Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 49
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.98: THE ROOM
CHƯƠNG 49: HỒ MÁU
Wattpad: ssongrbb
“Vừa rồi vẫn còn ở đây.
Cô ấy nói hơi mệt muốn nghỉ ngơi nên dựa vào tường một lúc, tôi vừa quay đầu nhìn lại thì đã chẳng thấy đâu.” Sắc mặt Tiền Nhạc tái nhợt.
Vẻ mặt cô không giống đang giả bộ, Tần Sở Hà cau mày nói với Trình Mạch, “Tôi ra xem thử xem, cậu ở lại với đám người Lâu Lan, xem chuyện này là sao.”
Trình Mạch gật đầu, Tần Sở Hà thay anh vén lên một ít tóc mái dài trên trán, đầu ngón tay ấm áp quét qua xương lông mày của anh.
Trình Mạch nhìn chằm chằm Tần Sở Hà an toàn đi đến chỗ Lý Mễ biến mất, sau đó mới quay đầu nhìn về phía mảnh lõm xuống trước mặt.
Lần này, quan sát ở cự ly gần làm cho toàn cảnh thứ kia lộ ra, Trình Mạch cũng hiểu được nguyên nhân tại sao Lâu Lan và Cá chép đỏ dừng bước — trước mặt bọn họ là một hồ máu khổng lồ.
Bên trong tràn ngập chất lỏng màu đỏ tương tự như máu người, nhưng lại trông sánh đặc hơn nhiều, một mùi rỉ sét như có như không từ giữa hồ máu tỏa ra bốn phía.
Hình dạng cái hồ cũng không có quy luật, đất đen dần dần dung hợp vào ranh giới.
Càng gần hồ máu, đất ở đó càng rắn.
Một viên đá bay lên từ phía sau chính xác rơi xuống hồ.
Viên đá cũng không trực tiếp chìm xuống mà trượt dài trên mặt hồ bóng loáng như gương, như thể nó không phải chất lỏng mà là một bề mặt rắn mịn.
Cuối cùng do dùng hết động lực nên đã dừng lại, chỉ vài giây sau, chất lỏng màu máu vốn không hề có động tĩnh đột nhiên lõm xuống, giống như một đầm lầy cuối cùng cũng xé bỏ lớp ngụy trang thành mặt đất bằng phẳng của mình, dần dần tiếp nhận con mồi đang hãm sâu, từng chút từng chút cắn nuốt hòn đá.
“Chất lỏng phi Newton*.” Từ Thanh cầm hòn đá nhỏ trong tay, cười nhạt nói: “Nếu chẳng may rơi vào, nhớ đừng ngu ngốc nằm yên như trong đầm lầy.
Đồ chơi này tốc độ càng nhanh thì càng cứng lại, miễn các người đủ nhanh, cho dù rơi xuống cũng giống trên đất bằng.”
* Chất lỏng phi Newton hay chính xác là Chất lưu phi Newton (Non-Newtonian fluid) là chất lỏng hay chất lưu có độ nhớt không tuân theo định luật Newton.
Hầu hết các loại chất lỏng phi Newton được ứng dụng phổ biến hiện nay đều có tính chất chung là: Ở dạng lỏng khi tác động nó một lực yếu nhưng lại hóa rắn tức thời bởi lực tác động mạnh.
“Ai rảnh mà bước xuống làm gì?” Lâu Lan tức giận chặn họng cậu ta.
“Nói không chừng có người muốn biết hồ này ngâm cái gì đấy.” Từ Thanh nhún vai, nhìn chằm chằm mặt hồ phẳng lặng, “Trước mắt thì chưa nhìn ra cái này có nguy hiểm gì.”
Họ quan sát kỹ hồ máu một lúc nữa nhưng cũng không nhận thấy bất kỳ động tĩnh mới nào.
Viên đá ném kia như những bông tuyết dung nhập vào mặt nước, thậm chí không hề có một chút gợn sóng.
