Đọc truyện Trêu Chọc Hôn Nhân – Chương 92: Dạy Con 2
Sau bữa sáng, Mộ Du Trầm có việc ở công ty nên tạm thời ra ngoài.
Thư Minh Yên ở nhà cũng không có việc gì, nghĩ đến việc Diêu Di Tình mang thai là hot search hôm qua, cô đưa hai con của mình đến đoàn phim thăm phim trường.
Diêu Di Tình hiện đang quay một bộ phim về Trung Hoa Dân Quốc, khi Thư Minh Yên đưa Triều Triều và Mộ Mộ đến, Diêu Di Tình đang quay phim.
Lúc người của đoàn phim nhìn thấy Thư Minh Yên, họ tiếp đãi cô rất nồng nhiệt, thậm chí còn tìm đồ chơi cho hai em bé.
Sau khi Diêu Di Tình quay xong cảnh này, cô ấy quấn một chiếc áo khoác lông vũ đến chỗ Thư Minh Yên: “Gần đây trời lạnh, sao em lại đưa bọn trẻ ra ngoài?”
Thư Minh Yên nói: “Em đã mặc quần áo dày cho bọn chúng rồi, để hai đứa chạy đi xung quanh hít thở không khí mới mẻ, không thể quá bó buộc.
Nếu khi trời lạnh mà trốn trong nhà, khả năng miễn dịch của chúng sẽ yếu, dễ dàng bị bệnh.”
Thấy Diêu Di Tình đang nhìn về phía hai đứa trẻ, bộ dáng có chút thất thần, Thư Minh Yên hỏi cô ấy: “Chị xác định giữ lại đứa bé rồi sao?”
Diêu Di Tình có chút sững sờ, trầm mặc một hồi gật đầu: “Ừ.”
Kỳ thực cô không nói suông, tối hôm qua nói với Thời Húc rằng muốn sinh con.
Cô nhớ rõ ràng vẻ mặt của Thời Húc khi đó, chính là hưng phấn và vui sướng mà cô hiếm khi thấy.
Anh thực sự muốn có con.
“Chị muốn thử một lần, tạo ra một số thay đổi trong cuộc sống hiện tại của mình.” Cô khẽ cụp mi mắt xuống, ánh mắt rơi vào bụng dưới.
Thư Minh Yên cười an ủi cô ấy: “Tiến lên thêm một bước, có lẽ cuộc sống của chị sẽ tốt hơn hiện tại.”
“Hy vọng đứa bé sinh ra sẽ đáng yêu như Triều Triều và Mộ Mộ.”
“Nhất định sẽ như vậy!”
Thư Minh Yên ở lại phim trường hơn một tiếng, sợ ra ngoài lâu quá hai đứa bé sẽ bị cảm lạnh nên cô đưa Triều Triều Mộ Mộ về nhà.
Vào giờ ăn trưa, Diêu Di Tình quấn mình trong chiếc áo khoác dài, đi ra ngoài phim trường.
Có một chiếc xe bảo mẫu đậu ở đó như thường lệ, khi thấy cô đi đến, người bên trong mở cửa.
Nhìn Thời Húc, Diêu Di Tình mỉm cười lên xe.
Đóng cửa xe lại, cô cởi áo khoác ngoài: “Anh đến đây lâu chưa?”
“Anh mới tới.” Thời Húc cầm lấy áo khoác ngoài đặt sang một bên, liếc nhìn trang phục diễn của cô, một bộ sườn xám đính đá màu lam, tôn lên dáng người lả lướt hấp dẫn.
Thời Húc trải bàn ra, mở hộp thức ăn cách nhiệt lấy đồ ăn và canh bên trong ra: “Em mặc quần áo mỏng như vậy đi quay phim có lạnh không?”
“Không sao, em quen rồi.” Nhìn Thấy đồ ăn ngon, Diêu Di Tình nghiêng người ngửi một cái, “Thơm quá, em đói rồi.”
Thời Húc đưa đũa cho cô, nói: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
“Em uống canh trước.” Diêu Di Tình dùng thìa uống ba ngụm, sau đó mới cầm đũa ăn.
