Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 13: Cường quyền khó phục lòng hào kiệt
Trong sương sớm, đội ngũ do Mễ Thương Khung, Phương Ứng Khán và “Nhậm Thị Song Hình” áp giải vừa xuất phát đến pháp trường, trong Bát gia trang lại xuất hiện một đội hảo thủ tinh anh, do Long Bát dẫn đầu, Đa Chỉ Đầu Đà áp trận, áp giải hai chiếc xe tù lặng lẽ xuất phát đến Phá Bản môn.
So với pháp trường, Phá Bản môn đương nhiên không đông người và thịnh vượng bằng, nhưng cũng có đặc sắc của nó.
Thứ nhất, nó là cửa giao tiếp của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu. Lúc thế lực của Lục Phân Bán đường bành trướng, nó dĩ nhiên là của Lục Phân Bán đường. Nhưng khi Lục Phân Bán đường suy sụp, nó tự nhiên lại thuộc về địa bàn của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Trước kia, nó thậm chí từng là địa phương do Mê Thiên minh quản lý.
Thứ hai, phạm vi của Phá Bản môn rất lớn, bao gồm khu nhà ổ chuột phố Khổ Thủy và chợ Trường Đồng. Khu vực này rồng rắn hỗn tạp, ngoài chợ búa còn là nơi hắc đạo bạch đạo giao dịch và giao lưu.
Đội ngũ cũng không đi thẳng vào Phá Bản môn, khi còn cách quán rượu Nhất Đắc Cư khá nổi tiếng không xa, bọn họ đột nhiên dừng bước.
Sau đó bọn họ bày trận, bố cục.
Bày trận là phòng thủ nghiêm ngặt, giống như gặp phải đại địch.
Bố cục là chuẩn bị xử quyết phạm nhân.
Nơi này nằm trước một cửa tiệm đơn sơ chật hẹp, cửa tiệm này đã đóng cửa, nhưng bảng hiệu của nó vẫn còn.
Chữ viết trên bảng hiệu rất thuần thục, thuần phác và thuần khiết, đó là “Hồi Xuân đường”.
Hồi Xuân đường.
Đúng vậy, chính là ngày đó Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi mới tới kinh thành, còn chưa gặp được Tô Mộng Chẩm, cảm thấy chán nản, cho nên mở hiệu thuốc chữa thương này.
Hồi Xuân đường.
Ngay trước cửa tiệm do Vương Tiểu Thạch mở khi xưa, chuyên chữa thương trị bệnh cho bình dân bách tính, bọn họ lại xử trảm hai tên huynh đệ kết nghĩa của hắn.
Trong quãng thời gian chán nản đó, Vương Tiểu Thạch không biết đã chữa khỏi cho bao nhiêu người, giúp bao nhiêu người nghèo bệnh bị thương “diệu thủ hồi xuân” (bàn tay thần diệu cứu sống người).
Hôm nay cánh cửa của Hồi Xuân đường đóng chặt.
Hiện giờ hắn ở đâu?
Hắn còn có thể “diệu thủ hồi xuân” cho hai tên huynh đệ quen biết sắp đầu rơi xuống đất hay không?
Tất cả đã bố trí xong.
Trên đường đi, đội nhân mã này đã chú ý theo dõi, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, chủ lực của bọn họ và cao thủ đại nội, hảo thủ võ lâm phe cánh họ Thái đã mai phục từ trước sẽ lập tức diệt trừ.
Nhưng trên đường cũng không có gì khác thường.
Đã không có gì khác thường, vậy thì phải chấp hành lệnh xử quyết.
Bọn họ dường như vẫn đang chờ.
Chờ cái gì?
Chẳng lẽ là chờ thời gian đến?
Không.
Người đảm nhiệm đại sự như Thái Kinh, thực ra cũng có tâm cảnh kiêu hùng, thủ đoạn hào kiệt, từ trước đến giờ không theo lệ thường, hơn nữa không ngại vượt qua quy củ.
Nếu như hắn thật sự muốn xử trảm Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu, vậy thì chẳng cần chờ đợi, muốn giết thì giết sảng sảng khoái khoái, muốn sống thì sống sảng sảng khoái khoái, đó mới là tâm tính của gian hùng.
Như vậy bọn họ đang chờ cái gì?
Bọn họ rốt cuộc đang chờ đợi những gì?
Đến rồi.
Khoái mã, vó ngựa như tiếng trống, từ góc đường nhanh chóng chạy đến.
Trên ngựa là một người nhanh nhẹn dũng mãnh, cả người giống như một cây chùy sắt.
Chùy sắt bị lực mạnh ném ra.
Hắn còn chưa tới, Vạn Lý Vọng đã bẩm báo trước với Long Bát:
– Bát gia, Phương tiểu hầu gia cử Trương Thiết Thụ cấp báo!