“Dù sao cũng là phó bản cấp cao, nên cẩn thận.” Cá chép đỏ buông dao vòng cung, quay người đi về phía nơi bọn họ vừa đến, “Xem chỗ Tần Sở Hà bên kia thế nào.”
Lâu Lan thở dài, vừa chuẩn bị đi theo phía sau Cá chép đỏ lại đột nhiên dừng bước.
Cô xoay người nhìn chằm chằm vào một góc nào đó trong hồ máu vài giây, lông mày hơi động.
—
Tiền Nhạc không thể tin được sự thật rằng Lý Mễ vừa đột nhiên biến mất, lải nhải với La Tử Văn cái gì đó, mà La Tử Văn ít nói vẫn tái mặt, không nhìn Tiền Nhạc, cũng chẳng phản ứng lại cô, chỉ càng ngày càng rụt về phía sau Trần Lợi Ngang.
Trần Lợi Ngang động viên vỗ về cần cổ gầy như mèo nhỏ của La Tử Văn, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người Tần Sở Hà, có thể thấy được hình như hắn rất có hứng thú với Tần Sở Hà.
Ngó lơ đến ánh mắt đầy nghiên cứu của Trần Lợi Ngang, Tần Sở Hà chuyên chú kiểm tra bức tường mà Lý Mễ đã dựa vào, đưa tay sờ sờ mặt tường.
“Đặc, tôi vừa mới kiểm tra.” Trần Lợi Ngang bên cạnh nói một câu.
So cảm giác thì không thể nghi ngờ đây là một bức tường vững chắc.
Tần Sở Hà thu tay về, vỗ vỗ tro bụi xám mịn trên tay, nhìn về phía Trần Lợi Ngang:
“Không biết anh đã gặp qua tình huống kiểu này chưa.”
“Kiểu nào?” Trần Lợi Ngang có hứng thú nhìn hắn.
“Giữa các tọa độ khác nhau của phó bản tồn tại hiện tượng không gian không ổn định.” Tần Sở Hà thản nhiên nói, “Nói một cách đơn giản là một lúc nào đó một khối không gian nhất định có thể bị biến đổi sang nơi khác.
Dưới tình huống như vậy, chỉ cần có người nào đúng lúc nằm trong khu vực không gian thay đổi, thì sẽ bị di chuyển sang vị trí khác.”
Trần Lợi Ngang sững sờ, hiển nhiên trước đây hắn cũng từng gặp phải hiện tượng tương tự, chỉ là không suy nghĩ theo hướng này.
Nụ vẫn treo trên khóe miệng hơi nhạt đi:
“Anh có căn cứ gì?”
“Chỉ là phỏng đoán thôi.
Gợi ý đầu tiên là “Keep close”, vừa rồi Lý Mễ đứng cách mấy người hơi xa một chút, không gian biến đổi có lẽ chỉ trong phạm vi bức tường nhỏ này, cho nên cô ấy là người duy nhất biến mất.” Tần Sở Hà nhìn chằm chằm bức tường nơi Lý Mễ biến mất, “Tuy rằng không gian đã di chuyển, phạm vi cũng không vượt quá con tàu đắm, nhưng con tàu này tương đối rộng, không tốt lắm …”
Hắn đột ngột ngắt lời, quay phắt về hướng hồ máu.
Một giây sau, như thể vọng lại ánh nhìn của hắn, một tiếng động lớn bất thường phát ra từ nơi đó.
—
“Cậu bé ngốc, cẩn thận!”
Lâu Lan nhanh tay lẹ mắt kéo Trình Mạch đang không hề phòng bị sang một bên.
Trình Mạch chỉ cảm thấy một trận gió mạnh xẹt qua sau đầu, vài sợi tóc gãy rơi xuống cổ.
Lâu Lan lăn một vòng tại chỗ, đến khi nhìn thấy con quái vật vừa tấn công bọn họ, không khỏi bật ra câu chửi thề:
“Mẹ, cái quái gì thế này!”