Nhìn thấy một sợi tóc xõa xuống trước trán cô, Thời Húc vươn đầu ngón tay mảnh khảnh giúp cô vén lọn tóc đen nhánh đó ra sau tai.
Đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông lướt nhẹ trên da cô, Diêu Di Tình cầm đũa hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Diêu Di Tình như bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho bỏng rát, vội vàng cúi đầu, giả vờ như đang hờ hững ăn gì đó: “Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”
Thời Húc khẽ mỉm cười, nắm lấy tay trái của cô đùa nghịch: “Nhìn thế nào cũng không đủ.”
“Đạo diễn Thời này.” Từ khi tiếp quản Diệu Khởi và trở thành người phụ trách, anh không còn là đạo diễn nữa, nhưng Diêu Di Tình vẫn thích gọi anh như vậy.
Thời Húc cũng thích nghe cô gọi như vậy, giống như hai người họ vẫn luôn ở bên nhau, chưa bao giờ tách rời.
“Sao vậy?” Thời Húc hỏi cô.
Diêu Di Tình cúi đầu ăn rau xanh, tâm tình rất tốt: “Anh thích con trai hay con gái?”
Thời Húc bị hỏi đến sửng sốt.
Tối hôm qua cô đột nhiên nói muốn giữ lại đứa bé, Thời Húc bình tĩnh hồi lâu đầu óc vẫn còn choáng váng.
Anh sẵn sàng ở bên cô cả đời như vậy, chỉ cần cô hạnh phúc và luôn ở bên anh, anh đã mãn nguyện.
Thời Húc không bao giờ ngờ rằng cô sẽ thay đổi quyết định.
Đêm qua anh không ngủ, không chỉ bởi vì hai người có một đứa con, mà còn bởi vì anh nhìn thấy những thay đổi mà Diêu Di Tình đã tạo ra cho anh.
Cả hai đều đang nghĩ cho đối phương.
Một lúc sau, anh nói: “Con trai hay con gái đều tốt, chỉ cần chúng thuộc về hai chúng ta, anh đều thích.”
“Nói ra thử xem, đến lúc đó có thể thỏa mong ước của anh không.
Ví dụ như anh muốn con gái, kết quả lại sinh con trai, em sẽ…” Diêu Di Tình đột nhiên dừng lại.
Thời Húc khó hiểu hỏi: “Em sẽ thế nào?”
Diêu Di Tình rứt một quả nho bỏ vào miệng anh, trên mặt mang theo nụ cười: “Em sẽ suy nghĩ lại, xem có nên tiếp tục sinh con cho anh không.”
Thấy Thời Húc cắn quả nho, cô nhướng mày, “Ngọt không?”
“Em thử xem.” Anh mơ hồ đáp, muốn tiến tới hôn cô, Diêu Di Tình lại quay đầu đi, “Đừng làm loạn, em đang ăn cơm.”
Nói xong cô lại cúi đầu, nghiêm túc ăn.
Vị ngọt của nho lan trên đầu lưỡi, trượt xuống cổ họng, tưởng như chảy thẳng vào lòng người.
Thời Húc nhìn cô thật sâu một lúc: “Tình Tình.”
“Hả?” Cô nhẹ giọng đáp, nhưng không ngẩng đầu lên.
Thời Húc cúi đầu ghé sát đôi môi mỏng vào bên tai cô, hơi thở ấm áp, trầm thấp gợi cảm, nói: “Anh yêu em.”
“Mãi mãi.”
Diêu Di Tình nghiêng đầu nhìn, đụng phải lửa nóng tình cảm trong mắt anh.
…
Khi Mộ Du Trầm từ công ty trở về vào buổi tối, Mộ Mộ vừa nghe thấy động tĩnh trong sân liền chạy ra đón, còn vui vẻ gọi ba.
Mộ Du Trầm xuống xe, mỉm cười, bế cô bé lên, xốc lên hai lần: “Hôm nay con làm gì ở nhà, có ngoan ngoãn nghe lời mẹ không?”
“Có nghe lời ạ.” Mộ Mộ nhẹ giọng đáp, “Con và anh trai khám bệnh.”
“Khám bệnh?”
Mộ Du Trầm ngừng cười, quan tâm sờ trán con gái, phát hiện cô bé không phát sốt, sắc mặt hồng hào bình thường.
