Đọc truyện Trêu Chọc Hôn Nhân – Chương 93: Một Ngày Của Nhóc Con
Triều Triều dang rộng vòng tay chờ ba ôm, nhưng Mộ Du Trầm không vội, chỉ nhìn cậu: “Ôm con cũng được, nhưng ngày mai con phải ngoan ngoãn đi nhà trẻ.”
Nhắc tới đi nhà trẻ, Triều Triều không khỏi lại mím môi.
Cửa bị gõ hai lần từ bên ngoài, Thư Minh Yên đi vào.
Nhìn đống hỗn độn trên mặt đất là cặp sách và vali, cô lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiểu tử này càng lớn càng có suy nghĩ, rất giỏi trong việc biến mọi thứ thành hiện thực.
Thư Minh Yên giả vờ như không biết, cười nói: “Chị Dữu Tử tới chơi, có mang đến món bánh trứng chảy yêu thích của con này, con có muốn ăn không?”
Xét đến công việc của Mộ Du Trầm, cũng vì Triều Triều và Mộ Mộ đi nhà trẻ thuận tiện, cả nhà Thư Minh Yên hiện đã chuyển về sống tại căn hộ Ngự Minh ở trung tâm thành phố.
Doãn Mặc và Mộ Dữu cũng sống ở đây, ở gần nhau nên thường đến gửi đồ ăn cho nhau.
Khi Triều Triều nghe thấy món bánh trứng chảy, cậu nhóc lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, ra ngoài tìm Mộ Dữu.
Trong phòng khách, Mộ Mộ đang cầm trong tay một cái bánh trứng chảy, cùng Mộ Dữu ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, đồng thời trên TV đang chiếu phim hoạt hình.
Thấy Triều Triều đi ra, Mộ Dữu cười chào đón: “Mau lại đây ăn bánh trứng chảy, bánh mới làm, ăn nóng rất ngon.”
Triều Triều nhận bánh trứng chảy Mộ Dữu đưa, cắn một miếng, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng non: “Ngon quá!”
Mộ Dữu mỉm cười: “Ngon thì ăn nhiều vào.”
“Chị Dữu Tử, Thần Thần đâu ạ?”
“Thần Thần ở nhà.”
Tròng mắt Triều Triều giật giật, đi qua làm nũng với Mộ Dữu: “Chị ơi, em sang nhà chị làm con trai chị nhé?”
Mộ Dữu sửng sốt một lúc, sau đó cười: “Tại sao?”
Triều Triều: “Làm con của nhà chị sẽ không cần phải đi nhà trẻ, Thần Thần không đi.”
“Thần Thần nhỏ hơn em, khi em ấy lớn cũng sẽ đi.
Em làm cậu nhỏ, phải làm gương cho Thần Thần, em xem Mộ Mộ ngoan biết bao, sẽ không làm loạn.”
Mộ Mộ đang xem ti vi quay đầu nhìn qua, đáp: “Mộ Mộ ngoan nhất, anh trai không ngoan.”
Triều Triều: “…”
Mộ Dữu nhìn thời gian, nói với Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên ở đằng kia: “Cháu phải về đây.”
Cô ấy đứng dậy, hỏi Triều Triều và Mộ Mộ, “Hai em có muốn đến nhà chị chơi với Thần Thần không?”
Thư Minh Yên nói: “Đừng cho tụi nhỏ đi, nhiều con nít gây rắc rối lắm.”
“Vẫn còn sớm, chơi một lúc cũng không sao.
Con gái út của anh họ Doãn Mặc cũng ở đây.
Vài ngày trước ba mẹ chồng mình đưa ông bà nội đến An Cầm ở lại một thời gian ngắn, cháu chắt nhỏ cũng đến, giờ đang chơi với Thần Thần ở nhà mình.”
Thư Minh Yên nghĩ đến gì đó, nói: “Con gái nhà Doãn Toại hình như cũng trạc tuổi Triều Triều và Mộ Mộ nhỉ?”
