Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 4: Hội nghị
Một canh giờ sau, hội nghị trải qua tranh luận đã đưa ra quyết định. Vương Tiểu Thạch cùng với Ôn Bảo, Dương Vô Tà, Hà Tiểu Hà lập tức đi đến ba nơi, lại sắp xếp đám người Đường Thất Muội, Lương A Ngưu trấn thủ Kim Phong Tế Vũ lâu, đám người Chu Tiểu Yêu, Chu Đại Khối Nhi thì canh giữ ở Tượng Tị tháp, để phòng vạn nhất, tiện bề phối hợp.
Đường Thất Muội tuyệt đối là một tướng tài nói làm thận trọng, cao thâm khó lường, có hắn cố thủ Phong Vũ lâu, ít nhất có thể bảo đảm yên ổn nhất thời.
Chu Tiểu Yêu thông minh cơ trí, mặc dù đêm nay nàng luôn có vẻ mơ mơ màng màng, nhưng để nàng tạm thời thống lĩnh mọi người trấn giữ Tượng Tị tháp, có thể ứng phó với tất cả biến hóa bất ngờ. Lúc này nàng còn đi ra ngoài một chuyến, trên tay cầm theo tiền giấy và nến, khi trở về mắt lại hơi sưng, giống như đã khóc vài lần.
Lương A Ngưu và Chu Đại Khối Nhi lại là “nhân vật có sức mạnh”, bọn họ đều có thể đánh nhau.
Những người Vương Tiểu Thạch dẫn theo lại là trọng tướng của Tượng Tị tháp và Kim Phong Tế Vũ lâu.
Ôn Bảo là một người luôn biến lời sâu nghĩa xa thành chuyện hài hước.
Dương Vô Tà luôn là cố vấn của Phong Vũ lâu.
Vào thời điểm khẩn trương này, Vương Tiểu Thạch có hành động dĩ nhiên là trọng đại lớn lao. Hắn lại tìm Hà Tiểu Hà đến, không để ý đến hiềm khích lúc trước, càng khiến Hà Tiểu Hà cảm động khó tả.
Trước tiên bọn họ đi đến một nơi, Phát đảng Hoa phủ.
Giữa đêm bọn họ mời Hoa Khô Phát ra ngoài.
Hoa Khô Phát thiếu ân tình của Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch đến nhờ y giúp đỡ, y nhất định sẽ đi.
Sau đó bọn họ đi đến một nơi khác, Mộng đảng Ôn trạch.
Bọn họ cũng mời Ôn Mộng Thành.
Ôn Mộng Thành cũng thiếu nhân tình của Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch đưa ra yêu cầu, y nhất định sẽ đáp ứng.
Sau bọn họ cùng đi đến một nơi, phủ thần hầu.
Cần phải đi qua đường lớn Hoàng Khố, phía bắc lầu Tam Hợp, phía nam hẻm Ngõa Tử, thông qua đường Thống Khổ, cuối đường vòng vào hẻm Khổ Thống.
Phủ Gia Cát thần hầu danh động thiên hạ, đứng ở đó không hề nguy nga lộng lẫy, cũng không quá xa hoa rộng rãi, chỉ có vẻ cổ, có vẻ xưa, cùng với rất có vẻ khí phái.
Hôm nay, trong phủ thần hầu lại truyền ra tiếng tranh luận.
Nguyên nhân là vì Vương Tiểu Thạch dẫn theo Dương Vô Tà, Hà Tiểu Hà, Ôn Bảo, Hoa Khô Phát, Ôn Mộng Thành cùng đến gặp Gia Cát tiên sinh.
Gia Cát tiên sinh lập tức cùng với Ca Thư Lãn Tàn, Đại Thạch Công tiếp kiến bọn họ tại Lý Hạ Qua Điền các.
Trên thực tế, Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ cũng rất lưu ý đến tình hình của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu tối nay tại khu vực Thiên Tuyền sơn.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện, là một đêm kinh sư gió mây biến sắc.
Có điều, sau khi “náo động” vừa mới ổn định lại, Vương Tiểu Thạch lại nửa đêm tới thăm (còn dẫn theo thủ lĩnh của hai đảng Phát và Mộng), điều này khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
Lần này Tứ Đại Danh Bổ không tham dự hội nghị, nhưng Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết đều tập hợp đầy đủ.
Bọn họ đều hiểu tình cảnh của Vương Tiểu Thạch.
Bọn họ đều biết chuyện của Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu.
Bọn họ ở Văn Manh hiên cách Lý Hạ Qua Điền các một vách tường, thương nghị làm cách nào để giúp Vương Tiểu Thạch cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.
Bọn họ là công sai, đương nhiên không tiện trực tiếp nhúng tay vào chuyện cướp pháp trường.
Dùng công luận công, bọn họ không bắt người cướp phạm nhân hành quyết, đã là không làm tròn bổn phận rồi.
Có điều, hai người Đường, Phương đánh hoàng đế và thừa tướng, mặc dù hơi hoang đường, nhưng chuyện hai người Phương, Đường làm khiến lòng người thiên hạ sảng khoái, cũng đánh những kẻ đáng đánh nhất trên đời.
Xét về điểm này, Phương, Đường chẳng những không nên bị trừng phạt, thậm chí nên được khen thưởng mới đúng.
Nhưng chuyện này đương nhiên là không thể.
Hiện nay, công khai áp giải hai người đến đầu phố chém đầu như vậy, rõ ràng là có mục đích khác.
Đây nhất định là do Thái Kinh đứng sau màn giật dây.
Càng như thế, tất cả hành động của nhóm người mình càng phải cẩn thận, không để trúng kế của Thái Kinh, còn làm liên lụy tới thanh danh một đời của Gia Cát thế thúc.
