Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 5: Hội đàm
Sáng nay có sương.
Sương nồng.
Sương nồng đến mức lúc hắt hơi cũng không thể thổi đi những hạt phấn cách chóp mũi hai tấc, lúc ngáp lại giống như hút vào một chùm bông vải ướt.
Bên trong hoàng cung cũng mờ mịt sương mù, chỉ có điều, sương mù giữa tường hoa khắc rồng vẽ phượng, sơn vàng khảm bạc, lại phản chiếu một màu xanh nhạt.
Hôm nay Thái Kinh dậy rất sớm.
Bình thường hắn sẽ không dậy sớm như thế, cũng không cần dậy sớm như vậy. Nguyên nhân chủ yếu là vì chẳng có lý do gì để khiến hắn dậy sớm.
Thiên tử chắc chắn còn dậy trễ hơn hắn, có lúc thậm chí còn không thèm dậy, nằm trên giường rồng trằn trọc lăn lộn cả buổi mới thôi.
So với hoàng đế, thừa tướng như hắn xem như đã đủ siêng năng chăm chỉ, nhẫn nhục chịu khó rồi.
Vả lại, hôm qua hắn đã tốn không ít tinh lực trên người hai cô nương còn nguyên vẹn, nhưng vẫn rời giường từ sáng sớm.
Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, cũng là một ngày trọng đại.
Vừa nói đến “nhậm lao nhậm oán” (nhẫn nhục chịu khó), Nhậm Lao và Nhậm Oán thật sự đã đến, bọn họ chờ ở bên ngoài đã lâu.
Thái Kinh tiếp kiến bọn họ.
Hắn dẫn theo Đa Chỉ Đầu Đà, Thiên Hạ Đệ Thất cùng với hai đứa con trai của hắn tiếp kiến Nhậm Lao, Nhậm Oán, còn có minh chủ Thiên minh Trương Sơ Phóng, trang chủ Lạc Anh sơn trang Diệp Bác Thức.
Hắn đang nghe bọn họ báo cáo những tin tức cả đêm không ngủ điều tra nghe ngóng được.
Nhậm Lao kể lại tường tận tình hình trận chiến tối qua giữa Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, kết quả cuối cùng dĩ nhiên là Bạch Sầu Phi chết, Tô Mộng Chẩm mất mạng, Lôi Thuần rút lui, Vương Tiểu Thạch trở thành lâu chủ của Phong Vũ lâu và tháp chủ của Tượng Tị tháp.
Thái Kinh nghe rất cẩn thận.
Hắn nghe xong, trên mặt không lộ vẻ hài lòng, cũng không có bất mãn.
Hắn chỉ lạnh nhạt nói:
– Vương Tiểu Thạch à? Hắn thật là uy phong. Có điều, ta thấy hắn làm lâu chủ, tháp chủ gì đó, thoải mái được một ngày nửa buổi thì cũng đủ dâng hương lễ tạ rồi.
Sau đó hắn lại hỏi xem hôm qua người của Tượng Tị tháp, hai đảng Phát và Mộng, Kim Phong Tế Vũ lâu có hành động khác thường nào không.
Lúc này do Trương Sơ Phóng báo cáo.
Hắn đã phái không ít đệ tử của Thiên minh, suốt đêm giám thị người ba phía này, kết quả chủ yếu thu được là:
Tối hôm qua, Phong Vũ lâu triệu tập hội nghị cả đêm, nhân thủ Tượng Tị tháp có điều động lớn, hơn nữa còn nhiều lần và vội vã.
Vương Tiểu Thạch từng đến Phát đảng Hoa phủ và Mộng đảng Ôn trạch, còn mời thủ lĩnh hai đảng ra ngoài.
Thái Kinh nghe xong, khóe miệng nhếch lên từng chút, từng chút, cuối cùng nở nụ cười hài lòng, tiếp đó mới hỏi:
– Sau đó bọn họ đi đâu?
Lúc này đến phiên trang chủ Lạc Anh sơn trang Diệp Bác Thức trả lời:
– Phủ thần hầu.
Thái Kinh vuốt râu cười, gật đầu hiền hoà nói:
– Hắn đi tìm Gia Cát à? Vậy thì đúng rồi.
Diệp Bác Thức hừ một tiếng nói:
– Hoá ra Vương Tiểu Thạch định đến chỗ Gia Cát lão nhi xin cứu binh.
Thái Kinh híp mắt cười nói:
– Là Gia Cát tiên sinh, hoặc gọi là Gia Cát Chính Ngã, Gia Cát Tiểu Hoa cũng không sao.
