu Lan tuyệt vọng, hận không thể bóp chết Tần Sở Hà, một gã tồi không biết trân trọng đạo cụ quý hiếm chút nào, suýt chút nữa đã quên rằng hoa vĩnh cửu kia sắp cứu mạng mình.
Để phòng hờ, Tần Sở Hà chia năm người thành hai tổ thay phiên nhau gác đêm.
Nửa đêm đầu lúc nhóm Trình Mạch và Tần Sở Hà canh gác vẫn sóng yên bển lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà không lâu sau khi giao ca cho nhóm người Cá chép đỏ, Trình Mạch bị một tiếng thét chói tai đánh thức.