Lúc này Trình Mạch cũng thấy rõ, nương theo tiếng sủi bọt “ọc, ọc”, xác một con bọ ngựa khổng lồ thối rữa từ từ trườn ra khỏi mặt hồ đang không ngừng lay động.
Không giống như những con bọ ngựa thông thường, thứ này cao chừng mấy người, bề mặt phủ một lớp chất nhầy kinh tởm, những mạch máu đỏ sẫm vốn không nên xuất hiện* đan chéo qua biểu bì như rễ cây.
Đầu của nó đã thối rữa một nửa, nhãn cầu xám duy nhất còn sót lại toát ra hơi thở chết chóc.
Thứ này trông giống như một sản phẩm thất bại của một loại thí nghiệm dung hợp nào đó.
Một cặp liềm làm bằng thép hàng thật giá thật, vừa rồi chính nó cũng suýt cắt vào sau đầu Trình Mạch.
* Máu của bọ ngựa bình thường có màu xanh lá cây thay vì màu đỏ.
Dường như chất lỏng sền sệt trong hồ máu có độ dính không nhỏ, vì thế con bọ ngựa thối rữa kia không thể quẫy khỏi ràng buộc, đồng thời cũng cho nhóm Trình Mạch tranh thủ chút thời cơ.
Trong mấy chục giây cố gắng thoát ra khỏi hồ máu, cuối cùng Tần Sở Hà cũng đuổi tới, đầu tiên kéo Trình Mạch ra phía sau, sau đó nói với đám Cá chép đỏ:
“Hồ máu có tác dụng hạn chế thứ này, nghĩ cách dìm nó xuống lần nữa!”
“Đừng có nói nhẹ nhàng như thế! Thứ này lớn như vậy, làm sao làm được?” Hình như con bọ ngựa chuyển sang coi Từ Thanh làm mục tiêu, Từ Thanh vừa nhếch nhác né tránh lưỡi đao khiến người kinh sợ kia, vừa rống lên.
Tần Sở Hà liếc Lâu Lan.
“Chậc, phiền chết đi được.
Cho tôi chút thời gian.” Lâu Lan cau mày vỗ nhẹ vào túi đồ.
Một chai rượu nhỏ hình vuông xinh xắn từ trong túi cô bay ra, trên thân bình tối màu hiện lên một ngọn lửa rực rỡ.
Trình Mạch nhận ra đó là B-52 cô mua ở cửa hàng của Dionysus, trong thời gian ngắn có thể tăng gấp đôi sức mạnh, nhưng cái giá phải trả là phân nửa tốc độ.
Lâu Lan chỉ nhấp một ngụm nhỏ, phút chốc sau chuyển động của cô ấy rõ ràng đã chậm lại khá nhiều, nhưng đồng thời trên cách tay thon thả cũng nổi lên từng đường gân xanh.
Cô chú ý thấy những cột thép khổng lồ xếp chồng lên nhau ở rìa sảnh tròn, so với nó, cô chỉ trông như vật trang trí xinh xẻo treo trên chuôi kiếm khổng lồ, nhưng cô ấy chỉ hét một tiếng đã nâng được nó lên.
Cái xác bọ ngựa thối rữa còn chưa hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc của hồ máu, dường như nó vừa nhận ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu gầm lên một tiếng.
Các mạch máu trong bụng nó đột ngột phình to và dày hơn, đến mức bóp chặt thành mạch vốn đã yếu ớt gần như trong suốt, thậm chí Trình Mạch có thể nhìn thấy từng dòng máu đang điên cuồng dao động.
Nó tức giận vung chiếc liềm sắc nhọn tương phản với cơ thể đang phân hủy của mình tạo ra những ánh đao dày đặc.
“Anh có mang [Giày bay] của Hermes không?” Cá chép đỏ hét gọi Từ Thanh.
