Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 188: Đại Chiến Thị Nại 7
* Đại Chiến Thị Nại 7*
Tên thân binh nhận được lệnh của Nguyễn Văn Thành lập tức lĩnh mệnh chạy như bay, chưa được bao lâu thì một chuỗi tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên ở mặt thành phía bắc.
“Ầm ầm ầm”
Đây chính là thuốc nổ.
Lý Văn Hóa lạnh cả người, thì ra bọn chúng tấn công chỉ là nghi binh mà thôi, không ngờ chúng tấn công thành nam, sau đó âm thầm đào và đặt thuốc nổ ở thành bắc.
lúc này thành bắc đã thành một mảng hỗn loạn, một khoảng tường lớn đổ sập xuống, thi thể binh sĩ Tây Sơn nằm la liệt
Cửa bắc Thành Phú Yên, ác chiến thảm thiết đã bắt đầu.
Một đoàn quân cảm tử năm sáu trăm cảm tử quân của Đại Nam bắt đầu tiến lên để chiếm của mở.
tạo tiền đề cho đại quân tiến vào.
“Giết”
Hiệu úy quân Đại nam quát lên một tiếng lớn, hoành đao trong tay gào thét chém về phía tên binh sĩ tây sơn đối diện.
– Keng
Hai binh khí chạm nhau trên không trung tạo ra một tiếng rít chói tai, nhân cơ hội tên lính Tây Sơn còn đang luống cuống, viên hiệu úy đại nam lập tức bồi thêm một đao nữa, tên binh sĩ Tây Sơn ở trước mặt hắn lập tức ngã xuống trong vũng máu, một đao này đã làm bụng hắn toàn bộ mở ra, một tiếng kêu thảm thê lương vô cùng, một bên đem ruột đang tràn ra nhét vào khoang bụng, một bên thì tìm cách băng bó vết thương.
Hai gã đồng bọn nhìn thấy vậy lập tức mặt mày dữ tợn, lao thẳng tới viên hiệu úy.
Viên hiệu úy này hét lớn một tiếng, hoành đao trước mặt, tiếp tục về phía trước.
Phía sau hắn, năm trăm tử sĩ lấy hắn làm chuẩn, hợp thành một trận hình tam giác, quơ kiếm hai lưỡi sắc bén, tựa như một đám dã lang khát máu, kêu gào đột nhập vào thành, ý đố khống chế các điểm hiểm yếu.
Trong chốc lát, tiếng đao kiếm chặt vào xương cốt, tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ tiếng rên rỉ của tướng sĩ song phương đã đan vào thành một khúc âm điệu của tử vong tàn khốc mà lạnh lùng, Đám tử sĩ quân Đại Nam không hề sợ hãi cả đám lao về phía trước, liên tục mở đường, dù bị chết cũng không hề lùi bước
Lý Văn Hóa đang tham chiến cách đó không xa liếc mắt về bên này.
Hắn Thấy quân Đại Nam sắc bén như thế, không khỏi hơi nhíu mi, bọn chúng quá mạnh Bỗng nhiên, Lý Văn Hóa nói với một tên thân binh bên cạnh,
“Mau lên, đội hỏa thương đâu, tiến lên”
Lý Văn Hóa không hổ xuất thân danh môn, đọc nhiều binh thư như vậy không phải là hư danh, chẳng những có thể xem xét thời thế, hơn nữa cũng có quyết đoán.
– Vâng!
Một tên tướng dưới quyền lĩnh mệnh đi.
Lý Văn Hóa nhíu mày nhìn hai gã tướng còn lại, nói:
– Ngô tướng quân, Lưu tướng quân, bản tướng cho các ngươi ba nghìn khinh binh cộng thêm một ngàn cung tiễn thủ, đông quan giao cho các ngươi.
– Vâng!
Hai viên tướng Tây Sơn ầm ầm đồng ý, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Lý Văn Hóa giơ lên tay phải phất nhẹ, năm trăm quân Tây Sơn trọng giáp đã kết thành trận hình phòng ngự hoàn chỉnh liền khiêng đại thuẫn lên, mang theo trọng kiếm, đều nhịp nện bước, hô đều khẩu hiệu, hướng về phản quân đối diện dào dạt đi lên:
“Giữ thành phú yên”
“Chết không hối tiếc”
Đối diện, viên hiệu úy được giao đánh cửa mở (1) kia khóe miệng thoáng chốc nổi lên một tia cười độc ác.
Bỗng nhiên, viên hiệu úy Đại nam giơ cao hoành đao, năm trăm tử sĩ lập tức ném kiếm đi, rút song đao trên lưng ra, kiếm trận lập tức biến thành đao trận,
“Tiến lên, giết hết bọn chúng”
Viên hiệu úy kia hét lớn một tiếng, hoành đao trong tay liến tục hướng về phía trước mà lao đi.