Diệp Bác Thức kiên trì (nịnh hót):
– Tôi ghét lão bất tử Gia Cát giả tạo này, cho nên mới gọi hắn như vậy.
Thái Kinh lại cười đính chính:
– Là Gia Cát tiên sinh. Không nên gọi ngoại hiệu, càng không nên đặt cho hắn một đống danh hiệu khó nghe. Muốn đấu với một người, không cần bắt đầu từ danh hiệu, như vậy thì quá ngây thơ. Muốn đấu với hắn, phải khiến cho hắn thất kinh vô thần, bất ngờ không kịp đề phòng, tốt nhất là tịch biên gia sản diệt tộc, mới xem là thắng lợi. Chúng ta không đấu loại trò chơi nho nhỏ, không tổn thương được người, không làm tức chết người này.
Diệp Bác Thức ngẩn người, lúc này mới khom người nói:
– Vâng. Bác Thức hiểu biết nông cạn, được chỉ bảo xin ghi nhớ trong lòng. Nhưng tên tiểu nhân Gia Cát này vốn không phải là đối thủ của tướng gia, bị chặt đầu chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lúc nói chuyện hắn vẫn có vẻ ngạo mạn.
Thái Kinh mỉm cười hỏi:
– Sau đó thì sao?
Diệp Bác Thức sững sốt:
– Sau đó?
Thái Kinh kiên nhẫn hỏi:
– Sau khi Vương Tiểu Thạch tiến vào phủ thần hầu thì sao?
Diệp Bác Thức xấu hổ nói:
– Chuyện đó tôi… tôi lại không theo tiếp. Tôi cho rằng bọn chúng… nếu Vương Tiểu Thạch đã trốn vào phủ thần hầu, giống như rùa rúc vào mai, nhất thời chắc sẽ không…
Thái Kinh cười.
Hắn vừa cười, Diệp Bác Thức chỉ cảm thấy không rét mà run, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
– Đoạn sau còn đặc sắc hơn đấy.
Hắn quay sang hỏi Đa Chỉ Đầu Đà:
– Ngươi hãy nói xem.
– Vâng.
Đa Chỉ Đầu Đà cung kính khom người nói:
– Hai canh giờ trước, trong phủ thần hầu truyền ra tin tức Vương Tiểu Thạch ám sát Gia Cát tiên sinh, nghe nói còn cướp đi Xạ Nhật thần nỏ và ba mũi thần tiễn.
Diệp Bác Thức há hốc mồm, kinh ngạc không thôi, sự tình phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Thái Kinh ung dung cười, lại ung dung hỏi:
– Hình như đây không phải lần đầu tiên Gia Cát tiên sinh bị người ta ám sát.
Đa Chỉ Đầu Đà nói:
– Lần trước hắn quả quyết bị người khác ám sát, diện tấu thánh thượng, vu oan là do tướng gia sai khiến.
Thái Kinh nói một cách xa xăm:
– Hình như Vương Tiểu Thạch cũng không phải lần đầu ám sát người khác.
Đa Chỉ Đầu Đà nói:
– Lần trước cũng nghe nói là hắn ám sát Gia Cát tiên sinh, kết quả người chết lại là Phó Tông Thư.
Thái Kinh đưa tay nâng chén, hớp một ngụm trà:
– Người thông minh thật sự, sẽ không dùng một kế hai lần.
Đa Chỉ Đầu Đà nói:
– Có điều, lần này Gia Cát tiên sinh và Vương Tiểu Thạch hình như đang dùng lại kế cũ.
Thái Kinh buông chung trà xuống:
– Cho nên, dù là bình mới rượu cũ, trong đó nhất định cũng có ý mới.
Đa Chỉ Đầu Đà nói:
– Gia Cát vốn gian trá, chỉ có tướng gia đoán trước mọi việc.
Thái Kinh bỗng nghiêng đầu hỏi:
– Tiêu nhi.
Thái Tiêu vội vàng lên tiếng:
– Phụ thân.
Thái Kinh nói:
– Nói thử xem hôm nay Gia Cát thần hầu vốn nên ở đâu?
Thái Tiêu vội nói:
– Hôm nay Gia Cát Tiểu Hoa vốn phải hầu hạ thánh thượng đến Thái miếu lễ bái dâng hương.
Thái Kinh “ừ” một tiếng, liếc sang Diệp Bác Thức:
– Có biết vì sao bên cạnh thánh thượng cao thủ như mây, nhưng vẫn chọn Gia Cát Chính Ngã đi theo đến Thái miếu không?