Long Bát chỉ nghiêm mặt, nghiêm mắt và ngiêm giọng, nói một chữ:
– Truyền!
Ngựa chạy tuy vội, nhưng người cưỡi ngựa lại mặt không đỏ, thở không gấp.
Hán tử như đúc bằng đồng này chắp tay vái chào Long Bát. Bàn tay của hắn dày, ngón cái to ngắn mập mạp, bốn ngón khác lại gần như hoàn toàn rút vào trong lòng bàn tay. Tay của hắn cũng rất giống một cây chùy sắt.
Chùy sắt thịt người.
Hắn là thủ hạ bên cạnh Phương Ứng Khán Phương tiểu hầu gia, “Vô Chỉ chưởng” Trương Thiết Thụ.
– Bẩm báo Bát gia!
Trương Thiết Thụ tới đây chỉ muốn nói rõ một chuyện:
– Tiểu hầu gia bảo tiểu nhân cấp báo với Bát gia, đồng đảng của Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu quả thật đã ra tay cứu người tại pháp trường.
Long Bát lập tức cười ha hả:
– Tốt lắm. Chiêu điệu hổ ly sơn, giương đông kích tây này quả nhiên tuyệt diệu. Đám người Vương Tiểu Thạch kia đã không cứu được người, e rằng còn phải chết thây phơi đầu phố.
Sau đó hắn phất tay, bảo Trương Thiết Thụ lui xuống.
Hắn hỏi Đa Chỉ Đầu Đà:
– Bây giờ chúng ta còn chờ cái gì?
Hắn cảm thấy quyền lực của mình dường như có phần bị Đa Chỉ Đầu Đà hạn chế, hơn nữa ít nhiều còn phải nghe theo tên đầu đà thiếu hai ngón tay này, trong lòng hắn cảm thấy không thích thú lắm.
– Chờ.
Đa Chỉ Đầu Đà giống như đang đếm ngón tay càng ngày càng ít của mình:
– Vẫn phải kiên nhẫn chờ thêm một lát, chỉ chờ một lát.
Hắn gật đầu một cái, lãnh tụ Thác phái Lê Tỉnh Đường phía sau lập tức cùng hai tên thủ hạ đánh ngựa rời đi.
Quả nhiên không cần chờ lâu, một con khoái mã như sấm đánh từ đường dài phi nhanh đến.
Trên ngựa là một hán tử như cây liễu, nhưng cả người lại giống như một chiếc lá cây, nhẹ như chẳng có gì.
Bởi vì nhẹ, cho nên nhanh.
Cực nhanh.
Ngựa chưa tới, người đã lướt qua tiến đến.
Long Bát lập tức cẩn thận. Ánh mắt Đa Chỉ Đầu Đà chợt lóe sáng, nói:
– Là Trương Liệt Tâm.
Người đến là một đại tướng tâm phúc khác của Phương tiểu hầu gia, “Lan Hoa Thủ” Trương Liệt Tâm.
Toàn bộ thân thể to lớn của hắn giống như cành liễu, mềm như không xương, ngón tay càng nhỏ như thẻ trúc, mềm như bông vải, nhưng nếu so với người bình thường thì ít nhất dài hơn một nửa.
Hắn dùng đôi tay này kiêm tu hai loại tuyệt kỹ “Tố Tâm chỉ” và “Lạc Phượng trảo”.
– Bẩm đại nhân!
Trương Liệt Tâm cũng kính cẩn chắp tay thi lễ:
– Tiểu hầu gia bảo tôi tới báo, hiện giờ trong đám nghịch tặc cướp tù ở chợ, tên đầu sỏ Vương Tiểu Thạch hình như vẫn chưa tới.
– Cái…
Long Bát giật mình:
– Gì?
Đa Chỉ Đầu Đà gật đầu một cái, khoát tay ra hiệu cho Trương Liệt Tâm lui xuống.
Sau đó hắn giống như ngâm thơ đối câu phân tích:
– Nếu như Vương Tiểu Thạch không có ở pháp trường, vậy thì có hai khả năng. Thứ nhất là hắn không dám tới, khả năng này rất ít. Thứ hai là hắn tới đây, chuyện này rất có thể.
Hắn phân tích cho Long Bát nghe.
Nhưng Long Bát lo lắng nhất chính là chuyện này.
Hắn chỉ muốn chấp hành xử quyết thật tốt, chém đầu họ Phương và họ Đường kia là được, không muốn gây ra nhiều chuyện như thế, nhất là không muốn đối mặt với Vương Tiểu Thạch.
Còn có đá của Vương Tiểu Thạch.
Đa Chỉ Đầu Đà lại phất phất tay, một thành viên khác bên cạnh hắn là chưởng môn Đỉnh phái Khuất Hoàn lập tức cùng hai tên hảo thủ thúc ngựa rời đi.
