Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 12: Tay máu khó che mắt thiên hạ


Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 12: Tay máu khó che mắt thiên hạ

Những người này mặc dù đều che mặt, nhưng đương nhiên vẫn nhận ra được ai là người mình, người mình là ai.

Người vừa lùn vừa mập, dùng quỷ đầu đao độc người chứ không phải chém người, chính là “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo.

Người vóc dáng cao gầy, không động thủ vẫn có thể dùng ám khí bắn chết kẻ địch, đương nhiên là “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội.

Đường Thất Muội và Ôn Bảo cũng lập tức nhận ra được.

Người từ trên miếu thờ “rơi” xuống là Chu Đại Khối Nhi. Còn người từ trong lòng đất đánh lén là Hà Trạch Chung, cao thủ duy nhất của Hạ Tam Lạm trong Phát đảng.

Bọn họ đều trải qua luyện tập phối hợp chặt chẽ sau đó mới hành động.

Nhưng tập đoàn Hữu Kiều cũng có sắp xếp.

Nước tới đất chặn, binh tới tướng ngăn.

Đường Thất Muội và Ôn Bảo đang định tiếp cận tử tù, bỗng nhiên gặp phải tám người.

Tám người này vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Phương Ứng Khán.

Tám người này chính là “Bát Đại Đao Vương”.

“Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao” Bành Tiêm.

“Tàng Long Đao” Miêu Bát Phương.

“Linh Đình Đao” Thái Tiểu Đầu.

“Kinh Hồn Đao” Tập Luyện Thiên.

“Đại Khai Thiên”, “Tiểu Tích Địa” Tín Dương Tiêu Sát.

“Thất Thập Nhất Gia Thân” Tương Dương Tiêu Bạch.

“Tương Kiến Bảo Đao” Mạnh Không Không.

“Trận Vũ Nhập Bát” Triệu Lan Dung.

Tám người này liên kết thành đao trận, vây chiến Đường Thất Muội và Ôn Bảo.

Tám đao này liền thành một khối, tuy từng bị Vương Tiểu Thạch chiếm lấy tiên cơ phá tan (Bạch Sầu Phi cũng từng phá đao trận này, nhưng là do Thái Kinh cố ý hạ lệnh gây dựng thanh thế cho Bạch Sầu Phi, cho nên dùng thuộc hạ của Phương Ứng Khán làm đá lót đường, tục xưng là “vật tế”, không thể tính vào), nhưng ngay cả Phương Cự Hiệp năm đó cũng ngợi khen: “Nếu tám người này đồng tâm hiệp lực, liên thủ đối phó với địch, e rằng ta cũng không thể giành thắng lợi”. Những lời này tuy có ý khích lệ và quá khen, nhưng với thanh thế và thực lực và tám thanh đao này, cho dù Đường Thất Muội và Ôn Bảo có đối phó được, ứng phó được, có lẽ cũng không còn sức để cứu tử tù.

Ngay lúc này lại có mười người “kịp thời” xuất hiện.

Bọn họ đều là cao thủ dưới trướng của “Mộng đảng Ôn trạch” Ôn Mộng Thành trong hai đảng Phát Mộng.

Bọn họ đều dùng binh khí hình dài, bao gồm thương, mâu, kích, côn, búa, xẻng, xiên, đinh ba, bồ cào, chùy.

Tên của bọn họ đều có một chữ “Thạch”, bao gồm Hạ Tầm Thạch, Thương Sinh Thạch, Chu Lỗi Thạch, Tần Tống Thạch, Đường Hoài Thạch, Tống Khí Thạch, Nguyên Tạc Thạch, Minh Cầu Thạch, Thanh Mưu Thạch, Hoa Tỉnh Thạch, tổng cộng mười người.

Mười người này đồng loạt ra tay, đối kháng với “Bát Đại Đao Vương”.