Diệp Bác Thức ngỡ ngàng.
Đa Chỉ Đầu Đà vội chắp tay nói:
– Thái sư thần cơ, xin nghe ý hay.
Thái Kinh lạnh nhạt nói:
– Là do ta năm lần bảy lượt bẩm tấu với hoàng thượng, gần đây kinh sư không yên ổn lắm, nếu thánh thượng muốn đến Thái miếu, nên gọi đệ nhất cao thủ trong kinh là Gia Cát hầu hạ bên cạnh, như vậy mới an toàn.
Thái Thiều ở bên cạnh tiếp lời:
– Vạn tuế gia nghe vậy, còn khen phụ thân biết nhường nhịn vì nước, coi trọng hộ giá, không có tư tâm, quả là nhân tài của triều đình.
Thái Kinh liếc nhìn Thái Thiều một cái.
Thái Thiều lập tức không dám nói nữa.
Thái Kinh hỏi ngược lại:
– Biết tại sao ta lại làm như vậy không?
– Chuyện này…
Thái Thiều nghẹn lời một lúc:
– Con không hiểu. Gia Cát Chính Ngã thực ra có tài đức gì? Hắn có thể bảo vệ được thánh thượng, không phải toàn nhờ vào phụ thân sao.
Đa Chỉ Đầu Đà lại nói:
– Thiên chất ngu dốt, không dám đoán bừa.
Thái Kinh nở nụ cười:
– Ngươi nói như vậy, chính là trong lòng đã có suy đoán rồi, nói nghe thử xem.
Lúc này Đa Chỉ Đầu Đà mới ngẩng đầu, cặp mắt hiện lên vẻ sắc bén:
– Hôm nay võ lâm kinh sư xảy ra chuyện lớn, Gia Cát càng rời xa kinh sư thì càng khó điều động.
Thái Kinh khẽ liếc hắn một cái, chỉ nói một chữ:
– Đúng.
Sau đó lại bảo:
– Nói tiếp đi.
Đa Chỉ Đầu Đà hơi do dự:
– Chuyện này…
Thái Kinh không nhịn được nói:
– Ngươi cứ nói không sao cả.
Lúc này Đa Chỉ Đầu Đà mới vâng lệnh nói:
– Nếu như Gia Cát không đi, đó là kháng chỉ, có thể bị hỏi tội chém đầu; còn nếu hắn bị ám sát, có thể mượn cớ bị thương không thể hầu hạ thánh thượng, vẫn có thể ở lại kinh sư, đứng sau màn điều khiển tất cả.
Thái Kinh cười một tiếng, đắc ý nói:
– Lão hồ ly Gia Cát Tiểu Hoa này, đúng là càng già càng tinh ranh.
Sau đó hắn nhìn về phía Nhậm Oán.
Lúc này Nhậm Oán mới nói:
– Một canh giờ trước, Gia Cát tiên sinh trên người quấn băng, thông qua Nhất Gia tiến vào trong cung, chỉ đợi sau khi thánh thượng tỉnh lại sẽ lập tức đến diện thánh, bẩm báo chuyện bị ám sát.
Thái Kinh cười lớn, dáng vẻ rất đắc ý:
– Lão bất tử này càng ngày càng biết làm trò.
Hắn đoán trúng, bởi vì đối thủ là cao nhân như vậy, cũng khiến hắn cảm thấy hưng phấn, nhất thời quên mất vừa rồi hắn đã nói không nên ở sau lưng chửi mắng danh hiệu của người khác.
Diệp Bác Thức từ lúc này cho đến khi tan họp cũng không dám ngẩng đầu lên lần nữa.
Thái Kinh ngưng cười, nói với Đa Chỉ Đầu Đà:
– Chuyện hôm nay vẫn giao cho ngươi thu xếp. Trong vòng một ngày, chúng ta phải làm tan rã đám nghịch tặc cặn bã trong võ lâm đối địch với chúng ta.
Đa Chỉ Đầu Đà tinh thần phấn chấn:
– Tuân lệnh.
Thái Kinh lại đưa mắt hỏi:
– Bên phía Tập đoàn Hữu Kiều có động tĩnh gì không?
Câu này không ai trả lời.
Cũng không ai trả lời được.
Chỉ có Nhậm Oán lên tiếng:
– Theo ty chức quan sát được, bọn họ hành tung bí hiểm, nhưng khẳng định rất chú ý đến tình hình hiện nay.