Long Bát cảm thấy rất mất mặt, giống như tất cả đều phải nghe theo Đa Chỉ Đầu Đà sắp xếp và điều động.
Ai bảo tướng gia gần đây rất tin tưởng coi trọng tên này!
Có điều, người tướng gia tín nhiệm rất nhiều. Xem hắn có thể uy phong bao lâu? Xem hắn sẽ có kết quả như thế nào!
Nếu so sánh, mình đi theo tướng gia nhiều năm, nhưng vẫn nhiều lần đứng vững, hơn nữa càng lúc càng thuận lợi, chức quan cũng càng ngày càng lớn.
Tên đầu đà này, hừ, làm sao có thể so sánh được? Xem hắn có thể ngông cuồng bao lâu!
Hắn rất không cam lòng với Đa Chỉ Đầu Đà, nhưng đối với bảy người dùng Thất Tinh trận pháp canh giữ Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu kia, trong lòng hắn càng kinh sợ, thái độ cung kính.
Bảy người kia ôm kiếm đứng, mỗi người chiếm cứ một phương vị, không hề cử động.
Không, nên nói là sáu người đứng.
Bởi vì một người trong đó không phải đứng, mà là nằm.
Không chỉ nằm, còn giống như đã ngủ thiếp đi.
Hắn rất trẻ tuổi, màu da rất đen, hai tai lại trắng. Đôi mắt đầy dã tính, lúc này đang khép vào, mấy chùm tóc nhỏ bay đến dưới mi rất phiêu dật.
Long Bát biết người này không chọc được.
Trên thực tế, bảy người này đều không chọc được.
Bảy người này chính là “Thất Tuyệt Thần Kiếm”, “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện, “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu, “Kiếm Quái” Hà Nan Quá, cùng với người giống như đang “ngủ” kia là “Kiếm” La Thụy Giác.
Trên tay hắn vốn không có kiếm.
Sau khi đội ngũ bọn họ dừng lại trước Hồi Xuân đường, bảy người này vẫn chưa từng nhúc nhích. Chỉ cần bảy người này ở đây, có lẽ đúng như Thái Kinh nói: “Người có thể cứu hai tên nghịch tặc này, chắc rằng năm trăm năm nữa cũng chưa sinh ra.”
Mặc dù lời của tướng gia chưa chắc có thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng Long Bát nhìn thấy bọn họ, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Vì vậy hắn hỏi Đa Chỉ Đầu Đà (mặc dù trong lòng hắn rất ghét mọi chuyện đều phải hỏi người khác, nhưng hắn càng hiểu được một đạo lý. Phàm là tướng gia sủng ái người nào, hắn sẽ phụ họa, nhân nhượng, a dua, mặc kệ người này có thể uy phong được mấy ngày. Chờ lúc đối phương chìm xuống, hắn sẽ một cước đạp chết):
– Có thể chém đầu chưa?
Đa Chỉ Đầu Đà nhìn ngón út tay trái bị đứt của hắn, như suy nghĩ gì đó, nói:
– Đến lúc rồi.
Sau đó hắn lại bổ sung một câu:
– Không ngại thì trước tiên hãy giải huyệt đạo trên người bọn chúng.
Long Bát nhếch mép cười nói:
– Đại sư thật là khoan dung nhân hậu, chết rồi cũng không muốn bọn chúng biến thành quỷ câm.
Đa Chỉ Đầu Đà lại nhìn nửa đoạn ngón áp út tay phải còn dư lại của hắn, hờ hững nói:
– Không để cho bọn chúng mắng chửi, ai biết bọn chúng có thật là Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu hay không?
Sau người Long Bát, một tên đại hán giống như thần giữ cửa gật đầu:
– Được rồi, chúng ta hãy “xác nhận” thử!
Đại hán kia đi đến giải huyệt đạo trên người Phương Hận Thiếu.
Phương Hận Thiếu còn đang trong xe tù.
Đại hán như thần giữ cửa kia cũng không mở xe tù ra. Hắn giải huyệt đạo bị phong tỏa của Phương Hận Thiếu, sau đó xoay người đi về phía Đường Bảo Ngưu. Còn chưa kịp ra tay giải huyệt đạo cho Đường Bảo Ngưu, đã nghe Phương Hận Thiếu chửi mắng như tên bắn:
– Không phải kẻ giết người có thể thống nhất nó. Quân vương không thích giết người mới có thể thống nhất thiên hạ (1). Các ngươi hiểu cái gì? Chỉ biết giết người diệt khẩu. Giết người là có thể dọa người sao? Cường quyền khó phục lòng hào kiệt. Quân tử không theo hắn cho nên nuôi người hại người. Các ngươi tiếp tay cho giặc, có câu là “lang không thể không bái, hổ không trành không nuốt” (2), chỉ là một đám nịnh bợ không bằng cầm thú. Ta không sợ chết, ta chỉ sợ sau khi ta chết để cho cái thứ không bằng heo chó các ngươi đắc thế hài lòng.