Bọn họ đương nhiên cũng không thể ngồi yên không đếm xỉa.
Nhưng thật đúng là bó tay chịu chết, lực bất tòng tâm.
Bọn họ chỉ muốn đứng ở lập trường của “đạo nghĩa”, giúp đỡ một cách “hợp pháp”.
Đang lúc thảo luận, bọn họ chợt nghe được vài câu đối thoại (bọn họ đều không cố ý nghe, cũng không cố gắng để nghe, nhưng thỉnh thoảng lại có vài câu đối thoại đứt quãng truyền vào đôi tai có thính giác cực cao của bọn họ, thường là không đầu không đuôi, khó hiểu tường tận).
– Cháu biết gần đây trong phủ thế thúc có một người khách như vậy… chúng cháu muốn… (đó là giọng nói của Vương Tiểu Thạch).
– Cái gì? (đây là Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành đồng loạt thốt lên)
– Các người thật sự muốn tìm y? (giọng nói của Gia Cát tiên sinh hơi kinh ngạc)
– Bất đắc dĩ. (Bốn chữ này nói rất trầm trọng, cũng rất có lực, là Dương Vô Tà nói)
……
Sau đó một hồi lâu đều nghe không rõ, đương nhiên bọn họ cũng không cẩn thận lắng nghe.
Nhưng những lời đối thoại vừa rồi nghe được đã khơi dậy lòng hiếu kỳ, cho nên bốn người cũng khó kiềm chế thỉnh thoảng “lưu ý” đến nội dung cuộc nói chuyện tại Lý Hạ Qua Điền các.
Có điều không phải lúc nào cũng nghe thấy, mà là phần lớn thời gian đều chẳng nghe được gì.
– Tốt nhất vẫn không nên hành động… (Gia Cát tiên sinh)
– Cháu là bất đắc dĩ, cũng chỉ đành như vậy. (Vương Tiểu Thạch)
– Thái Kinh cũng đang chờ cháu. Cháu làm như vậy sẽ liên lụy đến các hảo hán Tượng Tị tháp, Phong Vũ lâu cùng với hai đảng Phát và Mộng. (Gia Cát)
– Cháu chỉ sợ liên lụy… cho nên xin sư thúc phối hợp… ( Vương Tiểu Thạch)
– Ừ, chuyện này có lẽ được… nhưng cháu chỉ có một khoảng thời gian… nếu có gặp phải, ta sẽ cố gắng giúp cháu nghĩ vài biện pháp… (Gia Cát)
– Cảm ơn sư thúc! ( Vương Tiểu Thạch)
Cảm ơn cái gì?
Lúc này, bốn vị danh bổ có thể nói là hiếu kỳ đến mức không hơn được nữa.
Nhưng về sau lại nghe không rõ.
Lần thứ ba đối thoại càng ngắn, càng ít, càng vội vã.
– Cháu và y có quen biết sao? (Gia Cát)
– Khi cháu đang chạy trốn, từng may mắn quen biết y, lại được y vì nghĩa cứu giúp, tránh khỏi mai phục ở khu vực khe Hổ Vĩ… (Vương Tiểu Thạch)
– Ồ, hóa ra là cố nhân, vậy thì dễ hơn rồi…
– Cháu còn muốn mượn sư thúc một vật.
– Nói đi.
– Một cây cung, ba mũi tên.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Một cây Xạ Nhật thần cung, ba mũi Truy Nhật thần tiễn.
Lúc này giọng nói đã rất rõ ràng.
Nguyên nhân là vì Gia Cát tiên sinh và Vương Tiểu Thạch đã chậm rãi đi ra.
Đáng chú ý là chỉ có hai người Gia Cát tiên sinh và Vương Tiểu Thạch, còn những người khác vẫn ở lại Lý Hạ Qua Điền các không ra ngoài.
Bọn họ đi qua Văn Manh hiên.
Tứ Đại Danh Bổ lập tức chắp tay chào.
Gia Cát khẽ vuốt cằm, mày trái nháy ba lần, môi hơi nhếch lên, tay trái khẽ chạm vào tai phải, dái tai của y vừa trơn vừa dày, đã dài lại trắng.
Vương Tiểu Thạch cũng chắp tay đáp lễ.
Bọn họ không nói gì.
Bốn vị danh bổ trông thấy hai chú cháu này đi qua Văn Manh hiên, đi về một nơi dành cho khách quý khác của phủ thần hầu, đó là Lục Nguyệt Phi Sương tiểu trúc.
Hai người bọn họ đến nơi đó làm gì?
Bốn vị danh bộ có phần đoán trúng, có phần cũng không biết đoán trúng hay không, có người đoán trúng nhưng không hiểu, có vị đã hiểu nhưng đoán không trúng.
Bọn họ đành phải tiếp tục thương nghị, làm thế nào để giúp đỡ quần hiệp “một tay”, nghĩ cách cứu hai người Đường, Phương.
Pháp quy chưa chắc đã hợp lý.
Hợp lý chưa hẳn đã là pháp luật.
Bốn danh bổ cảm thấy rất mâu thuẫn vì “pháp lý khó vẹn toàn”, thậm chí đau khổ vì “tình lý khó dung hòa”.
Trong lúc mọi người đang thảo luận, thậm chí là tranh luận, đột nhiên một cái bóng lướt nhanh qua trước hiên, chợt lóe lên rồi biến mất.
Ánh mắt của Tứ Bổ cực nhanh, đã nhận được bóng người kia.
Vương Tiểu Thạch!
Trên lưng hắn dường như còn đeo một vật.
Gần như cùng lúc, trong Lục Nguyệt Phi Sương tiểu trúc bỗng nghe có người hô lớn:
– Không hay rồi, không hay rồi, có người ám sát tiên sinh!