Đao của Đao Vương mặc dù lợi hại, nhưng “Thập Thạch” này đều dùng binh khí dài, hơn nữa còn hợp thành trận thế, trước tiên chia cắt tám người ra, khiến bọn họ không thể kết thành đao trận, đao thế nhất thời cũng không thể triển khai toàn diện.

Nếu bàn về một đấu một, “Ôn Môn Thập Thạch” không phải là đối thủ của bất cứ người nào trong “Bát Đại Đao Vương”, nhưng mười người này liên thủ đồng lòng, hơn nữa đã sớm có đối sách, tách rời Bát Đao, đánh tan Bát Đao, nhất thời cũng xem như chiếm thượng phong.


Đường Thất Muội và Ôn Bảo nắm lấy thời cơ, lập tức xông đến gần Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, một người dùng đao còn một người dùng tay, tháo gỡ chém đứt xiềng xích của bọn họ.

Thời cơ này chắc chắn vô cùng quan trọng.

Người muốn thành công, quan trọng nhất là phải biết nắm bắt thời cơ.

Muốn làm tốt chuyện, cũng phải nắm bắt thời cơ.

Nhưng rất nhiều người chỉ đang chờ đợi thời cơ, lại không biết nắm bắt thời cơ.

Giống như người ngồi trong nhà chờ đợi, nhưng thời cơ lại ở ngoài cửa, hắn không biết phải mở cửa nghênh đón nó.

Thời cơ sẽ không chờ lâu, nó sẽ đi mất.

Thời cơ qua đi không trở lại, có trở lại cũng sẽ không còn là thời cơ như trước.

Giữa được và mất thông thường chính là như vậy.

Lúc này Đường Thất Muội và Ôn Bảo đã nắm lấy thời cơ, cứu Phương, Đường.

Nhưng ở một mặt khác, một góc độ khác (ví dụ như người của phe Thái Kinh, tập đoàn Hữu Kiều), thời cơ mà bọn họ chờ đợi cũng đã xuất hiện.

Thời cơ giống như đao và kiếm, thông thường cũng là hai mũi hai lưỡi. Đối với Giáp có thể là cơ hội tốt, nhưng đối với Ất lại là cơ hội xấu; đối với ngươi là một tiên cơ, nhưng đối với hắn lại thành thất cơ.

Vì vậy, nói rằng mình “nắm giữ thời cơ” là một chuyện rất mập mờ hoặc hoang đường, bởi vì ngươi có thể cũng đồng thời bị thời cơ “nắm giữ”, đó là thời cơ lựa chọn ngươi. Cũng có thể sau khi ngươi có được thời cơ này, lại gặp phải vận rủi còn lớn hơn.

Không ai biết “thời cơ” thật sự hướng về đâu, kết quả cuối cùng sẽ thế nào. Nếu như biết, vậy thì rất nhiều người chưa chắc sẽ cầu mong quan chức, kiếm thật nhiều tiền, xen vào chuyện khác, yêu một cô gái xinh đẹp…

Bởi vì không ai biết “kết cục” sẽ như thế nào.

Có lẽ, bao gồm cả trận “cướp pháp trường” này.

Ôn Bảo và Đường Thất Muội nắm lấy thời cơ ngàn năm một thuở, phá tan xiềng xích, thả Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu ra.

Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán lại nhìn nhau một cái. Bốn tên thái giám thiếu niên trẳng trẻo sau lưng Mễ Hữu Kiều, đồng loạt nâng một cây bổng dài đen sì không biết làm bằng thứ gì đưa tới, nhưng Mễ Hữu Kiều chỉ phất phất tay, bảo bọn hắn lui xuống. Đến lúc này, bọn họ (ít nhất là Mễ Hữu Kiều) dường như vẫn không muốn ra tay.

Bởi vì trong mắt bọn họ, Đường Thất Muội và Ôn Bảo đã là người chết.

Tại sao bọn họ lại nghĩ như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ cho rằng mình đã nắm giữ tiên cơ.