Mộ Dữu nói: “Muộn hơn bọn trẻ ba ngày, tiểu Điềm Lê được sinh ra vào đêm giao thừa.”
Triều Triều lập tức quay đầu, hỏi câu hỏi mình quan tâm nhất: “Ba mẹ cậu ấy có ép cậu ấy đi nhà trẻ không ạ?”
Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Mộ Dữu mỉm cười: “Nếu muốn biết thì em có thể hỏi em ấy.”
Cuối cùng, Triều Triều quyết định đến nhà Mộ Dữu chơi.
Cậu muốn biết người bạn nhỏ ra đời muộn hơn mình ba ngày có đi nhà trẻ không, ba mẹ cậu ấy có ép buộc cậu ấy không.
Mộ Mộ đang xem phim hoạt hình rất hăng say, cô bé không muốn đi, vì vậy cuối cùng Mộ Dữu chỉ dẫn Triều Triều đi.
Mộ Du Trầm thở dài, cùng con gái ngồi xuống sô pha, xoa đầu cô bé: “Con xem tập này cũng gần nửa tiếng rồi, xem xong tập này chúng ta nghỉ ngơi một chút, chơi cái gì khác có được không?”
Mộ Mộ ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”
Mộ Du Trầm cười hôn lên trán con gái: “Vẫn là công chúa nhỏ của chúng ta ngoan nhất, không giống như anh trai của con, luôn kiếm rắc rối…”
Mộ Dữu đưa Triều Triều về nhà, Thần Thần và tiểu Điềm Lê đang vây quanh nhìn Doãn Mặc làm bánh trứng chảy.
Sợ làm bỏng hai đứa trẻ, Doãn Mặc liên tục nhắc nhở chúng đứng xa ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ba người quay đầu lại.
Tiểu Điềm Lê mỉm cười chào đón họ: “Mợ về rồi!”
Mộ Dữu chào đón chúng: “Mợ có dẫn theo một người bạn nhỏ trở lại này, các con chơi với nhau đi.”
Thần Thần nhìn thấy Triều Triều, đôi mắt cô bé lấp lánh, liền chạy đến ôm.
Triều Triều ỷ mình lớn hơn cô bé vài tháng, bắt chước giọng điệu của người lớn: “Gọi cậu nhỏ.”
Thần Thần ngoan ngoãn gọi: “Cậu nhỏ.”
Tiểu Điềm Lê không thể tin được nhìn sang: “Doãn Mộ Thần, em còn có cậu nhỏ như vậy hả?”
Triều Triều ngẩng đầu nhìn lên, cô bé trước mặt cậu cao gần bằng cậu, trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt to sáng ngời, lông mi chớp chớp vô cùng xinh đẹp.
Cậu thấp giọng hỏi Thần Thần: “Cậu ấy là ai thế?”
Thần Thần: “Là chị gái cháu.”
Triều Triều ngay lập tức rất phấn khích, nói với tiểu Điềm Lê: “Mình cũng là cậu nhỏ của cậu nè!”
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của tiểu Điềm Lê, cậu nhóc thậm chí còn tìm Mộ Dữu để xác minh, “Chị Dữu Tử, cậu ấy có phải giống như Thần Thần, cũng gọi em là cậu nhỏ không?”
Mộ Dữu cầm chiếc bánh trứng chảy trên tay, không thể nhịn được cười: “Rất thông minh, nếu tính theo thâm niên, cũng có thể gọi như vậy.”
Một cậu nhỏ từ đâu xuất hiện, tiểu Điềm Lê ngay lập tức không vui lắm.
Mấu chốt là quá nhỏ, trông không lớn hơn cô bé.
Tiểu Điềm Lê nhỏ giọng nói thầm: “Mình có cậu rồi, cậu mình tên là Khương Phái, rất lợi hại, cậu là một đại luật sư.
Cậu của mình không thể là một đứa trẻ được.”
Triều Triều từ trong túi lấy ra một viên kẹo, đứng trước mặt tiểu Điềm Lê, mở ra: “Cậu gọi mình là cậu nhỏ, mình cho cậu kẹo.”