– Chuyện này đương nhiên.
Thái Kinh hừ một tiếng nói:
– Cả già lẫn trẻ, chờ đợi ngày này đã lâu rồi.
Hắn híp mắt lại, giống như có hai con rồng trong mắt:
– Dù sao, pháp trường hôm nay sẽ do hai tên già trẻ tới giám sát chém đầu.
Nhậm Oán đột nhiên nói:
– Ty chức còn có một suy nghĩ.
Thái Kinh rõ ràng rất coi trọng Nhậm Oán, lập tức hỏi:
– Cứ nói không sao.
Hắn thích tìm một số người tới, nghe thử (nhưng chưa chắc tiếp thu) ý kiến (và ca ngợi) của bọn họ, sau đó thừa dịp này quan sát người bên cạnh xem có trung thành hay không, có thể giao phó trọng trách hay không, có cần diệt trừ tức khắc hay không…
Đối với hắn, kết quả hội đàm chưa chắc đã quan trọng (hắn thường thường đã sớm có quyết định), nhưng quá trình lại rất vui vẻ, rất kích thích, rất thú vị.
Lúc này Nhậm Oán này mới nói ra ý kiến:
– Tôi thấy, Bát Đại Đao Ngũ rất vâng lời Phương hầu gia, e rằng lòng trung thành với tướng gia ngài…
Hắn không nói tiếp.
Thái Kinh đương nhiên hiểu được.
Có một số lời không cần nói rõ, có một số chuyện cũng không phải chỉ dùng lỗ tai để nghe.
Trong số những người này, Nhậm Oán luôn rất ít nói, nhưng lời nói đều rất quan trọng. Ngoài ra, một người khác gần như hoàn toàn không nói lời nào là Thiên Hạ Đệ Thất, cho dù hắn có nói hay không, hắn ở nơi nào, hắn đứng ở phía nào, đều có sức ảnh hưởng rất lớn.
– Biết rồi.
Thái Kinh nghe được cũng không biến sắc, chỉ dặn dò:
– Chúng ta về biệt thự Biệt Dã trước.
Bỗng nhiên, hắn dường như rất chú ý an ủi Diệp Bác Thức:
– Nghe nói thúc phụ của ngươi là Diệp Vân Diệt đúng không?
Thân thể Diệp Bác Thức run lên, quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi:
– Tướng gia tha tội, tướng gia thứ tội! Diệp Thần Du đúng là thúc phụ của tiểu nhân, nhưng nhiều năm không lui tới, tiểu nhân nhất thời quên bẩm báo với tướng gia, sơ suất lơ là, quả thật không cố ý, xin tướng gia đại nhân đại lượng…
Thái Kinh cười, bảo người đỡ Diệp Bác Thức gần như phát điên dậy, mỉm cười ôn hòa nói:
– Ngươi hoảng sợ cái gì? Ta không trách ngươi. Ta chỉ cần ngươi lập tức gọi hắn tới… Biết đâu, hiện nay kinh sư xảy ra nhiều chuyện, võ công của hắn cao cường, nếu bàn về quyền pháp thì đương thời khó ai so sánh được, trừ khi là Lý Liễu Triệu sống lại. Hắn có thể giúp ta một tay, nói không chừng…
Diệp Bác Thức đổ cả mồ hôi lạnh và mồ hôi nóng, lúc này mới bắt đầu thả lỏng.
– Sương mù thật dày…
Thái Kinh chắp tay nhìn cửa sổ, rất có ý thơ.
Xem ra hắn lại muốn ngâm một bài thơ, vẽ một bức họa, hoặc là viết một chữ sảng khoái hả hê…
Có lẽ, khi trời cao đã giao cho ngươi một tờ giấy trắng, ngươi phải dùng chữ viết hoặc tranh vẽ mà ngươi thích nhất, có thể đại biểu cho ngươi nhất để lấp đầy nó, hơn nữa trừ khi ngươi cố ý muốn để trắng, nếu không thì nên quý trọng mỗi không gian, lãng phí là gây nghiệp với chính mình.
Thái Kinh chính là như vậy, hắn là người như vậy.
Giết người viết thơ hay, máu chảy như thư họa.
Hôm nay, sáng nay, kinh thành quả thật sương nồng, sương dày, sương lớn.
Tất cả đều nhìn không rõ.
Trong thành, có lẽ rất nhiều người vẫn còn chưa tỉnh ngủ, còn đang trong mộng?
Chỉ là bây giờ mộng đã tỉnh hay chưa?