Xiềng xích đã mở, gông cùm đã đứt.

Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu đã được tự do. Sau khi tự do, chuyện thứ nhất bọn họ làm đó là…

Bất ngờ tập kích Đường Thất Muội và Ôn Bảo.

Một người dùng mũi nhọn, giống như một chiếc xương cá nho nhỏ.

Một người dùng tha, phi tha không đầu không đuôi, xuất quỷ nhập thần.

Bọn họ đương nhiên không phải là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu. Bọn họ là người phục kích chờ giết chết những kẻ tới cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.


Bọn họ đương nhiên chính là “Cát Tường Như Ý”, tứ đại hộ pháp của Kim Phong Tế Vũ lâu ngày trước, “Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý và “Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi.

Bọn họ được Thái Kinh an bài đến phục kích người cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu.

Đối tượng (giả sử) mà bọn họ phải đánh lén là Vương Tiểu Thạch.

Cũng có thể nói là bọn họ tự nguyện ám sát Vương Tiểu Thạch, bởi vì bọn họ phải lập tức “bày tỏ thái độ”.

Lúc đầu, bọn họ “trung thành” với Bạch Sầu Phi, đứa con nuôi đắc ý một thời của Thái Kinh. Nhưng đêm qua, Bạch Sầu Phi đã bị “thanh trừ” dưới “gợi ý” của tướng gia. Mặc dù bọn họ có thể “kịp thời xoay buồm”, làm việc theo “ý chỉ” của Thái tướng, nhưng để biểu thị trước giờ chỉ “cống hiến” cho tướng gia, bọn họ cần phải lập tức bày tỏ sự “trung thành” của mình, hơn nữa còn phải lập một công lớn.

Đó là “công lớn” gì?

Đương nhiên không có chuyện gì có thể so với giết chết Vương Tiểu Thạch (cho dù là bất kỳ ai cứu hai người Phương, Đường) càng có thể lập công, bày tỏ thái độ, khiến Thái Kinh vui vẻ.

Cho nên bọn họ đã biến thành “tù phạm đợi chém”.

Chém đầu tại pháp trường trên đường vốn là một cái bẫy.

Một cái bẫy mà Thái Kinh định một lưới bắt hết nhân vật võ lâm trong kinh sư, hơn nữa còn dùng trăm phương ngàn kế kéo cả tập đoàn Hữu Kiều vào cái bẫy này.

Đường Thất Muội và Ôn Bảo đột nhiên bị tập kích, tấn công bất ngờ.

Bọn họ có thể nói là chết chắc.

Vậy thì không phải.

Thế sự thường bất ngờ.

Sai, thực ra thế sự không phải thường bất ngờ. Bất ngờ chỉ là con người thường đoán trật, tính toán sai lầm mà thôi.

Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý vừa ra tay, Đường Thất Muội đột nhiên hắt hơi một cái vào mặt Âu Dương Ý Ý, sau đó kịp thời lách mình. Nhưng “phi tha không đuôi” của Âu Dương Ý Ý bỗng gập lại, vẫn đánh trúng vai trái của hắn một cái.

Đường Thất Muội bị đau hét lớn một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Trước khi ngã xuống, hai vai hắn rung động, cũng không thấy ngón tay hắn có động tác gì, đã phát ra mười sáu món ám khí (hoàn toàn khác nhau).

Nhưng Âu Dương Ý Ý cũng là cao thủ ám khí.

Ám khí của hắn đương nhiên chính là “phi tha không đuôi” của hắn.

Hắn một chiêu đắc thủ, lập tức đổi công thành thủ, dùng phi tha đánh bay bảy món ám khí tập kích.

Nhìn thanh thế của hắn, chín món ám khí còn lại chắc chắn cũng không làm khó được.

Không sai, ám khí không làm khó được hắn.

Nhưng mà hắn lại ngã.

