Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 186: Đại Chiến Thị Nại 5
* Đại Chiến Thị Nại 5*
Trên biển là vậy, còn trên mặt trận đất liền, quân Đại Nam, và quân Tây Sơn cũng đang giành nhau từng tấc đất một, hai bên đều muốn triệt hạ đối phương, Đại tướng Nguyễn Văn Thành thì muốn tiến tới Thành Bình Định cứu nguy cho Võ Tánh, còn Tây Sơn thì lại quyết ngăn cản Đại Nam tới, trong tháng qua hai bên đã giằng co nhau mấy chục trận lớn nhỏ…
Tại Phượng Hoàng Trung Đô, Lưu Huệ đang đi đi lại lại trong thư phòng, đám quan lại đang đứng tất cả trước mặt, ai ai cũng có vẻ nôn nóng và lo lắng.
Để đối phó với Nguyễn Văn Thành và các cánh quân khác của nhà Nguyễn, Lưu Huệ đã ra lệnh cho các cánh quân sẵn sàng chiến đấu.
Số quân tinh nhuệ được lão điều động ra chiến trường có đến hàng vạn, số quân này được tuyển chọn rất kỹ lưỡng, tất cả bọn họ đều trải qua hàng trăm trận chiến đó mới là điều đáng nói.
Tất cả bọn họ đều mang theo trên người đồ ăn, trong túi chứa đầy lương khô, đủ để đảm bảo rằng trong bảy ngày họ không phải kiếm đồ ăn.
Hiện tại cả hai bên đều sử dụng phương pháp chiến tranh du kích, mà không trực tiếp chạm mặt, khi có lương khô, không cần phải mang theo quân nhu làm gì cho mệt, Hai đội quân đều trèo đèo lội suối hoặc rình rập đánh lén đối phương, hoặc bắt quân đi lẻ, hoặc phóng hỏa doanh trại, thắng thua về cơ bản đều chia cho cả hai bên.
Đang đi qua đi lại Lưu Huệ bỗng dừng lại, sau đó nói giọng căm hận:
“Trẫm thực sự không nhịn được bọn chúng nữa rồi”
Một vị râu tóc bạc phơ lại khoát tay, nói:
– Hoàng thượng không cần phải sốt ruột quá mức như vậy, hiện giờ hành tung của quân Đại Nam quân ta đều đã nắm rõ.
Cho nên, lần này quân quân ta bị thương không nặng, về sau này vẫn có cơ hội.
Hơn nữa chỉ cần Thị nại không bị phá, thủy bộ không liên kết được, Nguyễn Văn Thành cũng không bao giờ có thể đi tới đất bình định,
“‘Có thể tóm được Nguyễn Anh là tốt nhất.”
Lưu Huệ gật gật đầu nói giọng căm hận:
“ Trẫm muốn chặt đầu của hắn, moi tim hắn, “
…………..
“ Nguyễn Anh, chết đi.”
Một thanh kiếm đột nhiên hiện ra trước mặt Nguyễn Anh, chợt một ánh sáng lấp lánh giống như tia chớp của thanh đao chém về phía cổ hắn.
Nguyễn Anh lập tức kinh ngạc, nhanh chóng né tránh, nhưng khi hoảng sợ thân thể của bản thân nặng như chì nằm trên đất, không thể nhúc nhích nổi.
Hắn chỉ có thể ngồi trên đất trơ mắt nhìn thanh đao chém cổ mình.
Trong lúc Nguyễn Anh đang nghĩ mình chết là chắc rồi thì đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra chỉ là một giấc mơ
– Hờ…
Nguyễn Anh thở dài, nghĩ thầm trong bụng mình thực còn sống.
Vừa rồi nghĩ đến phương án đánh Thị Nại, không ngờ trong lúc đang nghĩ thì ngủ mất, hơn nữa lại gặp phải cơn ác mộng báo điềm xấu, khiến cả người hắn toát mồ hôi, hiện tại toàn bộ lưng vẫn đầy mồ hôi lạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này đã là đêm khuya, Cũng không hiểu vì sao, trong lòng Nguyễn Anh cảm thấy có chút bất an, có lẽ là do giấc mộng vừa rồi, hoặc có lẽ hắn có giác quan thứ sáu, dù sao hôm nay hắn cũng cảm thấy tình hình có chút bất thường, không thích hợp cho lắm.
hắn còn đang suy nghĩ thì một tên thân binh đã chạy như bay tới:
“Hoàng thượng, Lê Văn Duyệt tướng quân đã về”
Nguyễn Anh quát to:
“Tình hình thế nào”
Tên thị vệ kia cũng vui sướng hô lớn:
“Hoàng thượng, quân ta đại thắng, bắt sống Mạc Quan Phù, thu giữ vô số chiến thuyền cùng tài sản của đám hải tặc,”
“Hay lắm, hahaa”
Nguyễn Anh thở hắt ra một hơi, tảng đá đè chặt trên ngực hắn bị xóa bỏ, đánh bại hải tặc chính là bước đệm để tiêu diệt thị nại, nhất là hắn cần số thuyền kia, nếu không có số thuyền đó, Thị nại chắc không bao giờ công phá được, Hắn vội vã đứng dậy:
“Mau dẫn đường”
….
