Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 49: Cười không được


Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 49: Cười không được

Nhất Gia và Thần Du Gia Gia vừa rời đi, Thái Kinh lập tức sai Thiên Hạ Đệ Thất dẫn người cạy lối vào địa đạo sau gương đồng làm bằng đại hoàng bên cạnh tủ, lại sai thân binh Ngũ Hổ Tướng của Đồng Quán đi xuống dò xét một phen, chỉ sợ Vương Tiểu Thạch ẩn nấp bên trong.

Lúc này, hắn và đám người Đồng Quán, Vương Phủ, Chiêm Biệt Dã, Thái Du nhanh chóng thương nghị manh mối:

– Vương Tiểu Thạch biết từ nơi này chạy trốn, nhất định là có nội ứng.

Vì vậy, bọn họ phải lập tức tìm ra “nội gián” kia.

Nên biết, loại người này chưa chắc đã giỏi về ngoại tranh, nhưng nhất định giỏi về nội đấu. Bọn họ sợ nhất là kẻ địch bên cạnh, chứ không phải là ngoại địch xa tận chân trời. Thực ra điều này có quan hệ mật thiết với hành vi và việc làm của bọn họ, giống như bản tính của đạo tặc, khó tránh khỏi đặc biệt e ngại.

Bọn họ tìm kiếm dấu vết, suy nghĩ nguyên do, điểm danh nhân số, loại trừ khả năng. Sau khi mấy kẻ gọi là “Ngũ Hổ Tướng” báo cáo địa đạo không có tung tích kẻ địch, mà dấu vết lưu lại chạy thẳng đến Vạn Tuế sơn của hoàng cung, bọn họ đã đại khái đưa ra một kết luận, có một đối tượng cực kì đáng nghi.

Thái Tuyền.

Trước khi tìm ra “đầu mối” này, Thái Kinh vẫn luôn thận trọng để Thiên Hạ Đệ Thất và Hắc Quang Thượng Nhân bảo vệ bên cạnh hắn. Nếu như sai một người đi, người còn lại nhất định phải trông chừng xung quanh hắn.

Chẳng hạn như lúc Thiên Hạ Đệ Thất dẫn người tiến vào địa đạo tìm kiếm Vương Tiểu Thạch, Hắc Quang Thượng Nhân ở lại bên cạnh Thái Kinh; khi Hắc Quang Thượng Nhân đi khắp nơi lục soát tung tích Thái Tuyền, Thiên Hạ Đệ Thất lại bảo vệ Thái Kinh.

“Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã là người đầu tiên hoài nghi Thái Tuyền chính là nội ứng của Vương Tiểu Thạch, nhưng hắn cũng không lập tức vạch trần.

Hắn hầu hạ những người giống như hoàng đế Triệu Cát, tể tướng Thái Kinh đã nhiều năm, hiểu rõ loại người này thích nghe cái gì, không thích nghe cái gì, cũng sớm nắm bắt rõ ràng tính tình của mọi người. Hắn cũng có không ít bè đảng phe cánh, hắn muốn thu phục những kẻ như núi cao này, dĩ nhiên phải có thủ đoạn phi phàm, hơn nữa còn phải hốt thuốc đúng bệnh, đối với tâm tình vui buồn của mọi người cũng rõ như lòng bàn tay.

Hắn đã nhìn thấu những kẻ gọi là hầu tước cung đình, quan to quý nhân này, bề ngoài sắc mặt uy nghiêm, hiên ngang lẫm liệt, nhưng sau lưng thì chuyện tốt nào cũng làm, thông dâm, loạn luân, hiếp yếu, khi bần, từ cấu kết tư doanh đến cưỡng chiếm phụ nữ, thu dưỡng nam kỹ, không từ một chuyện nào.

Cho nên, khi hoàng đế chợt tâm huyết dâng trào, lương tâm nổi dậy, muốn đi tế thần, lại chất vấn hắn vì sao không lập tức mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình? Công khanh đại thần, hoạn quan thượng tướng ai cũng ước ao như thế. Hắn đành phải tìm vài lời dễ nghe trả lời qua loa, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn muốn nói: “Các ngươi làm đủ chuyện mất hết tính người, không lập tức có quả báo, ông trời đã rất không công bằng rồi.”

Đương nhiên hắn sẽ không nói như vậy.

Người trong cung đều xem hắn là thần tiên sống, đại thần trong triều đối với hắn vừa kính vừa sợ, Thái Kinh hi vọng hắn làm một tên tiên nhân sống thật tốt, bách tính hi vọng hắn là một thần tiên tốt. Hắn không biết mình có thể làm được hết hay không, nhưng hắn lại khẳng định mình là một người từng trải, thông hiểu nhân tình thế thái.


