Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 48: Khóc không được
Nhưng Vương Tiểu Thạch lẽ ra không chỗ nào lẩn trốn, lại hoàn toàn không thấy.
Lần này, ngay cả Thái Kinh luôn giỏi về khống chế biểu tình cũng khóc cười khó phân.
Cười không nổi, là bởi vì Vương Tiểu Thạch lại lẻn vào chỗ ở của hắn, uy hiếp hắn, còn buộc hắn hạ lệnh phóng thích khâm phạm, không truy cứu những người cướp tù, sau đó bị đông đảo cao thủ bên cạnh mình chặn đánh, lại ngang nhiên trốn khỏi biệt thự Biệt Dã.
Với tác phong cẩn thận thường thấy của hắn, bên cạnh cao thủ như mây, cộng thêm nơi sinh hoạt luôn thủ vệ nghiêm ngặt, hiện giờ quyền uy và hình tượng này đều bị Vương Tiểu Thạch một tay lật đổ, một cước đá tan, như vậy thì còn gì nữa.
Quyền uy chính là như vậy, chỉ cần bị người ta phá ra một lỗ hổng, đánh ngã một lần, lập tức sẽ giảm sút uy tín. Nó nhất định phải không ngừng nâng cao, có quyền mới có uy, có uy mới có quyền. Một khi bắt đầu suy giảm, như vậy sẽ tan thành mây khói, binh bại như núi đổ, chỉ sợ ngay cả một chút quyền lực và uy tín cuối cùng cũng không còn.
Cho nên, người có quyền uy nhất định phải một tấc non sông một tấc máu, nửa bước không nhường, lui một bước sẽ không có chỗ chết. Chỉ có thể bảo vệ quyền uy của hắn, hơn nữa còn phải củng cố quyền và uy, không để cho nó có bất kỳ lỗ hổng nào, bởi vì một khi có sơ hở sẽ rất dễ tan vỡ tan rã hoàn toàn. Cho nên quyền uy là một trò chơi chỉ có tiến không có lùi, không có đường lui, đi không đường về, nhưng lại là trò chơi mà mọi người thích chơi nhất.
Có lẽ cho đến khi quyền uy tan mất mới thôi.
Đồng thời Thái Kinh cũng khóc không được.
Mặc dù vừa rồi có lẽ hắn đã sợ đến mức gần như chảy cả nước mắt, lúc hoàng đế mặt rồng giận dữ cũng từng khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng trước mặt một đám thủ hạ và người ủng hộ, hắn lại không thể khóc được.
Vừa khóc, sẽ bị người ta nhìn ra hư thật.
Trên quyền vị, ngay cả cười và khóc cũng chỉ là một vở kịch, một lần diễn xuất. Ngoại trừ tranh thủ tiền vốn chính trị, không nên có bất cứ chuyện buồn chuyện vui gì.
Đối với một “đại lão (người có bối phận cao)” từng trải việc đời như Thái Kinh, vui giận không hề đổi sắc, đó là phòng tuyến đầu tiên không thể đánh mất của người làm quan tham gia chính sự.
Cho dù vừa rồi Vương Tiểu Thạch đã uy hiếp hắn, còn tự do ra vào, tiến lui không người, hơn nữa bất kể người ở đây kinh ngạc, kinh nghi thế nào, bản thân hắn cũng chấn động, rung động như vậy, nhưng nhất định không thể để lộ biểu tình.
Bởi vì đây là nguy cơ, hắn nhất định phải vượt qua được.
Nhiều năm như vậy, trong chính trị sớm nắng chiều mưa, trong triều đình ngươi lừa ta gạt, khiến cho hắn biết lúc gặp phải khó khăn, bước thứ nhất chính là phải làm lạnh nó.
Khốn cảnh vốn có sức nóng, “sức nóng” kia khiến người ta khó chịu, hơn nữa có một loại nổ tung bức người, làm người ta mắt mờ đầu váng. Muốn đối phó với nó thì trước tiên phải làm nó lạnh xuống.