Đám tử sĩ thoáng chốc chia làm trước sau hai hàng, giơ song đao bắt đầu chạy lấy đà.
Khi cách trọng giáp quân Tây Sơn đối diện không đủ hai mươi bước, cả đám lập tức tăng tốc, giơ song đao điên cuồng chém lên hắc thuẫn, vang lên những tiếng va chạm rợn người
Trận hình trọng giáp Quân Tây Sơn nhanh chóng co rút lại, đồng thời giơ đại thuẫn lên, ở tiền phương cùng với đỉnh đầu kết thành một tường thuẫn dày, hơn trăm song đạo chém xuống, phía trên thuẫn tường thoáng chốc phát ra thanh âm trầm đục đốc đốc đốc, đây đó trong đám trọng giáp quân Tây Sơn ẩn ở dưới thuẫn tường lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết kéo dài không thôi.
Viên Hiệu úy nhà Đại Nam lại gào một tiếng nữa đám tử sĩ lại tiếp tục không màng sống chết điên cuồng chém xuống
Hầm…hầm…hầm…
Sau trận Quân Tây Sơn, Lý Văn Hóa sắc mặt đã trở nên ngưng trọng trước nay chưa có.
Đám này quả thực hung mãnh,.
Trọng giáp Quân Tây Sơn đều nâng đại thuẫn lên, ở trong sự bảo hộ của đại thuẫn, chỉ có gần hai mươi người bị đâm chết, có hơn năm mươi người khác bị thương, tổng thương vong có thể nói là cực kỳ bé nhỏ, nhưng, sau khi trọng giáp quân Tây Sơn dỡ xuống đại thuẫn mới phát hiện, nguyên bản đại thuẫn dùng để phòng thân này đã bị chém nham nhở.
Nhưng đúng lúc này đội hỏa thương của Tây Sơn đã đến, Lý văn Hóa phấn khởi tinh thần hô lớn:
“Bắn”
Từng tiếng nổ lạnh lùng vang lên, bên phía Đại nam lập tức xuất hiện thương vong đáng kể đứng trước họng súng, quân đại nam lập tức mất đi ưu thế, rất nhanh sau vài lần nổ súng quân Đại Nam đã nằm xuống gần trăm người trên chiến trường lập tức xuất hiện cục diện nghiêng về một phía.
Hầm …hầm…hầm…
Lý Văn Hóa khóe miệng đã nổi lên một tia co giật.
để ta xem các ngươi làm thế nào lọt vào đây được
“Bắn”
Dưới thành.
Mười mấy tướng tá phía sau Nguyễn Văn Thành nghẹn họng nhìn trân trối, một đám quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Tên tướng tây sơn giữu thành này quả thực là ứng biến khá nhanh, ở vào thế bị động như vậy mà hắn còn có thể tổ chức phản công đến mức này.
Nguyễn Văn Thành thở mạnh một hơi, lại giơ tay phải lên, cất cao giọng nói:
“- Dầu hỏa chuẩn bị”|
Một tiếng chiêng vang lên, cùng với tiếng tù và tạo thành một tiết tấu âm điệu bay bổng, trên thành đam quân sĩ Đại nam nghe thấy thì vội vã rút xuống, sau đó từ trong đại trận có ba trăm quân sĩ đi ra, ba trăm người này chỉ trang bị kiếm ngắn và áo giáp đơn giản, nhưng ở hông ai ai cũng đeo hai ba cái bình nhỏ tức tốc trám vào chỗ mà song đao quân Đại Nam vừa rút.
Đối diện trên đường cái, quân Tây Sơn trọng giáp đã hoàn toàn tan tác.
TRên thành
– Ngao….
Lý Văn Hóa, lại ngửa mặt lên trời hét dài:
– Phòng thủ, toàn lực phòng thủ, không để chúng tiến vào Phú Yên nửa bước.
– Đại Nam tất bại
– Đại Nam tất bại
– Đại Nam tất bại
– Đại Nam tất bại
Phía bên này, một vị tướng quân nghe theo chỉ huy của Nguyễn Văn Thàng cũng hô lớn
“’ xuất kích!”