Thất khiếu chảy máu, hơn nữa còn là máu đen.

Hắn không chỉ ngã xuống đất, hơn nữa còn là ngã xuống đất chết.


Ánh mắt Mễ Thương Khung sắc bén, vừa nhìn đã phát hiện ra, “ám khí” thật sự của Đường Thất Muội là một cái “hắt hơi” kia, đã hoàn toàn phun vào trên mặt Âu Dương Ý Ý.

Chỉ cần Âu Dương Ý Ý có hành động, lập tức phát tác.

Âu Dương Ý Ý vừa chết, Đường Thất Muội lập tức quát lên một tiếng, chín món ám khí còn lại đều trở về trong túi của hắn, một món cũng không lãng phí.

Mễ Thương Khung nheo mắt lại.

Hẹp và dài.

Thục Trung Đường môn quả nhiên là thế tộc đáng sợ không thể xem thường.

Tường Ca Nhi giả mạo Phương Hận Thiếu, hắn cũng khá nhỏ gầy giống như Phương Hận Thiếu. Âu Dương Ý Ý tuy không tính là cường tráng, nhưng đủ cao lớn, cộng thêm gông cùm, xiềng xích và tóc tai bù xù, cũng có thể giả làm Đường Bảo Ngưu.

Lúc Âu Dương Ý Ý xuất thủ, Tường Ca Nhi cũng ra tay.

Tập kích người khác? Tường Ca Nhi luôn luôn không chịu kém ai.

Huống hồ, ngoại hiệu của hắn là “Tiểu Văn Tử”, vốn là vì hắn giỏi tập kích người khác. Hắn giống như con muỗi chích người, khó mà đề phòng.

Nhưng đó chỉ là đối với người bình thường, hơn nữa là dưới tình huống bình thường.

Ôn Bảo mặc dù giống như một hoạt bảo bảo (bé cưng), nhưng khẳng định không phải là người bình thường, mà thời cơ này cũng tương đối “không bình thường”.

Quỷ đầu đao của Ôn Bảo trước tiên một đao giúp hắn chém đứt gông cùm, một đao nữa giúp hắn chặt đứt xiềng xích, đao thứ ba…

Không có đao thứ ba, bởi vì không kịp đao thứ ba.

Tường Ca Nhi đã phản công.

Không, là phản đâm.

Xương cá của hắn đâm vào Ôn Bảo.

Ôn Bảo ngây ra, đó là kiểu “ngây ngô” trợn mắt há mồm.

Hắn giống như hoàn toàn không ngờ được “Phương Hận Thiếu” lại ra tay với mình.

“Dáng vẻ” của hắn cứng mồm cứng lưỡi, cho dù cách một tấm vải xanh, cũng giống hệt như một “hoạt bảo bảo” che mặt.

Có điều, “hoạt bảo” này lại là một “độc bảo bảo”, hơn nữa còn là hoạt bảo “cực độc”.

Nguyên tắc làm người của Ôn Bảo là “người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta sẽ độc người”.

Độc chết người, không chết không thôi.

Mũi nhọn của Tường Ca Nhi có độc.

Nhưng mũi nhọn có tẩm chất độc lại đâm không trúng, bởi vì Tường Ca Nhi đã mất đi sự chính xác.

Hắn đột nhiên cảm thấy tay mềm đi, sau đó phát hiện áo quần (áo trắng) trên người bỗng nhuộm thành màu mực.

Hắn còn chưa định thần, lại cảm thấy chân mềm, sau đó ngay cả thân thể cũng mềm nhũn.

Mũi nhọn của hắn còn chưa kịp thu lại, chợt nghe Ôn Bảo rất hài hước hỏi hắn:

– Ai, ngươi không sao chứ?

Nghe được câu này, cả người Tường Ca Nhi đã mềm nhũn.

Phương Ứng Khán mắt sắc, vừa nhìn đã nhận ra, Ôn Bảo đã bị hạ độc trước.