Vì vậy, hắn nhìn ra Thái Kinh và Thái Tuyền có chuyện ám muội. Đương nhiên cũng không chỉ có Thái Tuyền, Thái Kinh cùng với mấy đứa con gái và thân quyến của hắn đều có quan hệ không minh bạch.

Nhưng hắn chỉ lưu ý, không nói toạc ra.

Hắn vẫn luôn lưu ý đến cô gái Thái Tuyền này, bởi vì nàng rất đặc biệt.

Nàng đương nhiên khá xinh đẹp, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân Chiêm Biệt Dã đặc biệt lưu ý đến nàng, mặc dù Hắc Quang Thượng Nhân cũng khá háo sắc. Sắc tức là không, không tức là sắc, nếu không và sắc không phân chia, hắn háo sắc cũng chẳng qua là háo không mà thôi, không phạm giới, cũng không phá luật.

Hắn lưu ý Thái Tuyền là bởi vì trong đám nữ quyến của Thái Kinh, nàng là một người rất biết che giấu.

Hắc Quang Thượng Nhân lưu ý đến dáng múa của Thái Tuyền, nhất định phải là cao thủ có khinh công rất tốt mới có thể múa được như vậy. Sức lực của nàng cũng rất lớn, có lần trong phủ có một tỳ nữ không cẩn thận rơi xuống giếng, một mình nàng dùng một cái thùng kéo đối phương lên. Nàng ứng biến cũng rất nhanh, Hắc Quang Thượng Nhân từng phái người thử qua.

Có thể nói, Thái Tuyền ngoại trừ hoàn toàn không che giấu việc mình yêu ca hát, hơn nữa còn ca hát khá hay, còn lại tiềm chất của nàng đều ẩn giấu không phát, không để lộ ra một chút nào, không phản ánh ra bên ngoài, ngược lại chỉ để lộ sự cáu kỉnh, bắt bẻ, nóng tính của tiểu thư quan gia.

Vì vậy Hắc Quang Thượng Nhân cảm thấy rất hứng thú.

Tại sao Thái Tuyền phải che giấu những điều này?

Đây không giống như một cô gái hai mươi tuổi ngây thơ hồn nhiên.

Chiêm Biệt Dã lại chỉ hoài nghi trong lòng, không nói ra ngoài miệng.

Ai biết Thái Tuyền làm như vậy có phải là do Thái Kinh ngầm gợi ý hay không?

Nếu như hắn vạch trần, lỡ may Thái Kinh thẹn quá hóa giận, cho rằng mình nhiều chuyện vướng chân, chẳng phải không đòi được công, ngược lại còn khiến người bực tức, khiến người chán ghét?

Cho nên hắn không nói, chỉ quan sát, để ý, cũng lưu ý.


Hiện giờ Vương Tiểu Thạch dưới vòng vây trùng trùng của biệt thự lại chạy trốn ra ngoài, Chiêm Biệt Dã biết nhất định là có nội ứng, hắn nhanh chóng nghĩ đến Thái Tuyền. Sau khi nàng bị Hà Tiểu Hà khống chế liền đi vào nội đường, Chiêm thượng nhân có lưu ý, thấy nàng đi vào chính gian phòng mà Vương Tiểu Thạch bỏ chạy.

Hắn lập tức đi tìm Thái Tuyền.

Thái Tuyền đã không thấy, không một ai gặp lại nàng.

Nàng đã đi rồi, đi cùng lúc với Vương Tiểu Thạch.

Hắc Quang Thượng Nhân biết không thể im lặng được nữa, nếu còn không lên tiếng thì sẽ phải chịu tiếng oan, cho nên hắn lập tức báo cho Thái Kinh.

Sau khi Thái Kinh nhận được tin tức này, nhất thời quả là cười không được.

Hắn và Thái Tuyền thật sự có quan hệ mập mờ. Hắn rất yêu thương nữ nhi này, nhưng bởi vì hắn làm việc hết sức cẩn thận, cho nên hắn và nàng cũng không có quá nhiều cơ hội ở riêng.

Hắn cũng cố ý để Hắc Quang đại sư biết một chút chuyện của bọn họ. Hắn rất tin tưởng vào sự thông minh và hiểu ý người khác của Chiêm Biệt Dã. Hắn biết Hắc Quang Thượng Nhân sẽ không hỏi, cũng sẽ không nói cho người khác nghe. Cho dù có nói thì hắn cũng không sợ, hắn đã một tay che trời, hắt hơi một cái là có thể lật mây làm mưa, hắn còn sợ cái gì.

Chỉ có điều, vừa nghe nói là Thái Tuyền, hắn thầm nghĩ đúng là nguy hiểm, cũng có phần không thích thú.

Hắn lập tức đi tra cứu tất cả tư liệu của Thái Tuyền.