Ra lệnh một tiếng, ba trăm quân sỹ Đại Nam lập tức chạy lên, chạy phía trước họ là một trăm tên tử tù, chúng được hứa hẹn nếu liều mạng mà còn sống thì sẽ được trả tự do, vì vậy mà tên nào tên nấy đều điên cuồng lao về phía trước, lấy thân mình che chở cho ba trăm quân sĩ đi sau.Lý Văn Hóa, tuy rằng không hiểu đám quân kia mang theo cái gì, nhưng hắn cũng biết nếu đã có tử tù đi trước làm bia đỡ đạn thì cái đồ kia phải lại gần mới phát huy được tác dụng, hắn vội hô lớn:
“Bắn đi, không được để bon chúng lại gần”
Tưng tiếng súng thi nhau nổ đã có không ít tử tù nằm xuống, nhưng với súng nạp đạn chậm của thời này, khó mà ngăn cản được, rất nhanh đoàn quân cảm tử này đã chạy đến gần.
mấy tên đi đầu nhanh chóng, tháo cái bình ở hông ra, đưa cổ tay phải lên, ở đó có gắn một cái hỏa tập(2), hắn đưa hỏa tập vào đầu dây rồi châm lửa, sau đó nhưng binh sĩ đại Nam nhanh chóng ném mấy cái bình về phía trước.
mùi dầu hỏa xộc lên, khi máy cái bình vỡ ra, dầu hỏa tràn ra gặp lửa nhất thời bốc cháy đùng đúng,
Lúc này, Lý Văn Hóa hét lớn:
– Dầu hỏa, mau lui lại
Nhưng làm sao hắn nhanh bằng thế lửa, Lửa lớn đã lan hết khắp góc thành bắc chỉ trong chớp mắt, đám binh sĩ tây sơn bị dầu hỏa bám vào người chạy như ong vỡ tổ liều mình hốt hoảng phóng vội ra ngoài.
rất nhiều người trong dang rộng hai tay chỉ vừa chạy được vài bước bèn ngã nhào xuống., họ lăn đùng dưới đất giẫy giụa, kêu gào thảm thiết.
Mắt thấy lửa to sắp lan đến, Đám quân lính còn lại của Tây Sơn phía đằng sau chen lấn hỗn loạn không ngừng có người bị hất xuống, kêu thét inh ỏi té nhào xuống thành.
Biến cố của thành bắc khiến tất cả binh sĩ bàng hoàng, Lý Văn Hóa cũng bị bỏng rất nặng, một nửa khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng, hắn ngước mắt nhìn lên thành đầu, chỉ thấy lửa cháy ngập trừi, toàn quân đang la hét giãy dụa, đại thế đã sắp mất., hắn gào lên,
“Mau dập lửa, mau dập lửa”.
Lý Văn Hóa điên cuồng, lao lên, hắn chạy tới chạy lui, tả xung hữu đột trong trận tiền, nơi nào hắn đi qua nơi đấy có quân đại nam nằm xuống, Trong đầu hắn chỉ nghĩ, nhất định phải bảo vệ thành Phú Yên ngăn cản quân thủy đại nam họp với quân bộ, đám binh sĩ Đại nam thấy hắn uy mãnh như vậy, sợ hãi dạt ra một khoảng rộng lớn.
Nhưng bống nhiên Có một mũi nhọn nhô ra từ trước ngực Lý Văn Hóa, màu máu đỏ nhuốm đầy chiến báo của hắn, hắn kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy ở phía xa.
một viên quân quan Đại Nam cầm cung đứng đó, Hắn mấp máy muốn nói nhưng máu đã trào ra khỏi miệng ngăn hắn.
mặc cho hắn gào thét thế nào cũng không ai nghe thấy hắn cả cả quân Tây Sơn của hắn đã hoàn toàn vỡ trận, Lý Văn Hóa từ từ khụy xuống, nhắm chặt hai mắt lại, một dòng nước mắt khô khốc chảy ra.
Thành Phú Yên đã mất.
Đánh cửa mở: Đây là một chiến thuật công thành hoặc công đồn, thường thì – đồn bốt và thành lũy vòng ngoài bao giờ cũng được bảo vệ rất nhiều lớp như là hào sâu, chướng ngại vật, đá gỗ.
Thường thì không đánh vào cổng chính của đồn vì ở đây chúng sẽ bố trí nhiều hỏa lực, mà ta đánh vào sườn hoặc hậu.
Khi đánh, trước hết là đánh ” Cửa mở “, đây là việc của các lính cảm tử, tất cả phải làm sao tiến lên dọn dẹp để quân đội chủ lực có thể vào được.
Công đoạn này là nguy hiểm nhất, thương vong nhiều nhất, Có thể chết cả một doanh mà vẫn chưa mở được ” Cửa mở “,
Hỏa tập: là một dụng cụ mồi lửa kiểu cũ.
Nó luôn để mồi lửa trong tình trạng yếm khí, khi mở nắp ra không khí tràn vào nó sẽ cháy mạnh hơn,