Bạn đang đọc Trò Chơi Định Mệnh: Chương 25: Bàn Ăn Gia Đình
Bàn tay My vẫn cứ ra máu, máu cứ chảy từng giọt từng giọt, nhõ xuống cánh hoa hồng. Bàn tay My giống như trái tim cô bây giờ, đang rướm máu vì vết thương bị toét. Nhìn lại đôi bàn tay mình lần nữa, cô chợt giật mình. Cô vừa làm chuyện gì vậy, sao tay cô ra nhiều máu như thế. Còn khu vườn trước mắt cô không phải là khu vườn giọt tuyết sau nhà cô sao, vậy sao bây giờ toàn là bông hồng không vậy? những cây bông giọt tuyết mà cô cùng cha mẹ cô trồng đâu hết rồi. Với lại sao khu vườn hoang tàn như vậy, ai đã phá nó. Nhớ lại bàn tay đang chảy máu của mình, cô ngây người, chẳng lẽ là cô sao? Tại sao cô không có chút gì gọi là ấn tượng gì hết vậy? Nhưng thôi, để chuyện đó qua một bên đi, tạm thời việc cô cần trước mắt là phải băng bó vết thương lại trước đã, còn chuyện có phải cô là người đã phá khu vườn hoa hồng hay không thì hãy để sau đi.
Thế là cô cầm cánh tay đầy thương tích vào nhà, lên phòng, cô âm thầm băng bó vết thương lại.
Khoảng 1 tuần sau thì vết thương cô đã lành bớt nhưng vẫn còn băng bó, vì trong đầu cô không nhớ gì nên khi ông Đức và bà Ngọc hỏi tới thì cô lựa đại lý do là bể ly, nhặt miển ly lên nên bị thương nặng như thế. Với câu trả lời mơ hồ của cô khiến ông Đức và bà Ngọc không khỏi nhíu mày còn Vương thì anh lại nghĩ khác. Anh nghĩ cô đang nói dối và trong lòng anh buồn vì tưởng cô dại dột lấy dao hay lưỡi lam cắt tay mình nên mỗi lần tới bữa cơm thì Vương liền hỏi thăm tay cô đã lành chưa. Lần nào cũng như thế, khiến My cảm thấy ngại khi ăn cơm chung với anh.
Tay bị thương với lại vẫn chưa lành hẳn nên cô không dám đi làm sợ Thiên Khánh thấy sẽ lo nên, ở nhà chịu khó nhốt mình trong phòng vài hôm. Hiện cô đang ngồi trên giường suy nghĩ vu vơ điều gì đó thì điện thoại cô chợt vang lên, cô xem là số của Tú Anh, cô nghe máy. Qua điện thoại Tú Anh kêu cô đến nhà Tú Anh chơi sẵn tiện dùm cơm, đã lâu rồi Tú Anh chưa ăn cơm chung với cô. Cô sợ Tú Anh và Thiên Khánh biết cô bị thương nên cô từ chối khéo và cúp máy. Rồi người làm trong nhà gọi cô xuống ăn cơm, cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Đi xuống phòng bếp, ngồi vào bàn. Thì mọi người đã có mặt đầy đủ như thường lệ My mời mọi người ăn cơm. Cô ăn từ tốn không như những lúc ở nhà Khánh. Làm cô nhớ Khánh và Tú Anh đã lâu rồi cô chưa gặp họ. Nhưng chỉ mới 1 tuần tôi mà. Hình như cô đã quen dần cách nhắc nhở Khánh ăn cơm sau mỗi buổi chiều rồi thì phải. Ngày tháng đó với cô đẹp biết nhưng dù đẹp thì cũng là nhà người ta không phải nhà cô nên cô không thể ở đó mãi. Cô chợt cười về những chuyện vừa nghĩ mà không hay trên bàn ăn, cô đang là tâm điểm của mọi ánh mắt nơi đây. Thấy cô cười cha cô liền hỏi hôm nay sao cô vui vậy, cô chỉ cười không đáp. Thấy không khí đang vui nên bà Ngọc chen chân vào.