Anh tưởng Triều Triều bị bệnh, lại nghĩ hôm nay tiểu tử Triều Triều không có ra đón mình, nghi ngờ trong lòng lại khẳng định bảy tám phần.
Mộ Du Trầm ôm Mộ Mộ sải bước vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Triều Triều sao thế?”
Vừa bước vào phòng khách, anh đã thấy một dãy thú bông trên thảm trong phòng khách.
Triều Triều đang ngồi trên ghế sô pha, mặc áo blouse trắng, tay cầm ống nghe, đang trị liệu cho một con búp bê thỏ nhỏ.
Khi Mộ Du Trầm nhận ra gì đó, anh dở khóc dở cười.
Hóa ra không phải bị bệnh mà là khám bệnh cho người khác.
Mộ Mộ rời khỏi vòng tay của Mộ Du Trầm, vô cùng thích thú khoe ống nghe và áo blouse trắng với Mộ Du Trầm: “Mẹ mua.”
Mộ Du Trầm cười dịu dàng, giúp con gái mặc chiếc áo blouse trắng vào, xoa đầu cô bé: “Đi chơi với anh đi.”
Trong bếp, Thư Minh Yên đang nấu ăn, nghe thấy tiếng cửa kính mở ra, quay đầu lại thì thấy Mộ Du Trầm đã trở về.
“Đúng lúc.” Thư Minh Yên dùng thìa múc một ngụm canh đưa tới, “Mau giúp em nếm thử vừa chưa.”
Mộ Du Trầm húp một ngụm từ chiếc thìa mà cô đưa tới: “Ngon lắm.”
Thư Minh Yên nhíu mày: “Không lừa em chứ?”
“Đương nhiên không có, em nấu ăn khi nào không ngon?” Mộ Du Trầm ôm eo cô, “Dì đâu, sao hôm nay lại tự vào bếp?”
Thư Minh Yên nói: “Hai đứa bọn chúng mỗi đứa một ống nghe, chơi khám bệnh cả ngày, cũng không cần em chơi cùng, vừa lúc em rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Nghĩ đến cảnh vừa rồi trong phòng khách, Mộ Du Trầm cũng cười: “Sao em lại nghĩ đến việc mua cái đó cho chúng?”
Thư Minh Yên: “Hôm nay em dẫn bọn trẻ đến trường quay để gặp chị Tình, có một cảnh bác sĩ cầm ống nghe để khám cho bệnh nhân, Triều Triều và Mộ Mộ ở trong đoàn chơi với các đạo cụ một lúc, đến lúc về lại không nỡ.
Cho nên em đã đi mua cả bộ đồ chơi bác sĩ cho mỗi đứa.”
“Tuổi này là giai đoạn khám phá những điều mới, rất tốt.” Mộ Du Trầm nhìn thấy bên cạnh cô có nhân hoành thánh và giấy gói hoành thánh, liền hỏi cô, “Tối nay muốn ăn hoành thánh sao?”
“Triều Triều và Mộ Mộ thích hoành thánh, cho nên tối nay em làm một ít, còn chưa kịp gói.”
“Anh gói cho.” Mộ Du Trầm buộc tạp dề, xắn tay áo và đi đến bồn rửa tay.
…
Sau bữa tối, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm chơi trò chơi với hai đứa trẻ.
Triều Triều và Mộ Mộ vẫn trầm mê trở thành bác sĩ nhỏ, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, Mộ Du Trầm nói: “Ba cũng hơi khó chịu, hai bác sĩ nhỏ ai sẽ khám cho ba nào?”
Triều Triều và Mộ Mộ ngẩng đầu, tranh nhau khám cho ba.
Thư Minh Yên nói: “Mẹ cũng muốn khám.”
Hai đứa lại tranh nhau khám cho mẹ, cuối cùng Mộ Du Trầm ra mặt nói Triều Triều khám cho ba, Mộ Mộ khám cho mẹ, hai đứa trẻ mới dừng lại.
Mộ Mộ mặc áo blouse trắng, nhiệt tình kéo Thư Minh Yên ngồi xuống sô pha.