Một đao kia chém vào gông cùm vốn có độc.


Một đao kia chặt đứt xích sắt còn độc hơn.

Độc lực lại từ trên gông cùm và xiềng xích nhanh chóng truyền đi. Tường Ca Nhi đã trúng độc, nhưng giống như không hề hay biết.

“Lão Tự Hiệu” Ôn gia, quả thật là một đảng phái độc ác, không thể xem thường.

Lập tức, Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý, hai đại cao thủ ám sát người cướp tù đồng thời mất mạng.

Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán lại nhìn nhau một cái, cách nhìn đã hoàn toàn khác biệt.

Mễ Hữu Kiều vuốt râu hắng giọng nói:

– Các ngươi đã biết trước hai người này không phải là Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu?

Ôn Bảo vừa thấy Mễ Thương Khung lên tiếng, lập tức lùi lại năm sáu bước, giữ một khoảng cách, lúc này mới trả lời:

– Đúng, các ngươi đã sớm biết có người cướp pháp trường, sao có thể áp giải phạm nhân thật sự đến pháp trường? Lại nói, dựa vào hai tên này, còn không giả trang được Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu. Thái Kinh cho rằng đôi tay máu của hắn có thể che hết tai mắt người trong thiên hạ sao? Khó lắm!

Mễ Thương Khung lại cảm thấy hứng thú:

– Các ngươi đã biết rõ chúng ta gài bẫy, vẫn còn đến chịu chết?

– Không.

Phương Ứng Khán đột nhiên nói:

– Bọn chúng đến để kéo dài thời gian.

– Kéo dài thời gian?

– Bọn chúng giả vờ tập kích, cầm chân chiến cuộc.

Mắt của Phương Ứng Khán như băng hỏa:

– Bọn chúng muốn người ta cho rằng bọn chúng thật sự trúng kế, thực ra bọn chúng đã phái người khác đi cướp tù.

Mễ Thương Khung thở dài nói:

– Hay cho bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.

Lại thấy Phương Ứng Khán ấn vào huyết kiếm bên hông, muốn lướt vào trong trận, hắn vội vàng dùng mật ngữ truyền âm khuyên nhủ:

– Ngài muốn đích thân ra tay?

– Đúng, bọn chúng quá đắc ý, ta muốn bọn chúng phải hao binh tổn tướng. Ta muốn giết hết bọn chuột nhắt này.

– Nhưng người mà bọn chúng giết lại không phải là thủ hạ của chúng ta. Tướng gia phái Âu Dương và Tiểu Văn Tử đến làm người phục kích, chính là muốn người của bọn hắn hoàn toàn lập công, rõ ràng là không tin tưởng chúng ta.

– Ta chỉ muốn giết mấy tên thủ lĩnh của bọn chúng, không phải muốn báo thù cho hai tên đáng chết kia.

– Nhưng mà, chỉ cần ngài vừa bước lên đài, sẽ kết thành thù sâu với bọn chúng… Vào lúc này, thêm một bằng hữu thì tốt hơn là thêm một kẻ địch. Sao hôm nay sát tính của ngài mạnh như vậy?

– Ta? Sát tính?

Phương Ứng Khán ngẩn ra, giống như lúc này mới phát giác tỉnh ngộ, khóe mắt ngơ ngác nhìn cây côn dài hơn một trượng do bốn tên tiểu thái giám hợp sức mới nâng nổi, không nhịn được lẩm bẩm:

– Có lẽ là bởi vì…

Hắn lại cúi đầu nhìn đôi tay xinh xắn như ngọc giũa của mình:

– Tay máu, thật không thể che giấu tai mắt người khác sao?

Lúc này trên các đường phố tiếng chiêng kêu ngựa hí, la giết không ngừng, quân tiếp viện của cấm quân và tập đoàn Hữu Kiều đã từ bốn bề tập kích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.