– à sẵn đây, mẹ thông báo cho 2 đứa biết tin vui. Hiện mẹ đang có em bé._ Nụ cưới trên môi My đông cứng lại khi nghe nó. Vương thì hoàn toàn bất ngờ khi nghe tin đó anh cũng nghĩ họ già rồi nên tình huống như thế này sẽ xảy ra. Với lại bà cũng đã ngoài 50 rồi (=.=||) nên anh sợ bà sẽ sinh khó. Thế là anh hỏi bà sẽ giữ hay bỏ thì bà nói sẽ giữ. Bữa cơm đang vui thêm tin này càng vui thêm, người trong bàn ai cũng vui trừ My, chén cơm trong tay My bây giờ không thể nuốt nổi nữa thì cô chợt nhớ ra gì. Cô liền xin phép, rời bàn cô liền lên phòng thay đồ đón một chiếc taxi đi đâu đó làm Vương và bà Ngọc nghi ngờ còn ông Đức không có gì.
My đi đến siêu thị mua ít đồ rồi đi tiếp đến một nơi nào đó. Đến trước ngôi biệt thự lớn cô không cần nhấn chuông mà tự động mở cửa đi vào, hình như cô rất quên thuộc với nơi này rất nhiều. Cô đi vào trong nhà, nhẹ mở cửa ra, lén lút bước vào như 1 ăn trộm. Bước vào trong nhà đi tiếp vào phòng bếp thì thấy dáng người mảnh mai đang đứng nấu ăn. Cô đặt túi đồ mua ở siêu thị lên bàn nhẹ nhàng đi đến. Đúng lúc cậu chủ ngôi nhà vừa về anh đi ngang, thấy anh liền dừng lại.
Hù.
– Ahhhhh._ Tú Anh bị My hú, hoảng quay lại la và đánh My tới tấp.
Khánh đứng ở đằng sau nhìn 2 cô nàng không nhịn được phải bật cười. My thì cũng thế cô cười rất nhiều. Tú Anh lát sau định thần lại nhận ra My nhưng phạt còn nặng hơn, Tú Anh rượt đánh My còn My thì chạy trốn. My bị Tú Anh rượt, chạy ra ngoài thì My va phải dáng người Thiên Khánh mà tưởng là vách từng @_@, quen quen ấy nhỉ.
Đụng vào một thân hình rắn chắc nên cũng khá đau, My lấy tay xoa đầu. Tú Anh thì đứng xa cười. Khánh cũng cong môi nhưng không cười, rồi anh lấy lại vẻ nghiêm túc, anh gằng nhẹ giọng nhắc nhở Tú Anh và cả My. My chề môi nói anh khó khăn nhưng thực tế Khánh rất đúng. My và Tú Anh đã lớn rồi mà giỡn với nhau như trẻ con vậy.
Nhưng rồi Tú Anh nhớ ra trong điện thoại My đã từ chối rồi sau lại đến thì My trả lời là muốn tạo cho Tú Anh bất ngờ nhưng thật ra thì My cảm thấy mình xa lạ trong bữa cơm đó, bàn ăn gia đình hạnh phúc như thế thì làm sao có chỗ ột người ngoài như cô nên cô đành tới đây thôi, chỉ mọi người ở đây mới xem cô như người nhà. Tú Anh bị My qua mặt một cách dễ dàng nhưng Khánh thì không, Khánh nghĩ My đang giấu chuyện gì đó qua đôi mắt của cô dù cô cầu nó rất kĩ. Và họ bắt đầu vào bếp còn Khánh thì đi lên phòng tắm rửa thay đồ. Một lát sau, đồ ăn đã xong thì mọi người vào bàn. My gấp đồ ăn cho anh em nhà Khánh rất nhiều.
– My à dạo này nhìn bồ tròn lên trông thấy nha, có bụng nhô nhô luôn rồi này._ Ăn cơm xong thì họ ăn trái cây, Tú Anh nhìn My. Đúng là dạo này My phát tướng, tròn lên trông thấy, nhìn rất dễ thương.
My không nói gì chỉ cười, Khánh phát hiện từ khi My dọn về nhà tới giờ thì tính My trầm xuống hẳn, tại sao lại như vậy? Bỗng anh thấy bàn tay đầy băng bó của cô. Tú Anh cũng phát hiện.
– My, tay bồ bị sao vậy? Có phải bà dì ghẻ đó bắt nạt bồ hay không?._ Tú Anh vừa giận, vừa thương khi thấy tay My như thế.