Mở hộp sơ cứu, cô bé treo ống nghe lên, đặt đầu ống nghe lên bụng Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên cười hỏi cô bé: “Bác sĩ Mộ Mộ, sao con không hỏi mẹ có chuyện gì trước?”
Bị nhắc nhở, Mộ Mộ cũng không ngượng ngùng, thuận miệng hỏi: “Đau ở đâu ạ?”
Thư Minh Yên động đậy cánh tay: “Hình như cánh tay có chút đau.”
Mộ Mộ đem ống nghe đặt ở trên cánh tay Thư Minh Yên, vừa thay đổi tư thế vừa cẩn thận lắng nghe một hồi.
“Có nghiêm trọng không?” Cô hỏi con gái mình.
Mộ Mộ gật đầu: “Cần uống thuốc.”
Cô bé từ trong túi lấy ra một viên kẹo sôcôla, đặt vào lòng bàn tay Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên nhìn viên kẹo, cười hỏi: “Đây là thuốc sao?”
Mộ Mộ trả lời nhìn cô, tràn đầy chờ mong: “Mẹ còn đau không?”
Thư Minh Yên cử động cánh tay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hình như không còn đau nữa, bác sĩ Mộ Mộ thật giỏi!”
Sau khi được khen ngợi, Mộ Mộ ngượng ngùng cười toe toét.
Bên đây hai mẹ con tương tác với nhau rất nồng nhiệt, nhưng ở bên kia Mộ Du Trầm lại gặp khó khăn.
Anh không nói nên lời nhìn con trai: “Xem em gái con kìa, cho mẹ một viên kẹo để chữa bệnh, sao con cứ bắt ba phải chích mông? Chích thì chích đi còn phải bắt ba cởi quần hả?”
Thư Minh Yên và Mộ Mộ nhìn sang, thấy Triều Triều đang cầm một ống kim đồ chơi trên tay, kéo thắt lưng của Mộ Du Trầm để yêu cầu anh nằm xuống, cậu nhóc muốn tiêm.
Mộ Du Trầm không chịu để cậu nhóc chích mình, cậu liền tự mình cởi quần của Mộ Du Trầm, nhưng Mộ Du Trầm đã ấn cậu nhóc trên ghế sô pha cù lét.
Triều Triều cười khúc khích, cầu cứu bên này: “Mẹ ơi, cứu con!”
“Gọi mẹ cũng vô ích.” Mộ Du Trầm hỏi cậu nhóc, “Có muốn tiêm cho ba nữa không?”
“…!Không tiêm nữa.”
Sau đó Mộ Du Trầm mới thả cậu nhóc ra, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu: “Con tự chơi đi.”
Triều Triều từ trên ghế sô pha trèo xuống, chạy đi tìm Thư Minh Yên, trong miệng nói: “Ba hư, không chơi với ba nữa!”
…
Khi Triều Triều và Mộ Mộ được ba tuổi, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên đã lên kế hoạch gửi chúng đến trường mẫu giáo.
Cả hai anh em đều rất tích cực, còn dậy sớm trong ngày đầu tiên đi học.
Mộ Du Trầm cũng mua cho chúng cặp sách đẹp và văn phòng phẩm.
Vào ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo, cả hai đến trường với chiếc cặp xinh xắn trên lưng.
Đưa bọn trẻ đến lớp, Triều Triều và Mộ Mộ rất ngoan ngoãn vẫy tay chào ba mẹ, nói rằng sau này chúng sẽ là những em bé lớn, không để bố mẹ phải lo lắng nữa.
Đây là lần đầu tiên hai đứa bé rời xa cô, Thư Minh Yên cả ngày lơ đễnh, lo lắng không biết hai anh em có thể thích ứng với cuộc sống học đường hay không.
Trước khi tan học buổi chiều, cô đến cổng trường từ sớm để đợi.
Sau khi đón Triều Triều và Mộ Mộ, trên đường về nhà, Thư Minh Yên mỗi tay ôm một đứa ngồi ở ghế sau, lắng nghe chúng ríu rít kể những chuyện vui ở trường.
Cả hai cười rạng rỡ, mặt mày hớn hở khi nói về trải nghiệm trong ngày, Thư Minh Yên cảm thấy nhẹ nhõm.