Tiểu Điềm Lê nhìn cậu, lấy ra hai viên kẹo trong túi: “Cậu gọi mình là chị, mình cho cậu kẹo, hai viên luôn.”
Triều Triều: “Mình lớn hơn cậu!”
Tiểu Điềm Lê: “Mình nhiều kẹo hơn cậu!”
Thần Thần thấy trên tay hai người đều có kẹo, cũng không có ai ăn, liền thò tay lấy hết bỏ vào trong túi, ngửa mặt gọi: “Cậu nhỏ, chị.”
Cô bé gọi, vậy kẹo là của cô bé.
Triều Triều và tiểu Điềm Lê: “…”
Một người không muốn gọi cậu nhỏ, người kia không muốn gọi chị.
Triều Triều và tiểu Điềm Lê ngồi trong khu đồ chơi, cùng Thần Thần chơi ghép hình, không ai quan tâm đến ai.
Một lúc sau, Triều Triều nhớ ra mình vẫn còn một câu hỏi chưa hỏi cô bé.
Sau khi do dự, cậu chọc ngón tay lên vai tiểu Điềm Lê.
Tiểu Điềm Lê nghi ngờ quay đầu lại.
Triều Triều nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Cậu có đi nhà trẻ không?”
Tiểu Điềm Lê tiếp tục chơi xếp hình: “Mình sắp đi nhà trẻ rồi.”
“Sắp là khi nào?”
“Tuần tới.”
Tiểu Điềm Lê bắt đầu đi học muộn, mấy ngày nữa đi nhà trẻ ba mẹ cô bé sẽ đón cô bé.
Câu trả lời nhận được không phải là điều mình muốn, vì vậy Triều Triều không từ bỏ mà hỏi lại: “Ba mẹ cậu bắt cậu đi nhà trẻ hả?”
“Mới không có, tự mình muốn đi.”
“Tại sao?”
“Anh trai mình đang học tiểu học, mình không thể tụt lại phía sau.”
“Cậu còn có anh trai?”
“Đương nhiên là có, anh ấy rất bảo vệ mình.”
Đột nhiên ý thức được một chuyện, tiểu Điềm Lê nhìn cậu: “Cậu không muốn đi nhà trẻ sao?”
Triều Triều cũng không phủ nhận: “Nhà trẻ có gì vui? Một đám các bạn học nhỏ khóc nhè, còn phải xếp hàng để chơi cầu trượt, vẫn là ở nhà chơi vui hơn.”
Tiểu Điềm Lê ngước mắt lên: “Đến nhà trẻ cậu còn không muốn đi, còn muốn mình gọi cậu là cậu nhỏ?”
Triều Triều: “…”
Tiểu Điềm Lê: “Đi nhà trẻ có thể học nhiều lắm, cậu cái gì cũng không biết, sau này nên gọi mình là chị đi.”
Triều Triều lập tức thẳng eo: “Hôm nay mình đi nhà trẻ cả ngày, ngày mai mình cũng phải đi.
Mình đi học sớm hơn cậu, mình giỏi hơn cậu!”
“Cậu đi nhà trẻ rồi?”
Tiểu Điềm Lê chưa từng đi nhà trẻ, vô cùng tò mò với cuộc sống nơi đó, hứng thú bừng bừng, hỏi: “Nhà trẻ có vui không? Cậu nói cho mình nghe chút đi?”
Nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của cô bé, lòng kiêu hãnh của Triều Triều vô cùng thỏa mãn, chia sẻ với cô bé: “Có đồ ăn ngon, đồ ăn vặt nhiều lắm, cô giáo còn chơi trò chơi với mọi người nữa.”
“Trò chơi gì?”
“Đại bàng bắt gà.”
“Oa, ở nhà mình cũng chơi, mình thích cái này!” Tiểu Điềm Lê vui vẻ vỗ tay.
“Còn gì nữa?”
“Cô giáo nói ngày mai dạy tụi mình hát đồng dao, mình rất nhanh sẽ có thể hát đồng dao.”