Tú Anh mở vết thương trên tay My ra thì thấy lòng bàn tay My đầy lổ nhỏ dù đã lành thịt bớt nhưng còn sẹo rất nhiều. Tú Anh hỏi My chỉ trả lời qua loa. Khánh suốt buổi không nói gì chỉ im lặng nhìn biểu hiện của My, anh có cảm giác như đây không còn là Diễm My hồn nhiên sống cùng anh lúc trước nữa mà Đã trở thành một con người khác, hoàn toàn xa lạ và đáng thương dù trước mặt vẫn là Diễm My vui vẻ của ngày nào.
Khoảng 7h tối thì Khánh đưa My về, trên đường về không khí trên xe khá im lặng.
– Vết thương trên tay em dù sao cũng đỡ rồi, em nên quay lại tập đoàn phụ anh được rồi._ Khánh cất giọng phá tan không khí im lặng. My nghe liền gật đầu. Đến ngã tư đường thì bàn tay trái của My được bàn tay to lớn của Khánh nắm lấy. My ngạc nhiên nhìn Khánh, cô khẽ cười nhưng không rút tay về bởi bàn tay to lớn của Khánh đang sưởi ấm trái tim lạnh giá phần nào của My.
– Diễm My, dạo này em trầm đi, đừng dấu anh, em không qua mắt được anh đâu._ Khánh không im lặng nữa, anh cứ im lặng mãi như thế thì sẽ mất Diễm My bây giờ mất nên anh đành phải lên tiếng và chen vào cuộc sống của My. Chỉ có cách đó mới có thể giữ My lại được.
Nghe anh nói như thế, My rút tay lại, mặt tối sầm lại. Khánh không chạy đi nơi khác mà cứ về thẳng nhà My theo con đường mà My chỉ. Lòng anh đang thầm mong điều đó không như anh nghỉ, nếu điều đó là thật thì anh nên làm sao để giúp My và Quân đây???
Tại nơi khác, lúc này là ban ngày.
Một ngôi biệt thự, cổ kính xa hoa tựa như lâu đài. Một người phụ nữ ngoài 50 đang ngồi kế bên cửa sổ nhìn không gian xa hoa rộng lớn ở dưới.
Thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã 30 năm rồi, mới ngày nào bà còn là cô gái ngốc, đau khổ và chờ đợi một người trong mòn mỏi. Luôn là người con gái ngập tràn trong đau thương và thù hận vậy mà chớp mắt đã 30 năm. Đứa con trai và con gái Của bà đã lớn hết rồi. Có một vòng tay ôm bà từ đằng sau, bà quay qua nhìn người đàn ông đó, rồi nở nụ cười trải qua bao nhiêu sóng gió bà với ông mới ở bên nhau và hạnh phúc dài lâu như thế.
– Khánh My*, em đã chuẩn bị đồ xong chưa, lát chúng ta lên máy bay về nước rồi._ Dù đã già nhưng tình cảm vợ chồng của họ không già theo thời gian.
Bà mỉm cười.
– Khởi Phong*, em đã làm xong hết rồi, cũng đã lâu rồi chưa về nước giờ chuẩn bị làm em nhớ lại chuyện đã qua quá._ Đôi mắt kia nhìn về nơi xa xăm, đúng thế chuyện xảy ra 30 năm trước giờ bà nhìn lại cứ ngỡ là vừa xảy ra ngày hôm qua. (Khánh My và Khởi Phong xuất hiện rồi :D)
– Ừm, nhưng dù sao ông trời cũng cho con người ta một kết thúc viên mãn. Khánh Ngọc giờ cũng đã hoàn lương làm người tốt và có 1 đứa con bằng tuổi Thiên Khánh rồi._ Sau bao nhiêu sóng gió Khởi Phong trở nên chính chắn và nghiêm chỉnh. Cũng phải thôi đã gần 60 rồi mà.
Khánh My cũng thoả mãn kết thúc mà ông trời sắp đặt. Mới ngày nào bà còn chỉa súng vào đầu Khánh Ngọc đòi giết Khánh Ngọc trả thù cho Khởi Phong vậy mà bây giờ đã quên hết, bỏ qua tất cả. Và sau khi sóng gió qua đi thì anh chị và bạn bè bà cũng ai nấy trở về cuộc sống riêng của mình.
*: Khánh My và Khởi Phong là 2 nhân vật chính trong câu truyện “Cơn Mưa Bắt Đầu Tình Yêu” hiện đang được mình edit lại với tên khác là “Vẫn Đợi Anh Về” với tên nhân vật khác nhưng trên zing blog truyện Cơn Mưa Bắt Đầu vẫn còn nguyên bản gốc của nó.
Zing Blog