Một khi lạnh đi, nó sẽ trở lại “diện mục thật sự”. Cho dù vấn đề, khó khăn có lớn đến đâu, chỉ cần hiện ra hình tích ban đầu, sẽ không khó để đối phó, ứng phó.
Muốn làm lạnh vấn đề, trước tiên mình phải bình tĩnh lại. Muốn mình bình tĩnh, vậy thì nhất định không thể có bất kỳ kinh hoảng nào, tâm phải an tĩnh thì người mới có thể bình tĩnh.
Muốn giải quyết khốn cảnh, quan trọng nhất là tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không thể kinh hoảng.
Bởi vì kinh hoảng chẳng có ích gì, mà nguy cơ thường thừa dịp kinh sợ và hoảng loạn để tiến vào. Hơn nữa, một người khẩn trương bất an dễ bị sụp đổ vì loại tâm lý này, không thể thi triển hết sở trưởng. Chỉ bình tĩnh mới có thể nhìn rõ chỗ khó khăn, nắm được mấu chốt của vấn đề, thậm chí lập tức giải quyết vấn đề.
Hiện giờ Thái Kinh chính là như vậy.
Thứ nhất, hắn trước tiên sợ hãi, kinh nghi và tức giận.
Mạng của hắn từng nằm trong tay Vương Tiểu Thạch, không thể không tham sống sợ chết.
Trong gian phòng lớn của hắn thật sự có bí đạo, đó là dùng để phòng ngừa có ngày bị thủ hạ thân tín phản bội, cũng có đường rút lui bỏ chạy. Hiện giờ Vương Tiểu Thạch lại đi trước một bước, lợi dụng đường hầm này bỏ trốn, khiến cho hắn cực kỳ kinh nghi.
Rốt cuộc Vương Tiểu Thạch làm sao biết thông đạo bí mật này? Kẻ nào bán đứng mình? Kẻ nào nói cho hắn biết? Những chuyện này đều khiến Thái Kinh giận dữ khó kiềm nén.
Thứ hai, sau khi hắn phát hiện Vương Tiểu Thạch đã lợi dụng địa đao chạy trốn, hắn lập tức tỏ ra ung dung bình tĩnh, giống như đã biết trước Vương Tiểu Thạch nhất định có thể thoát ra ngoài, chỉ khẽ mỉm cười nói:
– Quả nhiên để hắn nhanh hơn một bước.
Hắn thong thả phân phó:
– Văn thế chất, Nhất Gia, các ngươi hãy dẫn người đến Vạn Tuế sơn chặn đường hắn, xem còn chặn được hay không!
Thiên Hạ Đệ Thất và Nhất Gia lĩnh mệnh liền đi.
Thứ ba, hắn lập tức suy nghĩ hai vấn đề.
Vương Tiểu Thạch đã biết gian phòng thứ nhất trong nội đường là Tâm Chấn hiên có bí đạo, như vậy trong biệt thự Biệt Dã nhất định có nội ứng, bên cạnh mình cũng nhất định có nội gián.
Hắn lập tức liên tưởng đến ngày đó Vương Tiểu Thạch giả vờ vâng lệnh mình giết chết Gia Cát tiên sinh, nhưng thực ra là muốn mượn cơ hội ám sát mình; cùng với chuyện hôm qua mới rõ ràng chân tướng, nhưng đã sớm nằm trong kế hoạch của hắn, đó là Tô Mộng Chẩm vốn không chết, lại được kẻ địch bao che bảo vệ, quay lại một kích bức tử Bạch Sầu Phi đã bán rẻ và phản bội mình.
Hai chuyện cộng lại, trong đầu Thái Kinh lập tức nảy sinh một nghi vấn.
Có khi nào Vương Tiểu Thạch vẫn chưa đi không?
Liệu Vương Tiểu Thạch có còn ở lại trong địa đạo, chờ mình sai hết nhân thủ đi đuổi giết, lúc đó mới xông ra tấn công?