Ngày 13 tháng 4 năm 1799 Nguyễn Văn Thành nhận mật lệnh kéo quân cướp trại, để cản chân các tướng Tây Sơn về mặt bộ, Nguyễn Văn Trương, Tống phước lương (Phúc Lương) cũng lãnh mật lệnh dẫn một đoàn binh thuyền đi trước.
Tiếp theo sau là Lê Văn Duyệt và Võ Di Nguy cũng dẫn một đạo chiến thuyền sấn tới, Nguyễn Anh thân chinh đốc chiến.
Ở Mặt trận trên bộ.
Nguyễn Văn Thành nhận lệnh bắt đầu dẫn quân mở đường tiến đánh Thành Phú Yên, cửa ải đầu tiên của quân Tây sơn, Ngày hôm sau, trải qua cả một đêm tiến hành đánh thăm dò Nguyễn Văn Thành chính thức hạ lệnh công thành
Trong tiếng kèn hiệu lệnh liên miên không dứt từng đội từ đội giáp binh của quân Đại Nam ùn ùn kéo đến,.
Ngay sau đó là từng đội từng đội khinh binh tử sĩ đẩy thang gấp tiến ra.
Xe công thành từ từ mở cửa công, theo sát thang gấp.
Phía sau xe công thành là từng đội từng đội cung tiễn thủ giáp nhẹ.
Đội súng, và đại bác
Xuất hiện sau cùng là thân binh tinh nhuệ cùng đội tượng binh bảo vệ Nguyễn Văn Thành
Dưới vòng cờ rợp trời, Nguyễn Văn Thành ngồi trên một cỗ chiến xa từ từ đi vào trận hắn nhìn ngắm cổng thành Phú Yên một hồi rồi giơ tay phải nhẹ nhàng chỉ về phía trước, đồng thời thản nhiên nói:
– Công
Trong chốc lát, tiếng kèn hiệu lệnh liên miên không dứt bỗng ngưng, sau khoảnh khắc đó, tiếng trống dồn dập vang tậ trời xanh, thanh thế của nó đủ chặt sắt phá đá, làm cho ngươi ta nhiệt huyết sôi sục.
Mấy vạn quân Đại Nam liền liên tục hò hét theo.
Vừa hò hét vừa lấy kiếm gõ vào mâu theo tiết tấu, hoặc là lấy kích chống xuống đất:
Ngay sau đó, giáp sĩ hàng phía trước từ từ thu đội hình, nhường ra một lối đi.
Đã chờ đợi lúc lâu, Mười tám khẩu đại pháo tiến lên phía trước.
Cùng với tiếng hú dài thê lương, tất cả cung tiễn thủ đồng loạt soàn soạt giương cung lắp tên.
Những mũi tên lạnh căm căm đã nhắm chuẩn về tòa thành phía trước
“bắn”
Trong chốc lát, hai ngàn mũi tên đã vút vào khoảng không bay đi, mang theo âm thanh xé giớ xẹt qua trời cao, cuối cùng biến thành trận mưa tên bất tận hướng về phía đầu thành, chụm một đầu lao xuống.
cùng lúc đó đạn đại bác cũng bay ra khỏi nòng, hướng đến tường thành, mang theo tiếng rít báo hiệu trận đánh đã chính thức bắt đầu
Đầu thành Phú Yên, những lão binh trải qua trăm trận đánh đã sớm núp vào sau ụ bướu tường trên thành hoặc núp dưới khiên chắn.
bọn họ biết chỉ cần nấp vào đây, thì tên bắn cũng chả là gì cả.
Chừng bắn được hai mươi mũi tên các cung thủ mới đi vòng lui lại phía sau.
Lúc này đại bác tiếp tục nhả đạn, thế nhưng thời này đại bác chủ yếu dùng để dọa tinh thần là chính, ít có khả năng uy hiếp với tường thành, cho nên Những binh lính tây sơn nấp sau những lỗ châu mai, dưới khiên chắn sớm đã nhẩm đếm số tên bắn tới, lúc này bỗng đứng cả dậy, ai nấy đều ngẩng mặt lên, tay vỗ ngực thình thịch, đồng thời hướng xuống đám Quân đại nam đứng dưới thành mà thét lớn thị uy,
Mười lăm phút sau, đội quân mặc áo giáp của quân Đại Nam ở tiền trận hò nhau tản sang hai bên, tức thì hàng ngàn khinh binh không mặc giáp từ giữa trận ùa lên, một đoàn năm người mang theo một chiếc thang dài, mặc cho súng và tên của quân Tây Sơn ra sức trấn áp, nhưng căn bản đã không thể ngăn chặn được, không đầy nửa giờ sau, khinh binh của quân Đại nam đã dựng được thang lên thànhh.