Có vẻ như cuộc sống ở trường không tệ.
Tuy nhiên chưa kịp vui được hai ngày, hai nhóc đã khóc và không muốn đi nhà trẻ nữa, nói không có gì vui như ở nhà.
Mộ Mộ không sao, cô bé vẫn sẵn lòng đi sau khi được dỗ dành.
Triều Triều không dễ nói chuyện như vậy, cậu nhóc cứ làm nũng với Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên, cố gắng làm mềm lòng họ, để cậu nhóc được ở nhà chơi.
Không ngờ hồi lâu sau, ba mẹ cậu lại thờ ơ, nhất quyết bắt cậu nhóc ngày mai tiếp tục đi học.
Triều Triều khóc thút thít trở về phòng, hồi lâu không đi ra.
Thư Minh Yên có chút lo lắng: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Mộ Du Trầm nhìn đồng hồ, cậu nhóc đã vào được mười phút rồi.
“Anh đi xem một chút.” Anh đứng dậy đi vào phòng con trai.
Đứng ở cửa, lặng lẽ mở hé cửa một cái, Triều Triều bên trong đang cầm cặp sách nhỏ của mình, bên trong nhét đủ loại đồ chơi.
Mộ Du Trầm đẩy cửa đi vào: “Con làm gì vậy?”
Triều Triều hai mắt đỏ hoe, chất đầy ô tô vào trong, giọng nói còn nghẹn ngào nức nở: “Mọi người không tôn trọng con, ép con đi nhà trẻ, con không muốn ở đây nữa.”
Mộ Du Trầm cười: “Bỏ nhà ra đi?”
“Được.” Mộ Du Trầm kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn cậu nhóc ra sức nhét đồ chơi vào cặp sách.
Chiếc máy bay đồ chơi quá to không thể nhét vừa trong cặp sách, sau nhiều lần cố gắng, cậu nhóc quyết định từ bỏ những thứ bên trong cặp sách.
Cuối cùng sau khi lựa chọn một lúc lâu, cậu nhóc không muốn từ bỏ bất kỳ món nào trong số đó, cau mày tỏ vẻ lo lắng.
“Cặp sách quá nhỏ à?” Mộ Du Trầm nói, “Có một chiếc vali trong tủ kìa, lấy ra đi.”
Triều Triều mở tủ, lấy một chiếc vali từ bên trong.
Quỳ trên mặt đất, cậu nhóc dùng sức mở ra vali, không gian quả nhiên lớn hơn rất nhiều, cậu nhóc đem cặp sách cùng đồ chơi nhét vào trong đó.
Thấy vẫn còn chỗ trống, cậu tìm thêm một số đồ chơi yêu thích, chất tất cả vào.
Cậu nhóc rất vui khi thấy mình có thể chứa được nhiều như vậy.
Mới đang vui vẻ, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Quay đầu nhìn Mộ Du Trầm đang ngồi bất động ở đó, dường như cậu nhóc đang cố hiểu ra điều gì đó, ngồi bệt xuống đất, đột nhiên khóc òa lên, vô cùng tủi thân: “Ba, sao ba không dỗ con, còn giúp con soạn đồ a a a, ba không cần con nữa a a a…”
Con trai khóc thương tâm như vậy, Mộ Du Trầm nhất thời buồn cười: “Không phải con nói chúng ta không tôn trọng ý kiến con, ép con đi nhà trẻ sao? Bây giờ ba tôn trọng con một lần, đồng ý cho con bỏ đi khỏi nhà, còn không được nữa sao? Muốn đi thì cứ đi, ba sẽ không ngăn cản, con đi đi.”
Triều Triều: “…”
Ngồi im lặng trên mặt đất một lúc lâu, cậu nhóc lau nước mắt giàn giụa, tự mình tìm bậc thang đi xuống: “Nếu ba tôn trọng con, vậy ba là người ba tốt, con sẽ không bỏ nhà đi nữa.”
Nói rồi lần lượt lấy những món đồ chơi đó ra khỏi vali.
Cậu nhóc quay đầu nhìn sang, nũng nịu: “Ba, ba ôm con một cái đi.”
Mộ Du Trầm: “…”.