“Vậy ngày mai cậu từ nhà trẻ về, có thể hát cho mình nghe không?”
Triều Triều kiêu ngạo nói: “Cậu gọi mình là cậu nhỏ, mình sẽ đồng ý hát cho cậu nghe.”
Tiểu Điềm Lê: “Ai biết ngày mai cậu có thể học hay không, chờ cậu học được rồi nói sau.”
“Nhất định mình có thể! Nếu cậu không tin mình, ngày mai mình sẽ tìm cậu.”
“Được, nếu cậu hát hay, mình sẽ gọi cậu là cậu nhỏ.”
“Chúng ta ngoéo tay, không được đổi ý.”
“Ngoéo tay thì ngoéo tay.”
“Ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm cũng không được đổi ý, ai đổi ý chính là con rùa đen.”
…
Sau khi trở về nhà vào buổi tối, Triều Triều vui vẻ nói rằng cậu sẽ tiếp tục đến nhà trẻ vào ngày mai, cả Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên đều cảm thấy kỳ lạ.
Tuy nhiên cậu nhóc đã có thể tự mình thay đổi quyết định, hai vợ chồng rất hài lòng.
Ngay từ khi bọn trẻ chính thức bước vào mẫu giáo, Thư Minh Yên cũng đã nghĩ đến việc dành nhiều thời gian hơn để viết kịch bản.
Khi bọn trẻ được bốn tuổi, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên để chúng thử cầm bút viết.
Lúc đầu chỉ dạy chúng một số ký tự đơn giản, sau đó Mộ Du Trầm dạy chúng viết tên của chính mình.
Không ngờ mới bắt đầu từ họ, đã là quá khó đối với hai đứa trẻ.
Chữ Mộ quá nhiều nét, viết thế nào cũng không đẹp.
Cuối tuần này, Mộ Du Trầm cố gắng yêu cầu chúng viết lại họ của mình.
Triều Triều và Mộ Mộ quy củ ghé vào bàn làm việc, một lúc sau, Mộ Mộ vội vàng viết, cô bé ngẩng đầu lên và hỏi Mộ Du Trầm: “Ba, tại sao con phải là họ Mộ?”
“Bởi vì ba họ Mộ.”
“Vậy tại sao ba phải là họ Mộ?”
“Vì ông nội con họ Mộ.”
“…”
Mộ Mộ nhất thời không biết nên nói gì, cảm thấy có chút ủy khuất, “Nhưng con không muốn họ Mộ*.”
Nhìn nét chữ lộn xộn của mình, sống lưng Triều Triều không còn gì luyến tiếc nằm bò lên bàn: “Con cũng không muốn họ Mộ.”
Mộ Du Trầm suy nghĩ: “Nếu không hai đứa viết họ của mẹ xem, nếu hai đứa có thể viết tốt, ba sẽ để cả hai đứa đều mang họ Thư.”
Mộ Du Trầm dạy chúng viết từng nét chữ Thư**.
Nhưng chữ này cũng nhiều nét, chỉ kém chữ Mộ hai nét, hai đứa trẻ học vẫn rất chậm, hoặc bộ “nhân” to hơn, hoặc bộ “khẩu” viết thật to, hoặc nét móc kéo ra rất dài, tóm lại là hình dạng kỳ lạ, không giống một chữ nào.
Chưa nói đến xấu xí, tay Mộ Mộ viết xong một chữ cũng bị đau, cô bé đặt bút xuống: “Viết khó quá, con cũng không muốn mang họ Thư.”
Mộ Du Trầm bất đắc dĩ cười: “Vậy con muốn họ gì?”
Mộ Mộ đáng thương thảo luận với Mộ Du Trầm: “Con có thể họ Nhất*** không?”
“Con cũng muốn họ Nhất!” Triều Triều tích cực giơ tay, “Ba, con và em có hai phiếu bầu, thiểu số phục tùng đa số, ba có thể đổi họ không ạ?”
Mộ Du Trầm: “…”
*Họ Mộ ( 慕)
**Họ Thư ( 舒)
***Họ Nhất ( 一).