Lúc này tiếng kèn của quân Đại nam từ trong trận nội lại vang lên, trong tiếng kèn thê lương xa xăm, hàng ngàn chiến binh cảm tử thân mặc áo mỏng, tóc búi một bên mang theo đao kiếm ầm ầm tiến đến.
Trên thành Phú Yên, Quân tây Sơn cũng lần lượt tuốt kiếm, chạy tới đứng trước lỗ châu mai.
Cuối cùng một trận chiến công thành khốc liệt cũng đã bắt đầu, mười mấy chiếc thang mây gần như đồng thời được đặt dưới chân tường thành, ngay lập tức mấy chục cảm tử quân cường tráng bắt đầu ra sức kéo dây thang mây, những mũi tên, gỗ lăn và đá nhọn từ trên thành như mưa ập xuống, liên tiếp những cảm tử quân của quân Đại nam kêu la thảm thiết ngã xuống mặt đất, nhưng rất nhanh đã có những cảm tử quân khác tiếp tục lên thay.
Trong tiếng hò dzô hết đợt này đến đợt khác của những cảm tử quân quân Đại nam, phần di động của chiếc thang nằm trên phần cố định phía dưới bắt đầu từ từ chồi lên, chưa đầy mười lăm phút, chiếc thang đã hoàn toàn được dựng lên thẳng đứng, rồi từ từ ngả vào thành Phú Yên, và cuối cùng cũng đã dựa được vào tường thành, hai phần của chiếc thang nối liền tạo thành một thông đạo đi thẳng lên tường thành!
Ngay sau đó, hàng trăm cảm tử quân của quân Đại nam như kiến nối đuôi nhau như kiến bò lên thang mây, rồi trong tiếng gào thét leo thẳng lên trên thành.
Những chiến binh cảm tử của quân Đại nam men theo chiếc thang mây đã được dựng vững chãi mà đua nhau leo lên, rất nhanh đã tạo nên một cuộc hỗn chiến giáp lá cà bên trên tường thành.
…………………..
Trên thành phía Đông của Phú Yên lúc này đã hoàn toàn là một cuộc hỗn chiến.
– Giết! Hai cảm tử quân quân Đại nam tay cầm đoản kiếm, đạp trên thang mây nhào tới, chưa tới nhịp thang cuối cùng đã phóng người lên, dũng mãnh nhằm vào quân Tây Sơn trên thành mà đánh tới, mười mấy chiếc trường kích lạnh lùng như độc xà đâm tới, trong nháy mắt đã đâm vào ngực hai tên cảm tử quân của quân Tây Sơn.
Thế nhưng quân Tây Sơn trải qua trăm trận cũng không phải phường túi cơm giá áo.
Bọn họ cũng anh dũng xông lên bảo vệ cho được thành đầu.
Đao kiếm vô tình chạm nhau.
Một chiến binh cảm tử quân Đại nam chết ngay tại chỗ, tên còn lại vẫn còn ngấp ngoái, sau tiếng thét như thú dữ liền dốc cạn chút sức tàn ném đoản kiếm ra, một tân binh quân Tây Sơn đứng trước mặt không kịp né tránh liền bị đoản kiếm găm ngay yết hầu, không kịp kêu la rồi ngã xuống vũng máu.
Tận dụng khoảng trống do hai cảm tử quân trước dùng mạng đổi lấy, hai cảm tử quân khác của quân Đại Nam phía sau đã nhanh chóng lên đến đỉnh tường thành.
Những chiến binh cảm tử này của quân Đại nam rõ ràng là đã quyết tâm chiến đấu đến chết, sau khi lên tới đỉnh thành, chẳng thèm để ý bảo vệ bản thân, chỉ cầu giết địch, dù kiếm kích của quân Tây Sơn đang đâm thẳng về phía mình nhưng chúng chẳng thèm bận tâm mà vẫn điên cuồng múa kiếm, điên cuồng chém giết, ngay cả khi bản thân trúng nhiều nhát kiếm, vết kích, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, chúng vẫn hăng máu chiến đấu đến cùng!
Khí thế của quân Tây Sơn bỗng bị áp chế, không ít người cũng đã bắt đầu sợ hãi.
Những chiến binh cảm tử của quân Đại nam rất nhanh đã chiếm được chỗ đứng chân trên tường thành và rất nhiều những cảm tử quân khác đã nhanh chóng đạp thang mây mà ùa lên, phía dưới thang mây, rất nhiều cảm tử quân của quân Đại nam như đàn kiến vô tận đang chờ đến lượt lên thang mây, chờ được lên tường thành, tình thế lúc này đã vô cùng nguy cấp.
Lúc đó một đại tướng quân của Đại Nam đã lên đến tường thành, đó chính là Hoàng Văn Khánh
Hai tên quân Tây Sơn nhìn thấy trước mặt bỗng xuất hiện một đại tướng của quân Đại Nam, thân mang trọng giáp thì mắt lộ hung quang, gầm gào đánh tới.
– Chết đi!