“Có mang! Làm sao …!A? Tôi đi, lại là tôi à?” Từ Thanh hơi đơ ra, rồi cam chịu gật đầu, nói: “Thôi được rồi, đi thì đi.”
“Cám ơn, em sẽ câu giờ.” Cá chép đỏ gật đầu với Từ Thanh, vọt vào không gian khổng lồ con bọ ngựa đang điên cuồng nhảy múa.
Từ Thanh đóng vai con mồi.
Được trang bị [Giày bay], độ nhanh nhẹn của cậu ta tăng vọt, hệt như siêu trộm trong thế giới phù thủy xuyên thủng cơn mưa đao, quấy nhiễu tầm mắt của bọ ngựa thối rữa, tạo điều kiện cho Cá chép đỏ tấn công.
Trong ánh đao hỗn độn, thân hình mảnh mai và linh hoạt của Cá chép đỏ trông như từng tia nước rơi xuống dòng thác, luồn lách tựa cá qua những đường dao sắc bén của con bọ ngựa, mỗi lần tiếp cận đều họa thêm một vết thương mới trên bụng con quái vật.
Máu thối đỏ sậm tuôn xối xả như mưa, bước chân Cá chép đỏ không loạn chút nào, đao vòng cung lướt một vòng quanh đỉnh đầu, không một giọt máu nào có thể chạm vào cô.
“Còn chưa tới?” Dưới ánh sáng của đao máu, Cá chép đỏ gầm lên, những vết thương trên bụng con bọ ngựa phục hồi bằng tốc độ kinh hoàng, chẳng bao lâu nữa sẽ thoát khỏi ràng buộc của hồ máu.
“Đến đây! Tránh hết ra …”
Âm thanh Lâu Lan từ xa vọng tới, một bóng đen hạ xuống từ trên cao – quần jogger phối với giày Martin, đường cơ hông tuyệt đẹp, người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy khiêng cột thép cao gấp mấy lần mình nhanh chóng nhảy xuống, chính xác phang thẳng vào đầu con bọ ngựa vốn đang lung lay sắp đổ, tư thế xuất sắc cực kỳ.
Con bọ ngựa thối rữa giận giữ vung liềm với Lâu Lan, bị Cá chép đỏ đánh lui từng chút.
Lâu Lan hét lớn một tiếng, cột thép từng tấc từng tấc ép xuống, cho đến khi toàn bộ cơ thể con bọ ngựa lại bị đóng đinh vào hồ máu.
Đoạn cuối cùng của cây cột thép bị hồ máu từ từ nuốt chửng, Cá chép đỏ lắc lư suýt ngã đúng lúc được Từ Thanh đỡ lấy.
Lâu Lan thở phào, mềm nhũn nằm vật ra đất:
“F*ck, mết chết bà đây rồi.”
Đúng lúc này, trần nhà đại sảnh bức bách bỗng nhiên truyền đến một tiếng “két” dài dài khiến người ta ghê cả răng, Lâu Lan kêu rên một tiếng:
“Không phải chứ? Lại nữa?”
Một giây sau, nương theo tiếng “rắc rắc” dường như là cơ quan nào đó bị mở ra, một bóng người cực kỳ gầy gò bỗng nhiên từ trên trần nhà rơi xuống.
Trình Mạch sững sờ.
Hóa ra đó là Lý Mễ đã biến mất trước đó.
Tuy nói là Lý Mễ, nhưng Trình Mạch gần như không nhận ra – thân thể vốn trẻ trung đầy đặn ban đầu giờ gầy đi như một thân cây khô héo, hai má tái nhợt hóp vào tận xương.
Giờ phút này, hai mắt cô nhắm nghiền, đen kịt tuyệt vọng, không tưởng tượng được mấy phút trước cô đã trải qua những gì.
Một tấm thẻ lấp lánh ánh bạc trượt khỏi đầu ngón tay cô, lời nhắc thứ hai xuất hiện.
[2D383D Moss kill]