Thế là hắn lập tức thay đổi nhân thủ, hắn muốn Thần Du Gia Gia đi thay thế Thiên Hạ Đệ Thất.
Bên cạnh hắn nhất định phải lưu lại thân tín trung thành, tuyệt đối không hai lòng, hơn nữa võ công còn phải trác tuyệt cao cường.
Hắn tin được Thiên Hạ Đệ Thất và Hắc Quang Thượng Nhân.
Bởi vì quan hệ đối ngoại của Thiên Hạ Đệ Thất không được tốt. Phụ thân của hắn từng là mệnh quan triều đình, nhưng quá giỏi về tâm kế, từng hại không ít người, cuối cùng bị cao thủ của phe đối địch trong Lục Phiến môn giết chết. Thiên Hạ Đệ Thất luôn bất hòa với phụ thân, cho nên từ lâu đã không liên quan, nhưng người từng bị phụ thân hắn hãm hại chỉ cần biết bọn họ có quan hệ cha con, rất nhiều người không có hảo cảm với hắn, ghét cay ghét đắng.
Thế sự vốn là như vậy, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan truyền ngàn dặm.
Huống hồ, võ công của Thiên Hạ Đệ Thất rất cao, nhưng bản lĩnh đối nhân xử thế lại không đủ. Khi hắn làm thủ hạ của Thái Kinh đã gây ra không ít chuyện ác, nếu như mất đi chỗ dựa này, hắn sẽ chẳng còn lại gì, nhất định sẽ bị người trong giang hồ đuổi giết, tuy rằng muốn giết chết hắn cũng không dễ dàng.
Hắc Quang Thượng Nhân lại càng tin được, bởi vì địa vị “quốc sư” hiện giờ của Chiêm Biệt Dã là do Thái Kinh một tay nâng đỡ.
Hai người bọn họ răng môi gắn bó, máu thịt tương liên. Thái Kinh có vị quốc sư này tạo dựng thanh thế, càng như hổ thêm cánh, có thể muốn làm gì thì làm; mà Hắc Quang Thượng Nhân nếu mất đi sự ủng hộ của Thái Kinh, chỉ sợ đủ loại ảo thuật sẽ nhanh chóng bị vạch trần, tất cả phép màu đều mất linh.
Loại hoàng đế thích chơi đùa, hoang dâm giống như Triệu Cát, hôm nay sẽ tin tưởng vị pháp sư thần thông quảng đại này, ngày mai lại có thể đi thờ phụng một vị phật sống pháp lực cao thâm khác. Nếu không có Thái Kinh làm hậu đài ổn định vững chắc, Chiêm thượng nhân chưa chắc đã có thể siêu nhiên lâu như vậy, quyền uy dài như vậy.
Huống hồ, biệt thự này vốn được tặng cho Chiêm Biệt Dã, thậm chí dùng hắn làm tên. Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, người mất mặt nhất có thể nói là vị Hắc Quang Thượng Nhân này.
Cho nên hắn trước tiên lưu lại Chiêm Biệt Dã và Thiên Hạ Đệ Thất.
Hắn phái Diệp Vân Diệt và Nhất Gia đuổi bắt, trước khi đi còn nắm tay Diệp Thần Du, khích lệ và quan tâm nói:
– Mặc dù ngươi mới theo ta, hôm nay cũng không thành công chặn giết Vương Tiểu Thạch, nhưng ta vẫn tín nhiệm ngươi.
Hắn tha thiết giống như mỗi câu đều xuất phát từ đáy lòng:
– Chân trời góc biển, ngươi hãy bắt hắn về cho ta, nếu không thì giết chết cũng được.
Diệp Vân Diệt gật đầu, dùng sức, rất dùng sức.
Hắn phải làm được chuyện này.
Hắn nhất định phải làm được chuyện này để báo đáp “ơn tri ngộ” của Thái tướng đối với hắn.