Hắn mắng một cách liền mạch lưu loát, vốn đang hơi sức đầy đủ, còn định mắng thêm, nhưng giữa đường lại xuất hiện một tên “Trình Giảo Kim”:
– Ta mắng ngươi đồ cẩu tạp chủng bám váy mẹ, tổ tông cởi quần đánh rắm, con cháu loài rùa ỉa phân không ra lại ra cả ruột. Ta cho ngươi môi hở răng lạnh, ta cho ngươi lông rụng da trơ, ta cho ngươi thây ngã khắp đồng, chó đói giành phân, liên sinh quỷ tử, diệt cỏ tận gốc… Đại gia Đường cự hiệp Bảo Ngưu công tử, các ngươi cũng dám động thổ quạt lửa trên đầu thái tuế Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, ta có thành quỷ, không, thành thần thành tiên cũng sẽ tìm các ngươi từng tên thỏ con, gà đen, gà trắng ăn hết.
Người này “chỉ mặt gọi tên”, nói rõ mình chính là Đường Bảo Ngưu, hơn nữa huyệt đạo vừa được giải đã mắng chửi, lại chiếm hết, đoạt hết cả phần của Phương Hận Thiếu.
Bọn họ đều bị phong tỏa huyệt câm, ngột ngạt đã lâu không mắng chửi người, vừa mở miệng dĩ nhiên là thao thao bất tuyệt như Trường giang sông lớn, không ngừng không dứt.
Đại hán như thần giữ cửa kia nổi giận quát một tiếng, giống như tiếng sấm vang lên trong sương:
– Câm miệng!
Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu quả thật câm miệng.
Nhưng chỉ một chút.
Một chút là bao lâu?
Đại khái là bằng với thời gian búng ngón tay hai lần.
Sau đó hai người đều mở miệng nói chuyện, hơn nữa lại đồng thanh nói như nhau:
– Muốn chúng ta câm miệng rất dễ, ra tay đi!
Câu này nói vừa xong, lại từng người mắng từng người.
Lời mắng của Đường Bảo Ngưu càng khó nghe, trong đó phần lớn lời thô tục là do hắn sáng tạo, phát minh ra.
Phương Hận Thiếu tuy mắng một cách văn vẻ nho nhã, nhưng thấm đến tận xương. Câu từ do hắn trích dẫn có lúc như thông mà không thông, nhưng như vậy càng khiến người nghe được càng cảm thấy như đâm thẳng vào tim.
Long Bát rút kiếm ra, kiếm vang như rồng ngâm, làm dáng quát lên:
– Xem ra, nên làm bọn chúng câm miệng thật sự rồi.
Hắn cũng không định mở xiềng xích, không đưa khâm phạm từ trong xe tù quỳ xuống đất, dùng kiếm sắc chém rơi đầu hai người.
Chú thích:
(1) Mạnh Tử yết kiến Lương Tương Vương, sau khi ra ngoài, nói với người khác:
– (Lương Tương Vương) không có vẻ gì giống như một quốc vương, đến gần y cũng nhìn không ra chỗ nào khiến người khác kính sợ.
– (Sau khi gặp ta) đột nhiên hỏi: “Thiên hạ phải làm sao mới có thể an định”.
– Ta trả lời: “Thiên hạ an định khi thống nhất thiên hạ”.
– Ai có thể thống nhất thiên hạ?
– Ta nói với y: “Quốc vương không thích giết người có thể thống nhất thiên hạ”.
– Ai sẽ quy thuận y?
– Ta lại trả lời: “Thiên hạ không ai không quy thuận y. Đại vương ngài biết cách cây mạ sinh trưởng không? Giữa tháng bảy tháng tám vừa xảy ra hạn hán, cây mạ sẽ bị khô héo. Khi bầu trời mây đen giăng đầy, mưa to rơi xuống, cây mạ sẽ mọc lên tươi tốt. Nếu như vậy, ai có thể ngăn cản nó? Mà hiện giờ quốc vương trong thiên hạ, không có một ai là không hiếu sát. Nếu như có một người (quốc vương) không thích giết người, như vậy dân chúng khắp thiên hạ đều sẽ ngẩng cổ mong chờ y tới cứu. Nếu là như thế, dân chúng sẽ quy thuận y, giống như nước chảy chỗ trũng, khí thế mãnh liệt như vậy, ai có thể ngăn cản được”.
(2) Bái là một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái.
Ngày xưa bảo rằng hổ ăn thịt người, hồn người không biết đi đâu, lại theo con hổ, để đưa hổ về ăn thịt người khác, vì thế những kẻ giúp kẻ ác làm ác đều gọi là trành.