Đồng thời vào lúc này, Tôn tổng quản phát hiện có hai tên thân binh bị điểm huyệt đạo, nằm yên sau màn. Y phục bên ngoài của bọn họ bị lột sạch, lúc đầu Tôn tổng quản còn tưởng là kẻ địch.

Thái Kinh lập tức sai người giải huyệt đạo cho bọn họ, mới biết bọn họ vốn canh giữ ở Tâm Chấn hiên, nhưng trước khi Vương Tiểu Thạch xông vào cửa phòng thì đã bị điểm huyệt.

Thái Kinh nhìn thấy bọn họ, giậm chân nói:

– Đám người Nhất Gia đi một chuyến đến Vạn Tuế sơn phí công rồi.


Đồng Quán không hiểu:

– Sao lại như vậy? Chưa chắc bọn họ đã không đuổi kịp.

Thái Kinh nói:

– Vương Tiểu Thạch và A Tuyền vừa rồi thật sự không đi, còn ở lại trong phòng, giương đông kích tây, cố ý bày bố nghi trận, khiến chúng ta cho rằng hắn đã từ địa đạo bỏ chạy, hại chúng ta phân tán nhân thủ, đuổi theo vô ích.

Đồng Quán thất kinh. Vương Phủ vội đặt tay lên chuôi đao, nhìn chung quanh nói:

– Hắn… hắn ở đây? Hắn hắn ở chỗ nào?

Thái Kinh nói:

– Không. Vừa rồi hắn ở đây, nhưng bây giờ đã đi thật rồi.

Vương Phủ hoài nghi hỏi:

– Làm sao ngài biết hắn đã đi?

Thái Kinh nói:

– Hắn sẽ không ở lại chỗ này chờ ta phát hiện. Hắn thấy bên cạnh ta vẫn luôn có cao thủ bảo vệ, không nắm chắc giết được ta, nhất định sẽ bỏ đi, tuyệt đối sẽ không chờ ở đây để chúng ta phát hiện.

Đồng Quán trừng cặp mắt lớn như chuông đồng, nhìn quanh hét lên:

– Hắn ở đâu? Bảo hắn cút ra đây! Bản tướng quân muốn hắn chết một cách thê thảm.

Đuôi mắt Thái Kinh híp lại, mỉm cười hạ lệnh lục sát toàn bộ các nơi.

Vương Phủ vẫn không chịu tin:


– Hắn đi rồi sao? Hắn đi như thế nào? Làm sao hắn sao có thể ung dung đi qua trước mắt chúng ta? Không thể nào? Hắn biết phép ẩn thân sao?

Thái Kinh nói:

– Hắn đúng là đường hoàng đi ra. Vừa rồi trong số binh lính Nhất Gia dẫn theo, có hai người là do bọn họ cải trang. Mọi người đều vội vã đuổi theo hắn, lại không biết người này chính là hắn.

Lúc này Vương Phủ mới yên lòng, cả giận nói:

– Gan chó của hắn thật to!

Thái Kinh còn chưa nói, lại nghe Chiêm Biệt Dã trình báo phát hiện của hắn. Dưới ghế thái sư vừa rồi Thái Kinh ngồi để tiếp kiến Diệp Vân Diệt có một tờ giấy, trên giấy kia viết mấy chữ.

Đầu chó tạm thời gởi lại

Tín ước không giữ tất vong

Thái Kinh nhìn thấy tức giận hừ một tiếng, vồ lá thư ném một cái, một tiếng “phụp” vang lên, mép giấy lại cắm thẳng vào trong mặt bàn.

Mọi người đều giật mình, biết Thái Kinh công lực cao thâm.

Thái Kinh quay sang Hắc Quang pháp sư khẽ gật đầu, biểu thị khen ngợi. Vừa rồi hắn bị Vương Tiểu Thạch cầm tên uy hiếp một lúc lâu, mặt mũi hoàn toàn mất hết, hiện giờ ít nhất cũng lấy lại được một chút danh dự.

Có điều hắn cũng thật sự sợ hãi rùng mình.

Vừa rồi Vương Tiểu Thạch đúng là ở đây, hơn nữa còn ở phía sau cách mình không xa, muốn lấy tính mạng của mình quả thật không khó. May là mình vẫn luôn giữ cao thủ ở bên cạnh, nếu không phái toàn bộ trọng tướng đi truy bắt, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đáng sợ hơn chính là Thái Tuyền, một người thường ở bên cạnh mình.

Hắn nghĩ đến “nguy cơ” từ hai người Vương Tiểu Thạch và Thái Tuyền, lập tức cảnh tỉnh. Sau này nhất định phải càng cẩn thận, càng thận trọng, càng phải đề phòng chu đáo, không thể có một chút sơ xuất nào.

Một lần sa chân để hận ngàn đời.

Huống hồ “sa chân” như vậy, cũng là một lần sa chân trở thành trò cười ngàn năm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.